Lâm gia cố trạch có bốn cái sân viện, được truyền từ thời tổ tiên thời gian đã lâu.
Vách tường ngoài cửa nhà cũ đã có nhiều chỗ bong tróc, tất cả đều là dấu vết năm tháng bị nước mưa cọ rửa nhiều năm.
Trước cửa có tầng tầng bậc thang ngạch chắc chắn, kéo ra đồng hoàn trên cửa có thể trông thấy một sân viện sáng ngời, đường nhỏ lát đá xanh, một cây thường xuân đứng ở sân trái.
Dưới tán cây bày ra bàn ghế nhựa, rảnh rỗi ngồi dưới tàng cây uống trà chơi cờ cũng là trò chơi giải trí của người Lâm gia.
Trong viện cổ xưa tinh xảo, có một nơi từng bị Lâm Mạc bỏ đi một khối đất, trồng cây hoa tươi, bên cạnh còn đặt một cái lu lớn.
Tuy nói bên trong lu là hoa sen nhưng mà dựa theo lời Lâm Cù nói, Mạc Bảo là vì loài cá ở dưới đài sen mà làm ra.
Tuy Lâm Mạc thường xuyên sinh hoạt tại đạo quán, thế nhưng Lâm Mạc cũng sẽ về nhà chào hỏi các trưởng bối, còn các loại trái cây ngày thường đều sẽ giao cho hạ nhân chăm sóc.
Về đến nhà,Lâm Mạc đưa Lâm lão gia về phòng nghỉ ngơi, rồi mới quay về phòng của mình.
Đặt tay nải lên trên bàn, trước tiên Lâm Mạc rót cho hai vị ca ca cùng với chính mình một chén nước uống.
“Đại ca, anh xem đó không phải thứ rách nát thì là cái gì?”
Lão nhị Lâm Cù duỗi tay vào trong tay nải.
“Ba đồng tiền cũ, một cây kiếm được chế tạo từ gỗ đen thùi lùi, ối, còn có tiểu vương bát.”
Đang nói vui vẻ, Lâm Cù còn nghĩ Lâm Mạc từ nơi nào đó nhặt được cái xác của vương bát, thế nhưng nó lại vươn bốn chân lộ ra cả đầu và đuôi.
Lâm Cù lập tức hứng thú duỗi tay cầm lấy cái đuôi của tiểu vương bát, đem nó đảo ngược qua lại.
“Ta còn tưởng là xác một con vương bát, không ngờ nó vẫn còn sống, nhưng mà, vỏ của con vương bát này sắp hỏng rồi, không phải bị đám vương bát khác bắt nạt chứ?”
Lâm Mạc suýt nữa phun nước, vội vàng buông chén trà, từ trong tay Lâm Cù đoạt lại lão tổ tông.
“Cái gì mà vương bát, vương bát, đây là hắc quy!” Lâm Mạc tức giận nói:”Ta nói cho anh biết, đây là lão tổ tông, không biết đã sống bao lâu rồi đó.”
Lão tổ tông cũng chỉ là một con rùa nhỏ màu xanh sẫm, làm gì cũng chậm rì rì, mai rùa không ra sao, hoa văn cũng không thấy, nhưng thật ra có rất nhiều dấu vết hoa ngân lộn xộn.
Này được Lâm Mạc xem là bị năm tháng mai một, nhưng Lâm Cù lại thấy còn không phải là bị vương bát khác, à không, rùa đen khác bắt nạt.
Rùa nhỏ này không tầm thường đến bây giờ nó vẫn có thể sống tốt, mai rùa có dấu vết độc đáo, Lâm Mạc chỉ cần liếc một cái là nhìn ra.
Khi còn nhỏ, y ở chủ điện bái Tam Thanh cũng là lúc y nhìn thấy con hắc quy này từ dưới đáy tượng Tam Thanh bò ra, bản thân y đã vô cùng giật mình, vẫn luôn xác nhận mới dám khẳng định rùa nhỏ này là rùa nhỏ luôn ở cạnh y tại đời trước.
Về sau, hỏi qua quan chủ, rùa nhỏ này từ đâu đến? Ai ngờ quan chủ phải suy nghĩ hồi lâu mới từ trong đầu hiện lên ký ức về rùa nhỏ: “Rùa nhỏ này ta đã nhìn thấy khi ta còn nhỏ, không nghĩ đến bây giờ nó vẫn còn sống.” Mà khi đó quan chủ cũng đã hơn sáu mươi tuổi.
Toàn thân mai rùa độc đáo, thế nên quan chủ nào gặp qua cũng nhận ra, lúc sau quan chủ nói với y rằng, rùa này không giống bình thường, nếu Lâm Mạc thích thì phải nuôi cho tốt.
Đương nhiên Lâm Mạc biết, có thể ở thời dân quốc gặp lại lần nữa rất đáng vui mừng, đời trước y cho nó một cái tên ,một đời này nó một lần nữa trở lại.
Không biết đã sống qua bao năm, cũng không biết lão tổ tông còn có thể sống bao nhiêu lâu.
Lúc này, Lâm Mạc thả lại nó lên bàn, lão tổ tông chậm rì rì bò đến chén trà của Lâm Mạc, hành động vô cùng bình tĩnh, ngay cả vừa rồi bị Lâm Cù lật ngược cũng không kinh hoảng mà giụa.
Lâm Cù cầm lấy chén nước Lâm Mặc đưa uống sạch một hơi:”Còn lão tô tông? Em không sợ liệt tổ liệt tông Lâm gia tìm em à?”
Nghe thấy lời này, Lâm Mạc lập tức chắp tay trước ngực bái lạy:”Lâm gia lão tổ tông xin hãy tha thứ cho vãn bối, vãn bối không cố ý mạo phạm.”
Thật ra đời trước không có thân nhân nào, Lâm Mạc mới lấy lên này cho rùa nhỏ mà đời này Lâm Mạc càng rõ lấy tên này cho nó thật sự vô cùng thích hợp.
Lâm Phác cười nói:”Được rồi, chỉ là một cái tên, liệt tổ liệt tông Lâm gia sẽ không để ý.”
“Mạc bảo, em nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta cũng về phòng đây.”
Đồ vật trong nhà đều có sẵn, trước khi Lâm Mạc trở về đã thu dọn thỏa đáng, hiện tại cần sửa lại cũng chỉ có cái tay nải nhỏ của Lâm Mạc mang về.
“Ừm, đại ca, nhị ca đi thong thả.” Lâm Mạc gật đầu, đưa hai người ra cửa.
Đem bao quần áo sửa sang lại một phen, Lâm Mạc ôm lão tổ tông đặt lên đầu giường, một người một rùa bắt đầu nghỉ ngơi.
Trời rất nhanh đã tối, ở trên đường tại ngoại thành Hâm Thành xuất hiện đoàn người ăn bận quân trang đang đi trên đường.
“Ashh, bên ngoài Hâm Thành chẳng có đèn đường, ngay cả ánh trăng cũng không, nhìn qua vô cùng ghê rợn.”
Cho dù là ngồi trong xe Giản Hưng vẫn cảm thấy bị lạnh, hai tay ôm ngực, trên đường ngoại trừ chiếc xe của bọn họ đang chiếu sáng con đường ở phía trước, thì những nơi khác đều đen thui.
Phía sau có một đội ngũ đi theo, cách vài người sẽ cầm một trản đèn dầu dẫn đường, sợ là cũng không thể nhìn thấy dưới chân có gì ngoài ý muốn.
Trong xe, Quý Thế Lăng nhắm mắt dưỡng thần, đối với quản gia Giản Hưng mắt điếc tai ngơ.
Giản Hưng đã sớm thành thói quen, hắn biết Quý Thế Lăng vẫn luôn như vậy, hắn tự mình nói xong thì thò đầu ra ngoài thăm dò.
Cây cối hai bên đường cao to, phong cảnh bên ngoài hẳn không tệ thế nhưng đến tối thì….
Bóng cây hơi đong đưa, nhánh cây nhỏ lay động, tại đây ban đêm yên tĩnh tựa hồ chỉ có một âm thanh duy nhất, mỗi một địa phương đều lộ ra vẻ quỷ dị.
Nhánh cây đong đưa trong bóng đêm kia tựa như là cánh tay của một người, đang hướng Giản Hưng vẫy tay, Giản Hưng khẽ run rẩy nhanh chóng quay đầu.
Xe chậm rãi mở đường, cũng vì chiếu cố đội ngũ phía sau, mà tất cả mọi người đều thả chậm tốc độ an tĩnh không tiến động hành tẩu.
“Tại sao càng lúc càng lạnh…” Không biết là ai ở trong hàng ngũ nhỏ giọng nói một câu, những người còn lạnh hình như cũng có cảm giác vội vàng quấn chặt lại quần áo.
Trước kia cũng không phải chưa từng đi đường vào lúc trời tối, thế nhưng ban đêm vừa đen vừa không có ánh trăng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, và đây cũng là lần đầu tiên phải cầm theo đèn dầu lên đường.
Ánh đèn mờ ảo, ở trong đội ngũ từng đoạn từng đoạn ánh sáng, ánh sáng có hạn thế nhưng cũng may là có thể chiếu sáng con đường dưới chân, cũng cho người ở phía sau có thể đuổi kịp ánh sáng.
Ai cũng không phát hiện, phía sau đội ngũ chỉnh tề không biết từ lúc nào đã có một người lạc bước một người, mà ở phía cuối cùng có bước chân đang che giấu tới gần.
Người sau cùng cách người cầm đèn khá xa, phải vô cùng chăm chú mới có thể đi theo ánh sáng ở phía trước, càng đừng nói đến mảnh tối đen phía sau, cuối cùng thì từ lúc nào nhiều ra một người, ai cũng không phát hiện.
Không….Có lẽ nhiều ra không phải là người….
“Đồ vật” kia che giấu bước chân hình như đi không quá nhanh, nhưng lại có thể đuổi kịp bước chân của đội ngũ, quan sát cẩn thận còn có thể nhìn ra bóng người cứng ngắt cùng với bóng dáng cao thẳng của những người phía trước hình thành đối lập.
Chậm rãi “đồ vật” kia hình như không thỏa mãn chỉ đi theo phía sau, nó nâng cánh tay khô khốc lên duỗi về người phía trước…..
Đúng lúc này thanh âm gà gáy như tảng sáng vang lên” Ò ó ooooo————“
“Hửm? Ở đâu lại có tiếng của gà gáy? Chẳng lẽ trời sắp sáng?”
Giản Hưng buồn bực ló đầu ra nhìn, ngoài trời vẫn đen như mực, ngay cả lông gà cũng chẳng có.
Quý Thế Lăng mở to mắt nhìn ra ngoài xe, hồi lâu mới quay đầu lại nhắm mắt, chờ đến khi đầu Giản Hưng duỗi về, thì tư thế của Quý Thế Lăng vẫn như ban đầu.
Người đi ở hàng ngũ cuối cùng buồn bực quay đầu lại, vừa rồi hắn cảm thấy phía sau dường như có người…..
Nghi hoặc gãi đầu, người kia đột nhiên nghĩ đến: trời tối như vậy ngoại trừ bọn họ thì sẽ có ai lên đường? Hoặc là do bản thân hắn bị ảo giác, hoặc là, phía sau chẳng lẽ……
Nghĩ đến đây,người này liền bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh,vội vàng bước nhanh về phía trước gần như dán lên tay người phía trước, hắn còn nắm lấy đai lưng người khác không bỏ, sau đó mới có thể thả lỏng một chút.
Người phía trước:?????
Nghe được thanh âm gà gáy, Giản Hưng còn tưởng rằng trời rất nhanh sẽ sáng, ai ngờ đợi nửa ngày vẫn là buổi tối.
Nhưng cũng không biết vừa rồi có phải nhờ có tiếng kêu gà gáy hay không, mà khi tiếng kêu qua đi, ánh trăng đã bắt đầu xuất hiện, độ ấm cũng không rét lạnh như vừa rồi…..
Cách đó không xa là nơi của tín ngưỡng đạo quán, các đạo sĩ bước ra rất nhanh, một đám chuẩn bị sớm khóa, chờ đến nửa ngày bọn họ mới phát hiện trời vẫn còn tối?
Tại sao hôm nay Kê Tiểu Lăng kêu sớm như vậy?
Buồn bực nhìn thoáng qua sân của tiểu thiếu gia, các đạo sĩ vẫn là thở dài bắt đầu chuẩn bị đồ vật của sớm khóa.
Kê Tiểu Lăng ở trong sân vỗ cánh,từ mái hiên bay xuống đứng ở chậu nước đã được chuẩn bị cho nó ngắm nhìn hồi lâu, vẫn là trầm mặc đi ngang qua bước tới phía dưới dây nho mổ quả nho.
Lâm Mạc một đêm ngủ ngon rửa mặt xong hướng trong túi lấy ra một thanh kiếm bị Lâm Cù cười nhạo ra ngoài.
Lâm gia từ trên xuống dưới đều bận rộn chuẩn bị lễ thành niên cho Lâm Mạc.
Thưởng thức cá chép trong lu sen một chốc, Lâm Mạc đụng phải nhị ca đang đánh cái ngáp đi ra.
“Mạc bảo chào buổi sáng”
“Chào buổi sáng, nhị ca – đại ca đi thương hội rồi sao?”
“Ừ, đúng vậy, nhưng hôm qua đại ca đã nói với ta, bảo ta hôm nay dẫn em ra ngoài một chút.” Lâm Cù còn buồn ngủ nói.
“Đi đâu?” Lâm Mạc tò mò, Hâm Thành tuy lớn nhưng nơi để vui chơi cũng chẳng có bao nhiêu.
“Nghe nói gánh hát nam đài có một xướng đào mới, lớn lên khá xinh đẹp, chúng ta đi xem đi.”
Lâm Cù cảm thấy có chút hứng thú,thuận tiện đến cạnh giếng múc một bồn nước lên rửa mặt.
Thật lạnh! Lập tức thanh tỉnh.
“Ừm.”
Lâm Mạc có thể không gật đầu, y đối với nghe diễn chẳng hứng thú ,nhưng lại muốn đến chỗ đại ca bảo anh ấy giúp y lưu ý ngọc bội một chút.
Lâm gia kinh doanh rộng lớn, từ nhà máy đến tửu lâu, ngân hàng đều có, thậm đấu giá cũng có nhà bọn họ.
Đấu giá, đầu cơ kiếm lợi, chuyên thu bảo bối lại bán cho người có hứng thú, ra giá càng cao thì được.
Pháp bảo Lâm Mạc có được ở thời hiện đại, đến bây giờ đã tìm gần xong bây giờ chỉ còn thiếu sách cùng ngọc bội, sách không có, thì trước tìm người viết ra, nhưng mà ngọc bội Lâm Mạc đã tìm toàn bộ đạo quán cũng không thấy.
Lâm Mạc suy đoán:”Chẳng lẽ ngọc bội cũng là của người kia?”
“Hửm? Mạc bảo, em nói cái gì?” Lâm Cù ở phía trước nghi hoặc quay đầu.
“Không có gì, nhị ca.”
Bỏ đi,nếu không tìm được ngọc bội thì đi tìm người đó.
Lâm Mạc chạy chậm đi theo sau nhị ca.
Chủ nhà có tính beta lại truyện không ạ 😂 truyện thì khá hay nhưng nhiều chỗ câu văn nó bị kiểu QT ấy. Đâm ra là đọc hơi rối não
ThíchĐã thích bởi 1 người
Không nha bạn, do dạo này mình bận quá không có thời gian để beta lại mong bạn thông cảm.
ThíchThích