[DQBQK] Chương 7: Vô đề

“Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?” Vương Khai Thiên chỉ vào quan tài hỏi, nàng cũng không dám tiếp tục nhìn cương thi xấu xí ở bên trong.

“Chúng ta đến đây cũng không đơn thuần xác nhận cuối cùng thì có có cương thi hay không, mà là xem xét tên hương thân này vì sao lại muốn đem cương thi đặt ở nơi đây, gã có ý định gì.”

Lâm Cù nhíu mày: “Hơn nữa hiện tại cương thi này đã làm một người bị thương….”

“Ta ước chừng đã biết vì sao người nhà này muốn đặt cương thi ở đây.” Lâm Mạc đi dạo một vòng xung quanh rồi từ trong túi lấy tiểu Mộc Kiếm ra nói:”Nhị ca, trước tiên huynh mang Khai Thiên tỷ đi lên xà nhà, nhớ kỹ, đi lên xà nhà ở trên bàn thờ.”

Lâm Cù nghe thấy thì cau mày:”Vậy còn đệ? Huynh không lên để Vương Đại Thiên tự mình đi lên.”

“Ta cũng không lên!” Vương Khai Thiên kêu lên, nàng sao có thể bỏ rơi hai người bọn họ được chứ.

“Đừng nháo.” Lâm Mạc phất mộc kiếm trong tay:”Vừa lúc cho các người xem bản lĩnh của đệ, đệ cũng không phải ngây ngốc ở trong đạo quán, nói nữa, đệ cũng không muốn đối kháng trực diện với nó, đệ là muốn phá hỏng bùa chú nơi đây.”

“Bùa chú? Là cái dán ngoài cửa sao? Không phải chúng ta đến tháo xuống là được rồi hả?” Vương Khai Thiên hỏi.

Lâm Mạc lắc đầu:”Không phải.”

“Cái kia chỉ hạn chế cương thi đi ra ngoài, nơi này cũng bố trí rất nhiều bùa chú, nhiều loại bùa chú tương giao sẽ tạo thành một trận pháp, mục đích là làm cho gia tộc trở nên hưng thịnh, tiền tài bất nghĩa cho nên đệ nghĩ trong nhà hương thân kia, nhất định có người bởi vì cương thi cùng trận pháp này mà bị hãm hại.”

Lâm Cù cùng Vương Khai Thiên liếc nhau:”Nơi này có bùa chú?”

Lúc bọn họ tiến vào cũng không trông thấy.

“Được khắc ở trên tường, cho nên đệ phải dùng mộc kiếm viết lại bùa chú một chút.”

Lâm Mạc trở lại dùng mũi kiếm cà nhẹ vào lòng bàn tay mình. Lâm Cù thấy được lập tức hỏi:”Cho nên Mạc bảo, đệ đang khai quang cho mộc kiếm sao?”

Lâm Mạc kỳ quái liếc hắn một cái, lắc đầu:”À không, lòng bàn tay đệ ngứa mà thôi.”

Chỉ định dùng mộc kiếm ngãi ngứa…….

Lâm Cù và Vương Khai Thiên”………”

Cuối cùng hai người vẫn bị Lâm Mạc khuyên đi lên, bỏ lại mực ở phía dưới, cương thi lát nữa sẽ nhảy ra……

Dựa theo lời Lâm Mạc nói, hai người Lâm Cù bò lên xà nhà phía trên bàn thờ, đồng thời cũng kêu Tiểu Lại đến đó.

” Một mình Lâm tiểu thiếu gia ở dưới không sao chứ?” Tiểu Lại cứng người ghé vào trên xà nhà nhìn Lâm Mạc đang ở bên dưới sờ soạng.

Lâm Cù lắc đầu, lúc này một chân hắn đang quỳ thuận lợi nhất cho việc nhảy xuống chi viện cho Lâm Mạc.

Đúng lúc này.

“A!” Lâm Mạc kêu một tiếng, suýt chút nữa đem ba người sợ tới mức từ trên xà nhà rơi xuống. Ngay cả vị tiểu đệ kia của Vương Khai Thiên cũng ở phía trên hỏi một câu.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Lâm Mạc chạy lại hô:”Nhị ca, trên người huynh có mồi lửa không? Đệ không thấy rõ chữ ở trên tường cho lắm.”

Lâm Cù câm nín sờ soạng người mình rồi ném mồi lửa xuống dưới:”Đệ cẩn thẩn một chút.”

“Đã biết ,nhị ca.” Lâm Mạc gật đầu từ trên bàn thờ lấy một trản đèn rồi dùng mồi lửa bật lên.

“Nhị ca, trước tiên đệ sẽ sửa bùa chú ở chỗ các huynh, trên bàn thờ có ánh trăng xuyên vào trở thành nơi ngưng khí, chỉ cần viết lại bùa chú đến lúc đó các huynh có thể hô hấp cùng nói chuyện, không sợ bị cương thi phát hiện.”

“Thần kỳ như vậy?” Vương Khai Thiên tò mò thăm dò, muốn nhìn xem đổi thành cái gì nhưng bị Lâm Cù nắm lấy bả vai.

“Tò mò cái gì cẩn thận rơi xuống dưới, lại nói ven tường tối như vậy ngươi có thể thấy được gì.”

Vương Khai Thiên định duỗi về, thoáng nhìn một cái đột nhiên có chút run rẩy.

Lâm Cù buồn bực:”Làm sao vậy?”

Vương Khai Thiên nuốt nước miếng, ánh mắt gắt gao khóa chặt một nơi cách không xa, đè nặng thanh âm hô:”Mạc…..Mạc Mạc bảo, nhanh đi lên đây!”

“Sao?” Lâm Mạc một bên chọc tiểu Mộc Kiếm vào trên tường, một bên hỏi.

“Nghe được âm thanh tùy tiện của Lâm Mạc, Vương Khai Thiên lập tức giật mình giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc:”Mạc bảo,kia….trên quan tài có đặt một bàn tay…..”

Ngay khi Lâm Mạc trả lời, Vương Khai Thiên đã trông thấy móng tay sắc nhọn kia, tức khắc làm nàng giật mình……

Nghe được lời của Vương Khai Thiên – Lâm Cù bất ngờ hoảng hốt, không phải trời còn chưa tối sao?

Cả người Tiểu Lại cứng đờ che miệng và mũi của chính.

Lâm Cù hạ giọng hô xuống dưới:”Mạc bảo mau lên đây, bằng không huynh sẽ xuống dưới với đệ.”

Lâm Mạc quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên bàn tay đặt trên quan tài bắt đầu nhúch nhích ,giống như đang hoạt động các khớp tay cứng đờ hồi lâu.

“Nhị ca, huynh đừng xuống bùa chú nơi này đệ đã sửa xong, tạm thời cương thi không nghe thấy hô hấp của các huynh.”

Nói xong Lâm Mạc lại đi đến chỗ khác giơ ngọn đèn trong tay lên. Trong bóng tối ánh lửa nhảy động đem theo thân ảnh của Lâm Mạc thoắt ẩn thoắt hiện. Đám người Lâm Cù càng nhìn càng nóng lòng.

Vào thời điểm Lâm Cù muốn nhảy xuống.”Rắc————”

Âm thanh quan tài bị đẩy vang lên.

“Ha.” Nắp quan tài hoàn toàn bị đẩy ra, cương thi từ bên trong đứng thẳng phát ra âm thanh khiến người sợ hãi. Đôi mắt hôn mê mở lớn, cái đầu hướng sang nơi Lâm Mạc đang đứng. Lúc này đám ngưòi Lâm Cù lặng im tựa như ve sầu mùa đông.

“Ha la~” Lâm Mạc giơ ngọn nến trong tay, một tay cầm tiểu Mộc Kiếm xoay người học bộ dạng phát âm của cương thi thế nhưng không có thanh âm song lại phun ra đầu lưỡi.

Âm điệu cuối cùng cao lên, càng giống như khôi hài hoàn toàn không để cương thi vào mắt…..

Trả lời xong câu này, Lâm Mạc lại tiếp tục chọc tiểu Mộc Kiếm.

Phảng phất như nghe thấy được âm thanh của Lâm Mạc, răng nanh trong miệng cương thi càng bạo lực:”Ha.”

Lúc này toàn bộ thân thể đều chuyển qua, đôi mắt mơ màng hôn mê; khuôn mặt xám ngắt khủng bố lộ ra răng nanh; duỗi thẳng đôi tay; hai chân nhảy lên…..

“Ha la~, mãi luôn cảm thấy lúc hô miệng có hơi thối thì phải…….”

Lâm Mạc cũng không quay đầu tiếp tục chọc:”Ha.”

Cương thi bắt đầu nhảy về phía Lâm Mạc.

“Này….Này,tiểu thiếu gia có thể trò chuyện với cương thi sao?” Nghe thấy thanh âm lải nhải của Lâm Mạc – Tiểu Lại ngây ngốc hỏi.

Lâm Cù:”……..”

Mệt mỏi lau mặt một trận Lâm Cù biết rõ tính tình của Lâm Mạc đáp: “Không, y chỉ là ngứa da mà thôi.”

Nói xong Lâm Cù chuẩn bị nhảy xuống.

“Nhị ca đừng nhúc nhích, huynh nhìn cho rõ cương thi không thể đến chỗ của đệ.” Lâm Mạc vội vàng gọi Lâm Cù lại chỉ về phía cương thi nói.

Quả nhiên cương thi kia nghĩ muốn nhảy đến chỗ của Lâm Mạc nhưng không biết vì sao, tới một nơi nhất định lại bị bắn ngược trở về không thể đi tới.

Nhìn thấy sự nghi ngờ của nhị ca nhưng động tác đã dừng lại, Lâm Mạc nói tiếp:”Ta đem bùa chú phá rồi viết lại, ngoại trừ giải trừ trận pháp bên ngoài còn có thể hạn chế hoạt động của cương thi, chờ đến khi sửa xong buổi tối nó cũng không thể nhảy nhót tung tăng.”

Đám người Lâm Cù cái hiểu cái không gật đầu. Nhưng mà bọn họ không biết chính là vào lúc bùa chú bị phá hư không thể không làm người bị thương, rồi dựa trên cơ sở vốn có viết lại bùa chú khó càng thêm khó.

Nhưng mà những chuyện này Lâm Mạc đều làm vô cùng nhẹ nhàng.

Ngọn nến chiếu rọi xuống có thể nhìn thấy trên tường chen kín phù văn màu đỏ sậm, mà lúc Tiểu Mộc Kiếm trong tay Lâm Mạc chọc xuống, mũi kiếm chạm vào tường ánh sáng chợt lóe lên, tựa như một cây bút tàng hình chạm vào phù văn, đem vị trí chúng nó ở trên tường tiến hành thay đổi, một lần nữa tổ hợp thành một bùa chú mới.

Trên tường rất nhiều bùa chú, vẽ cũng lớn, bùa chú khô cạn hiện ra màu đỏ sậm có nơi đã biến thành màu đen giống như vết máu đã được xử lý, Lâm Mạc suy đoán hẳn dùng chu sa cùng máu gà trộn lẫn với nhau mà tạo thành.

“Chậc, phải giết bao nhiêu con gà mới đủ, cũng không biết sau khi giết xong có ăn thịt gà hay không, quá lãng phí…..” Lâm Mạc bĩu môi tiếp tục chọc chọc chọc.

Cương thi bên kia dường như biết mình không thể qua được, bắt đầu trở nên nóng nảy trong miệng không ngừng ha ha ha, cả hai tay đang duỗi thẳng cũng không ngừng chọc vế phìa trước.

“Mạc bảo còn bao lâu?” Vương Khai Thiên ở phía trên kinh hãi nuốt nước miếng hỏi.

Cho dù hiện tại cương thi không thể đến gần Lâm Mạc, nhưng nhìn thấy như vậy cũng thật quá đáng sợ, nó sẽ không đột nhiên đột phá qua được chứ?!

“Nhanh, nhanh lắm.” Lâm Mạc một bên trả lời một bên đổi vị trí.

“Các người sợ phải không? Nếu không thì đệ hát một khúc cho các người nghe nhé?”

“Ngừng! Đệ vẫn sửa cho tốt đi, huynh không muốn nghe tiếng quỷ khóc sói gào của đệ.” Hát khó nghe không nói còn vui vẻ chia sẻ tiếng ca của mình, Lâm Cù cảm thấy con cương thi này cũng không khủng bố bằng việc Mạc bảo ca hát.

“Vậy được rồi…..” Lâm Mạc thất vọng gật đầu lại một lần nữa bị bác bỏ, ài~!

Cũng may lúc sau tốc độ của Lâm Mạc nhanh hơn đem bùa chú trên tường sửa xong.

Đám người Lâm Cù ở phía trên nhìn xuống ngay một khắc sửa xong, xung quanh cương thi đột nhiên xuất hiện một tấm lưới được tạo thành từ chỉ vàng. Chiếc lưới đến gần cương thi không chờ nó trốn thoát ngay lập tức đem thân thể nó hoàn toàn mắc vào cái mạng, cương thi nhanh chóng buông tay đang duỗi nhắm mắt đứng thẳng.

“Thu phục.”

Lâm Mạc đem tiểu Mộc Kiếm thu vào trong ngực rồi nhanh chóng bò lên xà nhà:”Chúng ta đi ra ngoài nhanh lên,Khai Thiên tỷ, tỷ cùng tiểu đệ của tỷ mang theo Tiểu Lai đến sở cảnh sát báo án, chúng ta đi đến nhà hương thân kia.”

Nhóm người nhanh chóng bò ra ngoài.

Tiểu đệ kia của Vương Khai Thiên còn vì chính mình không thể kéo người lên mà buồn bực, sau đó đã bị Vương Khai Thiên gõ đầu, ba người nhanh chóng chạy đến sở cảnh sát.

Mà Lâm Mạc cùng Lâm Cù thì đi đến nhà hương thân.

Ngay lúc hai người đi đến trong nhà hương thân kia đã xảy ra vấn đề.

Lâm Phác cùng hương thân kia ở trong đại sảnh nói chuyện thì đột nhiên một gã sai vặt cả người đầy máu xông vào, ngục xuống mặt đất:”Lão…..Lão gia, không biết du côn kia được ai thả ra, hắn phát điên!”

“Cái gì?!” Hương thân kinh hoảng từ trên ghế đứng dậy.

Thì ra hương thân không hề cho người xử lý người huynh đệ kia của Tiểu Lại, mà là đem hắn trói lại nhốt vào trong phòng, dù sao thì nhà hắn đang bị nhìn chằm chằm cho nên hiện tại hắn cũng không dám trắng trợn táo bạo xử lý một kẻ sắp bị thi hóa.

Gả sai vặt không biết nguyên nhân nhưng hương thân thì biết.

Du côn kia sao có thể phát điên? Rõ ràng là đã bị thi hóa, bởi vì vào lúc hương thân mang hắn về hắn đã chết.

Lâm Phác nhíu mày tháo mắt kính, ánh mắt hơi lóe:”Cuối cùng là chuyện như thế nào?”

“Xin lỗi, xin lỗi đại thiếu gia ,đây là chuyện nhà của ta, công việc hợp tác sau này có khả năng……”

Coi như hương thân muốn qua loa lấy lệ rời đi, nhưng bên ngoài bất ngờ truyền đến tiếng la hét thảm thiết, càng lúc càng gần……

Vào lúc hạ nhân Lâm gia muốn che chở cho Lâm Phác rời đi, thì đột nhiên ở cửa đại sảnh xuất hiện một người có khuôn mặt xanh trắng; hốc mắt lòi ra; trong miệng vươn răng nanh; móng tay của hắn cũng dài; cả người toàn máu; bộ mặt hung ác hướng về đám người trong đại sảnh đánh………

Chương 08.

Bình luận về bài viết này