Thẩm Khi Vũ có chút không hiểu, tại sao cứ như vậy mà khóc rồi, ông cũng đâu có nói cái gì đâu,trời ông không phải người biết an ủi người khác, đặc biệt còn là một vị thanh niên trưởng thành, Thẩm Khi Vũ lập tức cầu cứu Thẩm Dịch, dù sao người này cũng vì ông mà khóc:” Đừng khóc,đây là có chuyện gì?”
Thẩm Dịch trừng mắt nhìn ông một cái, đáng giận người này coi hắn nhàn rỗi, mà độc ác nghĩ mang hắn về nhà xem mắt, hiện tại còn muốn hắn trợ giúp? Không có cửa đâu! Thế nhưng, Thẩm Dịch biết rõ vì sao An Lạc Vũ lại khóc, ban nãy chú hắn nói về khuôn mặt của An Lạc Vũ, hắn cũng ngay lập tức để ý tới, khuôn mặt vốn dĩ lòi lỏm khủng bố của An Lạc Vũ nay đã không còn, thay vào đó lại là dấu vết màu đen giống như mạn đằng.
Ngoại trừ Thẩm Khi Vũ sốt ruột suy nghĩ an ủi An Lạc Vũ đang gào khóc, thì những người khác điều giữ im lặng chờ An Lạc Vũ khóc xong, bọn họ hiểu tâm tình bây giờ của y, vết sẹo khủng bố trên mặt nay đã không còn, nếu như những vết còn lưu lại trên mặt không thể đi tẩy thì nhìn qua ai cũng sẽ nghĩ đó là hình xăm, huống chi bọn họ cũng nhìn kỹ rồi, những vết đó trông rất nghệ thuật, y như mạn đằng nếu có thêm mấy cái lá xanh thì lại càng giống.
An Lạc Vũ sờ khuôn mặt bóng loáng của mình, kích động đến khóc lên, sau khi bị hủy dung y luôn tự cổ vũ mình rằng không sao, dung mạo không là gì hết, chỉ cần có thể một mình nuôi sống bản thân cho tốt là được, không cần phải quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng mà sao có thể không để bụng? Mỗi lần nhìn thấy những ánh mắt khác thường đang nhìn về mình, tâm y điều khổ sở vô cùng.
An Lạc Vũ khóc hồi lâu, cuối cùng cũng phát giác ánh mắt tất cả mọi người điều an tĩnh nhìn mình, ngay tức thì mặt y có xu hướng biến đỏ, lớn vậy rồi còn ở trước mắt mọi người khóc lớn, quả là mất mặt, An Lạc Vũ xấu hổ ngưng khóc, nhưng mà khóc lâu như vậy muốn dừng cũng không dễ dàng, An Lạc Vũ hít sâu vài lần, mới nâng con mắt đã đỏ hồng nhìn về mọi người:” Xin lỗi, tôi kìm không được.” An Lạc Vũ đỏ mặt, y không biết, hiện tại trên mặt mình còn có vài vết đen, nước mắt lưng tròng nhìn qua tràn đầy mê hoặc.
Trịnh Toàn nhìn An Lạc Vũ đã ngưng khóc trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có ngọc tủy mới thần kỳ như vậy, nhưng mà ngọc tủy là ngọc tốt nhất hiếm có vô cùng, sau có thể dễ tìm như vậy? Đợi chút, hắn nhanh chóng nhớ đến mấy khối ngọc mà An Lạc Vũ đã mua, có lẽ thật sự ngọc tủy đã bị cái tên vận khí nghịch thiên này mua được.
Vương Hạo biết Trịnh Toàn rất coi trọng người này, cho nên hôm nay hắn chỉ có thể kêu những người trong nhóm giữ kín chuyện này:”Được rồi,Tiểu An đừng khóc nữa,trời tối rồi,ắt hẳn mọi người điều đã đói,nên đi đến phòng ăn thôi,chuyện hôm nay tốt nhất vẫn là giữ im lặng không được lan truyền ra ngoài, để trong lòng là được, chúng ta điều không muốn nhìn thấy tiểu An gặp phải phiền toái không mong muốn.” Tuy rằng, bản thân hắn cũng rất tò mò, nhưng mà cũng không thể để khách đói bụng,có nghi vấn gì ăn xong lại nói.
Thẩm Khi Vũ nhìn con gái đang ở bên cạnh hỏi:”Nha đầu, con nói là chuyện gì vậy?” Làm gì mà mọi người đều có bộ dáng thần thần bí bí? Tựa hồ, tên tiểu tử kia có không ít chuyện xưa nha.
“Baba thật không có đúng mực, anh tiểu An trước kia bị người tạt axit,thế nhưng anh tiểu An là người tốt, làm sao cả đời điều mang khuôn mặt bị hủy dung kia? Baba người xem khuôn mặt của anh tiểu An rất nhanh sẽ tốt lên,có phải không?” Thẩm Thanh Nguyệt cao hứng hỏi.
Thẩm Khi Vũ nghe con gái nói xong, trong lòng liền cả kinh, bị axit hủy đi dung mạoz làm sao có thể tốt lại được? Nhưng người này sao lại có thể…..Thẩm Khi Vũ tò mò nhìn về An Lạc Vũ.
Ăn xong một bữa, mọi người cũng bắt đầu quen thuộc, Thẩm Khi Vũ cũng đã biết chuyện phát sinh trên người An Lạc Vũ, ông thật sự tiếc hận thay cho y, một người tốt như vậy lại bị con trai của Cố gia hủy hoại, nhưng mà…Dù sao thì đại nạn không chết ắt có hậu phúc, đây cũng là sự thật. Hiện tại, hình như thế hệ trẻ giống như Trịnh Toàn, ai nấy điều có cảm tình tốt với y, phương hướng sau này của An Lạc Vũ về sau phải xem bản lĩnh của y.
Thẩm Khi Vũ ăn xong liền mang theo con gái cùng Thẩm Dịch quay về, hiện tại trong nhà điều đang mong muốn Thẩm Dịch, tìm được một người cùng nhau trải qua sinh hoạt bất kể là nam hay nữ, dù gì cũng là một đại nam nhân tuổi ngoài ba mươi, nếu cứ kéo dài mãi cũng không phải là cách, đặc biệt là ba ông rất lo cho đứa cháu nội này, tuy rằng không phải là một người có tài cán gì nổi bật, nhưng dù tốt hay xấu cũng là người nhà họ Thẩm. An Lạc Vũ bị Trịnh Toàn nhìn chằm chằm, cuối cùng chịu không nổi lên tiếng:” Trịnh Toàn nếu có chuyện gì thì anh mau nói đi.”
Hiện tại, ở trong phòng khách trừ bỏ Trịnh Toàn cùng Vương Hạo thì cũng không còn người nào khác, tuy rằng Trần Hoán quen biết bọn họ đã lâu, nhưng mà sau khi Vương Hạo trở về, đi đến tiếp đón, nói với Vương Hạo ngọc được gia công xong sẽ giao cho hắn, nếu còn dư thì liền bán cho Vương Hạo, sau đó đã vội vàng rời đi, lúc này Trịnh Toàn mới hỏi An Lạc Vũ:” Mặt cậu sao lại có thể hồi phục? Cậu biết không?”
An Lạc Vũ đã đoán được một ít nguyên nhân, hẳn là do y cùng hài tử hấp thu năng lượng có ở trong ngọc, nhưng công lao lớn nhất chắc là hai đứa nhỏ kia, nếu không có hai đứa nhỏ, y cũng không thể hấp thu được năng lượng:” Tôi cũng không biết,hôm nay mua được mấy khối ngọc tốt, tôi thích thú vô cùng vì vậy lúc ngủ vẫn còn ôm lấy, nếu có chuyện gì, nguyên nhân hẳn là từ ngọc thạch, bởi vì bình thường cũng vậy, không có vấn đề.” An Lạc Vũ nói nửa thật nửa giả, y biết Trịnh Toàn có một số chuyện nhất định sẽ không biết, cho nên nói nửa giả nửa thật, liền khó đoán ra y đang nói dối, hơn nửa Trịnh Toàn rất nhanh sẽ có thể lấp liếm giúp y.
Trịnh Toàn không chút nghi ngờ:” Tôi có thể xem ngọc cậu mang về phòng không.” Thay vì dùng câu hỏi hắn lại dùng câu nói, nói với An Lạc Vũ.
An Lạc Vũ vui vẻ, hiện tại y giả vờ không biết, chờ đợi Trịnh Toàn cho y một đáp án:” Được, tôi cũng muốn xem cuối cùng là có chuyện gì, nếu có thể tìm ra được nguyên nhân đem vài vết trên mặt tôi xóa đi, tôi cũng thật vui vẻ nha.”
An Lạc Vũ đi theo Trịnh Toàn cùng Vương Hạo hướng về phòng mình, kỳ thật sau khi Trần Hoán cùng Thẩm Dịch rời đi, y cũng muốn trở về, ngọc thạch y có thể chậm rãi tìm, y cũng nhìn ra được hai người này không phải thuộc hạng dễ trêu chọc, nhưng mà sau khi nghe thấy Trịnh Toàn nói, muốn dẫn y cùng nhau đi đến Miến Điện tìm ngọc, y liền biết bản thân mình đã hết hy vọng cầu mong Thẩm Dịch cứu mình, tốt hơn hết vẫn là nên an tĩnh, im lặng đi theo hai con người này đến Miến Điện một chuyến, sau đó thì ai về nhà nấy, vẫn là ở nhà của mình trong tiểu trúc mới có thể tự do.
Vương Hạo nhìn một khối nguyên thạch trong tay:” Tiểu An chúng ta có thể cắt nó không?”
“Được,vốn tôi còn nghĩ ngày mai sẽ đem đi cắt, bây giờ cùng ngày mai cũng không khác nhau lắm.” An Lạc Vũ gật đầu
Trịnh Toàn cùng An Lạc Vũ cầm một khối nguyên thạch mà y đã mua, một khối 500 tệ cùng một khối khác một trăm vạn, bề ngoài của hai khối rất tốt, hiện tại viên đá một trăm vạn có biểu hiện là một viên đế vương lục, nhưng mà tương đối nhỏ,cùng lắm không quá một kg:”Tiểu An cậu mua viên đá này bao nhiêu tiền?” Vương Hạo hỏi,hắn biết An Lạc Vũ hẳn là không còn bao nhiêu tiền, cục đá trong tay y rất tốt hẳn là mấy trăm vạn, nhưng mà An Lạc Vũ mua nổi sao? Tuy rằng biết bản thân không nên nói như vậy, phải nói là An Lạc Vũ cậu có thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy chỉ để mua một viên ngọc thạch cỡ lớn sao? Dù sao đi nữa hắn cũng là một người am hiểu ngọc thạch,huống chi viên trên tay của Trịnh Toàn nhìn qua cũng ít nhất một trăm vạn.
An Lạc Vũ tò mò:” 500 tệ làm sao vậy? Có vấn đề sao?”
Vương Hạo cho rằng mình nghe lầm:”500 vạn sao?” Cái tên ngu ngốc nào lại bán một viên đá tốt như vậy với giá 500 tệ? Có đánh chết hắn, hắn cũng không tin,trừ phi là một người không có hiểu biết, nhưng mà cũng không nên bán tiện nghi như vậy chứ!!!!!
An Lạc Vũ giải thích:” Là 500 tệ, khối trong tay Trịnh Toàn là một trăm vạn, là do Thẩm Dịch cùng Trần Hoán mua cho tôi.” Y cũng nhìn ra được, viên đá trong tay của Vương Hạo đã biến dạng, nguyên bản bị xem là một cục đá hiện tại liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được đây là thứ tốt.
Vương Hạo hiện tại cảm thấy người bán viên đá này cho An Lạc Vũ là một kẻ ngốc, tại sao lại có thể bán giá tiện nghi như vậy??? Nhưng mà không phải cũng tiện nghi cho hắn sao? Khẳng định An Lạc Vũ sẽ bán lại cái này cho hắn, dù gì đây cũng là thứ tốt, có tiền chưa chắc đã chạm được, Vương Hạo vui vẻ nghĩ.
Kết quả hai khối nguyên thạch được bổ ra đều là thứ tốt, điều thuộc loại pha lê, một khối màu đỏ là phỉ huyết, chỉ lớn bằng nắm tay 20cm được bao bọc lại, xem Trịnh Toàn cùng Vương Hạo vẫn luôn hít sâu, nhìn viên đế vương lục được cắt ra, bên trong không có tạp chất, hoàn toàn là màu xanh đậm, lần này Vương Hạo cùng Trịnh Toàn đều không thể tưởng tượng nổi.
Kỳ thật khối tốt nhất chính là khối bị hai người kia xem nhẹ, ngay mép giường của An Lạc Vũ có một khối hình vuông, mới chính là viên Trịnh Toàn muốn tìm,hơn nữa hai tiểu gia hỏa kia vẫn chưa hấp thu hết.
Hiện tại,cho dù trong tay Vương Hạo cùng Trịnh Toàn điều là ngọc tốt,nhưng cũng không phải là ngọc có thể hấp thu.
Buổi tối Trịnh Hoàn cùng Vương Hạo quyết định ngày mai sẽ đi một chuyến đến Miến Điện, những viên ngọc thạch kia điều được Vương Hạo thu vào trong tay, tuy rằng giá không cao,nhưng mà cũng hơn ngàn vạn, chỉ sau một ngày An Lạc Vũ liền biến thành người có tiền.
An Lạc Vũ nghĩ không biết lần này đi đến Miến Điện có nguy hiểm gì không, thế nhưng theo lý mà nói, hiện tại y đối với hai người này hẳn là hữu dụng, An Lạc Vũ nằm trên giường, đem viên đá hình vuông đặt ở đầu giường, ngẫm lại vẫn là nên hỏi đứa nhỏ xem cảm giác của bọn nó thế nào.
“Hắc Mao,Lam Mao,hai con thế nào rồi?…. Làm sao lại không trả lời baba?….” Mặc kệ An Lạc Vũ kêu như thế nào,hai đứa nhỏ cũng không đáp lời An Lạc Vũ.