[MNCKG] Chương 26

An Lạc Vũ vẫn luôn đi dọc theo hướng quốc lộ, đến hồ hôm qua Vương Hạo đã dẫn đến, lấy nước trong hồ rửa mặt cùng tay một phen, lại lau chùi một ít đồ dơ trên thân thể,ùng ục, An Lạc Vũ sờ bụng có chút đói, nhanh chóng đi đến hốc cây nơi Vương Hạo để cây cần câu, lại đào vài con giun lên.

Rất nhanh y đã câu được năm con cá lớn, lúc này, Lam Mao cũng đã thức dậy, trông thấy baba câu nhiều cá như vậy, thì ngay lập tức giống như anh hai biến ra một đôi cánh, bay loạn xung quanh An Lạc Vũ.

Am Lạc Vũ đang nghiêm túc câu cá, vì thế khi Lam Mao thức dậy, y cũng không biết, cho đến khi đứa nhỏ bay đến trước mặt y, thì mới nhận ra. An Lạc Vũ nhìn đứa nhỏ đang làm động tác chơi đùa với nước liền kêu lên:” Lam Mao con tỉnh, cẩn thận coi chừng rơi vào nước.”

Hiện tại, nó rất lo lắng baba sẽ gặp chuyện nguy hiểm, lập tức bĩu môi:” Baba vì sao không gọi con dậy? Nơi này rất nguy hiểm, anh cũng thật là cũng không chịu gọi con.”

An Lạc Vũ vươn một ngón tay sờ đầu Lam Mao một chút:” Nơi này không có người, hiện tại thời tiết cũng tốt sẽ không có nguy hiểm,cho nên baba không gọi con dậy.”

“Đúng rồi,Lam Mao con có thể lấy vài viên ngọc mà anh con đã cất đi không? Ba nhớ có một cục rất sắc bén, hiện tại ba muốn làm cá.” Y hỏi, y có cảm giác Hắc Mao đã đem ngọc thạch thu vào một không gian nào đó.

“Có thể, ba đợi chút, con liền đem tới cho người.” Lam Mao lập tức đi đến nhà trúc lấy ngọc, chọn một viên sắc bén nhất lấy ra hiện thật. Nó cầm ngọc bay đến trước mặt An Lạc Vũ:”Ba cho người.”

Duỗi tay nhận lấy viên ngọc xanh biếc,y khen ngợi đứa nhỏ:”Lam Mao,con thật lợi hại.” Ngọc ước chừng dài 20cm, một bên tương đối dày,một bên thì dài nhọn,vAn Lạc Vũ cầm ngọc trên tay, bắt đầu khoa tay múa chân làm cá. Lam Mao thì ngồi trên vai An Lạc Vũ,quan sát ba nó làm cá.

Viên ngọc sắc bén như dao, cạo từng mảnh vẩy cá, rất nhanh đã xong, dùng cỏ cột vào miệng cá, rửa sạch tay, lúc này mới cầm cá đứng lên, y biết trong sơn động này, Vương Hạo có để lại một chút gia vị, đêm nay y sẽ ở lại chỗ này một đêm này.

An Lạc Vũ đi đến sơn động, một người cũng không có, y cảm thấy cái tên Vương Hạo này quả là không phúc hậu, không phải y chỉ là trì hoãn lộ trình có một đêm thôi sao? Như nào đã chạy đi rồi? Cũng không lưu một người ở lại chờ y, chẳng lẽ nghĩ rằng y đã chết? Cũng không đúng cái xác kia đã bị lấy đi, vậy y chính là sống không thấy người chết không thấy xác, làm sao cũng phải đi tìm mới đúng.

An Lạc Vũ cũng không tiếp tục nghĩ nửa, mà đi đến chỗ sâu trong sơn động tìm kiếm một ít gia vị, lại nhặt một ít củi,đem ba con cá hơi nhỏ đi nướng,còn hai con cá lớn thì hầm, sau đó lại lấy gạo nấu cơm.

An Lạc Vũ dùng xong cơm, thì trời cũng đã bắt đầu tối, dập tắt đống lửa,lại đặt gia vị về vị trí cũ, lúc này y mới đi sâu vào trong sơn động tìm chỗ ngủ.

Chẳng bao lâu, An Lạc Vũ đã ngủ thiếp đi trong tiếng ồn ào của Lam Mao, nửa đêm, An Lạc Vũ lần nữa bị tiếng súng làm cho bừng tỉnh, tỉnh lại thì ngồi ở chỗ sâu trong sơn động, sơn động này cũng thật an toàn, chỉ cần không có ai đi sâu vào bên trong động, người ở trước động nghỉ ngơi cũng sẽ không phát hiện ra được.

Một hai giờ trôi qua, tiếng súng cũng ngừng lại, An Lạc Vũ trợn tròn mắt nhìn vào chỗ tối đen phía trước phát ngốc, người như y quả nhiên không nên nhảy vào vũng bùn này, y chỉ thích hợp ở nhà cùng hai đứa nhỏ, so ra ở trong nhà lại vô cùng yên bình, thoải mái, An Lạc Vũ ngồi suy nghĩ những cái có cái không.

“Lão đại, hôm nay thật là không quá dễ dàng, may mắn không ai bị thương nặng, thế nhưng lão đại, cậu thật không có gì?” Một binh lính lớn giọng nói.

An Lạc Vũ đang đi vào cõi thần tiên cũng phải hoảng sợ, hồi hồn, trong lòng có chút lo lắng, y có thể nghe thấy những người này nói tiếng phổ thông, đêm nay mấy người này hẳn là sẽ ở lại trong động,làm sao đây? Y có chút không muốn cùng những người đó tiếp xúc,nhưng mà y có thể phải đi theo mấy người này mới có thể về nước nha….

Am Lạc Vũ tiếp tục lo lắng, những người này có nguy hiểm không? Sẽ nguyện ý dẫn y về nước không? Y có chút do dự, vẫn nên đợi một chút rồi nói.

“Lão đại anh nói, khi nào mới ngừng mưa đây.”

“Cậu câm miệng đi, may mắn chúng ta phát hiện nơi này, bằng không mưa lớn như vậy,chúng ta căn bản không thể quay về,còn phải ngồi ở trong xe đợi mưa tạnh mới có thể đi tiếp,ngay cả nước ấm cũng không được uống.” Trần Phàm nói,tên Trương Hoa này nói thật nhiều, không thấy bả vai của lão đại bị đạn bắn thương sao? Cũng không biết im lặng một chút.

“Được rồi,mọi người đừng náo loạn, Trần Phàm cậu trước tiên đi nấu một chút nước, vết thương trên người lão đại cần phải xử lý, mưa cũng không biết khi nào mới tạnh, Trương Hoa cậu đi kiểm tra nơi này một chút.” Dương Tuấn phân phó:” Thế nào đau lắm không?” Dương Tuấn nhìn Tô Nghi đang nhíu mày, hỏi.

Tô Nghi nhìm chằm chằm phía trước, mặt không cảm xúc đáp:” Thương nhẹ mà thôi, cậu xem nơi này, hẳn là hôm nay có người làm cơm.”

“Lão đại, cậu nghĩ nhiều rồi, những người kia điều đã bị chúng ta bắn chết, tôi đi vào trong kiểm tra một chút.” Trương Hoa nói xong cầm đèn pin trong tay đi vào sâu trong hang động.

Hiện tại An Lạc Vũ cũng không quá lo lắng, bởi vị trí y ngủ có chỗ che, dùng đèn pin chiếu y có thể nhìn thấy người bên ngoài, nhưng người bên ngoài chiếu vào sẽ không thấy, quả nhiên Trương Hoa cầm đèn pim đi đến chỗ sâu làm kiểm tra đơn giản, không phát hiện điểm nào khả nghi, thế nhưng hắn tìm được một ít gia vị cùng gạo, và một ít đồ hộp, hắn quá vui vẻ mà quên xem xét vị trí góc chết của An Lạc Vũ.

Trương Hoa vui vẻ đi ra:” Lão đại, đêm nay chúng ta có thể ăn cơm, xem tôi tìm được cái gì này, đồ ăn hộp còn có gạo và gia vị.” Người như bọn họ thường xuyên mang theo nhiệm vụ bên người, rất khó tại bên ngoài dã ngoại mà tìm được đồ ăn nóng, bọn họ chính là thường xuyên phải uống ước lạnh cùng gặm bánh đã nén khô.

Tô Nghi có nguyên tắc của riêng mình, nên sau khi nghe thấy liền cự tuyệt:” Đây là đồ mà người khác đem đến,chúng ta không thể ăn.”

“Trương Hoa đi nấu cơm,chúng ta còn phải quay lại nơi này một chuyến, khi trở về lại mang đến trả.” Dương Tuấn cũng không quan tâm, hắn biết dạ dày của Tô Nghi hai ngày này không tốt.

Tô Nghi nhíu mày,dạ dày rỗng tuếch ẩn ẩn đau,bởi vì lần này đi có chút vội mà quên mang theo thuốc bao tử,chỉ cần ăn bánh khô thì dạ dày lại khó chịu, dạ dày yếu ớt như vậy, Tô Nghi cũng đành thỏa hiệp:”Được rồi.”

Dương Tuấn dùng nước ấm rửa miệng vết thương cho Tô Nghi,máu sớm đã không còn chảy,Dương Tuấn lại đem con dao hơ qua lửa,Tô Nghi bị thương trên vai, nếu người này không phải là Tô Nghi hẳn là đã nằm xuống. Dương Tuấm dùng dao rạch một vết thương dài khoảng 2 cm,rồi lại dùng đầu dao làm viên đạn lăn ra ngoài,cả quá trình trự bỏ đôi môi mất huyết sắc thì hắn cũng không rên lên một tiếng.

Dương Tuấn nhanh chóng lấy thuốc cầm máu bôi vào vết thương của hắn, lại lấy thêm thuốc hạ sốt cho người kia uống, lúc này mới đem băng gạc có máu đem đi thiêu hủy, viên đạn được lấy ra thì bỏ vào túi tiền.

Rất nhanh hương thơm của gạo lan tỏa khắp nơi,đối với năm người đã hai ngày không được ăn ngon mà nói,chỉ cần có cơm là đã ngon, huống chi nơi này còn có thịt đóng hộp để nấu canh.

“Hai người chúng ta ăn cùng nhau ăn.” Dương Tuấn nhìn bả vai bị thương của Tô Nghi hiện tại không thể cử động,hắn cầm bát trên tay đi đến, tuy rằng rất muốn uy Tô Nghi ăn, nhưng mà tất nhiên Tô Nghi sẽ không đồng ý.

Tô Nghi không nói gì, hắn chỉ cầm cái muỗng bắt đầu ăn canh, hiển nhiên là tiếp nhận sự trợ giúp của Dương Tuấn.

Năm người ăn một bữa cơm làm ấm dạ dày, thời tiết vẫn có chút lạnh,trong động lửa thiêu thật lớn,vài người nằm cạnh đống lửa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên này, lúc An Lạc Vũ nhìn thấy mấy người kia nấu canh, cái bụng của y liền bắt đầu đói, làm sao bây giờ? An Lạc Vũ không suy xét thời gian rõ ràng,y cảm giác những quân nhân kia hẳn là đã nghỉ ngơi,đúng lúc này thì bụng y kêu lên.

Tô Nghi cùng những người khác hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Hoa một cái, năm người bọn họ đều nghe thấy thanh âm thầm thì,bởi vì sâu trong sơn động tiếng vang cũng rất lớn,bọn họ liền biết ngoại trừ nhóm người bọn họ còn có người khác.

Triệu Dật vẫn luôn trầm mặt bước lên, hắn đi đường cơ hồ không phát ra âm thanh,ít nhất An Lạc Vũ cũng không phát hiện được là có người tới gần y.

“A.” An Lạc Vũ che lại đôi mắt,phát ra tiếng kêu kinh hách,một cái đèn pin với ánh sáng cường độ lớn, chiếu vào đôi mắt của  y:”Đừng giết.” An Lạc Vũ la lên, y nhìn người đang cầm đèn pin chiếu vào người y, bên tay còn cầm súng, giờ phút này An Lạc Vũ cũng quên đánh thức Lam Mao.

Triệu Dật cau mày:” Ra mau.” Hắn hiện tại có thể xác định, người trước mắt này không phải là tội phạm, thoạt nhìn vô cùng nhát gan, hơn nữa quần áo cũng rách rưới, giống như dân gặp nạn.

Bình luận về bài viết này