“Ai? Ra đi.” Dạ Khuynh khẽ quát to, nơi này trừ bỏ Dạ Hoàng thì không còn ai dám đến, mà ban nãy, Dạ Hoàng vừa đã đi ngủ rồi, lúc hắn quay đầu thì trông thấy sắc mặt Khắc Lạc Duy đang trắng bệt nhìn mình.
“Khắc Lạc Duy, khoan đã.” Dạ Khuynh vội vàng la lên.
“Ba, chú vừa rồi là ai?” Một tiểu bảo bảo mở to đôi mắt tò mò hỏi,nơi này trừ bỏ ba cùng daddy thì cũng không còn ai chơi chung với nó.
Dạ Khuynh đem con đang đứng ở bên chân ôm lấy, hướng về phòng:”Là bạn của ba,con cùng ngủ với daddy đi, baba đi
xem.”
“Dạ Hoàng tỉnh tỉnh, Khắc Lạc Duy đêm nay đã nhìn thấy ta cùng bảo bảo, ta đi tìm y,ngươi trông chừng con.” Dạ Khuynh đánh thức Dạ Hoàng, sau khi xác định hắn đã tỉnh lại thì đưa con cho hắn, lúc này mới chạy đi đuổi theo Khắc Lạc Duy.
Khắc Lạc Duy nhìn thấy Dạ Khuynh cùng với đứa nhỏ, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng, hắn nhanh chóng lao ra ngoài cấm địa, ngồi vào trong phi thuyền không gian, rất nhanh phi thuyền đã được phóng đi, rời khỏi thủ đô tinh.
Dạ Khuynh chạy đến, thì nhìn thấy phi thuyền đã bay đi, hắn nghĩ muốn giải thích, dù sao trong chuyện này người có lỗi là hắn, hắn cũng cùng Dạ Hoàng nghĩ mau chóng tìm người yêu cho Khắc Lạc Duy, như vậy, thì lúc Khắc Lạc Duy trông thấy hắn, tổn thương trong lòng cũng sẽ giảm đến mức thấp nhất, nhưng mà kết quả lại là nhiều năm trôi qua, đối phương vẫn chưa coi trọng người nào cả.
Dạ Khuynh cũng không nghĩ đến Khắc Lạc Duy sẽ đi vào cấm địa, vừa rồi hắn ngửi được mùi rượu rất nồng, Khắc Lạc Duy hẳn là đã say,hiện tại, phải giải quyết làm sao mới không làm tổn thương hắn? Dạ Khuynh đã từng nghĩ một ngày nào đó Khắc Lạc Duy sẽ biết, nhưng mà hắn không nghĩ đến sẽ là hoàn cảnh hắn chưa kịp phòng bị.
“Khuynh, Khắc Lạc Duy đâu? Chỉ cần nói rõ với y, có lẽ y sẽ thông cảm.” Dạ Hoàng ôm con chạy đến.
(Chẳng hiểu nổi 2 người này làm sai rồi còn mong muốn người ta thông cảm chúc phúc….)
Khắc Lạc Duy điều khiển phi thường, trong đầu không ngừng vang lên từng tiếng ong ong, ngay lúc này đây, hắn chỉ muốn rời đi thật xa, không muốn phải đối mặt với hai người đang ở trong thủ đô tinh kia, cũng không biết, phải đối mặt như nào.
An Lạc Vũ nghe Hắc Mao cùng Lam Mao nói,năng lượng ở trong núi bọn nó có thể hấp thu được nhiều,vì vậy, An Lạc Vũ quyết định hôm nay sẽ đi lên núi, y cũng đã chuẩn bị rất nhiều đồ vật để sử dụng.
Hắc Mao đem không gian sửa sang lại, tuy rằng An Lạc Vũ có thể thấy đồ vật Hắc Mao cùng Lam Mao thu vào, nhưng mà bản thân y vẫn là không có năng lực đem nó ra, mỗi lần như vậy đều cần phải nhờ một trong hai đứa nhỏ hỗ trợ.
“Ba không khí nơi này thật tốt.” Lam Mao bay ở phía trước kêu lên, hiện tại, người một nhà ba người bọn họ chính là đang ở trên sơn đạo.
An Lạc Vũ từ trên núi nhìn về nơi xa xa, bầu trời xanh lam, hoa hoa cỏ cỏ khắp mặt đất, khiến cho tâm tình cũng trở nên rộng rãi phóng khoáng:”Lam Mao nói đúng, không khí trên núi xác thật rất tốt, chúng ta về sau phải thường xuyên đến đây.”
Hiện tại là đầu xuân, trên lưng An Lạc Vũ đeo một cái sọt, tuy rằng có không gian là chuyện tốt, nhưng mà cũng phải làm ngụy trang một chút, Hắc Mao ngồi ở trên vai An Lạc Vũ, Lam Mao lại bướng bỉnh bay xung quanh y, trong chốc lát bay đến nơi ong mật đang đậu trên bụi hoa, rồi trong chốc lát lại đuổi theo những con chim nhỏ bay đi, chơi đến vô cùng vui vẻ. An Lạc Vũ bất đắc dĩ gọi về phía xa:”Lam Mao đừng chạy xa.” Đứa nhỏ này cũng thật là quá hiếu động,không như Hắc Mao vẫn luôn yên tĩnh ở trên vai y.
“Baba không sao,em trai cho dù có bay xa đến đâu, thì chỉ cần nghĩ đến trở về nháy mắt liền sẽ quay về, nơi này an toàn cũng không có ai săn sinh mệnh ấu tể nguyệt tinh linh nhất tộc.”Hắc Mao nói, tinh cầu này cũng thật là lạc hậu, những người bắt giữ bọn nó không có ở đây, mà những người cường hãn cũng chỉ có bọn nó, sẽ không ai chú ý bọn nó cả.
“Nhìn không ra lo lắng của hai con.” Đây là tâm tình của An Lạc Vũ, biết rõ hài tử có thể chiếu cố tốt bản thân, nhưng vẫn luôn nhọc lòng lo lắng, An Lạc Vũ sờ soạng mặt một phen, y càng ngày càng yêu thích nhọc lòng lo lắng, chẳng lẽ đây là tiềm chất làm mẹ sao?
“Baba, hai người mau đến đây,con tìm thấy được một nơi rất xinh đẹp.” Lam Mao cao hứng kêu to,bay nhanh về phía An Lạc Vũ.
An Lạc Vũ lo lắng không để ý cảnh vật xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào Lam Mao đang bay đền,y sợ Lam Mao sẽ đụng vào cành cây:”Cẩn thận,chậm một chút.”
Y vừa dứt lời,Lam Mao đáng thương giống như suy nghĩ của y, đâm vào một mảng lá cây,may mắn chỉ đâm vào cành nhỏ, An Lạc Vũ nghĩ:”A,đau chết mất.”Lam Mao sau khi đâm vào cành cây rơi xuống đất nói,nó có điểm choáng đầu.
An Lạc Vũ vội vàng đi qua nhìn tiểu gia hỏa ở trên mặt đất, nhìn đứa nhỏ mơ hồ loạn choạng, y không phúc hậu cười ra tiếng. Cẩn thận đi đến kiểm tra thân thể đứa nhỏ:”Lam Mao không sao chứ?”
“Baba, người nên lo lắng cái cây kia chứ không phải là lo cho em.” Hắc Mao vừa dứt lời,cái cây bị Lam Mao đụng trúng liền “bang” một tiếng đứt gãy
An Lạc Vũ đầu đầy hắc tuyến,vô ngữ nhìn cái cây rơi xuống,hiện tại không cần lo lắng cho Lam Mao, muốn lo lắng chính là vật thể đã bị Lam Mao đụng trúng, một lần nữa nhìn Lam Mao tràn đầy sức sống bay lên,An Lạc Vũ liền thả lỏng tâm tình.
Lam Mao lần nữa bay đến trước mặt An Lạc Vũ không ngừng kêu lêu:”Baba chúng ta qua bên kia đi,nhanh lên nhanh lên.” An Lạc Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười,đứa nhỏ này đúng là một khắc cũng không yên tĩnh được,rõ ràng một phút trước vẫn còn ở trong lòng bàn tay y, đầu óc choáng:” Được, được, được, đừng lôi kéo ba,nhanh dẫn đường đi.”
“Baba cẩn thận một chút,chỗ này có chút khó đi.” Hắc Mao lên tiếng. An Lạc Vũ duỗi tay sờ đầu Hắc Mao một chút,kết quả Hắc Mao suýt chút nữa đã rơi xuống trên mặt đất:”Ba sẽ cẩn thận.”
Đúng lúc này, Lam Mao xoay đầu lại:” Baba, người xem nơi này có đẹp không?”
An Lạc Vũ nhìn về khe núi phía trước xác thật rất đẹp,dòng suối trong suốt thấy đáy nước chảy róc rách,hai bên khe núi nở đầy hoa đỗ uyên màu hồng diễm lệ, những cây dương xỉ mới từ dưới đất chui lên trông rất mập mạp, An Lạc Vũ lập tức nhìn đến thèm, y liền quyết định dùng bữa ở đây.
An Lạc Vũ cẩn thận tìm một con đường đi xuống,Lam Mao cùng Hắc Mao cao hứng vui đùa bên trong làn nước,tựa hồ Hắc Mao rất thích nơi này.
Dùng tay khẽ vốc nước lên mặt, nước suối lành lạnh ở trên mặt vô cùng thỏa mái,lau đi cái trán đổ mồi hôi, An Lạc Vũ ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi,nhìn hai đứa nhỏ ở trong nước vui đùa, y vô cùng thỏa mãn,tuy rằng không có vợ nhưng có con không phải sao?
Khắc Lạc Duy lần nữa lấy rượu ra uống, tâm tình bực bội nhanh chóng bay mất,thì ra Dạ Khuynh căn bản không chết, đứa bé kia cũng là hài tử của Dạ Khuynh, chỉ đáng tiếc không phải là của hắn,khó trách Dạ Hoàng vẫn luôn mở yến tiệc xem mắt cho hắn, thì ra là do chuyện này.
Hắn quả nhiên là ngu, bị mọc một cái sừng to như vậy, thế mà còn vì bọn họ liều mạng bảo vệ tổ quốc.
Khắc Lạc Duy uống sạch rượu có trong không gian, rất nhanh đã say như chết, hắn vô tri nằm trong phòng điều khiển, lúc này đèn phi thuyền báo hiệu lóe sáng, tiếng vang chói tay kêu lớn, nhưng hắn vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Từng chiếc phi thuyền hải tặc tiếp cận phi thuyền của Khắc Lạc Duy, lần trước bọn họ đã từng nhìn thấy phi thuyền của đế quốc Duy Khắc Tư, tiêu diệt nhóm hải tặc có huy hiệu tướng quân hồng phong trấn thủ, mà phi thuyền lúc này cũng có huy hiệu phong đỏ.
“Có phi thuyền không rõ đang tiếp cận,có phi thuyền không rõ đang tiếp cận,thỉnh ra lệnh,thỉnh ra lệnh….thỉnh ra lệnh….” Trên phi thuyền, máy tính trí năng vang lên thanh âm lạnh băng, đáng tiếc chủ nhân phi thuyền không hề có chút phản ứng nào
Những phi thuyền hải tặc thấy phi thuyền huy hiệu phong đỏ kia, khi trông thấy bọn họ tiếp cận cũng không có phản ứng, liền lớn mật, đầu tiên bọn họ thử phóng ra một quả pháo công kích.
Một thời gian sau,không thấy chiếc phi thuyền kia có phản ứng, chiếc thuyền hải tặc liền điên cuồng công kích.
Không có mệnh lệnh của chủ nhân phi thuyền cũng chỉ có thể mở chế độ phòng thủ, mà không có mã lệnh của chủ nhân, trí năng máy tính không có cách phản kích, nó như cũ không ngừng xin chỉ thị.
Những tên hải tặc thấy pháo không thể công phá được phi thuyền kia, liền dùng đến biện pháp đơn giản nhất,đưa phi thuyền về phía sao lùn, bọn họ muốn nhìn thấy sờ sờ tướng quân phong đỏ Khắc Lạc Duy bị tan chảy, vì vậy phi thuyền chậm rãi bị bọn hải tặc bức đẩy đến sao lùn.