[MNCKG] Chương 31

Ăn cơm xong,An Lạc Vũ cuối cùng cũng hồi phục tinh thần đang hoảng loạn của mình,daddy của con đến nhà, hơn nữa còn bị thương bỏng khắp thân thể, thế mà y còn không phúc hậu ném ở chỗ kia,An Lạc Vũ có chút chột dạ.

Y nhớ vào lúc Daddy của đứa nhỏ gặp chuyện,chính mình còn bảo Hắc Mao nhớ phải giáo huấn người này một trận, sẽ không phải vì câu nói kia của y mà làm người này bị nướng chín luôn đi? Tuy rằng y thật muốn giáo huấn người này,nhưng không nghĩ sẽ biến hắn thành cái dạng kia,lúc trước bản thân y chỉ bị thương ở mặt, đã thống khổ như vậy rồi…. An Lạc Vũ có chút rối rắm.

Thế nhưng An Lạc Vũ nghĩ đến tình huống của bản thân cùng người này không giống, trước tiên hắn không phải là người trái đất, kế tiếp người này nhìn qua thịt cũng đã bị nướng chín,vậy mà không có chết,nói không chừng qua hai ngày là có thể hồi phục nhảy nhót tung tăng.

An Lạc Vũ mở cửa phòng, nhìn người đang bị trọng thương, chỉ mong hắn có thể nhanh chóng tốt lên, rồi quay về nhà của mình, như vậy y cũng có thể tự tại một chút, bởi mỗi lần nhìn thấy hắn y liền bực bội trong người.

Lam Mao nghe lời anh trai, đem ánh lục đưa vào cơ thể Daddy, quay đầu lại trông thấy baba đang trừng mắt  nhíu mày nhìn daddy:”Baba không thích daddy sao? Vì sao nhìn thấy daddy thì nhíu mày?”

“Sao lại không thích? Thật ra, baba rất thích daddy của con, thích đến mức muốn bóp chết hắn.” An Lạc Vũ nói xong thì nhanh chóng ra ngoài, lúc nãy y nhớ lại chuyện trước kia, vì sao bản thân mình bị người khác cường bạo, xong việc hắn còn muốn bóp chết y, nếu tiếp tục nhìn y sợ bản thân mình sẽ kìm lòng không được đi đến bóp chết hắn. Thế nhưng, chờ người này tỉnh lại y cũng có thể để hắn ta nếm thử tư vị bản thân bị giam cầm, An Lạc Vũ nhàm chán ngồi trong sân nghĩ.

Công việc ngày hôm nay, y cũng không có tâm trạng mà làm,Lam Mao đang chăm sóc cái tên nam nhân kia, Hắc Mao vì hết năng lượng mà đi vào giấc ngủ say để khôi phục,An Lạc Vũ liền cảm thấy thật  nhàm chán, ngày thường hai đứa nhỏ ríu rít vây quanh,bây giờ đột nhiên yên tĩnh hẳn,y có chút không quen.

An Lạc Vũ lập tức đứng dậy, y làm sao có thể để tinh thần sa sút như vậy? Đúng rồi,khoan đã hình như thiếu thiếu cái gì đó,hiện tại nghĩ đến,tiểu Hắc cùng Tiểu Hoàng nhà y đã bao nhiêu ngày không thấy rồi? Dạo gần đây hai con chó nhỏ kia thật rất thích đi cùng An Thành, đến nhà cũng không chịu về.

An Lạc Vũ bắt đầu cải tạo đất trồng, ngày mai vào chợ mua hạt giống, thời tiết hiện tại, thích hợp cho việc trồng rau,khoảng thời gian trước, y nghe Hắc Mao từng nói, chờ đến khi thực lực nó mạnh một chút, là nó có thể đem không gian làm đến hoàn mỹ,may mắn có thể đào được viên không gian thạch, đến lúc đó hẳn là có thể trồng rất nhiều cây ăn quả.

Tuy rằng chỗ này đã được An Thành quản lý,nhưng mà cũng không thể ngăn đi sự sinh sôi nhiệt tình của mùa xuân, những chỗ trồng thức ăn năm ngoái, bây giờ đều đã mọc đầy cỏ dại,An Lạc Vũ cầm cây cuốc bắt đầu đào cỏ,y muốn lần nữa ở chỗ này trồng ra rau cải một mảng xanh mượt.

Hai ngày này,Lam Mao vô cùng bận rộn,ngoại trừ chăm sóc daddy, thì đều phải đi sớm về trễ,An Lạc Vũ hỏi nó đang làm gì,tiểu gia hỏa đáp đi tìm nơi có linh khí,như vậy vết thương của Daddy mới nhanh chóng tốt lên, sau khi An Lạc Vũ nghe thấy cùng với vẻ kiên trì của Lam Mao thì vô cùng ủng hộ,có thể đem tên này đi ra khỏi nhà y liền vui vẻ.

Vài ngày trôi qua, cuối cùng Khắc Lạc Duy cũng đã khôi phục ý thức,cả người đau đớn khó nhịn nằm ở trên giường,hắn giật giật đầu ngón tay,nhớ lại tình cảnh lúc say của mình, bởi vì Dạ Khuynh còn sống, mà hắn đã nghĩ không muốn sống, nhưng hiện giờ ngẫm lại, bản thân mình lúc đó thật ngu xuẩn, rõ ràng còn phải chăm sóc cho con mình không phải sao?!

Nếu hắn cứ không rõ ràng mà chết đi, vậy thì người thân đau đớn,kẻ thù khoái trá sao? Nghĩ đến đây hắn từ trong không gian lấy một ống thuốc châm, tiêm vào cổ của mình, Khắc Lạc Duy ghét bỏ đem tay phải phủi đống thịt cháy đen trên mu tay trái,cầm thịt bị nướng chín trên tay vứt xuống đất,thịt từ mu bàn tay rơi xuống ngay lập tức xuất hiện máu tươi, thế nhưng hẳn là thuốc chích vào phát huy tác dụng,miệng vết thương rất nhanh đã hồi phục trở lại.

Khằc Lạc Duy ghét bỏ nhìn bản thân bị cháy đen,cau mày phủi lung tung,đột nhiên hắn nghe thấy ở bên ngoài có âm thanh đùa giỡn.

Hắn tức khắc mặc kệ vết thương trên người mình hỗn loạn lung tung, đi ra khỏi phòng nhìn ánh nắng tươi sáng, có một nam nhân cùng một đứa trẻ tinh linh chơi đùa vui vẻ.

Hắn nhanh chóng nhận ra người này, đó  là người đang mang thai con hắn,chẳng lẽ  là y cứu hắn? Khắc Lạc Duy lắc đầu hẳn không đúng, cứu hắn cũng chỉ có một khả năng duy nhất, hắn từng nghe mẫu phụ nói, nguyệt tinh linh nhất tộc trong lúc còn trong trạng thái thai nhi thì thực lực rất cường hãn, đáng tiếc hắn không có năng lực này. Lại nói,đứa nhỏ này, không lẽ kế thừa gien mẫu phụ cho nên cứu hắn cũng không quá khó khăn? Khắc Lạc Duy suy nghĩ.

An Lạc Vũ đang cùng Lam Mao chơi đùa, y có hỏi đứa nhỏ có tìm được nơi có linh khí không?  Mặt mày nó liền ủ dột lắc đầu, y thấy cảm xúc đứa nhỏ đang hạ xuống, thì hái cỏ đuôi chó đuổi theo Lam Mao ngãi ngứa,tiểu Lam Mao một lần bị baba bắt được, thì sẽ bị cỏ đuôi chó cào loạn ngứa đến run rẩy, điên cuồng cười ầm lên, hoặc là trực tiếp rơi xuống mặt đất, hai người chơi đến vô cùng vui vẻ, những phiền não đều bị ném ra sau đầu.

Khắc Lạc Duy nhìn hình ảnh trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch,hắn đã lâu lắm rồi không nhớ đến quá khứ trước đây,rất nhiều năm về trước, hắn cũng từng cùng mẫu phụ và daddy chơi vui vẻ như thế, đứa nhỏ kia là con của hắn, mà đứa nhỏ này hẳn là kế thừa huyết thống của mẫu phụ,chưa sinh ra mà đã nháo đến như vậy.

Lúc này, cỏ đuôi chó trong tay An Lạc Vũ đã quét đến mông nhỏ của Lam Mao, Lam Mao bay một cái thì bị chặn bởi một bức tường,nó nhớ rõ đây là hướng vào phòng khách, làm sao lại có thêm một bức tường?

Bị đâm rơi trên mặt đất,Lam Mao xoa xoa cái đầu nhỏ,choáng váng ngẩng đầu, ngay lập tức Lam Mao cả kinh kêu:”A,daddy đã tỉnh rồi.?”

Vào lúc Lam Mao kêu lên sợ hãi, thì An Lạc Vũ đi đến,nhìn người trước mặt gồ ghề lòi lõm huyết nhục mơ hồ:”Anh tỉnh lại,sao lại biến thành cái dạng này?”.

An Lạc Vũ biết người này gọi là Khắc Lạc Duy, y vẫn bực bội nam nhân này vô cùng, thân mình đã bị như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc đứng ở đây.

Khắc Lạc Duy sờ soạng khuôn mặt bản thân một chút, nhớ đến bản thân vẫn chưa đem những thứ kia làm sạch,để cho người khác thấy khuôn mặt này,hắn cũng có chút ngượng,may mắn không dọa đứa nhỏ đến hỏng, thế nhưng người này nhìn qua lá gan cũng không nhỏ, bản thân hắn bị như vậy cũng không dọa đến y, Khắc Lạc Duy nghĩ.

Ban đầu Lam Mao còn có chút hoảng sợ,sau khi trấn định thì bay lên, dạo quanh Khắc Lạc Duy một vòng, rồi bay trở về trên vai An Lạc Vũ:”Daddy, thương thế trên người khi nào mới tốt đây?”

“Có buồng vệ sinh không?” Khắc Lạc Duy xem người hắn có chút không lịch sự vẫn là nên đi tẩy rửa.

“Đi theo tôi.” An Lạc Vũ đem người đến nhà vệ sinh,nhìn Khắc Lạc Duy đi vào,An Lạc Vũ thở phì phò đi ra ngoài, bộ dáng người này so với người chết quả thật còn khủng bố hơn,vừa rồi y không hét lên là vì y chưa kịp phản ứng.

Nước ấm từ vòi sen chảy xuống,làn da bị hoại tử không ngừng rơi xuống mặt đất,thương trên người Khắc Lạc Duy nhanh chóng lành lại, chờ hắn tắm rửa sạch sẽ trừ bỏ da đầu, thì lần nữa biến lại thành mỹ nam. Tuy rằng, đã khôi phục thực lực cường đại, nhưng mà độc nhất đầu tóc màu xanh lam lại không hề dễ dàng có thể quay trở về,bản thân hắn nhất định phải để kiểu đầu bóng loáng này một thời gian.

Lam Mao ngồi trên vai An Lạc Vũ,nó thiếu điều bị dọa sợ,daddy thật sự giống như tang thi trên điện ảnh, nghĩ đến đây Lam Mao nói:” Baba vừa rồi cũng bị dọa rồi kìa, kỳ thật con cũng bị dọa đến nhảy dựng.”

An Lạc Vũ sờ ngực mình nói:”Xác thật có chút sợ.” Nếu như không phải da cháy xém kia còn sót ở trên người, y còn tưởng là có người đem một thi thể đã bị lột da quăng vào nhà y,thật sự quá khủng bố,đêm nay phỏng chừng là mơ thấy ác mộng.

Khắc Lạc Duy đứng ở phía sau An Lạc Vũ chậm rì rì nói:”Thì ra tôi còn dọa đến hai người.”

An Lạc Vũ nghe thấy thanh âm, nháy mắt lông tơ đều bị dọa đến dựng đứng, quay đầu nhìn Khắc Lạc Duy bên hông đang khoác một cái khăn tắm, hiện tại đứng ở phía sau y, An Lạc Vũ cảm thấy nếu còn như vậy vài lần y nhất định sẽ bị bệnh tim:” Hết hồn,anh đi đường không có tiếng sao?”

“Như vậy cũng có thể dọa hỏng hai ngươi? Đứa nhỏ tên con là gì?” Clovis nghĩ con hắn hẳn là có tên rồi đi.

Lam Mao cảm thấy tên của nó vô cùng mất mặt, vô cùng ngại ngùng sợ nói ra rồi daddy sẽ cười nó”Con…..”

An Lạc Vũ nghe Khắc Lạc Duy hỏi tên Lam Mao, khuôn mặt lập tức bị hung đến đỏ, tên này lúc trước thấy vui nên mới đặt, hơn nữa lúc ấy, y còn chưa tin đó là con mình, về sau cũng lười đổi, dù sao thì người ngoài cũng không ai nghe thấy, y còn nghĩ đợi con được sinh ra thì sẽ lấy một cái tên thật dễ nghe.

“Đúng rồi,thương thế của anh đã tốt,anh có thể đi về.” An Lạc Vũ lập tức nói,trước nên dời đi lực chú ý của người này,thế nhưng muốn người này rời đi cũng là suy nghĩ trong lòng y.

Bình luận về bài viết này