[MNCKG] Chương 42

Nhà cũ Lâm gia,lão gia gia tử đang mắng con hắn:” Thằng nhóc họ An kia là người của Tô gia,hơn nữa cho dù hắn không quay về Trịnh gia, cũng không có nghĩa nó  không phải là con cháu của Trịnh gia, nếu để những tên kia biết được ngươi hại con cháu của họ, nhất định sẽ mặc kệ tất cả đến đây dẫm lên đầu chúng ta.” Lâm lão gia hận rèn sắt không thành thép mắng, con trai lớn của hắn quả là yêu thương đứa con gái của mình, đến mắt cũng bị mù!

“Ba,ba yên tâm,sẽ không có ai biết,bọn họ làm việc rất cẩn thận,hiện tại người cũng đã chết,mấy tên kia con sẽ cho người cảnh cáo bọn chúng.”

Lâm lão gia tử áp xuống lửa giận gật đầu:”Ừ,chuyện này dừng lại ở đây,hiện tại nhà chúng ta đang ở trong thời kỳ mấu chốt đừng có mà bị chia rẽ.”

Một trận im lặng Lâm Ấp nhìn ba hắn nhắm mắt ngủ, lúc này, mới xoay người chuẩn bị ra ngoài, quay đầuvmột cái liền bị dọa đến hồn phách muốn bay, người này từ khi nào đã vô thanh vô tức đứng tại chỗ này?

“Anh là ai? Từ khi nào đã vào đây?” Lâm Ấp gầm nhẹ, sắc mặt tái nhợt như người chết.

“Tôi vào từ lúc ba anh đang mắng anh,anh hẳn không biết tôi,An Lạc Vũ nếu xảy ra việc gì tôi nhất định sẽ không tha cho các ngửơi.” Áp suất xung quany Khắc Lạc Duy hạ thấp, híp mắt nói.

Lâm lão gia tử trấn định:”Cậu cho rằng cậu là ai? Bước vào Lâm gia rồi còn nghĩ có thể trở ra?”

“Tôi là ai không quan trọng,quan trọng là các người sẽ vì Lâm gia trả đại giới.” Khắc Lạc Duy trầm thấp lên tiếng lộ ra uy áp, hắn tin tưởng An Lạc Vũ cùng con sẽ không vì rơi xuống nước mà chết đuối, khẳng định ở trung gian đã phát sinh ra chuyện khác, cho nên hắn chỉ cần chờ, An Lạc Vũ nhất định sẽ quay lại, nhưng trước hết hắn phải để những người này trả giá những việc đã gây ra.

“Ba,ba thế nào? Mau gọi bác sĩ,gọi bác sĩ mau lên.” Lâm Ấp lớn tiếng gọi thuộc hạ ở bên ngoài, hắn bây giờ đã bắt đầu cảm thấy sợ, thuộc hạ hẳn là nghe thấy tiếng gọi của hắn,nhưng mà lại không có bất kỳ một hành động nào.

“Mày đã dùng yêu thuật gì?” Lâm Ấp lớn tiếng nói, một bên mò vào túi quần của Lâm lão gia tử,một bên vuốt ngực ba hắn,chỉ thấy miệng ba hắn mở lớn,không ngừng hút khí.

Lâm Ấp run rẩy cầm lấy thuốc uy vào miệng của ba hắn, lấy ly nước bên cạnh cho Lâm lão gia tử uống:”Ba,ba sẽ không sao,uống thuốc xong sẽ không sao.”

“Lâm Ấp dừng lại,ta không sao.” Lâm lão gia tử hồi phục nói.

“Mày rốt cuộc là ai? Chuyện lúc nãy là do mày làm?” Lâm Ấp kêu lên, không biết vì sao lúc nãy hắn gọi thuộc hạ, những kẻ kia tựa hồ là không nghe thấy, mà nguyên nhân duy nhất chắc chắn là đến từ người nam nhân này.

Khắc Lạc Duy mỉm cười ngồi trên ghế:” không sai là tôi, yên tâm tôi sẽ không giết cha con các người, hiện tại mới bắt đầu mà thôi, nơi này cũng chỉ có thể vào chứ không thể ra,đương nhiên cũng chỉ có tác dụng với các ngươi, và người ở trong Lâm gia.”

Lâm Ấp căn bản không tin lời của Khắc Lạc Duy, xét thấy ba hắn đã không có việc gì thì quyết định đi giáo huấn thuộc hạ của mình:” Mày cho rằng mày là thượng đế sao? Thật buồn cười.”

Lâm Ấp đi ra ngoài cửa không nói lời nào, trực tiếp đá một cước, đôi mắt trừng lớn, vốn dĩ biểu tình không quá sợ hãi bây giờ lại tràn ngập kinh hách, hắn hét lớn,đây là xảy ra chuyện gì? Cuối cùng là làm sao? Vì sao hắn lại có thể xuyên qua người đám thuộc hạ?

Lâm Ấp thét lớn chạy trở về:”Ba,chuyện này là sao vậy? Chúng ta gặp phải quỷ sao?” Tiếng lòng Lâm Ấp trở nên rối loạn, phàm là những người trong đại gia tộc ai mà không làm chút việc ở trong tối, Lâm Ấp hắn cũng là người như vậy, nhưng gặp phải chuyện này là lần đầu nên có chút kinh sợ.

“Đừng la,vị tiểu huynh đệ này,chúng ta rốt cuộc đã đắc tội cậu khi nào? Cậu muốn làm gì?” Lâm lão gia vẫn thật trấn định hỏi.

Khắc Lạc Duy nhìn lão nhân đang ngồi trấn định cảm khái, quả nhiên gừng càng già càng cay, gặp chuyện không hoảng còn cẩn thận đánh giá bản thân hắn.

“Các người đem người yêu của tôi làm mất,tự nhiên tôi phải đến đây tính sổ với các người, tôi khi nào tìm được người yêu,khi đó sẽ thả các ngươi ra ngoài.”

“Nếu cậu vẫn luôn tìm không thấy?”

Khắc Lạc Duy cười cười,tâm tình nhìn qua tựa hồ rất tốt:” Vậy các ngươi liền ngây ngốc ở đây cho đến chết đói đi.”

Mấy ngày tiếp theo, không ít người biết được tin Lâm gia gặp chuyện, Lâm lão gia tử cùng con trai lớn đột nhiên biến mất ở trong nhà cũ, mà Lâm gia ở nhà cũ cũng lục đục không thấy bóng dáng, trừ bỏ những người ở trong nhà cũ Lâm gia mất tích, thì những người khác không ai mất tích cả,cục cảnh sát cuối cùng lập một tổ điều tra,nhưng mãi vẫn không có một chút manh mối.

Venus nhắc nhở:”Chủ nhân,Tô Nghi gọi đến,muốn nghe máy không?”

Khắc Lạc Duy gật đầu:”Nghe đi.” Hiện tại, hắn vẫn ngồi chung với lão gia tử, ba ngày,Lâm lão gia tử đã không còn phong thái như trước, bây giờ nhìn qua tựa như một người gần đất xa trời.

“Mày rốt cuộc muốn thế nào? Muốn giết muốn mắng mày hướng vô tao là được,không cần gây tổn thương đến những người không liên quan.” Lâm Ấp giọng nói khàn khàn, hắn ở đây ba ngày chưa được uống được một giọt nước, giọng điệu khô khốc,nhìn người trong gia tộc ở ngoài cửa xoay quanh, lại không thể thoát ra Lâm trạch,tâm hắn cũng bắt đầu rỉ máu, đứa cháu nội của hắn chỉ mới mấy tháng tuổi sắp chịu không nổi nữa rồi.

“Không có liên quan? Chuyện cười này rất vui, vốn An Lạc Vũ cũng chẳng có quan hệ gì với mấy ngươi, bị con gái của ngươi hủy dung,chúng tôi cũng không ép chết ả, vậy mà ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện gì? Ngươi nói cho tôi một lý do để tôi buông tha nhà ngươi đi? Ta thấy các ngươi vẫn là nên ở lại đây chậm rãi hưởng thụ.” Khắc Lạc Duy nói xong, lúc này mới nghe máy của Tô Nghi.

Tô Nghi ở đầu dây bên kia lòng nóng như lửa nói:”Nè Khắc Lạc Duy, hai người đã gặp phải chuyện gì? An Thành nói mấy ngày nay hai cậu không về nhà, hiện tại hai người đã đi đâu? Tôi gọi cho em trai cũng không ai tiếp máy.”

“Không có gì,tôi sẽ tìm An Lạc Vũ về,hiện tại tôi đang bận thu thập những người từng gây tổn thương cho em ấy.” Khắc Lạc Duy cau mày nói xong treo máy.

Từ ngoài nhìn vào tưởng hắn không sao, nhưng mà thật ra nội tâm của hắn càng lúc càng nặng, theo lý mà nói An Lạc Vũ mất tích lâu như vậy, Hắc Mao đang ngủ say hẳn cũng nên tỉnh rồi, vì sao đã ba ngày trôi qua Hắc Mao còn chưa gửi cho hắn một chút tin tức? Chẳng lẽ thật sự đã gặp chuyện?

“Cầu xin cậu,buông tha bọn họ đi, chuyện gì tôi cũng sẽ làm,cậu muốn gì tôi điều sẽ nhất định làm được.” Lâm Ấp bước đến quỳ xuống trước mặt Khắc Lạc Duy, hiện tại hắn đã đi đến đường cùng, không cầu xin người này, Lâm gia của hắn nhất định sẽ bị diệt tộc.

Lâm lão gia tử nâng mi một chút rồi gục mí xuống nói:”Đừng cầu hắn Lâm Ấp,hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta,chỉ là chúng ta muốn biết,cậu rốt cuộc là ai? Có chết ít nhất cũng cho chúng tôi minh bạch một chút.”

Khắc Lạc Duy nhìn lão gia tử, hắn không nghĩ đến lão nhân này lại để ý đến vậy,hắn cười tủm tỉm nói:” Nói cho các ngươi biết cũng được, tôi không phải là người trái đất, tôi là người ở hành tinh khác. Đúng rồi,còn có một tin tức tốt muốn nói cho các ngươi biết, tôi sẽ không cho các ngươi chết,ngươi xem những tên Lâm gia ngoài phòng,bọn họ sẽ cứ như vậy du đãng trong Lâm gia, không thể rời đi không thể chết, cũng không thể trông thấy được người khác, vĩnh viễn làm bạn với nỗi khổ cô độc, tất nhiên còn có các ngươi, thế nhưng hai người không phải là tốt nhất sao? Ít nhất còn có người nói chuyện.”

Dưới sự trợ giúp của Hắc Mao trong nửa năm qua,hắn đã học được rất nhiều chiêu thức ở trong lĩnh vực dị năng của hắn, hiện tại dùng chính là một trong số đó gọi là không gian đình trệ,chỉ cần hắn không chết, không gian đình trệ của hắn sẽ không ai có thể phá được,đương nhiên nếu có người mạnh hơn hắn thì lại khác, năng lực này cũng chỉ có thể dùng trong một phạm vi nhất định.

Khắc Lạc Duy quay lại nhà trúc, tựa như trước khi hắn rời khỏi không có gì thay đổi,hắn ngồi trên ghế tưởng tượng đến bộ dáng bận rộn hằng ngày của An Lạc Vũ,tâm tình càng thêm bực nhọc,An Lạc Vũ rốt cuộc là đang ở đâu? Chỉ cần còn ở tinh cầu này hắn nhất định sẽ tìm ra,chẳng lẽ con cùng An Lạc Vũ bị thợ săn tinh linh nhất tộc phát hiện? Nếu tinh cầu này có phi thuyền không gian ở hành tinh khác xuất hiện hắn sẽ phát hiện, nhưng mà ở đây đã hơn nửa năm căn bản không có ngoại tinh nhân nào ghé qua,trừ bỏ hắn, hắn cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Thời gian An Lạc Vũ biến mất càng lâu, tâm tình của hắn càng trở nên táo bạo,cùng lúc đó Hắc Mao cùng Lam Mao cũng vô cùng nôn nóng bay đến bay lui.

[MNCKG] Chương 41

Khắc Lạc Duy không ngờ Tô Nghi sẽ đem thuốc của hắn đưa cho Tô Mỹ Thanh đi nghiên cứu,hắn nhìn về phía Tô Nghi nở một nụ cười,ý tứ rất rõ ràng lát nữa sẽ xử ngươi,Tô Nghi bị ánh nhìn của Khắc Lạc Duy làm cho cả người tê dại,thuốc kia tốt như vậy,bản thân hắn cũng chỉ đơn giản nghĩ nếu như mẹ hắn có thể nghiên cứu ra,về sau bọn họ làm nhiệm vụ cũng có thể gia tăng hi vọng sống sót.

“Dì đừng nghĩ nữa, bởi vì nó có hiệu quả cho nên con mới mua một ít,hiện tại thứ này đã không còn bán,con cũng đã đi hỏi thăm, nhưng vẫn luôn không có tin tức.”

Tô Mỹ Thanh thất vọng:”Là vậy sao.”

“Con cũng không rõ,thuốc tốt như vậy cũng không còn bán,nói thật con cũng có chút không quen.”

“Vậy chỗ con còn thuốc này hay không?” Tô Mỹ Thanh không từ bỏ ý định.

“Dì đến thật đúng lúc,chỗ này con còn một lọ,con đi lấy cho dì.” Khắc Lạc Duy đi vào phòng,từ trong không gian lấy ra một lọ thuốc, hắn nghĩ chuyện này thật phiền phức.

Tô Mỹ Thanh trông thấy Khắc Lạc Duy rời đi, thì mới bắt đầu nhìn khắp nơi đánh giá nhà trúc nơi ở của An Lạc Vũ,nơi này đơn sơ như vậy,mùa đông còn không bị đông chết sao? Nghĩ đến đây cô liền khổ sở,em gái ngốc của cô đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực? Tiểu An cũng không biết đã trả qua bao nhiêu cực khổ?

“Tiểu An con cùng dì trở về được không? Nơi này máy điều hòa cũng không có,quá thô sơ.”

An Lạc Vũ cười:” Dì đừng nói như vậy,con cũng mới sống ở đây không lâu,trước kia con ở biệt thự, nhưng mà sinh hoạt giống như bây giờ con lại thấy rất thoải mái, con thích nơi này,rảnh thì lại đi vẽ vài bức tranh hoặc là đi lên núi có bao nhiêu là tự do tự tại.”

Tô Mỹ Thanh lời nói thấm thía:” Đứa nhỏ này,dì cũng không miễn cưỡng con nữa,nếu con gặp chuyện gì phải nói với dì,nếu không thể nói với dì thì con nói với anh biết không? Đừng chịu đựng.”

An Lạc Vũ gật đầu:”Thưa dì, con đã biết.”

Cả ngày nay, An Lạc Vũ dẫn dì hắn đi dạo rừng trúc gần nhà, đến chạng vạng mới đưa dì rời đi,Tô Mỹ Thanh tay cầm thuốc cũng nóng lòng muốn về, với một lọ này hi vọng là có thể nghiên cứu ra kết quả. Lại nói, không thể quấy rầy đứa nhỏ nói chuyện yêu thương đúng không? Tô Mỹ Thanh nhìn Khắc Lạc Duy vẫn đang theo đuổi tiểu An nhà mình, có thể nhìn thấy nam nhân này sẽ mãi đối tốt với tiểu An,chỉ là người này cô vẫn chưa quá hiểu rõ,trở về hẳn là nên cho người điều tra.

“Dì cuối cùng cũng đi, đúng rồi thân phận của anh phải làm sao đây? Làm việc khó ngờ đúng là càng kéo nhiều điều khác đến.” An Lạc Vũ nói với đang Khắc Lạc Duy đang ở phía sau.

Khắc Lạc Duy duỗi tay sờ đầu tóc xù xù của An Lạc Vũ, xúc cảm thật tốt, khóe miệng khẽ nhếch lên ý cười:” Em lo cho tôi? Yên tâm không sao,tôi đã sớm kêu Venus làm cho tôi một thân phận, bọn họ sẽ tra không ra.”

An Lạc Vũ tức giận vỗ vào tay đối phương, người này càng lúc càng thích sờ đầu, y không rõ sờ tóc thì có cái gì tốt mà sờ? Đam mê này quả là quái dị.

Mưa rơi vài ngày liên tục, hôm nay khó có được thời tiết tốt, Khắc Lạc Duy vẫn còn ngủ, An Lạc Vũ chuẩn bị vào thôn mua thịt, cũng đã một thời gian dài y không đi ra ngoài mua đồ, chỉ ở trong nhà vẽ tranh.

An Lạc Vũ cầm thịt mới mua xong, còn có cá An Thành đưa cho,vừa ra thôn y thấy có chút không thích hợp, luôn cảm thấy có người đi theo, y bắt đầu tăng tốc đi về phía trước,chỉ cần về đến nhà sẽ an toàn thôi.

Cách An Lạc Vũ không xa có bốn người đi theo, thấy y tăng tốc thì không cần phải cẩn thận theo sau:”Mau đuổi theo bắt nó.”

An Lạc Vũ nghe thấy tiếng ở phía sau, quay đầu, nhìn thấy bốn người cao lớn đang chạy về hướng này,An Lạc Vũ liền chạy nhanh lên, y không rõ vì sao đám người này lại muốn bắt y,nhưng có thể khẳng định là không có ý tốt.

Vài người càng chạy càng gần,An Lạc Vũ hoảng hốt chỉ biết chạy về phía trước không nhìn đường,lảo đảo một cái té xuống mặt đất,một người đàn ông nắm được chân của y.

An Lạc Vũ hét lên:”A,a…” tung chân đá lấy tay tên kia,vận may của y cũng khá tốt,đá một cái liền trúng hạ bộ của gã.

“A.” Gã kia buông lỏng chân An Lạc Vũ,đôi tay gắt gao ôm lấy bảo bối,thần thái vặn vẹo.

Chân được thả tự do, y lập tức bò dậy chạy về phía trước,vẫn không chú ý đến con đường phía trước.

“A.” An Lạc Vũ thét chói tai, còn chưa la xong,’bùm’ một tiếng rớt xuống dòng sông đang chảy xiết,vài bữa này, trời vẫn luôn mưa,hiện tại nước sông chẳng những chảy xiết mà còn dâng cao,y còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị lốc xoáy trong nước xoáy đi.

Một đại hán đứng ở bờ sông nói:”Anh cả làm sao đây? Người bị nước cuốn đi rồi.”

“Còn làm sao? Nước xiết như vậy,khẳng định là mất mạng,nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như hoàn thành,khả năng tiền thuê lần này sẽ thấp một chút,diện mạo kia nếu bán ra nước ngoài hẳn sẽ có không ít tiền, cũng không biết hắn sống trong thôn nhỏ này thì làm sao có thể đắc tội được với một nhân vật lớn? Một hai phải mua hắn ở phương diện kia mới hả giận, hắn chết có lẽ sẽ tốt hơn.” Vị anh cả nói xong xoay người rời đi.

Khắc Lạc Duy tỉnh lại rất lâu cũng không thấy An Lạc Vũ gọi dậy, cuối cùng vẫn là chậm rì rì đứng dậy,ngày thường không phải mới sáng sớm An Lạc Vũ sẽ rất thích quấy rầy hắn sao?

Khắc Lạc Duy thân mặc quần cộc mở cửa,không nhìn thấy thân ảnh bận rộn hằng ngày kia, thì ra đã đi ra ngoài, Khắc Lạc Duy ngồi xuống ghế dựa thong thả ung dung ăn bữa sáng, An Lạc Vũ làm bữa sáng càng ngày càng tốt, hắn cắn một ngụm bánh bao nghĩ.

Chờ mãi không thấy An Lạc Vũ trở về,mắt thấy sắp đến giữa trưa,hắn cuối cùng nóng nảy, thường ngày nếu y đi xa đều sẽ nói với hắn một tiếng trước rồi mới đi,hôm nay như thế nào lại không nói? Chẳng lẽ đã gặp chuyện? Không nên còn có Hắc Mao.

“Đáng chết.” Khắc Lạc Duy rủa thầm một tiếng,Hắc Mao cùng Lam Mao đã tiến vào thời khắc mấu chốt,nửa năm nữa có thể sẽ được sinh ra,hắn như thế nào vào lúc này ngủ như chết? Không quan tâm An Lạc Vũ, hiện tại người đã không có.

“Venus nhanh tra định vị An Lạc Vũ,y không thấy,ngàn vạn đừng gặp chuyện gì.”

“Chủ nhân,xin lỗi định vị trên người phu nhân đã biến mất.”

Khắc Lạc Duy tức giận:” Ngươi nói cái gì? Chuyện này không có khả năng,định vị trên người y làm sao có thể biến mất? Nơi này khoa học kỹ thuật còn không phát triển như vậy.”

Khắc Lạc Duy đứng lên, có thể nghĩ An Lạc Vũ lần này không đi xa,trước tiên nên vào thôn nhìn,có lẽ Hắc Mao tỉnh giấc đã lấy định vị trên người An lạc Vũ xuống, Khắc Lạc Duy tự lừa mình dối người nghĩ.

An Thành nhìn thấy Khắc Lạc Duy đứng ở trước cửa thì kêu lên:”Anh Lạc Duy, trưa nay anh không bồi anh Lạc Vũ, rảnh rỗi đến nhà em ăn cơm sao? Ăn cơm thì tiến vào nhanh đi.”

“Tôi không đến ăn,cậu hôm nay có thấy anh Lạc Vũ không? Y từ sáng đến giờ đi ra ngoài còn chưa về.”

“Không thấy anh Lạc Vũ? Cái gì?! Anh nói không thấy anh Lạc Vũ? Tại sao lại như vậy? Có phải đã đi ra ngoài rồi không?” An Thành cảm giác việc này là không có khả năng.

“Không có khả năng,nếu y muốn ra ngoài sẽ nói với tôi một tiếng,buổi sáng hôm nay tôi điều đợi ở nhà,nhưng mà y vẫn chưa về.”

An Thành kéo Khắc Lạc Duy vừa đi vừa nói:”Buổi sáng anh Lạc Vũ đi mua thịt,trên đường gặp em,em vừa mới bắt được cá liền đưa cho anh An Lạc Vũ một con, sớm biết như vậy em đã đưa anh ấy về,chúng ta mau đi nhìn xem.”

An Thành mang Khắc Lạc Duy đến nơi bữa sáng gặp được An Lạc Vũ, bọn họ hướng rừng trúc chậm rãi đi đến,hi vọng tại quãng đường ngắn này có thể phát hiện ra một ít dấu vết.

Đi đến ngã ba rừng trúc,sắc mặt An Thành đột nhiên biến đổi nhìn một con cá dính đầy bùn đất,hắn nhớ rõ ràng,hắn đã dùng cọng rơm xuyên qua mang cá đưa cho An Lạc Vũ,hiện tại cá ở chỗ này, vậy anh Lạc Vũ nhất định đã gặp chuyện.

An Thành nôn nóng:”Khắc Lạc Duy nhanh lại đây,anh xem đây là cá em đưa cho anh ấy,hiện tại lại ở bên đường, anh Lạc Vũ hẳn đã gặp chuyện,chúng ta đi báo nguy,nhất định có người bắt cóc anh Lạc Vũ.”

“Báo nguy có lợi ích gì? Đây có phải là thịt mà An Lạc Vũ mua?” Khắc Lạc Duy chỉ vào khối thịt heo không xa hỏi.

An Thành đi qua trả lời:” Đúng là khối này.”

“An Thành chuyện phát sinh hôm nay xem như không có,trở về ăn cơm đi.” Khắc Lạc Duy nhìn chằm chằm vào mắt An Thành nói, hắn nghĩ nếu không phải do Cố Vĩ thì chỉ có người của Lâm gia làm.

“Vâng.” An Thành nghe hắn nói xong, thì giống như không có chuyện gì xảy ra đi về nhà.

Khắc Lạc Duy quan sát trên mặt đất, hắn có thể nhìn ra lúc ấy có bốn người đuổi theo An Lạc Vũ,bởi vì hôm qua trời mưa,dấu chân trên đường có thể nhìn thấy rõ ràng đi theo dấu chân từng bước đi đến bờ sông. Ở đây có dấu hiệu có người té ngã,hẳn là tình cảnh lúc ấy là An Lạc Vũ té xuống,sau đó vất vả tránh thoát, bởi vì quá hoảng hốt nên không có để ý mà rơi xuống sông, Khắc Lạc Duy nhìn dòng sông cuồn cuộn trong nước, tính y rơi xuống nước,hắn cũng sẽ phát hiện, cuối cùng ở trung gian đã phát sinh chuyện gì? Làm hắn không thể cảm nhận được An Lạc Vũ? Mà ngay cả Venus cũng không thể tìm được?

[ĐBCTB] Chương 21: Mài răng

Chương 21: Mài răng.

Thư Tầm còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi không cần phải đi bộ, thì Dạ Tiền đã chuẩn bị xong tất cả, đẩy ra cửa phòng, gió tuyết lạnh giá ngay lập tức ập đến, Thư Tầm đem khăng quàng cổ đang bay về phía trước túm lại, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn chớp chớp, giữa mày còn có một nốt chu sa đỏ bừng, trước một thế giới trắng xóa rộng lớn nốt chu sa càng thêm phá lệ bắt mắt.

Đi dọc theo con đường đã từng đi qua, Thư Tầm chỉ dẫn phương hướng cho Dạ Tiền, ngôi nhà gỗ ở phía sau rất nhanh đã bị gió tuyết bao phủ, không còn bóng dáng.

Chân dài Dạ Tiền so với bước chân ngắn của Thư Tầm rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, vì vậy thời gian dự tính đi đến rừng cây Bạch Nham so với suy nghĩ của Thư Tầm còn nhanh hơn, mà này còn chưa phải là trạng thái tốc độ nhanh nhất của Dạ Tiền.

Hai ngày ngắn ngủi, trong rừng cũng không có xuất hiện biến hóa gì lớn, dấu vết Thư Tầm đã từng đi đến đây sớm đã bị tuyết trắng bao phủ. Đứng ở bên cạnh núi rừng, Thư Tầm bò ra khỏi túi của Dạ Tiền: “Diện tích mảnh rừng này rất lớn, có động vật, thực vật hoang dã, chúng ta có thể men theo con đường núi này đi về hướng Tây Nam, nhưng trước đó, tôi muốn đi lấy một ít đồ.” Vừa nói, Thư Tầm vừa đu theo quần áo của Dạ Tiền leo xuống.

Lúc này, trong khu bình luận là một mảng âm thanh thúc giục.

“Dạ thần mau đi cùng, bánh bao nhỏ sẽ bị thổi bay mất!”

“Dạ đại thần vẫn là để Tầm Tầm ở trong túi đi, tổng cảm thấy Tầm Tầm đã muốn bay lên trời.”

“Bão tuyết thật lớn, dấu chân của bánh bao nhỏ nhanh như vậy đã bị thổi mất rồi.”

Thư Tầm vùi đầu đi trước, rất nhanh đã đến nơi cần đến, nhìn động nhỏ trước mắt cơ hồ đã bị đóng băng, Thư Tầm thú hóa ra hai cái móng vuốt sắc bén, xoát xoát hai phát lớp băng đã bị phá vỡ, sau đó bò vào.

Trên màn hình: “……..”

“Dạ thần, đuổi kịp, đuổi kịp!”

“Hành động này đối với Dạ thần mà nói là có chút khó, Dạ đại thần có thể chui vào sao? Ta nhớ rõ huyết mạch thức tỉnh của Dạ thần là cự lang, đem thụ đánh ngã thì còn có khả năng.”

“Bánh bao nhỏ là đang làm gì nhỉ? Bộ dạng chân ngắn bò vào nhìn rất là đáng yêu!”

Dạ Tiền ở trước cây Bạch Nham ngồi xổm xuống, thân ảnh cao lớn cơ hồ che hết toàn bộ ánh sáng, rất nhanh trong hốc cây liền lộ ra một cái đầu nhỏ, ghét bỏ chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo Dạ Tiền dịch qua một chút.

Khu bình luận nháy mắt cười bò một trận, Dạ thần cư nhiên bị ghét bỏ, Dạ thần không gì không làm được vậy mà lại bị đồng đội của mình ghét bỏ!

Mà ở trong mắt khán giả, Dạ thần cao lãnh vô tình thế nhưng thật sự nghe lời dịch sang một bên, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gốc cây, bóng dáng cao lớn mạc danh nặng nề ở trong thế giới băng hà này, lại phá lệ tạo ra cảm giác vô cùng an toàn.

“Đột nhiên ta có cảm giác mạc danh kỳ diệu là Dạ thần rất ngốc manh là sao?”

“Dạ thần của ta ngoan ngoãn như vậy sao? Ta không tin! Khả năng là ta đã vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp giả mạo!’

“Aaa, thật đáng yêu, nếu như Dạ thần hóa thành hình thú rồi ngồi ở bên cạnh thì…..Phốc, không còn thanh máu!”

“Cầu hình thú! Cầu hình thú! Đúng rồi, bánh bao nhỏ có hình thú gì nhỉ? Có phải là một con sói con không, bằng không thì sao lại biến hoá ra được móng vuốt như vậy?”

Thật đáng tiếc, Dạ Tiền nhìn không được bình luận ở trong phòng phát sóng, tự nhiên cũng không thể thoải mãn yêu cầu mãnh liệt của người xem, đương nhiên, cho dù có nhìn thấy, mặt than Dạ Tiền phỏng chừng cũng sẽ làm lơ.

Một lát sau, cuối cùng Thư Tầm cũng đã thu thập xong quả hạch cùng mấy cây nấm lúc trước đào được ở rừng Bạch Nham bỏ vào trong ba-lô, sau đó thì vui vẻ nhảy ra khỏi hốc cây, nhìn Dạ Tiền đang ngồi ở một bên quơ quơ móng vuốt nhỏ coi như chào hỏi, báo cho Dạ Tiền biết chính mình đã giải quyết xong mọi chuyện.

Dạ Tiền giơ tay, mở ra trước mặt Thư Tầm, bé cũng thuần thục bước chân nhỏ đi vào. Trung gian hai người không có lấy một lời giao lưu, nhưng mà ngoài ý muốn lại vô cùng ăn ý.

Lần nữa trở vào túi tiền ấm áp, Thư Tầm lập tức duỗi trảo chà xát khuôn mặt bị đông lạnh của mình, sau đó chỉ về hướng Tây Nam nói: “Đường núi Vi sơn rất dài, xuyên qua Vi thị, có lẽ đây cũng là nguồn gốc cái tên Vi thị, Vi thị ở hướng Tây Nam, Vi hồ cùng với trấn nhỏ Bạch Nham đều ở phụ cận dãy núi đó, chúng ta cứ đi về hướng này là được, còn về tiến trình thâm nhập vào rừng núi thì anh tự mình quyết định là được.”

Chuột Tầm bảo trời sinh đặc biệt nhạy cảm với phương hướng, mà đây cũng là thiên phú khiến cho bọn họ có thể tung hoàng khắp nơi trên đại lục để tìm bảo vật, mặc dù tuổi Thư Tầm còn nhỏ, nhưng mà bé vẫn vô cùng tự tin về phương diện nhận biết phương hướng của mình.

Dạ Tiền đối với việc để Thư Tầm chỉ đường không hề có bất kỳ ghi vấn nào, không chút do dự bước chân về phía Tây Nam.

“Ta nhớ rõ Dạ thần tựa hồ có chút mù đường, đi theo bánh bao nhỏ có sao không?”

“Lầu trên không nói, ta cũng muốn quên! Bối cảnh trò chơi này không có công cụ trí năng hướng dẫn, hahaha, chờ đợi hai người bị lạc đường…..”

“Khó trách Dạ thần suýt chút nữa đã làm chính mình chết đói!”

“Cảm thụ hương hướng của bánh bao nhỏ thật tốt, tình hình thời tiết như vậy, người chơi cao cấp cũng khó có thể phân rõ phương hướng, nhưng mà nhìn qua bánh bao nhỏ rất tự tin.”

“Hy vọng Dạ thần không đi sai đường, trực tiếp men theo đường núi hẳn là đi đường tắt, không biết có thể vượt mặt Liệt Dương, đến Vi thị trước không?”

Bão tuyết tàn sát bừa bãi, toàn bộ thế giới chỉ còn một màu sắc, tuyết trắng hoàn mỹ nhưng cũng nhợt nhạt và trống rỗng, hành tẩu trong đó, tựa như đang đi trong thế giới hư ảo, mà cảnh tượng này cũng là cảnh tượng thôi miên trong tiềm thức, nếu như người chơi trong một thời gian dài ở trong hoàn cảnh này, thì rất dễ dàng bị lạc mất phương hướng, cảm xúc phán đoán của bản thân cũng rất dễ dàng bị ảnh hưởng.

Đương nhiên, lúc này Dạ Tiền không hề có bất kỳ phiền não này, bởi vì có một bánh bao nhỏ đang dùng quả hạch Bạch Nham để mài răng, ngẫu nhiên cắn nát vỏ hạch Bạch Nham, thì bánh bao nhỏ sẽ giật nhẹ cái áo của Dạ Tiền, sau đó giơ quả thịt màu trắng sữa cho Dạ Tiền. Dạ Tiền cũng không khách khí, duỗi tay tiếp nhận quả hạch ăn luôn.

Trước đây, nguồn gốc của cái tên Vi thị Thư Tầm suy đoán vô cùng chuẩn xác, trong khoảng thời gian ở trong nhà gỗ, Dạ Tiền ngoại trừ làm ra một bộ quần áo, cũng từng đồng dạng ở lại trong thư phòng rất lâu, cuối cùng ở đó Dạ Tiền lần đầu tiên tiếp xúc được với di chỉ của dân bản địa, trong thư phòng cũng tìm được rất nhiều tin tức trò chơi bản địa liên quan đến thế giới này.

Dạ Tiền tìm được một cuốn từ điển và rất nhiều sách ở trong thư phòng, mà trong thời đại vũ trụ, não bộ của thức tỉnh giả không còn như trước, vì vậy học tập một ngôn ngữ mới đối với nhân loại mà nói là dễ như trở bàn tay, huống chi là một Dạ Tiền được xưng là đại thần, tinh thần lực của bản thân hiển nhiên cũng thuộc loại cường đại, năng lực học tập tự nhiên không tệ, bởi vậy, chỉ ngắn ngủi trong vài giờ, Dạ Tiền đã nắm giữ được văn tự ngôn ngữ của thế giới này.

Đến nỗi bên trong thư phòng chứa đựng nhiều nhất là sách liên quan đến cây Bạch Nham, Dạ Tiền cũng đã lật xem, đối với đặc tính của cây Bạch Nham đã có chút hiểu biết. Bản thân độ cứng của cây Bạch Nham cùng với tính dẻo dai tương đương với đá nham thạch, bởi thế mà được gọi là cây Bạch Nham. Trái của cây Bạch Nham có thể nói là mỹ vị, mỗi năm đều sẽ có rất nhiều quả hạch Bạch Nham được thu thập cùng tiêu thụ, hơn nữa vẫn luôn cung không đủ cầu, mà quả hạch của Bạch Nham cung cấp nhiệt lượng rất cao, vì thế có không ít các sinh vật ở trong rừng rất yêu thích món ăn này, hoặc là tích trữ hoặc là dùng nó làm thức ăn cung cấp nhiệt lượng vượt qua mùa đông giá rét.

Dạ Tiền không biết Thư Tầm đã nhìn những cuốn sách có liên quan đến nó chưa, nhưng mà nhìn thấy hành động tri kỷ của bánh bao nhỏ, Dạ Tiền cũng sẽ không cự tuyệt, hơn nữa nhiệt độ thấp như vậy, không có không gian phong bế, dưới tình huống lộ thiên căn bản không có khả năng đi vào giấc ngủ, mà một khi đã ngủ, thì kết quả chính là một giấc ngàn thu.

Thư Tầm có biết đặc tính của cây Bạch Nham không? Tất nhiên là biết, thời gian Thư Tầm lưu lại nhà gỗ càng lâu, đối với thư phòng bé cũng sẽ càng nghiên cứu cẩn thận, tự nhiên cũng đem tin tức quả hạch Bạch Nham có thể cung cấp nhiệt lượng cao ghi tạc vào trong đầu, đồng thời, một khắc khi rời khỏi căn cứ lâm trường Thư Tầm cũng biết, tiếp theo Dạ Tiền muốn nghỉ ngơi cũng chỉ có thể tìm một cái sơn động, hoặc là đến phụ cận Vi hồ, tìm một căn phòng, nếu không thì sẽ không thể ngủ, cũng vì vậy mà Thư Tầm ôm quả hạch mài răng, cắn mở quả hạch, thịt quả lúc sau đều sẽ đưa đến bên miệng Dạ Tiền.

Dạ Tiền không hỏi, Thư Tầm tất nhiên cũng sẽ không nói, hai người cứ như vậy mà vội vàng lên đường. Tốc độ của Dạ Tiền rất nhanh, vào lúc sắc trời bắt đầu tối xuống, lộ trình hai người đi được đã rất xa, hơn nữa, buổi tối Dạ Tiền cũng không có tính toán dừng lại, trước khi gặp được Thư Tầm, Dạ Tiền đã từng không chợp mắt nghỉ ngơi suốt năm ngày, hiện giờ có thức ăn cung cấp, lên đường suốt đêm đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Đơn giản dừng lại bên cạnh một cây Bạch Nham tránh gió một lát, sau đó ăn một chút bánh quy, Dạ Tiền liền lần nữa khởi hành.

Đêm đen như mực, hắc ám dày đặc bao trùm lên toàn bộ thế giới, bầu trời không trăng, bão tuyết vẫn còn đang tiếp tục, tầm mắt của Thư Tầm đã bị quấy nhiễu nghiêm trọng, nhưng mà cảm ứng phương hướng thì vẫn còn, có thể đảm bảo không lệch khỏi quỹ đạo vốn dĩ, không ai lên tiếng, trong bão tuyết thét gào, liền tiếng bước chân cũng không thể nghe được.

Đã sắp đến nửa đêm, Thư Tầm dựa vào trong túi áo ngáp một cái, đứa nhỏ buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nhưng mà rất nhanh, đầu nhỏ lại tiếp tục chậm rãi gục xuống theo từng tiếng bước chân của Dạ Tiền, có vẻ như là sắp ngủ, thế nhưng rất nhanh lại thanh tỉnh trở lại, dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, nhìn thế giới hắc ám ở phía trước.

Dạ Tiền cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ xù xù ở trước ngực, rõ ràng là đã buồn ngủ đến mức không thể chịu được, thế nhưng vẫn muốn âm thầm bồi hắn một đêm. Bánh bao nhỏ cũng không rên một tiếng, vì trách nhiệm đồng đội mà chấp nhất muốn gánh vác cùng hắn, mà phần chấp nhất này mạc danh có chút đáng yêu.

Cuối cùng, Thư Tầm lại lần nữa gục đầu xuống ngủ gật, Dạ Tiền thả chậm bước chân, tránh cho thân thể xốc nảy quá mạnh, thời điểm đầu nhỏ của bánh bao chạm vào mép túi bên cạnh, thì nhẹ nhàng nâng tay, chậm rãi đem bánh bao nhỏ bỏ vào trong túi áo, thậm chí còn sửa sang lại sợi bông của túi áo một chút, chặn lại không khí rét lạnh.

Trong túi áo, dựa vào sợi bông mềm mại, Thư Tầm cuối cùng cũng chậm rãi ngủ say, xuyên thấu qua quần áo, khuôn ngực ấm áp cung cấp đầy đủ nhiệt lượng cho Thư Tầm, tại đây bé có được một cái ổ nhỏ ấm áp trong hoàn cảnh thiên sơn tuyết địa, có thể trải qua một đêm ngon giấc.

Ở trong bóng đêm, Dạ Tiền lại lần nữa cất bước, thân ảnh nhanh chóng xuyên qua khu rừng, hướng về phía Tây Nam.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, chỉ còn lại một mảnh sôi động. Người xem ở thế giới hiện thực đồng bộ với game thủ ở trong thế giới trò chơi, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, kết quả lại bắt gặp được vẻ mặt khó có thể ôn nhu của Dạ Tiền, mơ mơ hồ hồ nói lời ngủ ngon.

“Khả năng là ta đang nằm mơ, Dạ thần hôm nay không quá thích hợp!”

“Bánh bao nhỏ tuyệt đối là sói con, thiên tính làm ba của Dạ Tiền thức tỉnh rồi!”.

“Dạ thần của ta không có khả năng ấm áp như vậy, Dạ thần cao lãnh của ta đâu rồi!”

[ĐBTBC] Chương 20: Xuất phát

Chương 20: Xuất phát.

Cùng lúc đó, trong phòng phát sóng trực tiếp《Lẫm Đông mạt lộ》 của chính phủ, cảnh tượng ngẫu nhiên vẫn liên tục chuyển đổi, một ngày mới lại bắt đầu, như cũ vẫn có rất nhiều người chết đi, bình luận viên đối với việc này cũng chỉ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hơn nữa còn dựa vào nguyên nhân cái chết của các game thủ mà đưa ra chiến lược, dĩ nhiên, loại game mang tính sinh tồn này, cho dù có chiến lược bước đi rõ ràng cũng chưa chắc đã có thể thắng lợi.

“Ở bên dưới là cảnh của vài người chơi cấp thần, chúng ta hãy quan sát một chút xem xem các vị cấp thần này ở trong game sinh tồn làm sao để sống sót, cùng với việc bọn họ có phát hiện ra thứ gì mới hay không.” Bình luận viên Tẩy Nguyệt theo lẽ thường chuyển qua vài khung cảnh có người chơi cấp thần, phát hiện đại đa số game thủ đều đang gian khổ sinh tồn, hơn nữa tiến độ người chơi cũng không hề có tiến triển gì, thời gian đăng nhập trò chơi đã được bảy ngày, nhưng mà đại đa số game thủ, thậm chí là người chơi cao cấp vẫn như cũ vẫn đang giãy giụa giữa lằn ranh của sự sống và cái chết.

“Vương của tôi! Là vương của tôi, thời tiết như này mà bay, có phải là đã phát hiện ra cái gì rồi không?” Tử Sắc kích động run run xúc tu, tầm mắt tập trung vào màn hình trò chơi: “Lộ tuyến này, căn cứ vào số liệu mới nhất vừa được công bố, tựa hồ là đang đi đến Vi thị.”

Tẩy Nguyệt gật đầu, khẳng định lời của Tử Sắc: “Không sai, Vi thị là một trong những thành phố đông dân cư nhất ở mảnh lục địa này, mà những người chơi cấp thần chúng tôi biết, thì hiện tại có Liệt Dương cùng Dạ Tiền đều đang ở phụ cận Vi thị, ít nhất thì hôm qua Dạ Tiền còn đang ở tại vị trí ngoại ô của Vi thị, hơn nữa vẫn chưa có ý định đi vào Vi thị.”

“Theo như những gì tôi biết, thì cho đến hiện tại, vẫn chưa có bất kỳ một người chơi nào đi đến Vi thị, vì vậy tình huống cụ thể ở Vi thị chúng tôi không thể cho các bạn bất kỳ lời thuyết minh hay giải thích nào, giờ xem ra vương của tôi rất có khả năng sẽ là người đầu tiên đi đến Vi thị, dựa theo tốc độ của y, thì không quá hai ngày, vương sẽ tiếp cận được phạm vi nội thành Vi thị, mà chúng ta cũng sẽ có khả năng nhìn thấy thành thị đầu tiên của kỷ nguyên băng hà.”

Phòng phát sóng trực tiếp ở phía chính phủ, nháy mắt một mảnh tiếng động chúc mừng, đương nhiên thành phần chúc mừng lớn nhất là đến từ trùng tộc, trong thế giới trò chơi, trung gian năm đại chủng tộc tự nhiên cũng tồn tại mâu thuẫn tranh đấu, đặc biệt là tài nguyên khen thưởng trong trò chơi, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

“Chúc mừng vương của ta lập nên lịch sử!”

“Đế vương điệp không hổ danh là bá chủ, bản thân Liệt Dương cũng là người chơi cấp Thần, hơn nữa còn có năng lực phi hành, Vi thị, nhất định phải được!”

“Dạ thần của ta đâu! Dạ thần đâu!”

” Chẳng lẽ Dạ thần đã gục rồi? Có ai xem kênh phát sóng trực tiếp của Dạ thần không! Báo tiến độ một chút đi! Dạ thần của ta sao có thể bị bỏ lại phía sau!”

“Trước đây ta có xem phát sóng của Dạ thần, nhưng mà thấy sắc mặt Dạ Thần quá đen, gần như muốn chết đói, vì thế mà sáng suốt lui binh, không dám cùng đi tiếp.”

“Hahaha, lầu trên đã bỏ lỡ trọng điểm, Dạ thần của ta hiện tại đang bận nuôi con……”

“Nuôi con? Này không phải là game sinh tồn sao? Khi nào lại trở thành game dưỡng thành rồi, có phải Dạ thần của các ngươi vì sắp chết đói mà xuất hiện ảo giác không?”

“Dạ Tiền chắc chắn là bị ảo giác! Vẫn là đến xem vương của ta phát sóng trực tiếp đi, để tập trung vận may cùng thực lực thành một.”

Trong phòng phát sóng trực liếp, mắt thấy bình luận đã muốn lâm vào tình trạng hỗn loạn, phía phát sóng trực tiếp của chính phủ lại chuyển cảnh một lần nữa, mà lúc này vừa đúng lúc chuyển đến cảnh của Dạ Tiền. Chỉ thấy trong một gian phòng gỗ không lớn, trên sàn đang trải đủ loại quần áo mùa đông, Dạ Tiền thì dựa vào thành giường, một chân duỗi thẳng, một chân để cong, một bàn tay tùy ý để trên đầu gối, tay còn lại thì đang cầm cây tăm xỉa răng, nhàn nhã thưởng thức trái cây sau giờ cơm trưa.

Dạ Tiền khẽ cúi đầu, biểu tình chuyên chú nhìn xuống mặt đất, tầm mắt của mọi người cũng tùy ý dời theo, lập tức trông thấy một cục bột nhỏ đang cầm lấy kim khâu nỗ lực may vá cái gì đó, người tí hon lạch bạch bận rộn chạy đến chạy lui, ngẫu nhiên chạy mệt, thì sẽ dựa lên đôi chân dài của Dạ Tiền mà nghỉ ngơi, ngay lập tức Dạ Tiền sẽ đem một miếng trái cây được ghim sẵn vào tăm xỉa răng uy đến. Sau khi nghỉ ngơi, bánh bao nhỏ lại tiếp tục bận rộn khâu vá cái gì đó, ngẫu nhiên Dạ Tiền cũng sẽ duỗi tay ra hỗ trợ điều chỉnh kim chỉ, thoạt nhìn không khí vô cùng hài hòa, tựa như là sinh hoạt hằng ngày, nào có bộ dáng của trò chơi sinh tồn.

Phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ nháy mắt yên tĩnh, sau đó liền bùng nổ rồi.

“Ta muốn xuống nhà ăn một bữa cơm, khả năng là do ta quá đói mà xuất hiện ảo giác, hahaha, lầu trước ai nói cái gì mà ảo giác, đau mặt chưa?”

“Ta đi, Dạ đại thần luôn luôn không giống với người thường đây sao? Đây là tình huống gì? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều thêm một cục bột nhỏ!”

“Cục bột nhỏ đang vá áo hả? A a a, thật là manh, Dạ thần mau giúp đỡ đi, nhìn bánh bao nhỏ mệt kìa.”

“Chú cô sinh, chú cô sinh*!”

“Ha hả, Dạ Tiền của các ngươi cũng đã muốn nuôi dạy con nhỏ, nơi này vẫn là vùng ngoại ô đi, nhất định sẽ bị vương của ta bỏ rơi.”

“Dạ thần của ta dưỡng con là có thể qua ải, nào cần phải bôn ba mệt nhọc~”

Lúc này, người xem tranh luận còn không biết, chính mình đã đoán trúng được vận mệnh, không ai lường trước được, Dạ thần trong mắt mọi người vì nuôi dưỡng bánh bao nhỏ mà cuối cùng lại chiến thắng qua ải.

Bình luận viên Tử sắc ở phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ đang ôm mặt lắc lắc râu: “Thật manh thật manh, trước đây nghe bình luận viên Đông Văn nói phát hiện được một người chơi tí hon, cuối cùng hôm nay cũng gặp được rồi, thế nhưng sẽ không bị Dạ Tiền ăn luôn chứ!”

Sắc mặt của Tẩy Nguyệt tối sầm, vô ngữ đáp: “Tử Sắc cậu sao lại có cái ý nghĩ đó, cậu có hiểu lầm gì với Dạ thần à? Dạ thần nhìn qua rất giống loại người sẽ bụng đói ăn quàng sao?” Tẩy Nguyệt sờ cằm, tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Muốn ăn thì cũng phải chờ đến lớn rồi mới ăn, nhỏ như vậy sao có thể hạ miệng được.”

Tử Sắc hoảng sợ cuốn râu: “Loài người thật đáng sợ!”

Tẩy Nguyệt: “……” Nên giải thích hàm nghĩa của từ ăn này như thế nào đây! Chủng tộc bất đồng quả nhiên là tần sóng não cũng khác biệt. Cuối cùng, Tẩy Nguyệt sáng suốt lựa chọn chuyển đổi đề tài: “Chúng ta có thể nhìn thấy, Dạ Tiền đã có một người đồng đội, hơn nữa nhìn dáng vẻ này cũng không giống khuyết thiếu vật tư, thậm chí Dạ Tiền còn lợi dụng vật tư bản địa trong trò chơi để chế tạo ra quần áo chống lạnh, ở trong kỷ nguyên băng hà, duy trì được nhiệt độ ổn định cho cơ thể là một điều vô cùng quan trọng, kế tiếp chúng ta hãy cùng xem lộ tuyến của người bạn nhỏ này của Dạ Tiền nào……”

Cuộc bình luận kéo dài trong giây lát, bởi vì quy tắc hạn chế, mà cảnh tượng trò chơi một lần nữa bị chuyển đổi, mà cơ hồ đồng thời, nhân khí ở phòng phát sóng của Dạ Tiền cũng nháy mắt tăng vọt, an ổn ngồi trên vị trí thứ nhất của phòng phát sóng trực tiếp ngôi cao, có thể thấy được một vị đại thần, kết hợp với một bé manh moe đã mang đến cho người xem bao nhiêu là cảm giác mãnh liệt mới lạ.

“Cục bột nhỏ rốt cuộc là đang may cái gì chứ, thứ cho ta nhìn không hiểu.”

” Không hiểu +1″

“Hình như là hai cái túi nhỏ, mà như vậy cũng quá nhỏ rồi, muốn đựng cái gì?”

“Ta dám đánh cược, Dạ thần cũng là đang mê mang, mới nghiêm túc nhìn như vậy.”

“Khi nào thì Dạ thần mới chịu xuất phát đây, đã bị Liệt Dương bỏ lại phía sau rồi!”

Phòng phát sóng trực tiếp bên này đủ loại bình luận ùn ùn không dứt, bên kia Thư Tầm trăm cay ngàn đắng cuối cùng cũng thật vất vả mà may xong, xoa xoa cái trán đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, lòng tràn đầy vui sướng cầm lấy thành phẩm, sau đó, trước mặt Dạ Tiền cùng với hàng tỷ người xem chăm chú trên kênh phát sóng, nâng gót chân nhỏ của mình, đem hai cái túi tròng lên bàn chân, còn vô cùng hài lòng mà đi tới đi lui hai vòng.

Người xem: “……….”

Mặt than Dạ Tiền:……….

“Phốc! Cho nên cái này là vớ?”

“Thì ra là cái túi dùng để chứa hai cái gót chân nhỏ.”

“Kỹ thuật của bánh bao nhỏ còn cần được cải thiện!”

“Hahahaha, phỏng chừng Dạ thần cũng hóa ngốc.”

“Dạ thần dùng thời gian một buổi sáng làm một bộ quần áo lông, bánh bao nhỏ dùng thời gian cả một buổi trưa để làm một đôi vớ, không có gì sai.”

Trong nhà gỗ, hiển nhiên Thư Tầm đối với tác phẩm của mình hài lòng vô cùng, tuy rằng chỉ là hai cái túi nhỏ đơn giản, nhưng ít ra cũng không còn để chân trần, sau khi mang vớ vào, toàn bộ tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn. Dạ Tiền mặt vô biểu tình nhìn trong giây lát, không làm ra bất kỳ đánh giá nào, mà là yên lặng thu hồi một ít vải cùng hộp kim chỉ.

Giữa trưa đã trôi qua, ngoài phòng vẫn bão tuyết không ngừng như cũ, Thư Tầm nắm tóc trầm tư hồi lâu, cuối cùng lấy ra bản đồ, mở ra trước mặt Dạ Tiền.

Dạ Tiền duỗi tay trợ giúp bánh bao nhỏ mở bản đồ, sau đó khuôn mặt liệt vẫn không có phản ứng.

Thư Tầm tựa hồ cũng đã quen Dạ Tiền trầm mặc, đứng ở trên bản đồ, dưới chân giẫm lên biểu tượng căn cứ rừng cây Bạch Nham Vi thị, sau đó duỗi chân đi về một phương hướng: “Tôi vốn dĩ tính toán muốn đi nơi này.” Nói vừa ở trên bản đồ bước đến địa điểm mục tiêu, vừa không quên giải thích: “Nơi này có chứa nước ngọt, cũng là khu dân cư cách căn cứ lâm trường gần nhất, ở chỗ này bổ sung một ít vật tư, sau đó tiếp tục đi về hướng nam, đến trấn nhỏ Bạch Nham, sau đó lại đến nội thành Vi thị…..”

Trong phòng an tĩnh, chỉ có thanh âm của bánh bao nhỏ nãi thanh nãi khí nghiêm túc trình bày, ở trên bản đồ bước qua bước lại trật tự rõ ràng, giải thích cùng suy đoán các loại tài nguyên ở ven đường có thể sử dụng. Bên cạnh bản đồ, Dạ Tiền ngồi khoanh chân, tầm mắt sắc bén như dao quan sát Thư Tầm đang chậm rãi chuyển động trên bản đồ, gương mặt không hề biểu hiện bất luận cảm xúc gì, nhưng mà bên trong đôi mắt hắn vẫn có thể nhìn ra là hắn đang nghiêm túc lắng nghe cùng suy nghĩ, xem xét tính khả thi của vấn đề.

Một lát sau, Thư Tầm đem ý nghĩ của mình biểu đạt xong, liền ngẩng cái đầu nhỏ nhìn về phía Dạ Tiền, mắt lộ ra ý tứ dò hỏi.

Chẳng sợ mặt than như Dạ Tiền, cũng không có cách nào tiếp tục duy trì trầm mặc, Dạ Tiền giơ tay chỉ vào vị trí rừng cây Bạch Nham: “Trước đi nơi này, sau đó men theo đường núi đi đến Vi hồ, trấn nhỏ Bạch Nham, nội thành Vi thị.”

Thư Tầm nghiêng đầu nhìn một lát, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Khoảng cách căn cứ rừng cây Bạch Nham đi đến núi rừng cũng không quá xa xôi, lấy tốc độ của Dạ Tiền thì chỉ cần hai tiếng là đủ.

Về nguyên nhân vì sao Dạ Tiền muốn đi đến rừng Bạch Nham, Thư Tầm cũng suy đoán được ít nhiều, đối với một người có thực lực mà nói, rừng cây Bạch Nham có ý nghĩa là có nguồn động thực vật phong phú, cũng là con đường nâng cao tầm hiểu biết về các chủng loại sinh vật ở thế giới này, ban đầu Thư Tầm cũng từng nghĩ đi đến phụ cận núi non hành tẩu, nhưng mà xét thấy thực lực của bản thân, cuối cùng chỉ đành phải từ bỏ, hiện giờ đã có thêm một đồng đội cấp thần, Thư Tầm rất vui vẻ khi được đi nhờ xe nha.

Sau khi đạt thành thống nhất lộ trình tiếp theo, hai người bắt đầu sửa sang lại vật tư, đem hết tất cả những thứ có thể dùng nhét hết vào trong ba-lô cùng túi không gian.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận cũng là một mảnh lạc quan.

“Phát hiện ra chưa, bánh bao nhỏ rất thông minh, trật tự rõ ràng, lượng sức mà đi, theo ta suy đoán, cho dù không có Dạ đại thần ở bên cạnh, bánh bao nhỏ cũng có thể sống rất tốt.”

“Bánh bao nhỏ này cũng thật là quá may mắn, đó là ba-lô hệ thống đi, hình như trước mắt cũng chỉ có một cái!”

“Cuối cùng cũng xuất phát, chờ đợi tổ hợp Dạ thần cùng bánh bao nhỏ tạo ra kỳ tích!”

Trong nhà gỗ, Thư Tầm chuẩn bị xong tất thảy, gói khăn quàng cổ kỹ lưỡng, đứng trên bàn trà bày ra bộ dáng chờ đợi xuất phát, tựa hồ chỉ cần Dạ Tiền ra lệnh xuất phát, thì ngay lập tức sẽ nhảy xuống bàn trà, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang rời khỏi nhà gỗ, đối diện trực tiếp với cơn bão tuyết đang tàn sát bừa bãi bên ngoài.

Trên thực tế, ngay khi Dạ Tiền chuẩn bị thỏa đáng, thì trực tiếp duỗi tay, đem bánh bao nhỏ nhấc lên, vô cùng thuận tay bỏ vào túi áo trước ngực trái.

Thư Tầm quay cuồng một trận điều chỉnh góc độ sao cho thoải mái, hai tay bắt lấy mép túi, cố sức dùng chân đạp đáy túi để lộ ra cái đầu nhỏ, cảm nhận xúc cảm mềm mại ở dưới chân, thì ra là Dạ Tiền tri kỷ đã ở trong túi áo lót một tầng bông mỏng, chẳng những làm cho Thư Tầm có thể thoải mái ngồi ngốc ở bên trong, mà còn có thể chống lạnh rất hiệu quả.


Phụ lục:


(注孤生(zhu gu sheng) viết tắt của “mệnh để sống một cuộc đời cô đơn”, thuật ngữ trực tuyến phổ biến hiện nay mô tả việc sống một mình khi bạn không thể hòa nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người. Nhưng trong câu văn này chính là: Một số người tập trung vào trẻ mồ côi vì đơn giản là họ không muốn dành thời gian để hiểu người khác.)