[ĐBTBC] Chương 22: Rửa bát đĩa

Chương 22: Rửa bát đĩa.

Ngày thứ tám trong trò chơi, Thư Tầm bị mùi hương của thịt nướng đánh thức, duỗi tay xoa mắt, rồi từ trong túi áo ưỡn người ngó ra ngoài tìm tòi, liền bị miếng thịt nướng vàng ươm ở ngay trước mặt hấp dẫn.

“Tỉnh rồi?” Dạ Tiền đang xử lý một khúc gỗ, trầm giọng hỏi.

Thư Tầm gật đầu, hậu tri hậu giác phát hiện thời tiết hôm nay không tệ, tuy tuyết vẫn còn rơi, nhưng mà gió đã nhỏ hơn rất nhiều, lúc này, bọn họ đang trốn trong hốc của một ngọn núi tránh gió, trên đầu còn có một tảng đá nhô ra đem tuyết chặn lại, phía dưới là một mảnh nham thạch màu đen hiếm hoi không có tuyết.

Trên phiến đá, có một đống lửa đang cháy lặng lẽ, ngọn lửa sáng ngời nhìn qua vô cùng ấm áp, ở trong một thế giới tối tăm như vậy làm nó phá lệ bắt mắt, trên bếp lửa có một giá nướng thịt đã nướng tốt, bên cạnh còn có một đống quả hạch Bạch Nham.

Trông thấy thịt nướng, đôi mắt Thư Tầm tức khắc sáng ngời, sau khi nhìn đến quả hạch, đầu óc Thư Tầm liền có chút ngốc lăng.

Bò ra khỏi túi áo, leo xuống dưới đất, Thư Tầm đi về phía quả hạch, giơ tay chỉ chỉ: “Tất cả điều là do anh nhặt được?” Trước đây, Thư Tầm nhặt được quả hạch cũng là số lượng có hạn, hôm qua còn có hơn phân nửa vào bụng của Dạ Tiền, vì vậy nguồn gốc của đám quả hạch này không cần nói cũng biết.

Dạ Tiền gật đầu, kỳ thật lấy tốc độ đêm qua của hắn còn có thể đi rất xa, thậm chí nếu hắn đi với tốc độ nhanh nhất còn có thể đến được Vi hồ, nhưng mà Dạ đại thần của chúng ta tồn tại một khuyết điểm, đó là mù đường.

Bởi vì trước đó lấy sự nối liền của các dãy núi làm chỉ dẫn, nửa giai đoạn đầu Dạ Tiền còn có thể coi như là thuận lợi, thế nhưng khi đi đến nơi này, thì đột nhiên xuất hiện các dãy núi đứt gãy không liên tiếp, Dạ Tiền cũng vì thế mà không dám đảm bảo bản thân mình có thể đi đúng đường hay không, cho nên liền đơn giản tìm kiếm một nơi để dừng chân.

Bởi vì nhiệt độ quá thấp mà hắn vô pháp đi vào giấc ngủ, cho nên liền bắt đầu tranh thủ nghiên cứu vật tư, dọc đường đi, Dạ Tiền đã góp nhặt được rất nhiều nhánh cây Bạch Nham để sử dụng, lại tìm vài cây Bạch Nham trẻ tuổi, bởi vì là cây non nên đặc tính của nó cũng không quá cứng ngược lại lại có phần dẻo dai, là nguyên liệu dùng để chế tạo cung tiễn rất tốt.

Tiếp đó còn săn được một con thỏ hoang, lại dùng thiết bị nhóm lửa trại tìm thấy ở trong căn cứ lâm trường nhóm lửa, một bên nướng thịt, một bên xử lý cây non Bạch Nham, chuẩn bị chế tạo ra một món vũ khí công kích tầm xa, trong lúc đó còn lấy ra hộp kim chỉ may vá một cái áo bông nhỏ.

Thời gian cả đêm đều bị Dạ Tiền sử dụng triệt để, trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, ngoài việc tán thưởng Dạ Tiền không gì không làm được, càng ở lúc Dạ Tiền khâu may một bộ quần áo size mini mà quỷ khóc sói gào, cũng có người chơi nói ra ý nguyện, hy vọng sau khi trò chơi kết thúc có thể mua tất cả quần áo Thư Tầm đã mặc về nhà cất giữ.

So với phòng phát sóng trực tiếp sinh động náo nhiệt, thì bên trong không gian trò chơi vẫn là một mảnh tĩnh lặng, thế giới một màu tối đen, ánh sáng lửa trại chỉ có thể thắp sáng được một chút diện tích hình tròn nhỏ bé, Dạ Tiền không hề dao động, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén như dao, trên tay lại vô cùng cẩn thận khâu vá một kiện áo bông mini, hình ảnh tương phản cực độ này làm người khắc sâu ấn tượng, ít nhất thì chỉ với một hình ảnh này đã làm cho tất cả người xem đêm nay in sâu vào trong trí nhớ, không thể nào quên đi được.

Thư Tầm nhìn chồng quả hạch so với mình còn cao hơn rất nhiều, lại quay đầu nhìn về miếng thịt nướng đang chảy mỡ vì nướng ở nhiệt độ cao, mỡ nhiễu xuống lửa trại, ngay lập tức có một âm thanh cực nhỏ vang lên, đồng thời mùi thơm càng thêm nồng đậm, Thư Tầm nắm tóc của mình, lộc cộc lộc cộc đi đến cạnh đống lửa, bắt chéo đôi chân ngắn ngủn của mình, học theo Dạ Tiền ngồi xuống mặt đất, sau đó phồng khuôn mặt bánh bao lên, thần sắc vô cùng nghiêm túc mở miệng: “Vì sự sống còn của chúng ta, tôi sẽ cố gắng hết sức của mình, năng lực nhận biết phương hướng của tôi rất tốt, chỉ cần xem qua bản đồ, trên cơ bản sẽ không lạc đường, năng lực cảm giác với vận may của tôi cũng rất tốt, ngoài ra thì năng lực phân tích tạm thời có thể coi như là ổn, năng lực học tập rất mạnh……”

Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem nghe xong rất lâu mới phản ứng được, bánh bao nhỏ đây là đang giới thiệu ưu khuyết điểm của mình, cũng chính vì vậy, mà người xem mới ý thức được, bánh bao nhỏ này là một người chơi chân chính, không hề phụ thuộc vào bất cứ ai, chẳng sợ người kia là Dạ Tiền, bánh bao nhỏ cũng chưa từng có bất kỳ dao động nào, bé hiểu rõ ràng sở trường cùng sở đoản của mình, do đó khi gặp phải tình huống bất đồng sẽ đưa ra sự lựa chọn có lợi nhất cho mình.

Ở trong nhà gỗ, lần đầu gặp gỡ Dạ Tiền, Dạ Tiền cường đại chú định sẽ thuận theo bánh bao nhỏ, tiểu gia hỏa thông minh này đã nắm bắt được một mức độ thỏa đáng, đồng thờ cũng thử thăm dò Dạ Tiền, nhưng mà mặt than Dạ Tiền lại làm cho bánh bao nhỏ có chút bối rối bất định, khiến bé không có cách nào nắm bắt được chuẩn xác suy nghĩ của vị đồng đội cường đại này, vì thế bánh bao nhỏ thử lặng yên không tiếng động, lưu ý từng cử chỉ hành động của Dạ Tiền, cẩn thận phân tích mỗi câu hắn nói.

Cho đến lúc nhìn thấy cái núi quả hạch này, bánh bao nhỏ mới đối với Dạ Tiền làm ra nhận định chắc chắn, vì vậy mà lấy thân phận đồng đội giới thiệu ưu khuyết điểm của bản thân, vì muốn trong tương lai có thể cùng đồng đội của mình phối hợp tốt hơn. Ở trong một đội, thì sự quen thuộc lẫn nhau là một phần vô cùng thiết yếu, tất nhiên việc này hoàn toàn không thể trông cậy vào vị mặt than Dạ Tiền này đi hoàn thành được, cho nên bánh bao nhỏ vô cùng tri kỷ lựa chọn chính mình phải chủ động.

“Có phải là trùng hợp không? Bánh bao Tầm xử sự nhìn qua tựa hồ đã trải qua suy nghĩ rất cặn kẽ!”

“Hiện tại trẻ con điều có chỉ số thông minh, EQ cao vậy sao? Cảm thấy áp lực thật lớn!”

“Năng lực cảm giác cùng với vận may là cái quỷ gì? Đó cũng gọi là ưu điểm sao? Ta không thể hiểu nổi Dạ thần vì sao phải mang theo một cái cục bột nhỏ xíu cùng nhau hành động, bản thân Dạ thần hành động một mình nhất định càng nhanh!”

“Lầu trên, nếu không có bánh bao nhỏ, Dạ thần đã có khả năng đói chết, được không?”

“Sai! Nếu như không có cục bột kia, thì tất cả vật tư bên trong căn cứ lâm trường đều thuộc về Dạ thần, ba-lô hệ thống cũng là của Dạ thần!”

“Cuối cùng cũng đã rõ vì sao Dạ thần vẫn luôn độc lai độc vãng, Dạ thần cao lãnh của ta kỳ thật chỉ yêu cầu một bánh bao nhỏ tri kỷ cơ trí có thể đọc hiểu hắn!”

“Nhìn đến đây cuối cùng cũng yên tâm cho Dạ thần cao lãnh. Tuy rằng bánh bao nhỏ xem không hiểu mặt than của hắn, nhưng mà có thể đọc hiểu hành động của hắn, hơn nữa còn đưa ra đáp án, như vậy đội ngũ này trong tương lai có thể cùng nhau đi rất xa.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu xuất hiện hai làn sóng tranh đấu, một phe ủng hộ đại thần tổ hợp với bánh bao nhỏ, một phe còn lại thì cho rằng bánh bao nhỏ chỉ là kẻ dư thừa, gia tăng sự trói buộc.

Thời gian dần trôi qua, thì hiện tượng này xuất hiện cũng là lẽ thường tình, mới lạ ban đầu trôi đi, người xem càng chú ý đến thắng lợi cuối cùng hơn, mang theo một cái bánh bao nhỏ không hề có lực công kích, liền có nghĩa là đang hao phí một phần vật tư cùng thời gian nhất định, hơn nữa, trước mắt xem ra, sức ăn của bánh bao nhỏ rõ ràng tỉ lệ nghịch với bản thân bé. Thêm việc Dạ thần trước đây phát sóng trực tiếp vẫn luôn là độc lai độc vãng, đột nhiên nhảy ra thêm một người đồng đội, làm cho người xem có chút không kịp thích ứng.

Nhưng hiển nhiên số lượng người xem phản đối thua xa số lượng người xem đang tràn ngập hy vọng, cổ vũ, chúc phúc cho tổ hợp này, đối đãi với bánh bao nhỏ cũng vô cùng khoan dung, vô luận thực lực như nào, bánh bao nhỏ dễ thương như vậy vẫn là làm cho người không thể cự tuyệt, tựa hồ bé mang theo đặc hiệu mềm hóa, có thể mềm hóa hầu hết nội tâm của mọi người.

Mà những điều Thư Tầm tỉ mỉ giới thiệu cũng xác thật giống như suy đoán của người xem, thông qua một số việc Dạ Tiền đã làm. Một người có thể dành thời gian trong đêm đông vì đồng đội tìm kiếm quả hạch, cho dù mặt lạnh như thiết, cho dù mắt sắc như dao, bên trong nội tâm của hắn nhất định cũng có một mảnh mềm mại, Thư Tầm không biết bản thân của bé đã làm thế nào mà có thể chạm vào được mảnh nội tâm mềm mại ấy, nhưng mà bé vô cùng tin vào phán đoán của chính mình, một khi đã xác định muốn thân quen, thì sẽ dùng sự chân thành của mình ra mà đối đãi.

Dạ Tiền không mở miệng nói chuyện, mà nghiêm túc nghe xong lời giới thiệu của Thư Tầm, sau khi Thư Tầm nói xong, mới cúi đầu nhìn vào đôi mắt của bánh bao nhỏ đang khoanh chân ngồi cạnh mình, Dạ thần giơ tay dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ vào đầu nhỏ của Thư Tầm, sau đó nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Rất tốt.”

Nghe được lời khích lệ Thư Tầm ưỡn cái ngực nhỏ, một bộ biểu tình nghiêm túc tỏ vẻ cho dù anh có khen tôi, thì tôi cũng sẽ không kiêu ngạo, thế nhưng cái bụng nhỏ lại vô cùng không nể mặt mà kêu “ọc” lên một tiếng, Thư Tầm ngồi thẳng sống lưng, làm như không nghe thấy, tiếp tục duy trì khuôn mặt bánh bao tràn đầy nghiêm túc.

Dạ Tiền: “À~”

Khu bình luận phát sóng trực tiếp.

“A a a, Dạ thần của ta lại cười!”

“Vì điều gì mà mỗi lần Dạ thần của ta nở nụ cười, lông tơ của ta đều dựng đứng!”

“Rõ ràng Dạ thần của ta cười lên rất mê người!”

“Ta chỉ cảm thấy ớn lạnh!”

Đương nhiên, đối với việc Dạ Tiền mặt than nở nụ cười, mọi người đều sôi nổi tỏ vẻ mình bị kinh hách.

Bên lửa trại, lổ tai nhỏ của Thư Tầm dần đỏ lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái đĩa sứ trắng đựng một cái chân thỏ, Thư Tầm ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với cặp mắt đen nhánh của Dạ Tiền.

Bàn tay đang thu hồi lại của Dạ Tiền tạm dừng trong chốc lát, sau đó vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ đang ngẩng đầu nhìn mình: “Chín rồi.”

Thư Tầm vui vẻ vô cùng quyết định quên đi âm thanh cười khẽ lúc nãy, nâng gót chân nhỏ bước vào cái đĩa, đứng cạnh chân thỏ, lựa chọn một vị trí tốt sau đó trực tiếp cắn xuống một ngụm.

Dạ Tiền cũng bưng một cái dĩa khác lên, ăn một bữa cơm thịnh soạn nhất, từ khi bước vào thế giới trò chơi đến nay.

“Dạ thần của ta đang ăn món trong đĩa, Tầm bảo bảo của ta đang ở trong đĩa ăn …..”(thiệt thâm thúy)

“Hình ảnh này sao lại hài hước một cách khó hiểu như vậy? Toàn bộ thân mình của bánh bao nhỏ thiếu điều muốn leo lên thịt nướng luôn rồi, Dạ thần ở bên cạnh vẫn đang ăn rất ưu nhã.”

“Mau lưu lại! Hình ảnh này nhất định có thể đưa vào lịch sử của 《Lẫm Đông mạt lộ》.”

“Haha…. Chờ đến khi bánh bao nhỏ trưởng thành, trông thấy tấm hình này, không biết sẽ có cảm nghĩ gì?!”

Không bao lâu sau, một con thỏ nướng cứ như vậy mà vào bụng của Thư Tầm cùng Dạ Tiền hết, đương nhiên, chỉ một cái chân thỏ cũng đã có thể làm cho Thư Tầm no đến căng bụng, lúc này, Thư Tầm đang dựa vào trên đùa của Dạ Tiền xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, một bộ thích ý vô cùng.

Sắc trời dần dần sáng, ánh mặt trời tối tăm của kỷ nguyên băng hà đại biểu rằng những người chơi còn sống sót, lại vượt qua được một đêm tối tăm lạnh giá.

Nguyên liệu dùng để làm lửa trại chính là nhánh của cây Bạch Nham, trong các đặc tính của cây Bạch Nham có một đặc tính là có thể duy trì ngọn lửa trong một thời gian dài, Dạ Tiền cũng không tính toán lãng phí nguồn nhiệt này, vì vậy liền lấy ra một cái ấm nước tìm được từ trong căn cứ lâm trường, hòa tan nước tuyết, sau khi đun sôi nước tuyết, thì sẽ tìm cơ hội thử nghiệm, xem xem nước đã được nấu qua thì có thể dùng để uống hay không, nếu như có thể dùng, thì nguồn nước sẽ được đảm bảo cho đến khi thiết bị bật lửa mất đi tác dụng.

Dạ Tiền hết sức bận rộn, mà Thư Tầm bên này cũng chẳng hề nhàn rỗi, đầu tiên bé mang hai cái đĩa sứ đến gần nơi có tuyết, dùng tuyết trắng rửa sạch hai cái đĩa, sau đó lại giơ hai cái đĩa sứ lắc lư trở về, dùng nước sôi tráng qua một lần nữa, lúc này mới đem hai cái đĩa bỏ vào trong ba-lô.

Rửa xong đĩa, Thư Tầm lại chạy đến bên quả hạch, thu dọn đống quả hạch Bạch Nham, bóng dáng nhỏ bé bận rộn liên tục xoay quanh đống lửa trại.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Dạ Tiền: “Sau này nấu cơm sẽ do tôi phụ trách.”

Thư Tầm: “Sau này tôi sẽ phụ trách rửa bát.”

Dạ Tiền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc ăn cơm xong rời đi.

Tướng quân đại nhân sau khi làm việc hồi lâu chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại không thấy bóng dáng của bánh bao nhỏ đâu, mặt than đi vào phòng bếp, phát hiện, bánh bao nhỏ bởi vì rửa nồi mà đem bản thân mình mắc kẹt ở trong cái nồi, không thể thoát ra.

Bình luận về bài viết này