Chương 21: Mài răng.
Thư Tầm còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi không cần phải đi bộ, thì Dạ Tiền đã chuẩn bị xong tất cả, đẩy ra cửa phòng, gió tuyết lạnh giá ngay lập tức ập đến, Thư Tầm đem khăng quàng cổ đang bay về phía trước túm lại, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ, đôi mắt to tròn chớp chớp, giữa mày còn có một nốt chu sa đỏ bừng, trước một thế giới trắng xóa rộng lớn nốt chu sa càng thêm phá lệ bắt mắt.
Đi dọc theo con đường đã từng đi qua, Thư Tầm chỉ dẫn phương hướng cho Dạ Tiền, ngôi nhà gỗ ở phía sau rất nhanh đã bị gió tuyết bao phủ, không còn bóng dáng.
Chân dài Dạ Tiền so với bước chân ngắn của Thư Tầm rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều, vì vậy thời gian dự tính đi đến rừng cây Bạch Nham so với suy nghĩ của Thư Tầm còn nhanh hơn, mà này còn chưa phải là trạng thái tốc độ nhanh nhất của Dạ Tiền.
Hai ngày ngắn ngủi, trong rừng cũng không có xuất hiện biến hóa gì lớn, dấu vết Thư Tầm đã từng đi đến đây sớm đã bị tuyết trắng bao phủ. Đứng ở bên cạnh núi rừng, Thư Tầm bò ra khỏi túi của Dạ Tiền: “Diện tích mảnh rừng này rất lớn, có động vật, thực vật hoang dã, chúng ta có thể men theo con đường núi này đi về hướng Tây Nam, nhưng trước đó, tôi muốn đi lấy một ít đồ.” Vừa nói, Thư Tầm vừa đu theo quần áo của Dạ Tiền leo xuống.
Lúc này, trong khu bình luận là một mảng âm thanh thúc giục.
“Dạ thần mau đi cùng, bánh bao nhỏ sẽ bị thổi bay mất!”
“Dạ đại thần vẫn là để Tầm Tầm ở trong túi đi, tổng cảm thấy Tầm Tầm đã muốn bay lên trời.”
“Bão tuyết thật lớn, dấu chân của bánh bao nhỏ nhanh như vậy đã bị thổi mất rồi.”
Thư Tầm vùi đầu đi trước, rất nhanh đã đến nơi cần đến, nhìn động nhỏ trước mắt cơ hồ đã bị đóng băng, Thư Tầm thú hóa ra hai cái móng vuốt sắc bén, xoát xoát hai phát lớp băng đã bị phá vỡ, sau đó bò vào.
Trên màn hình: “……..”
“Dạ thần, đuổi kịp, đuổi kịp!”
“Hành động này đối với Dạ thần mà nói là có chút khó, Dạ đại thần có thể chui vào sao? Ta nhớ rõ huyết mạch thức tỉnh của Dạ thần là cự lang, đem thụ đánh ngã thì còn có khả năng.”
“Bánh bao nhỏ là đang làm gì nhỉ? Bộ dạng chân ngắn bò vào nhìn rất là đáng yêu!”
Dạ Tiền ở trước cây Bạch Nham ngồi xổm xuống, thân ảnh cao lớn cơ hồ che hết toàn bộ ánh sáng, rất nhanh trong hốc cây liền lộ ra một cái đầu nhỏ, ghét bỏ chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo Dạ Tiền dịch qua một chút.
Khu bình luận nháy mắt cười bò một trận, Dạ thần cư nhiên bị ghét bỏ, Dạ thần không gì không làm được vậy mà lại bị đồng đội của mình ghét bỏ!
Mà ở trong mắt khán giả, Dạ thần cao lãnh vô tình thế nhưng thật sự nghe lời dịch sang một bên, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gốc cây, bóng dáng cao lớn mạc danh nặng nề ở trong thế giới băng hà này, lại phá lệ tạo ra cảm giác vô cùng an toàn.
“Đột nhiên ta có cảm giác mạc danh kỳ diệu là Dạ thần rất ngốc manh là sao?”
“Dạ thần của ta ngoan ngoãn như vậy sao? Ta không tin! Khả năng là ta đã vào nhầm phòng phát sóng trực tiếp giả mạo!’
“Aaa, thật đáng yêu, nếu như Dạ thần hóa thành hình thú rồi ngồi ở bên cạnh thì…..Phốc, không còn thanh máu!”
“Cầu hình thú! Cầu hình thú! Đúng rồi, bánh bao nhỏ có hình thú gì nhỉ? Có phải là một con sói con không, bằng không thì sao lại biến hoá ra được móng vuốt như vậy?”
Thật đáng tiếc, Dạ Tiền nhìn không được bình luận ở trong phòng phát sóng, tự nhiên cũng không thể thoải mãn yêu cầu mãnh liệt của người xem, đương nhiên, cho dù có nhìn thấy, mặt than Dạ Tiền phỏng chừng cũng sẽ làm lơ.
Một lát sau, cuối cùng Thư Tầm cũng đã thu thập xong quả hạch cùng mấy cây nấm lúc trước đào được ở rừng Bạch Nham bỏ vào trong ba-lô, sau đó thì vui vẻ nhảy ra khỏi hốc cây, nhìn Dạ Tiền đang ngồi ở một bên quơ quơ móng vuốt nhỏ coi như chào hỏi, báo cho Dạ Tiền biết chính mình đã giải quyết xong mọi chuyện.
Dạ Tiền giơ tay, mở ra trước mặt Thư Tầm, bé cũng thuần thục bước chân nhỏ đi vào. Trung gian hai người không có lấy một lời giao lưu, nhưng mà ngoài ý muốn lại vô cùng ăn ý.
Lần nữa trở vào túi tiền ấm áp, Thư Tầm lập tức duỗi trảo chà xát khuôn mặt bị đông lạnh của mình, sau đó chỉ về hướng Tây Nam nói: “Đường núi Vi sơn rất dài, xuyên qua Vi thị, có lẽ đây cũng là nguồn gốc cái tên Vi thị, Vi thị ở hướng Tây Nam, Vi hồ cùng với trấn nhỏ Bạch Nham đều ở phụ cận dãy núi đó, chúng ta cứ đi về hướng này là được, còn về tiến trình thâm nhập vào rừng núi thì anh tự mình quyết định là được.”
Chuột Tầm bảo trời sinh đặc biệt nhạy cảm với phương hướng, mà đây cũng là thiên phú khiến cho bọn họ có thể tung hoàng khắp nơi trên đại lục để tìm bảo vật, mặc dù tuổi Thư Tầm còn nhỏ, nhưng mà bé vẫn vô cùng tự tin về phương diện nhận biết phương hướng của mình.
Dạ Tiền đối với việc để Thư Tầm chỉ đường không hề có bất kỳ ghi vấn nào, không chút do dự bước chân về phía Tây Nam.
“Ta nhớ rõ Dạ thần tựa hồ có chút mù đường, đi theo bánh bao nhỏ có sao không?”
“Lầu trên không nói, ta cũng muốn quên! Bối cảnh trò chơi này không có công cụ trí năng hướng dẫn, hahaha, chờ đợi hai người bị lạc đường…..”
“Khó trách Dạ thần suýt chút nữa đã làm chính mình chết đói!”
“Cảm thụ hương hướng của bánh bao nhỏ thật tốt, tình hình thời tiết như vậy, người chơi cao cấp cũng khó có thể phân rõ phương hướng, nhưng mà nhìn qua bánh bao nhỏ rất tự tin.”
“Hy vọng Dạ thần không đi sai đường, trực tiếp men theo đường núi hẳn là đi đường tắt, không biết có thể vượt mặt Liệt Dương, đến Vi thị trước không?”
Bão tuyết tàn sát bừa bãi, toàn bộ thế giới chỉ còn một màu sắc, tuyết trắng hoàn mỹ nhưng cũng nhợt nhạt và trống rỗng, hành tẩu trong đó, tựa như đang đi trong thế giới hư ảo, mà cảnh tượng này cũng là cảnh tượng thôi miên trong tiềm thức, nếu như người chơi trong một thời gian dài ở trong hoàn cảnh này, thì rất dễ dàng bị lạc mất phương hướng, cảm xúc phán đoán của bản thân cũng rất dễ dàng bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, lúc này Dạ Tiền không hề có bất kỳ phiền não này, bởi vì có một bánh bao nhỏ đang dùng quả hạch Bạch Nham để mài răng, ngẫu nhiên cắn nát vỏ hạch Bạch Nham, thì bánh bao nhỏ sẽ giật nhẹ cái áo của Dạ Tiền, sau đó giơ quả thịt màu trắng sữa cho Dạ Tiền. Dạ Tiền cũng không khách khí, duỗi tay tiếp nhận quả hạch ăn luôn.
Trước đây, nguồn gốc của cái tên Vi thị Thư Tầm suy đoán vô cùng chuẩn xác, trong khoảng thời gian ở trong nhà gỗ, Dạ Tiền ngoại trừ làm ra một bộ quần áo, cũng từng đồng dạng ở lại trong thư phòng rất lâu, cuối cùng ở đó Dạ Tiền lần đầu tiên tiếp xúc được với di chỉ của dân bản địa, trong thư phòng cũng tìm được rất nhiều tin tức trò chơi bản địa liên quan đến thế giới này.
Dạ Tiền tìm được một cuốn từ điển và rất nhiều sách ở trong thư phòng, mà trong thời đại vũ trụ, não bộ của thức tỉnh giả không còn như trước, vì vậy học tập một ngôn ngữ mới đối với nhân loại mà nói là dễ như trở bàn tay, huống chi là một Dạ Tiền được xưng là đại thần, tinh thần lực của bản thân hiển nhiên cũng thuộc loại cường đại, năng lực học tập tự nhiên không tệ, bởi vậy, chỉ ngắn ngủi trong vài giờ, Dạ Tiền đã nắm giữ được văn tự ngôn ngữ của thế giới này.
Đến nỗi bên trong thư phòng chứa đựng nhiều nhất là sách liên quan đến cây Bạch Nham, Dạ Tiền cũng đã lật xem, đối với đặc tính của cây Bạch Nham đã có chút hiểu biết. Bản thân độ cứng của cây Bạch Nham cùng với tính dẻo dai tương đương với đá nham thạch, bởi thế mà được gọi là cây Bạch Nham. Trái của cây Bạch Nham có thể nói là mỹ vị, mỗi năm đều sẽ có rất nhiều quả hạch Bạch Nham được thu thập cùng tiêu thụ, hơn nữa vẫn luôn cung không đủ cầu, mà quả hạch của Bạch Nham cung cấp nhiệt lượng rất cao, vì thế có không ít các sinh vật ở trong rừng rất yêu thích món ăn này, hoặc là tích trữ hoặc là dùng nó làm thức ăn cung cấp nhiệt lượng vượt qua mùa đông giá rét.
Dạ Tiền không biết Thư Tầm đã nhìn những cuốn sách có liên quan đến nó chưa, nhưng mà nhìn thấy hành động tri kỷ của bánh bao nhỏ, Dạ Tiền cũng sẽ không cự tuyệt, hơn nữa nhiệt độ thấp như vậy, không có không gian phong bế, dưới tình huống lộ thiên căn bản không có khả năng đi vào giấc ngủ, mà một khi đã ngủ, thì kết quả chính là một giấc ngàn thu.
Thư Tầm có biết đặc tính của cây Bạch Nham không? Tất nhiên là biết, thời gian Thư Tầm lưu lại nhà gỗ càng lâu, đối với thư phòng bé cũng sẽ càng nghiên cứu cẩn thận, tự nhiên cũng đem tin tức quả hạch Bạch Nham có thể cung cấp nhiệt lượng cao ghi tạc vào trong đầu, đồng thời, một khắc khi rời khỏi căn cứ lâm trường Thư Tầm cũng biết, tiếp theo Dạ Tiền muốn nghỉ ngơi cũng chỉ có thể tìm một cái sơn động, hoặc là đến phụ cận Vi hồ, tìm một căn phòng, nếu không thì sẽ không thể ngủ, cũng vì vậy mà Thư Tầm ôm quả hạch mài răng, cắn mở quả hạch, thịt quả lúc sau đều sẽ đưa đến bên miệng Dạ Tiền.
Dạ Tiền không hỏi, Thư Tầm tất nhiên cũng sẽ không nói, hai người cứ như vậy mà vội vàng lên đường. Tốc độ của Dạ Tiền rất nhanh, vào lúc sắc trời bắt đầu tối xuống, lộ trình hai người đi được đã rất xa, hơn nữa, buổi tối Dạ Tiền cũng không có tính toán dừng lại, trước khi gặp được Thư Tầm, Dạ Tiền đã từng không chợp mắt nghỉ ngơi suốt năm ngày, hiện giờ có thức ăn cung cấp, lên đường suốt đêm đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Đơn giản dừng lại bên cạnh một cây Bạch Nham tránh gió một lát, sau đó ăn một chút bánh quy, Dạ Tiền liền lần nữa khởi hành.
Đêm đen như mực, hắc ám dày đặc bao trùm lên toàn bộ thế giới, bầu trời không trăng, bão tuyết vẫn còn đang tiếp tục, tầm mắt của Thư Tầm đã bị quấy nhiễu nghiêm trọng, nhưng mà cảm ứng phương hướng thì vẫn còn, có thể đảm bảo không lệch khỏi quỹ đạo vốn dĩ, không ai lên tiếng, trong bão tuyết thét gào, liền tiếng bước chân cũng không thể nghe được.
Đã sắp đến nửa đêm, Thư Tầm dựa vào trong túi áo ngáp một cái, đứa nhỏ buồn ngủ xoa xoa đôi mắt, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nhưng mà rất nhanh, đầu nhỏ lại tiếp tục chậm rãi gục xuống theo từng tiếng bước chân của Dạ Tiền, có vẻ như là sắp ngủ, thế nhưng rất nhanh lại thanh tỉnh trở lại, dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, nhìn thế giới hắc ám ở phía trước.
Dạ Tiền cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ xù xù ở trước ngực, rõ ràng là đã buồn ngủ đến mức không thể chịu được, thế nhưng vẫn muốn âm thầm bồi hắn một đêm. Bánh bao nhỏ cũng không rên một tiếng, vì trách nhiệm đồng đội mà chấp nhất muốn gánh vác cùng hắn, mà phần chấp nhất này mạc danh có chút đáng yêu.
Cuối cùng, Thư Tầm lại lần nữa gục đầu xuống ngủ gật, Dạ Tiền thả chậm bước chân, tránh cho thân thể xốc nảy quá mạnh, thời điểm đầu nhỏ của bánh bao chạm vào mép túi bên cạnh, thì nhẹ nhàng nâng tay, chậm rãi đem bánh bao nhỏ bỏ vào trong túi áo, thậm chí còn sửa sang lại sợi bông của túi áo một chút, chặn lại không khí rét lạnh.
Trong túi áo, dựa vào sợi bông mềm mại, Thư Tầm cuối cùng cũng chậm rãi ngủ say, xuyên thấu qua quần áo, khuôn ngực ấm áp cung cấp đầy đủ nhiệt lượng cho Thư Tầm, tại đây bé có được một cái ổ nhỏ ấm áp trong hoàn cảnh thiên sơn tuyết địa, có thể trải qua một đêm ngon giấc.
Ở trong bóng đêm, Dạ Tiền lại lần nữa cất bước, thân ảnh nhanh chóng xuyên qua khu rừng, hướng về phía Tây Nam.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, chỉ còn lại một mảnh sôi động. Người xem ở thế giới hiện thực đồng bộ với game thủ ở trong thế giới trò chơi, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, kết quả lại bắt gặp được vẻ mặt khó có thể ôn nhu của Dạ Tiền, mơ mơ hồ hồ nói lời ngủ ngon.
“Khả năng là ta đang nằm mơ, Dạ thần hôm nay không quá thích hợp!”
“Bánh bao nhỏ tuyệt đối là sói con, thiên tính làm ba của Dạ Tiền thức tỉnh rồi!”.
“Dạ thần của ta không có khả năng ấm áp như vậy, Dạ thần cao lãnh của ta đâu rồi!”