[ĐBTBC] Chương 25: Đột biến

Chương 25: Đột Biến.

Thư Tầm đem tình huống của hai căn biệt thự thông báo cho Dạ Tiền biết, hơn nữa còn nói ra suy đoán của mình, Dạ Tiền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hiển nhiên tình huống của mấy căn biệt thự còn lại cũng không tốt mấy, không hề thu hoạch được một chút thức ăn nào.

Dạ Tiền kiểm tra đơn giản khối thi thể đóng băng, mặt than trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Chủng tộc: nhân loại chưa tiến hóa, chết vì đói khát, thời gian tử vong…” Nói đến đây, Dạ Tiền tạm dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Khoảng 150 ngày trong trò chơi.”

Nghe đến đây, Thư Tầm hơi ngạc nhiên, lại nhìn thoáng qua khối thi thể, xác định chính mình không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết phân hủy nào, 150 ngày trò chơi, tương đương với năm tháng, chẳng lẽ bản thân nhân loại ở thế giới này có điểm đặc biệt gì sao? Nghĩ đến đây Dạ Tiền cũng đồng dạng hoang mang như vậy, nếu không sẽ không tạm dừng rồi mới nói tiếp về phán đoán của mình.

“Đi thôi.” Không có cách nào biết được đáp án, Dạ Tiền cũng sẽ không tiếp tục tiêu tốn thời gian ở tại nơi đây, không tìm được bất kỳ thức ăn gì, lương thực dữ trự của bọn họ cũng chỉ có thể chống đỡ thêm năm ngày, mà từ đây đến Vi thị, cho dù không ngủ không nghỉ thì cũng phải tiêu tốn khoảng hai ngày thời gian.

Tình huống nội thành Vi thị không có gì rõ ràng, nếu như bên đó không quá khác biệt với nơi này, vậy bọn họ yêu cầu phải nhanh chóng rời đi, do đó càng phải tìm kiếm càng nhiều thức ăn để cung cấp năng lượng, cho nên tốc độ nhanh chậm hiện tại sẽ quyết định tiến độ hoàn thành trò chơi cùng với thời gian tồn tại của bọn họ.

Hiển nhiên Thư Tầm cũng ý thức được việc này, trong căn cứ lâm trường tuy rằng không thu thập được nhiều thức ăn cho lắm, nhưng cũng không đến nỗi làm cho Thư Tầm bị đói, vì vậy bé vẫn chưa ý thức được, lương thực đối với thế giới này mang ý nghĩa gì, thẳng đến lúc nhìn thấy tình huống xung quanh Vi hồ, lần đầu tiên Thư Tầm mới ý thức được một điều, làm cho thế giới này đi đến đường cùng, không chỉ là kỷ nguyên băng hà, mà còn là sự thiếu thốn của thức ăn.

Bước chân nho nhỏ của Thư Tầm bước nhanh về hướng Dạ Tiền, đi đến nửa đường thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Anh nói hắn là chết do đói sao?” Thư Tầm không có cách nào suy đoán được nguyên nhân cái chết của nam tử đang ngồi an tĩnh đằng kia, cũng không có nhiều kinh nghiệm như Dạ Tiền để biết được càng nhiều thông tin, nhưng mà bé biết suy đoán của Dạ Tiền hẳn là sẽ không sai.

Dạ Tiền vô cùng tự nhiên gật đầu, cho một đáp án khẳng định.

Thư Tầm quay đầu nhìn nam tử ở phía sau đã ngưng kết thành băng sương, thần sắc trong đôi mắt xanh thẳm kia vẫn như cũ, không hề xuất hiện một tia cảm xúc tiêu cực nào, an tĩnh tựa như một bức tranh, một bức tranh không hề liên quan gì đến tử vong cả.

Thư Tầm nắm lấy ba-lô nhỏ của chính mình, cởi bỏ khóa kéo, duỗi tay nhỏ vào trong ba-lô tìm kiếm, rất nhanh, một hộp đào được lấy ra. Thư Tầm đem hộp đào đặt lên trên mặt đất, lần nữa mang ba-lô nhỏ lên, sau đó cầm hộp quả đào, bạch bạch chạy đến bên thi thể đang ngồi yên tĩnh, theo đầu gối của thi thể mà leo lên, bò đến bên vai, treo thân mình xuống khóa kéo…..

Dạ Tiền trầm mặc nhìn động tác của Thư Tầm, không mở miệng dò hỏi, cũng không có ý thúc giục.

Còn lại mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng là một mảnh dấu chấm hỏi quét qua.

“Hahaha, cười chết ta! Đây là tình huống gì vậy?”

“Bánh bao nhỏ đang làm gì vậy? Người đã chết đói, cho dù bây giờ có đưa đồ ăn cũng không còn kịp rồi!”

“Ta cảm thấy đoạn thời gian lúc nãy, có khả năng đã bỏ lỡ chuyện gì rồi?”

“Dạ thần mau ngăn nó lại, thức ăn bây giờ trân quý vô cùng, cứ như vậy lãng phí là sao? Đã nói không nên mang nó theo mà!”

Đối với hành động của Thư Tầm, có người phản đối cũng có người tán thành.

Dạ Tiền nhìn hành động của Thư Tầm hiển nhiên cũng đã hiểu, vì thế diện vô biểu tình đi lên, cất bước về phía thi thể.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, tức khắc đạn bay vèo vèo.

“Dạ thần đừng mà! Bánh bao còn nhỏ! Thủ hạ lưu tình!”

“Dạ thần, lên đi, cái này đúng rồi, cuối cùng cũng đã tiến hành thuộc tính lãnh khốc vô tình, nói cho tên nhóc kia biết, cái gì là sinh tồn!”

“Đau lòng cho Tầm Tầm, hy vọng lát nữa Thư Tầm sẽ không cần thương tâm!”

Vì thế, trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện cảnh tượng, một vị mặt than, hơn nữa còn là mặt than lãnh lệ, khí tràng mười phần đi về vị trí của thi thể, sau đó dưới con mắt của mấy tỷ người xem, hoặc là không đành lòng hoặc là hưng phấn đang nhìn chăm chú, vươn ra bàn tay thon dài hướng về bánh bao nhỏ, hai ngón tay nhấc cổ áo của bé, xách lên, một cái tay khác tiến đến, nắm khóa kéo của thi thể, nhẹ nhàng kéo.

Thư Tầm ôm hộp đào quay đầu nhìn Dạ Tiền, sau đó duỗi cái tay ngắn, đem hộp đào từ cổ áo kéo ra lại lần nữa bỏ vào bên trong lòng ngực của nam tử kết băng, Dạ Tiền lần nữa kéo khóa áo lên, lúc này mới xách theo Thư Tầm, bỏ bé vào túi áo của mình.

Trong phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức nghiêng ngã lảo đảo, sau một hồi trấn định bình luận lại bùng nổ.

“Dạ thần tuyệt đối là manh khống! Là cái loại bệnh nan y!”

“Dạ thần đã hết thuốc chữa! Hoàn tất giám định!”

“Thật ấm áp, Đây mới là bộ mặt thật của Dạ thần sao?”

“Thoát phấn, thoát phấn*! Lý trí Dạ thần của ta đâu?”

“Chủ yếu là vì bánh bao nhỏ quá đáng yêu, các ngươi có thấy vào lúc bánh bao nhỏ bị Dạ thần xách cổ áo lên, biểu tình của bé cầm hộp quả đào vô cùng đáng thương không?”

“Ta vẫn luôn tò mò cái thứ trên mi tâm của bánh bao nhỏ là cái gì? Dính thuốc màu? Đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, bánh bao nhỏ vẫn chưa rửa mặt sao?”

“Lầu trên không nói ta cũng đã quên, cùng tò mò!”

“Có phải là đặc thù của động vật nào đó? Ta chưa từng thấy qua, bất quá khá đẹp!”

Hiển nhiên, đối với thời đại hiện giờ gien đã dần tiếp cận đến sự hoàn mỹ, nốt ruồi cùng vết bớt sớm đã biến mất trong dòng sông lịch sử, vì vậy tất cả mọi người đối với nốt chu sa vốn dĩ là không có khái niệm gì.

Mắt thấy đề tài của phòng phát sóng trực tiếp dần dần trôi xa, thì đột nhiên bên trong thế giới trò chơi bỗng xuất hiện biến cố.

Đang chuẩn bị lên đường thì Dạ Tiền dừng bước, quay đầu nhìn về một phương hướng, chỉ thấy trên bầu trời ám trầm dần dần biến hóa màu sắc, sự âm u, u ám cuối cùng bị rút đi, thay vào đó là một tầng lam nhạt như có như không xuất hiện ở đường chân trời, tựa như một mảnh lụa uốn lượn trải dài, đang đi về phía bọn họ.

Thư Tầm ở trong túi áo cũng nhìn thấy một mảnh ánh sáng màu lam nhạt xuất hiện, màu sắc kia còn đang chậm rãi gia tăng, đồng thời hướng về phía vị trí của bọn họ mà rộng mở.

“Không thích hợp.” Thư Tầm quyết đoán nói, thoạt nhìn không giống với tầng mây lui tán, mà ngược lại càng giống như đồ vật màu lam che lại tầng mây âm u dày đặc, hơn nữa trông thấy màu lam vô cùng nhạt ở phía chân trời, bản năng của Thư Tầm liền cảm thấy vô cùng bất an, đó là thiên phú đang báo động: “Chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”

Dạ Tiền vẫn như cũ diện vô biểu tình, bình tĩnh mở miệng: “Không còn kịp rồi.” Nói xong, thay đổi bước chân, đi đến căn biệt thư gần nhất: “Hôm nay, tạm thời ở lại nơi này.”

Rất nhanh Thư Tầm đã lý giải được ý tứ không kịp kia, hiện giờ khoảng cách giữa bọn họ và cư dân di chỉ là lộ trình một ngày, mà màu lam ở trên bầu trời phát tán quá nhanh, nói vậy Dạ Tiền vừa mới thông qua quá trình phát tán mà làm ra tính toán tốc độ của ánh sáng lam nhàn nhạt kia.

Trở lại biệt thự, Dạ Tiền thả Thư Tầm xuống dưới: “Không đến một giờ, lam quang sẽ khuếch tán đến đây, tôi đi câu băng.” Lời ít ý nhiều, Dạ Tiền nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Nếu đổi lại là người khác, thì logic trong cách nói chuyện của Dạ Tiền rất khó hiểu, nhưng mà Thư Tầm chỉ gật cái đầu nhỏ, nghiêm túc đáp lời: “Quả thật, rất có khả năng chúng ta phải ở lại đây một đoạn thời gian, tôi đi thu thập nhánh cây, một tiếng sau sẽ trở về.”

Hai người sau khi phân công xong, thì ngay lập tức hành động, chuẩn bị đối đầu với tình huống gian nan trước mắt.

Trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Là do chỉ số thông minh của ta không đủ sao? Sao lại có cảm giác cuộc đối thoại của hai người này không đầu không đuôi như vậy.”

“Tổng hợp nhìn lại, hai người này hẳn là đối với lam quang có suy đoán giống nhau, hơn nữa còn làm ra đồng dạng phán đoán, bởi vậy trong nháy mắt bánh bao nhỏ đã hiểu được ý tứ của Dạ thần, phân nhau hành động.”

“Thoạt nhìn cái thứ màu lam kia rất khó giải quyết, hơn nữa Dạ thần cùng bánh bao nhỏ sẽ bị vây ở chỗ này trong một đoạn thời gian.”

“Lúc nãy còn nói Tầm Tầm là một đứa nhỏ, kết quả, ngay lập tức bản thân mình có cảm giác bị chỉ số thông minh của bánh bao nhỏ ghiền nát.”

“Aaaa! Lại muốn phân công hành động, không thể nhìn thấy bánh bao nhỏ, mãnh liệt yêu cầu phát sóng trực tiếp để có thể mở một cái màn hình thị giác aaa.”

Dưới con mắt lưu luyến không rời của cả đám người, Dạ Tiền xoay người, sải bước đi đến Vi hồ, còn bánh bao nhỏ thì linh hoạt nhảy nhót đi đến rừng cây Bạch Nham ở cạnh Vi hồ, rất nhanh liền không còn bóng dáng.

Nửa giờ sau, trong rừng cây Bạch Nham bị tuyết trắng bao phủ, ở dưới tàng cây Bạch Nham thô tráng, có một ngọn đồi nho nhỏ, di chuyển cực nhanh tiến về phía trước, dường như ở phía dưới lớp tuyết có cái gì đó đang đi rất nhanh, ngọn núi nhỏ đâm vào táng cây bạch nham, tuyết trắng phình lên, rất nhanh một con chuột con lộ đầu ra khỏi lớp tuyết, thân mình mặc một bộ đồ màu đen, đúng là Thư Tầm đang ở dưới lớp tuyết tìm kiếm quả hạch.

Thư Tầm từ miệng hố bò ra, duỗi cái móng vuốt nhỏ phủi đi tuyết dính trên áo, lắc lắc đầu, sau đó vô cùng hài lòng đem ba-lô nhỏ mang lại sau lưng, chuẩn bị quay về Vi hồ, nhìn khuôn mặt beo béo mang đầy ý cười hiển nhiên là thu hoạch rất tốt.

Đọc theo đường về, Thư Tầm đạp lên nền tuyết trắng, lúc này không còn ở dưới lớp tuyết đào động tìm kiếm, mà là đi ở trên nền tuyết, vừa đi, vừa nhặt nhánh cây bị gió thổi bay để làm nguyên liệu nhóm lửa. Thư Tầm không biết cây Bạch Nham có phân bố ở khắp mọi nơi trên thế giới này hay không, nhưng mà hiển nhiên cây Bạch Nham có giá trị sử dụng rất cao, nó có tính dẻo, có độ cứng, mật độ cao quyết định nó có thể chế tạo thành cung tiễn, vũ khí, thậm chí còn là nguyên liệu làm mồi dẫn lửa ổn định, bởi vậy, Thư Tầm cố ý để một khoảng không gian ở trong ba-lô chỉ dùng đặt nhánh cây Bạch Nham.

Không biết có phải là do ảo giác của bé hay không, Thư Tầm cảm thấy quang mang chưa đến thế nhưng nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống rất nhanh, Thư Tầm chà xát hai móng vuốt béo của mình, đi về Vi hồ.

Một đường thu thập, một đường quay về, tựa hồ ngoại trừ nhiệt độ, thì hết thảy mọi thứ điều vô cùng thuận lợi, bên trái phía trước lại phát hiện một nhánh cây bị thổi bay, Thư Tầm vô cùng tự nhiên chạy đến bên đó, sau đó cầm nhánh cây lên, chờ nhánh cây thu nhỏ biến thành trạng thái mini để bỏ vào trong ba-lô, thì bỗng ngay lúc này, có một trận gió lớn lao thẳng đến từ phía bên cạnh.

Làm chuột tầm bảo thì độ nhạy bén cùng trực giác của Thư Tầm tự nhiên cũng không hề tầm thường, lúc nhận ra được sự bất thường thì bé đã vô cùng nhanh chóng nhảy xa khỏi chỗ vừa đứng, sau khi kéo ra khoảng cách, Thư Tầm mới nhìn thấy rõ được thứ lúc nãy công kích mình là một con thỏ!!! Một con thỏ lông trắng như tuyết, nhưng mà hình thể có chút lớn.

Vừa mới hưởng qua hương vị của thịt thỏ, theo bản năng Thư Tầm cảm thấy con thỏ này tuy hình thể có chút lớn, nhưng mà thịt hình như hơi ít……..

Phụ lục:
Thoát phấn: là từ bỏ idol hiện tại của mình.

Gợi ý pass chương sau: Game show rap Việt (2020) tập 5, Dế Choắt đã trình diễn bài rap nào? (14 ký tự, không dấu, không cách, không viết hoa.)

Bình luận về bài viết này