[MNCKG] Chương 57

Mẫu phụ của Khắc Lạc Duy đã gấp đến không chịu nổi:”Đi đi đi nhanh, ta muốn nhìn cháu trai.”

“Đừng vội,cháu cũng sẽ không chạy,đã nhiều năm anh không còn thấy em đối sự kiện nào để bụng như vậy.” Khả Lai Tư cười nói,rõ ràng là một người rất mạnh như thế nào lại giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.

An Khải không quan tâm Khả Lai Tư:”Anh không vội nhưng em gấp.”

Khắc Lạc Duy chỉ vào phòng của An Lạc Vũ, hiện tại bọn họ đang ở trong viện Tô gia:”Mẫu phụ là chỗ này, vào đi,y gọi là An Lạc Vũ hiện tại hẳn là đã ngủ rồi,trong thời gian này giống như rất mệt mỏi.”

“Ta đi xem.” An Khải ngay cả cầu thang cũng không đi, trực tiếp xuất hiện trong phòng An Lạc Vũ, nhìn An Lạc Vũ đang ngủ say, hẳn là một hài tử thuần tịnh, trên mặt còn có một ít văn tự dựng dục không quá rõ ràng, đột nhiên An Khải nhìn đến đầu giường nơi Hắc Mao đang ngủ,đây là đứa nhỏ kế thừa huyết mạch của hắn, thế nhưng khuôn mặt lại giống An Lạc Vũ như đúc, thật là đáng yêu,An Khải giơ hai ngón tay nhéo nhéo cánh của Hắc Mao, Hắc Mao đang ngủ cũng bị dọa tỉnh,tuy là rất mệt nhưng nó không có khả năng người khác đến gần cũng không phát giác baba cũng sẽ không niết cánh của nó khi nó đang ngủ.

Hắc Mao rốt cuộc cũng gặp được đối thủ,hiện tại nó tránh không được hai ngón tay của nam nhân,nó vẫn chưa gặp phải chuyện này bao giờ, ngay lập tức hoảng loạn giãy dụa:”Ngươi là ai? Sao lại muốn khi dễ ta?”

“Ha hả,vật nhỏ đáng yêu,bất quá con đang bị bệnh đúng không?”

Hắc Mao ngạc nhiên nhìn nam nhân xa lạ:”Ngươi làm sao lại biết?”

“Hắc Mao con bị sao vậy? Vì sao sinh bệnh cũng không nói với ba? Còn có người là ai?” An Lạc Vũ cau mày,vì sao y càng ngủ càng mệt, đúng rồi mấy ngày nay Hắc Mao cũng thật không thích hợp y thế mà lại quên hỏi Hắc Mao, Lam Mao cũng đã rất lâu không xuất hiện này rốt cuộc là có chuyện gì?

Khắc Lạc Duy nghe thấy Hắc Mao gặp vấn đề thì vô cùng khẩn trương, nếu hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì đó chính là điểm trí mạng của An Lạc Vũ, dù sao thì An Lạc Vũ có thể dễ dàng tiếp nhận hắn cũng là nhờ vào Lam Mao cùng Hắc Mao ở trung gian có tác dụng rất lớn, hơn nữa hai đứa nhỏ này chính là hạt dẻ cười của hắn cùng An Lạc Vũ:”Mẫu phụ đứa nhỏ làm sao?”

“Chúng ta nói tình huống, thoạt nhìn là con bị bệnh, nhưng con kế thừa huyết thống của ta có thể lớn đến bây giờ thì đã nói lên việc con không có bị khuyết tật,hiện tại nhìn con như thế nào cũng giống như bị đói, Khắc Lạc Duy, con không đem năng lượng châu ta đưa con cho An Lạc Vũ sao? Thế nhưng lại có thể bỏ đói con mình lâu như vậy?” An Khả nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Khắc Lạc Duy.

“Sao có thể? Rất sớm trước kia An Lạc Vũ bị thương con đã giao hạt châu cho y,khi đó An Lạc Vũ cũng thuận lợi hấp thu năng lượng hạt châu.”

“Vậy là có chuyện gì? Tiểu gia hỏa con nói một chút,con làm sao vậy?” An Khả hỏi Hắc Mao.

Hắc Mao xem như phục hồi lại tinh thần, daddy hẳn là có nhận thức người này,vừa rồi lời nói của Khắc Lạc Duy nó căn bản không hề nghe thấy:”Ngươi nói trước ngươi là ai?”

“Ông là mẫu phụ của daddy con,cũng chính là ông nội của con cho nên con có thể yên tâm cùng ông nói,vô luận là chuyện gì ông cũng sẽ giúp đỡ cho con.”

“Thật vậy chăng? Là ông nội? Ngài cứu baba con đi, hức hức…,đoạn thời gian trước em trai đột nhiên tiến hóa, là lam tinh linh, yêu cầu năng lượng rất nhiều con cũng không dám quay về phòng dựng dục, nếu trở về thì rất nhanh sẽ bị em trai hấp thu năng lượng tinh thần, thân thể của con cũng đã sắp đến cực hạn nếu người không giúp con, cuối cùng có thể giữ lại em trai nhưng mà con và baba đều sẽ chết,khả năng daddy cũng sẽ tổn thất năng lượng một chút.” Cuối cùng Hắc Mao cũng nói ra sự thật,cho dù nó mạnh như thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là một đứa nhỏ tuy rằng tương đối thành thục, nhưng mà vẫn là một đứa nhỏ thành thục!

An Khả đảm bảo:”Thế nhưng còn có một đứa,thật tốt quá tinh linh nhất tộc của chúng ta lập tức có thêm hai thuần tinh linh, con yên tâm,ông nhất định sẽ không để con gặp chuyện.”

Trong tay An Khả xuất hiện ánh sáng màu vàng nhu hòa những tia sáng không ngừng quay cuồng tựa như mây mù cuối cùng bị ép thành một viên hạt châu màu vàng tựa như viên hạt châu trước đây Khắc Lạc Duy đã đưa cho An Lạc Vũ trị thương.

“Hắc Mao,trước con mang cái này cho em trai con hấp thu, chờ con đi ra rồi ông nội có chuyện muốn hỏi con,ừm,con nhanh mang cho em trai con đi đừng để nó bị đói,còn có con cũng nhớ hấp thụ, tiếp theo ông nội sẽ làm rất nhiều năng lượng hạt châu.” An Khả muốn hỏi Hắc Mao vì sao một đứa nhỏ lại có thể xảy ra tiến hóa? Sự  việc này căn bản không có khả năng phát sinh trừ phi có ngoại vật kích thích bằng không một đứa nhỏ vẫn còn chưa sinh ra lại ở trong thân thể của nhân loại yếu ớt căn bản không có khả năng.

Khắc Lạc Duy giải thích:”An Lạc Vũ đây là mẫu phụ,chính là người sinh ra tôi cùng với mẹ ở chỗ các em giống nhau.”

Nghe đến việc con mình sinh bệnh An Lạc Vũ  đã vô cùng lo lắng, lúc sau nghe thấy Hắc Mao có thể chết, hồn cơ hố đều đã bay đi, kế tiếp một câu y cũng chẳng nghe vào thất hồn lạc phách bắt lấy tay An Khả:” Mẫu phụ,Hắc Mao cùng Lam Mao cuối cùng bị làm sao vậy? Ngài nói cho con,nói cho con biết.”

An Khả vỗ tay An Lạc Vũ:”Yên tâm,đứa nhỏ không có việc gì bọn nó sẽ thuận lợi sinh ra,con chỉ cần điều dưỡng thân thể là tốt rồi.”

Hiện tại quan trọng nhất là làm cho An Lạc Vũ buông xuống lo lắng,An Khả mỉm cười:”Ta nha, khoảng thời gian trước bỗng cảm thấy bất an, cũng vô cùng bực bội,mới trở về xem xem có phải Khắc Lạc Duy đã gặp chuyện gì rồi hay không, không ngờ đến là bởi vì hai đứa nhỏ này, đừng lo nếu ta không chiếu cố được hai đứa nhỏ, ta liền tìm phụ thân đến, tìm tộc nhân hỗ trợ, ta tuyệt không để đứa nhỏ gặp chuyện.”

An Lạc Vũ định thần một chút:”Thật vậy chăng? Cảm ơn mẫu phụ.”

“Đừng lo,có mẫu phụ ở đây,con nhất định sẽ không có chuyện gì.” Khắc Lạc Duy sờ đầu An Lạc Vũ an ủi, hắn nghe thấy lời Hắc Mao thật là bị dọa đến chết khiếp, thằng nhóc thúi kia gặp chuyện thế nhưng lại không nói cho hắn biết chờ nó được sinh ra xem hắn có thu thập không.

“Được rồi,bây giờ không lo chuyện đứa nhỏ nữa, nói đến chúng ta cũng thật có duyên,con gọi là An Lạc Vũ mà ta lại gọi là An Khả .” An Khả buồn cười nói,hôm nay hắn thật sự rất vui vì có hai đứa cháu, tộc nhân của hắn cũng không thể so phúc với hắn.

An Lạc Vũ tiếp lời, sắc mặt đã tốt lên không ít:”Thật sự có duyên, bằng không vì sao khoảng cách xa xôi như vậy, con có thể cùng Khắc Lạc Duy có quan hệ.”

“An Lạc Vũ, đứa nhỏ Khắc Lạc Duy này có chút ngây ngốc, chính là một tên đầu gỗ thích con thì sẽ đối tốt với con, hiện tại quan trọng nhất chính là con phải nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ đi khi hừng đông đến hết thảy điều sẽ tốt lên.” An Khả thấy sắc mặt An Lạc Vũ đã tốt, nhẹ nhàng sờ đầu y, không đến vài cái An Lạc Vũ đã ngủ rồi.

Hắc Mao cuối cùng cũng hồi phục tinh thần tuy chưa khôi phục như trạng thái trước đây, nhưng mà cũng đã tốt hơn trước rất nhiều:”Chào ông nội,sau khi em trai có năng lượng đã không còn hấp thu năng lượng của con, hiện tại con cũng không sao.”

Hắc Mao cao hứng bay đến lòng bàn tay của An Khả:”Ông nội cảm ơn người.”

“Cảm ơn cái gì? Ta là ông nội của con, đúng rồi trước tiên nói chuyện của em trai con, nó làm sao lại có thể tiến hóa ở bên trong nơi dựng dục?”

Vào lúc Tô Nghi mở to đôi mắt phát hiện toàn thân □ (nguyên văn để □ nha),hơn nữa điều quan trọng nhất là hắn còn nằm trên người của Dương Tuấn, mà toàn thân Dương Tuấn không có một chỗ nào lành lặn, những việc đêm qua lần nữa tái hiện trong đầu, trời ạ tối qua hắn đã làm chuyện gì vậy!? Tô Nghi nghĩ muốn bò dậy, nhưng hắn vừa động, địa phương vốn đang mềm nhũn lập tức có tinh thần phấn chấn đứng lên.

“Ưm, thật không phải chuyện của người làm đau muốn chết rồi.” Dương Tuấn nhếch môi nói, sau khi Tô Nghi giật mình tỉnh dậy đã động trúng vết thương của hắn khiến hắn bị đau đến tỉnh lại.

“Tô Nghi tối qua rất thoải mái đi.” Dương Tuấn nở nụ cười,tuy rằng phía sau đau đến muốn đâm tường, quả là nóng rát đến không cách nào chịu đựng đặc biệt nơi kia còn có đồ vật của Tô Nghi giống như đang trướng lên.

“Thoải mái,thoải mái cái đầu cậu.” Tô Nghi cũng không quản Dương Tuấn nhe răng trợn mắt, lập tức từ bên trong hung hăng kéo ra, hạ thân của hắn hiện tại thẳng tấp nhếch lên hắn thật sự muốn tìm một cái khe hở chui vào.

“Còn nói không thoải mái, có tinh thần như vậy.” Dương Tuấn lúc này thật sự vô cùng đau lòng, vốn dĩ phía sau nóng rát, thứ kia đi ra ngoài thật sự là đau đến khiến hắn giật mình.

Dương Tuấn chịu đựng đau đớn ngồi dậy,đưa tay sờ lên đồ vật đang nhếch lên cao, khi nhẹ khi nặng thỉnh thoảng còn xước qua cái miệng nhỏ.

Tô Nghi hồi phục tinh thần,lập tức lui về phía sau hắn không thể cùng Dương Tuấn phát sinh sự việc như vậy:”Đừng nhúc nhích.”

“Rõ ràng không phải rất thích sao?” Tô Nghi thối lui thiếu chút nữa là ngã xuống trên mặt đất,Dương Tuấn nhanh chóng ôm Tô Nghi trở về, hắn không thể để Tô Nghi có cơ hội trốn tránh,lần này hắn phải bắt người này đến tay.

Hắn đem Tô Nghi đè trên giường dùng miệng cùng tay lần nữa khiến Tô Nghi lên thiên đường.

“Đứng lên,đừng giả chết.” Sau khi trốn thoát Dương Tuấn, Tô Nghi kêu lên, hắn hiện tại không biết phải làm sao đối mặt với người này tuy rằng hắn vẫn luôn biết người này thích hắn,nhưng mà vẫn chưa nghĩ đến người này lại có lá gan lớn như vậy nếu không phải đêm qua có chút say sao có thể xảy ra chuyện như này? (Cứ biện minh đi….)

Dương Tuấn bẹp miệng đáng thương hề hề nói:”Tô Nghi tôi thật sự đau,đứng không nổi.”

Tô Nghi tức giận:”Cậu đau mà còn có sức đem tôi áp đến không thể động sao?”

“Cậu không nói tôi cũng không phát hiện,sức lực của tôi giống như biến lớn ngay cả tốc độ phản ứng cũng nhanh không ít.”

“Cái kia vẫn là khoan thảo luận,Tô Nghi giúp tôi lấy ít thuốc,tôi thật sự rất đau.”

Tô Nghi nghiêm túc nhìn chằm chằm lỗ nhỏ cả đêm bị hắn chà đạp, hiện tại đã không thể khép kín, nhưng mà bây giờ ở trước cửa độngchảy ra máu thế nhưng lại lộ ra một ít máu lam cùng bình thường không giống:”Tôi cũng không muốn nói cái này, nhưng Dương Tuấn cậu xem phía dưới của cậu đi.”

“Cậu chê tôi chưa đủ mất mặt,thế nhưng còn xem cái này.” Dương Tuấn thấy Tô Nghi đang nhìn chằm chằm thì cả mặt nóng ran, tối qua có dũng khí làm, nhưng hôm nay không nhất định sẽ lại có dũng khí như vậy, người nằm trên giường còn đỉnh đạc khép chân lại.

Tô Nghi đột nhiên hỏi:”Tôi thượng cậu,làm cậu mất mặt sao?”

“Không,tôi làm sao lại nghĩ như vậy.”

Tô Nghi kỳ quái nói:”Vậy nhanh lên tôi nhìn xem cuối cùng là có chuyện gì, tôi thấy tinh thần của cậu so với hôm qua cũng tốt hơn tuy rằng sắc mặt có chút kém.”

Dương Tuấn cuối cùng cũng phát hiện sự tình có chút không đúng:” Cậu không nói,tôi cũng không nghĩ đến hôm nay suy nghĩ đã nhanh hơn không ít, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều giống như đã không còn cảm giác với việc ký ức đang sở hữu dần dần bị quên lãng.”

Tô Nghi không đợi được Dương Tuấn mở ra hai chân,nhanh chóng một phen bắt lấy chân hắn kéo ra,chỗ kia vết thương chồng chất quả nhiên chảy ra một ít máu lam.

“Thấy chưa là máu màu lam,tình huống này tôi phải nói với Khắc Lạc Duy,có lẽ các cậu còn có cách cứu,nhanh lên,tôi mang cậu đi gặp một người có lẽ các cậu không ai phải chết.” Tô Nghi suy nghĩ đến đây thì lập tức hứng thú vội vàng đi tắm.

“Thật sự?” Dương Tuấn cũng bất chấp việc khác hắn còn có đồng đội, khoảng 30 người đang bị tra tấn, nếu là thật sự chữa được bắt hắn làm gì, hắn cũng nguyện ý.

Sau khi rửa mặt xong Tô Nghi liền mang theo Dương Tuấn phóng về nhà, nhất định sẽ có biện pháp chữa trị, Khắc Lạc Duy cậu nhất định sẽ có cách, nơi này của tôi còn rất nhiều người đang chờ cậu đến cứu.

[MNCKG] Chương 56

Khắc Lạc Duy đi đến thư viện lớn nhất của đế quốc, nơi đây sở hữu rất nhiều cuốn sách lâu đời về trước, những cuốn sách này điều rất trân quý, hắn cầm trong tay mấy cuốn sách lật đến lật lui tìm kiếm những thông tin liên quan đến việc chữa trị những người bị thực não thú ký sinh, nhưng mà đều không có bất kỳ thông tin gì, cho dù có cách thì những thông tin được tinh linh ghi lại cũng không thích hợp cho nhân loại sử dụng.

“Nhóc thúi, con đã chạy đi đâu? Ngay cả chuyện của đế quốc cũng mặc kệ không lo.” Một âm thanh sang sảng vang lên.

Sau khi Tô Nghi biết bản thân không bị ký sinh, thì thở ra một hơi nhẹ nhỏm nhưng mà vẫn còn gần 40 đội viên chưa được xác định, cũng có mấy người đã bị xúc tu của mẫu thú quăng đến vách đá chết đi không thể quay về, nghĩ đến đây lòng hắn có chút nặng trĩu:” Em trai, con em thật sao? Nhưng sao em lại không có bộ dáng của người mang thai?”

“Ba nó cũng không phải người chỗ này, quái dị cũng là có thể.”

“Em trai, đứa nhỏ này có thể giúp nhìn ra chúng ta có bị ký sinh hay không, vì vậy anh muốn em giúp anh một chút, giúp anh xem đám huynh đệ kia có bị ký sinh không? Để anh có thể thả bọn họ ra ngoài, hiện tại thần kinh của bọn họ vẫn luôn căng chặt, anh biết mọi người đều rất đau khổ, cảm giác chờ chết này thật là không tốt chút nào.”

Những vị quân nhân kia đều là vì bảo vệ nhân loại, nếu như An Lạc Vũ-y có thể giúp đỡ thì y tuyệt sẽ không từ chối:”Có thể, nhưng mà Hắc Mao ngủ rồi chờ nó tỉnh dậy là được.”

Vài ngày nay, An Lạc Vũ đã không thấy Lam Mao tỉnh giấc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Hắc Mao lại ỉu xìu uể oải, có lẽ y nên chờ Khắc Lạc Duy trở về rồi hỏi hắn một chút, đứa nhỏ hẳn là bị bệnh cũng không chừng.

“Như vậy đi,anh mang em đến quân bộ xem đi, chờ con em tỉnh là có thể giúp bọn họ nhìn xem một chút.” Tô Nghi nói xong thì đi ra ngoài lấy xe.

“Được.” Mấy ngày nay An Lạc Vũ cũng không có đi ra ngoài, y vẫn luôn cảm thấy bản thân không có chút sức lực để đi, đều là do cái tên Khắc Lạc Duy kia không biết tiết chế, mới khiến y mệt mỏi đến như vậy.

An Lạc Vũ tham quan quân doanh xong, thì lúc này Tô Nghi mới đưa y đến xem đồng đội của mình,bởi vì không biết bản thân có bị ký sinh hay không cho nên hiện tại bọn họ đều ở chung một ký túc xá.

“Long Dật cậu đang làm cái quái gì vậy?” Tô Nghi gầm nhẹ, nhìn về phía Long Dật đang ngồi trên người Trần Phàm, hắn chỉ là mới đi ra ngoài không bao lâu mà cái tên này đã không chịu an phận, dám khi dễ đồng đội của hắn!!!

Long Dật cười hì hì đứng lên, dù sao cũng phải cho Tô lão gia tử một chút mặt mũi, nhưng mà cái tên Trần Phàm này cũng thật là đáng yêu, cho nên hắn mới mang đội viên thiên tài của mình ở tạm lại đây:” Không làm gì, chỉ là hắn thua cược với tôi mà thôi,nơi này thật là quá nhàm chán rồi.”

“Baba,người khi nào đã đi ra khỏi nhà? Đây là đâu?” Hắc Mao bò ra từ trong quần áo của An Lạc Vũ, đại khái là sao khi ngủ được một giấc cho nên tinh thần của Hắc Mao cũng đã tốt lên không ít.

“Úi,đây là cái gì? Nhìn thật giống tiểu tinh linh.” Long Dật hét lớn,hắn không thể ngờ được, ở lại đây hắn còn có thể thấy được chuyện tốt, nhìn thấy được tinh linh ở trong truyền thuyết trên TV.

Hắc Mao nhíu mày một chút, nâng ngón tay, thì Long Dật ngay trực tiếp nhận phạt, miệng thì lúc đóng lúc mở không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Người trong đội viên long tổ đứng dậy, khiến cho Tô Nghi chịu áp lực không ít:”Các người làm gì lão đại của bọn ta?”

Một thanh âm mang theo tiếng trẻ con vang lên:” Chỉ là cho hắn yên lặng một chút mà thôi.”

“Các cậu không cần phải ồn ào, tôi dẫn người đến đây là để xem cho các cậu,nếu không bị ký sinh thì có thể đi về doanh trại.” Tô Nghi nói với đội viên vẫn còn đang ngây người, hắn cũng có thể nghĩ đám người này hẳn là đã bị dọa rồi, bởi bọn họ không ai nhìn thấy được Hắc Mao.

Rất nhanh Hắc Mao đã đem người phân ra, trong gần bốn mươi người ngoại trừ ai được Tô Nghi an bài ở bên ngoài thì đều không sao,còn lại cùng Tô Nghi đi chiến đấu thì tất cả đều bị ký sinh.

“Các cậu trước ở lại ký túc xá, tôi đã tìm người trợ giúp,có lẽ sẽ có cách.” Tô Nghi gian nan nói, lúc còn chưa xác định hắn còn mang theo tâm lý may mắn, thế nhưng bây giờ thì gần 30 người bị ký sinh rồi.

Dương Tuấn cười cười đi đến trước mặt Tô Nghi:”Lão đại không cần an ủi chúng tôi,kỳ thật đám anh em biết đây đều là không may,ban đầu chúng tôi đều đã chuẩn bị tâm lý chờ chết,chỉ là phương pháp chết này có chút khó tiếp thu mà thôi.”

Dương Tuấn nhìn về phía An Lạc Vũ:”Lão đại,đây là em cậu đi? Chính là, người lúc trước chúng ta đã nhặt về?”

“Ừ,là em trai tôi, mọi người cũng đừng quá lo, tôi có quen một người rất mạnh hắn nhất định sẽ có biện pháp.”

Đêm đó Tô Nghi đưa An Lạc Vũ trở về, dặn dò quản gia chiếu cố thật tốt cho An Lạc Vũ, thì lúc này mới chạy về quân doanh, cũng trong đêm đó Tô Nghị đưa ký túc xá tốt nhất cho đám người bị ký sinh, mỗi người một phòng, chỉ là không thể rời khỏi quân doanh, còn những thứ khác muốn gì cũng được, điều sẽ tận lực thõa mãn bọn họ.

Một quân nhân hơi say cười lớn rót một ly rượu trắng:”Đến mọi người cùng uống,chúng ta trước đây đều là ăn bữa được bữa không,hôm nay lão tử quyết định hung hăng ăn uống cho đã nghiền.”

Hơn nửa đêm thật vất vả mới có thể kéo hết đám người đến ký túc xá phòng gần nhất,Tô Nghi đã mệt đến thở hổn hển, bây giờ chỉ còn hắn,Dương Tuấn cùng Long Dật là có chút thanh tỉnh,những người khác đều đã hoàn toàn say mềm, nếu không phải Trần Phàm khuyên bảo Long Dật ở lại, Tô Nghi cảm thấy nhất định là sẽ có chuyện, hai người bên long tổ cũng có chút táo bạo, mà người trong long tổ cũng không phải thuộc hạng dễ dàng đối phó, nếu mà nháo lên hắn cũng không nhất định sẽ chống đỡ được, may mắn là có Long Dật áp bách bọn họ.

“Lão đại hôm nay chúng ta cùng nhau trò chuyện,tôi sẽ nói với đám huynh đệ về chuyện này, bọn họ nhất định sẽ vô cùng hâm mộ, tiêu diệt sinh vật ngoài hành tinh nha, không phải ai cũng có cơ hội.” Dương Tuấn có chút say nói,hắn là nghĩ cùng Tô Nghi ngồi ngây ngốc thêm chốc lát, sau này hẳn là sẽ không còn cơ hội nữa,hắn cảm thấy bản thân mình đã có một số chuyện không thể nhớ rõ được nữa, hắn không cần đem đội trưởng, đem Tô Nghi quên mất, hắn muốn nhớ thật kỹ Tô Nghi, người hắn yêu, tuy rằng trước đây Tô Nghi đều không hề hay biết.

“Tốt.” Hai người dìu nhau đi vào nhà ăn lấy rượu lúc này mới trở về phòng.

Dương Tuấn đã hoàn toàn say khướt:”Lão đại,Tô Nghi….”

Dương Tuấn chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người Tô Nghi:”Lão đại đến một lần,tôi thật sự muốn một lần….”

Tô Nghi vốn lười nói chuyện, tuy rằng hắn say đến lợi hại nhưng vẫn là không có say như chết,đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dương Tuấn yếu ớt tuyệt vọng đến như vậy.

Tình cảm không rõ đang chậm rãi lan tỏa giữa hai người,Tô Nghi cũng không ngăn động tác của Dương Tuấn,hắn đã sớm biết người này yêu hắn sâu đậm, hắn cũng không muốn người này lưu lại tiếc nuối, rõ ràng là người sớm có thể xuất ngũ, nhưng mà bởi vì hắn mới không chịu rời đi, Tô Nghi mày thật sự có thể nói mày hoàn toàn không có cảm giác với y sao? Mày cứ tìm cớ đi,nếu như không thích thì mày làm sao có thể để một đại nam nhân lột quần áo của mày?

“Ha~” Tô Nghi thở ra một hơi, thật là thoải mái, tuy rằng bị kẹp có chút đau, nhưng mà thật không thể ngờ đến Dương Tuấn sẽ làm đến bước này, thế nhưng bên trong tên này cũng thật là chặt, nội vách ấm áp gắt gao bao bọc lấy hạ thân của hắn, đại não của Tô Nghi từng chút từng chút bị đứt gãy.

Khuôn mặt của Dương Tuấn tái nhợt mỉm cười mê người, cúi đầu hôn lên đôi môi mà hắn đã vô vàn tưởng niệm, quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn mềm mại như vậy:”Tô Nghi cậu còn tỉnh táo đúng không?”

“Tô Nghi có thể làm cậu thoải mái tôi thật vui vẻ,thật rất vui vẻ,hưởng thụ thật tốt, tôi luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ động tình của cậu, rất giống vời suy nghĩ của tôi thật là mê người.” Dương Tuấn tăng tốc lên xuống,nhìn Tô Nghi ban đầu còn chút tỉnh táo từ từ chìm đắm trong dục vọng ham muốn.

Đắm chìm trong dục vọng, Tô Nghi bất mãn tốc độ của Dương Tuấn:”Nhanh lên…nhanh một chút…”

Khóe miệng Dương Tuấn dần cong lên,tuy rằng phía dưới đã sớm bị xé rách nhưng hắn cũng không để bụng, nghe thấy Tô Nghi bảo nhanh lên, hắn lại lần nữa luận động cái eo đã sớm chết lặng, tốc độ càng lúc càng nhanh muốn đem Tô Nghi lên đỉnh.

Đại khái tốc độ của Dương Tuấn vẫn không thoải mãn được Tô Nghi, hắn liền xoay người đè Dương Tuấn ở phía dưới rồi bắt đầu công thành đoạt đất.

“Tô Nghi lúc này cậu thật sự say đi?!” Dương Tuấn vuốt ve khuôn mặt của Tô Nghi, một chút một chút đem Tô Nghi ghi nhớ vào trong lòng, phía dưới sớm đã đau đến không còn tri giác, Dương Tuấn vẫn như cũ mở rộng hai chân mong muốn người phía trên đạt thêm thật nhiều khoái cảm sung sướng.

Phía sau sớm đã là một mảnh hỗn độn,máu đỏ chảy ra còn mang theo một ít màu xanh lam.

“Tô Nghi, chưa bao giờ ngờ được thể lực của cậu lại tốt như vậy.” Dương Tuấn giật mình, thắt lưng tiếp tục phối hợp theo động tác của Tô Nghi, có lẽ bởi vì đau mà đầu óc của y càng ngày càng thanh tỉnh, vốn dĩ đầu óc hỗn loạn mơ hồ, hiện tại giống như đang hồi phục lại giống như xưa.

Bây giờ hắn đã nghĩ thông rất nhiều việc, hắn nên sớm nói cho người này biết mình thích hắn, chính mình yêu hắn vao nhiêu, chỉ như vậy mới có thể bắt được người này, bằng không bản thân hắn nhất định phải trơ mắt nhìn người này cùng nữ nhân đi vào lễ đường, nếu như lần này sống sót, Tô Nghi cậu đừng hòng nghĩ đến việc chạy thoát khỏi tôi.

Mãi cho đến hôm sau Tô Nghi mới kiệt sức ngủ trên người Dương Tuấn,nhưng Dương Tuấn vẫn luôn rất thanh tỉnh, hắn cảm thấy bản thân thật sắp chết bằng không trên người làm sao lại chảy ra máu xanh lam,rõ ràng người bình thường đều là máu đỏ, có thể sinh vật kia đã chiếm hữu thân thể của hắn không chừng.

“A? Mẫu phụ ngài cùng daddy đã trở lại, thật tốt quá con rất nhớ hai người,đúng rồi con có việc muốn nhờ hai người hỗ trợ,có một chủng tộc bị thực não thú ký sinh người có thể cứu bọn họ không?” Khắc Lạc Duy trông thấy mẫu phụ cùng daddy không có trách nhiệm, thì vui vẻ kêu to, hắn đã tìm rất lâu chính là không tìm ra cách có thể cứu người bị ký sinh.

Mẫu phụ Khắc Lạc Duy lắc đầu:”Ta không thể làm trái với quy luật tự nhiên.”

Khắc Lạc Duy tựa như đứa nhỏ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn mẫu phụ:”Vì sao không thể? Không thể đi cửa sau sao? Mẫu phụ giúp con đi.”

“Khắc Lạc Duy à, trước tiên con nói cho chúng ta biết,vì sao con lại muốn cứu bọn họ như vậy?” Daddy của Khắc Lạc Duy cười hỏi, hắn không nghĩ, bọn họ chỉ là đi ra ngoài một chuyến, trở về, thì đứa nhỏ đã trưởng thành không ít, lớn lên còn giống với người yêu của hắn quả thật là từ một khuôn khắc ra, chỉ là thằng nhóc hiện tại này đối với An làm nũng cuối cùng là con của ai? Rõ ràng con trai của hắn trước đây luôn có một cái biểu tình duy nhất, là người nào đã thay đổi được con hắn vậy?

“Tộc nhân của lão bà, y đã mang thai con của con, con không hi vọng y rầu rĩ không vui mãi, cho nên tốt nhất là đi điều trị tộc nhân của y, vậy thì y mới có thể vui vẻ,bảo bảo mới có thể khỏe mạnh ra đời.” Con của hắn cũng bị hắn đưa ra.

“Con nói là thật? Ta đây đã có cháu? Đi chúng ta liền đi xem? Nhìn cháu của chúng ta.” An Khải cao hứng nói, tộc nhân của bọn họ muốn có con nối dõi là vô cùng gian nan, cũng giống như hắn có con, thì không biết đã khiến cho bao nhiêu chủng tộc hâm mộ, nếu như biết hắn hiện tại đã có cháu trai còn không đỏ mắt ghen tỵ mới là lạ.

[MNCKG] Chương 55

Lúc bọn họ tiến vào thì đã trông thấy một con bạch tuột lớn tận bốn năm mét ở trong hồ nước, ánh đèn chiếu xuống chỉ nhìn thấy được con mẫu thú đang an tĩnh nằm ở dưới đáy nước, ở trên người giống như bị dây xích quấn quanh, nó đang cẩn thận chạm vào đám ấu tể của mình, còn đám ấu tể thì vẫn luôn la vang tựa như mong muốn được an ủi.

“Tô Nghi nó không có công kích tôi,chúng ta có mang theo lựu đạn không đó? Tôi có thể thử xem.” Dương Tuấn nói.

Tô Nghi đưa hai trái lựu đạn cho Dương Tuấn:”Mang theo,cầm.”

Rất nhanh Dương Tuấn bơi đến gần con mẫu thú,mẫu thú cũng không có tấn công hắn, hắn nhanh chóng đem hai cái lựu đạn cột lên trên dây xích.

“Lão đại,có thể.” Dương Tuấn bò lên bờ.

Tô Nghi không nghĩ đến việc này vậy có thể đơn giản đến như vậy, lúc đầu hắn còn nghĩ thứ này sẽ vô cùng khủng bố, kết quả ngoại trừ con mẫu thú nhìn giống con bạch tuột ra thì rất ôn hòa:” Khoan kéo, chúng ta ra ngoài trước đã.”

“Kéo đi.”Tô Nghi mamg theo tất cả mọi người ra ngoài, lúc này mới cầm lấy dây thừng nối với lựu đạn động một cái kéo ra.

Vào lúc Tô Nghi kéo, Dương Tuấn liền ôm Tô Nghi liều mạng bơi về phía xa, nơi mà đội viên đang đứng.

“Oanh” lựu đạn nổ tung.

Tô Nghi ướt đẫm đứng trên bờ biển:”Dương Tuấn cậu nói, nó sẽ bị nổ chết không?”

“Không biết.” Dương Tuấn cảm thấy một con sinh vật truyền kỳ như vậy thì làm sao có thể chết dễ đến thế?

Một nhóm người đều đứng ở cửa động chờ, qua một thời gian thì vào xem xem sinh vật kia cuối cùng đã chết hay chưa, nếu không chết thì có thể làm lại,tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhiệm vụ phải chết này lại có thể hoàn thành nhẹ nhàng như thế.

“Thời gian dài như vậy cũng không có động tỉnh,chúng ta vào xem đi.” Tô Nghi nói rồi mang theo người đi vào.

“A” lúc này có một đội viên giống như bị thứ gì đó quấn lại, kéo vào đáy nước.

Tô Nghi kêu lên:”Sao lại như vậy? Mau lui ra,thứ kia còn chưa có chết.”

“Ra rồi,nó ra rồi.”

Một con bạch tuột lớn khoảng sáu mét chậm rãi hướng từ sơn động ra ngoài,mà đội viên bị kéo lúc nãy cũng đang đứng trên xúc tu của con bạch tuột kia.

“Lý cậu mau đi xuống,nó sẽ giết cậu.” Một đội viên hướng đồng đội đang ở trên xúc tu kêu lên,mẫu thú kia đang bị thương, có rất nhiều xúc tu đang chảy máu màu lam, hiện tại nó vô cùng tức giận.

“Đừng gọi Lý đã chết rồi, cậu thấy không vừa rồi có con ấu tể ở bên gáy của hắn.” Dương Tuấn la lên, mọi người vừa thấy xác thật là như vậy.

Rất nhanh tiếng súng đã vang lên,từng viên từng viên đạn mau chóng bắn vào thân thể của mẫu thú, mẫu thú càng lúc càng chảy nhiều máu, mà đám ấu tể cũng không ngừng phát ra tiếng kêu bén nhọn, vừa rồi ấu tể kia cũng dùng thân thể của Lý chắn lại viên đạn.

“Tư ,tư.” Lúc này con mẫu thú phát ra tiếng kêu sắc bén, rất nhiều người chịu không được mà che lỗ tai lại.

“Nhanh lên dùng lửa đốt nó, nó sợ lửa.” Hơn ba mươi đội viên không quan tâm đến sống chết mà vọt về phía trước mẫu thú,bọn họ gắt gao bám lên thân thể mẫu thú, cho người trong nhóm long tổ có dị năng hệ lửa nướng con mẫu thú, mặt khác còn có ba người đặc chủng binh cũng dùng súng phun lửa lớn nhất đốt cháy mẫu thú.

Mẫu thú không ngừng giãy giụa, cũng có người đã bị mẫu thú bứt lên ném xuống hồ nước, Tô Nghi rồi đến Dương Tuấn cũng giữ chặt một sợi dây xích.

Dần dần bọn họ ngửi được một mùi hương đó là mùi hương mà bọn họ cũng chưa từng ngửi qua, so với heroin nguyên chất nhất trên thế giới cũng là một vật trí mạng.

Tô Nghi buông tay thở hổn hển:”Thế nào chết chưa?” Hiện tại hắn đã không còn sức nếu không phải nhờ vào ý chí cường đại hẳn đã nằm xuống rồi.

Long Dật cười lớn:”Haha..ha rốt cuộc cũng chết,nhiệm vụ hoàn thành.”

“Cuối cùng cũng chết,nhanh lên đem anh em bị thương từ trong nước nâng dậy.” Tô Nghi kêu lên,hắn thật sự là không đứng nổi nữa.

Lúc này cũng không ai phát hiện ra,những chất lỏng bị nướng qua chảy xuống nước dần dần thấm vào các bộ đội đặc chủng đang ở trong nước.

Người có thể chịu được đều đi lên đỡ những đồng đội bị thương đứng dậy đi đến bờ biển, kỳ thật bọn họ đã giác ngộ được một việc, tuy rằng bọn họ ăn mặc trang phục không thấm nước nhưng mà ở trong nước lăn qua lăn lại như vậy muốn không bị ký sinh căn bản là không có khả năng, trong nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.

Làm quân nhân ai cũng không sợ chết nhưng nghĩ đến cái chết tràn đầy uất ức như này thì quả là ba chấm chẳng lẽ họ phải chờ chết thật sao?

Ở B thành phương xa, Hắc Mao mở to đôi mắt đen nhánh, lăng lăng nhìn về cái đảo kia, lần này thật sự là có hi vọng sao? Nhất định là sẽ có! Quả nhiên, vĩnh viễn đều không thể khinh thường nhân loại bé nhỏ, bởi chính những con người bé nhỏ ấy đã làm ra rất nhiều kỳ tích khiến cho các chủng tộc khác phải nể phục.

Tô Nghi trở lại,hắn cùng các đội viên đều lập công hạng nhất,nhưng mọi người đều không thể vui vẻ đến vậy, tất cả người tham gia nhiệm vụ lần này đều còn ở trong quân đội, bọn họ có thể có một đoạn thời gian không thể ra ngoài, bởi vì còn chưa xác định được trên người có ký sinh hay không? Tô Nghi nghĩ vẫn nên đi tìm Khắc Lạc Duy hy vọng tất cả đội viên đều sẽ có thể cứu sống, sù sao thì hắn cũng không muốn trông thấy đồng đội chết ngay trước mặt mình, huống chi nếu có cơ hội sống hắn cũng chẳng muốn chết.

“Em trai anh đã về.” Tô Nghi đối với An Lạc Vũ đang ngồi trên đùi Khắc Lạc Duy lên tiếng, biểu hiện của hắn vẫn còn tốt không có làm cho An Lạc Vũ nhìn thấy có chuyện gì không đúng.

“Anh đã về,nhiệm vụ hoàn thành thế nào? Đã tiêu diệt thứ kia rồi sao?” An Lạc Vũ nêu ra một tràng vấn đề.

“Em cho anh nghỉ một lát,vấn đề nhiều như vậy, xác thật đã bị tiêu diệt,đồng đội chết mười mấy,những người khác đều còn sống, Khắc Lạc Duy cậu nhất định có cách giúp đúng không? Tôi không muốn nhìn bọn họ chờ chết.” Trong mắt Tô Nghi mang theo một tia khẩn cầu, hắn muốn mọi người đều có thể tiếp tục sống sót.

“Để tôi nghĩ đã, cậu chăm sóc An Lạc Vũ một chút, tôi đi điều tra.” Khắc Lạc Duy nhìn Tô Nghi nói.

An Lạc Vũ mang theo đôi mắt long lanh mở to nhìn chằm chằm vào Khắc Lạc Duy, hiện tại hắn đã hết cách với An Lạc Vũ rồi, vẫn là nên đi tìm biện pháp, tốt xấu gì cũng là tộc nhân của người yêu không phải sao?

“Em trai, Khắc Lạc Duy thật sự là người nơi đó?” Tô Nghi sớm đã nghi ngờ thân phận của Khắc Lạc Duy, nhưng mà hắn đã điều tra qua, hoàn toàn là tra không được, mà chuyện lần này cũng vô cùng quỷ dị.

“Ông ngoại không nói cho anh biết?”

“Không có, miệng ông ngoại quá kín,anh tự mình suy nghĩ Khắc Lạc Duy không phải là người ở trên trái đất.”

“Đúng vậy, Khắc Lạc Duy không phải người trái đất,hắn đến từ đâu em cũng không rõ, thế nhưng anh hãy yên tâm,hắn sẽ không làm thương tổn đến chúng ta.” An Lạc Vũ nói, nếu như không phải có Hắc Mao cùng Lam Mao thì y cũng sẽ không hạ quyết tâm ở bên Khắc Lạc Duy, cuối cùng thì y cũng chỉ là một người trái đất nhỏ nhoi làm sao mà biết được chuyện của Khắc Lạc Duy sống ở một hành tinh khác? Nhưng nếu có hai đứa nhỏ thì sẽ khác,nói trắng ra hai đứa con chính là hậu trường của y.

Thật ra An Lạc Vũ cũng nghĩ rất rõ, y có hai đứa con đã là trời cao ban ân, nếu có thể cùng Khắc Lạc Duy hòa hảo như vậy cũng rất tốt, y xác thật yêu cái tên ngoài hành tinh ấy, nhưng mà nếu một ngày Khắc Lạc Duy không còn yêu y nữa, thì y cũng có thể tiếp nhận, chủng tộc bất đồng thì sẽ có thói quen bất đồng, y biết sinh mệnh của mình quá yếu ớt mà Khắc Lạc Duy lại có bao nhiêu là cường đại, y chỉ hy vọng một điều là Khắc Lạc Duy cùng con có thể ở bên y đến khi y già đi.

Hẳn là không thể ở bên cạnh Khắc Lạc Duy thật lâu, cùng lắm thì cũng chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi mà thôi, Khắc Lạc Duy có thể sống rất rất lâu, thế nhưng Hắc Mao cùng Lam Mao cũng có thể sống thật lâu đi? Nếu như vậy thì Khắc Lạc Duy muốn quên đi y cũng là có chút khó khăn, bởi chỉ cần Hắc Mao cùng Lam Mao ở trước mặt Khắc Lạc Duy đi một vòng, thì cái tên kia nghĩ muốn quên y cũng sẽ khó khăn, nghĩ đến đây An Lạc Vũ nở nụ cười, có hai con ở đây thì Khắc Lạc Duy muốn lừa y là không có khả năng, cho nên y cũng thật an tâm khi ở cạnh hắn.

Tô Nghi ở trước mặt An Lạc Vũ lay lay gọi vài tiếng, thật là em trai hắn vào lúc cùng hắn nói chuyện mà còn có thể thất thần đến như vậy:” Em trai em nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến nhập thần.”

“Không có gì,anh, em bảo Hắc Mao xem cho anh, xem anh có bị kí sinh hay không, như vậy thì em cũng sẽ yên tâm.” An Lạc Vũ nghĩphải xem xét cho Tô Nghi một chút, nếu Tô Nghi không sao thì ông ngoại nhất định rất vui đương nhiên y cũng vô cùng vui vẻ, bởi vì đây cũng là người anh trai đầu tiên của y.

An Lạc Vũ nhìn Hắc Mao đang ngồi ở trên giàn nho xanh nói:”Hắc Mao đến đây, đừng có giả u buồn, cái đó không thích hợp với đứa nhỏ như con đâu.”

Tô Nghi nhìn theo ánh mắt của An Lạc Vũ, nơi đó ảnh quỷ còn không có huống chi là một bóng người:”Hắc Mao là ai?”

An Lạc Vũ vô cùng kiêu ngạo:”Hắc Mao là con của em, ừm, nó còn chưa được sinh ra.”

Tô Nghi ngạc nhiên:” Còn chưa sinh ra đã gặp được!?”

Tô Nghi bình ổn cảm xúc của chính mình,vừa rồi hắn quả là có chút thất thố:”Nó,nó,nó….An Lạc Vũ này cái cánh dài dài kia chính là Hắc Mao trong miệng em đi? Thấy thế nào cũng giống như tiểu tinh linh trong TV.”

“Chính là nó,đừng nhìn thấy nó nhỏ mà lầm, nó rất là lợi hại đó.”

“Nhanh lên Hắc Mao,con xem Tô Nghi như nào? Có bị ký sinh không?” An Lạc Vũ quýnh lên ngay cả tên của Tô Nghi cũng kêu ra,vgần đây nhất y rất thích gọi hắn là anh.

“Chú ấy rất tốt, không có bị ký sinh.” Hắc Mao chậm rãi bay qua nói, nhìn như nào cũng giống như hữu khí vô lực, hơn nữa còn không có tinh thần.

“Hắc Mao con sao vậy?” An Lạc Vũ sốt ruột,y hình như phát hiện con trai của mình đã xảy ra vấn đề.

“Baba Hắc Mao chỉ là mệt, nghỉ ngơi một chút là không sao.” Hắc Mao ngáp một cái,dùng hai tay che miệng,bay đến trong túi An Lạc Vũ chui vào ngủ ,nó sẽ không nói cho baba biết, nếu nó không áp chế được em trai, rất có thể sẽ bị em trai hút khô năng lượng mà chết đi, thế nhưng hiện tại vẫn còn tốt, chỉ cần nó uy no em trai, thì baba sẽ không sao, thế nhưng nếu nhân loại có thể tiến hóa, nó sẽ có hi vọng sống sót, nó nhiều nhất cũng chỉ có thể chịu đựng thêm hai tháng nữa, mà trong hai tháng này thế giới sẽ có bao nhiêu điều dạng biến hóa….

[MNCKG] Chương 54

“Các ngươi đã làm gì với Chu Nghĩa?” Trần Khải vừa lúc mở cửa thì đã phát hiện Chu Nghĩa đang nằm trên đất cuộn tròn, cả người run rẩy, thì nhanh chóng đánh một quyền hướng về Khắc Lạc Duy.

“Chuyện của nhà ông, thì ông tự giải quyết.” Khắc Lạc Duy nói xong thì biến mất, nắm đấm của Trần Khải xuyên qua người Khắc Lạc Duy, khiến hắn mở to mắt kinh ngạc chẳng lẽ bản thân gặp quỷ? Thế nhưng hắn cũng chẳng có thì giờ xem xét, một phen bế người đang nằm trên mặt đất đặt lên trên bàn.

Trần Khải thất thanh khóc rống:”Nghĩa em sao vậy? Không cần có chuyện gì,anh không muốn em gặp chuyện.” Mấy năm nay quan hệ của hắn cùng Chu Nghĩa càng lúc càng sa sút,hắn cũng không biết là vì sao, từ lúc chuyện kia phát sinh rõ ràng hắn đã nói bản thân không để ý, nhưng mà Chu Nghĩa cũng sẽ không cho hắn chạm vào, hắn đều có thể nhịn, hắn biết Chu Nghĩa bị tổn thương,cần thời gian để chữa trị nhưng mà suốt 5 năm qua Chu Nghĩa cũng không nguyện ý cho hắn gần bên, hắn thực sự rất khổ sở,chuyện của ba,chuyện của người yêu càng làm tâm hắn tiều tụy, hiện tại cũng không biết phải làm như nào để ở bên cạnh Chu Nghĩa, muốn quan tâm y rồi lại sợ y không vui.

Vào lúc Trần Khải khóc, nước mắt nước mũi che kín khuôn mặt, Chu Nghĩa vươn tay sờ nước mắt trên mặt hắn, y suy yếu mỉm cười với Trần Khải:”A Khải về sau chúng ta ở bên nhau đi, sẽ không bao giờ tách ra nữa được không? Chân em có cảm giác,thật sự có thể động,em rất cao hứng,lão gia tử cảm ơn ngài,không,ba cảm ơn người có thể thành toàn cho con cùng Khải.”

“Khải có phải là không muốn? Vẫn là chê em dơ bẩn hoặc anh đã yêu người khác rồi? Tất cả đều là do em mơ tưởng sao? Anh đã có người khác, nên muốn cùng người nhà hợp tác cho em cút đi?” Chu Nghĩa cười khổ.

Trần Khải gắt gao ôm chặt lấy người yêu,cuối cùng người yêu của hắn đã đồng ý cùng hắn trải qua sinh hoạt, thời gian 5 năm là hơn 1500 ngày đêm hắn đều ở ngoài cửa phòng bồi Chu Nghĩa, hắn có biết bao nhiêu hi vọng là có thể ôm lấy người hắn yêu vào lòng:”Cái gì trễ? Vĩnh viễn cũng không trễ,em vĩnh viễn đều là của anh,chỉ là của anh,trừ bỏ anh những nơi khác cũng không được đi!”

“Ba cảm ơn ba,cảm ơn ba đã tiếp nhận chúng con.” Trần Khải còn vươn nước mắt đối với lão gia tử nói lời cảm ơn.

“Đừng nghĩ các ngươi như vậy là có thể bên nhau,Chu Nghĩa nếu như ngươi không sinh cho Trần gia ta một đống cháu thì đừng nghĩ được sống tốt.” Trong lòng lão gia tử rất vui vẻ, nhưng mà bên ngoài vẫn tỏ ra thờ ơ thở phì phò nói,không được ông còn phải tìm Tô lão gia tử,nhất định phải để tên Khắc Lạc Duy suy nghĩ biện pháp!

“Ba, ngài già đến hồ đồ rồi? Ngài cũng biết Chu Nghĩa là nam nhân, làm sao có thể sinh con được? Huống chi chính ngài cũng đã đồng ý, con không đồng ý để hắn sinh con với người phụ nữ nào khác!”

“Câm miệng, ta là nói muốn Chu Nghĩa sinh cháu cho Trần gia,cũng là của cậu, không có cho nó tìm nữ nhân sinh.” Trần lão gia tử vểnh râu tức giận mắng,thật tiện nghi cho tên tiểu tử này,con trai anh tuấn nhất của ông đã bị cái tên này đoạt đi rồi,lão gia tử chua lòm nghĩ.

Lão gia tử chướng mắt hai người, vung tay áo rời khỏi nhà, không được ông muốn đến Tô gia.

An Lạc Vũ hưởng thụ sự phục vụ của Khắc Lạc Duy, uy nho, xác thật được người khác đưa đến miệng hương vị cũng đều ngon hơn:” Khắc Lạc Duy việc của Trần gia thế nào rồi? Anh trị hết không?”

Khắc Lạc Duy cười đem một quả nho lột ra uy vào miệng của An Lạc Vũ:” Tôi xem chúng ta quả thật là sẽ bị lão gia tử quấn chặt.”

An Lạc Vũ có chút khó hiểu:”Vì sao? Anh không phải đã chữa hết cho con dâu của ông rồi sao? Vì sao còn bị quấn lên?”

“Ông ấy còn nghĩ đem con dâu ông sinh ra một đống cháu đây.”

“Ông ấy muốn con dâu sinh cháu? Tìm anh làm gì? Này phải tìm con dâu ông ấy mới đúng chứ.”

“Vấn đề đây là con dâu ông ta là nam.”

“Cái gì? Anh có cách sao? Vị kia khẳng định lại đến tìm ông ngoại.”

“Cách tất nhiên là có,nhưng ông ta là muốn con dâu mang thai bình thường,đây mới là vấn đề phiền toái.”

“Vậy anh liền nói cho ông ta biết, anh không có cách đi,nữ nhân sinh con đã thống khổ huống chi còn là nam nhân? Mang thai không phải đã muốn lấy đi nửa cái mạng của y sao? Người này nghe liền biết bị khổ không ít.”

“Em nói rất đúng,tuy rằng Trần lão gia tử muốn cháu,nhưng con ông chỉ cần vợ việc này không đến phiên tôi quản.”

Trần Phàm nhìn về phía Tô Nghi hỏi:”Lão đại sao rồi? Tìm được không?”

“Không có,bên trong cái gì cũng không thấy.” Tô Nghi nói.

“Các cậu đi lên thuyền đem mấy con ấu tể đó ra,chúng ta cho nó dẫn đường.”

Lưới phòng hộ sớm đã được đội viên làm xong,bọn họ vừa mới dùng hai tiếng đem toàn bộ khe nước đều kiểm tra, kết quả không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì.

Sau khi những con ấu tể rời khỏi tàu chiến lên đảo, thì những sinh vật vốn nằm thoi thóp chờ chết ngay lập tức xao động không ngừng phát ra âm thanh bén nhọn,thân thể mềm mại không ngừng va chạm vào vách tường. Tô Nghi nhìn đến biểu hiện của đám ấu tể nói:”Xem ra chúng ta đã đến đúng nơi,mẫu thú khẳng định là ở chỗ này.”

“Các cậu đi lấy túi lưới đến,lấy loại thật tốt, bỏ chúng nó vào nhất định sẽ không thể thoát được.”

Rất nhanh đội viên lấy một cái túi lưới đến,Tô Nghi đem sáu con ấu tể bỏ vào túi,mấy con ấu tể vừa vào nước liền hướng đến một phương hướng bơi đi,hơn ba mươi đội viên trên tay cầm súng,vũ khí hạng nặng mặc trang phục không thấm nước,còn có ba người đội viên mang theo súng phun lửa chính vì dựa vào đạo lý lửa cùng nước là tương khắc.

Tôi Nghi lấy dây thừng cột lại túi lưới, nhanh chân đi theo ấu tể:”Nhanh chóng đuổi kịp.”

“Nơi này có cái hang,đám ấu tể đã đi vào.” Tô Nghi nói,khó trách vừa rồi bọn họ không phát hiện, thì ra là ở chỗ không dễ phát hiện,nếu không đến gần thì rất khó tìm ra, sáu con ấu tể đi vào,Tô Nghi mạnh mẽ kéo dây thừng trong tay đem túi lưới thu về.

Tô Nghi đối với tổ viên phía sau nói:”Các cậu ai nguyện cùng tôi đi vào? Phải vào nước rất có thể sẽ bị ký sinh.”

“Đội trưởng không cần phải nói,chúng tôi hôm nay nếu đã đến đây thì sẽ không nghĩ đến việc bị ký sinh.” Mấy người đội viên trả lời,bọn họ vào lúc đến đây cũng đã được nói qua rất có thể sẽ bị chết thảm nhưng mà bọn họ là quân nhân vì vậy cho dù có chết thảm thi cốt vô tồn* vẫn như cũ không thể lùi bước..

(Thi cốt vô tồn: thi là thi thể xương là xương cốt vô tồn là không còn=)))

“Tốt,có anh em thì đi trước,con một thì đi sau,chúng ta trước vào năm người xem xét.” Tô Nghi vừa định tiến vào thì đã bị Dương Tuấn kéo lại.

“Từ từ đội trưởng,anh cũng là con một.”

“Dương Tuấn cậu sao thế? Không phải bảo cậu ở lại cửa biển sao? Mau trở về.” Tô Nghi gầm nhẹ,hắn không nghĩ đến thời điểm này Dương Tuấn lại đến gây thêm chuyện cho hắn.

“Vừa rồi đổi với Trần Phàm, lão đại cho tôi đi thôi,nhà tôi còn có một đứa em trai,nếu tôi thật sự gặp chuyện thì về sau liền mong đội trưởng có thể chiếu cố một chút, cậu là con một, ngẫm lại đi nếu như dì biết cậu gặp chuyện, thì dì sẽ như nào?” Dương Tuấn nói hướng một chân dẫm xuống nước lặn, ngay cả cơ hội để ngăn cản Tô Nghi cũng không có, Tô Nghi hận không thể một phát bắn chết Dương Tuấn,ban đầu hắn con nghĩ đem một người có tiền đồ lưu lại, dù sao thì bản thân của hắn cũng có một chút tâm tư riêng, hy vọng Dương Tuấn trong nhiệm vụ này sẽ sống sót trở về,  hắn không hi vọng toàn bộ đội đặc chủng cuối cùng của hắn sẽ bị tiêu diệt, Trần Phàm vào lúc Trương Hoa đi rồi cũng luôn có chỗ không thích hợp, mà thật ra trong danh sách lần này cũng chẳng hề có tên Trần Phàm hay là Dương Tuấn, kết quả hai người này lại tự mình đi xin làm nhiệm vụ. Tô Nghi thầm rủa một tiếng:”Hỗn đản.”

“Đến năm người, anh em long tổ nếu như chúng tôi ở bên trong gặp chuyện, thì về sau liền nhờ các cậu mang đội diệt mẫu thú.” Tô Nghi nói,hắn biết nhóm long tổ vô cùng kiêu ngạo, căn bản bọn họ không chịu phối hợp với bọn hắn.

“Tôi cùng các cậu đi.” Một đội viên trong long tổ lớn lên đặc biệt soái đứng dậy,người này chính là người mà bọn Trần Phàm vô cùng bất mãn,thật sự là quá kiêu căng hoàn toàn không chịu phối hợp.

Tô Nghi cũng không thích người không chịu phối hợp đi theo, mỗi một vấn đề nhỏ cũng có thể làm toàn bộ nhiệm vụ thất bại:”Sẽ có nguy hiểm,bị ký sinh thì liền mất mạng.”

“Tôi vốn tồn tại cùng nguy hiểm,yên tâm sẽ không kéo chân sau của mọi người,tôi là dị năng hệ lửa,đối phó với vật trong nước rất hữu ích.” Long Dật nói,hắn là vì tò mò nên một hai phải đi theo, căn bản nhiệm vụ lần này không cần hắn phải đi.

“Lão đại không gian bên trong rất lớn,tôi đã nhìn thấy con kia, nó có rất nhiều xúc tu ít nhất cũng lớn bốn năm mét, thế nhưng trên thân của nó giống như bị cái gì đó khóa lại,hơn nữa còn không thèm để ý bộ dáng của tôi khi tôi đi vào.” Dương Tuấn nói.

Nếu mẫu thú kia có thể nói được, thì nó nhất định sẽ nói ta làm sao có thể ra tay với con của mình chứ!


[MNCKG] Chương 53

Tô Nghi đứng trên thuyền, lần trước cùng chiến hữu chấp hành nhiệm vụ là ở trên một hòn đảo nhỏ thuộc biển Thái Bình Dương,lúc ấy bọn đi lấy một ít hài cốt kỳ lạ mang về,lần này cấp trên nói sinh vật kia có khả năng là ở ngoài vũ trụ, cho nên trước tiên bọn họ sẽ đến bên ấy xem.

“Tô Nghi đừng lo lắng sẽ không có việc gì.” Trần Phàm nói, đội của bọn họ nửa năm trước đã mất đi một người tên là Trương Hoa,còn có Triệu Dật vì bị thương nặng mà phải xuất ngũ, ngoài ra những người khác điều có mặt.

Trước kia vẫn luôn ngại Trương Hoa quá ồn ào nhưng khi Trương Hoa đi rồi hắn lại cảm giác thật quá yên tĩnh,vẫn luôn không quen:”Lão đại, miệng rộng Trương Hoa đi rồi,người trên thuyền chúng ta có chút âm trầm,còn có đội long tổ kia cũng quá im.”

“Hắn đi rồi thì chúng ta phải thay hắn mà sống tiếp,Trần Phàm lấy bình rượu ra đây,nói cho Trương Hoa cùng các anh em đã mất biết, lần này có lẽ chúng ta phải đi xuống nhìn bọn họ.” Tô Nghi nói,hắn ở nhà cùng An Lạc Vũ nói chuyện quả thật là một người anh trai mẫu mực, nhưng mà người ở trong đội vẫn luôn cho rằng Tô Nghi là một người kiệm lời lạnh lùng.

Nhiệm vụ lần này hắn mang theo 40 người bộ đội đặc chủng, trong đó có hai người lần trước đã đến đây, long tổ năm người, hơn nữa thêm Dương Tuấn và Trần Phàm tổng cộng là 48 người.

“Đội trưởng là nơi đó, lần trước chúng tôi chính là ở phía dưới khe núi phát hiện hài cốt kia, đồng đội chúng tôi năm người đi vào đã chết đi vài người.” Bộ độ đặc chủng từng đến đây nói.

Một người trong nhóm đó cũng nói theo:”Chính là nơi này, nơi khác tôi cũng từng đi xuống xem, muốn tìm chính là chỗ này, nơi đây tôi cùng y chưa từng xuống.”

“Vậy được rồi, chúng ta từ dưới tìm lên,các cậu đi lấy võng(lưới) chúng ta phải ngăn lại cửa khẩu,nếu thật có thể tìm thấy thì một đao giết chết không thể để nó chạy thoát,nhớ kỹ lần này chúng ta tìm loài sinh vật lớn lên giống bạch tuột,hẳn là rất lớn, hai người trong đội long tổ ở lại quan sát, ngoài ra bộ đội đặc chủng cũng lưu lại mười người,còn lại đi theo tôi từ từ đi lên tìm kiếm,nếu bên này gặp phải tình huống gì thì nhất định phải nhanh chóng gọi chúng tôi:” Tô Nghi nói xong bắt đầu mang theo người đi vào bên trong, hắn cho Dương Tuấn ở lại chuẩn bị võng, bất luận là như thế nào cũng phải bắt cho bằng được, cho dù phải đánh đổi cả mạng sống cũng không thấy tiếc.


Hôm nay Trần lão gia tử đặc biệt vui vẻ,ông cuối cùng có thể mượn Khắc Lạc Duy đến đây một chuyến,hiện tại ông chỉ cần lừa gạt người vợ của con trai, như vậy gió đông đã đủ.

Lão quản gia bắt máy lập tức nói ngay không cho người ta chen miệng vào:”Uy, là tứ thiếu gia sao? Ngài nhanh lại đây nhìn xem,lão gia tử ngất rồi ngài cũng biết hôm trước Trần Nghị đã không còn lão gia tử đã đau lòng vài ngày, ăn không ngon,tứ thiếu gia ngài mau đến đây xem làm sao bây giờ,anh hai anh ba của ngài đều không có ở đây,đại thiếu gia càng là mặc kệ Trần Nghị,ngài mau quay về nhìn xem,có lẽ lão gia tử sẽ vui vẻ mà không còn đau lòng nữa.”

“Ai gọi đến?” Trương Sở hỏi,hắn biết mấy năm nay Chu Nghĩa sống quá khó khă, sau khi chuyện 5 năm trước xảy ra Trần Khải cùng Chu Nghĩa tuy rằng còn ở chung nhưng mà tình cảm cũng không còn được như trước nữa.

“Lão gia tử ngất rồi,quản gia bảo tôi trở về một chuyến.”

“Vậy cậu gọi điện thoại cho Khải đi.”Hắn vẫn nhớ chuyện năm đó cũng chính là lão gia tử lừa người đi đến.

“Hắn hai ngày nay đi công tác hiện tại không ở B thành.” Chu Nghĩa nói xong chuyển động bánh xe lăn đi thay quần áo,vừa rồi y có chút không cẩn thận làm quần áo bị dính một chút vết dơ.

“Chu Nghĩa,cậu không được đến đó,lỡ như chuyện năm đó lại tiếp diễn lần nữa thì mạng của cậu nhất định cũng sẽ không còn!” Trương Sở ngăn cản,hắn trước đây chính là chiến hữu của y, trước kia khi Chu Nghĩa còn trong đội thì chính là một tay bắn tỉa tốt nhất,thậm chí nếu y vật lộn cũng chẳng có mấy ai có thể đánh thắng y, kết quả người hại Chu Nghĩa ra nông nỗi này lại là người yêu của y,rõ ràng đã từng khuyên y nhưng hiện tại thì sao? tủy bị thương ngay cả eo cũng bị phế đi phải ngồi xe lăn, cũng đã 5 năm trôj qua,cuối cùng khi ấy đã có chuyện gì? Chu Nghĩa một chút cũng không để lộ ra ngoài.

Chu Nghĩa nở nụ cười chua xót:”Cậu nghĩ tôi có thể không đi được sao? Dù sao lão gia tử cũng là ba của Khải. Mặc kệ trước kia ngài đã làm ra chuyện gì thì cũng đã không thể thay đổi,hiện tại nó cũng không ngừng tra tấn chúng tôi,Khải kỳ thật cũng muốn về nhà, trước kia lão gia tử rất là thương hắn nhưng cũng bởi vì có tôi mà không thể quay trở về nữa, tôi cũng đã vô cùng mệt mỏi nếu có thể giải thoát cho nhau cũng tốt,hy vọng về sau Khải có thể thoát khỏi bóng ma này.”

“Vậy để tôi chở cậu qua đó.”

“Cám ơn cậu,Trương Sở.”

Trương Sở đẩy xe lăn từ từ về phía gara,hắn thật sự cũng không muốn người nam nhân này phải chịu một chút thương tổn nào nữa:”Chu Nghĩa vì điều gì cậu không rời khỏi Khải? Nếu cậu nguyện ý cùng tôi rời đi, thì tôi cũng nguyện ý chiếu cố cậu chúng ta sẽ cùng nhau đến nông thôn,cùng nhau trải qua sinh hoạt đơn giản.” Trương Sở đem bí mật chôn sâu vào trong lòng nhiều năm nói ra, cảm giác lòng ngực cũng đã nhẹ nhỏm hơn rất nhiều.

“Trương Sở không cần thương hại tôi,cả đời này tôi đã không còn khả năng sẽ ở bên cạnh người khác nữa,Khải cũng rõ ràng đều ấy nên chưa bao giờ bảo tôi rời đi, nhưng hiện tại tôi cũng nên rời đi thôi, nơi này không còn là nơi để tôi có thể tiếp tục sinh sống,nếu có thể rời đi thì ít nhất Khải sẽ nhớ tôi cả đời.” Chu Nghĩa- y không muốn Khải sẽ quên đi mình.

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến cố trạch Trần gia.

“Được rồi,đẩy đến đây thôi,cậu không cần đợi tôi.”

Chu Nghĩa đẩy xe lăn đi vào thư phòng của lão gia tử,nơi này đối với y vô cùng quen thuộc,vẫn còn nhớ rõ mười năm trước y lần đầu tiên đến nơi này chính là bảo vệ lão gia tử,khi đó Khải vẫn còn là học sinh luôn thích chọc ghẹo y không ngờ đến cuối cùng lại đi đến bước này,Chu Nghĩa nhất thời cảm khái:”Lão gia tử,con đã đến rồi,ngài có chuyện gì thì hãy nói đi.”

Lão gia tử nhìn nam nhân tráng niên ngồi trên xe lăn, nguyên bản một vị thiên chi kiêu tử sớm đã bị đôi chân tàn phế cùng chiếc xe lăn phá hủy đi tất cả mọi thứ:”Lá gan của cậu cũng thật không nhỏ,còn dám đến đây.”

“Lão gia tử muốn con đến,người làm hậu bối như con sao lại không đến được.”

“Đến là tốt,đến là tốt hẳn mấy năm nay cậu hận chết tôi đi.”

Thân thể vài năm nay của Chu Nghĩa không được tốt, Khải cũng vì thế mà không được dễ chịu, mấy năm gần đây cũng đã gầy đi không ít những bộ quần áo trước kia cũng không còn vừa người,y có chút đau lòng:”Đương nhiên là hận,chính là làm sao có thể trả thù đây? Nếu tôi làm ngài bị thương,Khải phải làm sao bây giờ? Vì vậy nỗi hận cũng chỉ có thể để ở trong lòng dùng nó làm phân bón cho tình yêu.”

“Nói rất đúng, Khắc Lạc Duy xem cho hắn.”

Khắc Lạc Duy cũng không muốn biết đến chuyện nhà của hai người này, vì vậy hắn chỉ cần làm xong sớm rồi rời đi là được, Khắc Lạc Duy đem Chu Nghĩa từ trên xe lăn đặt lên bàn làm việc của lão gia tử, không còn cách, căn phòng này không có giường hay gì khác, chỉ có mỗi cái bàn làm việc là hơi lớn một chút.

Chu Nghĩa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Khắc Lạc Duy đặt lên trên bàn quần cũng đã bị cởi,hai chân sớm đã không còn cảm giác cứ như vậy mà bị kéo lên bàn. Khắc Lạc Duy nhìn người đã gầy đến trơ xương, ngay cả cơ bắp ở mông cũng đã ít đến khó mà tưởng tượng nổi, cũng may khuôn mặt còn có thể nhìn được, thế nhưng thân thể ốm yếu như vậy thật sự có thể chịu đựng được thuốc kia sao? Lần trước Tô Nghi có thể dùng được, nhưng mà vẫn chưa thấy qua người sắp chết có thể chịu đựng vượt qua nha.

Phần eo dưới của Chu Nghĩa không có cảm giác, vì thế lúc quay đầu nhìn lại thì đã thấy quần bò của mình đã bị cởi ra, sau đó bắt đầu giãy giụa:”Buông ta ra, hỗn đản, mau buông ta ra.”

“Thành thật một chút.” Khắc Lạc Duy cũng lười quan tâm đến sự phản kháng của Chu Nghĩa, hắn đã đáp ứng với Tô lão gia tử rồi, bằng không lão nhân kia sẽ cả ngày quấn lấy An Lạc Vũ, không còn cách nào hắn mới đến đây, áo trên người Chu Nghĩa cũng đã nhanh chóng bị Khắc Lạc Duy cuốn lên,vẫn còn tốt eo còn có chút thịt,thuốc này đã có nơi tiêm vào.

Chu Nghĩa không còn giãy giụa, thanh âm có chút run rẩy:”Lão gia tử ngài kỳ thật cũng không cần làm như vậy, con dù sao cũng không còn sống được bao lâu, vì sao ngài không cho con chết một cách bình yên? Hiện tại con chỉ có nghĩ như vậy mà thôi.”

Lúc trước cũng bởi vì y chạy thoát mà lão gia tử thiếu chút nữa đã bị sát thủ bắn chết,tuy rằng lão gia tử đã tránh nhưng bả vai vẫn là trúng đạn,cuối cùng y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại bị năm sáu nam nhân luân phiên thao làm, sau khi lão gia tử nhìn thấy y bỏ chạy thì đã đứng bất động tại cố trạch, bác sĩ đến cũng không chịu cầm máu, y làm sao có thể để Khải sau khi làm xong nhiệm vụ trở về mà không thể nhìn thấy lão gia tử? Rõ ràng lão gia tử đã đồng ý, y nhớ lúc đó Khải đã vui vẻ dạt dào ý cười đến bao nhiêu,Khải còn nói chờ hắn trở về bọn họ sẽ cùng đi ăn sinh nhật của lão gia tử…

Trong tay Khắc Lạc Duy xuất hiện một liều thuốc màu lam, đầu tiên bỏ một phần thuốc ra thay vào đó là một chút máu của Chu Nghĩa,hy vọng như vậy sẽ không đến mức làm người này đau đến chết đi,phàm là những thuốc như vậy thì sẽ có phần nguy hiểm đặc biệt là đối với người thân thể hư nhược.

“Lão gia tử một châm này đi xuống cũng không nhất định là sẽ tốt lên.”

Trần lão gia tử kêu lên:”Cái gì? Tô lão gia tử đã hứa với ta, ông ta nói chỉ cần cậu ra tay thì chuyện của ta cùng con ta sẽ được giải quyết,nếu như bây giờ hắn chết thì con ta phải làm sao bây giờ?!”

Khắc Lạc Duy thầm nói:”Tôi cũng không phải là vạn năng,nếu thật là chết,tôi cũng không thể cứu sống được đâu.”

Trần lão gia tử vẫn là tức giận,tức là vì người này chính là người đã mạnh mẽ đoạt lấy con trai mà ông yêu thương nhất:”Không phải là chưa chết sao? Ta còn trông cậy vào hắn sinh cho ta một đứa cháu đấy,không phải, là sinh một tá bằng không thì tiện nghi cho cái tên này quá rồi.”

“Tôi có thể làm hắn đứng dậy nhưng không có cách nào làm hắn sinh con.” Khắc Lạc Duy nói xong đẩy mạnh mũi châm vào eo của Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa nghe xong lời nói của lão gia tử thì thấy có chút không đúng,lão gia tử muốn y đứng dậy? Chính là thật sự có thể? Còn có nói cái gì mà muốn y sinh một tá con? Y là nam nhân mà sao có thể sinh được?! Nghe thấy mấy câu nói này Chu Nghĩa hoàn toàn hóa dại.

“Có thể đứng lên hay không còn phải nhờ vào chính cậu,chỉ cần cậu không chết,cơn đau qua đi thì cậu đã có thể đứng lên.” Khắc Lạc Duy cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến hắn, sống hay chết thì phải xem nghị lực của người này.

“Lão gia tử tôi đi đây, có thể sống hay không thì phải xem tạo hóa của hắn.” Khắc Lạc Duy nói xong vừa định rời đi thì lúc này Trần Khải đã trở về,hắn nghe Trương Sở nói xong cơ hồ là đã chạy đua đến, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu cột đèn giao thông, hiện tại không tông trúng ai đã là một kỳ tích rồi!

[LUCM] Chương 42: Tin tức

Chương 42: Tin tức.

Sau khi Túc Lăng Tiềm rời khỏi Cung Chiêu Nghi, một tiểu nha hoàn theo sau nhóm người hầu, trong chớp chắp liền len lén trốn đi, chốc lát sau đã đến Vĩnh Hoa Cung.

Lý quý phi đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, tiểu nha hoàn vô cùng lo lắng sốt ruột, dùng hết miệng lưỡi mới đả động được mama thay nàng vào thông truyền.

Lý quý phi bị đánh thức cũng không trách tội: “Xảy ra chuyện gì?” Tiểu nha hoàn từng được nhận ân huệ từ Lý quý phi, vì vậy trong lòng đối với nàng cảm kích vô cùng, cho nên tuy rằng làm việc ở trong cung Tiêu quý phi, nhưng đều trong tối ngoài sáng giữ gìn cho Lý quý phi, lần này vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của Tiêu quý phi cùng với Đại hoàng tử, tựa hồ là đang tính kế Tứ hoàng tử và Tam hoàng tử, vì thế mà lén trốn ra ngoài muốn đi nhắc nhở một chút.

Đem cuộc đối thoại thuật lại lần nữa, Lý quý phi ngay lập tức tâm thần bất định.

Không nghĩ đến ả nữ nhân kia vậy mà lại có thể độc ác đến như vậy, không chỉ muốn hãm hại hai người con của nàng, mà ngay cả đứa cháu chưa được sinh ra của nàng cũng muốn hại…..

“Mama…..Ngươi nói ta nên làm như nào mới đúng…..” Lý quý phi là người không có nhiều mưu kế, vì vậy mà có chút tay chân luống cuống: “Nếu không…..Ta đem việc này báo cho Hoàng thượng biết?”

“Nương nương không thể lỗ mãng…..” Tôn ma ma đã ở trong cung vài chục năm, nào có sóng to gió lớn nào chưa được gặp qua, tự nhiên vô cùng bình tĩnh đưa ra ý kiến: “Chúng ta bây giờ không có chứng cứ, vì vậy Tiêu quý phi có thể thề thốt phủ nhận, thứ hai chuyện này còn chưa phát sinh, nếu Hoàng thượng muốn đi điều tra, bức Tiêu quý phi nóng nảy, chúng ta ngược lại còn bị cắn ngược một phát nói rằng chúng ta vu oan giá họa, mất nhiều hơn được…..”

Hai mắt Lý quý phi đã phiếm hồng: “Vậy nên làm thế nào đây?”

“Nương nương không nên gấp gáp, lão nô kiến nghị, hiện tại chúng ta nên nhanh chóng đem tin này cấp báo cho hai vị Hoàng tử biết, làm Tam hoàng tử lưu ý đến linh chi nhiều hơn, phòng bị người muốn làm tổn hại; làm Tứ hoàng tử ngàn vạn bảo hộ Trắc vương phi cùng Hoàng tôn, không thể bị trúng bẫy rập…..” Tôn ma ma đem suy nghĩ của mình nói ra hết thảy.

Lý quý phi nghe vậy, cũng chậm rãi hồi phục tâm tình, suy nghĩ một lát: “Thay ta đi Lý phủ, bảo Phong nhi giúp ta hỗ trợ truyền tin.” Lý phủ là mẫu gia của Lý quý phi, hiện tại trong nhà chỉ còn mẫu thân của Lý quý phi với đệ đệ Lý Phỉ nhậm chức hình bộ thị lang, Lý Phong chính là con trai độc nhất của Lý Phỉ, đang giữ chức ở hình bộ.

“Vâng.”

Vì thế, ban đêm ngày đó, đã có hai độ nhân mã được phân phó đi đến Đông Nam, Tây Nam truyền tin, di chuyển ngày đêm, cấp tin báo khẩn tám trăm dặm.

Lương Văn Tài cùng Cố Bạch bị thị vệ của Túc Lăng Uyên bắt được, nhốt tại nhà lao ở Huyện Phúc, là bị xử trảm thẩm vấn ngay tại chỗ hay là áp giải hồi kinh đều phải chờ đợi ý chỉ của Hoàng đế… Người được phái đi bắt giữ Hà Vân Sinh đến bây giờ vẫn không có tin tức truyền lại, làm cho Túc Lăng Uyên có chút đau đầu.

Nhưng chân chính làm cho Túc Lăng Uyên tâm thần không yên nhất chính là chuyện Túc Lăng Đào mất tích, đã mười ngày trôi qua, lá thư gửi đi vẫn như đá chìm đáy biển không lời hồi âm, bên kia không có tin tức truyền đến, làm cho Túc Lăng Uyên càng lúc càng bất an.

Chính hắn nên đi một chuyến đến Tây Nam tìm Hoàng huynh? Hay là vẫn như cũ ở tại nơi này chờ tin tức bên kia truyền đến?

Thế nhưng nếu hắn đi Tây Nam, thì Hàm nhi sẽ phải làm sao đây? Chỉ còn hai tháng nữa, hài tử liền ra đời, nếu hắn đi trước, khẳng định sẽ không kịp chạy về. Còn nếu mang Hàm nhi đi theo, lấy tình huống hiện tại của y, thì sẽ không chịu được xốc nảy dọc đường. Chính hắn cũng không yên tâm để y ở lại một mình…..

Một bên là huynh đệ huyết mạch tương liên, một bên là thê nhi mình yêu thương nhất, mỗi một cái quyết định ở trước mặt Túc Lăng Uyên, làm hắn khó xử vô cùng.

Tiêu Mặc Hàm đem hết thảy đặt vào trong mắt, cũng nôn nóng vạn phần, lo lắng an nguy của Túc Lăng Đào, vì hiểu rõ suy nghĩ bây giờ của Túc Lăng Uyên, cho nên vài ngày nay đều không thể an ổn mà ngủ.

Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là hạ quyết tâm đi hỏi: “Lăng Uyên…. Tam hoàng huynh vẫn chưa có tin tức sao?”

Túc Lăng Uyên lo lắng thân mình của Tiêu Mặc Hàm, nhẹ nhàng giả vờ đáp: “Hoàng huynh…. Đã tìm được…..Không ngại….”

“Ngươi không cần gạt ta…. Ta đều biết….” Tiêu Mặc Hàm nắm chặt tay Túc Lăng Uyên khuyên: “Ngươi đi đi…. Không cần lo lắng cho ta…. Ta cùng hài nhi sẽ chờ ngươi trở về…..”

Nhìn y suy nghĩ cho mình, trong lòng Túc Lăng Uyên một mảnh mềm mại, đem người kéo vào trong lòng: “Ta sao có thể yên tâm để ngươi ở lại một mình…. Hơn nữa, ta đã đáp ứng là sẽ bồi ngươi sinh hài tử……”

“An nguy của Hoàng huynh mới quan trọng….. Ta một mình là được…..” Tiêu Mặc Hàm nhịn xuống nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì: “Ta sẽ sinh hài tử ra, rồi khi ngươi quay về….. Là có thể ôm lấy hài nhi rồi….”

Tại sao lại có thể hiểu chuyện đến mức này, rõ ràng vẫn còn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành….. Túc Lăng Uyên đau lòng vỗ lưng Tiêu Mặc Hàm, hồi lâu mới hạ quyết tâm: “Hàm nhi….. Ta nhất định sẽ quay về nhanh chóng….. Đáp ứng ta, tuyệt đối không được gặp chuyện gì…..”

“Ừm…..” Y vùi đầu vào lòng ngực của Túc Lăng Uyên, gật đầu.

Việc này không thể tiếp tục chậm trễ, thu thập đơn giản, Túc Lăng Uyên chọn ra hai gã ảnh vệ cùng với hai mươi người thị vệ, ăn cơm trưa xong sẽ lập tức xuất phát. Cung Cửu cùng với các ảnh vệ, thị vệ khác phụng mệnh ở lại bảo vệ an toàn cho Tiêu Mặc Hàm.

Tiêu Mặc Hàm tiễn người đến trước cửa.

“Hàm nhi, quay về đi…..” Túc Lăng Uyên đem người ôm lấy, không yên tâm dặn dò: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận…..”

“Ừm…..” Quay đầu đi, không cho Túc Lăng Uyên nhìn thấy đôi mắt đã tràn đầy nước mắt, Tiêu Mặc Hàm đã nói không nên lời.

Thở dài, Túc Lăng Uyên lại đối với Ánh Đường cùng An Sinh dặn dò: “Ta không ở đây…..Nhất định phải chăm sóc cho Vương phi thật tốt….”

“Vâng……Nô tỳ đã biết…..” Ánh Đường bị không khí ly biệt cảm nhiễm, rơi lệ.

“Thê nhi của bổn vương liền phải nhờ vào Lộc đại phu!” Túc Lăng Uyên trịnh trọng hành lễ với Lộc Ngôn.

“Vương gia yên tâm, vi thần nhất định đem sở học cả đời mình, đảm bảo phụ tử Vương phi bình an!” Lộc Ngôn cũng lời thề sắt son.

Bất chấp mọi người đang ở bên cạnh, hôn lên môi người ở trong lòng ngực, nhẹ nhàng sờ vào hài tử ở trong bụng, Túc Lăng Uyên cắn răng xoay người lên ngựa, chung quy mỗi bước đều tràn đầy lưu luyến, lưu luyến không rời mà đi.

“Công tử…..Nên về thôi…..” Tiêu Mặc Hàm ngây ngốc nhìn phương hướng Túc Lăng Uyên rời đi hồi lâu, Ánh Đường lo sợ thân thể công tử không thể chịu nổi, nên mở miệng khuyên nhủ.

Thấy Tiêu Mặc Hàm gật đầu, An Sinh vốn định tiến lên đỡ lấy Tiêu Mặc Hàm về phòng, thì nghe tiếng vó ngựa từ sau lưng truyền đến…..Ảnh vệ cùng Cung Cửu ngay lập tức nâng cao cảnh giác

Tiêu Mặc Hàm xoay người, trông thấy Túc Lăng Uyên đang giục ngựa chạy đến, thẳng đến lúc bị người ôm vào trong lòng, mới hồi phục tinh thần.

“Sao vậy…..” Tiêu Mặc Hàm ôm chặt lấy đối phương, không nghĩ buông tay.

“Ta thật không yên lòng…..” Hàm nhi phải một mình đối diện với sinh sản vô cùng đau đớn và nguy hiểm, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, Túc Lăng Uyên không dám nghĩ tiếp nữa. Đau đớn trong lúc lâm chung đời trước, hắn không muốn để chính mình trải qua lần nữa….

“Vậy…..”

“Ta sẽ bảo Cung Cửu đi…. Hoàng huynh nhất định sẽ không sao.”

Cung Cửu nghe lệnh phi thân lên ngựa, cùng nhân mã mười dặm ở phía trước hội hợp, trực tiếp đi về Tây Nam.

Buổi tối, lúc hai người đi ngủ. Ở trên giường, từ lúc Túc Lăng Uyên quay lại cho đến bây giờ, Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn nắm chặt tay hắn không buông. Rõ ràng là không muốn hắn đi, rõ ràng là vô cùng cần hắn, rõ ràng trong lòng vô cùng bất an, nhưng khi đó vẫn là chọn lấy đại cục làm trọng, Túc Lăng Uyên ôm người vào ngực tràn đầy yêu thương.

Lát sau, người trong lòng ngực nhắm mắt khẽ nhíu mày, thân mình hơi cuộn tròn, theo bản năng nắm lấy tay Túc Lăng Uyên kéo lên trên bụng mình. Túc Lăng Uyên hiểu ý, biết được đây là hài tử đang lăn lộn, vì vậy Hàm nhi có chút khó chịu, muốn bản thân hắn giúp y xoa xoa….. Ngủ rồi mà vẫn làm người yêu thương như vậy, Túc Lăng Uyên khẽ nhếch khóe môi, một tay ôm người, một tay đặt ở trên bụng Tiêu Mặc Hàm nhẹ nhàng xoa xoa, cả lớn lẫn nhỏ đều được trấn an……Quả nhiên một lúc sau, đã cảm nhận được người trong lòng ngực đang chậm rãi thả lỏng.

Hôn hôn vào trán người trong lòng, Túc Lăng Uyên vừa định nhắm mắt. Thì đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm đánh nhau.

Thanh âm càng lúc càng lớn, xem ra đêm nay có không ít người đến……

Cung Cửu đã mang người đi đến Tây Nam, ngoài ra còn có một đội thị vệ lên núi tìm kiếm linh chi chưa quay về, không biết những người còn dư lại trong phủ có thể khống chế cục diện được hay không….. Trong lòng Túc Lăng Uyên rùng mình, hắn có nên mang Hàm nhi đi trước?

Mới vừa nghĩ đến đây, thì Tiêu Mặc Hàm cũng đã bị thanh âm bên ngoài đánh thức, xoa xoa đôi mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương, ngữ điệu tràn đầy ôn nhu: “Hẳn là người của Túc Lăng Tiềm, đừng nói chuyện lát nữa ta mang ngươi đi trước…..”

“Được……” Tiêu Mặc Hàm thanh tỉnh hơn nửa.

Túc Lăng Uyên đỡ Tiêu Mặc Hàm đứng dậy, giúp y mang tốt giày vớ, cẩn thận phủ thêm cái áo ngoài. Hai người vừa định ra cửa, Ảnh Thập đã gõ vang cửa phòng: “Vương gia…..”

Túc Lăng Uyên để Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống, còn chính mình thì mở cửa ra hỏi: “Thế nào? Bao nhiêu người?”

“Lần này đến không ít, gần một trăm người….. Bọn họ rất nhanh sẽ đến hậu viện, thuộc hạ đến hộ tống Vương gia cùng Vương phi trước nên tránh đi một chút….” Ảnh Thập đem tình huống hiện tại thuyết minh đơn giản.

“Được…..Đi cửa sau, vào núi…..” Túc Lăng Uyên trở lại mép giường, nâng Tiêu Mặc Hàm dậy: “Chúng ta đi thôi, Hàm nhi chậm một chút…..” Tiêu Mặc Hàm đỡ cánh tay của Túc Lăng Uyên đứng dậy.

Hai người ra khỏi phòng ngủ, một đường hướng về sau núi mà đi, Túc Lăng Uyên một tay vòng qua sau lưng Tiêu Mặc Hàm đem người ôm vào trong ngực, một tay nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm đang hộ ở trên bụng, lia mắt quan sát tình huống bốn phía.

Còn chưa đến cửa, thì nghe thấy phía sau có tiếng người đuổi theo: “Nhanh…..Người đang ở kia….”

Ảnh Thập lập tức xoay người, rút ra trường kiếm, ra sức ngăn cản người đến, cùng người triền đấu. Hắc y nhân đuổi đến ngày càng nhiều, tuy rằng cũng có vài ảnh vệ đến đây chi viện, nhưng mà nhân số của đối phương thật sự là quá nhiều, nhóm ảnh vệ dần dần có chút không thể ngăn cản.

Bị buộc đến góc tường, Túc Lăng Uyên đem Tiêu Mặc Hàm bảo hộ ở phía sau, rút ra trường kiếm treo ở bên hông chém hai gã đang đi đến. Tình huống càng lúc càng nguy cấp, mắt thấy Túc Lăng Uyên chưa kịp chuẩn bị, liền có người từ bên trái lao ra đánh về phía Tiêu Mặc Hàm.

“Hàm nhi!” Khóe mắt Túc Lăng Uyên đảo qua, ném ra trường kiếm, đem thế của người nọ thoáng ngăn cản, xoay người, dùng thân thể của mình bảo vệ đối phương: “Đừng sợ….. Ta ở đây…..”

Tiêu Mặc Hàm nhìn thấy người ở phía sau Túc Lăng Uyên một lần nữa ổn định thân mình rút kiếm hướng về hai người đâm đến, lo lắng Túc Lăng Uyên bị thương, dưới tình huống cấp bách đem đối phương đẩy ra: “Lăng Uyên…..Cẩn thận…….”

Chính là Túc Lăng Uyên lại đem người chặt chẽ ôm lại, nhìn thẳng vào hai mắt của Tiêu Mặc Hàm: “Đừng nhúc nhích……Ta sẽ không buông tay……”

Mắt thấy trường kiếm liền phải đâm vào thân thể của Túc Lăng Uyên, thì đột nhiên có người xông đến, theo sau là một tiếng hét thảm: “A…….”

Túc Lăng Uyên quay đầu nhìn lại, người nọ đã bị Cung Cửu giết chết.

Phía sau Cung Cửu còn có một người, Túc Lăng Uyên kinh ngạc: “Lý Phong?!”

“Biểu huynh…..” Lý Phong chắp tay, không kịp nói tỉ mỉ, chỉ mang theo nhân mã của mình gia nhập triền đấu với đám hắc y nhân.

Bởi vì có sự xuất hiện của Cung Cửu cùng với nhóm người Lý Phong gia nhập mà tình thế được xoay chuyển, Túc Lăng Uyên thoáng buông Tiêu Mặc Hàm ra khẩn trương hỏi: “Có làm sao không?” Xong lại sờ lên bụng y: “Có khỏe không?”

Tiêu Mặc Hàm sờ bụng, không có cảm giác khác thường, nắm lấy cái tay đang đặt trên bụng mình an ủi: “Đừng lo, ta không sao……”

Chương 43.