[ĐBTBC] Chương 28: Ăn cá

Chương 28: Ăn cá.

Trong biệt thự an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh lách tách ngẫu nhiên vang lên của ngọn lửa, trong ánh lửa sắc màu ấm áp, Dạ Tiền diện vô biểu tình ngồi yên tĩnh ở một bên, trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ lật cá nướng không chút sứt mẻ ở trong tay.

Cách đó không xa, Thư Tầm nằm ở một bên ngủ đến ngon lành, bao tay lông còn có một lớp lông tơ, giữ ấm rất hoàn mỹ, ít nhất là lúc ở cạnh đống lửa Thư Tầm chưa hề cảm nhận được một tia rét lạnh, bánh bao nhỏ cũng sẽ ngẫu nhiên xoay xoay thân thể, ngửi mùi hương của cá nướng càng lúc càng nồng, tựa như ở trong giấc mộng mơ thấy được ăn mỹ thực.

Cuối cùng, mùi hương của cá càng lúc càng dụ hoặc, Thư Tầm mới từ trong giấc ngủ mơ mơ màng màng mở mắt, đánh ngáp một cái chui vào trong bao tay, mặc tốt quần áo, rồi lộc cộc bước hai cái chân ngắn ngủn đến bên người Dạ Tiền, ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ đợi cá nướng ra bàn.

“Đây là cá gì?” Yên tĩnh giằn co hai ba phút, Thư Tầm lúc này mới ý thức được đây là cơ hội tốt để gia tăng tình hữu nghị giữa đồng đội, vì thế Thư Tầm đã bị mùi thơm dụ hoặc của cá quyến rũ liền buột miệng nói ra.

“Cá kim đan.” Dạ Tiền vẫn không nhúc nhích trả lời.

Thư Tầm hơi hơi ngạc nhiên, không nghĩ Dạ Tiền sẽ thật sự biết tên nó, ngay lập tức bé cảm thấy Dạ Tiền quả không hổ là người chơi cấp thần.

Tuy rằng Dạ Tiền không nhìn bánh bao nhỏ, nhưng mà tựa hồ như cũng nhận ra Thư Tầm đang suy nghĩ cái gì, một tay khống chế cá nướng, một tay vói vào túi áo tìm kiếm, rất nhanh đã lấy ra một quyển sách thật dày đặt trước mặt Thư Tầm: “Phát hiện ở bên trong biệt thự.”

Khi Dạ Tiền buông tay, sách vở bình thường liền biến thành cỡ đại so với Thư Tầm, bé nhìn lại, phát hiện thế nhưng lại là một quyển thực đơn, sách rất dày, chế tác tinh mỹ, đồ án món ăn cũng có rất nhiều, trong nháy mắt đã hấp dẫn được sự chú ý của Thư Tầm.

Thực đơn tiến hành phân loại từ khâu lấy nguyên liệu nấu ăn, trong đó, có mười mấy trang đều là giới thiệu các loại cá cùng với phương pháp chế tác từng loại, hiện tại bọn họ đang nướng cá kim đan cũng chính là mỹ thực đặc sắc nhất ở Vi hồ, Thư Tầm đứng ở trên thực đơn, xem từng món từng món mỹ thực làm người nhìn thấy đã thèm, ngẫu nhiên còn chạy đến bên cạnh cuốn sách, nâng bìa cứng của trang sách lên lật sang trang mới.

Trong phòng phát sóng trực tiếp:

“Lần đầu tiên cảm thấy thấy đọc sách cũng có động lực để sống tiếp.”

“Cảm giác bánh bao nhỏ xem xong thực đơn sẽ càng thêm đói, mệt!”

“Ta chỉ lo lắng vào lúc bánh bao nhỏ lật trang sẽ bị trang bìa chụp luôn.”

“Xem cục bột đọc sách, vì sao lại có cảm giác cũng là một loại bận rộn.”

Mà Thư Tầm lúc này đang bận rộn đọc sách lại chuyển sang một trang mới, đột nhiên ánh mắt phát sáng, lạch bạch chạy lên trên trang sách, chỉ vào một bí chế nướng cá nói: “Cá này hẳn là ăn rất ngon!”

Dạ Tiền quay đầu nhìn lại, phát hiện là một con cá thu đao bạc, được đánh dấu là một trong bốn món đặc sản: “Không biết.” Dạ Tiền thành thật trả lời, những thứ này đều là sinh vật của tinh hệ hàn băng, hắn cũng chẳng biết hương vị ra sao.

Thư Tầm nghe xong lại nghiêm túc nói: “Có một loại cá lớn lên rất giống nó, chỉ là rất nhỏ, chỉ lớn như vậy.” Vừa nói, vừa duỗi tay nhỏ ra so so kích thước: “Nhưng mà hương vị ăn vào lại đặc biệt ngon, sau khi nướng xong xương của nó cũng biến thành giòn rụm.”

Dạ Tiền tạm dừng một chút: “Cá đèn lồng màn bạc? Quả thật lớn lên có chút giống, trong nhà có nuôi, thì ra còn có thể ăn.”

Thư Tầm nhớ lại lần đầu tiên ở trong bể cá bắt được cá bạc nhỏ, thì ra tên là cá đèn lồng màn bạc, nhớ lại hương vị khi đó, thì càng khẳng định gật cái đầu nhỏ: “Đúng vậy! Hương vị đặc biệt tốt!”

Dạ Tiền bắt đầu suy nghĩ sâu xa….. Nói đến cá, không biết ở thế giới này có thức ăn loại mới cho cá không, nếu có thì phải đem một ít về uy chúng nó, đam mê sưu tập nuôi cá của Dạ Tiền bắt đầu gia nhập vào trong trò chơi.

Thư Tầm tiếp tục lật xem thực đơn, đương nhiên ẩm thực của thế giới này phát triển không tệ, hơn nữa giống loài còn rất phong phú, Thư Tầm còn ngẫu nhiên phát hiện ra một vài con cá có chủng loại tương tự mà bé đã từng ăn, khi ấy, Thư Tầm sẽ duỗi ngón tay béo của mình ra chỉ cho Dạ Tiền xem.

Dạ Tiền tuy rằng không nói nhiều lời, nhưng mà cũng thuộc dạng hỏi gì đáp nấy. Sau một phen thảo luận giao lưu, thì Dạ Tiền phát hiện, không hổ là tiểu đồng đội mà mình tuyển chọn, khẩu vị ăn cá cư nhiên gần giống với số cá hắn đang nuôi, quả là khó có được người cùng chung chí hướng (Lão Hiên: Hahaha)

Vì thế, sự ăn ý của đồng đội cứ như vậy mà trời xui đất khiến được bồi dưỡng bắt đầu từ cá.

Trong phòng phát sóng trực tiếp:

“Ta dám đánh cược, Dạ thần lại bắt đầu mở ra bộ sưu tập thức ăn cho cá!”

“Hình như Tầm Tầm rất thích ăn cá, nghe giống như đều là cá kiểng, cười khóc!”

“Chủ yếu là lấy kích thước của cục bột ra so, thì cá kiểng vừa lúc có thể ăn!”

“Ta chuẩn bị mua bể cá! Bánh bao nhỏ mau đến!”

“Ta nhớ rõ mỗi lần Dạ thần tham gia trò chơi, thì mỗi khi phát hiện ra thức ăn loại mới cho cá đều sẽ lựa chọn mang về hiện thật, tò mò bể cá của Dạ thần là có dạng gì?”

“Ta cũng nhớ rõ! Bể cá của Dạ thần hẳn là giá trị liên thành, những loại cá đã bị tuyệt chủng đều có, tổ đội trộm bể cá!”

Biệt thự, khi Thư Tầm lật thực đơn được một phần ba, thì cá nướng cũng đã làm xong. Bé thấy thế thì chạy đến bên cạnh cuốn sách, đem thực đơn đóng lại, sau đó lại chạy về phía ba lô nhỏ tìm kiếm một hồi, đem hai cái dĩa bằng sứ ăn cơm lần trước lấy ra, cầm dĩa chạy chậm một đường đến cạnh Dạ Tiền, dọn xong, thì ngồi bất định! Một loạt động tác lưu loát liền mạch, có thể nói là hoàn mỹ, tựa hồ vào lúc Dạ Tiền cắt xong con cá, thì Thư Tầm cũng vừa vặn đem dĩa bày xong.

Dạ Tiền đem một miếng bụng cá đặt ở trong đĩa Thư Tầm, bé nhìn đĩa của mình, rồi lại nhìn đĩa của Dạ Tiền.

Dạ Tiền diện vô biểu tình mở lời: “Không đủ ăn sao?”

Thư Tầm duỗi tay chỉ chỉ vào đuôi cá trên mâm của Dạ Tiền: “Tôi muốn ăn đuôi cá.”

Dạ Tiền trầm mặc một lát: “Nhiều gai.”

Thư Tầm vỗ vỗ cái ngực nhỏ: “Sẽ không bị nghẹn!”

Vì thế hai người đổi đĩa, chờ đến lúc Thư Tầm ăn cá, Dạ Tiền cuối cùng cũng đã hiểu cái gì gọi là không bị nghẹn, bởi vì miệng nhỏ của Thư Tầm còn không lớn bằng xương cá!

“Hahaha! Nhất định vẻ mặt của Dạ thần là ngây ngốc, quả thật là không thể bị nghẹn nha!”

“Bởi vì căn bản không thể vào được, thì ra bánh bao nhỏ thích ăn đuôi cá.”

“Mỗi lần nhìn bánh bao nhỏ ăn cơm, thì đều sẽ có cảm giác thèm ăn đến kỳ diệu đây là có chuyện gì vậy?”

Một cái đuôi cá thành công làm cho Thư Tầm ăn đến no căng, dư lại trên dĩa cũng chỉ còn xương cá cùng với rất nhiều xương cá nhỏ vô cùng chỉnh tề, sạch sẽ đến không thấy thịt vụn. Dạ thần sớm đã chú ý tới thói quen ăn uống của bé, mỗi lần ăn cơm đều rất sạch sẽ, sẽ không lãng phí thức ăn, Dạ Tiền tỏ vẻ, cái thói quen này rất tốt. (Đám cá kiểng không còn hài cốt:……..)

Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người cũng không hề buồn ngủ, thế giới bên ngoài cửa sổ như cũ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nhưng vẫn vô cùng sáng sủa, Dạ Tiền đứng dậy kiểm tra thiết bị thông gió, phòng ngừa lỗ thông gió bị băng kết lại, biệt thự hai người lựa chọn vào ở đúng là căn biệt thự đầu tiên Thư Tầm vào kiểm tra, cũng là căn biệt thự sạch sẽ nhất, gia cụ bày trí bên trong biệt thự hai người không có ý đồ di động, vì Dạ Tiền là một người dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, còn Thư Tầm…..bé cũng chỉ cần một cái găng tay.

Thư Tầm rãnh rỗi không có việc gì làm, đang chuẩn bị tiếp tục xem thực đơn, thì đột nhiên nhớ đến chính mình ở trên khối thi thể kia tìm được một cuốn sổ màu đen, lúc này vừa lúc lấy ra đọc, xem xem có phát hiện ra manh mối nào không, dù sao thì đó cũng là thi thể dân cư nguyên bản đầu tiên bé phát hiện, trên người nhất định là sẽ có manh mối nào đó.

Tìm một vị trí thoải mái, Thư Tầm từ trong ba lô tìm kiếm cuốn vở, vào lúc cuốn sổ khôi phục trở về kích thước bình thường, lúc này bé mới bắt đầu tinh tế đánh giá cuốn vở a4 màu đen, so với cuốn thực đơn thì nhỏ hơn rất nhiều, độ dày cũng chỉ cao bằng cái eo của Thư Tầm, nhìn qua đơn giản hơn rất nhiều.

Bên ngoài cuốn sổ trang trí hoa văn màu vàng, vô cùng cổ điển, mở ra trang bìa cuốn sổ, thì nhìn thấy chỗ trống trên góc phải trang giấy viết một cái tên: Thanh Mặc.

Chữ viết vô cùng mềm nhuyễn, tự nhiên ưu nhã, làm người liếc mắt liền cảm thấy vô cùng thoải mái, Thư Tầm gật cái đầu nhỏ, xác thật rất giống với phong cách của nam tử đã chết đói ở ngoài kia, Thanh Mặc hẳn là tên của hắn.

Tiếp tục lật xem, thì Thư Tầm phát hiện cuốn sổ màu đen này chính là một quyển nhật ký, sự tình được viết ở bên trong có chút hỗn loạn, tựa hồ đều là dựa vào tâm tình của chủ nhân, hơn nữa khoảng cách thời gian rất lớn, Thư Tầm lật xem một chút, ước chừng trang đầu tiên cùng với trang cuối kém nhau đến sáu năm.

Phần đầu trang nhật ký viết về một ít tài chính và chi phí sinh hoạt, còn có một bảng mục lục thoạt nhìn giống như là vật phẩm sinh hoạt, thẳng đến mười mấy trang sau, mới có một ít sự tình được ghi lại.

Chủ nhân bút ký ghi lại hình như hắn đã tìm được một công việc mới, vừa mới dung nhập vào hoàn cảnh mới lạ, nhìn ra được, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, cùng đồng nghiệp ở chung vô cùng hòa hợp, đáng chú ý là, tần suất xuất hiện tên của một người khác bắt đầu gia tăng, là một người gọi là Khúc Diễm.

Sau đó có một phần rất dài đều là ghi lại về người này, từ lúc quen biết, hiểu nhau, ở chung, trước sau trôi qua hai năm. Trong thời gian này, cùng với lịch trình tinh thần tràn đầy phức tạp của chủ nhân bút ký, Thư Tầm tỏ vẻ không hiểu, chỉ là có chút kinh ngạc tâm tính của một người lại có thể biến hóa đến phức tạp như thế, giống như có lúc sẽ trở nên yếu ớt chạm nhẹ một chút cũng có thể vỡ vụn, có thời điểm lại kiên cố đến mức không gì có thể phá vỡ.

Căn cứ vào những việc được đứt quãng ghi lại, Thư Tầm đối với chủ nhân bút ký cũng đã có chút hiểu biết, một người chậm rãi ở trong cuộc sống chầm chậm lắng đọng, cuối cùng trở thành một người bình yên. Từ nửa trang đầu của bút ký, cuối cùng thì chủ nhân bút ký cũng đã cùng cái người gọi là Khúc Diễm xác lập quan hệ, kết thành bạn đời, sau đó là dài dòng sinh hoạt ở chung hằng ngày của hai người, sinh hoạt của hai người rất là ấm áp yên bình, có một ít chuyện vụn vặt cũng được viết xuống trang giấy, thậm chí còn có một ít tranh minh họa, nhưng đều được miêu tả bằng vật phẩm, đến cuối cùng Thư Tầm cũng vẫn tìm không ra được bức họa của người tên là Khúc Diễm kia.

Đáng tiếc, sinh hoạt yên bình ấm áp chẳng thể tiếp tục kéo dài, nếu không thì cũng sẽ không có những người chơi như Thư Tầm xuất hiện ở đây.

Các bút ký đã bắt đầu thay đổi từ một năm trước, ngay từ đầu chỉ dùng một câu đơn giản cho qua, nói là có một hạng mục công việc liên quan đến việc khai phá nguồn năng lượng mới, nhưng mà rất nhanh sau đó, chủ nhân bút ký tựa hồ đã nhận ra sự việc bất thường, trong lời nói cũng lộ ra một tia bất an, tựa như ở bên cạnh người đó đã xảy ra một ít chuyện khiến người không thể lý giải, biểu đạt trên trang giấy cũng không hề rõ ràng, chỉ viết: Quái vật, không thấy, mất tích, từ ngữ đơn độc riêng biệt lại không có ký lục hoàn chỉnh.

Gợi ý pass chương sau: Người yêu của Thanh Mặc là ai( 8 ký tự)

Bình luận về bài viết này