Chương 30: Dạo quanh.
Vào lúc đại nạn giáng lâm, thì năng lực cá nhân vẫn luôn yếu ớt như vậy, cuối cùng Thanh Mặc chết không nhắm mắt, chỉ cầu mong có thể nhìn thấy Khúc Diễm quay về, đây phải là chấp niệm đến cỡ nào? Thư Tầm không có hiểu biết gì đối với tình yêu, chỉ là cảm thấy tất cả những người có được tình yêu đều sẽ giống như phụ thân cùng mẫu thân vậy, dịu dàng thắm thiết, vĩnh sinh làm bạn*, đây cũng là lần đầu tiên Thư Tầm biết được, hai chữ tình yêu này, phức tạp đến mức làm người không thể hiểu rõ, mãnh liệt đến độ ngay cả thời khắc đối diện sinh tử, cũng không làm người ta có một tia sợ hãi.
(Vĩnh sinh làm bạn*: mãi mãi làm bạn cạnh nhau, giống như sống chết có nhau vậy.)
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Nếu như không phải là bối cảnh chân thật, ta còn hoài nghi đây chính là một bộ chuyện xưa được người biên soạn.”
“Hiện tại, ta tình nguyện thế giới này là hư ảo, nếu đây chỉ là một phần của mạt lộ, thì đến cuối cùng ở trên thế giới này còn che dấu bao nhiêu bi thương.”
“Ta cũng muốn biết, Khúc Diễm đã đi đâu? Ấn theo lẽ thường suy đoán, thì Khúc Diễm rất có khả năng là đi Vi thị, mà kế hoạch tiếp theo của Dạ thần cùng bánh bao nhỏ cũng là đến Vi thị, hy vọng có thể tìm thấy Khúc Diễm, chẳng sợ tìm được chỉ là một cổ thi thể.”
“Khúc Diễm thật sự có tồn tại? Biệt thự này không hề có dấu vết tồn tại của hắn, dù tính Dạ thần cùng bánh bao nhỏ tìm được thi thể rồi, thì làm sao có thể phán đoán đó có phải là Khúc Diễm hay không?”
“Trong bút ký, Thanh Mặc đã viết tất cả mọi người xung quanh đều biến mất, giống với lời bánh báo nhỏ từng nói về con thỏ đỏ biến mất, thậm chí ta còn có một suy nghĩ đáng sợ, con thỏ công kích bánh bao nhỏ có phải là Xà Phòng mà Thanh Mặc đã nuôi không?”
“Lầu trên não động thật trôi chảy, Xà Phòng đã chết rồi, thì sao có thể còn sống, hiện tại ta chỉ hi vọng Dạ thần cùng bánh bao nhỏ đi đến Vi thị, xem xem có tìm được Khúc Diễm hay không?”
“Ta cũng có một suy đoán vô cùng đáng sợ, Xà Phòng cùng với dân cư xung quanh có phải là đã bị Thanh Mặc ăn, nếu không thì làm sao chỉ còn có một mình hắn, lại còn ở trên nhật ký viết ‘không phải là ta sai’? Cuối cùng thì tác dụng phụ của thuốc hưng phấn mạnh đến nỗi thậm chí còn có thể ảo tưởng ra một người tên là Khúc Diễm ư.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp, có người cảm thán tiếc hận, có người thì suy đoán chân tướng, một quyển nhật ký, làm cho bọn họ nhìn thấy từng bước từng bước thế giới đi về hướng hủy diệt, lại không hề mang đến cho bọn họ đáp án nào, thậm chí còn phát ra vô số nghi vấn cùng suy đoán.
Trong biệt thự, Thư Tầm đã khép lại quyển sổ, quay đầu nhìn về thế giới đóng băng ở bên ngoài, quyết định chờ nhiệt độ tốt lên chút ít, thì sẽ đem cuốn nhật ký này trả về bên người Thanh Mặc, đồng thời cũng bắt đầu tự hỏi những ghi vấn cùng với các manh mối được tìm thấy ở bên trong cuốn sổ.
Thư Tầm có thói quen nắm tóc, bé bắt đầu dạo quanh trên đùi Dạ Tiền, đồng thời cái đầu nhỏ không ngừng vận chuyển nhanh chóng, vào lúc nghĩ thông suốt cái gì đó, thì sẽ nghiêm túc gật đầu một cái, có đôi lúc sẽ hoang mang lắc đầu, làm ra bộ dáng ngưng trọng.
Dạ Tiền không chút sức nẻ ngồi yên tại chỗ, tầm mắt di động theo sự di chuyển của Thư Tầm, mà Thư Tầm không mở miệng nói chuyện, thì Dạ Tiền cũng sẽ không mở miệng thúc giục, tùy ý bánh bao nhỏ đi dạo trên đùi mình.
Cuối cùng, Thư Tầm ‘a’ lên một tiếng, đôi mắt tức khắc tràn đầy ánh sáng, hiển nhiên là đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, Dạ Tiền an tĩnh nhìn chăm chú. Thư Tầm đi đến đầu gối của Dạ Tiền, ngồi xếp bằng, một bộ tư thế muốn nói chuyện lâu dài, Dạ Tiền vẫn tiếp tục một khuôn mặt than.
Vì thế, trong biệt thự trống rỗng, vang lên một thanh âm nãi thanh nãi khí vẫn luôn tận lực bảo trì nghiêm túc phân tích.
“Đầu tiên, yêu cầu phải xác định một chút Khúc Diễm có thật sự tồn tại hay không, bởi vì chỉ khi Khúc Diễm thật sự tồn tại, thì cuốn nhật ký này mới có giá trị tham khảo, mà dựa theo suy đoán của tôi, Khúc Diễm có tồn tại, bởi vì sự xuất hiện của hắn là trước thời gian Thanh Mặc dùng thuốc. Cho nên, những sự việc ấm áp sinh hoạt hằng ngày cùng với sinh hoạt sau khi kết hôn đều là chân thật, nhưng cũng vì vậy mà xuất hiện một vấn đề: Vì sao biệt thự này không hề có dấu vết tồn tại của Khúc Diễm?”
“Có hai đáp án. Thứ nhất, Khúc Diễm đã sớm chủ động rời khỏi Thanh Mặc, tất cả sự việc lúc sau đều là do Thanh Mặc tự mình tưởng tượng, đáp án thứ hai, là Khúc Diễm bị động rời đi, nhưng mà lại gặp vấn đề nên không thể quay về kịp lúc, đến khi Khúc Diễm trở về, thì Thanh Mặc đã chết, mà Khúc Diễm bởi vì một số nguyên nhân nào đó, phải tự hủy đi dấu vết tồn tại của mình. Theo tôi cảm thấy, thì khả năng thứ hai có vẻ cao hơn, bởi vì căn biệt thự này quá là sạch sẽ, dựa theo chấp niệm của Thanh Mặc, thì nếu Khúc Diễm rời đi, sẽ không có khả năng không lưu lại chút niệm tưởng nào, mà hiện giờ biệt thự lại sạch sẽ như vậy, thì chỉ thuyết minh một điều, có một người vô cùng hiểu rõ Thanh Mặc và cũng hiểu rất rõ căn biệt thự này, thì mới có thể thu dọn sạch sẽ đến độ không lưu lại một chút dấu vết nào như vậy, người này trừ bỏ Khúc Diễm, thì sẽ không còn ai khác, bởi vì sau khi Thanh Mặc phát hiện bản thân mình dị thường, rõ ràng đối với bên ngoài bài xích vô cùng, thậm chí cũng không theo Khúc Diễm rời đi, mà là tiếp tục ở lại bên trong biệt thự, biệt thự này đối với Thanh Mặc mà nói chính là vỏ bọc bảo vệ bản thân y, cự tuyệt tất cả mọi người bên ngoài, trừ bỏ Khúc Diễm.”
Bánh bao nhỏ nghiêm trang, lời nói đĩnh đạc, trật tự rõ ràng, suy đoán hợp lý, Dạ Tiền chăm chú lắng nghe, nhìn không chớp mắt.
“Tiếp theo, chính là bản thân của Thanh Mặc, y hẳn là đã nhận ra được sự dị thường của mình hoặc là chỗ đặc biệt nào đó, thậm chí còn hoài nghi tinh thần của mình xuất hiện vấn đề, đây là nguyên nhân bên trong cuốn sổ tràn ngập những từ ngữ hỗn loạn cùng với cảm xúc mặt trái của chủ nhân, nhưng mà thuốc hưng phấn vì sao lại có thể trợ giúp Thanh Mặc thoát khỏi cả đống suy nghĩ bối rối hỗn loạn kia, cùng với những cư dân đã biến mất……”
Trong phòng phát sóng trực tiếp tràn đầy biểu tình kinh sợ quét qua.
“Dạ thần! Nhanh kiểm tra cho bánh bao nhỏ, rất có khả năng bánh bao nhỏ bị quái vật quấn thân!”
“Mau kiểm tra! Mau kiểm tra! Bánh bao nhỏ nhất định là bị sự quỷ quái của thế giới mạt lộ này xâm nhập rồi!”
“Có khả năng ta đã vào phòng phát sóng trực tiếp hàng fake! Ai có thể nói cho ta biết, cái tâm tư tỉ mỉ này, cùng cái đầu óc này có phải là bánh bao nhỏ lúc nãy không mở nổi nắp hộp thuốc không thế?”
“Bánh bao nhỏ đã mở ra công năng quỷ dị nào sao?”
“Ta có thể nói những gì bánh bao nhỏ nghĩ đến, ta cũng chưa từng nghĩ đến hay không? Nháy mắt cảm thấy chính mình thật là nhược bạo!”
“Ha ha ha, còn nhớ rõ lúc Tầm bảo bảo chấp nhận Dạ Tiền, cùng với lời giới thiệu bản thân của bé không?”
“Ta nhớ rõ! Bánh bao nhỏ nói chính mình có khả năng cảm ứng phương hướng rất giỏi, chỉ cần nhìn qua bản đồ, thì cơ bản sẽ không bị lạc đường, nói năng lực cảm giác cùng với vận khí của mình rất tốt, sau đó còn nói khả năng phân tích cũng tàm tạm coi như có thể……”
“Ôi ôi ôi, năng lực phân tích tàm tạm hiện giờ đều là mức độ này sao?”
“Bánh bao nhỏ nói những lời đó ta đều đã nghĩ đến, nhưng mà cùng suy nghĩ với bánh bao nhỏ, khiến ta không mấy vui vẻ.”
“Như lầu trên, chỉ là có chút ngạc nhiên với logic của Tầm bảo bảo cùng năng lực phân tích và khả năng quan sát.”
“Dạ thần nhặt được một bảo bối, chẳng những mang theo công năng hướng dẫn, còn có trí năng, năng lực phân tích, quan trọng nhất chính là, mỗi ngày đều vô ý thức bán manh, có hiệu quả giảm bớt mặt trái cảm xúc do thế giới mạt lộ mang lại, giống như hiện tại, ngồi trên đầu gối thanh âm nãi thanh nãi khí một bộ chỉ điểm giang sơn, hahaha!”
Bên trong biệt thự, thời gian Thư Tầm phân tích cùng suy đoán liên tục gần một tiếng, mà một tiếng này cũng làm cho vô số người xem phải thay đổi long trời lở đất nhận thức về bánh bao nhỏ, thời đại bây giờ, trí tuệ của trẻ dưới vị thành niên so với người thành niên cũng không kém bao nhiêu, chỉ là khuyết thiếu nhận tri cùng với thực tiễn, cho dù thông tuệ hơn người, cũng rất khó có người có được năng lực tư duy logic rõ ràng như vậy.
Cách đây vài trăm năm trước, đã có một loạt thay đổi diễn ra trong luật bảo vệ trẻ vị thành niên, bởi thời đại phát triển khi ấy đã đi đến một trình độ nhất định, vào lúc đó bảo hộ đã biến thành một loại phân biệt đối xử, vì thế, pháp luật liền được cải cách, mang đến cho trẻ vị thành niên một thế giới rộng lớn hơn. Nhưng mà vào lúc một bánh bao nhỏ chưa tròn một tuổi, lại có thể nói ra nhiều thứ ngay cả một người trưởng thành như bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, vẫn khiến cho bọn họ chấn động.
Bên này, cuối cùng Thư Tầm cũng đã đem suy nghĩ của mình trình bày xong, chép môi, hình như có chút khát, vừa nghĩ đến đây, một lon nước uống liền được đưa đến trước mặt Thư Tầm, đồ uống đã mở, ngay cả ống hút cũng đã được cắm vào, Thư Tầm lập tức duỗi tay ôm lấy, cảm thấy mỹ mãn vô cùng mà bưng lên uống.
“Ngao ngao ngao ngao! Lại bắt đầu! Lại bắt đầu bán manh! Mỗi lúc như vậy ta đều muốn tru lên!”
“Lầu trên cũng là thức tỉnh giả lang tộc sao? Có phải lang tộc đối với những vật đáng yêu đều không có sức chống cự?! Nhưng mà biểu tình mắt to híp lại quả thật là đáng yêu!”
“Dạ thần của ta khi nào lại tri kỷ như vậy, cảm thấy Dạ thần thật là tài, có lẽ trong trò chơi về sau, Dạ thần sẽ có thêm một đồng đội cố định, không biết sau này Bạch Nha biết được sẽ có cảm nghĩ gì, haha, chờ mong Dạ thần mang theo bánh bao nhỏ gặp được Bạch Nha.”
“Lầu trên không đề cập thì ta cũng quên mất, người kia luôn bị Dạ thần một chân đá đi, có xem phát sóng trực tiếp của Bạch Nha không? Hiện tại Bạch Nha đang ở đâu?”
“Bạch Nha đang ở trên một đại lục khác, trước mắt xem ra còn rất lâu mới có thể tương ngộ, đáng tiếc đáng tiếc!”
“Quay lại! Quay lại! Về sau cầm đi cho Bạch Nha xem! Hahaha, nói cho hắn biết, Dạ thần của ta cũng có thời điểm tri kỷ như vậy.”
Thư Tầm cầm lon nước uống cảm thấy vô cùng mỹ mãn, Dạ Tiền như cũ không chút sứt mẽ ngồi tại chỗ. Thẳng đến khi Thư Tầm uống xong lon nước, mới xách bánh bao nhỏ đặt xuống dưới. Dạ Tiền cũng không có nói bất kỳ ý kiến phản đối nào, hiển nhiên là đồng ý với suy đoán của Thư Tầm: “Ngủ đi, căn cứ theo cuốn nhật ký, nhiệt độ thấp lúc sau còn phải kéo dài một đoạn thời gian.”
Thư Tầm gãi gãi đầu nhỏ, muốn nói kỳ thật bé không có buồn ngủ, nhưng mà lại không biết mở miệng ra sao, hơn nữa cũng chẳng còn việc gì để làm, vì thế gật gật đầu nhỏ, lộc cộc lộc cộc trở về bên cạnh bao tay, cởi ra tiểu y phục, sửa sang cho tốt rồi mới chui vào bao tay ấm áp. Thư Tầm không hề buồn ngủ còn nghĩ rằng chính mình sẽ thật lâu sau mới có thể ngủ được, trên thực tế, hoàn cảnh yên tĩnh, trong tổ lại ấm áp, rất nhanh bé đã tiến vào mộng đẹp.
Về phía Dạ Tiền, hắn ngồi tại chỗ một hồi rất lâu về sau mới đứng dậy, sau đó lại lần nữa không hề nhúch nhích đứng yên tại chỗ.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Dạ thần của ta đang làm gì vậy?”
“Khả năng cao là nghĩ đến manh mối quan trọng nào đó, Dạ đại đại của ta có năng lực logic trinh thám không hề yếu!”
“Dạ thần không hổ là Dạ thần, cảm thấy đứng yên ở đó cũng mang đến khí tràng cường đại.”
“……”
Mà trên thực tế, một loạt hành động này của Dạ thần vô cùng đơn giản: Ổn trọng như núi, ổn trọng như núi, ổn trọng như núi, chân đã tê rần, đứng một lúc…..
Nếu như để người xem biết được chân tướng sự việc thì chắc chắn sẽ té ghế không ngượng dậy nổi, bởi ai có thể nghĩ đến Dạ Tiền một người có tinh thần lực đứng top đầu sẽ có một ngày bị tê chân, có ai ngờ vào lúc Thư Tầm bước chân ngắn của mình dạo quanh trên đùi Dạ Tiền, thì Dạ Tiền phải vô cùng tập trung, cơ bắp căng cứng, chỉ có thể bất động, tránh cho bánh bao nhỏ đang rơi vào trạng thái tự hỏi rơi xuống….
đúng là Tầm cưng có khả năng giảm bớt nỗi buồn nhể, chương trước còn khó chịu vì kết cục của TM – KD, chương này đã bị bé manh xỉu rồi.
ps: hình tường nam thần mặt than của anh đang dần sụp đổ😆
ThíchĐã thích bởi 1 người