[QPTC] Chương 03: Hôn duyên

Chương 03: Hôn Duyên

Hứa Gia một mảnh lặng im, chỉ có nghe thấy thanh âm ba Hứa hút thuốc. Hồi lâu ba Hứa mới dập tắt tẩu thuốc gõ gõ bàn gỗ.

Ba Hứa ngồi vào sofa, sau đó chỉ ghế dài ở đối diện: “Ngồi, ngồi xuống hết đi.”

Ông nội Hứa, bà nội Hứa, còn có cả mẹ Hứa đều nối đuôi nhau ngồi cạnh ba Hứa. Lâm Trường Tư nhìn bọn họ, sau đó cũng thuận theo mà ngồi ở đối diện.

“Thật ra, chuyện này hẳn là nên sớm cùng con nói rõ, là do ta và mẹ con vẫn luôn không mở miệng được, cho nên kéo dài đến tận bây giờ, hiện tại con cũng nên biết…” ba Hứa giọng nói nặng nề ngẩng đầu nhìn Lâm Trường Tư, thấy y không có tính toán mở miệng thì chỉ có thể nói tiếp, Lâm Trường Tư vẫn luôn lắng nghe không nói lời nào, chậm rãi hiểu rõ chuyện cầu hôn này từ đầu đến cuối.

Mười bảy năm trước lúc ấy mẹ Hứa cùng lắm chỉ mới mười tám, bởi vì gặp chuyện ngoài ý muốn mà sinh non, Lâm Trường Tư vừa mới bảy tháng thì đã ra đời thân thể vô cùng gầy yếu, tiếng khóc cũng giống như một con mèo nhỏ hơi thở thoi thóp. Sau khi kiểm tra bác sĩ đã nói y bị rối loạn nhịp tim, còn mang theo bệnh tim bẩm sinh nặng, tiếp đó nói với ba Hứa một cách mơ hồ, sinh non còn mang theo bệnh tim đứa nhỏ vừa mới chào đời này sẽ rất dễ chết non, dù tính hiện tại có sống sót thì cũng không qua mấy tháng, bởi với y học hiện nay muốn lưu lại đứa nhỏ là không có khả năng.

Ba Hứa nghe xong tâm như tro tàn, bà nội Hứa nghe xong thì khóc lớn liều mạng lôi kéo quần áo của bác sĩ khẩn cầu cứu cháu của mình, cuối cùng nhận lại cũng chỉ là một tiếng thở dài bất lực.

Nháo ra sao cũng không có cách nào khác, đứa nhỏ vừa mới chào đời vẫn còn nằm ở trong khoang giữ nhiệt ổn định, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, ngay cả tiếng khóc cũng khó lòng mà nghe thấy. Người một nhà ngoại trừ đau đớn khóc lóc, thì cái gì cũng không thể làm chỉ có thể thay phiên nhau chăm sóc đứa nhỏ, sợ không chú ý một chút đứa nhỏ sẽ khó thở mà lên cơn sốc. Ngắn ngủi ba tháng đã xảy ra mấy chục lần sốc mà lần lượt đều được cứu trở về, nhưng cuối cùng lại không thể thắng nổi ông trời, sinh mệnh nho nhỏ đến với thế giới chỉ có thể tồn tại trong ba tháng, ngay cả tên cũng chưa kịp đặt thì đã không còn.

Mẹ Hứa ôm chặt lấy đứa con vẫn còn ấm áp nhưng mà lại không còn một chút hô hấp nào, rơi lệ ngã xuống mặt đất đau đớn muốn chết. Ba Hứa cùng ông nội Hứa hai người đàn ông đều là đau đớn khó nhịn, bà nội Hứa hai mắt phiếm hồng ôm chặt lấy vai của mẹ Hứa nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống. Toàn bộ bệnh xá đều là thanh âm khóc rống khó nhịn.

Bà nội Hứa giống như nghĩ đến gì đó bỗng nhiên đứng lên, đôi môi tái nhợt run rẩy hai mắt tuyệt vọng giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng mà hơi hơi lóe sáng. Nàng giống như điên rồi, một phen đoạt lấy đứa bé đang nằm ở trong lòng mẹ Hứa tông cửa xông ra, trong miệng còn lẩm bẩm đứt quãng: “Người kia, người kia… Khẳng định là có thể cứu nó…”

Nhóm người mẹ Hứa đều ngẩn ra, một người đã tử vong mất đi khả năng hô hấp làm sao có thể cứu sống? Đều cảm thấy bà nội Hứa quá yêu thương cháu trai, mà có chút thần trí không rõ hồ ngôn loạn ngữ. Lo lắng bà nội Hứa sẽ xảy ra chuyện vì vậy cũng ngay lập tức đuổi theo, một đường đi theo thì trông thấy bà nội Hứa lao ra khỏi phòng bệnh của Hứa Gia thôn đi về hướng Lâm Trang quỷ dị, chờ đến lúc bọn họ đuổi đến thì đã nhìn thấy bà nội Hứa bị thanh niên thủ vệ của Lâm Trang ngăn lại.

Chờ ba người chạy đến bên người bà nội Hứa, thì đã nhìn thấy bà nội Hứa ôm lấy thân thể đứa nhỏ đang dần dần lạnh ngắt, vô cùng đau khổ cầu xin hai người thanh niên cho nàng đi vào, nàng nói nàng muốn gặp Cửu Gia cầu hắn cứu cháu trai của mình.

Ba Hứa, mẹ Hứa cảm thấy bác sĩ đã tuyên cáo con mình đã chết, hơn nữa cũng đã ngưng thở thì cho dù cầu Cửu Gia giúp đỡ thì có ích gì? Chẳng lẽ còn có thể làm người chết sống lại? Càng nghĩ càng thấy việc này là vô căn cứ cũng cảm thấy bá nội Hứa vì đã vô cùng tuyệt vọng cho nên chuyện gì cũng muốn thử, vài người lôi kéo bà nội Hứa bảo nàng về nhà thôi, một bên khuyên nhũ bà nội Hứa chấp nhận sự thật, nhanh nhanh quay về an táng đứa nhỏ.

Bà nội Hứa căn bản không thèm để ý bạn già cùng con mình, như cũ khổ sở cầu xin hai vị thủ vệ, cuối cùng còn quỳ xuống than thở khóc lóc. Tình cảnh này không muốn làm người rung động cũng khó, hơn nữa ba Hứa, mẹ Hứa vừa nhìn thấy mẹ của mình quỳ xuống, trông thấy bản thân không thể khuyên nhũ bà nội Hứa thì cũng quỳ xuống theo, cùng nhau quỳ cầu hai vị thanh niên kia.

Hai vị thủ vệ kia cũng chỉ là một người đàn ông ngoài hai mươi, đều là người có cha có mẹ có con, nhìn thấy bọn họ thật sự là quá đáng thương, cho nên cũng phá lệ châm chước, để một người ở lại canh gác còn một người khác thì đem bọn họ đi gặp tộc trưởng, nếu như tự tiện mang người ngoài đi vào sẽ bị trừng phạt thì hai người bọn họ cũng sẽ chấp nhận chia sẻ cùng nhau.

Nam thanh niên đồng ý mang theo bốn người tiến vào Lâm Trang, ra hiệu bảo bốn người họ im lặng sau đó dẫn bốn người đi tìm tộc trưởng.

Vào Lâm Trang mới tiến thêm được một bước, biết được Lâm Trang cổ xưa huyền bí, mặt đất được lót những phiến đá xanh, nhà trúc sừng sững chót vót với nhiều màu sắc khác nhau, tinh xảo, lịch sự, cùng tao nhã, trong không khí dường như mang theo một cỗ hương vị thanh tao và tinh tế, giống như là hương vị của cây trúc mà dường như cũng có một cỗ đàn hương nhàn nhạt khiến người cảm thấy bình yên vô cùng. Càng đi vào sâu còn có thể nghe thấy thanh âm thanh thúy của chuông gió hòa với tiếng nước chảy róc rách.

Bảy rẽ tám quanh, cũng không biết là đã đi qua bao nhiêu ngã rẽ, lúc này nam thanh niên mới đứng trước một tòa nhà trúc hai tầng dừng lại, bốn góc nhà trúc đều được treo một cái lồng đèn màu trắng. Ở trước cửa có hai tượng thú cao lớn nhe răng trợn mắt, đôi mắt dữ tợn, cũng không biết đó là con cự thú gì… Toàn bộ ngôi nhà đều lộ ra hơi thở quái dị.

Nam thanh niên đi lên phía trước, gõ cửa… Qua nửa ngày, cửa được mở ra, một người phụ nữa hơn 50 tuổi dò đầu ra nhìn, nam thanh niên đi lên cung kính nói: “Thím cửu, mấy người này là đi đến đây tìm chú cửu, thật sự là rất đáng thương, cho nên…”

Nam thanh niên cũng không nói tiếp, thím cửu cũng lộ ra bộ dáng hiểu rõ, nhanh chóng mở cửa, không nói một lời trực tiếp đi vào bên trong. Nam thanh niên vội vàng ra hiệu ý bảo cha Hứa, mẹ Hứa đi theo sau, sau đó cười haha quay về.

Vị thím cửu này bước đi trầm ổn, vẫn luôn dẫn đường ở phía trước, ba Hứa có ý nói chuyện nhưng mà người phía trước cũng là một bộ xa cách, vì vậy ba Hứa dần dần không nói nữa, năm người cứ thế mà trầm mặc đi thẳng vào nhà trúc, rồi sau đó từ trong nhà trúc bước đến hậu viện phía sau, ngay lập tức trông thấy một ông lão tóc bạc ở trên ghế nằm làm bằng trúc, hưởng thụ sự mát lạnh dưới táng cây hòe.

Nhận thấy vài người đang bước đến, ông lão cũng không hề động đậy, chỉ là nhẹ nhàng mở mắt liếc nhìn, sau đó tiếp tục nhắm mắt một bộ xa cách.

Bà nội Hứa cũng không có thời gian mà đi so đo, vừa nhìn thấy Lâm Cửu Gia thì nàng đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu, hai mắt sưng đỏ khẩn cầu ông cứu cháu của mình.

Lâm Cửu Gia nhíu mày như thể không chịu đựng được việc mình bị quấy rối, hất tay bà nội Hứa ra, mở mắt, nhìn thẳng vào đứa nhỏ đang ở trong lòng ngực bà nội Hứa.

Vị Lâm Cửu Gia này xét về tướng mạo thì cùng lắm chỉ hơn 50, vậy mà tóc đã bạc trắng thế nhưng hai mắt lại vô cùng sắc bén, khí độ bất phàm. Thân hình cường tráng cao lớn giờ phút này đứng lên càng thêm hung hãn.

Ông mặc kệ bà nội Hứa đang khóc lóc tang thương, trực tiếp ôm lấy thi thể đứa nhỏ, duỗi tay tìm tòi trong miệng thốt ra hai chữ: “Chết rồi.”

Ngay lập tức bà nội Hứa nhào qua cầu xin: “Cầu xin ông, Cửu Gia, tôi biết ông có cách, cầu xin ông cứu cháu của tôi, Hứa Gia tôi vẫn luôn là huyết mạch đơn truyền, tôi không thể để huyết mạch Hứa Gia bị đứt gãy. Cầu xin ông, chỉ cần ông cứu cháu tôi, thì cái gì tôi cũng sẽ cho ông, cầu ông, cầu ông thương xót mà giúp đỡ chúng tôi.”

Lâm Cửu Gia nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ, không biết là đang suy nghĩ cái gì, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bà nội Hứa: “Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn chết sớm, dương thọ chưa tận bảo tôi cứu cũng đúng. Thế nhưng bà hiểu quy tắc của tôi, muốn tôi cứu người thì phải trả giá rất lớn, bà thật sự đã chuẩn bị cho việc trả giá đó chưa?”

Bà nội Hứa ôm chặt đứa bé vào lòng, tay nắm thành quyền lời nói kiên định: “Chỉ cần cứu được cháu trai của tôi, thì cho dù có lấy đi mạng già này đều được.”

“Được, nếu đã như vậy, thì tôi sẽ cứu nó. Thế nhưng, đứa nhỏ này từ nay về sau chỉ có thể là người của Lâm Gia.” Lâm Cửu Gia ngữ khí nhàn nhạt nói, nhìn ba Hứa và mẹ Hứa đang ngạc nhiên nói tiếp: “Trước 18 tuổi đứa nhỏ này có thể sống cùng với các ngươi, nhưng đến 18 tuổi thì phải gả vào Lâm Gia, cùng anh hai tôi kết minh hôn, trở thành vợ của anh tôi, từ đây không được tái hôn.”

Lâm Cửu Gia lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Hứa Gia, mở miệng cười nhạt, khuôn mặt nghiêm túc lạnh băng mang theo những đốm đồi mồi của người già, ánh mắt lộ ra thần sắc nhớ lại chuyện xưa, càng nhìn càng lộ ra hơi thở quái dị: “Anh hai của tôi là người nắm giữ quân phiệt ở phương bắc, vào năm 25 tuổi thì đã hi sinh trong chiến tranh đến nay đã hơn 50 năm.”

Bốn người Hứa Gia hai mắt nhìn nhau, trong ngực tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, không thể tin là có thể cứu sống rồi lại mang theo một cổ may mắn, đối với âm hôn thì là sợ hãi mờ mịt, đối với trách nhiệm nối dõi tông đường… Trong lòng đủ loại ý nghĩ, nhất thời không thể nói rõ là tư vị gì cũng không ai đứng ra nói lên chủ ý.

Trong lúc bốn người còn đang mê mang lại nghe Lâm Cửu Gia nói:” Các người có nửa tiếng để mà suy nghĩ, con người sau khi chết, qua hai giờ thì linh hồn sẽ chậm rãi tiêu tán, đến khi đó ngay cả tôi cũng không có biện pháp xoay chuyển. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, cứu hay không cứu là do các ngươi. Cứu, con của các ngươi sẽ sống lại, mà các ngươi cũng sẽ có thời gian mười tám năm ở cạnh y, cho dù sau này y không thể ở bên các ngươi, nhưng mà vẫn có thể sinh sống rất tốt, không cứu, vậy xem như đứa nhỏ cùng các ngươi vô duyên, để y chết đi.”

Nhìn khuôn mặt vẫn còn do dự giãy  giụa của Hứa gia, Lâm Cửu Gia lại tiếp tục cho một liều thuốc mạnh: “Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, mệnh số rõ ràng là không nên chết, cả đời phú quý, bình thản, an khang, nhưng lại ngoài ý muốn sinh non, bát tự cũng vì vậy mà thay đổi, thiên mệnh cũng vì thế mà biến chuyển. Làm trái thiên mệnh mà ra đời, quỹ đạo sinh mệnh cũng đã thay đổi, không chừng mệnh số… Hầu hết những đứa nhỏ nghịch thiên sửa mệnh đều không có số mệnh trường thọ, sẽ luôn vì rất nhiều nguyên nhân mà chết sớm, nhưng lại vì dương thọ chưa tận mà chỉ có thể trở thành một cô hồn đơn độc. Mà cô hồn chết sớm như này thì linh hồn không được hoàn hảo, chỉ có thể làm một linh hồn vô ý thức, ở trên dương gian phiêu đãng bay bay cho đến khi hết dương thọ ở nhân gian, rồi mới có thể đi luân hồi chuyển thế thật là thê lương bi thảm.”

Sau khi nghe xong lời nói này mẹ Hứa cùng bà nội Hứa đã tràn ngập thống khổ, hốc mắt đỏ lên nói không ra lời. Các nàng không hi vọng đứa nhỏ sẽ bị khổ, ngay cả khi vô duyên không thể trở thành người một nhà thì cũng nên luân hồi chuyển thế tiếp tục sống tốt. Ông nội Hứa và ba Hứa hai mắt nhìn nhau lúc sau kiên định đối với Lâm Cửu Gia gật đầu.

“Cứu, vậy đứa nhỏ này đã là con cháu của Lâm Gia ta, vậy thì phải đi theo họ của anh hai tôi, cho nên tên cũng sẽ được đặt theo ý nghĩa cái tên của anh tôi  ‘Thiên Lí triền miên, Trường Tư khả kiến.’ Anh hai tôi tên là Lâm Thiên Lí, đứa nhỏ này sẽ được gọi là Trường Tư, Lâm Trường Tư.” Lâm Cửu gia vỗ về lồng ngực lạnh băng của đứa nhỏ, nở nụ cười nói.

Chương 04

[LUCM] Chương 55: Mật hàm

Chương 55: Mật hàm

Thuận Tài đi đến phòng ngủ, giả vờ giả vịt quét dọn căn phòng, sau đó lại không nhanh không chậm đi vào thư phòng.

Đóng cửa, cẩn thận kiểm tra kệ sách lần trước vẫn chưa kịp xem qua, hầu hết toàn là sách các hoàng tử thường đọc, thoạt nhìn cũng đã rất lâu chưa được ai chạm vào. Sau đó, chậm rãi mò mẫn đến án thư, một bên nhớ lại lời Cung Cửu nói về những nơi có thể có ám cách, một bên ở dưới bàn mò mẫn khắp nơi. Quả nhiên không qua bao lâu, ở bên bàn sờ đến ám cách, mở ám cách ra, đem thư đặt vào bên trong.

Hửm? Đây là….

Tang lễ của Tiêu Doanh Doanh dựa theo thân phận Vương phi mà tiến hành, tuy rằng Túc Lăng Uyên không muốn Tiêu Mặc Hàm làm việc vất vả, nhưng mà hiện tại y là chủ nhân nội trạch trong Thành Vương phủ, vì vậy Tiêu Mặc Hàm cũng chỉ có thể bận trước bận sau chỉ huy, phân công phủ Nội Vụ làm việc, cho nên vài ngày nay có chút tiều tụy.

Lễ đường được bố trí ở chính sảnh, sáng sớm, Tiêu Mặc Hàm đã bận một bộ áo tang quỳ ở bên dưới, tiếp đãi khách nhân đến đây dâng hương, hành lễ.

Nghe nói có khách nhân ở bên ngoài nháo ra chuyện, lúc này Túc Lăng Uyên mới đi đến lễ đường xử lý, mà bên này Vương phu nhân được ma ma nâng đỡ, mang theo một nhóm người, cao giọng khóc lớn đi vào lễ đường.

“Nữ nhi đáng thương của ta…Số con sao lại khổ như vậy chứ…” Vương phu nhân bước vào lễ đường, thân thể có chút đứng không vững.

“Mẫu thân…” Tiêu Mặc Hàm nhanh chóng đứng dậy, tiến lên một bước, ý định đỡ lấy Vương phu nhân.

Một tiếng ‘Chát’ vang lên, trên má của Tiêu Mặc Hàm, có một bàn tay hồng hồng chận rãi hiện lên.

“Ngươi còn có mặt mũi nào gọi ta là mẫu thân…” Vương phu nhân thu tay, hung ác nói: “Ta không có người con trai nào như ngươi…”

Tiêu Mặc Hàm cũng không nghĩ sẽ ở trước mặt nhiều người, chống đối Vương phu nhân, biết rõ bà đang tức giận, vì vậy cũng chỉ che mặt không đáp.

“Vương phi!” An Sinh không kịp thay Tiêu Mặc Hàm chặn lại bàn tay kia, hiện tại hối hận vô cùng, sợ Vương phu nhân sẽ tiếp tục động thủ đánh người, cho nên chạy nhanh đến trước mặt Tiêu Mặc Hàm, đem người ngăn cản: “Thỉnh phu nhân nén bi thương, có gì không hài lòng, thì hãy hướng về tiểu nhân…”

“Hiện tại ta giáo huấn con ta, nơi nào đến phiên ngươi nhiều lời, cút ra…” Vương phu nhân sửa sang lại bộ dáng tiều tụy, vô cùng hùng hổ, ma ma bên cạnh nghe thấy thì kéo An Sinh ra nơi khác, Vương phu nhân thừa cơ tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của Tiêu Mặc Hàm: “Ngươi chính là hồ ly tinh đầu thai, cùng với nương của ngươi giống nhau… Đoạt sủng ái của Vương gia, không nói đến việc không trợ giúp trưởng tỷ của ngươi, thế nhưng còn hại nàng tuổi trẻ chết bệnh, hôm nay, đích mẫu này làm sao cũng phải vì con gái của mình đòi lại công đạo…”

“Mẫu thân…” Tiêu Mặc Hàm nhịn đau tùy ý Vương phu nhân lôi kéo tay mình, tay còn lại thì bảo vệ cái bụng nhỏ: “Ngài tức giận mắng ta là được… Hiện tại, thỉnh mẫu thân không được động thủ…”

“Hừ… Ngươi nói không đánh là không đánh sao? Ngươi là con cháu Tiêu thị, lại còn không tôn trưởng ấu, câu dẫn tỷ phu, hôm nay ta nhất định sẽ dùng gia pháp…” Nói, Vương phu nhân nhận lấy cây roi từ nha hoàn phía sau. Gia pháp của Tiêu thị chính là tiên hình* (hình phạt đánh roi.)

“Vương phu nhân sau có thể đối với Vương phi…dụng hình.” Ánh Đường tiến lên giữ chặt Vương phu nhân, run rẩy nói. Ánh Đường nhìn thấy cây roi thô bằng ngón cái thì có chút e ngại, bởi trước đây khi còn ở trong phủ tướng quân, có một lần nhị công tử chọc giận tướng quân mà bị dụng gia pháp, lần đó nhị công tử phải dưỡng thương hơn hai tháng, thì vết thương ở sau lưng mới khỏi hẳn. Mà thân thể của tam công tử từ nhỏ đã không bằng nhị công tử, làm sao có thể chịu được cái này…

“Hôm nay ở đây không có Vương phi gì hết, ta là chủ mẫu Tiêu thị, là đích mẫu của Tiêu Mặc Hàm, ai dám ngăn cản! Ta cũng đánh!” Vương phu nhân một tay đẩy Ánh Đường ra, đối với tiểu tư ở phía sau nói: “Mau lột áo của hắn cho ta…”

Hai gã tiểu tư ở phía sau Vương phu nhân tiến đến kéo áo của Tiêu Mặc Hàm, Tiêu Mặc Hàm thấy thế, thì nhanh chóng dùng lực thoát khỏi bàn tay đang nắm giữ cánh tay mình, lùi về sau vài bước. Ảnh vệ đang âm thầm quan sát nhìn thấy Tiêu Mặc Hàm đang gặp bất lợi, vừa định động thủ…

“Ai dám động vào y!” Túc Lăng Uyên nhận được tin tức, thì nhanh chóng chạy vào chính sảnh, một phen đẩy hai gã tiểu tư ra, đem Tiêu Mặc Hàm bảo hộ ở phía sau, đối Vương phu nhân nói: “Bổn vương tính tính cũng là con rể của phu nhân, nếu như phu nhân thật sự muốn dùng gia pháp, thì bổn vương sẽ thay Mặc Hàm chịu phạt.”

“Việc này…” Trong lòng Vương phu nhân có chút băn khoăn, dù sao thì cũng không ai có quyền đánh mắng hoàng tử… Lỡ như trong cung biết được trách tội xuống thì…

Thừa dịp Vương phu nhân còn đang do dự, Túc Lăng Uyên xoay người, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tiêu Mặc Hàm, thì nhanh chóng đem người ôm vào lòng, lo lắng hỏi: “Hàm Nhi bị sao vậy? Sắc mặt có chút không tốt…”

Vương phu nhân nhìn thấy thái độ thân mật của hai người này, thì lại nghĩ đến nữ nhi đáng thương của mình, sợ là nàng phải luôn nhìn thấy tình cảnh thân mật của hai người họ, cho nên nội tâm mới tích tụ thành bệnh, qua đời khi tuổi còn trẻ…Nghĩ đến đây thì khí huyết công tâm, đỏ mắt, bỏ mặc mọi thứ không quan tâm: “Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta sẽ thay mặt nữ nhi trút giận!” Nói, thật sự là dùng roi quất về hướng này.

Ảnh vệ không kịp phản ứng, thì roi đầu tiên đã quất vào lưng Túc Lăng Uyên.

“Lăng Uyên!” Tiêu Mặc Hàm được hộ ở trong ngực, hốc mắt phiếm hồng, giãy giụa, nghĩ muốn xem vết thương của đối phương.

Roi thứ hai chuẩn bị hạ xuống, thì có người dùng lực nắm lại đuôi roi: “Điên rồi sao? Cả Vương gia cũng dám đánh!”

“Lão gia…” Vương phu nhân trông thấy người tới, thì ngay lập tức hoảng loạn.

“Hừ, còn không mang phu nhân về.” Tiêu Kham tức giận nhìn tiểu tư cùng nha hoàn trong phủ, quát lớn: “Toàn bộ các ngươi trở về, chờ bổn tướng quân hồi phủ.”

Buổi sáng hôm nay, Tiêu Kham thức dậy phát hiện không thấy bóng dáng của Vương phu nhân, nghĩ hẳn là nàng đã đến vương phủ bồi nữ nhi đi đến đoạn đường cuối cùng, vốn cũng không nghĩ gì nhiều. Ai mà ngờ được hạ nhân chạy đến bẩm báo, nói là cây roi vẫn luôn đặt ở từ đường cung phụng đã bị phu nhân mang đi, lúc này Tiêu Kham mới nhận ra vấn đề, sợ nàng nháo đến xảy ra chuyện, vì vậy vội vàng chạy đến đây, thì vừa lúc trông thấy cảnh này.

Bọn hạ nhân nghe thấy thì cả người đều run lên bần bật, nhanh chóng nâng vương phu nhân lên, mang người đi ra ngoài cửa. Nhưng Vương phu nhân không chịu thuận theo buông bỏ, mà còn nói ra những lời khó nghe: “Ta không quay về, ta phải lấy lại công đạo cho nữ nhi ta… Tiêu Mặc Hàm, ngươi thân là nam nhân, mà lại nằm dưới thân một tên nam nhân khác, ngươi không xứng làm con cháu Tiêu thị…”

“Nàng câm miệng cho ta! Các ngươi còn không mau nhanh tay mang phu nhân đi!” Tiêu Kham quát to.

Nhìn thấy Vương phu nhân cuối cùng cũng được kéo đi, Tiêu Kham lắc đầu, âm thầm thở dài.

“Phụ thân…” Tiêu Mặc Hàm nghe thấy lời Vương phu nhân nói, thì đã vô cùng thương tâm, sợ Tiêu Kham lại đến đây trách mắng, vì vậy mà cẩn thận nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhi tử…”

“Ta đã không còn nữ nhi, không nghĩ sẽ lại mất thêm một nhi tử…” Tiêu Kham phất tay ra hiệu Tiêu Mặc Hàm dừng nói, sau đó chuyển hướng sang Túc Lăng Uyên: “Cúi mong Vương gia về sau hãy chiếu cố, chăm sóc Mặc Hàm thật tốt, tại hạ không muốn lần nữa, ‘hưởng thụ’ tư vị người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”

“Xin tướng quân yên tâm, chuyện này bổn vương nhất định làm được, sẽ không nuốt lời!” Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng vỗ về, trấn an tấm lưng người trong lòng, đối mặt với Tiêu Kham nói ra lời thề sắt son.

“Vậy thì tốt….” Nói xong, Tiêu Kham đi đến bài vị của Tiêu Doanh Doanh, thắp ba nén nhang: “Doanh Doanh, đến cùng đều là do số mệnh an bài, có một số việc là không thể cưỡng cầu. Con cũng nên yên tâm an nghĩ thôi…”

Tiêu Kham thắp xong ba nén nhang cũng không tiếp tục lưu lại, mà là bái biệt hai người Túc Lăng Uyên, nhanh chóng hồi phủ xử lý chuyện của Vương phu nhân.

“Hàm Nhi! Ngươi bị sao vậy?” Trông thấy Tiêu Kham rời đi, lúc này Túc Lăng Uyên mới thở phào một hơi, thì cảm thấy người ở trong lòng ngực mình mềm nhũn, vừa mới quay đầu nhìn lại, thì đã thấy Tiêu Mặc Hàm hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng bế lên: “Ánh Đường, mau gọi Lộc Ngôn!”

Ánh Đường nghe vậy thì nhanh chóng chạy ra ngoài kêu người, An Sinh thấy thế thì nhanh chóng tiếp đón khách nhân đang xem náo nhiệt, duy trì trật tự.

Túc Lăng Uyên ôm người đi vào bên trong nội đường, lát sau, Lộc Ngôn cũng đã đuổi đến.

Bắt xong mạch: “Vương gia yên tâm, vương phi ngất đi là do nhất thời bị kích động. Nghỉ ngơi một lát là ổn.”

Lúc này, Tiêu Mặc Hàn cũng từ từ tỉnh lại, nghe thấy lời nói của Lộc Ngôn, thì khuôn mặt cũng dần dần trở nên ửng hồng, nắm lấy tay Túc Lăng Uyên: “Lăng Uyên. Ta, ta không có chuyện gì…đừng lo.”

Trông thấy đối phương đã tỉnh, Túc Lăng Uyên cũng thoáng an tâm hơn, nhưng mà vẫn còn lo lắng hỏi: “Thân thể Hàm Nhi có vấn đề gì không? Vì sao chỉ mới kích động một chút thì đã ngất đi?”

Lộc Ngôn nghe xong thì nhìn về phía Tiêu Mặc Hàm, thấy sắc mặt của y càng lúc càng đỏ, thì đã đoán được đối phương vẫn chưa nói cho Túc Lăng Uyên biết, vì vậy khẽ nhếch khóe môi: “Chuyện này…thì Vương gia hẳn là nên hỏi Vương phi, vi thần trước đi sắc thuốc.”

“Ngươi khoan đi đã. Cuối cùng là có chuyện gì? Vì sao còn phải uống thuốc?” Túc Lăng Uyên có chút nghĩ không ra, vì vậy nôn nóng muốn kéo Lộc Ngôn quay trở lại.

“Lăng Uyên…” Tiêu Mặc Hàm chậm rãi ngồi dậy, ngồi dựa ở trên giường, cầm lấy bàn tay đối phương, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng nhỏ của mình: “Ngươi đừng nóng vội, ta không có bệnh. Nguyên nhân…là do hài nhi.”

Túc Lăng Uyên hơi sửng sốt, hồi sau mới hiểu được chuyện Tiêu Mặc Hàm muốn nói, vì thế cúi người đem y kéo vào người mình, ôn nhu nói: “Biết từ khi nào? Vì sao lại không nói sớm cho ta biết, hiện tại ngươi lại mang thai, sau mà có thể khiến ngươi làm việc vất vả…”

“Ta cũng vừa mới biết, vốn định qua vài ngày nữa sẽ nói cho ngươi biết…” Tiêu Mặc Hàm rúc vào lòng ngực của Túc Lăng Uyên, trong lòng thì tràn đầy ấm áp.

“Ta lại khiến ngươi chịu khổ rồi…” Túc Lăng Uyên nâng mặt Tiêu Mặc Hàm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, có chút đau lòng nói.

“Ta cam tâm tình nguyện.” Tiêu Mặc Hàm mỉm cười, chủ động hôn lên môi đối phương.

Rất lâu sau, hai người mới chịu tách ra…

“Đúng rồi, vết thương trên người ngươi, cho ta nhìn xem, có đáng ngại….” Lúc này, Tiêu Mặc Hàm mới nhớ đến chuyện Túc Lăng Uyên bị ăn một roi, vì vậy vội vàng bảo Túc Lăng Uyên xoay người, nghĩ muốn xem xét lưng đối phương.

“Không có gì, không đau. May mắn không đánh trúng ngươi, bằng không so với cái này ta còn đau hơn gấp trăm ngàn lần.” Cuối cùng Túc Lăng Uyên vẫn là nghe lời của Tiêu Mặc Hàm, ngoan ngoãn nằm sấp ở trên giường, làm đối phương thoa thuốc.

Sau cùng, Tiêu Doanh Doanh cũng đã xuống mồ vi an. Lúc này, Túc Lăng Uyên mới cảm thấy, hiện tại trong phủ chỉ còn hắn và Tiêu Mặc Hàm, này mới thật sự là một ngôi nhà chân chính.

Trải qua một vòng thời gian, người nên bị tẩy trừ đều đã được tẩy trừ, dưới sự quản lý của phu phu hai người, Thành vương phủ cũng biến thành một tấm sắt cứng, vô cùng an toàn không chút khe hở, mà Tiêu quý phi cũng đã rất nhiều lần nghĩ ra cách đưa người vào trong vương phủ, nhưng mà cuối cùng tất cả đều không thành công, và đây cũng là chuyện về sau không được đề cập đến.

Ba ngày sau khi Túc Lăng Tiềm tổ chức tiệc đầy tháng của nhi tử, Cung Cửu cũng đã mang theo tin tức trở về Thành vương phủ. Trong thư phòng Túc Lăng Uyên.

“Vương gia, thuộc hạ Cung Cửu.” Cung Cửu gõ gõ cửa phòng.

“Mọi chuyện sao rồi?” Túc Lăng Uyên làm Cung Cửu đi vào, nôn nóng hỏi.

“Chuyện này…. Có biến.” Cung Cửu từ trong lòng ngực lấy ra một bức thư: “Đây là thư Thuận Tài tìm thấy, ở trong thư phòng của Đại hoàng tử.”

Túc Lăng Uyên tiếp nhận mật hàm, nhìn lướt qua: “Hắn thế mà thật sự nghĩ đến cùng Tiêu Du cấu kết mưu phản?”

“Vâng. Cho nên Thuận Tài cũng không đem lá thư giả mạo kia để vào trong ám cách, mà là mang theo bức mật hàm này trở về…” Cung Cửu giải thích.

“Bảo đảm không bị bại lộ?” Túc Lăng Uyên không yên tâm hỏi.

“Bản gốc đã được đặt về chỗ cũ, còn đây là bản sao, thuộc hạ bảo đảm đại hoàng tử sẽ không phát hiện ra được.” Cung Cửu bảo đảm.

Túc Lăng Uyên im lặng trong giây lát, sau đó lệnh Cung Cửu lui ra, tiếp theo phái ảnh vệ truyền tin cho Túc Lăng Đào biết, trưa ngày thứ hai gặp nhau tại Liễu Hương Uyển.

Chương 56.