[LUCM] Chương 56: Mưu phản

Chương 56: Mưu phản

Buổi trưa ngày thứ hai, Túc Lăng Đào đúng giờ xuất hiện tại nơi đã ước định. Túc Lăng Uyên và Tiêu Mặc Hàm đã chờ ở trong phòng hồi lâu.

“Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?” Túc Lăng Đào cảm thấy sự tình lần này vô cùng khẩn cấp, vì vậy vừa vào cửa đã nhịn không được hỏi ngay.

Túc Lăng Uyên lấy bản sao mật hàm Cung Cửu mang về đưa cho Túc Lăng Đào nhìn xem: “Hoàng huynh nhìn rồi sẽ biết.”

Túc Lăng Đào đọc nhanh như gió, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi, sợ chính mình có sai sót, một lần nữa đem mật hàm đọc lại cẩn thận.

Trầm tư hồi lâu: “Nói vậy… đầu tiên Túc Lăng Tiềm đã mưu đồ bí mật khống chế thú vệ quân*, sau đó Tiêu Du sẽ ở phía bắc tiếp ứng, nội ứng ngoại hợp bức vua thoái vị?”

(Thú vệ quân: theo những gì tui biết đó là một đội quân trấn thủ, bảo vệ trong kinh thành, giống như cấm vệ quân á.)

Túc Lăng Uyên gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày: “Dựa theo lá thư này, thì quả thật là như vậy, chỉ là không biết…hiện tại bọn họ đã làm đến đâu rồi.”

“Chuyện này, nếu không thì nhanh tay bẩm báo việc này cho phụ hoàng biết? Cũng cho phụ hoàng trước làm đề phòng.” Túc Lăng Đào đề nghị.

“Sợ là không ổn…” Tiêu Mặc Hàm lắc đầu: “Nếu như việc này chỉ vừa mới bắt đầu, thì dựa vào lá thư này, cũng không thể để phụ hoàng hạ quyết tâm loại bỏ Túc Lăng Tiềm. Hơn nữa sẽ dễ dàng rút dây động rừng.”

“Hàm Nhi nói đúng.” Túc Lăng Uyên tán thành: “Phụ hoàng cùng lắm là sinh nghi, hơn nữa vì để Túc Lăng Tiềm không phát hiện, cho nên bức mật hàm này chỉ là bản sao chép, bản chính vẫn còn ở trong thư phòng của hắn, nếu đến lúc đó làm hắn phát hiện, hủy đi lá thư, rồi lại ở trước mặt phụ hoàng nói là đệ vu hãm hắn. Sợ là như thế nào cũng không thể nói rõ ràng.”

Túc Lăng Đào nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu: “Hai người nói không sai, vậy chúng ta phải làm sao đây?”

Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm liếc nhau, Tiêu Mặc Hàm khẽ gật đầu, Túc Lăng Uyên đáp: “Đệ cùng Hàm Nhi đã nghĩ ra một cách, hoàng huynh có muốn cùng tham gia vào?”

“Úp úp mở mở, làm hại huynh lo lắng như vậy, thì ra hai người các ngươi đã có kế sách!” Túc Lăng Đào đấm nhẹ vào ngực của Túc Lăng Uyên, cười nói.

Túc Lăng Uyên cũng nhếch miệng cười cười, tiếp theo thu liễm biểu tình, đem đối sách lúc trước mình cùng Tiêu Mặc Hàm thương lượng nói rõ một hai.

“Chỉ là, kế sách này có chút mạo hiểm.” Tiêu Mặc Hàm có chút lo lắng nói.

“Nước đi nguy hiểm! Chính là muốn bọn họ trở tay không kịp. Biện pháp này tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng một khi chuyện thành, thì sẽ có thể một mũi tên trúng ba con nhạn!” Đối với kế hoạch này Túc Lăng Đào tán đồng vô cùng.

“Được. Vậy chúng ta sẽ chia làm ba đường, hoàng huynh chờ tin tức của đệ!” Túc Lăng Uyên vỗ vỗ bả vai của Túc Lăng Đào.

“Được.”

Hai huynh đệ xoa tay hầm hè, trong lòng tính toán, chỉ có Tiêu Mặc Hàm là lẳng lặng nhìn hai người, khuôn mặt có chút ưu buồn.

Sự tình trọng đại, Cung Cửu mang theo vài người ảnh vệ cầm lấy bức thư Túc Lăng Uyên tự tay viết, khởi hành ngay trong đêm hướng đến Tây Bắc. Còn Thuận Tài thì nhận được tin tức tiếp tục ở lại trong phủ đại hoàng tử, án binh bất động.

Ngày thứ hai, Túc Lăng Uyên lấy cớ thê tử qua đời quá mức bi thống, hướng xin hoàng đế cho nghĩ dưỡng bệnh, không đến tảo triều. Tuy rằng, Tiêu quý phi đối với việc Túc Lăng Uyên tang thê cáo bệnh mà vô cùng hoài nghi, nhưng mà lại chẳng có cách nào biết được tình hình ở bên trong Thành vương phủ, trong lúc nhất thời lại không có đối sách nào tốt, mà cũng không rõ Túc Lăng Uyên có ý đồ gì.

Tiêu Mặc Hàm mang thai chưa đầy ba tháng, mặc dù Túc Lăng Uyên có chút không nỡ và không yên lòng, nhưng mà sự tình hiện tại vô cùng khẩn cấp, vì vậy chỉ có thể ngoan tuyệt đem Tiêu Mặc Hàm và Tiểu Mặc Nhi lưu lại trong phủ, còn mình thì mang theo một ít ảnh vệ và thị vệ, dịch dung nam hạ đi đến Tây Nam.

Trước khi rời đi, Túc Lăng Uyên còn lưu luyến không rời ôm người vào lòng: “Hứa với ta, chính mình phải chiếu cố bản thân cho thật tốt, chờ ta quay về…”

“Ừm, ta và con sẽ chờ ngươi bình an quay về…” Tiêu Mặc Hàm cũng gắt gao ôm chặt, lo lắng dặn dò: “Vì ta và con, ngươi vạn sự cần phải cẩn thận.”

“Ừm…” Hai làn môi tương liên, lưu luyến không rời.

Cuối cùng, Túc Lăng Uyên từ trong tay bà vú tiếp nhận Tiểu Mặc Nhi: “Tiểu Mặc Nhi phải biết ngoan ngoãn, không được nháo cha ngươi, bằng không xem ta trở về có đánh ngươi hay không…” Tựa như nghe hiểu phụ thân phải đi xa, Tiêu Mặc Nhi cũng cố hết sức ôm chặt cổ Túc Lăng Uyên không buông, nãi thanh nãi khí muốn nói: “Đại đại…. a a….”

Lại lần nữa hung hăng hôn một cái lên trên mặt cả lớn lẫn nhỏ, hạ quyết tâm, Túc Lăng Uyên xoay người lên ngựa, thân ảnh biến mất bên trong bóng đêm.

Một tháng rưỡi sau, Tây Nam truyền đến một phong thư được ảnh vệ giao đến tay Túc Lăng Đào. Cầm thư, cẩn thận xác nhận tính thật giả có trong bức thư.

Túc Lăng Đào khẽ nhếch khóe môi: “Thông tri cho Thuận Tài, nội trong ba ngày phải động thủ.”

“Vâng.” Ảnh vệ ẩn thân mình.

Túc Viễn nhìn tấu chương ở trên bàn cau mày. Tấu chương này là do ‘Túc Lăng Giang’ trình lên, nội dung trong tấu sớ là tố giác đại hoàng tử Túc Lăng Tiềm bí mật cấu kết với Tiêu Du tạo phản.

Túc Lăng Tiềm muốn bức vua thoái vị? Hơn nữa đã bắt đầu động thủ với thú vệ quân? Việc này cuối cùng là thật hay giả? Hơn nữa, Giang nhi làm sao lại biết được chuyện này? 

Suy nghĩ một lát: “Lý công công, bệnh của tứ hoàng tử còn chưa khỏi sao?” Túc Viễn cảm thấy chọn Túc Lăng Uyên vẫn là tốt nhất.

“Hồi bệ hạ, Dương thái y mới được mời đi bắt mạch, nói rằng tứ hoàng tử bởi vì nội tâm bị tích tụ mà trở thành bệnh, đã nhiều ngày nay ốm đau trên giường, không thể rời phòng, cũng không thể chịu nổi giá rét…”

Túc Viễn khẽ nhíu mày, nội tâm có chút giãy giụa, lát sau mới nói: “Truyền khẩu dụ của trẫm, truyền tam hoàng tử vào cung một chuyến.”

“Vâng.”

Không đến hai canh giờ, Túc Lăng Đào đã đi đến Ngự thư phòng, quỳ xuống thỉnh an Túc Viễn.

“Con nhìn cái này đi.” Túc Viễn đưa tấu chương cho Túc Lăng Đào nhìn xem.

“Cái này…” Túc Lăng Đào giả vờ chấn động: “Đại hoàng huynh y…thật sự?”

“Hiện tại còn chưa biết…” Hơn nữa Túc Lăng Giang làm sao lại biết được việc này? Chuyện này cũng thật là khiến người hoài nghi.

“Chuyện này liên quan đến an nguy của phụ hoàng, nhi thần nguyện ý thay mặt phụ hoàng đi điều tra!” Túc Lăng Đào tiến lên một bước, lời thề sắc son.

“Được. Ngày mai con hãy mang theo người đi đến phủ đại hoàng tử một chuyến.” Cuối cùng Túc Viễn vẫn là hạ quyết tâm.

“Nhi thần tuân chỉ.” Túc Lăng Đào âm thầm nhếch miệng.

Túc Lăng Đào đi rồi, Túc Viễn lại hạ lệnh bãi bỏ chức vị thủ lĩnh thú vệ quân, còn nguyên nhân thì giữ kín không nói.

Sáng sớm, Túc Lăng Tiềm còn đang nằm ngủ mơ màng, thì đã bị tiếng người ồn ào ở viện ngoài đánh thức. Xoa xoa mi tâm, ngữ khí không hề kiên nhẫn mà nói với người bên ngoài: “Là ai sáng sớm đã ở bên ngoài cải cọ ầm ĩ?”

Cửa bị đẩy ra, Túc Lăng Tiềm dùng tay chặn lại ánh sáng mãnh liệt đột nhiên tiến vào.

“Đại hoàng huynh, là thần đệ.” Túc Lăng Đào đứng ở ngoài cửa không có tiến vào.

Túc Lăng Tiềm tức giận nói: “Ngươi đến đây làm gì? Còn chưa được mời mà đã dám tiến vào tẩm viện của ta.” Tiện đà phẫn nộ đối với bên ngoài lớn tiếng nói: “Thị vệ của bổn vương đều chết đâu hết rồi hả? Nếu là có người hành thích, thì cũng sẽ dễ dàng tiến quân thần tốc vào đây sao?”

“Thích khách, đương nhiên không thể dễ dàng tiến vào tẩm viện của hoàng huynh…chỉ là do thần đệ mang thánh chỉ đến, cho nên mới không có ai dám ngăn cản.” Túc Lăng Đào nhìn Túc Lăng Tiềm bởi vì có chút kinh ngạc mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đắc ý nói.

“Thánh…Thánh chỉ?” Túc Lăng Tiềm kinh hãi.

Túc Lăng Đào cũng không tiếp tục phí thời gian cùng Túc Lăng Tiềm nhiều lời, mà là đối với thị vệ đang ở bên ngoài hô to: “Bổn vương phụng mệnh hoàng thượng, đến đây điều tra chứng cứ đại hoàng tử cấu kết với Du quân ý đồ mưu phản, mau lục soát cho ta!”

“Vâng.” Thị vệ lĩnh mệnh, phân tổ bắt đầu đi đến các phòng quan sát, tìm kiếm cẩn thận.

Cấu kết Du quân? Chỉ là vào lúc ở trong tiệc mừng thọ của phụ hoàng mà nghĩ đến chuyện này, năm trước cũng chỉ mới viết thư cho cữu cữu cùng nhau thương nghị, mọi thứ đều chưa kịp trù tính mà? Làm sao phụ hoàng lại biết được việc này? Là ai mật báo?

Sắc mặt Túc Lăng Tiềm trắng bệch, vội vội vàng vàng mặc áo ngoài, muốn ngăn cản thị vệ đi vào thư phòng tra xét, thế nhưng lại bị Túc Lăng Đào ngăn lại: “Hoàng huynh không nên nóng vội, nếu như có người vu cáo, nhất định phụ hoàng sẽ vì hoàng huynh mà đòi lại công đạo.”

Hửm? Có người, vu cáo?

Không chờ cho Túc Lăng Tiềm hồi phục tinh thần, thì đã có một thị vệ từ trong thư phòng bước ra, trên tay cầm một phong thư đi đến trước mặt Túc Lăng Đào: “Vương gia, trên bàn thư phòng tìm được thứ này!” Nói xong, giao bức thư ra.

Tìm được ở trên bàn? Túc Lăng Tiềm liếc mắt nhìn lá thư đang nằm trên tay Túc Lăng Đào, lá thư này. Không đúng! Nhanh chóng thu liễm nét mặt hoảng sợ, trấn định trở lại: “Đây là…ở trên bàn thư phòng tìm được?”

“Không sai.” Thị vệ đáp.

“Hoàng huynh….Thư này, huynh làm sao giải thích đây?” Túc Lăng Đào giả vờ không biết hỏi.

Túc Lăng Tiềm khẽ nhếch khóe môi: “Bổn vương theo ngươi đi gặp phụ hoàng để mà giải thích.”

“Được. Mang đại hoàng tử vào cung.” Túc Lăng Đào hạ lệnh.

“Khoan đã…” Chỉ nghe Túc Lăng Tiềm nói thêm: “Có một số chuyện ta muốn phân phó cho quản sự trong phủ, hoàng đệ sẽ đáp ứng chứ?”

“Không sao, hoàng huynh cứ việc phân phó.” Ha hả, hẳn là có điều hoài nghi rồi, Túc Lăng Đào cố ý không thèm ngăn cản.

Quản sự tiến lên, Túc Lăng Tiềm ở bên tai hắn nhẹ giọng phân phó. Nói xong, Túc Lăng Tiềm đi theo Túc Lăng Đào vào cung.

Sau khi Túc Lăng Uyên từ kinh thành xuất phát, ra roi thúc ngựa không đến nửa tháng thì đã đi đến Tây Nam. Dịch dung xong, thì lặng lẽ đến gần doanh địa Du quân đang đóng. Âm thầm quan sát vài ngày, thì phát hiện tuy rằng Du quân mỗi ngày đều tăng cường thao luyện, nhưng tạm thời không có dấu hiệu bắc thượng.

Xem ra, chuyện mưu phản lần này, Túc Lăng Tiềm cùng với Tiêu Du còn đang trong kế hoạch dự trù, vẫn chưa đi đến bước cuối cùng trong kế hoạch….

Túc Lăng Uyên thoáng an tâm, liền ở trong rừng bên ngoài doanh địa dàn xếp xuống dưới,  một bên chờ tin tức của Tây Bắc, một bên thì thừa dịp đêm xuống mà phái ảnh vệ tiến vào doanh địa Du quân tra xét, xem biến mỗi ngày.

Nửa tháng sau, Cung Cửu phong trần mỏi mệt xuất hiện ở trước mặt Túc Lăng Uyên, theo sau Cung Cửu còn có quân sư Tôn Trường Phong ở Tây Bắc, cùng với Tả tướng quân.

“Vương gia….” Mọi người không kịp chỉnh đốn nghỉ ngơi, thì đã giải thích tình hình hiện tại. Sau khi Cung Cửu mang theo phong thư của Túc Lăng Uyên đi đến Tây Bắc, thỉnh cầu Hoắc tướng quân ra tay giúp đỡ, Hoắc tướng quân đối với việc Túc Lăng Uyên muốn mượn binh dùng một chút, cũng không hề nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức đáp ứng ngay. Ngoài ra còn cố ý phái thêm 500 binh lính tinh anh đi theo Tả tướng quân, quân sư, và Cung Cửu, trước tiên đi đến Tây Nam hội hợp với Túc Lăng Uyên.

“Hiện tại người đang ở đâu?” Túc Lăng Uyên hỏi.

“Nguỵ trang thành thương đội, cách năm mươi dặm về phía bắc nghỉ ngơi chỉnh đốn, đang chờ Vương gia hạ lệnh.” Thấy Túc Lăng Uyên gật đầu, Tả tướng quân lại nói: “Đại tướng quân nói, chỉ cần vương gia hạ lệnh, thì những người còn lại tùy thời đều có thể xuất phát.”

“Tốt.” Túc Lăng Uyên nắm tay, những thứ cần thiết đều đã đạt đến, suy nghĩ chốc lát, hạ bút viết một phong thư: “Ảnh Thập, tức tốc chạy về kinh thành giao lá thư này cho Tam hoàng tử.”

Hết thảy đều thuận lợi, đã đến lúc tiến hành theo kế hoạch…

Chương 57.

[ĐBTBC] Chương 37: Thành phố không ngủ

Chương 37: Thành phố không ngủ.

Liệt Dương bị người ghét bỏ yên lặng đem lời muốn hỏi nuốt xuống, cho dù tính tình nguyên bản không thích dùng não, thì Liệt Dương cũng ý thức được, những nơi bánh bao nhỏ nêu ra đều là những nơi có manh mối giá trị nhất của Vi thị. Bởi ai cũng gặp khó khăn trong việc thu thập vật tư và năng lượng, cho nên đại đa số đều sẽ tập trung chú ý vào siêu thị, mà vật tư như lúa gạo đều là những thứ có giá trị cao, lúc sau lại đột nhiên nhìn thấy một cư dân sống sót, thì hắn đã hoàn toàn bị hấp dẫn….

Thư Tầm tiếp tục nghiêm trang ghé vào túi tiền nói: “Quản lý giao thông là nơi theo dõi toàn bộ đường xá ở Vi thị, có lẽ sau khi nhiệt độ siêu thấp đi qua, thì tất cả các thiết bị đều sẽ hư hỏng, nhưng nếu tiến hành sửa chữa hoặc là dùng tinh thần lực cải tạo lại, thì ít ra, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy tình huống của Vi thị trước khi ánh sáng lam xuất hiện, thậm chí có khả năng rất lớn là chúng ta sẽ nhìn thấy điều đã xảy ra khi mà thảm họa ập đến đây, như vậy thì chúng ta có thể suy đoán được nguyên nhân, vì sao sinh mệnh trí tuệ lại có thể tử vong ở quy mô lớn như vậy.”

Nói đến đây, Thư Tầm dừng lại một chút, thật ra thì bé muốn nhìn thấy tình huống của trạm thu phí phía Bắc Vi thị xem cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, có lẽ do trực giác của chuột tầm bảo, khiến bé cảm thấy manh mối ở nơi đó so với manh mối trong nội thành Vi thị còn có giá trị hơn.

“Còn về bộ phận khí tượng thì vào lúc kỷ băng hà buông xuống, nhất định sẽ có chút dự đoán nào đó, mà những dự đoán đó người thường sẽ không thể nào đoán được hay là nhận ra, nhưng mà những ai làm việc trong bộ phận này nhất định sẽ có ghi chép lại, hơn nữa phát hiện ra chuyện gì đó, vì vậy bộ khí tượng ở Vi thị sẽ càng ghi chép kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí là đối với kỷ băng hà làm ra một số phân tích và suy luận, chỉ là đáng tiếc không thể cứu sống được tinh cầu đang rơi vào tình cảnh bị hủy diệt. Mà thư viện là con đường nhanh nhất, để chúng ta có thể tìm hiểu về thành phố và các quốc gia trên thế giới, ở nơi đó cũng sẽ chứa rất nhiều nền văn hóa lịch sử trong quá khứ, thậm chí còn ghi lại động thái và hướng đi của các quốc gia trên thế giới trong tương lai, còn về viện nghiên cứu khoa học và cơ quan chấp hành, thì là do trực giác nói cho tôi biết, hai nơi này rất đáng để đi.”

Thật ra thì hai địa điểm cuối cùng do Thư Tầm nói kia, có đi khám phá hay không cũng được, bởi vì một khi đài khí tượng hay là các cơ quan khác, phát hiện ra một ít dị thường về việc kỷ băng hà đang đến gần, thì nhất định sẽ viết một bản báo cáo khẩn cấp đưa đến cơ quan chấp quyền, sau đó cơ quan chấp quyền sẽ bảo viện nghiên cứu tiến hành điều tra phân tích, chỉ là việc này đối với Thư Tầm mà nói, cái loại suy luận này còn không đáng tin bằng trực giác của bé.

Cuối cùng thì Liệt Dương cũng cảm thấy bản thân đã tìm được cơ hội thay đổi hình tượng của mình, vì vậy mà nở nụ cười tự tin, tùy ý nói: “Trực giác? Đứa nhỏ, dựa vào kinh nghiệm của một người chơi cấp Thần, thì trong thế giới trò chơi trực giác với ảo giác là cùng cấp độ.”

Thư Tầm lần nữa lẩm bẩm một tiếng, sau đó thì hơi hơi ngẩng cái đầu nhỏ: “Yên tâm đi, trực giác của tôi so với chỉ số thông minh của anh cao hơn rất nhiều.”

Liệt Dương: “……” Cuối cùng thì cái bản tính tràn đầy tự tin này là từ đâu mà ra? Hơn nữa vẫn luôn cảm thấy nếu như hắn còn nói ra lời phản bác, thì nhất định sẽ bị vả mặt là thế nào? Nếu như Thư Tầm biết được ý nghĩ này của Liệt Dương, thì bé nhất định sẽ rầm rì bổ sung thêm một câu: Ồ, anh xem, không phải trực giác của anh cũng rất chuẩn sao hả?

Bánh bao nhỏ tự tin cũng không tiếp tục giải thích, mà ngược lại là ngẩng cái đầu nhỏ quan sát mọi thứ xung quanh, ý đồ tìm kiếm các manh mối hữu dụng khác, trên đường đi lục tục kiểm tra vài cửa hàng ở hai bên đường, thì phát hiện ra được tình huống nơi này cũng không quá tốt, giống như trước khi tai nạn đột ngột phát sinh, Vi thị đang ở trong tình trạng náo động nào đó, khiến cho tiết tấu sinh hoạt bị đảo lộn, thậm chí còn có một số cửa hàng bị phá hủy vì bạo lực, mà các đồ vật ở bên trong đã bị cướp đoạt sạch sẽ…

Cho đến bây giờ, tất cả suy đoán thời gian cụ thể mà Thư Tầm nêu ra, hầu hết đều là dựa trên cuốn sổ mà Thanh Mặc để lại, đúng là bên trong nhật ký, trước khi kỷ băng hà ập đến, thì đột nhiên cảm xúc của Thanh Mặc rơi vào trạng thái hỗn loạn, bên trong bút ký đều là những cảm xúc hốt hoảng và sợ hãi, mãi cho đến khi dùng thuốc hưng phấn thì mới giảm bớt.

Nếu như đem cuốn sổ kia so sánh với Vi thị, thì có thể thấy, Thanh Mặc không phải là người duy nhất có loại cảm xúc khủng hoảng này, ở trong nội thành Vi thị cũng đã xảy ra tình trạng tương tự, khiến cho sinh hoạt của người dân rơi vào trạng thái vô cùng hỗn loạn.

Lúc Thư Tầm đang nắm tóc tự hỏi, thì đồng thời Dạ Tiền cùng Noãn Đông cũng dừng lại bước chân, Liệt Dương đi theo bên cạnh cũng dừng bước: “Nơi này cách trung tâm thành phố rất xa.”

Thư Tầm nhìn theo hướng mắt của Dạ Tiền, có thể trông thấy đèn đường cao cao đang được treo trên biển chỉ đường, mà trên biển báo chỉ đường có ghi rõ phương hướng đi của các ngã tư, trong đó có mũi tên quẹo phải được viết: ‘Cục quản lý giao thông vận tải Vi thị’.

Liệt Dương cũng đồng dạng nhìn thấy địa điểm được đánh dấu ở trên, ngay sau đó hắn cảm thấy tâm mình thật là mệt mỏi quá đi, quả nhiên những chủng tộc có trí tuệ cao đều là những kẻ phiền toái, nói thẳng một tiếng sẽ chết sao hả? Liệt Dương buồn bực cất bước đi theo nhóm người bọn họ, hướng về Cục quản lý giao thông vận tải.

Đi theo chỉ dẫn trên đường hồi lâu, cuối cùng cũng đã rời xa quảng trường nhộn nhịp, trên đường phố hiện tại có vài phần cô đơn quạnh quẽ, từ xa đã có thể trông thấy được địa điểm cần đến: ‘Toà nhà văn phòng quản lý giao thông’. Đó là một tòa kiến trúc cao mười tầng, đỉnh tòa nhà được làm bằng kính màu xanh biển, cho dù là ở trong thời tiết bão tuyết như vầy, thì vẫn vô cùng nổi bật như cũ.

Bước vào sở quản lý giao thông, cánh cửa của tòa nhà đang ở trong trạng thái bị khóa, tất nhiên là vào lúc đại nạn xảy ra thì sẽ không có người nào đi làm, bởi vì ở đây có ba người chơi cao cấp, cho nên bất luận là khóa cơ học hay là khóa điện tử cũng chẳng thể nào ngăn cản bước chân của họ, vô cùng dễ dàng mà phá bỏ khóa cửa tiến vào bên trong tòa nhà.

Ở sảnh lớn tầng một có sơ đồ phân bố kết cấu của toàn bộ tòa nhà, bốn người đứng nghiên cứu một lát, cuối cùng quyết định phân công hành động, tinh thần lực của Noãn Đông cao nhất phụ trách kiểm tra, tu sửa toàn bộ đường dây trong tòa nhà, xem xem có thể khôi phục sử dụng hay không, bởi các cơ quan chức năng như vậy, thông thường đều sẽ có hệ thống cung cấp năng lượng riêng, để đảm bảo các hoạt động vận chuyển cơ bản của toàn thành phố, còn Dạ Tiền cùng Liệt Dương thì được phân công đi kiểm tra từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất, thu thập các vật tư và những manh mối khả dụng khác, về Thư Tầm, bé tỏ vẻ, chính mình phụ trách ngồi chỉ huy là được.

Mọi chuyện đều được tiến hành vô cùng thuận lợi, bởi bối cảnh thời đại vũ trụ khoa học kỹ thuật của bọn họ so với thời này phát triển hơn nhiều, với lại tinh thần lực của Noãn Đông cực cao khiến cho hắn sửa chữa chuẩn xác các đường dây bị hư hỏng, trục trặc, trong nháy mắt cả tòa nhà rực sáng bởi ánh đèn, cả ba người còn lại đều dừng động tác trong tay, Thư Tầm đang ở trong phòng hồ sơ lục tìm hộp hồ sơ để đọc, cũng nhanh chóng ném hồ sơ đi, lạch bạch nhảy xuống bàn chạy đến phòng điều khiển.

Chờ Thư Tầm bước chân ngắn của mình đi đến phòng điều khiển, thì mấy người còn lại đã đến đông đủ. Phòng điều khiển theo dõi Vi thị có diện tích rất lớn, vào lúc tiến vào thì đập vào mắt chính là ba mặt tường đều là những màn hình theo dõi, chỉ là bây giờ, các thiết bị theo dõi đã mất đi tác dụng vốn có của nó, tuy rằng Noãn Đông có thể sử dụng tinh thần lực tu sửa cả tòa văn phòng, nhưng mà đối với camera giám sát Vi thị thì lại không có cách nào.

Thư Tầm lộc cộc lộc cộc đi đến cạnh bọn họ, sau đó bò lên người Dạ Tiền, cuối cùng đặt mông ngồi ở trên vai Dạ Tiền, nhìn Noãn Đông thao tác các thiết bị giám sát.

“Thiết bị lưu trữ không có vấn đề gì, ngày hết hạn xem ghi chép là ngày 15 tháng 10 năm 2333, hơn nữa thứ tôi muốn nói là, trạng thái khôi phục không được lâu lắm, rất nhanh các thiết bị này sẽ mất đi tác dụng lần nữa, tôi cũng không tìm thấy nơi phát sinh ra nguyên nhân này, có lẽ là do nhiệt độ quá thấp.” Ngón tay của Noãn Đông không ngừng chạm vào bàn phím điều khiển, tổ chức lại dữ liệu video giám sát.

“Vậy thời gian khôi phục kéo dài trong bao lâu?” Thư Tầm nắm tóc hỏi.

“Nhiều nhất là hai tiếng, tôi nghi ngờ rằng nguyên nhân thiết bị điện tử ở đây bị hư hỏng không chỉ là do nhiệt độ thấp, nếu không thì thiết bị cũng sẽ không nhanh như vậy mà mất đi tác dụng lần nữa.” Noãn Đông mang theo vài phần ngưng trọng nói.

Thư Tầm gật đầu tán thành, sau đó nói: “Vậy bây giờ kiểm tra ghi chép video ngày cuối cùng, 15 tháng 5, đó cũng là cái ngày Thanh Mặc nhìn thấy ánh sáng lam, hơn nữa xem ra chỉ sợ đây cũng là ngày mà Vi thị lâm vào tử vong.”

Tuy rằng Liệt Dương không biết Thanh Mặc trong lời nói của Thư Tầm là ai, thế nhưng cũng không mở miệng đánh gãy, hơn nữa hắn cũng đồng ý với suy đoán của Thư Tầm.

Rất nhanh, Noãn Đông đã mở ra ghi chép ngày 15 tháng 5, điều chỉnh định dạng phát lại, hình ảnh rõ ràng liền xuất hiện trên màn hình. Hình ảnh ghi lại bắt đầu từ con số 0, Vi thị được bao trùm trong bóng đêm dày đặc, nhưng mà đô thị phồn hoa vẫn còn chưa ngủ, ánh đèn sáng ngời lóng lánh, xe cộ vẫn lao vun vút, ánh nhìn đầu tiên nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng mà cơ hồ là ngay lập tức, tất cả mọi người đều phát hiện ra những chỗ dị thường, đó chính là có quá nhiều người ở trên đường phố!

Nên biết, trong thời gian này, căn cứ vào cuốn nhật ký của Thanh Mặc, thì Vi thị hẳn là đã rơi vào nhiệt độ thấp hơn một tháng trời, nhiệt độ ban đêm hẳn là rơi vào khoảng âm 50 độ, chẳng lẽ cư dân Vi thị đều điên hết rồi? Bất chấp thời tiết rét lạnh mà ở bên ngoài.

Hơn nữa tính ra nếu nhiệt độ bình thường, thì nhân số như này cũng không quá bình thường, tựa hồ cư dân ở Vi thị đều không cần đi ngủ, tốp năm tốp ba tụ họp ở bên phố, công viên, tiểu khu tất cả các nơi đều có thể dừng chân, nhưng mà đem hình ảnh phóng lớn, thì biểu hiện của mọi người nhìn như rất là bình thường, chỉ là đang giao lưu với nhau cái gì đó nhìn qua vô cùng hài hòa.

Noãn Đông đem hình ảnh chuyển nhanh, loại tình huống này thậm chí còn kéo dài đến ba giờ sáng, lúc này mới có một số người chậm rãi trở về nơi ở, người trên đường phố có vẻ ít đi một chút, nhưng mà cũng chỉ một chút mà thôi, bởi hầu hết tất cả mọi người vẫn còn ở bên ngoài.

Hiện tượng kỳ quái này cũng khiến cho phòng phát sóng trực tiếp lâm vào thảo luận sôi nổi:

“Các ngươi xác định sinh mệnh trí tuệ của trò chơi này là nhân loại sao? Ta làm sao lại có cảm giác sởn cả tóc gáy vậy?”

“Người ở trên tinh cầu này không cần ngủ sao? Chẳng lẽ đây là cách bọn họ sinh hoạt hằng ngày?”

“Cảm thấy không còn logic nữa, ngồi chờ Tầm bảo lý luận.”

“Các ngươi có cảm thấy những người trong màn hình có gì đó rất giả không? Có một loại cảm xúc rất là kỳ quái không nói nên lời.”

“Cho dù là thức tỉnh giả thì cũng cần phải đi ngủ chứ? Chẳng lẽ những nhân loại chưa tiến hóa này một ngày chỉ ngủ có ba tiếng thôi sao?”

“Thuốc hưng phấn! Thuốc hưng phấn! Ai còn nhớ rõ sự kiện Thư Tầm và Dạ thần phát hiện lọ thuốc hưng phấn kia không! Ta cảm thấy bản thân đã chạm đến cái gì đó! Nhưng mà lại nghĩ không ra, aaaa!”

“Lầu trên vì sao lại là thuốc hưng phấn? Chuyện này cùng thuốc hưng phấn có liên quan gì?”

Hình ảnh giám sát vẫn còn tiếp tục, bóng đêm rất nhanh lui đi, ánh mặt trời bắt đầu tỏa sáng, toàn bộ Vi thị đều dần dần đắm chìm trong ánh sáng mặt trời, những người lang thang hoặc là lưu lại trên phố cũng dần dần tản đi, quay về nhà, đường phố sáng sớm dần trở nên quạnh quẽ.

Liệt Dương nhìn đến mù mịt: “Từ khi nào mà nhân loại các ngươi đã đảo lộn thời gian làm việc và nghỉ ngơi rồi?”

“Không phải là đảo lộn thời gian làm việc và nghỉ ngơi, chỉ sợ là vào ban đêm có thứ gì đó khiến cho bọn họ sợ hãi.” Thư Tầm nhìn thời gian kết thúc giám sát còn khoảng năm tiếng, chứng minh trong vòng năm tiếng này Vi thị sẽ trở thành một thành phố tử vong, bên trong nhật ký của Thanh Mặc cũng không có ghi lại thời gian cụ thể ánh sáng lam xuất hiện, nhưng xem ra, thời gian cơ hồ là đồng nhất, chẳng lẽ thật sự là do ánh sáng lam làm cho Vi thị tử vong? Thế nhưng vì cái gì biểu tình trên khuôn mặt của các thi thể đều là vẻ mờ mịt?

Hình ảnh giám sát rất nhanh được chuyển tiếp, sáng sớm 8 giờ, đường phố như cũ mang theo vài phần trống vắng, cô độc, cũng có rất ít người xuất hiện ở trên phố. 9 giờ, người trên phố bắt đầu gia tăng, nhưng mà nhìn qua thì trạng thái tinh thần của bọn họ có chút không tốt. Đồng hồ chỉ vào 10 giờ, thì đột nhiên một nửa phía nam thành phố Vi thị tràn ra rất nhiều dân cư, điên cuồng mà chạy, không biết là đang sợ hãi cái gì?

Buổi sáng 10 giờ 30 phút, nửa phía nam thành phố Vi thị trống không, một bóng người cũng không có. Mà nửa thành phố phía bắc thì lại dị thường đông đúc, giao thông ùn tắc, đó đúng là tình huống bọn họ nhìn thấy lúc đầu khi vừa bước vào Vi thị.

Liệt Dương nhún vai: “Đây là lí do vì sao tôi nói phía bắc và phía nam khác nhau như trời với đất, lấy trung tâm thành phố làm ranh giới, thì ra đây là lí do, vì sao đường phố phía nam trống không, còn phía bắc lại là thi thể khắp nơi.”

Thời gian tiếp tục chuyển tiếp, buổi trưa 11 giờ, cư dân ở thành phố phía bắc đột nhiên bạo phát tranh luận gì đó, một mảnh vô cùng hoãn loạn, có rất nhiều người lao vào hỗn chiến, tựa hồ đã mất lý trí, mà hình ảnh giám sát vẫn như cũ không hề xuất hiện ánh sáng lam.

Sau một tiếng, có mấy chục người bị trói chặt được đưa đến nửa thành phố phía nam, từ đường phố trung tâm ném qua bên kia, những người đó có nam có nữ, có già có trẻ, Noãn Đông đem hình ảnh phóng lớn, thì phát hiện mười mấy người kia có chung một đặc điểm: Bọn họ đều có đôi mắt màu lam, giống với đôi mắt lam của Thanh Mặc.

Gợi ý pass chương sau: Đế vương điệp của tinh tế Trùng tộc tên gọi là gì? (9 ký tự)

[ĐBTBC] Chương 36: Yêm siêu hung dữ

Chương 36: Yêm siêu hung dữ.

Thi thể phân bố tán loạn, không hề có bất kỳ quy tắc nào, có người cuộn tròn chết ở góc đường, có người ôm nhau ngã ở lề đường, có người phơi thây giữa đường phố. Trên con đường rộng rãi có những chiếc xe nằm rãi rác hỗn loạn, khác với trạm thu phí là đại đa số bên trong mỗi chiếc xe đều có vài thi thể tồn tại, giống như trong nháy mắt đã xảy ra sự tình làm người không kịp trở tay mà gây ra tai nạn, thứ khiến cho Thư Tầm nghĩ đến trước tiên, đó là ánh sáng lam quỷ dị kia, thế nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Dọc theo đường đi, đến một con phố khác, phát hiện nhân số tử vong còn nhiều hơn, này mới chỉ là ở bên ngoài các tòa cao ốc, bên trong các tòa nhà không biết là cảnh tượng như nào nữa. Noãn Đông sớm đã thu liễm ý cười, ánh mắt lạnh băng, nhìn khung cảnh mạt lộ chân chính mà trầm mặc thật lâu.

Tay mập của Thư Tầm nắm chặt mép túi áo, sắc mặt cũng trầm trọng nhìn thi thể ở khắp nơi, các thi thể đều chết ở các tư thế khác nhau, có một số người đầu không hề bị tuyết bao phủ, cũng chính vì vậy mà có thể thấy được nét mặt tuyệt vọng hoang mang của họ, chúng được kỷ băng hà bảo tồn hoàn mỹ, cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ cực đoan so với thi thể của Thanh Mặc hình thành một sự tương phản đặc biệt, làm cho Thư Tầm cảm thấy không khỏe, nhưng mà trong lòng bé cũng vô cùng rõ ràng, đây mới chính là trạng thái chân thật nhất của một người đang đối diện với cái chết.

Trong phòng phát sóng trực tiếp là một mảnh im lặng, hiển nhiên khung cảnh trước mắt đã khiến cho mọi người chấn động không nhẹ, qua hồi lâu, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp mới xuất hiện lần nữa, hầu hết người xem nhìn thấy cảnh tượng này đều gửi biểu cảm sững sờ và bi thương, ngoài ra còn có một số người phỏng đoán nguyên nhân xảy ra cảnh tượng này.

“Tử vong quy mô lớn như vậy, hơn nữa nhìn qua giống như là đột ngột chết đi, ta chỉ có thể nghĩ đến ánh sáng lam kia.”

“Giống lầu trên, ta cũng có cảm giác như thế, không nghĩ đến khả năng nào khác.”

“Nếu như là ánh sáng lam làm cho nhiệt độ cực thấp, có thể bảo tồn thi thể, vậy thì vì sao những nơi từng đi qua trước đây, đều không thể nhìn thấy bất kỳ thi thể nào? Nhất định có chỗ không thích hợp.”

“Cảm giác tâm tình nặng nề, nguyên nhân một thế giới bị hủy diệt, tuyệt đối sẽ không đơn giản, ta cảm thấy chúng ta còn cách chân tướng quá mức xa xôi, thế nhưng ta tin tưởng vào năng lực của Dạ thần và cục bột nhỏ.”

Đi chầm chậm dọc theo đường phố, Noãn Đông tiện tay dọn sạch mấy thi thể bị vùi lấp, kiểm tra đơn giản tình huống của thi thể, mà lúc này, Dạ Tiền cũng không cản tầm mắt của Thư Tầm, cuối cùng thì dưới cảnh tượng như vầy, trừ khi Thư Tầm không muốn mở mắt, bằng không sớm muộn gì bé cũng sẽ phải đối mặt với nó.

Dạ Tiền duỗi tay sờ sờ trấn an đầu nhỏ của Thư Tầm, Thư Tầm nâng tay béo giống nhau vỗ vỗ vào ngón tay của Dạ Tiền trấn an lại, sau đó cố vươn thân thể nhỏ bé của mình ra ngoài một chút, như là phát hiện ra thứ mình cần.

Dạ Tiền bình tĩnh thu hồi tay, rũ ngón tay xuống lặng lẽ chà xát, lần đầu được người trấn an, vẫn là một cục bột nhỏ không lớn bằng bàn tay trấn an, khuôn mặt liệt của Dạ đại thần tỏ vẻ cảm giác này cũng không tệ lắm, trong lòng âm thầm quyết định, đêm nay sẽ không rửa ngón tay này.

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Dạ Tiền cảm nhận được một đạo lưỡi dao sắc bén vô cùng nhanh nhẹn ở cạnh bên thổi quét đến, tuy là vô thanh vô tức, thậm chí vì gió lạnh gào thét ở khắp mọi nơi mà khó nhận ra, nhưng Dạ Tiền có độ nhạy cảm cực cao, ngay lúc lưỡi dao đến gần, hắn đã phát hiện ra, nhanh chóng nhảy qua nơi khác, rơi xuống mặt đất, sau đó tiếp tục lùi lại vài bước, hai cánh tay hơi hơi rũ xuống bên hông, cơ bắp căng cứng, tạo thành trạng thái có thể tùy thời bạo phát. Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy những bước chân Dạ Tiền lưu lại trên mặt tuyết đều bị một đạo lưỡi dao gió cắt ra thành từng đạo sắc bén, tuyết đọng trên mặt đất bay lên tán loạn, đá vụn tứ tán.

Cùng lúc đó, Noãn Đông ở bên cạnh cũng làm ra phản ứng tương tự, chỉ là phương hướng nhảy ra lại ngược với phương hướng của Dạ Tiền, vô cùng linh hoạt né tránh vài đạo lưỡi dao gió rồi mới dừng lại.

Ánh mắt sắc bén của Dạ Tiền cùng Noãn Đông đều đồng thời nhìn về con phố đối diện, nơi đó là một khu chung cư bên đường, hai tầng ở dưới được dùng để kinh doanh buôn bán, phía trên thống nhất là một khu dân cư, mà lúc này, ở cửa sổ tầng năm có một bóng người thon dài đang đứng thẳng, bởi vì gió tuyết bốn phía, trong lúc nhất thời cả hai người đều không thể nhìn rõ bộ dáng của người nọ, thế nhưng thiên phú dùng lưỡi dao gió này đã chứng minh được một điều, hắn là một game thủ.

Mà Thư Tầm bởi vì vào lúc bị tập kích, đang vươn thân mình ra ngoài quan sát tình huống, cho nên vào lúc Dạ Tiền đột ngột lui ra sau, thì trong nháy mắt đã làm bé rơi khỏi túi tiền, cũng may Thư Tầm phản ứng nhanh nhẹn, hai bàn tay béo mập trực tiếp nắm lấy mép túi áo, lúc này mới thoát khỏi thảm trạng bị ném bay.

Nhưng Dạ Tiền liên tục làm ra động tác, cũng khiến cho Thư Tầm không còn cách nào đi vào trong túi áo, bé chỉ có thể gắt gao nắm chặt mép túi, theo động tác của Dạ Tiền mà bị ném trái quăng phải. Vào lúc Dạ Tiền dừng lại hành động, cũng là lúc Thư Tầm đang bị treo lơ lửng ở bên ngoài túi.

Sau khi Dạ Tiền không còn làm ra động tác nào khác, Thư Tầm theo quán tính lắc lư dùng lực, trong nháy mắt đem thân thể nhỏ bé của mình nhảy vào bên trong túi áo, sau đó, cũng trừng mắt tỏ vẻ vô cùng hùng hổ nhìn về phía đối diện, hiển nhiên trận đột kích bất ngờ này, đã làm cho bé khó chịu vô cùng.

Bên kia đường phố, mơ hồ có một bóng người ở bên trong gió tuyết, vào lúc ba người đang nhìn chăm chú, người nọ cũng không có ý định né tránh hay là trốn đi, mà là bất ngờ từ tầng năm nhảy xuống, nương theo bức tường cùng áo choàng to lớn ở trên người giảm xóc, sau đó vô cùng tự tin bước chân đi về phía này.

Theo bóng người đến gần, khuôn mặt của người đến cũng dần trở nên rõ ràng, Thư Tầm hơi hơi ngạc nhiên, bởi vì người này bé biết, đó là một người chơi Thần cấp, tên là Liệt Dương, Thư Tầm đã từng tiến vào phòng phát sóng, phòng thứ nhất đó là Dạ Tiền, còn phòng thứ hai là vị Liệt Dương này, cũng là người mang trên mình dòng máu của Trùng tộc, bản thể là đế vương điệp.

Sau khi Liệt Dương từ trên lầu năm nhảy xuống, Dạ Tiền cùng Noãn Đông đều từ trạng thái phòng bị đứng dậy, thế nhưng Thư Tầm vẫn như cũ có thể cảm nhận được, cơ bắp của Dạ Tiền vẫn đang căng chặt như cũ, điều này cho thấy Dạ Tiền chưa từng buông lỏng cảnh giác. Cho đến khi thấy rõ người đến, Dạ Tiền mới thoáng thả lỏng thân thể, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng như trước, ánh mắt sắc bén, Dạ Tiền giật giật ngón tay, bỗng nhiên phát giác lúc nãy mình ngồi xuống, ngón tay đã chạm phải tuyết trên mặt đất, mà lúc này, tuyết đọng ở trên đầu ngón tay cũng bởi vì nhiệt độ trong cơ thể mà bị hòa tan.

Dạ Tiền cách đây không lâu, vừa làm ra quyết định không rửa tay: “…….”

Ngay lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ cũng đã nổ lớn một trận, cảm xúc của mọi người đều kích động không ngừng, đương nhiên tình huống hai vị cường giả gặp gỡ luôn luôn làm cho người xem phấn khích không thôi, ngay cả bá chủ cũng như vậy, thanh âm nâng cao, ngữ khí vô cùng kích động: “Đây là hình ảnh chưa bao giờ có! Dạ Tiền cùng Liệt Dương gặp mặt! Mọi người đều biết, hai người kia là biểu tượng cho chí tôn cường giả của hai chủng tộc, nhưng mà từ trước đến nay ở trong trò chơi, hai người họ chưa bao giờ nhìn thấy đối phương!”

“Tẩy Nguyệt! Tẩy Nguyệt! Nhìn thấy không, hành động đánh lén vừa rồi của vương ta thật là soái đến ngây người!” Tử Sắc cũng kích động đến hai cái râu trên đỉnh đầu run run.

Tẩy Nguyệt đang kích động bị nghẹn lại, ho khan một trận: “Được rồi, cái này hẳn gọi là sự khác biệt của chủng tộc, Trùng tộc lấy cường giả vi tôn, tôn sùng chiến thắng, chúng ta cũng nên tôn trọng….. Dạ Tiền! Dạ Tiền! Đột nhiên ra tay! Hành động đánh bất ngờ thật là soái đến ngu người!” Thanh âm Tẩy Nguyệt tràn ngập kinh nghi bất định, bởi theo quan điểm của Tẩy Nguyệt, thì sau khi Dạ Tiền phát hiện người đến là Liệt Dương, hắn nhất định sẽ lạnh lùng quay lưng, không hề hứng thú mà rời đi….

Trong phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập spam, hiện tại fan của hai đại chủng tộc đang loạn thành một đoàn, bởi vì Dạ Tiền đột nhiên bạo khởi mà không khí nổ mạnh một lần nữa.

“Chúng ta có thể nhìn thấy, công kích của Dạ Tiền vô cùng mạnh mẽ, hầu hết chúng ta đều có thể cảm nhận được lực ngưng tụ chợt bùng nổ, làm cho Liệt Dương trở tay không kịp, đi vào cục diện bị động….” Tẩy Nguyệt nhanh chóng giải thích cảnh tượng hai người đang giao thủ, Dạ Tiền vẫn chưa hóa thành hình thú, Liệt Dương cũng không hóa cánh, hai người chỉ đơn thuần thông qua cách đấu tứ chi, bằng vào lực lượng của bản thân mà giao phong.

Đương nhiên, Liệt Dương cũng không đoán được Dạ Tiền lại có phản ứng như vậy, cho nên rất nhanh đã rơi vào thế bị động, mà ở trước mặt Dạ Tiền rơi vào trạng thái bị động, thì sẽ mang theo ý nghĩa rất khó xoay chuyển, đột nhiên tầm mắt của Liệt Dương lơ đãng đảo qua túi áo trước ngực của Dạ Tiền, túi áo kia phồng phồng, còn có một cái đầu tóc màu đen, tóc?!

Lại lần nữa bị động tiếp nhận công kích của Dạ Tiền, Liệt Dương vút một cái, bàn tay trực tiếp hướng về phía túi áo, lúc này ánh mắt của Dạ Tiền kết một tầng băng, tựa hồ càng thêm lạnh lẽo, trong mắt cũng lộ ra sát ý như có như không, đang chuẩn bị ra tay, thì Thư Tầm ở trong túi áo tựa hồ cũng đã nhận ra được điều gì đó, bé duỗi tay chọc chọc ngăn trở động tác của Dạ Tiền, sau đó chủ động xuất hiện, bán thú hóa ra móng vuốt sắc bén, đùng đùng tức giận mà cho bàn tay đang tiến đến một cái móng vuốt.

Theo quán tính máu màu xanh bị văng ra ngoài, nhỏ giọt lên nền tuyết trắng cách đó không xa, đồng tử của Liệt Dương chợt co rút lại, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, cùng Dạ Tiền bảo trì khoảng cách an toàn. Mà Dạ Tiền cũng không tiếp tục truy kích, cảnh tượng nhất thời rơi vào an tĩnh.

Trong phòng phát sóng trực tiếp chính phủ:

“Một trảo đã làm vỡ phòng ngự của vương ta? Đây là thứ gì thế?”

“Vương của ta đã đổ máu!”

“Thì ra Tầm bảo bảo nhà ta lại dữ như vậy, hahaha, làm đến đẹp!”

“Chỉ có ta còn đang hoài nghi, tại sao Dạ Tiền lại đột ngột tiến hành công kích sao?”

“Này thì có gì hoài nghi, nhất định là hai cường giả gặp mặt, tự nhiên là muốn giao đấu một phen, ta càng muốn biết huyết mạch của bánh bao đến tột cùng là gì?”

“Thế nhưng lại là một con sủng vật, Vương của ta chỉ là bất cẩn thôi.”

“Lầu trên, ngươi nói như vậy sẽ bị đánh biết không?”

Liệt Dương cúi đầu nhìn nhìn vết cào ở trên bàn tay của mình, khoảng cách vết cào rất gần, nhưng dấu vết rõ ràng, giới hạn cũng rõ, tuy vết thương không nặng, thế mà lại có thể khiến hắn chảy máu, Liệt Dương ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ tí hon đang chống nạnh nhìn mình chằm chằm, thật sự hoang mang: “Đây là thứ gì?”

Thư Tầm lẩm bẩm một tiếng, nãi hung nãi khí mở miệng: “Là thứ anh không thể trêu vào!”

Liệt Dương nhướng mày: “Kiêu ngạo như vậy?”

Đầu nhỏ Thư Tầm giương lên: “Chính là kiêu ngạo như vậy! Anh có thể làm gì chứ!”

Liệt Dương tức khắc nở nụ cười khoái trá, Thư Tầm khẽ meo meo cúi đầu, nhìn thoáng qua Liệt Dương, không rõ bé đã nói câu gì mà chọc trúng điểm cười của hắn, sau đó cảm thấy cúi đầu rất tổn hại khí thế, vậy là lần nữa bất động thanh sắc giơ đầu lên.

Không thèm để ý lắc lắc cái tay bị thương, thanh âm Liệt Dương nghe đến mười phần vui sướng: “Thật là hợp gu ăn của tôi.” Nói xong còn liếm liếm khóe miệng.

Thư Tầm tức khắc cảm thấy khí thế có chút suy giảm, vừa rồi chính bé dùng toàn bộ linh lực mới có thể cho hắn ba đường trảo ấn, điều này nói rõ thực lực người này rất mạnh, hơn nữa mẫu thân không phải từng nói bướm có thể ăn sao? Lẽ nào bướm lớn sẽ ăn chuột? Thư Tầm vừa nghe thấy từ hợp gu ăn uống thì tư duy đã nhịn không được suy nghĩ lung tung.

Dạ Tiền lạnh lùng liếc nhìn Liệt Dương một cái, sau đó giống như suy đoán trước đây của Tử Nguyệt, mặt than không chút hứng thú, cũng không hề lưu luyến cất bước chuẩn bị rời đi.

Noãn Đông giống nhau nhìn thoáng qua Liệt Dương, trong mắt không hề có chút ấm áp, cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác, rõ ràng hành động đánh lén ban nãy của Liệt Dương khiến cho Noãn Đông không vui.

Liệt Dương thấy thế thì cũng bước chân dài theo sau hai người, đồng thời ngữ khí mang theo tiếc nuối nói: “Vừa rồi còn nghĩ, có thể một kích đánh chết, như vậy thì sẽ ít đi một đối thủ cạnh tranh, thế nhưng không ngờ, đánh ai cũng không thành, vậy thì, không bằng chúng ta tạm thời kết minh? Theo những gì tôi biết, thì thế giới này không chỉ có mỗi một cái lục địa như vậy, mà tôi cũng nắm giữ rất nhiều manh mối quan trọng…..”

Thư Tầm cảm thấy mạch não của người này thật là kỳ lạ, đánh lén thất bại không thể giết được đối thủ, thì ngay lập tức lựa chọn kết minh, chẳng lẽ là vì khác biệt chủng tộc? Thế nhưng, Noãn Đông rất bình thường mà? phương thức tư duy cũng giống với nhân loại. Liệt Dương còn đang vô cùng tự tin ăn nói tùy ý, tựa hồ hành vi đánh lén lúc nãy của hắn là vô cùng bình thường, không thể giết chết Dạ Tiền ngược lại còn bị cào cho một cái cũng không hề quan tâm, mà còn nghiêm túc suy nghĩ đưa ra đề nghị kết minh.

Dạ Tiền và Noãn Đông không nói một lời, tựa như hai toà núi băng di động, coi Liệt Dương là một tên không tồn tại. Liệt Dương thấy thế, thì nhún vai ngữ khí mang theo vài phần cảm thán nói: “Chủng tộc có tinh thần lực cao đúng là phiền toái.”

Năm đại chủng tộc, tinh thần lực của Huyễn tộc là tối cao, không ai có thể với tới, địa vị cũng không thể lung lay. Mà nhân loại, trước khi Huyễn tộc xuất hiện, thì vẫn luôn nhờ vào khoa học kỹ thuật cao siêu mà chiếm được một vị trí nhỏ, có thể thấy được dẫn đầu tồn tại đó là tinh thần lực, tuy rằng, sau này có sự xuất hiện của Huyễn tộc, đã khiến cho nhân loại rơi vào vị trí xấu hổ, nhưng nhân loại lại có thuốc tiến hóa thức tỉnh, mà sau khi thức tỉnh giả được thức tỉnh thì thần lực cùng thể lực lại lần nữa bay vọt lên cao, cho dù không thể đạt đến trình độ tinh thần thể của Huyễn tộc, nhưng cũng làm cho ba chủng tộc khác phải kiêng kỵ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thư Tầm lại cảm thấy tư duy của Noãn Đông tương tựa như nhân loại, trí lực cao cũng mang ý nghĩa có suy nghĩ giống nhau, như vậy, các loại quan niệm cùng quy tắc sẽ có vài phần tương tự, mà thân là Trùng tộc, suy nghĩ của Liệt Dương hiển nhiên vô cùng đơn giản, bất luận là thế giới gì, thì cũng đều là cường giả vi tôn, người thắng sẽ được tôn trọng, hết thảy đều là vì mục đích thành công, nếu đánh lén thành công, thì hắn sẽ có thể diệt trừ một đối thủ nặng ký, còn nếu đánh lén thất bại, thì tất nhiên sẽ phải liên thủ với nhau để đạt được sức mạnh tối đa.

Quan niệm khác biệt của các chủng tộc khác nhau, cũng không thể là việc có thể giải quyết, mà chỉ có thể tôn trọng hoặc là thích ứng lẫn nhau, cũng vì vậy, người chơi săn giết người chơi khác ở bên trong trò chơi là tồn tại hợp pháp, chỉ là quan niệm khác nhau, không thể phát biểu thị phi đúng sai.

Dạ Tiền cùng Noãn Đông vẫn như cũ bước đi không ngừng, Thư Tầm nắm tóc ở trước trán, suy nghĩ hẳn là kế tiếp Liệt Dương sẽ nói đến lợi thế của hắn. Quả nhiên, thanh âm tùy ý của hắn đã vang lên: “Tôi phát hiện một cư dân bản địa.” Dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Còn sống.”

Dạ Tiền và Noãn Đông đồng thời dừng bước, Thư Tầm cũng hơi hơi ngây người. Còn sống? Dân bản địa!

Dạ Tiền xoay người, lạnh lùng mở miệng: “Ở đâu?”

Liệt Dương chỉ chỉ Thư Tầm đang ở bên trong túi áo Dạ Tiền: “Đứa nhỏ này cho tôi mượn chơi một lát.”

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tự tin của Liệt Dương, hai móng vuốt của Thư Tầm lại xòe ra, Dạ Tiền dừng lại một lát sau đó xoay người, tiếp tục lên đường, Noãn Đông cũng đuổi theo bước chân hắn, đem Liệt Dương bỏ lại ở phía sau.

Liệt Dương năm lần bảy lượt bị người bỏ qua: “…….”

Liệt Dương cạn lời nhìn trời, sau đó theo không khí phun tào: “Mọi người nói, một kẻ không thú vị như này, vì sao phòng phát sóng lại có nhân khí cao hơn tôi?” Sau khi phun tào xong, thì hơi hơi nâng cao thanh âm: “Chỉ đùa chút mà thôi, phát hiện người sống ở gần trung tâm thành phố Vi thị, nửa phía nam thành phố Vi thị, nói sao ta? Tình huống có chút đặc biệt, tôi đã đi đến đó, đặt chân không dễ dàng.”

Dạ Tiền cùng Noãn Đông lại dừng chân lần nữa, đương nhiên là chờ Liệt Dương nói tiếp, Liệt Dương ở phía sau đuổi theo hai ba bước thì đã đến, sau đó ngữ khí mang theo cảm khái nói: “Một nửa phía nam cùng một nửa phía bắc có thể nói là khác nhau một trời một vực, các cậu nhìn thì sẽ biết, người còn sống là một đứa nhỏ tuổi không lớn lắm, trông thấy tôi thì đã trực tiếp chạy vào nửa phía nam kia, hẳn là mảnh đất phồn hoa nhất của trung tâm thành phố, vật tư phong phú, nếu đã sống sót lâu như vậy, thì nhất định là sinh hoạt ở phụ cận trung tâm thành phố.”

Dạ Tiền trầm tư một hồi, lại lần nữa bước đi, lúc này đã xác định được mục tiêu, đúng là trung tâm thành phố. Thư Tầm tự hỏi đoạn tin tức này của Liệt Dương, lấy tính cách của hắn, nếu hắn phát hiện người sống còn không mang đi, thì là do người sống sót quá nhạy bén, hay còn là nguyên nhân nào khác? Ngoài ra, cái gì gọi là nửa bắc nửa nam khác nhau như trời và đất? Chẳng lẽ là nửa phía nam kia có bốn mùa như xuân hả?

Ven đường đi không ai mở miệng nói chuyện, Liệt Dương có chút không thích ứng được với cái không khí như này, Thư Tầm cũng đã từng xem qua phòng phát sóng trực tiếp của Liệt Dương, hắn là một người rất am hiểu điều tiết không khí và giải trí, có thể có được nhân khí cao như vậy, không chỉ đơn giản là dựa vào thực lực cùng huyết mạch, mà còn là vì sự hài hước và lời nói tự tin của hắn.

Trên đường đi, bên dưới gò tuyết là từng khối thi thể nối tiếp, tư thế khác nhau, nhưng biểu tình lại cùng là thấp thỏm lo âu, hoặc là mờ mịt tuyệt vọng giống nhau. Nhìn cảnh tượng này, hiển nhiên Liệt Dương cảm khái vô cùng, nhưng bất đắc dĩ có hai tòa núi di động cùng với một cục bột nhỏ kiêu ngạo, ai cũng không tính mở miệng, làm cho Liệt Dương – cũng không thể nghĩ đến cái gì thì sẽ thuận miệng nói cái đó.

“Quy mô sinh mệnh thể trí tuệ tử vong nhiều như vậy, tôi cảm thấy ngoại trừ ánh sáng lam đột ngột xuất hiện kia thì không còn lời giải thích nào khác, những cư dân chết ở ngoài này, hẳn là do lần đầu ánh sáng lam đột nhiên xuất hiện, khiến cho bọn họ không kịp trở tay, trực tiếp bị đóng băng ở bên ngoài, mà sau khi ánh sáng lam biến mất, thì đã sớm bị nhiệt độ thấp làm cho tử vong, trừ cái này ra, tôi không nghĩ đến sẽ có khả năng nào khác.”

Noãn Đông cùng Dạ Tiền không hề mở miệng, nhưng mà rõ ràng thần sắc trên mặt không tỏ vẻ tán đồng, mà ngay cả bánh bao nhỏ ở trong túi áo Dạ Tiền cũng lộ ra vẻ mặt không ủng hộ, ngay lập tức Liệt Dương cảm thấy có chút kinh ngạc: “Chẳng lẽ các ngươi đã phát hiện ra manh mối gì khác?”

Yên tĩnh…..

Liệt Dương: “…..” Tựa hồ cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao Dạ Tiền được xưng là một game thủ cao lãnh, mà một người khác mình không quen biết cũng có vẻ là người lạnh nhạt.

Cuối cùng, vẫn là Thư Tầm xuất hiện điều tiết không khí xấu hổ này, Thư Tầm phát hiện, khả năng định nghĩa mà bé đối với Noãn Đông là có chút lệch ray, thì ra vẻ mặt ấm áp của Noãn Đông cũng không phải dễ dàng được nhìn thấy như vậy.

“Phỏng đoán của anh chỉ thích hợp vào lúc nhìn thấy cảnh tượng lần đầu, khi mà đi vào thành phố, nhưng mà đi xa như vậy, thi thể đông đảo, phân tán hỗn loạn, tư thế khác nhau, hiển nhiên là do lúc phát sinh tình huống làm cho mọi người chạy trốn hỗn loạn khắp nơi, không có bất kỳ phương hướng nào, mà trên mặt của các thi thể hầu hết đều là khuôn mặt khủng hoảng cùng mờ mịt, chứng minh bọn họ đối với cái chết không rõ nguyên nhân, trở tay không kịp, nếu thật là vì ánh sáng xanh, vậy thì tất cả mọi người hẳn là nên chạy trốn về hướng nam, cho dù ánh sáng lam đến rất nhanh chóng, thì ít nhất tất cả phương hướng mọi người chạy đều phải giống nhau, hơn nữa trên mặt cũng không thể mờ mịt như vậy, ánh sáng lam quỷ dị, nhưng mà vẫn thấy được, còn bọn họ, mờ mịt giống như cái gì cũng không biết.”

Liệt Dương nghe xong thì trong mắt có vài phần kinh ngạc, hiển nhiên như lời của Thư Tầm nói, hắn chưa hề suy xét đến, nhìn thấy thi thể nằm trong thành phố, thì theo bản năng nghĩ ngay đến ánh sáng lam, cho nên không hề suy nghĩ sâu xa, không nghĩ đến một đứa nhỏ tí hon không lớn bằng bàn tay của người trưởng thành, thế nhưng lại có thể hiểu rõ như vậy, còn suy nghĩ rất thấu đáo….

Không chỉ có Liệt Dương, lần đầu Thư Tầm cũng nghĩ nguyên nhân là do ánh sáng lam, nhưng mà sau đó lại phát hiện ra vài điểm bất ngờ, chúng khiến cho Thư Tầm chậm rãi ý thức được có điểm không thích hợp.

Trong phòng phát sóng trực tiếp:

“Trước đây ai nói sủng vật gì đó ơi, đã bị vả mặt chưa? Tầm bảo bảo nhà ta dùng đầu để nói cho ngươi biết, cái gì gọi là trí tuệ.”

“Lấy nhân cách ra bảo đảm, những lời suy đoán kia tuyệt đối không có sự hỗ trợ của Noãn Đông và Dạ thần, ba người này hoàn toàn không có phương thức giao tiếp như vậy, thế nhưng xem ra chỉ số thông minh đều ngang nhau.”

“Ài, những gì Tầm bảo nói ta đều chưa từng nghĩ đến, nhiều nhất chỉ nghĩ là do ánh sáng lam gây ra.”

“Cục cưng tầm bảo bảo có logic rõ ràng, khí phách hăng hái ở bên trong túi lộ ra dáng vẻ chỉ điểm giang sơn.”

Liệt Dương nhanh chóng thu liễm vẻ mặt kinh ngạc, như cũ tỏ vẻ tùy ý mở miệng: “Ngoài những thi thể lộn xộn ngang dọc này, còn có căn cứ gì khác không?”

Thư Tầm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liệt Dương một cái không hề trả lời, mà hỏi: “Anh đến Vi thị bao lâu rồi?”

“Một ngày, có phải tốc độ rất nhanh không? Muốn suy xét thay đổi túi tiền không?”. Liệt Dương nở nụ cười tự tin.

Vẻ mặt Thư Tầm ghét bỏ: “Thời gian một ngày, anh chỉ phát hiện ra một người sống sót, không đi đến cửa quản lí giao thông? Không đi qua cửa khí tượng, không đi tìm viện nghiên cứu, không đi qua thư viện? Cũng không đi đến cơ quan…..”

Lắng nghe lời bánh bao nhỏ nói, Liệt Dương trợn mắt há mồm.

Thư Tầm lẩm bẩm, sau đó tổng kết: “Đổi túi tiền? Tôi sợ tôi nhịn không được sẽ dùng móng vuốt đánh anh.”

Lần đầu tiên Liệt Dương bị người ghét bỏ, lộ ra vẻ mặt buồn bực, quan trọng nhất là, hắn không còn gì để nói, bởi vì những nơi Thư Tầm nói qua, hắn chỉ tiện đường đi đến một nơi, đó là thư viện.