[ĐBTBC] Chương 40: Bánh bao nhỏ run rẩy

Chương 40: Bánh bao nhỏ run rẩy.

Ngay lúc này, Thư Tầm bỗng chú ý thấy, loại thuốc hưng phấn này có số lượng tiêu thụ không tệ, vì ở trên quầy hầu như không còn dư lại bao nhiêu. Lại nghĩ đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi bất thường của cư dân Vi thị, có lẽ có rất nhiều người đang sử dụng loại thuốc này, người bình thường dùng thuốc hưng phấn là vì bảo trì thanh tỉnh, để ban đêm không buồn ngủ, vậy còn người có đôi mắt lam, họ sử dụng loại thuốc này phải chăng cũng là vì nguyên nhân đấy?

Thanh Mông chỉ mới bảy tám tuổi mà đã có thể thuần thục tìm được thuốc hưng phấn, đủ để chứng minh bé đã dùng lọai thuốc này rất lâu rồi, hơn nữa còn không bài xích, vậy thì có thể giải thích đã từng có người hướng dẫn bé sử dụng loại thuốc này, thậm chí còn chỉ bé cách một mình đến đây mua thuốc, Thư Tầm chỉ chỉ lọ thuốc Thanh Mông đang cầm trong tay, nghi ngờ hỏi: “Vì sao lại phải uống thuốc?”

Thanh Mông cầm bình thuốc trên tay mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó nghiêng đầu đáp: “Bởi vì ba mẹ nói như vậy sẽ không cần phải ngủ nữa.”

“Vì sao lại không thể đi ngủ?” Thư Tầm tiếp tục hỏi.

Thanh Mông tựa hồ muốn nói tiếp, nhưng mà cuối cùng lại không biết nhớ đến chuyện gì, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cơ hồ không nghe thấy thanh âm đáp: “Ba mẹ không cho nói.”

Nghe đến đây, Thư Tầm đã hiểu, ba mẹ Thanh Mông nhất định là đã phát hiện ra chuyện dị thường nào đó, bởi vậy mới cố ý dặn dò kỹ càng, nếu không thì Thanh Mông cũng sẽ không mẫn cảm đến vậy: “Đi thôi, cậu muốn đi đâu?”

Thanh Mông ngẩng đầu, phát hiện Thư Tầm không bởi vì bé có chuyện giấu diếm mà tức giận, vì thế liền cười cong mắt, dùng sức gật đầu: “Tôi phải về nhà, các cậu có muốn đi cùng không? Bướm lam sắp đến rồi, ở nhà sẽ ấm hơn rất nhiều.” Thanh âm Thanh Mông rất vui vẻ, hoàn toàn không còn bài xích bọn họ giống như ban đầu.

Có thể xảy ra tình huống này, đại đa số đều là nhờ vào công lao to lớn của Thư Tầm, ngoài ra việc một đứa trẻ yêu thích náo nhiệt đơn thuần vốn đã là thiên tính, hơn nửa năm nay Vị thị đã lâm vào diệt vong, nếu như những người mắt lam còn sống khác đã lục tục rời đi, vậy thì Thanh Mông đã sống một mình ở đây trong bao lâu rồi? Trong đôi mắt tràn đầy mong chờ của Thanh Mông, Thư Tầm gật gật đầu nhỏ. Vì thế Thanh Mông vô cùng vui vẻ mà đi ở phía trước dẫn đường, đi về phía nam thành phố.

Rời khỏi siêu thị, bên ngoài vô cùng yên tĩnh không một ngọn gió, mà ở phía chân trời xa xôi u ám, đã loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng lam, hiện tại màu sắc vẫn còn rất nhạt, nếu như không chú ý thì gần như là không thể nhìn thấy.

Bởi vì dựa theo tốc độ của Thanh Mông, mà bước chân của nhóm người trở nên vô cùng thong thả, Thư Tầm hiếm khi không nằm ở trong túi, mà là lộc cộc lộc lộc đi ở phía sau Thanh Mông, đối với những người khác mà nói thì tuyết đọng ở mắt cá chân không có gì đáng ngại, nhưng mà lấy Thư Tầm đến nói thì đó chẳng khác nào là tai họa ngập đầu.

Không đợi Thư Tầm tự mình bò ra, bước chân của Dạ Tiền đã ngừng lại, khom lưng, duỗi tay, đem bánh bao nhỏ từ trong hố tuyết xách lên, sau đó run nhè nhẹ, ngay lập tức cả thân thể của bánh bao nhỏ cũng lắc lư theo, cùng lúc đó tuyết trắng dính ở trên người cũng bị chấn động này làm cho rớt xuống. Thư Tầm ở trên không duỗi cái tay béo của mình phủi phủi quần áo, sao khi không còn bông tuyết, lúc này mới đạp cái chân nhỏ ý bảo Dạ Tiền buông mình xuống. Trên mặt Dạ Tiền vẫn như cũ không chút cảm xúc, buông lỏng đôi tay, nội tâm bên trong thì điên cuồng cào tường, khống chế xúc động muốn đem bánh bao nhỏ bỏ lại vào trong túi.

Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, đoàn người đi đến một khu chung cư, tầng lầu chung cư tại chốn phồn hoa Vi thị này không tính là cao, nhưng mà lại vô cùng ưu nhã sang trọng, phong cách độc đáo. Thang máy chung cư đã sớm không thể sử dụng, Thanh Mông mang theo nhóm người đi lên tầng 3, sau đó mở cửa phòng.

Vừa bước vào phòng, Thanh Mông một bên thay dép lê, một bên vui vẻ hướng vào trong phòng hô: “Ba mẹ, con đã về rồi.”

Thân ảnh cao lớn của ba đại nam nhân đứng lặng như tờ, bánh bao nhỏ cũng đứng ở bên chân bọn họ, lẳng lặng nhìn vào.

Sau vài phút:

Ba đại nam nhân cao lớn thay dép lê màu hồng mà Thanh Mông tìm thấy được, cứng ngắc mà bước vào phòng, Thư Tầm cũng giống vậy, một đôi dép lê màu hồng xù xù nhìn qua còn vô cùng vừa chân, đừng hỏi dép lê từ đâu mà có, nhìn vào cái chân búp bê đang toả sáng chói lóa là biết rồi…

Chờ mấy người đổi xong dép lê, Thanh Mông liền đi vào trong phòng ngủ, tiếp theo trong phòng liền truyền đến thanh âm nói chuyện, Thư Tầm tò mò nghiêng đầu nhìn vào bên trong nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hiển nhiên, ba mẹ của Thanh Mông không thể nào có khả năng còn sống được.

Bên trong video giám sát có thể nhìn thấy, Thanh Mông đã rất muốn quay về phía bắc thành phố, Thư Tầm cũng đã từng nghĩ bởi vì ba mẹ của Thanh Mông ở phía bắc thành phố, nhưng bây giờ xem ra, chân tướng vĩnh viễn không bao giờ có thể đơn giản đến như vậy. Thanh Mông là một người mẫn cảm, hiểu chuyện, độc lập, thậm chí còn có thể tự mình sinh sống trong một thành phố to lớn hoang vu như Vi thị suốt nửa năm, nếu như không có ai bồi dưỡng cùng dạy dỗ, Thư Tầm tuyệt đối không tin.

Rất nhanh, Thanh Mông đã từ trong phòng ngủ đi ra, hơn nửa còn cẩn thận đóng lại cửa phòng, sau đó mới trở về phòng khách, nhìn nhìn mọi người, đột nhiên Thanh Mông nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt sáng lên, bịch bịch chạy đến nhà ăn lấy mấy cái ly, sau đó đổ nước vào ly, đặt ở trên bàn trà: “Mời mọi người uống nước.” Thanh Mông ngồi trên ghế sofa khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mọi người.

Liệt Dương cười ha ha: “Cô chủ nhỏ thật hiểu chuyện, cảm ơn.” Nói xong bưng đồ uống lên, Dạ Tiền mặt không cảm xúc cũng bưng đồ uống lên, từ khi gặp được người sống Noãn Đông luôn luôn trầm mặt bỗng nhiên nở nụ cười, ngay tức khắc giống như đông đi xuân đến vô cùng ấm áp, Thanh Mông nho nhỏ nhìn đến ngẩn ngơ, sau đó cũng nở nụ cười rạng rỡ đáp lại.

Liệt Dương uống một ngụm nước thiếu chút nữa đã bị sặc, thật vất vả mới có thể kiềm chế lại được, thanh âm tràn đầy kinh ngạc: “Cậu cư nhiên sẽ cười! Hơn nữa còn cười, cười như vậy, như vậy….”

Tầm mắt Noãn Đông tràn ngập lạnh lùng và xa cách nhìn qua, Liệt Dương tức khắc ngậm miệng, nhún vai không thèm để ý nữa, dù sao thì ở trong mắt của hắn, giữa những người này cũng chỉ có mình hắn là người bình thường mà thôi.

Giữa trưa, ánh sáng màu lam bắt đầu trở nên rõ ràng, chỉ cần xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng có thể cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương, trong phòng đốt một lò than, nhánh cây Bạch Nham thiêu đốt mạnh mẽ, xua tan cái lạnh trong phòng, đương nhiên Thanh Mông rất thích, cả một buổi sáng đều vây quanh gần chậu than.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Thanh Mông mệt đến rũ rượi đánh một cái ngáp, sau đó lắc lắc đầu, chạy nhanh về phía đống vật phẩm vừa mới mang về, tìm ra hai lọ thuốc rồi lại chạy đến bàn trà, thuần thục lấy ra một viên thuốc, bưng ly lên uống.

Thư Tầm ở trên bàn trà im lặng đứng nhìn, xem ra loại thuốc này ở trên thế giới, ít nhất là bên trong Vi thị có độ thừa nhận rất cao, hẳn là thuốc hưng phấn có tác dụng phụ thấp nhất, nếu không thì người thân của Thanh Mông cũng sẽ không đưa cho Thanh Mông sử dụng: “Thanh Mông, cậu dùng thuốc này bao lâu rồi?”

Thanh Mông đem lọ thuốc cất vào bên trong ngăn kéo, nghe vậy thì đáp: “Bắt đầu sử dụng từ một năm trước, thế nhưng đã không dùng rất lâu rồi.”

Ngay lập tức Liệt Dương cảm thấy khó hiểu, ở bên trong siêu thị Liệt Dương đã nhìn thấy Thanh Mông cầm đi hai lọ thuốc, biết được công hiệu của thuốc, chỉ sợ Thanh Mông bài xích mà không hỏi, hiện tại trông thấy thái độ này của Thanh Mông, tựa hồ cũng không quá bài xích chuyện này, vì thế liền lộ ra nụ cười tiêu chuẩn hỏi: “Vậy thì vì sao hôm nay lại dùng?”

Kết quả, Thanh Mông lại trầm mặc, đương nhiên vấn đề này cũng là bí mật của Thanh Mông, mà bí mật này ba mẹ của Thanh Mông đã từng nói với nó rằng tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.

Thư Tầm bước chân ngắn đi đến bên chân của Liệt Dương, giơ cái chân nhỏ đá vào mắt cá chân của hắn một cái. Rõ ràng câu hỏi lúc nãy đã chạm vào thần kinh mẫn cảm của Thanh Mông, làm cho tâm trạng của nó trong nháy mắt hạ xuống và đề phòng.

Liệt Dương bị bánh bao nhỏ đá đến ngu người, cái chân nhỏ này đá vào người hắn hoàn toàn không có một chút đau đớn nào, ngược lại còn có chút ngứa, thế nhưng Liệt Dương cũng rõ ràng là Thư Tầm đang nhắc nhở hắn, nhận thấy bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt, Liệt Dương nhanh chóng che lại mắt cá chân của mình, dùng một chân nhảy lên, giả vờ thống khổ rên rỉ.

Thư Tầm: “…..” Người này thật sự là mang trên mình huyết mạch đế vương trùng tộc? Kỹ năng diễn xuất dở tệ cùng với cung phản xạ quá dài như này làm sao lại có thể sống đến tận bây giờ vậy?

Thanh Mông nhìn Liệt Dương đứng trên sàn nhà nhảy nhót, nhịn không được mà cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo của Thanh Mông vang vọng khắp tòa chung cư trống vắng, đem lại sự sống cho nơi đây. Liệt Dương thấy thế thì lộ ra một hàm răng trắng tinh, nở một nụ cười tràn đầy tự tin.

Trong phòng phát sóng trực tiếp:

“Che mặt, ta cái gì cũng không thấy, vương của ta không có khả năng ngốc đến như vậy.”

“Vì sao có cảm giác từ khi gặp được ba người này, IQ của vương ta đã đột ngột giảm xuống số âm.”

“Không, lầu trên! Đây là bởi vì có sự đối lập, đừng nói là Dạ Tiền, ngay cả bánh bao nhỏ, ngươi cũng không thể nắm bắt được.”

“Nhưng mà ta cảm thấy Liệt Dương thiệt là ấm áp, còn có thể chọc Thanh Mông nở nụ cười, tuy rằng cách thức có chút ngu ngốc.”

“Đồng ý với lầu trên, tuy rằng một màn này không nỡ nhìn thẳng, nhưng mà lại khiến cho ta có cái nhìn mới về đế vương điệp.”

Chung cư, không khí lần nữa trở nên ấm áp, Thanh Mông tựa hồ cũng quên đi vấn đề lúc nãy, ngược lại còn bị hành động của Liệt Dương chọc cho nở nụ cười thoải mái, thậm chí cũng vì vậy mà đối với Liệt Dương càng thêm thân cận, biểu hiện cụ thể là sẽ đem món ăn vặt mình yêu thích nhất chia cho Liệt Dương một bịch.

Liệt Dương quả thật là thụ sủng nhược kinh, hiển nhiên đối với một người không biết cách giao lưu với trẻ con như hắn, thì đây chính là loại đãi ngộ lần đầu tiên hắn nhận được, vì thế sau một buổi chiều, trong phòng khách, Liệt Dương đã trở thành người thứ hai thân cận với Thanh Mông sau Thư Tầm.

Vào lúc ba người cùng nhau chơi trò chơi trên bàn cờ*, thì ở bên ngoài, ánh sáng lam đã lặng lẽ phủ xuống, bóng tối bao trùm cả Vi thị, cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ của chung cư trong nháy mắt đã kết thành một tầng băng mỏng. Thư Tầm ôm quân bài so với mình còn lớn hơn nghiên cứu, Thanh Mông đã ném bài xuống, đạp dép lê một đường chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra thế giới trong vắt ở bên ngoài, Thư Tầm cũng đi qua, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.

(Trò chơi trên bàn cờ: tên tiếng anh : Chess game : Cờ vua , phân loại :Mạt chược, Cờ tướng, Cờ vây, xì phé, gobang… Trong văn hẳn là chơi xì phé??)

Đột nhiên, xuyên thấu qua lớp kính phản chiếu, Thư Tầm tựa hồ nhìn thấy trong đôi mắt màu lam của Thanh Mông là một dáng vẻ khác của Vi thị.

Một thành phố trong vắt như pha lê, dưới lớp bao phủ mỏng manh gần như là không thể nhìn thấy ánh sáng màu lam, tuyết trắng thuần khiết không chút tì vết như là mây trắng trên bầu trời, toàn bộ Vi thị, là một thành phố huyền ảo, mộng mơ lơ lửng trên bầu trời, mà bên trong thành phố mộng mơ này, là vô số những con bướm màu lam nửa trong suốt đang bay múa, cao cao thấp thấp, nối tiếp nhau, mỗi lần xẹt qua đều sẽ ở trên không trung lưu lại một đường cong màu lam nhạt óng ánh, lại tựa như lười biếng mà đung đưa theo gió, đi lang thang khắp thế gian.

Thư Tầm ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lam trong veo kia của Thanh Mông, trong đôi mắt kia biểu lộ sự ngạc nhiên cảm thán cùng với khát vọng hướng về. Thư Tầm hơi hơi nhăn mày, bé xác định chính mình ở bên ngoài cửa sổ nhìn không thấy bất kỳ con bướm màu lam nào, nhưng mà trong nháy mắt, bé chắc chắn bản thân đã nhìn thấy ở trong ảnh ngược của Thanh Mông có những con bướm màu lam, chỉ là hiện tại đã biến mất không còn. Hơn nữa vì sao, Thanh Mông lại lộ ra thần sắc khao khát? Chẳng lẽ là vì khoảng khắc kia quá xinh đẹp?

P/s: Chương này có lời muốn nói của tác giả, nhưng vì quá dài, nên mị sẽ không dịch🤣🤣🤣

[ĐBTBC] Chương 39: Quả đào vị Thư Tầm

Chương 39: Quả đào vị Thư Tầm

Bước vào phạm vi thành phố phía nam, càng đi vào trung tâm thành phố tầm nhìn càng thoáng đãng không ít, tuyết trắng dày đọng bằng phẳng trên đường giống như một khối bạch ngọc trắng tinh không tì vết, làm người không đành lòng bước chân đạp lên.

“Có cần tìm người sống sót trước không?” Con phố phụ cận trung tâm thành phố là khu vực phồn hoa nhất ở Vi thị, cũng là nơi có vật tư phong phú đa dạng nhất, ban đầu Liệt Dương vì tình huống khác biệt quỷ dị của hai khu vực bắc – nam này nên mới không dám tùy tiện bước vào, hiện tại vì đã biết được nguyên nhân, cho nên sự cố kỵ nghi ngờ trong lòng cũng chậm rãi tiêu tan.

“Không cần, trước tiên đi thu thập vật tư đã.” Thư Tầm nắm nắm tóc, ngữ khí tùy ý mười phần.

Thành phố phía nam to lớn như vậy muốn tìm một người, nói thì dễ mà làm thì chẳng dễ chút nào, hơn nữa trước mắt xem ra, đứa bé may mắn sống sót kia hẳn là đang cật lực trốn tránh bọn họ, hẳn là nó cũng vô cùng bài xích với việc rời khỏi Vi thị. Thế nhưng, đột nhiên thấy một nhóm người xa lạ, những đứa nhỏ thường có vô vàn sự hiếu kỳ và tò mò về những thứ mới lạ, đa số đều sẽ lựa chọn âm thầm quan sát, vì vậy Thư Tầm mới ra quyết định đi thu thập vật tư trước.

Lân cận trung tâm thành phố xác thật là vô cùng phồn hoa, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì có vẻ trị an khi đó cũng rất tốt, ít nhất thì các cửa hàng nơi đây đều được bảo vệ tương đối nguyên vẹn, ngẫm lại thì trung tâm thành phố vốn là khu vực bảo vệ trọng điểm của cơ quan chấp pháp…

Đầu tiên nhóm người lựa chọn trung tâm mua sắm thương mại lớn nhất, tuy rằng hàng hóa ở trung tâm mua sắm thiếu mất hơn nửa, nhưng mà số lượng vật tư thừa lại vẫn còn rất khả quan, bởi vì diện tích nơi đây lớn, cho nên nhóm người quyết định tách nhau ra hành động.

Thư Tầm cũng tự mình nhảy xuống dưới, Dạ Tiền không hề ngăn lại, dù sao thì cư dân sống sót cũng không có ở xung quanh đây, nên sẽ không có gì nguy hiểm cả, vì thế trên những kệ để hàng cao lớn chỉnh tề, tùy thời tùy lúc đều sẽ nhìn thấy một bánh bao nhỏ đang nghiêm túc đi qua đi lại lựa chọn, thu thập vật tư.

Lần đầu tiên được đi dạo trong trung tâm mua sắm – Thư Tầm vui đến quên cả trời đất, vật tư trong đây quá nhiều, bọn họ không có khả năng mang đi toàn bộ, bởi vậy chỉ có thể lựa chọn những vật tư có giá trị sử dụng cao nhất, đi đến đi lui, bước chân của Thư Tầm đột nhiên dừng lại, nhìn về hướng có kệ đựng hàng lớn nhất, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng. Chỉ thấy trên toàn bộ giá để hàng, đều là lon đào đóng hộp, hoa văn quả đào màu vàng bên trên nhìn qua vô cùng bắt mắt.

Nửa tiếng sau, Liệt Dương, Dạ Tiền và Noãn Đông đều đã lục tục tập hợp lại ở lối ra vào tầng một, nhưng mà chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng của Thư Tầm đâu, vào lúc nhóm người đang nghĩ có phải Thư Tầm đã gặp chuyện gì nguy hiểm rồi không? Thì ở đầu cầu thang bỗng truyền đến động tĩnh.

Rất nhanh sau đó, một cái túi vải size đại xuất hiện trước mắt bọn họ, cái túi kia đang chậm rãi đi về phía bọn họ, sau khi nhìn kỹ, thì thấy là bánh bao nhỏ đang ở phía trước nỗ lực bước từng bước chân ngắn, kéo cái túi qua….

Liệt Dương lần nữa trợn mắt há mồm, cái túi này đối với bọn họ mà nói thì không có lớn lắm, nhưng mà đối với Thư Tầm bé nhỏ mà nói, thì nó lớn hơn phải gấp 10 lần so với bé, quả nhiên bánh bao nhỏ không phải là người thường.

Thư Tầm kéo túi đi đến bên cạnh nhóm người đang ngây dại, sau đó lại đem túi vải cõng trên lưng, lạch bạch lạch bạch đi đến cửa ra vào, lần này, trong tầm mắt của ba người Dạ Tiền, hoàn toàn không nhìn thấy được thân ảnh nhỏ bé của bánh bao nhỏ đâu nữa, mà chỉ còn lại hình ảnh cái ‘túi lớn’ đang di động.

Nhận thấy không ai di chuyển, bên dưới cái túi liền truyền đến thanh âm nghi hoặc: “Mọi người không đi hả? Không phải trước khi trời tối cần phải tìm được nơi dừng chân sao?”

Ba người Dạ Tiền cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, bước lên một bước, Thư Tầm đang muốn cất bước, thì đột nhiên cái túi vải tính luôn cả bé đều bị treo lên không khí, quay đầu nhìn lại, thì ra là bị Dạ Tiền xách lên, khuôn mặt than vạn năm của Dạ Tiền đem Thư Tầm bỏ vào trong túi của mình, rồi sau đó cầm cái túi vải kiểm tra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trong chất đầy quả đào đóng hộp, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Thư Tầm, biến cái túi vải thành trạng thái lưu trữ bỏ vào trong túi áo.

Thư Tầm ôm tay mập của mình nghiêm túc nhìn chằm chằm….

Mặt than Dạ Tiền cuối cùng cũng mở miệng: “Tạm thời, tôi sẽ bảo quản.”

Thư Tầm cảm thấy mỹ mãn gật đầu.

Liệt Dương tràn đầy kinh sợ: “Cư nhiên còn biết nói chuyện.” Hiển nhiên theo quan niệm của Liệt Dương, trừ phi là thiết yếu, bằng không Dạ Tiền sẽ không bao giờ chịu mở miệng.

Dạ Tiền mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn Liệt Dương một cái, dục vọng giao lưu của Liệt Dương ngay tức khắc bị dập tắt.

Sau khi thu thập xong vật tư, đoàn người rời khỏi trung tâm mua sắm, sắc trời dần tối, bão tố tăng cường, nhóm người cũng bắt đầu lưu ý những nơi có thể dừng chân, mà người còn sống sót trước sau vẫn chưa từng xuất hiện.

Loại tình huống này chỉ có thể giải thích là người sống sót vô cùng bài xích cùng người ngoài tiếp xúc, cũng không thèm để ý đến hành động của bọn họ, mà tình huống này xuất hiện có vẻ vô cùng không ổn.

Cuối cùng, nhóm người Thư Tầm chọn khách sạn làm điểm dừng chân, khách sạn này nằm ở phía nam trung tâm thành phố, tầm nhìn từ đây đến góc phố tương đối trống trải. Chờ đến lúc nhóm người dùng xong bữa ăn chiều, thì sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Noãn Đông đang chỉnh lý lại cái ba-lô lớn của mình, Dạ Tiền thì xử lý một khối khoáng thạch, còn Liệt Dương hiện tại thì đã ngáy ngủ ở trên giường. Thư Tầm ôm hộp đào vừa mới ăn xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chạy đến bên cạnh Dạ Tiền xin một ít nước ấm, sau đó lại ôm hộp đào trống không tìm một ngăn tủ chui vào.

Tầm mắt của Dạ Tiền cùng Noãn Đông đồng thời chuyển qua nhìn trong chốc lát, sau đó lại lần nữa chuyển tầm mắt trở về.

Trong không gian yên tĩnh không một tiếng động, chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, cửa ngăn tủ lần nữa kẽo kẹt một tiếng mở ra, đồng thời bánh bao nhỏ cũng từ bên trong, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc này đầu nhỏ xù xù vẫn còn ướt, mặt nhỏ thịt thịt ửng đỏ, nhìn qua quả là mới vừa tắm xong.

Nhớ lại hình ảnh bánh bao nhỏ lung lay ôm hộp rời đi, ngay lập tức trong đầu của Dạ Tiền và Noãn Đông dâng lên một ý nghĩ không tốt lắm.

Quả nhiên, khi Thư Tầm đang vui vẻ đi đến cạnh bọn họ, thì ngay lập tức ngũ quan nhạy bén của hai người đã ngửi thấy mùi hương quả đào nhàn nhạt.

Noãn Đông: “…..”

Dạ Tiền: “…….”

Thư Tầm (≧ω≦)

Mặc kệ trước đây có phát hiện ra hay không, tóm lại là từ giờ khắc này, hai người điều ý thức được một điều sâu sắc, là Thư Tầm có chấp niệm vô cùng lớn đối với quả đào.

Trong phòng phát sóng trực tiếp đã truyền đến một trận thanh âm chúc ngủ ngon, đương nhiên cũng có người không hề buồn ngủ tựa như không biết mệt, vẫn đang sôi nổi thảo luận các manh mối ngày hôm nay phát hiện được, hy vọng là có thể trước một bước tìm thấy chân tướng nguyên nhân kỷ nguyên băng hà buông xuống.

“Í? Tóc của bánh bao nhỏ sao lại ướt thế? Chẳng lẽ là vừa mới đi tắm?”

“Hình ảnh Tầm bảo bảo tắm rửa! Tiếc là không thể nhìn thấy!”

“Bánh bao nhỏ yêu thích sạch sẽ~”

“Vì sao biểu tình của Noãn Đông và Dạ Tiền đều giống như là bị nghẹn?”

“Noãn Đông thì không biết, còn nội tâm của Dạ đại thần nhất định là đang vò đầu bức tai vì chính mình bỏ lỡ hình ảnh bánh bao tắm rửa! Hahaha!”

“Lầu trên thật là đáng sợ! Mang bánh bao nhỏ đi đi!”

“Không, không, không! Nhất định là Dạ đại thần đang nhớ đến chén nước tắm đã từng cứu mạng của mình!”

“…..”

Thư Tầm vị quả đào cảm thấy vô cùng hài lòng lấy ra viên đá Noãn Đông từng tặng cho mình, sau đó móc ra một chiếc khăn lông, ngồi cạnh than lửa, vừa lau tóc vừa sưởi ấm.

Dạ Tiền cùng Noãn Đông: “…..” Làm như vậy hương vị quả đào càng thêm nồng nàn.

Lau khô tóc xong, Thư Tầm trải túi ngủ ra, nói chúc ngủ ngon, rồi trực tiếp chui vào bên trong túi ngủ, vừa ngửi được hương vị quả đào nhàn nhạt quanh mình thì ngay tức khắc cảm thấy vô cùng hài lòng, tiếp theo chậm rãi chìm vào trong mộng đẹp, mà mộng đẹp của Thư Tầm không gì khác ngoài mơ thấy bản thân đang đắm chìm bên trong lon nước ngập đào.

Sáng sớm ngày thứ hai, tỉnh lại trong sự yên tĩnh của thành phố Vi thị, Thư Tầm ngồi xổm trước chén trà nhỏ, dùng nước bên trong để rửa mặt, ngay lập tức cảm giác buồn ngủ đã giảm đi hơn nửa. Sau khi dùng xong bữa sáng, bé ghé vào cửa sổ sát đất ngắm nhìn quang cảnh tuyết trắng xóa của Vi thị, trên bầu trời vẫn như cũ một màu xám xịt, tầng mây dày đặc, không hề có ý định tiêu tan, làm người kinh ngạc nhất là, bão tuyết thổi suốt đêm qua không biết đã dừng lại từ lúc nào, những cành cây khô ở hai bên đường không chút động đậy, tuy rằng trên bầu trời vô cùng âm u, nhưng mà lại không có tuyết trắng rơi xuống, thời tiết hôm nay rất đẹp, không gió không tuyết.

Thư Tầm nắm tóc, từ khi bắt đầu trò chơi, thời tiết giống như vậy chỉ xảy ra đúng hai lần, lần thứ nhất là vào ban đêm khi bé vừa mới tiến vào trò chơi vài ngày, làm bé có cơ hội đi đến rừng Bạch Nham tìm kiếm thức ăn, lần thứ hai là lúc ánh sáng lam xuất hiện ở Vi hồ, Thư Tầm đang suy đoán hiện tại sẽ rơi vào tình huống nào, thì đột nhiên ở trên đường phố ngay khúc ngoặt bên tay trái có một thân ảnh màu đỏ chạy qua, liếc nhìn một cái, Thư Tầm liền đoán ngay ra được, đây chính là người sống sót mà Liệt Dương đã nói.

Không đợi Thư Tầm mở miệng nhắc nhở, thì chính bé đã được cất vào trong túi áo, cùng lúc đó thân thể của Dạ Tiền tựa như tia chớp lao thẳng ra ngoài, mà động tác của hai người còn lại cũng rất nhanh nhẹn, theo sát phía sau, đương nhiên phát hiện ra người sống sót không chỉ có mỗi Thư Tầm.

Bởi vì thời tiết tốt đẹp hiếm có, cho nên trên tuyết vẫn còn lưu lại một chuỗi dấu chân rõ ràng, mọi người di chuyển cực nhanh, nhanh chóng đuổi theo dấu vết để lại.

Trước đây thông qua thiết bị giám sát, bọn họ đã biết được người sống sót là một bé gái khoảng bảy tám tuổi, tuy rằng tốc độ của đứa nhỏ rất nhanh nhưng cũng không có khả năng nhanh hơn ba chủng tộc tiến hóa của thời đại vũ trụ, ngắn ngủi không đến một phút, bọn họ đã phát hiện ra thân ảnh màu đỏ, mà thân ảnh kia cũng phát hiện ra bọn họ, xoay người chạy đến đường phố bên cạnh, ánh mắt Liệt Dương sáng ngời sắc bén, đột nhiên trên lưng hắn lóe ra một tia sáng, một đôi cánh đỏ rực xuất hiện, sau đó trong nháy mắt, đã chặn lại người may mắn sống sót cách đó hơn chục mét.

Bé gái tựa hồ bị tốc độ của Liệt Dương làm cho chấn kinh, đứng đờ tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đã không còn đường chạy trốn, ý thức được tình cảnh lúc này của mình, bé gái mở to đôi mắt nhìn ba thân ảnh cao lớn đang ở bên cạnh, đột nhiên, đôi mắt màu lam trong suốt mờ mịt nước mắt, ngay lập tức ủy khuất khóc lên.

Lần này, ba thân ảnh cao lớn cứng đờ ngay lập tức, nếu như người sống sót là một người trưởng thành, có lẽ ba người bọn họ còn có thể giao lưu một chút, nhưng nếu là một bé gái, lại còn bị dọa đến khóc, thì ngay tức khắc ba vị đại thần đều hóa thành tay mơ, tay chân luống cuống không biết làm sao.

Thư Tầm gãi đầu, giơ tay béo mập ra chào hỏi: “Xin chào, tôi gọi là Thư Tầm, cậu tên gì á?”

Đột nhiên xuất hiện một câu dò hỏi làm cho bé gái nghi hoặc dừng lại tiếng khóc, trợn tròn đôi mắt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, cuối cùng tầm mắt dừng trên túi áo của Dạ Tiền, tiếng khóc dừng lại, hiển nhiên bộ dáng của Thư Tầm đã vượt qua phạm vi lý giải của nó, nhưng mà bánh bao nhỏ nhuyễn manh đã tạm thời áp chế nỗi lòng sợ hãi, lát sau, thanh âm bé gái vang lên: “Tôi gọi là Thanh Mông.”

Ba thân ảnh cao lớn không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, còn tốt tùy thân mang theo một bánh bao nhỏ nhuyễn manh, nếu không muốn cùng một bé gái giao lưu thật sự là rất khó, lại nói Thư Tầm cũng là một bảo bảo, ấy vậy mà lại khiến cho người ta có một loại cảm giác hiểu chuyện thông tuệ, thậm chí IQ còn siêu cao, đột nhiên Liệt Dương tò mò hỏi: “Chủng tộc thức tỉnh của bánh bao nhỏ là gì vậy? Dáng người nhỏ như vậy, IQ lại không thấp.”

Thư Tầm nghĩ nghĩ, kiêu ngạo ưỡn ngực: “Là một chủng tộc cả đời được may mắn chiếu cố, là một chủng tộc tìm kiếm trân bảo của thế gian, là một chủng tộc vô cùng hiếm có!”

Liệt Dương: “…..” Hoàn toàn nghĩ không ra là thuộc loại chủng tộc nào. Nhìn nhìn khuôn mặt than của hai kẻ còn lại, một chút cảm xúc cũng không hề biểu hiện ra ngoài, vì tránh bản thân lần nữa bị người khinh bỉ, Liệt Dương tự biết khó khăn, hiếm thấy được một lần thông minh không tiếp tục hỏi nữa.

Mà nội tâm của mặt than Noãn Đông cùng Dạ Tiền giống nhau đều là một đống dấu chấm hỏi, đối với miêu tả đầy kiêu ngạo của bánh bao nhỏ, lúc sau tổng kết lại thành một câu: Thẩm tra không có loại đó.

Bởi vì có sự tồn tại của Thư Tầm, cảm xúc của bé gái tên là Thanh Mông cũng dần bình ổn trở lại, cũng chỉ vào lúc Thư Tầm cùng với Thanh Mông giao lưu, ba người còn lại mới có thể ý thức được rằng Thư Tầm thật sự chỉ là một bảo bảo, bởi vì trẻ con luôn có một loại phương thức giao tiếp đặc thù, mà người trưởng thành như bọn họ không tài nào có được.

“Mới sáng sớm cậu đã muốn làm gì á? Tôi có thể giúp cậu.” Thư Tầm không mở miệng dò hỏi những chuyện phát sinh trong Vi thị, cũng không tiếp tục dò hỏi những chuyện liên quan đến Thanh Mông, mà là phồng má bánh bao tỏ vẻ nguyện ý trợ giúp.

Cảnh giác của Thanh Mông đối với Thư Tầm rất thấp, vì thế nó vui vẻ gật đầu: “Bướm lam sắp xuất hiện rồi, tôi muốn chuẩn bị thiệt nhiều thức ăn á, bằng không lúc đó ra ngoài tìm thực phẩm sẽ rất là rất là lạnh.” Vào lúc nói đến con bướm, thì rõ ràng tầm mắt của Thanh Mông chuyển lên trên người Liệt Dương, nhưng mà lúc này Liệt Dương đã sớm thu hồi cái cánh ở trên lưng mình.

Tuy rằng nhìn qua là một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng mà lại cho Thư Tầm một lượng lớn tin tức. Đó là bướm lam chuẩn bị xuất hiện cho nên bão tuyết mới dừng lại, mà những người sở hữu mắt lam cũng không bị ánh sáng lam có nhiệt độ siêu thấp làm cho tử vong, nói vậy thì ở biệt thự Vi hồ nguyên nhân gây ra cái chết của Thanh Mặc là đói chết chứ không phải là lạnh chết, sự tồn tại của người mắt lam cùng với người bình thường bất đồng ở chỗ, bọn họ có thể dễ dàng thích ứng với độ lạnh của kỷ nguyên băng hà, cũng dễ dàng tồn tại hơn.

Nhóm người đi theo Thanh Mông đến siêu thị, hơn nữa còn góp nhặt rất nhiều thức ăn, đương nhiên Thanh Mông vẫn thích Thư Tầm nhất, thậm chí vào lúc Thư Tầm đứng ở trên kệ hàng lựa chọn thức ăn, còn lặng lẽ duỗi tay muốn sờ sờ đầu nhỏ của bé, thế nhưng khi nhìn thấy tay của mình quá bẩn, thì lại rụt trở về, Thư Tầm vươn cánh tay mập mập, cầm lấy cái tay Thanh Mông còn chưa kịp lui về, ngay lập tức Thanh Mông vui vẻ nhảy nhót, dường như quên đi tất cả mọi thứ, là niềm vui chân thành bên trong đôi mắt màu lam trong suốt giống như lúc mạt thế chưa xuất hiện.

Vì vậy lát sau, bên trong siêu thị yên tĩnh, Thanh Mông đẩy một chiếc xe đẩy cao bằng mình, Thư Tầm thì đứng ở trên xe đẩy chỉ huy ba thân ảnh cao lớn phía trước lấy vật tư trên kệ hàng, rất nhanh trên xe đẩy đã tràn đầy chiếm lợi phẩm, Liệt Dương đem vật phẩm trong xe đẩy chỉnh lý cầm trong tay, chuẩn bị rời đi, đột nhiên Thanh Mông nhớ đến cái gì đó, lại chạy vào bên trong siêu thị, sau đó ở trong khu vực tiêu thụ dược phẩm cầm lấy hai lọ thuốc nhìn qua vô cùng quen mắt, Thư Tầm nhận ra đó là thuốc hưng phấn mà Thanh Mặc đã từng dùng.

Tựa hồ thế giới này đối với việc quản lý dược phẩm cũng không quá nghiêm khắc, chỉ cần nó không phải là loại thuốc gây chết người thì đều sẽ nằm ở trong siêu thị, có lẽ trước lúc thế giới diệt vong, những loại thuốc này là do nhân viên chuyên nghiệp bán, nhưng mà sau khi thế giới hủy diệt, thì đã không còn người quản lý, tại sao Thanh Mông có thể thuần thục tìm được thuốc chính mình cần? Nguyên nhân trong đó thật sự là ý vị sâu xa.