Chương 40: Bánh bao nhỏ run rẩy.
Ngay lúc này, Thư Tầm bỗng chú ý thấy, loại thuốc hưng phấn này có số lượng tiêu thụ không tệ, vì ở trên quầy hầu như không còn dư lại bao nhiêu. Lại nghĩ đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi bất thường của cư dân Vi thị, có lẽ có rất nhiều người đang sử dụng loại thuốc này, người bình thường dùng thuốc hưng phấn là vì bảo trì thanh tỉnh, để ban đêm không buồn ngủ, vậy còn người có đôi mắt lam, họ sử dụng loại thuốc này phải chăng cũng là vì nguyên nhân đấy?
Thanh Mông chỉ mới bảy tám tuổi mà đã có thể thuần thục tìm được thuốc hưng phấn, đủ để chứng minh bé đã dùng lọai thuốc này rất lâu rồi, hơn nữa còn không bài xích, vậy thì có thể giải thích đã từng có người hướng dẫn bé sử dụng loại thuốc này, thậm chí còn chỉ bé cách một mình đến đây mua thuốc, Thư Tầm chỉ chỉ lọ thuốc Thanh Mông đang cầm trong tay, nghi ngờ hỏi: “Vì sao lại phải uống thuốc?”
Thanh Mông cầm bình thuốc trên tay mờ mịt chớp mắt một cái, sau đó nghiêng đầu đáp: “Bởi vì ba mẹ nói như vậy sẽ không cần phải ngủ nữa.”
“Vì sao lại không thể đi ngủ?” Thư Tầm tiếp tục hỏi.
Thanh Mông tựa hồ muốn nói tiếp, nhưng mà cuối cùng lại không biết nhớ đến chuyện gì, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cơ hồ không nghe thấy thanh âm đáp: “Ba mẹ không cho nói.”
Nghe đến đây, Thư Tầm đã hiểu, ba mẹ Thanh Mông nhất định là đã phát hiện ra chuyện dị thường nào đó, bởi vậy mới cố ý dặn dò kỹ càng, nếu không thì Thanh Mông cũng sẽ không mẫn cảm đến vậy: “Đi thôi, cậu muốn đi đâu?”
Thanh Mông ngẩng đầu, phát hiện Thư Tầm không bởi vì bé có chuyện giấu diếm mà tức giận, vì thế liền cười cong mắt, dùng sức gật đầu: “Tôi phải về nhà, các cậu có muốn đi cùng không? Bướm lam sắp đến rồi, ở nhà sẽ ấm hơn rất nhiều.” Thanh âm Thanh Mông rất vui vẻ, hoàn toàn không còn bài xích bọn họ giống như ban đầu.
Có thể xảy ra tình huống này, đại đa số đều là nhờ vào công lao to lớn của Thư Tầm, ngoài ra việc một đứa trẻ yêu thích náo nhiệt đơn thuần vốn đã là thiên tính, hơn nửa năm nay Vị thị đã lâm vào diệt vong, nếu như những người mắt lam còn sống khác đã lục tục rời đi, vậy thì Thanh Mông đã sống một mình ở đây trong bao lâu rồi? Trong đôi mắt tràn đầy mong chờ của Thanh Mông, Thư Tầm gật gật đầu nhỏ. Vì thế Thanh Mông vô cùng vui vẻ mà đi ở phía trước dẫn đường, đi về phía nam thành phố.
Rời khỏi siêu thị, bên ngoài vô cùng yên tĩnh không một ngọn gió, mà ở phía chân trời xa xôi u ám, đã loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng lam, hiện tại màu sắc vẫn còn rất nhạt, nếu như không chú ý thì gần như là không thể nhìn thấy.
Bởi vì dựa theo tốc độ của Thanh Mông, mà bước chân của nhóm người trở nên vô cùng thong thả, Thư Tầm hiếm khi không nằm ở trong túi, mà là lộc cộc lộc lộc đi ở phía sau Thanh Mông, đối với những người khác mà nói thì tuyết đọng ở mắt cá chân không có gì đáng ngại, nhưng mà lấy Thư Tầm đến nói thì đó chẳng khác nào là tai họa ngập đầu.
Không đợi Thư Tầm tự mình bò ra, bước chân của Dạ Tiền đã ngừng lại, khom lưng, duỗi tay, đem bánh bao nhỏ từ trong hố tuyết xách lên, sau đó run nhè nhẹ, ngay lập tức cả thân thể của bánh bao nhỏ cũng lắc lư theo, cùng lúc đó tuyết trắng dính ở trên người cũng bị chấn động này làm cho rớt xuống. Thư Tầm ở trên không duỗi cái tay béo của mình phủi phủi quần áo, sao khi không còn bông tuyết, lúc này mới đạp cái chân nhỏ ý bảo Dạ Tiền buông mình xuống. Trên mặt Dạ Tiền vẫn như cũ không chút cảm xúc, buông lỏng đôi tay, nội tâm bên trong thì điên cuồng cào tường, khống chế xúc động muốn đem bánh bao nhỏ bỏ lại vào trong túi.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, đoàn người đi đến một khu chung cư, tầng lầu chung cư tại chốn phồn hoa Vi thị này không tính là cao, nhưng mà lại vô cùng ưu nhã sang trọng, phong cách độc đáo. Thang máy chung cư đã sớm không thể sử dụng, Thanh Mông mang theo nhóm người đi lên tầng 3, sau đó mở cửa phòng.
Vừa bước vào phòng, Thanh Mông một bên thay dép lê, một bên vui vẻ hướng vào trong phòng hô: “Ba mẹ, con đã về rồi.”
Thân ảnh cao lớn của ba đại nam nhân đứng lặng như tờ, bánh bao nhỏ cũng đứng ở bên chân bọn họ, lẳng lặng nhìn vào.
Sau vài phút:
Ba đại nam nhân cao lớn thay dép lê màu hồng mà Thanh Mông tìm thấy được, cứng ngắc mà bước vào phòng, Thư Tầm cũng giống vậy, một đôi dép lê màu hồng xù xù nhìn qua còn vô cùng vừa chân, đừng hỏi dép lê từ đâu mà có, nhìn vào cái chân búp bê đang toả sáng chói lóa là biết rồi…
Chờ mấy người đổi xong dép lê, Thanh Mông liền đi vào trong phòng ngủ, tiếp theo trong phòng liền truyền đến thanh âm nói chuyện, Thư Tầm tò mò nghiêng đầu nhìn vào bên trong nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hiển nhiên, ba mẹ của Thanh Mông không thể nào có khả năng còn sống được.
Bên trong video giám sát có thể nhìn thấy, Thanh Mông đã rất muốn quay về phía bắc thành phố, Thư Tầm cũng đã từng nghĩ bởi vì ba mẹ của Thanh Mông ở phía bắc thành phố, nhưng bây giờ xem ra, chân tướng vĩnh viễn không bao giờ có thể đơn giản đến như vậy. Thanh Mông là một người mẫn cảm, hiểu chuyện, độc lập, thậm chí còn có thể tự mình sinh sống trong một thành phố to lớn hoang vu như Vi thị suốt nửa năm, nếu như không có ai bồi dưỡng cùng dạy dỗ, Thư Tầm tuyệt đối không tin.
Rất nhanh, Thanh Mông đã từ trong phòng ngủ đi ra, hơn nửa còn cẩn thận đóng lại cửa phòng, sau đó mới trở về phòng khách, nhìn nhìn mọi người, đột nhiên Thanh Mông nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt sáng lên, bịch bịch chạy đến nhà ăn lấy mấy cái ly, sau đó đổ nước vào ly, đặt ở trên bàn trà: “Mời mọi người uống nước.” Thanh Mông ngồi trên ghế sofa khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mọi người.
Liệt Dương cười ha ha: “Cô chủ nhỏ thật hiểu chuyện, cảm ơn.” Nói xong bưng đồ uống lên, Dạ Tiền mặt không cảm xúc cũng bưng đồ uống lên, từ khi gặp được người sống Noãn Đông luôn luôn trầm mặt bỗng nhiên nở nụ cười, ngay tức khắc giống như đông đi xuân đến vô cùng ấm áp, Thanh Mông nho nhỏ nhìn đến ngẩn ngơ, sau đó cũng nở nụ cười rạng rỡ đáp lại.
Liệt Dương uống một ngụm nước thiếu chút nữa đã bị sặc, thật vất vả mới có thể kiềm chế lại được, thanh âm tràn đầy kinh ngạc: “Cậu cư nhiên sẽ cười! Hơn nữa còn cười, cười như vậy, như vậy….”
Tầm mắt Noãn Đông tràn ngập lạnh lùng và xa cách nhìn qua, Liệt Dương tức khắc ngậm miệng, nhún vai không thèm để ý nữa, dù sao thì ở trong mắt của hắn, giữa những người này cũng chỉ có mình hắn là người bình thường mà thôi.
Giữa trưa, ánh sáng màu lam bắt đầu trở nên rõ ràng, chỉ cần xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng có thể cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương, trong phòng đốt một lò than, nhánh cây Bạch Nham thiêu đốt mạnh mẽ, xua tan cái lạnh trong phòng, đương nhiên Thanh Mông rất thích, cả một buổi sáng đều vây quanh gần chậu than.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Thanh Mông mệt đến rũ rượi đánh một cái ngáp, sau đó lắc lắc đầu, chạy nhanh về phía đống vật phẩm vừa mới mang về, tìm ra hai lọ thuốc rồi lại chạy đến bàn trà, thuần thục lấy ra một viên thuốc, bưng ly lên uống.
Thư Tầm ở trên bàn trà im lặng đứng nhìn, xem ra loại thuốc này ở trên thế giới, ít nhất là bên trong Vi thị có độ thừa nhận rất cao, hẳn là thuốc hưng phấn có tác dụng phụ thấp nhất, nếu không thì người thân của Thanh Mông cũng sẽ không đưa cho Thanh Mông sử dụng: “Thanh Mông, cậu dùng thuốc này bao lâu rồi?”
Thanh Mông đem lọ thuốc cất vào bên trong ngăn kéo, nghe vậy thì đáp: “Bắt đầu sử dụng từ một năm trước, thế nhưng đã không dùng rất lâu rồi.”
Ngay lập tức Liệt Dương cảm thấy khó hiểu, ở bên trong siêu thị Liệt Dương đã nhìn thấy Thanh Mông cầm đi hai lọ thuốc, biết được công hiệu của thuốc, chỉ sợ Thanh Mông bài xích mà không hỏi, hiện tại trông thấy thái độ này của Thanh Mông, tựa hồ cũng không quá bài xích chuyện này, vì thế liền lộ ra nụ cười tiêu chuẩn hỏi: “Vậy thì vì sao hôm nay lại dùng?”
Kết quả, Thanh Mông lại trầm mặc, đương nhiên vấn đề này cũng là bí mật của Thanh Mông, mà bí mật này ba mẹ của Thanh Mông đã từng nói với nó rằng tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Thư Tầm bước chân ngắn đi đến bên chân của Liệt Dương, giơ cái chân nhỏ đá vào mắt cá chân của hắn một cái. Rõ ràng câu hỏi lúc nãy đã chạm vào thần kinh mẫn cảm của Thanh Mông, làm cho tâm trạng của nó trong nháy mắt hạ xuống và đề phòng.
Liệt Dương bị bánh bao nhỏ đá đến ngu người, cái chân nhỏ này đá vào người hắn hoàn toàn không có một chút đau đớn nào, ngược lại còn có chút ngứa, thế nhưng Liệt Dương cũng rõ ràng là Thư Tầm đang nhắc nhở hắn, nhận thấy bầu không khí căng thẳng, ngột ngạt, Liệt Dương nhanh chóng che lại mắt cá chân của mình, dùng một chân nhảy lên, giả vờ thống khổ rên rỉ.
Thư Tầm: “…..” Người này thật sự là mang trên mình huyết mạch đế vương trùng tộc? Kỹ năng diễn xuất dở tệ cùng với cung phản xạ quá dài như này làm sao lại có thể sống đến tận bây giờ vậy?
Thanh Mông nhìn Liệt Dương đứng trên sàn nhà nhảy nhót, nhịn không được mà cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo của Thanh Mông vang vọng khắp tòa chung cư trống vắng, đem lại sự sống cho nơi đây. Liệt Dương thấy thế thì lộ ra một hàm răng trắng tinh, nở một nụ cười tràn đầy tự tin.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Che mặt, ta cái gì cũng không thấy, vương của ta không có khả năng ngốc đến như vậy.”
“Vì sao có cảm giác từ khi gặp được ba người này, IQ của vương ta đã đột ngột giảm xuống số âm.”
“Không, lầu trên! Đây là bởi vì có sự đối lập, đừng nói là Dạ Tiền, ngay cả bánh bao nhỏ, ngươi cũng không thể nắm bắt được.”
“Nhưng mà ta cảm thấy Liệt Dương thiệt là ấm áp, còn có thể chọc Thanh Mông nở nụ cười, tuy rằng cách thức có chút ngu ngốc.”
“Đồng ý với lầu trên, tuy rằng một màn này không nỡ nhìn thẳng, nhưng mà lại khiến cho ta có cái nhìn mới về đế vương điệp.”
Chung cư, không khí lần nữa trở nên ấm áp, Thanh Mông tựa hồ cũng quên đi vấn đề lúc nãy, ngược lại còn bị hành động của Liệt Dương chọc cho nở nụ cười thoải mái, thậm chí cũng vì vậy mà đối với Liệt Dương càng thêm thân cận, biểu hiện cụ thể là sẽ đem món ăn vặt mình yêu thích nhất chia cho Liệt Dương một bịch.
Liệt Dương quả thật là thụ sủng nhược kinh, hiển nhiên đối với một người không biết cách giao lưu với trẻ con như hắn, thì đây chính là loại đãi ngộ lần đầu tiên hắn nhận được, vì thế sau một buổi chiều, trong phòng khách, Liệt Dương đã trở thành người thứ hai thân cận với Thanh Mông sau Thư Tầm.
Vào lúc ba người cùng nhau chơi trò chơi trên bàn cờ*, thì ở bên ngoài, ánh sáng lam đã lặng lẽ phủ xuống, bóng tối bao trùm cả Vi thị, cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ của chung cư trong nháy mắt đã kết thành một tầng băng mỏng. Thư Tầm ôm quân bài so với mình còn lớn hơn nghiên cứu, Thanh Mông đã ném bài xuống, đạp dép lê một đường chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra thế giới trong vắt ở bên ngoài, Thư Tầm cũng đi qua, đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.
(Trò chơi trên bàn cờ: tên tiếng anh : Chess game : Cờ vua , phân loại :Mạt chược, Cờ tướng, Cờ vây, xì phé, gobang… Trong văn hẳn là chơi xì phé??)
Đột nhiên, xuyên thấu qua lớp kính phản chiếu, Thư Tầm tựa hồ nhìn thấy trong đôi mắt màu lam của Thanh Mông là một dáng vẻ khác của Vi thị.
Một thành phố trong vắt như pha lê, dưới lớp bao phủ mỏng manh gần như là không thể nhìn thấy ánh sáng màu lam, tuyết trắng thuần khiết không chút tì vết như là mây trắng trên bầu trời, toàn bộ Vi thị, là một thành phố huyền ảo, mộng mơ lơ lửng trên bầu trời, mà bên trong thành phố mộng mơ này, là vô số những con bướm màu lam nửa trong suốt đang bay múa, cao cao thấp thấp, nối tiếp nhau, mỗi lần xẹt qua đều sẽ ở trên không trung lưu lại một đường cong màu lam nhạt óng ánh, lại tựa như lười biếng mà đung đưa theo gió, đi lang thang khắp thế gian.
Thư Tầm ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lam trong veo kia của Thanh Mông, trong đôi mắt kia biểu lộ sự ngạc nhiên cảm thán cùng với khát vọng hướng về. Thư Tầm hơi hơi nhăn mày, bé xác định chính mình ở bên ngoài cửa sổ nhìn không thấy bất kỳ con bướm màu lam nào, nhưng mà trong nháy mắt, bé chắc chắn bản thân đã nhìn thấy ở trong ảnh ngược của Thanh Mông có những con bướm màu lam, chỉ là hiện tại đã biến mất không còn. Hơn nữa vì sao, Thanh Mông lại lộ ra thần sắc khao khát? Chẳng lẽ là vì khoảng khắc kia quá xinh đẹp?
P/s: Chương này có lời muốn nói của tác giả, nhưng vì quá dài, nên mị sẽ không dịch🤣🤣🤣