Chương 41: Thanh Mông.
Thanh Mông đứng ở cửa sổ một lúc lâu, sau đó mới quay trở lại phòng khách, ngồi xuống lần nữa cầm những lá bài lên, cứ như những chuyện ban nãy chưa từng xảy ra, nhưng mà Thư Tầm có thể cảm nhận được tinh thần của Thanh Mông không còn ở đây, hình như có cái gì đó đã hấp dẫn lực chú ý của nó.
Tiếp tục chơi trò chơi một hồi, Thanh Mông liền ném bài xuống, thế giới bên ngoài trong suốt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tuy rằng không phải sáng ngời, nhưng vẫn có thể chiếu sáng xung quanh vô cùng rõ ràng.
Thanh Mông ôm hộp bút chì màu và giấy vẽ, vô cùng hứng thú muốn vẽ Liệt Dương, Liệt Dương vui vẻ đồng ý, vì thế hắn liền bắt đầu tạo dáng, Thanh Mông đi quanh hai vòng, chỉ chỉ sau lưng Liệt Dương: “Có thể bung cánh ra không?”
Liệt Dương nở nụ cười tùy ý: “Tất nhiên là có thể.” Nói rồi một đôi cánh màu đỏ hồng ngay lập tức xuất hiện, phía trên như có một ngọn lửa đang bùng cháy, rực rỡ lóa mắt, cả căn phòng lúc này giống như cũng đã ấm áp hơn rất nhiều.
Cũng vào lúc này, Thư Tầm tựa hồ có chút hiểu được ý nghĩa của hai chữ Liệt Dương, thật ra bé cũng chẳng hiểu rõ hắn lắm, thế nhưng xem tình huống trước mắt, Liệt Dương có thể là tên thật, bởi vì hắn là một người tùy tiện nhưng lại tràn đầy tự tin, sự nồng nhiệt không hề được giữ lại mà ngược lại lại lan tỏa khắp nơi, người như hắn, sợ là nghĩ một cái tên giả cũng làm hắn cảm thấy lãng phí thời gian.
Bên kia, Thanh Mông đã chuẩn bị xong hết thảy, trải một tờ giấy trắng ra bàn trà, cầm bút cúi đầu cẩn thận phác họa, đôi lúc sẽ ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Liệt Dương đang ngồi bên sofa, chiếc sofa này đối với Liệt Dương mà nói có vài phần nhỏ bé, đôi chân dài tùy ý chống đỡ, đôi cánh đỏ như lửa lại giống một con liệt mã, có vài phần phe phẩy.
Hồi lâu sau, Liệt Dương vẫn như cũ không nhúc nhích cứ như đã cương cứng tại chỗ, mà Thanh Mông thì vẫn như cũ vùi đầu vẽ tranh, Thư Tầm nhảy lên nghĩ muốn xem tiến trình của Thanh Mông, thế nhưng lại bị Thanh Mông ngăn cản, nó khó có khi mà nghiêm túc bảo: “Chờ tôi vẽ xong rồi mới có thể xem.”
Kết quả, chờ đến khi Thư Tầm nằm ngửa trên sofa rồi mà Thư Mông vẫn chưa vẽ xong, thậm chí là Liệt Dương đang ngồi im không nhúc nhích cũng không thể nhìn thấy bức tranh, bởi vì sau khi Thanh Mông vẽ xong đã ôm bức tranh vào phòng ngủ, không những thế còn để lại một nụ cười tươi rói: “Em trở về tô màu, ngày mai là xem được! Ngủ ngon!”
Liệt Dương đã cương cứng thành cục đá: “….”
Nhưng không ai ngờ tới hình ảnh Thanh Mông nở nụ cười tỏa sáng với bọn họ, cũng chính là hình ảnh cuối cùng mà bọn họ được nhìn thấy….
Sáng hôm sau, nắng sớm xuyên thấu qua tầng mây chiếu vào bên trong thành phố đóng băng trong suốt, độ ấm của ánh nắng mỏng manh hơn nhiều so với hàn băng lạnh lẽo, trước mắt nhìn qua thật bất lực.
Thư Tầm ở trên ghế sofa cơ hồ đã quấn bản thân thành một cái bánh quẩy chép chép miệng, từ trong ánh sáng mỏng manh chiếu rọi mà tỉnh lại, vừa mở to mắt thì đã nhìn thấy trên bàn trà có một tờ giấy trắng, trên tờ giấy còn có màu sắc, đúng là bức tranh hôm qua Thanh Mông vẽ, đột nhiên trong lòng có một loại dự cảm không tốt xuất hiện, chỉ trong chớp mắt Thư Tầm đã từ trên sofa bật dậy, nhảy lên trên bàn trà.
Đứng ở phía trên giấy vẽ, Thư Tầm xác định đây là bức tranh Thanh Mông vẽ Liệt Dương, chỉ là nhìn qua có chút trừu tượng, Thư Tầm nhìn về vị trí phòng ngủ, nơi đó lặng im không chút thanh âm, cùng lúc đó thanh âm Noãn Đông ở trên đỉnh đầu vang lên: “Trong phòng không có ai, cửa phòng cùng cửa chính ở bên ngoài không có dấu vết bị cạy mở, Thanh Mông đã biến mất.”
Thư Tầm xoay đầu, nhìn khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào của Dạ Tiền, lại nhìn đến Noãn Đông đang đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn thế giới bên ngoài rộng lớn cùng vắng vẻ, chỉ để lại một bóng lưng, nhìn nhìn Liệt Dương vẫn như cũ ngồi ở trên sofa, thần sắc lại vô cùng trầm thấp, đôi mắt vốn tràn đầy tự tin nay lại mang theo sự nặng nề, nhìn qua có vài phần nguy hiểm.
Thư Tầm cúi đầu nhìn thoáng qua bức tranh, bút pháp vẽ tranh vẫn vô cùng trúc trắc non nớt, có lẽ dưới ngòi bút của một đứa trẻ, thì chỉ có chính bọn nó mới biết được người mình vẽ là ai, ít ra thì nếu không có đôi cánh kia, có lẽ Thư Tầm cũng hoàn toàn không đoán ra được đó là Liệt Dương, hơn nữa đôi cánh màu đỏ của Liệt Dương đã bị Thanh Mông vẽ thành màu đen? Thư Tầm kỳ quái đi trên mặt giấy, kiểm tra đôi cánh màu đen, phát hiện bên dưới sắc đen thật sự không còn màu sắc nào khác, điều này giải thích vào lúc Thanh Mông vẽ tranh thì đã xác định đôi cánh chính là màu đen, tại sao? Thanh Mông không phân biệt được màu đỏ và màu đen? Chuyện này là không có khả năng, bởi vì Thanh Mông rất thích quần áo màu đỏ và vô cùng ghét màu đen.
Tạm thời buông nghi vấn trong lòng xuống, Thư Tầm nhảy xuống bàn trà đi về hướng phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, vào lúc không thấy Thanh Mông những người khác cũng đã xem xét qua phòng ngủ, nương theo phòng ngủ khép hờ, Thư Tầm rảo bước đi vào bên trong.
Ánh vào mi mắt đầu tiên chính là một chiếc giường lớn màu vàng ấm áp, bên trái là cửa sổ sát đất đang mở rộng, tia nắng sớm ít ỏi chiếu lên trên giường, đồng thời cũng chiếu sáng hai con thú bông thật lớn đang được đặt ở trên, đó là hai con gấu bông màu nâu rất lớn, một con có màu nâu đậm, trên cổ thắt nơ, mang theo kính đen, một con thì màu sắc nhạt hơn, trên tai có đeo một cái nơ bướm màu hồng nhạt, hai con gấu bông này một lớn một nhỏ, được đặt phân biệt ở hai bên trái phải, mà ở chính giữa còn có một con gấu nho nhỏ bận một bộ quần áo màu đỏ, trên mặt của gấu nhỏ đang nở một nụ cười ngu ngốc.
Tia nắng lạnh lùng, chiếu rọi vào chiếc giường lớn màu vàng bên trong, hình ảnh thê lương như vậy, nhưng lại mang theo ấm áp hòa với bất lực, hoạt bát nhưng lại cô đơn.
Thư Tầm đứng ở cạnh cửa yên lặng hồi lâu, sau đó liền hiểu rõ đối tượng hôm qua Thanh Mông chào hỏi là ai, Thư Tầm lặng lẽ rời khỏi phòng, duỗi cái tay ngắn cố sức đóng cánh cửa phòng ngủ lại, sau đó rũ đầu đi về phòng khách, vô lực ngồi ở trên thảm.
Không khí trong phòng khách vô cùng trầm mặc, không ai có ý mở miệng, không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã quên mất chính mình đang ở bên trong một trò chơi, đây có lẽ là đặc tính của game chân thật, sẽ làm người ở bên trong đó khám phá, hành tẩu, cảm thụ, bất luận là sự xinh đẹp kinh tâm động phách, hay là sự bi thương bất lực tuyệt vọng, chúng đều sẽ bất tri bất giác dung nhập vào trong máu huyết của mỗi người chơi.
Cùng Thanh Mông quen biết nhiều lắm cũng chỉ mới có một ngày ngắn ngủi, nhưng một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy sẽ luôn làm người đau lòng, thật sự Thanh Mông cái gì cũng không biết sao? Không có khả năng, nó hiểu cách lảng tránh một số vấn đề, nó cũng biết tòa thành này đã là một tòa thành chết, nó biết sự xuất hiện của nhóm người Thư Tầm là không hợp với lẽ thường, cho dù có một đôi mắt hồn nhiên, thì sau khi nhìn thấy quá nhiều cái chết, cũng sẽ bị nhiễm lên sự bi thương. Huống hồ, căn cứ vào các manh mối đã tìm được, thì trước khi sự diệt vong xuất hiện, những người sở hữu đôi mắt màu lam đã trải qua sự bài xích của xã hội một cách cực đoan.
Vì vậy, Thanh Mông thông tuệ, hiểu chuyện lại mẫn cảm, nó sẽ bởi vì cảm thấy tay mình không sạch sẽ mà bỏ đi ý định sờ đầu Thư Tầm, nó cũng biết sau khi tiến vào nhà thì sẽ phải cùng ‘cha mẹ’ chào hỏi, chuẩn bị dép lê cho khách, rót nước, cố gắng trở thành một cô chủ nhỏ, sợ mình chiêu đãi không chu toàn. Nó cũng sẽ vì biểu tình khoa trương của Liệt Dương mà cười một cách vô tư, cũng sẽ đem quà vặt chính mình yêu thích nhất đưa cho họ xem như là lễ vật, nó sẽ cẩn thận vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thư Tầm, sau đó sẽ cảm thấy vô cùng mỹ mãn và thỏa mãn với những người bạn vừa mới nhận thức được một ngày.
Thư Tầm ủ rũ hít hít cái mũi nhỏ, áp xuống lệ ý ở trong mắt, cuối cùng cũng hiểu rõ, trong mạt thế sẽ không có trẻ con. Đang muốn cổ vũ chính mình cố lên, đột nhiên thân thể nhẹ bưng, là bị Dạ Tiền xách lên.
Dạ Tiền xách bánh bao nhỏ đang héo rũ ngồi ở trên tấm thảm nhặt lên đặt trên bàn trà, đồng thời cũng từ trong cái hộp phía dưới bàn trà lấy ra một chồng giấy vẽ, xem xem hình vẽ, hẳn đều là tranh của Thanh Mông: “Thanh Mông hẳn là tự nguyện, còn nhớ hôm qua nó từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài trông vô cùng khát vọng không? Có lẽ là vì đã đạt được tâm nguyện, muốn biết nó đã đi đâu? Nếu tiếp tục điều tra, có lẽ còn có thể nhìn thấy nhau lần nữa.”
Hiếm khi mới nghe thấy Dạ Tiền nói một câu dài như vậy, mọi người trong phòng đều dời mắt nhìn qua đây, Noãn Đông hơi gật đầu: “Không sai, giấy vẽ cùng với cái hộp này ngày hôm qua không có ở trên bàn trà, hẳn là buổi tối Thanh Mông đã lặng lẽ đặt ở đây, đều này giải thích nó đã ý thức được chuyện gì đó, hơn nữa trong phòng ngủ còn đặt một con gấu nhỏ, cũng chứng minh được rằng nó đã làm tốt tất cả chuẩn bị, thậm chí còn vui vẻ đối mặt.”
Thư Tầm đứng ở trên bàn trà, nhìn bức tranh vẽ Liệt Dương, cùng với một chồng giấy vẽ khác, nắm tóc: “Tôi biết, chỉ là không tránh khỏi tâm tình không tốt.” Nói rồi Thư Tầm hít sâu một hơi: “Vào lúc tỉnh dậy nhìn thấy bức tranh ở bàn trà thì tôi đã dự cảm được rồi, cho nên khi nhìn thấy hình ảnh ở trong phòng ngủ liền rời đi, Thanh Mông đặt tranh ở bên ngoài này, hẳn là không hi vọng có người đi đến quấy rầy căn phòng ngủ kia, hẳn đó cũng là lý do khiến nó chấp nhất ở lại Vi thị.”
Râu Liệt Dương lần nữa bất lực cuốn tròn: “…..” IQ không đủ dùng phải làm sao bây giờ? Phải nói cái gì đây? Cuối cùng Liệt Dương cũng không biết nên nói cái gì tiếp, thế nhưng sự tăm tối trong đôi mắt đã tan đi không ít, bước hai bước đi đến bàn trà, cầm lấy bức tranh nghiêm túc quan sát.
Đối với biểu hiện ý chí chiến đấu sục sôi của Liệt Dương, tự nhiên Thư Tầm vô cùng hài lòng, bởi vì nhìn thấy vẻ tăm tối trên mặt Liệt Dương quá là không quen, thế nhưng không nghĩ đến, sự mất tích của Thanh Mông, người có cảm xúc dao động lớn nhất lại là cái vị nam nhân nhìn qua vô cùng tùy tiện không biết để bụng này, Thư Tầm nghĩ đến Liệt Dương hôm qua như đã biến thành một tảng đá bất động thì lặng lẽ cong cong khóe môi.
Đôi khi, một người luôn vô tình biểu lộ ra sự tinh tế cùng mềm mại, thì phải yêu cầu một người luôn nghiêm túc dùng đôi mắt quan sát mới có thể phát hiện ra dấu vết để lại.
Đầu tiên Thư Tầm cùng Liệt Dương cùng nhau xem xét bức tranh hôm qua Thanh Mông vẽ, Thư Tầm nghiêm túc nhìn hồi lâu, ngẩng đầu hỏi Liệt Dương: “Có nhìn ra được cái gì không?”
Liệt Dương cau mày: “Vẽ tôi sao? Thật vất vả mới có thể nhìn ra đôi cánh tựa hồ có chút giống, thế nhưng còn tô sai màu.”
Thư Tầm: “…..” Bỏ đi, vẫn là tự mình nhìn xem. Vì vậy Thư Tầm lạch bạch lạch bạch đi đến chồng giấy vẽ xem xét, thoạt nhìn chồng giấy vẽ này đã được sắp xếp theo trình tự thời gian, phía trước có mấy bức tranh đều là sinh hoạt hằng ngày ấm áp, nhìm qua hẳn là sinh hoạt trước khi thế giới rơi vào sự diệt vong, bên trong bức tranh cơ bản chỉ vẽ trừu tượng ba người, một người là nam nhân mamg mắt kính, một người phụ nữ để tóc dài, còn có một đứa nhỏ mặc quần áo màu đỏ, hẳn đó là người nhà của Thanh Mông, ngoại trừ cái này ra, còn có một ít tranh vẽ tĩnh vật và một vài bức tranh Thư Tầm xem qua có chút không hiểu là gì.
Gợi ý pass chương sau: Thi thể ở Vi hồ được Tầm Bảo phát hiện có tên gọi là gì?(8 ký tự)