Chương 44: Uyên Hải.
Chờ Hôi Sắc đem những chuyện mình trải qua nói xong, Dạ Tiền cùng Noãn Đông cũng đã sớm thu thập xong những hồ sơ bí mật cần thiết, Thư Tầm nhăn mày nhỏ, đương nhiên nội dung có được từ trên người Hôi Sắc cũng không mấy lạc quan, dựa vào lời nói của Hôi Sắc, nơi khởi điểm của hắn cách Vi thị rất gần, mà may mắn hắn cũng không lệch khỏi quỹ đạo phương hướng quá xa, chỉ là trên đường gặp phải đoàn đội săn giết người chơi, khiến cho hắn phải hao tổn rất nhiều sức lực mới có thể an toàn thoát khỏi, cuối cùng cũng đến Vi thị trước một bước, sau đó ánh sáng lam lại đột nhiên xuất hiện, cho nên phải tránh nạn ở thành nam, nếu như phán đoán không sai, thì những người săn giết đó đã sắp đến Vi thị, hoặc là đã đến rồi.
Thông thường săn giết giả đều có năng lực chiến đấu rất cao, có thể là một người cũng có thể là cả một đoàn đội, nếu như là đoàn đội, đại khái là người chơi cùng chủng tộc thành lập, chỉ là vị trí khởi điểm của người chơi là ngẫu nhiên, phải trùng hợp đến mức nào thì mới có thể cùng khởi điểm mà thành viên của đoàn đội lại cách nhau không xa? Hoặc là chủng tộc đó có thiên phú đặc thù gì, mới có thể ở trong một khoảng cách nhất định mà tìm được nhau?
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Hôi Sắc, tự nhiên Thư Tầm cũng không phải là không hoài nghi, nhưng mà ở trong thời đại vũ trụ này, có bao nhiêu phần trăm một người sẽ nói lắp khi khẩn trương có thể đi làm săn giết giả? Hơn nữa săn giết giả sẽ giết chết những người chơi khác để đạt được vật tư cùng manh mối, cho nên phần lớn sẽ là một kích tất sát, nếu như Hôi Sắc là săn giết giả, thì đương nhiên huyết mạch của hắn sẽ bị Liệt Dương ghiền áp, cùng một chủng tộc, lấy sức mạnh làm đầu, đây cũng chính là quy tắc hàng đầu được tất cả sinh mệnh thể khác công nhận, chỉ là bên trong các chủng tộc lớn, sự biểu hiện của quy tắc này có mạnh có yếu, mà Trùng tộc, Thú tộc, Tinh Linh tộc vừa lúc là các chủng tộc tương đối mạnh.
Có thể không cần suy nghĩ vẫn biết được, nếu như Hôi Sắc có dị động gì, thì Liệt Dương sẽ là người phát hiện ra đầu tiên, hơn nữa chỉ cần không phải là năng lực nghịch thiên, thì Hôi Sắc sẽ không có khả năng dành chiến thắng. Vả lại cùng với sự xuất hiện của Thanh Mông trước đây, thì cũng đã đủ chứng minh được một điều, nếu như nhóm người săn giết đã đến và phát hiện ra Thanh Mông, thì bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho một nhân vật vô cùng quan trọng như nó, đột nhiên Thư Tầm cảm thấy có chút may mắn nho nhỏ, bởi sự biến mất đột ngột của Thanh Mông, sẽ không để cho nó nhìn thấy được càng nhiều việc u ám bên trong thế giới này.
Thư Tầm nắm tóc suy tư trong chốc lát rồi nhìn Hôi Sắc hỏi: “Nếu như gặp nhau, thì anh cảm thấy phần thắng của bên nào lớn hơn?”
Hôi Sắc chần chờ nhìn bọn họ, hiển nhiên hắn biết phân lượng của Dạ Tiền cùng Liệt Dương, tin tưởng chỉ cần là người xem phát sóng trực tiếp cũng biết, nhưng cho dù là như vậy, Hôi Sắc cũng do dự thật lâu, cuối cùng lắc đầu đáp: “Không không…. thể…… xác… xác định.”
Liệt Dương hờ hững nhướng mày, vô cùng tùy ý nói: “Vậy chờ bọn họ đến, thử xem rồi sẽ biết.”
Thư Tầm nắm tóc nghiêm túc suy tư trong chốc lát, thế nhưng cũng gật cái đầu nhỏ, vỗ ngực, vô cùng tự tin mở miệng: “Không sai, thử rồi sẽ biết, chúng ta đến Vi thị trước là đã nắm giữ được ưu thế địa lý.” Sau đó gõ gõ cái đầu nhỏ của mình: “Đầu óc là thứ tốt, mà tiểu đội của chúng ta vừa lúc giàu nhất là thứ này, vì vậy không sợ thua thực lực, chỉ cần lấy bố cục bù vào, tôi tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình, ở trong thế giới game này, có rất ít người có thể mạnh hơn chúng ta, nếu như thật sự là có, thì giải quyết bọn họ xong về sau chúng ta càng có lợi.”
Lời Thư Tầm nói ra, nhìn qua Hôi Sắc có chút không tự tin, điều này đã làm cho Hôi Sắc suy đoán những tình tiết bất lợi cho mình trong tiềm thức, mà dưới tình huống này, Hôi Sắc vẫn như cũ tỏ vẻ không xác định được, chứng tỏ thực lực của bọn họ so với đối phương vẫn mạnh hơn.
Ngay lập tức đôi mắt của Liệt Dương cũng trở nên sáng ngời, đương nhiên là vì lời nói này của Thư Tầm vô cùng hợp với ý phắn, phần tự tin này cùng với khí thế mạnh mẽ so với việc lùi bước trốn tránh càng hợp khẩu vị của hắn hơn, càng khiến cho hắn tăng cao sức chiến đấu lên đến mười phần.
“Sợ là không kịp rồi.” Noãn Đông quơ quơ văn kiện đang ở trong tay mình: “Văn kiện khí tượng nhà nước số 117, đối với sự hạ nhiệt của mùa đông làm ra suy đoán, dựa trên những sự kiện ở trước mắt, tất cả những phỏng đoán đều là chính xác không sai, nếu cứ tiếp tục như vậy, Vi thị sẽ lâm vào trạng thái đóng băng vĩnh cửu.”
Noãn Đông nói xong, đem văn kiện mở ra trước mặt mọi người, ngón tay thon dài chỉ vào biểu đồ vĩ độ giản lược, đầu ngón tay lướt đến một vĩ tuyến: “Rất nhanh, vĩ tuyến ở phía bắc, sẽ rơi vào trạng thái đóng băng hoàn toàn, hơn nữa, theo thời gian, diện tích đóng băng sẽ dần dần lan rộng về phía nam, ánh sáng lam chỉ là tiết mục mở đầu, vĩnh hằng mới là tiết mục cuối cùng, lần tiếp theo khi mà ánh sáng lam xuất hiện, sẽ là vĩnh viễn không biến mất.”
Thư Tầm nhìn vĩ tuyến được đánh dấu cùng với mốc thời gian trên văn kiện, ánh mắt sâu xa, tên địa điểm của các lộ tuyến này bé đã từng gặp qua, chính là tờ giấy trắng được phát hiện ở trong thư phòng căn cứ lâm trường, trong đó có viết vài địa điểm cùng thời gian, tuy rằng quá trình phỏng đoán có sự khác biệt, nhưng mà địa điểm cùng thời gian so với hồ sơ này không mấy khác nhau, điều này giải thích ở bên trong lâm trường kia, cũng đã từng có người suy luận ra tình huống như vậy, Thư Tầm ngẩng đầu nhìn Dạ Tiền: “Thời gian Thanh Mặc tử vong cách hiện tại có thể tính chính xác là bao lâu?”
Dạ Tiền mặt không cảm xúc đáp: “Từ ngày 177 đến ngày 187.”
Noãn Đông nghe xong, ngón tay lướt trên bản đồ tìm đến vĩ tuyến kia, thời gian được đánh dấu ở trên đó là ngày 10 tháng 5 năm 2334.
“Dựa theo lời nói của Thư Tầm, thời gian Thanh Mặc tử vong là ngày 3 tháng 11 năm 2333, cách ngày 5 tháng 10 năm 2334 vừa đúng là 187 ngày, nói cách khác, ngày 5 tháng 10 năm 2334 chính là ngày hôm nay, cũng chính là ngày Vi thị sắp rơi vào đóng băng vĩnh cửu.” Biểu tình của Noãn Đông thoạt nhìn có phần ngưng đọng, thậm chí có thể nói là trầm trọng, tựa như là có một loại âm trầm nào đó đang tích tụ lại, rồi lại tựa như là ở trong trạng thái lạnh nhạt không có gì khác biệt.
Dạ Tiền ngẩng đầu liếc nhìn Noãn Đông một cái, sau đó sắp xếp tư liệu bỏ vào trong túi, xách Thư Tầm đang ngồi ở quầy hồ sơ lên, thuận tay bỏ vào túi áo, lạnh lùng mở miệng: “Đi đến viện nghiên cứu, trạm khí tượng, rồi sau đó rời Vi thị.”
Đương nhiên Liệt Dương vẫn còn đang rối rắm trong những ngày tháng mà Noãn Đông suy đoán, nghe đến đây thì ý chí chiến đấu tràn ngập ban nãy lại bị chặn trở về: “Cho dù có là hôm nay, thì đi giải quyết xong đám săn giết giả rồi rời đi không phải là giống nhau sao? Làm sao lại gấp dữ vậy?”
Dạ Tiền chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Liệt Dương một lát, sau đó lại chuyển tầm mắt lên trên hai cái râu của đối phương, tiếp theo mặt không biểu tình cười khẽ một cái: “À~”
Liệt Dương: “…..” Làm sao lại có cảm giác bị coi thường? Trong nháy mắt Liệt Dương nhớ đến câu nói trước đây của Thư Tầm: Con bướm có râu dài, nhưng đầu óc lại không dài là rất bình thường. Liệt Dương nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Dạ Tiền, có cơ hội thì chúng ta phải đấu một trận.”
Dạ Tiền đã xoay người hướng ra ngoài cửa nghe thấy câu nói này thì dừng bước, hơi hơi quay đầu, lạnh nhạt mở miệng: “Ồ~”
“…..” râu trên đầu Liệt Dương nhanh chóng dựng thẳng, trong nháy mắt muốn xông lên.
Hôi Sắc thấy vậy thì nhanh chóng đứng trước mặt Liệt Dương, nôn nóng nói: “Điện điện điện hạ, tôi tôi tôi tôi…..”
Nhìn thấy Hôi Sắc che người lại, Liệt Dương nghi hoặc nhướng mày, nhưng vẫn là dừng hành động xông lên đánh một trận lại, ý bảo Hôi Sắc tiếp tục nói.
Hôi Sắc thấy vậy thì ngay lập tức cảm thấy quẫn bách, ngữ khí cũng trở nên dồn dập: “Tôi tôi tôi tôi tôi tôi tôi……. Không có việc gì.”
Liệt Dương đầu đầy hắc tuyến kéo râu, nặng nề vỗ vào bả vai của Hôi Sắc: “Tiểu tử, nếu như là tôi của trước đây, cậu nhất định sẽ bị đánh chết.”
“Không không không không phải…. nhiệt nhiệt nhiệt nhiệt….” Hôi Sắc lo âu gãi đầu, lại không thể biểu đạt được lời mình muốn nói.
Liệt Dương ( ̄ー ̄) lần đầu tiên biết được khi nghe người khác nói chuyện cũng cần phải tốn thể lực đến như vậy.
Đang lúc Hôi Sắc vô cùng quẫn bách, thì thanh âm nãi thanh nãi khí ở phía trước truyền đến: “Hôi Sắc là muốn nói, lam quang chúng ta đã trải qua trước đây có nhiệt độ cực thấp, nhưng mà nhiệt độ thấp vẫn có thể chậm rãi lui xuống, cho nên nếu như cuối cùng Vi thị rơi vào trạng thái đóng băng, vậy nhiệt độ sẽ đạt đến độ thấp cực hạn, nhiệt độ cực hạn xuất hiện cho dù là chủng tộc đã tiến hóa như chúng ta, cũng không thể phản kháng.”
Hôi Sắc nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngay lập tức Thư Tầm ngồi rung đùi đắc ý cảm thán một câu: “Thì ra râu bướm cùng với đầu óc là có thể phát triển cùng lúc.”
Hôi Sắc không biết được ý tứ sâu xa trong lời nói lộ ra vẻ mờ mịt, Liệt Dương cuốn râu, một bộ tôi cái gì cũng chưa từng nghe qua, bước đôi chân dài làm như không có chuyện gì rời khỏi phòng hồ sơ.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
“Ta đã nhìn thấu rồi, Vương của ta có thể đi đến thắng lợi cuối cùng!”
“Giống với lầu trên, cảm thấy Trùng tộc của ta đã chuẩn bị tốt tư thế nằm thắng, Vương của ta lại khai sáng thêm một hình thức thông quan mới.”
“Vì sao chỉ số IQ của đế vương điệp lại không bằng bướm lá khô?”
“Lại nói nguyên hình của bướm lá khô cũng thật sự là quá khó coi, chẳng lẽ còn muốn Hôi Sắc trở thành đồng đội? Cảm thấy phong cách không hợp chút nào!”
“Ở trong một đội tuyệt sắc nhiều thêm một người thanh tú, thật ra cũng còn tốt, chỉ là khi nói chuyện làm ta nghe đến sốt ruột.”
“Sốt ruột +1”
“……”
Bên trong thế giới trò chơi.
Rời khỏi văn phòng hành chính, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, mọi người đều cảm thấy ở trên bầu trời âm u ở phía bắc nhiều thêm vài phần màu lam nhàn nhạt, nếu như không phải phát hiện hồ sơ bí mật kia, có lẽ nhóm người vẫn cho rằng ánh sáng màu lam vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Bởi vì không có biện pháp xác định thời gian và nhiệt độ đóng băng, nhóm người cũng chỉ có thể tận lực tiết kiệm thời gian, động tác nhanh nhẹn đi thẳng đến viện nghiên cứu, mà vào lúc nhóm người Thư Tầm rời khỏi văn phòng hành chính không lâu, thì có một nhóm bảy người chạy đến văn phòng hành chính, nhìn thấy văn phòng hồ sơ được mở ra, cùng với hồ sơ bí mật rỗng tuếch, trong đó có một nam tử tóc trắng bỗng nở một nụ cười khẽ.
Sau khi đoàn người đi đến viện nghiên cứu, thì lại phát hiện tình huống so với tưởng tượng của bọn họ càng phức tạp hơn, tuy rằng địa điểm điều tra trước kia trống không, nhưng mà cũng là sạch sẽ không chút cẩu thả, mà viện nghiên cứu này, lại giống như vừa bị gió lốc cuốn vào, bên trong hỗn loạn thành đống, hiển nhiên là đã có người đến đây trước bọn họ một bước, điều tra qua nơi này, đặc biệt là phòng tư liệu, bên trong hỗn độn một mảnh, cơ hồ là không có chỗ đặt chân.
Cố tình nơi này lại là nơi quan trọng hơn văn phòng hành chính, vì không để sót manh mối quan trọng nào, nhóm người Thư Tầm liền nhanh chóng tách ra hành động, từng chút từng chút một thu thập những tin tức hữu dụng, ngay cả Thư Tầm cũng từ trong túi áo Dạ Tiền nhảy ra, trèo lèo lội suối xuyên qua đống tài liệu lộn xộn.
Tư liệu lộn xộn trong phòng làm Thư Tầm cảm thấy một tia khác thường, bộ phận quản lý giao thông, thư viện, văn phòng hành chính, viện nghiên cứu. Những nơi này đối với người chơi mà nói, là những nơi có manh mối rất giá trị, cho nên nếu là game thủ, thì tuyệt đối sẽ không có khả năng chỉ tìm kiếm một chỗ, hơn nữa thời gian hữu hạn, cho nên chỉ có thể là do dân bản địa làm ra, xem bộ dáng tích lũy tro bụi, hẳn là cũng đã được một thời gian rồi, như vậy thì viện nghiên cứu này đến tột cùng là có cái gì hấp dẫn dân bản địa?
Thời gian chậm rãi trôi qua, Thư Tầm xuyên qua đống tài liệu đột nhiên tầm mắt hơi hơi dừng lại, nhìn cái sọt giấy đã bị bới tung, nơi đó có mấy cục giấy lăn lộn trên mặt đất, trực giác nói cho Thư Tầm biết, nơi đó có thứ bé muốn tìm. Thư Tầm dẫm chân đi qua tòa núi tài liệu, kết quả tầm mắt quá chuyên tâm, không chú ý dưới chân, giẫm hụt một bước, trực tiếp lăn xuống, lạch cạch một cái vừa lúc dừng ngay cạnh cục giấy, Thư Tầm đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, lặng lẽ quay đầu nhìn lại, phát hiện không ai nhìn thấy cảnh ban nãy của mình, ngay lập tức thở phào nhẹ nhỏm.
Ôm cục giấy, đi đến nơi bằng phẳng, Thư Tầm đem giấy mở ra, phát hiện đó là danh sách vận chuyển xuyên quốc gia, địa điểm giao hàng chính là viện nghiên cứu, mà đích đến lại là một nơi có tên là Uyên Hải, Thư Tầm đã từng tỉ mỉ nhìn bản đồ thế giới của Liệt Dương, biết khu hải vực này cách lục địa không tính là quá xa, nhưng vẫn cách Vi thị một đoạn không ngắn.
