Chương 45: Thành phố đóng băng.
Tiếp tục mở vài cục giấy đã bị vò nát ra, phát hiện tất cả đều là hóa đơn vận chuyển, mà địa điểm được đánh dấu cùng là một chỗ duy nhất: vùng biển Uyên Hải. Uyên Hải được mệnh danh là nơi thấp nhất của thế giới, cũng là nơi sâu nhất, nằm ở phía đông nam đại lục, theo như bản đồ, nơi đó quả thật có tồn tại một số hòn đảo lớn, nhưng chúng là quần đảo công cộng của thế giới, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, Thư Tầm mơ hồ cảm thấy, khu vực Uyên Hải này sẽ là nơi cởi bỏ tất cả những bí ẩn ở đây.
Dựa vào tài liệu trước đây điều tra được ở trong thư viện, thì các quốc gia trên thế giới này đã liên kết cùng nhau tiến hành khai thác một loại năng lượng mới – là tinh thạch Lam Phách, nhưng trung tâm nghiên cứu lại không phải nằm ở trên biển. Xem ngày vận chuyển trong hóa đơn, hẳn là sau khi tiến vào thời kỳ nhiệt độ thấp, dưới tình huống gấp gáp, một số tổ chức ẩn trong tối đã bị bại lộ, vùng Uyên Hải này có khả năng chính là một trong số đó.
Thư Tầm nghiêm túc ghi nhớ kinh độ cùng vĩ độ bên trong tờ giấy vận chuyển, sau đó mới bắt đầu xem xét các vật phẩm được chuyển đi, phát hiện chúng đều là cùng một loại: nguyên thạch Lam Phách. Cũng là tài nguyên năng lượng mới được khai phá của thế giới này.
Quả thật, nhóm người Thư Tầm có hiểu biết nhất định đến khai phá tinh thạch Lam Phách nhờ những tài liệu có liên quan, nhưng mà lại chưa từng nhìn thấy tinh thạch Lam Phách, tựa hồ là chúng đã được tập trung xử lý ở một nơi nào đó, đương nhiên, hành động này cũng không thể ngăn cản được việc thế giới đang dần bị hủy diệt. Tinh thạch Lam Phách có thật sự tồn tại sự sống hay không? Và sau khi bị hòa tan chúng thật sự là có thể hấp thu nhiệt lượng? Đối với hai vấn đề này, có lẽ phải chờ đến khi tìm được tinh thạch Lam Phách, thì bọn họ mới có thể đưa ra kết luận, nguyên nhân chân chính làm thế giới này bị đóng băng.
Thư Tầm đưa hóa đơn vận chuyển cho nhóm người nhìn xem, Dạ Tiền cùng Noãn Đông khom lưng tiếp nhận hóa đơn, nhìn tin tức ở bên trong trầm mặc không nói, Hôi Sắc và Liệt Dương vẫn như cũ chìm đắm trong núi tài liệu cao ngất.
Vào lúc mọi người đang rơi vào trầm tư, bỗng trong lòng Thư Tầm đột nhiên nổi lên cảm xúc bất an mãnh liệt, tựa hồ chỉ trong nháy mắt, bé đã lập tức phản ứng được, cái gọi là đóng băng vĩnh cửu hình như sắp đến rồi. Thư Tầm nhanh chóng chạy lộc cộc đến cửa sổ, leo lên trên bệ cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, trên bầu trời phía bắc bất tri bất giác đã biến thành màu xanh thẫm, trong suốt tựa như không hề có một chút tạp chất nào, nhưng Thư Tầm biết rõ đó không phải là bầu trời, mà là nhiệt độ cực hạn siêu rét.
Màu lam lúc này tựa như là biển rộng, chậm rãi khuếch tán, lan tràn ra ngoài. Thư Tầm nhìn bầu trời chằm chằm trong chốc lát, suy đoán tốc độ lan tỏa, bẻ ngón tay nhỏ tính toán, sau cùng xác định, thời gian còn lại của bọn họ chưa đến hai tiếng.
“Xem ra chúng ta cần phải rời đi.” Giọng của Noãn Đông ở phía sau vang lên, Thư Tầm quay đầu nhìn qua, phát hiện không biết từ khi nào Noãn Đông cũng đã đứng trước cửa sổ, ánh mắt sâu xa nhìn về phía làn sóng màu lam ở đường chân trời.
Nhóm người lại dùng khoảng mười phút thời gian sửa sang thu thập lại tài liệu, không kịp xem xét thống nhất tài liệu thì đã cất vào bên trong ba lô, sau đó rời khỏi viện nghiên cứu, hướng về địa điểm cuối cùng – trạm khí tượng.
Vị trí của trạm khí tượng nằm ở mép Vi thị, sau khi điều tra xong thì trực tiếp rời khỏi Vi thị, vào lúc nhìn thấy tin tức ở trên hóa đơn vận chuyển, phản ứng đầu tiên của Thư Tầm, Noãn Đông cùng với Dạ Tiền là tìm kiếm cảng, tiếp theo sẽ dùng thuyền đi đến Uyên Hải. Thế nhưng dưới tình huống nhiệt độ cực thấp hiện tại, thì vùng bờ biển duyên hải có khả năng đã bị đóng băng, con thuyền bình thường muốn ra biển cơ bản là không được, muốn rời đi, thì cần phải tìm thuyền có thể phá băng, thế nhưng xung quanh Vi thị là núi non hùng vĩ, chứ không phải là thành thị hải cảng, điều này có nghĩa là bọn họ vẫn cần phải đi đến thành phố tiếp theo.
Tình huống ở trạm khí tượng so với viện nghiên cứu khả quan hơn rất nhiều, nhóm người chỉ cần liếc mắt đại khái thì đã phân loại xong tài liệu, sau đó lấy những tài liệu cần thiết bỏ vào ba lô rồi rời đi, chuẩn bị một đường hướng nam, tiến đến thành phố hải cảng Phù Châu.
Sau khi rời khỏi quảng trường phồn hoa, Vi thị càng thêm quạnh quẽ trống vắng, bão tuyết tàn sát bừa bãi cũng chậm rãi biến mất, tựa hồ nó cũng biết nhiệt độ siêu thấp cực hạn đang tiến đến, nên mai danh ẩn tích.
Trong cuộc hành tẩu trừ bỏ thanh âm đạp tuyết thì không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Ở hướng bắc, màu xanh thẳm cuối đường chân trời đang chậm rãi tiến đến, mờ mịt chậm rãi, không gì có thể ngăn cản. Sau khi đi qua quãng trường phồn hoa lạnh lẽo, là đã qua Vi thị, trên quốc lộ tuyết trắng bằng phẳng thật dày, lưu lại từng chuỗi dấu chân sâu lắng, chậm rãi kéo dài, hướng về phương xa phía trước.
Ước chừng sau nửa tiếng thì rời khỏi Vi thị, đoàn người Thư Tầm đứng tại quốc lộ cao nhất nhìn lại, màu xanh thẳm ở đường chân trời ngày càng mãnh liệt, tựa như biển lớn vô tình đang nuốt trọn mọi thứ, những nơi ánh sáng lam đi qua, lập tức ngưng kết thành một khối băng trong suốt thật dày, giống như pha lê, đem tất cả mọi thứ đóng băng lại, toàn bộ Vi thị, cuối cùng cũng đã trở thành một tòa thành trong suốt mộng ảo, có thể là trong một thời gian dài, thậm chí là vĩnh hằng.
Thư Tầm không thể nhìn rõ tình huống chi tiết ở bên trong Vi thị, thế nhưng bé có thể tưởng tượng ra được, nếu như ánh sáng lam nhiệt độ siêu thấp là do bướm lam gây ra, vậy thì giờ phút này màu băng lam trong Vi thị hẳn là do có rất nhiều con bướm lam nửa trong suốt đang bay múa đầy trời, lung linh lay động, nói không chừng chúng sẽ ở lại Vi thị an cư lạc nghiệp, không còn rời đi.
Màu lam ở rìa Vi thị bắt đầu nhạt đi, nhưng vẫn như cũ không ngừng lan rộng, nhóm người Thư Tầm nhìn Vi thị vài lần, sau đó xoay người rời đi. Thế nhưng, tựa hồ là trong nháy mắt bọn họ xoay người, thì vài đạo hàn quang lạnh lẽo đã xẹt đến, đồng thời hai bên đường tuyết đọng ở phía trước còn vụt ra mấy bóng người, trực tiếp chặn lại đường đi của họ.
Thực lực của Dạ Tiền, Noãn Đông, cùng Liệt Dương tự nhiên là không cần hoài nghi, cho nên xác suất đánh lén bọn họ thành công là rất thấp, mà điều làm cho Thư Tầm ngạc nhiên chính là thực lực của Hôi Sắc cũng không tệ, thoạt nhìn động tác của thiếu niên ngây ngô lại sắc bén dị thường, mỗi một lực độ được vung ra đều gãi đúng chỗ ngứa, cùng với phong cách nói chuyện của hắn hoàn toàn bất đồng, vô cùng sạch sẽ và lưu loát.
Cứ như vậy, cuộc tập kích bất ngờ thất bại ngay trong lần đầu tiên, nhóm người Dạ Tiền có thể nói là lông tóc vô thương. Không đợi mọi người định thần, thì cuộc tập kích thứ hai đã ập đến, Thư Tầm nắm chặt túi áo phòng ngừa chính mình ngã xuống, đồng thời cũng quan sát cẩn thận những kẻ tập kích, tổng cộng có bảy người, lấy quần áo màu trắng làm chủ đạo, trong số đó có một nam nhân tóc trắng. Không cần suy nghĩ quá nhiều, bảy người này nhất định là săn giết giả mà Hôi Sắc từng nói, hơn nữa còn là một đoàn đội.
Tình hình chiến đấu nằm ngoài dự đoán của mọi người chỉ kéo dài trong vài phút, thực lực của bảy người nếu tách ra rõ ràng là đấu không lại nhóm của Dạ Tiền, nhưng khi phối hợp chiến đấu ăn ý với nhau, thì có thể nói là hoàn mỹ bổ sung vào sơ hở của từng người, cường hóa công kích lẫn nhau.
Đối với tình huống này, Thư Tầm cũng chỉ có thể nhìn, dù sao thì hiện tại bé chỉ là một ấu sinh kỳ, càng không có tu luyện tâm pháp có tính công kích. Nhưng biểu hiện của bánh bao nhỏ lại dị thường trấn định, bởi vì bé trước sau vẫn luôn tin tưởng đoàn đội của mình trong 《Lẫm Đông Mạt Lộ》là tiểu đội mạnh nhất, tuy rằng bọn họ mới tiếp xúc với nhau chưa được bao lâu, nhưng mà mỗi người trong bọn họ đều là mũi nhọn, khắp nơi đều là đao kiếm, nếu muốn xuống tay, thì phải làm tốt chuẩn bị thương tích đầy người.
Vào lúc Thư Tầm cho rằng trận chiến còn phải giằng co thêm nữa, thì tình hình chiến đấu đột nhiên xoay chuyển, trong nháy mắt đã định ra thắng bại, ngay lúc Dạ Tiền nắm được sơ hở của một người trong số đó, thì Noãn Đông ngay lập tức tiếp ứng, đem sơ hở mở rộng, mà Liệt Dương cùng Hôi Sắc dựa vào sơ hở này xoay chuyển thành cục diện chiến thắng. Chính là bởi vì bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý, mà dẫn đến trong số đó xuất hiện sai lầm, nếu như không thể nhanh chóng bù đắp, bị bắt được cơ hội, thì sẽ hoàn toàn thất bại.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem chứng kiến tình hình chiến đấu kéo dài trong vài phút cũng đã bắt đầu sôi trào.
“Cái gì gọi là đại thần? Đại thần chính là ngay cả khi lần đầu tiên phối hợp chiến đấu cùng nhau, thì cũng có thể trong vài phút ngắn ngủi quen thuộc lẫn nhau, hiểu rõ điều đối phương đang cần!”
“Động tác của vương ta thật là soái, lưỡi kiếm vô hình của hồ điệp lúc cận chiến tuyệt đối là vô địch! Vì kẻ tập kích bi ai.”
“Bướm lá khô kia thật là chói mắt, động tác sạch sẽ lưu loát, so với lúc nói chuyện là một trời một vực!”
“Bánh bao nhỏ thật là bình tĩnh, cảm thấy thiếu điều ôm lon nước một bên uống, một bên nhìn.”
P/s:
Editor: Beta nhà mị nói, tốc độ của tụi mị còn chậm hơn rùa bò~~ 🐢🐢🐢