[ĐBTBC] Chương 43: Hôi sắc

Chương 43: Hôi Sắc.

(Hôi Sắc chính là tên riêng của người chơi, vì vậy mọi người đừng thắc mắc tại sao mình không để là màu xám nha)

–––––––––

Mấy ngày tiếp theo, nhóm người Thư Tầm vẫn ở lại căn hộ của Thanh Mông, gian phòng ngủ kia không còn được mở ra nữa, thế nhưng hình ảnh ba con gấu bông được đặt cạnh nhau trước sau vẫn rõ ràng trong tâm trí từng người như cũ, Thư Tầm không biết Thanh Mông đã đạt được ước nguyện của mình hay chưa? Cũng không có cách nào xác định được ba mẹ của Thanh Mông đã đi đến nơi nào, vì vậy bé chỉ có thể ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi, rằng bọn họ cũng giống như ba con gấu bông kia, đang ở cùng một thế giới.

Lúc này thời gian ánh sáng lam xuất hiện so với lần trước còn dài hơn, sau ngày thứ mười ba, thì ánh sáng lam trong suốt mới dần dần biến mất, nhóm người Thư Tầm cũng rời khỏi chung cư, đứng trước tòa chung cư, tâm tình của bọn họ vẫn còn mang theo một chút cảm khái, cách đây không lâu, có một đứa bé vui vẻ dẫn bọn họ về nhà né tránh giá lạnh, thế nhưng chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, mọi thứ đã biến mất, hiện tại trong lòng mọi người đều mang theo vài phần nặng nề cùng ngưng trọng, nhưng cũng đồng thời có một sự khẩn trương bức thiết, muốn biết thế giới này đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Những con người biến mất một cách bí ẩn kia rốt cuộc là đã đi đâu?.

Sau khi ánh sáng lam biến mất, bão tuyết lại lần nữa gấp rút xuất hiện, Vi thị lại lần nữa rơi vào một mảnh hỗn loạn, cảnh tượng khắp nơi đều mơ hồ, Thư Tầm nằm trong túi áo của Dạ Tiền, ba thân ảnh cao lớn nhanh chóng đi về phía văn phòng thành phố, văn phòng thành phố cũng chính là cơ quan chấp pháp lớn nhất của Vi thị, những người muốn đến đó tìm đồ cũng không nhiều lắm, có điều chỉ có văn phòng thành phố mới nắm giữ những loại văn kiện tuyệt mật nhất.

Đối mặt với bão tuyết, một đường đi nhanh như bay, trong lúc đó cũng chẳng có ai mở miệng nói lời nào, kết quả vào lúc mọi người đứng trước tòa nhà văn phòng, thì bất ngờ nhìn thấy những dấu chân chưa kịp biến mất bên trong bão tuyết, đã có người đến văn phòng thành phố trước bọn họ một bước.

Tốc độ của nhóm người Thư Tầm đã rất nhanh, ba người đi đường đều là người chơi đạt cấp Thần, hơn nữa cơ hồ là trong nháy mắt ánh sáng lam biến mất, bọn họ đã nhanh chóng rời khỏi tòa chung cư, vậy mà còn có người nhanh hơn bọn họ một bước, thì chỉ có thể nói người này không phải là người sống sót, mà là người chơi đã đặt chân đến Vi thị từ trước, nhìn qua thì phần trăm khả năng này xuất hiện là rất lớn.

Mọi người ăn nhịp nhìn nhau, yên lặng không một tiếng động nhanh chóng đi vào bên trong tòa nhà, điều chỉnh hô hấp, nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Thư Tầm dò đầu ra bên ngoài, chỉ chỉ tấm bản đồ trên tường nơi đặt hồ sơ, ba người còn lại ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng đi lên trên tầng.

Quả nhiên khi bọn họ đi đến tầng lầu có căn phòng đặt hồ sơ, thì nghe thấy một loạt thanh âm rất nhỏ, ba người nhanh chóng đi đến trước cửa phòng hồ sơ, ánh mắt đề phòng của Liệt Dương vô cùng mãnh liệt, tựa như giây tiếp theo bản thân hắn sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu, nhưng lúc đi đến cánh cửa phòng hồ sơ thì phát hiện cánh cửa đang trong trạng thái mở, vừa nhìn là thấy tình huống bên trong ngay, một thanh niên có dáng người mảnh khảnh đang đứng trước kệ hồ sơ lật lật tìm kiếm hồ sơ ở bên trong hộp, nhưng mà người nọ rất nhanh đã phát hiện ra nhóm người Liệt Dương đang đứng ở cửa, hắn nghiêng đầu nhìn qua, có chút ngạc nhiên nhìn nhóm người bọn họ.

Thanh niên kia có đôi mắt màu hổ phách, khuôn mặt không coi là anh tuấn, nhưng lại vô cùng thanh tú, thoạt nhìn còn mang theo vài phần ngây ngô, tuổi hẳn là không lớn, trên người bận quần áo mùa đông màu đen giản dị, ở trên đỉnh đầu còn có hai sợi râu nhìn qua có chút quen mắt.

Thư Tầm nhìn thanh niên, sau đó lại quay cái đầu nhỏ nhìn về phía Liệt Dương, đôi mắt mở to tràn đầy sự mới lạ, mở miệng nói: “Anh đã đụng phải thân thích rồi! Cũng là côn trùng như anh!”

Liệt Dương: “…..” Từ ngữ kinh ngạc cảm thán này là như nào? Hơn nữa sao nghe thấy lạ lạ vậy?”Tầm bảo, đến đến đến, tôi phải phổ cập kiến thức xưng hô chính xác của cậu đối với chúng tôi, con bướm, là một loài sinh vật ưu nhã xinh đẹp…..” Liệt Dương lộ ra nụ cười chiêu bài, mắt thấy chuẩn bị phải mở ra hình thức thao thao bất tuyệt.

Thanh niên ở bên kia cuối cùng cũng đã phản ứng kịp, đôi mắt tỏa sáng, mặt mang theo vẻ sùng kính mở miệng: “Liệt Liệt Liệt….. Dương Dương…. điện điện điện điện điện…. Hạ!”

Thư Tầm thiếu chút nữa là đã té nhào xuống đất, thanh niên vừa mở miệng, cái cảm giác tương phản này thiệt là làm người kinh ngạc không thôi, Thư Tầm nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nghi hoặc nhìn khuôn mặt của thanh niên đã bị nghẹn đến đỏ bừng. Liệt Dương cũng là đầu đầy hắc tuyến, có thể làm bộ không biết tên nhóc đang xấu hổ này là đồng loại của mình không? Hoặc là chính mình giả vờ thành một con côn trùng khác liệu có còn kịp không?

Sau khi nói xong, đương nhiên thanh niên cũng vô cùng quẫn bách, cậu uể oải ngậm miệng lại.

Thư Tầm xoay đầu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện, công tác giao lưu vẫn là tự mình đến tiến hành đi, vì vậy mà bé duỗi cái tay béo mập ra quơ quơ: “Xin chào, anh cũng là bướm sao?”

Thanh niên nghi hoặc ngẩng đầu, sau khi tìm lại tiếng nói của mình liền ngay lập tức mở to hai mắt: “Cậu cậu cậu…..Là chủng chủng chủng tộc….. Gì?”

Cái trán của Thư Tầm lặng lẽ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, tại sao chỉ là nói chuyện thôi mà lại có cảm giác mệt mỏi như vậy? Hơn nữa ở thời đại hiện nay, bệnh cà lăm vẫn còn là bệnh nan y sao? Đương nhiên là không phải, vậy đó là phương thức nói chuyện đặc biệt của loài bướm hả? Giống như là tiếng của người Đông Bắc vậy? Thư Tầm gật gật đầu nhỏ, cảm thấy bản thân mình đã tìm được nguyên nhân, vì vậy sau một lúc tự hỏi thì nghiêm túc mở lời: “Ta ta ta…..Là chủng chủng chủng tộc…. Nhân loại…..”

“Phụt! Hahaha!” Liệt Dương ngây người tận một giây, sau đó chỉ trong nháy mắt liền cười như điên, nhìn dáng vẻ tựa hồ là muốn cười chết.

Trong mắt Noãn Đông cũng không kìm nén được mà lộ ra chút ý cười, ngay cả thanh niên bị bắt chước, cũng là ngây người sau đó cười đến cong mắt, chỉ có Dạ Tiền vẫn là một khuôn mặt than.

Thư Tầm bị người khác cười nhạo có chút ngây ngốc, dùng móng vuốt béo mập gãi gãi đầu mình: “Tôi có nói gì không đúng sao?”

Liệt Dương cười đến muốn rút gân điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng….”

Thanh niên có chút quẫn bách gãi gãi đầu. Thư Tầm sau một phút trì độn cũng phản ứng lại, rầm rì một tiếng rồi chui vào trong túi, cự tuyệt nói chuyện. Dạ Tiền giơ tay, duỗi ra ngón tay sờ sờ đầu nhỏ của Thư Tầm tỏ vẻ an ủi. Ngay lập tức Thư Tầm cảm thấy vô cùng thoải mái cọ cọ, lúc này lại chui ra lần nữa.

Tầm mắt của thanh niên chuyển đến trên người Thư Tầm: “Tôi tôi tôi….. Là đang khẩn khẩn trương….. Tôi tôi tôi…. Gọi là Hôi Sắc….”.

Đột nhiên Thư Tầm nhớ đến trạng thái hình thú sói xám lớn của Dạ Tiền: “Màu xám, là màu rất đẹp.”

Hôi Sắc có chút ngây người, sau đó trong mắt cũng tràn đầy ý cười: “Cảm ơn.”

Rõ ràng cái tên Hôi Sắc không phải là tên thật của thanh niên, mà là tên trong trò chơi, Hôi Sắc xác thật là Trùng tộc, mang huyết thống của loài bướm, là loài bướm lá khô* không phù hợp với thẩm mỹ sắc đẹp của thời đại hiện tại, và đây cũng là nguyên nhân hắn lấy tên là Hôi Sắc. Thanh Niên có chút không được tự nhiên khi cùng người ngoài giao lưu, vì vậy mà vô cùng căng thẳng khẩn trương, thời gian Thư Tầm cùng hắn giao lưu cũng vì thế mà đặc biệt dài, Thư Tầm ngồi ở trên tủ mở hồ sơ, nghe Hôi Sắc thuật lại những sự kiện mình đã trải qua một cách khó khăn, gần đến cuối, thì Thư Tầm lấy một lon nước uống đưa cho đối phương.

“Cảm ơn.” Hôi Sắc lần nữa khách khí nói lời cảm ơn, tiếp nhận lon nước Thư Tầm đưa cho, đợi sau khi lon nước trở lại kích thước ban đầu thì mở ra, một bên uống một bên nói tiếp: ” Săn săn giết giả….. Hẳn là…. Đã đến…..Vi thị…..”

Bướm lá khô:

[QPTC] Chương 10: Triền miên

Chương 10: Triền miên

Lâm Trang rơi vào bóng đêm tĩnh lặng, gió đêm cũng đã không còn, thời gian ở Lâm Trang tựa như bị đình trệ, chỉ còn ánh trăng lặng im xuyên qua ô cửa, soi vào người đang nằm trên giường.

Người ở trên giường diện mạo rất đẹp, đặc biệt hơn là lúc được ánh trăng chiếu vào, làn da càng thêm trắng nõn, trong suốt, ngay cả lông tơ trên làn da cũng được tinh tế chiếu sáng, lông mày mảnh mai thon dài, đôi mắt nhắm chặt cùng với hàng mi vừa dày vừa dài, thỉnh thoảng run lên, tựa như chiếc quạt lông vũ, đôi môi hồng phấn khẽ mím lại, yên tĩnh tốt đẹp.

Thiếu niên trên giường không biết đã mơ thấy gì, lông mày vừa nhíu, khuôn mặt cũng trở thành một cái bánh bao, tay được đặt ở trong chăn cũng múa may vài lần.

Trong bóng đêm tựa như có một thân ảnh mơ hồ, hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào thiếu niên, mặt vô biểu tình không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn lẳng lặng đứng nơi đó, xoay người đi đến bàn thờ, liếc nhìn bài vị ở trên bàn, tiện tay xách con gà trống bị mình dọa đến sợ hãi, đôi tay trắng nõn nắm lấy cổ gà, sau đó nghe thấy một tiếng ‘ác’, ngay cả thanh âm thảm thiết con gà cũng chưa kịp kêu ra thì đã bị đứt cổ, máu gà ấm áp tràn ra mặt bàn, từng giọt đỏ tươi.

Hắn đem máu gà rưới lên trên bài vị, máu gà sền sệt dọc theo bài vị chảy xuống, lưu lại từng vệt máu.

Hắn nở nụ cười lạnh, cắn lên cổ gà, hút khô máu gà còn thừa lại, sau đó đem thi thể lạnh băng của con gà vứt xuống mặt đất.

Hút xong máu gà, thân ảnh mơ hồ của nam nhân nhìn qua cũng rõ hơn rất nhiều.

Hôm nay, hắn đã thay một bộ trang phục, đầu tóc dài được búi cao buộc chặt, có hai sợi dây cột tóc màu đỏ, rũ ở sau lưng, trên người cũng không phải trường bào màu trắng, mà là một bộ lễ phục màu đỏ giống với với người trên giường, thế nhưng quần áo của người trên giường thiên về kiểu nữ. Hỉ phục cắt may thủ công vô cùng tinh tế được hắn mặc ở trên người, thắt lưng có treo một ngọc bội màu vàng, thân hình càng thêm thẳng tắp đỉnh bạt, thần sắc tuấn tú, tựa như một mỹ nam bước ra từ trong tranh cổ.

Nam nhân cởi ngoại bào, ngồi ở mép giường, tinh tế nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ở trên giường, hôm nay y so với ngày thường càng thêm xinh đẹp, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, môi hồng mọng nước, còn có hỉ phục hỗn loạn lộ ra cái cổ thon dài và xương quai xanh gợi cảm, giờ phút này đang an tĩnh ngủ, so với thiếu niên anh khí thường ngày càng nhiều thêm vài phần nữ khí.

Nam nhân nhịn không được vươn ngón tay thon dài sờ lên đôi môi của đối phương, chậm rãi vuốt ve một chút, đôi môi phấn hồng cũng đã đỏ lên, ngón tay lại lần nữa dọc theo cổ của y chậm rãi trượt xuống, lướt qua hầu kết tinh xảo, xẹt qua xương quai xanh, ngón tay tùy tiện nhéo nhéo hai cái, cởi bỏ cổ áo hỉ phục, cổ áo hỉ phục hoàn toàn bị mở ra, lộ ra áo lót màu trắng ở bên trong.

Một tay dọc theo áo lót trắng, đem hỉ phục cùng áo lót tản ra, bả vai trắng nõn cùng với hai điểm đỏ bừng ở trên ngực xuất hiện.

Đôi mắt nam nhân u ám, hầu kết hoạt đông lên xuống, ngón tay thon dài nhịn không được nắm lấy điểm đỏ bừng ở bên phải, kích thích một chút, trong miệng thiếu niên vô thức rên rỉ một tiếng, hồng nhũ mẫn cảm ở trước ngực cũng run rẩy đứng lên.

Nam nhân dừng tay, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy thiếu niên ở trên giường, y nhíu chân mày, đôi môi khẽ nhếch, vạt áo hoàn toàn tản ra, đai lưng ở bên hông vẫn còn buộc chặt, vòng eo tinh tế, quần áo xộc xệch thật là một loại phong tình đặc biệt.

Người này, nam nhân gật đầu hài lòng nhìn thiếu niên đang ngủ vẫn nhíu chặt lông mày, từ khi sinh ra chỉ có thể thuộc về mình hắn. Bất kể là nơi này, cúi thấp thân mình hôn lên đôi môi của thiếu niên, hay là nơi này, dọc theo đôi môi một đường hôn đến cái xương quai xanh, cắn cắn vài cái, ở trên xương quai xanh lưu lại vài vết màu đỏ hồng.

Trên làn da trắng nõn nhiễm mấy vết màu đỏ hồng, tựa như là một cánh hoa, nam nhân nhếch miệng hài lòng.

Thiếu niên trên giường tựa hồ bị thứ gì đó mê hoặc, lông mi run rẩy, thân thể giãy giụa nghĩ muốn tỉnh lại, nhưng vẫn không thể mở được đôi mắt, tỉnh dậy.

Nam nhân hôn lên thân thể của thiếu niên, xốc chăn hỉ, ngón tay nhẹ nhàng tiến vào váy quần, dọc theo đùi từ từ tiến lên, chỉ bằng một vài động tác thì đã lột xuống váy quần cùng quần lót ở bên trong, lộ ra đôi chân trần trụi thon dài.

Ngón tay lạnh băng sờ soạng phần đùi trong, thiếu niên nhịn không được run run vài cái, hai chân cong lên, cuộn tròn, tránh né ngón tay đụng vào.

Nam nhân đem thân thể của y lật lại, ngón tay lạnh băng lẻn vào bên trong tựa như một con rắn, ở trên da thịt ấm áp tuần tra qua lại, nụ hôn ướt át rơi xuống thân thể đối phương, chẳng mấy chốc bên trên làn da trắng nõn đã tràn đầy dấu vết hôn ngân, nam nhân một tay thưởng thức đậu đỏ ở trước ngực thiếu niên, miệng cũng tinh tế liếm lát đi lên, trong miệng của thiếu niên tràn ra tiếng rên rỉ mê hồn, thân mình cũng không tự chủ được mà mở ra phối hợp, đem đầu vú đưa vào trong miệng hắn.

Một tay khác của nam nhân cũng chậm rãi chạm vào hạ thân của thiếu niên, nắm lấy trụ thể thanh tú nhẹ nhàng đùa bỡn, ngón tay ở trên chóp đỉnh vuốt ve hai cái, rồi lại di chuyển xuống túi thể đùa giỡn.

Tuy rằng đôi mắt của thiếu niên vẫn còn nhắm chặt, thế nhưng khóe mắt vẫn là bị kích thích đến rơi lệ, cho dù vẫn chưa tỉnh dậy, nhưng trong miệng cũng đã bắt đầu lẩm bẩm nói: “Không, không cần, không cần.” Âm điệu mang theo vài phần nức nở, hai chân cuộn tròn cũng giãy giụa đến lợi hại, nghĩ muốn tránh thoát cái người đang quấy rầy mình.

Nam nhân hung hăng hôn lên đôi môi của thiếu niên, hai tay cũng giữa chặt mắt cá chân của y, không cho cự tuyệt cường ngạnh bẻ hai chân thiếu niên ra, đặt lên trên khuỷu tay, làm cho nơi tư mật bại lộ trong không khí.

Động tác thô bạo này của nam nhân đã hoàn toàn làm cho thiếu niên đang ngủ mơ bừng tỉnh, thiếu niên run run lông mi, mơ hồ mở mắt.

Lâm Trường Tư cảm thấy chính mình tựa như tỉnh dậy từ trong bể nước, cả người nặng trịch, mở to đôi mắt buồn ngủ vô cùng khó khăn, đôi mắt mở to chớp chớp vài cái, mới có thể nhìn thấy rõ sự vật ở trước mặt, ánh mắt tập trung nhìn trong chốc lát, thì nhìn thấy trên thân của mình có một nam nhân, ánh mắt lạnh băng, trong đầu Lâm Trường Tư trì độn: “Thì ra thân thể mình nặng như vậy là do bị quỷ áp giường!”

Chờ y chớp mắt vài cái, thì thấy rõ bản thân mình gần như là trần trụi nằm ngã vào trên người của quỷ, hơn nữa hai chân của mình còn bị con quỷ kia nắm lấy mở ra hai bên, một bộ phóng lãng bất kham ở trước mặt quỷ, Lâm Trường Tư tức khắc hoảng loạn: “Không cần, chú làm gì, buông tôi ra.”

Y cả kinh toàn thân đều toát mồ hôi, đều nghĩ muốn giãy giụa, tránh thoát, thế nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiến, mềm mại như bông, cơ bản là không thể động đậy.

“Hít nhiều hồn hương như vậy, thế nhưng còn có thể thanh tỉnh vài phần, như vậy cũng tốt, càng thêm thú vị.” Nam nhân cúi thấp thân mình, cười tà một tiếng, rồi lại cầm lấy cánh tay vô lực của y bóp bóp vài cái: “Thanh tỉnh đã không dễ, nghĩ muốn nhúc nhích thì vẫn chờ huân hương đốt hết đi.”

Nam nhân chỉ chỉ vào lư hương ở trên bàn thờ, trên đỉnh lư hương vẫn còn huân khói lượn lờ, tỏa ra sương tím.

Lâm Trường Tư choáng đầu, dựa vào ý chí mạnh mẽ không cho ngất đi, thanh âm của nam nhân căn bản y không nghe thấy rõ ràng, trong hốc mắt đã xuất hiện nước mắt vì sợ hãi, thần trí không rõ nhắc mãi: “Chú thả tôi ra, thả ra.”

Nam nhân thấy vậy cũng không tiếp tục quản y, vô luận ra sao đi nữa, hắn nhất định phải có được.

Cởi đai lưng, lột hỉ phục trên người y xuống, hiện tại mới tính toàn thân thiếu niên đã trần trụi nằm ở trên giường.

“Không muốn, không muốn.” Vốn dĩ Lâm Trường Tư thần trí không rõ, hiện tại chỉ biết sợ hãi, cơ bản là đã quên giả trang mạnh mẽ, trong thanh âm cũng xuất hiện tiếng khóc, nhăn mặt tựa như một đứa nhỏ khóc thút tha thút thít.

Bộ dạng khóc đến thương tâm như vầy, làm cho nam nhân tạm dừng động tác.

Hắn lạnh lùng nhìn thiếu niên ở trước mặt mình khóc thút thít nửa ngày, tay hắn nắm lấy cằm y, kiên định nói từng câu từng chữ: “Nếu em đã lựa chọn xuất hiện ở trong thế giới của ta, thì em, từ đây về sau cũng chỉ có thể là của ta.”

Đương nhiên Lâm Trường Tư cũng không có khả năng đáp trả lại đối phương, nhưng thật ra lại bị thanh âm lạnh lẽo của hắn làm cho sợ tới mức run rẩy, từ nhỏ y đã được nuông chiều, nếu phạm sai thì người nhà cũng sẽ không nở răn dạy y, y không bị nuôi thành một vị thiếu gia ương bướng đã là không dễ, tính cách cũng không phải là quá kiên cường, gặp chuyện thì phản ứng đầu tiên sẽ là hốt hoảng thất thố, đánh mất lý trí, sau đó chỉ biết rơi lệ khóc thút thít.

Nam nhân cũng sẽ không vì y khóc mà buông tha cho y, cái tay đã sớm không khách khí sờ đến nơi tư mật, nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, khiến cho tiếng khóc của y biến thành thanh âm rên rỉ mềm mại.

Một tay nam nhân an ủi hạ thể, một tay thì ở trong kẽ mông, chậm rãi xoa nắn, sau lại giơ tay mở ra cái tủ ở đầu giường, lấy một hộp mỡ, dính chút cao thể màu hồng, xoa xoa động của thiếu niên.

Thuốc mỡ mang theo thúc tình khiến cho thiếu niên sắc mặt ửng đỏ rên rĩ, thân thể cũng dần dần chuyển hồng, nằm ở trên giường không ngừng vặn vẹo, phía sau cũng bắt đầu trở nên mềm mại.

Nam nhân cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra dáng người thon dài đĩnh bạt, đem Lâm Trường Tư phóng ngã ở trên giường, từ trong tủ lấy ra một cái khăn trắng lót ở dưới mông y, kéo cao hai chân của y đặt lên trên vai, đỉnh lửa nóng ở dưới thân xỏ xuyên vào tư mật của thiếu niên.

“A, không cần…” Thiếu niên ở trong lòng ngực bị đau đến giật mình, cau mày nức nở.

Tuy rằng lỗ nhỏ ở phía sau đã được khuếch trương cẩn thận, thế nhưng vẫn là chặt chẽ nhỏ nhắn, đồ vật to lớn cứ như vậy một phát thọc vào, hậu đình liền nứt ra, giọt máu tích tích nhiễu xuống, rơi ở trên khăn trắng.

“Ngoan, cuối cùng cũng thuộc về ta.” Nam nhân bế thiếu niên trong ngực lên, làm y mở ra hai chân ngồi trên người mình, chiếm hữu mười phần mà hôn lên đôi môi tái nhợt của y, bên trong giọng nói lạnh băng cũng nghe ra được sự vui vẻ tột độ.

Thiếu niên cuộn tròn thân mình khóc khụt khịt, hạ thể truyền đến từng đợt khoái cảm, nam nhân cuối cùng không thể nhịn nữa, ngoài miệng thì tinh tế hôn mút, dưới thân cũng bắt đầu hung hăng đưa đẩy, ban đầu thiếu niên còn đáng thương khóc lóc xin tha, sau đó phỏng chừng là thoải mái, một bên khụt khịt khóc, một bên rên rỉ.

Vòng eo bị nam nhân chế trụ, hung ác va chạm làm thân mình của y không ngừng hướng về phía trước, thân thể mất cân bằng đôi tay cũng không tự chủ được mà ôm lấy cổ của nam nhân, đầu dựa vào đôi vai của nam nhân không ngừng thở dốc, sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi đầy mặt, đôi mắt cũng là nửa mở nửa khép, cái miệng đỏ tươi khẽ nhếch từng trận rên rỉ làm người nghe thấy đỏ mặt tai hồng.

Bộ dáng câu nhân như này càng khiến cho nam nhân càng thêm dùng sức, bẻ hai chân của y, làm chính mình tiến vào càng sâu.

“Không cần đỉnh, quá sâu, không… Không, tôi từ bỏ.” Ra vào càng sâu làm cho thân mình của Lâm Trường Tư đều bị tê dại đến run rẩy, tựa hồ trái tim cũng đang bị câu đi, không khỏi duỗi tay ôm chặt cổ nam nhân, ý đồ tìm cách thoát khỏi, nam nhân cũng không cho y như nguyện, một tay chế trụ eo của y, một tay cố định thân hình, làm y dựa vào ngực của mình không thể động đậy, thẳng đến khi thiếu niên bị đỉnh khóc đến tê thanh ách khí.

Thiếu niên còn đang khóc, đôi mắt hồng hồng, khuôn mặt đỏ ửng nóng lên, y bị nam nhân đùa nghịch quỳ dựa vào trên giường, đầu nằm lên gối tơ tằm, đôi tay bị nam nhân ở sau lưng giữ chặt không thể bò về phía trước, phía sau bị nam nhân hung hăng cắm lộng đến nóng bỏng tê dại, không biết y đã phát tiết biết bao nhiêu lần, trên khăn trải giường hiện tại đều là chất lỏng màu trắng sữa.

“Từ bỏ, không…không nên làm nữa.” Thiếu niên khóc ròng nói.

“Từ bỏ? Chính nơi này của em nói rằng không đủ, siết chặt đến lợi hại, nào, có cảm nhận được không?” Nam nhân sau lưng một tay chế trụ đôi tay của y, tay còn lại dọc theo lửa nóng của mình ở nếp uốn hậu đình của Lâm Trường Tư, tựa như lông chim quét ở nơi mẫn cảm đem Lâm Trường Tư kích thích đến co rút thân mình, nhanh chóng bắn ra, nam nhân bị hậu đình của đối phương siết chặt lại, thân mình hướng vào bên trong đóng cọc trừu động thêm mười mấy cái, vào lúc thiếu niên cao giọng rên rỉ thì mới chịu đem chất lỏng nóng bỏng của mình bắn vào bên trong, nam nhân giống như thoát lực dựa vào trên người thiếu niên thở hổn hển.

Phun ra chất lỏng nóng bỏng, đem Lâm Trường Tư bị đè ở dưới ai ai kêu, hai chân vẫn còn thoát lực, nằm ở trên giường liều mạng thở dốc, chờ đến lúc nghỉ ngơi tốt lên một chút, thì lại bị nam nhân nắm lấy, tiếp nhận hạ thể của nam nhân ra vào.

Một đêm điên loan đảo phượng.

Chờ đến khi nam nhân không quấn lên nữa, thì lúc này Lâm Trường Tư đã xụi lơ nằm ở trên giường không thể động đậy, giọng nói đều đã khàn đi, không quá bao lâu thì đã nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Chương 11

P/s: Đây là lần đầu mị edit h luôn ấy😌😌😌

[QPTC] Chương 09: Âm hôn (03)

Chương 09: Âm hôn (03)

Bên ngoài Lâm Trang được trang trí bằng gam màu trắng, nhưng mà bên trong thôn trang lại trang trí giống như những hôn lễ bình thường khác giăng hoa lụa đỏ, trong phòng tân hôn cũng như vậy, tất cả đồ dùng nội thất đều lấy màu đỏ làm chủ đạo.

Lâm Trang tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài, không chỉ có những tòa nhà kiến trúc kiểu dáng của vài chục năm trước như là: ngói lưu ly, phiến đá xanh, mà gian phòng bên trong cũng được trang trí mang theo hơi thở cổ xưa, tất cả đều là những đồ dùng kiểu cũ, cơ bản cũng chỉ có TV được xem như là hợp thời.

Phòng ở rất lớn, trên cửa sổ được chạm khắc những ô vuông đang được mở ra, nội thất bên trong còn đặt một tấm bình phong, bên trên tấm bình phong vẽ tranh thủy mặc hoa cỏ, ngoài ra còn có một cái giường gỗ kiểu cũ cổ điển, trên khung giường có một cái mành màu đỏ, rũ xuống thật dài, được một cái móc treo màu vàng treo lên, ở trên giường còn đặt một tấm chăn thêu long phượng chỉ vàng, và hai cái gối sứ uyên ương nghịch nước vô cùng xinh đẹp, ở dưới giường có một bậc thang cao cao trải thảm lông dê, cho dù có đi chân trần giẫm lên đó cũng sẽ không bị lạnh.

Đưa Lâm Trường Tư vào phòng, bà tử dặn dò một hai câu liền nhanh chóng rời đi, chỉ là bảo Lâm Trường Tư hôm nay gác đêm bài vị của Lâm Thiên Lí, trăm triệu lần cũng không được đi ngủ, bởi đó là phạm vào kiêng kị, sẽ bị trách phạt, hơn nữa những người như các nàng đều không thể cùng với Lâm Trường Tư gác đêm, chuyện này chỉ có thể do một mình y làm, ba la bu lu một đống, căn bản là Lâm Trường Tư nghe từ tai này ra tai kia, chờ bọn họ rời đi rồi, thì xốc khăn voan lên.

Trên đầu không còn bị thứ gì đó che lại, Lâm Trường Tư liền nhanh chóng quan sát căn phòng này vài lần, chờ đến lúc y ngó đến cái bài vị được đặt ở trên bàn cũng thật là hoảng sợ.

Bức tường cuối cùng ở bên trong có một cái bàn thờ cao cao, trên bàn thờ cũng được trang trí vải lụa màu đỏ, ở chính giữa bàn thờ có một bài vị làm bằng gỗ khắc chữ màu vàng, hai bên có hương nến cùng trái cây, ngoài ra còn có một cái lư hương màu bạc, không biết đốt hương liệu gì, mà nhả ra khói màu tím, tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo, xung quanh căn phòng đều là mùi hương lạnh lẽo này, cùng với mùi hương ở trong Lâm Trang rất giống nhau.

Lâm Trường Tư hít sâu một hơi, thật ra thì y cũng rất thích mùi hương này, thanh lãnh, ngửi thấy vô cùng thoải mái, mùi hương này thật là nhu hòa.

Y tháo mũ phượng xuống ném lên bàn bên cạnh đầu giường, trong phòng cũng không có đèn dây tóc hiện đại thông dụng, mà chỉ có mấy cái giá đựng nến, bên ngoài còn dùng chụp đèn màu đỏ, chính là một cái lồng đèn nhỏ, ánh sáng của ngọn nến tương đối hữu hạn, vì vậy bên trong phòng cũng không quá sáng sủa, Lâm Trường Tư để nến sát vào bài vị thì mới có thể thấy rõ chữ ở bên trên: “Lâm thị thúc công Thiên Lí tự Lệ Trúc chi thần vị” bên cạnh còn có chữ viết nhỏ: “1935 em út Thiên Thanh phục lập.”

Em út Thiên Thanh hẳn là Lâm Cửu Gia, 1935? Khi đó y còn chưa được sinh ra đó! Lâm Trường Tư nhíu mày, hiện tại Lâm Cửu Gia khoảng chừng bảy tám chục tuổi, còn về việc lập bài vị thì chỉ có thể làm lúc thành niên, vậy khẳng định vào năm 1935 Lâm Cửu Gia vừa mới qua 18, cho nên bây giờ Lâm Cửu Gia đã tám mươi mấy rồi!

Lâm Cửu Gia nói anh hai của ông Lâm Thiên Lí qua đời vào lúc 25 tuổi, so với Lâm Cửu Gia lớn hơn mười mấy tuổi, vậy vị Lâm Thiên Lí này đã là một ông lão hơn một trăm tuổi rồi á!

Lâm Trường Tư khịt mũi, đã là một ông lão hơn trăm tuổi vậy mà còn bắt y gọi hắn là chú hai, gọi ông nội còn được nữa kìa, hừ, một ông nội mấy chục tuổi đầu vậy mà còn đòi cưới một người con trai mới vừa mười bảy, thiệt là không biết xấu hổ, Lâm Trường Tư đối với bài vị trên bàn làm một khuôn mặt quỷ, vừa mới bước chân, thì dưới chân đã truyền đến một tiếng hét thảm, Lâm Trường Tư bị dọa nhảy dựng lên, vừa thấy con gà cùng mình bái đường lúc nãy, đang đứng ở dưới cái bàn, thân mình run bần bật, cũng không biết đang phát điên cái gì.

Không biết ai đã đem gà đặt ở chỗ này, Lâm Trường Tư xách con gà lên, cổ gà cũng không còn đeo dải lụa màu đỏ, đứng rúc ở dưới cái bàn không biết bỏ chạy, bị Lâm Trường Tư xách lên còn sợ tới mức đôi mắt trợn trắng, kêu hai tiếng rồi run rẩy ngất xỉu.

Lâm Trường Tư: “……”

Con gà gì mà nhát gan quá vậy?! Lâm Trường Tư ném con gà lên bàn, sau đó nhàm chán ở trong phòng đi tới đi lui, trong phòng đặt cái bình phong vừa nhìn thì đã biết là rất cổ xưa, thế nhưng lại được bảo tồn vô cùng hoàn thiện, chỉ có xuất hiện một chút dấu vết màu vàng nhạt ở những góc miếng gạc, màu vẽ cũng không có nhòa đi, trên băng gác là một bức tranh thủy mặc vẽ hoa sen, lá sen vẫn như cũ rõ ràng, phía dưới còn dùng bút lông viết vài chữ lưu niệm, nét chữ vô cùng cứng cáp hữu lực, phía dưới cùng còn được đóng lên một con dấu.

Lâm Trường Tư duỗi tay sờ sờ bức tranh thủy mặc hoa sen, dọc theo dấu vết mực nước, mơn trớn từng chút, tựa hồ là đi theo dấu vết này thì sẽ có thể nhìn thấy người trước đây, vung tay vẽ ra một bức tranh tinh xảo, hoa sen lay động đung đưa, tương ứng với dòng chữ ‘hoa sen trong nắng.’

Bốn chữ kia viết ra cũng không tệ, Lâm Trường Tư vô cùng tán thưởng, sau khi vào học đại học y đã từng bị Đại Hắc lừa đi học hội họa Trung Quốc*, trong đó có một cô gái có mùi sách đặc biệt nồng, chữ viết bằng bút lông cũng rất tốt, không như những cô gái khác nét chữ thanh tú, mà là cứng cáp có lực, Lâm Trường Tư đặc biệt yêu thích chữ viết của nàng, nhưng mà đáng tiếc cô gái kia chưa bao giờ dễ dàng tặng chữ của mình cho người khác, Lâm Trường Tư cũng chỉ có thể từ bỏ.

(Hội họa Trung Quốc: là nghệ thuật tranh ảnh truyền thống có hơn một ngàn năm, được tạo thành từ một hoặc nhiều bài thơ, thư pháp, vẽ một hoặc nhiều hình ảnh và có con dấu của nghệ sĩ.)

Thế nhưng chữ của bình phong này so với chữ viết của cô gái kia còn tốt hơn, cứng cáp có lực, tựa hồ là bởi vì thời gian quá dài, mà nét chữ ở bên trên phảng phất có một loại linh khí lâu đời, mà chữ viết của cô gái kia chỉ có thể gọi là đẹp mà thôi, tựa như là bắt chước bảng chữ mẫu rồi vẽ. Mà chữ viết trên bình phong lại là chữ viết của riêng một người, tiêu sái tự nhiên, nhẹ nhàng tuấn tú, người viết ra những chữ này tu dưỡng hẳn là không tệ.

Lâm Trường Tư đang YY, thì ngay lập tức nhìn thấy con dấu ở phía dưới, vừa rồi nhìn thấy con dấu này nhưng lại không nhìn thấy rõ chữ viết, hiện tại nhìn thấy con dấu, ý niệm YY một chút của Lâm Trường Tư đã bị chặt đứt: “1920 tặng cho Lan Nạp bạn tốt của Lâm Lệ Trúc.”

Lâm Lệ Trúc, Lâm Trường Tư nhìn bài vị kia một cái, không phải là chú hai Lâm Thiên Lí của y sao? Lâm Trường Tư làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được lệ quỷ lạnh băng ở trong rừng hạnh nhân, lại có thể tốn tâm tốn sức đi lấy lòng bạn của mình – bạn tốt Lan Nạp, Lâm Trường Tư hừ hừ, còn rất là nhàn hạ thoải mái.

Y cũng không còn hứng thú thưởng thức xung quanh, móc di động ra nhìn giờ, đã là 12 giờ năm mươi mấy phút, tiến đến cửa sổ nhìn xuống dưới, phòng tân hôn này nằm ở lầu hai nhà trúc, dưới lầu còn đang mở tiệc ăn uống, đều là người Lâm Trang, so với tiệc ở Hứa Gia Thôn còn muốn an tĩnh hơn, mọi người đều là yên lặng ăn uống.

Đứa nhỏ vài tuổi cũng giống như thế, tựa hồ là được người lớn dạy bảo qua, một đám yên lặng, không ồn không nháo, tự mình an tĩnh ăn uống, người trong Lâm Trang quả nhiên là cổ quái.

Lâm Trường Tư nhìn thời gian bọn họ ăn uống cũng gần xong rồi, bữa tiệc kéo dài không bao lâu thì đã tan, mọi người cùng nhau thu thập bàn ghế linh tinh, dọn dẹp sạch sẽ, rất nhanh đã dọn dẹp xong, sau đó tốp năm tốp ba kết bạn trở về nhà, chỉ còn đèn lồng được treo ở góc tòa nhà là còn sáng đèn, chiếu rọi Lâm Trang tối om.

Bên ngoài đã không còn bóng người, lúc này Lâm Trường Tư mới đóng cửa sổ lại ngồi ở trên giường, bốn phía yên tĩnh đến dọa người, tựa như toàn bộ Lâm Trang rộng lớn chỉ còn lại mỗi mình y, ngay cả thanh âm cá nhân cũng không có, ánh mắt Lâm Trường Tư quét đến bài vị ở trong phòng, nhìn bóng dáng của chính mình được ánh nến chiếu vào bức tường phía sau của bài vị, vuốt dài răng nhọn, trong lòng Lâm Trường Tư hốt hoảng không thôi, vội vàng đạp rớt đôi giày, nhảy vào trong giường, dùng chăn che đầu mình lại.

Vốn dĩ thấy bên ngoài có người Lâm Trường Tư còn không cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại lại an tĩnh, Lâm Trường Tư liền không ngừng hốt hoảng, nằm ở trên giường ngay cả mắt cũng không dám mở ra, liều mạng thôi miên bản thân nhanh ngủ nhanh ngủ nào, ngủ rồi sẽ không sợ nữa, y mới không nghe lời mấy bà tử kia gác đêm đâu, bảo y thủ một đêm, y không bị hù chết mới là lạ, dù sao thì y cũng không phải là một người to gan lớn mật!

Không biết là thôi miên có hiệu quả, hay là bởi vì cái giường quá mức thoải mái, lông mi thật dài của y run run, mơ màng chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Ngoài cửa nổi lên một trận gió lạnh, một tiếng ‘kẽo kẹt’ vang lên, cửa sổ mở ra một cái khe nhỏ, vài tiếng ‘phù phù’, toàn bộ ngọn nến được chụp đèn bao phủ tắt hết, lúc này trong phòng rơi vào u ám, một đạo ánh trăng thanh lãnh xuyên thấu qua cửa sổ bắn vào trong phòng.

Chương 10

P/s: Chương sau có h 🤤🤤🤤🤤