[ĐBTBC] Chương 62: Chuột Đông Bắc

Chương 62: Chuột Đông Bắc

Thư Tầm trực tiếp bò lên vai của Diệp Tiễn, đem tin tức ở trên màn hình cho hắn xem. Diệp Tiễn nhanh chóng vươn tay nhận lấy thứ vừa cứng vừa ‘khủng’ bởi vì vui vẻ mà không ngừng lung lay của ai kia, đập vào mắt Diệp Tiễn là chiếc máy tính bảng giống như đồ cổ vẫn đang phát ra những bài hát thiếu nhi vui nhộn, Diệp Tiễn lắng nghe hồi lâu, sau đó phát hiện không có gì đáng nói, lúc này mới dời lực chú ý.

Nhìn tin tức cứng nhắc trên màn hình, Thư Tầm nhảy lên tay của Diệp Tiễn, sau đó duỗi tay béo chỉ vào, vui vẻ nói:” Thật sự may quá, vừa lúc có người công kích vào hệ thống phòng ngự, tôi mới có thể dễ dàng cấy dữ liệu vào kho, mà không gây ra bất kỳ cảnh báo nào, sau này, thông tin của tôi sẽ được hợp pháp.”

Diệp Tiễn cúi đầu nhìn tin tức ảo Thư Tầm đưa cho mình xem, vào lúc nhìn đến chủng tộc thức tỉnh, rõ ràng đã khựng người lại. Thư Tầm nhận thấy ngẩng đầu đắc ý:” Chuột tầm bảo quá mức hiếm có, hơn nữa lộ ra ngoài sẽ bị nguy hiểm, cho nên tôi đã đổi thành chuột Đông Bắc.”

Diệp không biểu tình Tiễn gật đầu khẳng định, nhưng trong lòng lại nói: Chuột Đông Bắc nghe qua cũng rất hiếm có, bởi vì chính hắn cũng chưa từng nghe qua, hoặc là nói, người thức tỉnh huyết mạch tộc chuột cực kỳ thưa thớt, cũng không có lực công kích nào, hơn nữa hình thú cũng không lớn bằng bàn tay người thường, ở trong thời đại này, hắn thật sự chưa từng thấy ai thức tỉnh huyết mạch của tộc chuột.

Tiếp tục kiểm tra, Thư Tầm phát hiện thông tin thân phận của mình vô cùng kín đáo, có thể nói là hoàn mỹ. Thư Tầm lấy thân phận của mình là một người di cư từ tinh cầu bị hủy diệt, hiểu một cách đơn giản thì, giống như Bạch Nha đã từng mời đôi tình nhân mắt lam trong 《Lẫm Đông Mạt Lộ》đến một tinh cầu khác, đó chính là tinh cầu liên minh vũ trụ giải cứu các sinh mệnh thể cao cấp ở trong hành tinh bị hủy diệt.

Ở trong vũ trụ phát triển không ngừng, tuy các chủng tộc lớn đều cố gắng tránh quấy nhiễu sự phát triển tự nhiên của tinh cầu, nhưng hiệu ứng cánh bướm rất khó tránh thoát, điều này cũng làm cho tinh cầu tự mình phát triển chịu ảnh hưởng rất lớn, nghiêm trọng nhất là bị hủy diệt. Đương nhiên, cũng có phương thức tự mình phát triển hoặc là các nhân tố khác làm cho tinh cầu đi đến con đường tận cùng.

Dựa vào tình huống này, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự phát triển của các sinh mệnh thể khác, thì các dân cư bản địa có thể căn cứ vào trình độ tiến hóa của bản thân, mà lựa chọn một tinh cầu khác có bối cảnh tương tự tiếp tục tồn tại, hơn nữa còn hưởng quyền lợi công dân bình đẳng thời đại vũ trụ, hiển nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, cùng với tuân thủ quy tắc các hạng mục khác của vũ trụ.

Thư Tầm đem thông tin cá nhân của bé vào kho dữ liệu, đương nhiên cũng phải trải qua xét nghiệm DNA, chứng minh bản thân là người thức tỉnh, có đủ tư cách ở lại hành tinh tiến hóa, còn về tinh cầu tử vong từng ở trước đây, Thư Tầm cũng tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó lựa chọn một hành tinh đã bị sụp đổ, bởi vì sự sụp đổ của một hành tinh là không thể đảo ngược, cũng không có dấu vết điều tra tung tích, hơn nữa lúc ấy vào thời điểm cứu trợ đã xảy ra tình huống bất ngờ, mà dẫn đến một số bộ phận người sống bị lưu lạc ở bên ngoài.

Về thân phận này, Thư Tầm cơ hồ là suy nghĩ đủ loại khả năng hậu quả trước sau, không thấy có bất kỳ sai sót nào, dựa vào trình độ thông minh của bé, phỏng chừng đã dùng thời gian bảy ngày để làm ra thân phận mới cho mình, gần như chạm đến mức độ hoàn mỹ, vì vậy một khi đưa vào kho dữ liệu, quả thật không thể nhận ra bất kỳ sự khác thường nào.

Diệp Tiễn đối với năng lực tư duy của Thư Tầm vô cùng an tâm, cũng đối với thân phận này của Thư Tầm vô cùng hài lòng. Mà lúc nhìn đến dòng tin tức trạng thái: trẻ con, thông tin đăng ký của người giám hộ, thì trong mắt Diệp Tiễn xuất hiện một tia sáng. Sau đó thành thạo mở ra quang não, đăng nhập vào cơ sở dữ liệu thông tin, đăng ký giám hộ, tiếp theo trông thấy trên khung cửa sổ nhảy ra một thông báo: Đơn của ngài đã được trình lên, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, ước lượng khoảng một tháng sau sẽ an bài một cuộc gặp gỡ cho ngài cùng với đối tượng được nhận nuôi.

Tướng quân đại nhân hài lòng đóng lại quang não, nhìn nhìn thời tiết ở bên ngoài:” Có muốn ra ngoài dạo một lát không?”

Người nào đó đang rung đùi đắc ý theo điệu nhạc nháy mắt ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt nhìn vào Diệp Tiễn, tiếp theo dùng sức gật gật đầu nhỏ:” Muốn muốn muốn!” Dứt lời, tắt đi máy tính bảng, sửa sang lại quần áo của mình, rồi ngoan ngoãn ở trên bàn trà đứng yên, nhìn Diệp Tiễn bằng biểu tình bình tĩnh, nhưng bên trong đôi mắt to tròn lại viết:” Sao anh lại không nhanh tay nhanh chân một chút? Chúng ta có phải nên đi rồi không?” Dò hỏi.

Diệp Tiễn mặt không biểu tình đứng dậy, bước chân dài đi đến phòng ngủ, cố gắng khống chế mặt than của mình, nội tâm bên trong lại không ngừng gào thét, muốn xoa bóp bánh bao nhỏ.

Đoán chừng vài chục giây sau, Diệp Tiễn đã thay xong trang phục, cố ý mặc một cái áo có túi trước ngực, sau đó thành thạo bỏ bánh bao nhỏ vào trong túi áo bước ra ngoài, trước khi rời đi, còn sửa lại quyền hạn ra vào, để cho bánh bao nhỏ có thể tự do ra vào.

Trong nháy mắt rời khỏi vách tường kính, Thư Tầm ghé vào túi áo lập tức cảm thấy một trận gió nhẹ mát lạnh thổi tới. Thư Tầm thoải mái nheo mắt, sau đó phóng mắt nhìn qua, cảm thấy tầm nhìn chưa bao giờ trống trải như vậy, tòa nhà lớn khá cao, vị trí Diệp Tiễn cư trú chỉ là tầng trung, nhưng Thư Tầm đã cảm giác chính mình tựa như đang đứng ở đỉnh của thế giới. Thời tiết đẹp làm tầm nhìn vô cùng trống trải, phóng mắt nhìn qua, toàn bộ thành thị đều bao quát trong tầm mắt, thậm chí dãy núi tươi xanh xa xôi cũng ánh vào đáy mắt.

Lần đầu tiên Thư Tầm trông thấy thế giới này, thời đại khoa học kỹ thuật phát triển cực hạn. Thư Tầm đã từng ghé người vào ô cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh đô thị phồn hoa rất lâu, nhưng sau khi tầm nhìn được mở rộng, thì phát hiện, hơi thở của thành phố phồn hoa tràn ngập khoa học kỹ thuật chỉ là một góc nhỏ của thế giới, bởi những ngọn núi xanh, suối trong mới là tông màu chủ đạo ở nơi đây, còn thành thị cũng chỉ là một viên đá quý màu đen có góc cạnh sắc bén được khảm vào bên trong sắc màu xanh biếc kia.

Khoa học viễn tưởng dung hợp với thiên nhiên, sắc bén hòa hợp với nhàn nhã. Đây là ấn tượng đầu tiên của Thư Tầm khi đối mặt với thế giới này.

Lên phi hành khí, Diệp Tiễn trực tiếp mang theo Thư Tầm đi đến trung tâm mua sắm. Khu trung tâm mua sắm có rất nhiều người, thậm chí còn có rất nhiều chủng tộc khác nhau, thế nhưng sau khi nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện, tất cả các chủng tộc ngoại trừ nhân loại đều là tồn tại bằng hình thức thân thể ảo, nói cách khác, đây là con đường có hai loại buôn bán giữa hiện thật và thực tế ảo.

Tất cả các chủng tộc đều có thiên hà cùng tinh cầu sinh sống tương ứng với chính mình, nhưng vì ở giữa các đại chủng tộc như cũ tồn tại rất nhiều rào cản, hơn nữa còn cạnh tranh nguồn tài nguyên rất kịch liệt, nên việc giao tiếp của các đại chủng tộc trong thực tế vẫn chịu rất nhiều hạn chế, vì vậy ngoại trừ bên trong trò chơi chân thật, thì các đại chủng tộc cũng có thể thông qua khoang dinh dưỡng, đi đến khu vực sinh sống của chủng tộc khác vui chơi giải trí.

Trước sự yêu cầu mạnh mẽ của Thư Tầm, Diệp Tiễn đầu tiên mang theo Thư Tâm đi đến cửa hàng mua bán quang não, đẩy cửa đi vào, khí chất lạnh băng của Diệp Tiễn tức khắc làm cho bầu không khí đang sôi động, náo nhiệt lắng đọng vài giây, bất quá căn phòng rộng lớn rất nhanh đã khôi phục lại náo nhiệt, sôi động.

Một người trông giống với nhân viên bán hàng đi đến, ánh mắt nhìn về Diệp Tiễn mang theo vài phần cẩn trọng, đương nhiên dáng vẻ không dễ chọc vào của Diệp Tiễn vẫn là có lực uy hiếp rất lớn:” Tiên sinh, ngài muốn tự mình nhìn xem? Hay là cần tôi hướng dẫn giới thiệu?”

Nhân viên bán hàng chật vật hỏi xong một câu, đứng chờ Diệp Tiễn trả lời, Diệp Tiễn lại trầm mặc. Đương nhiên, tướng quân đại nhân chưa từng nuôi qua con trẻ, trong lúc nhất thời có chút mê mang, không biết nên mua hay không mua quang não cho trẻ nhỏ Thư Tầm sử dụng, nhưng mà dựa vào trình độ thông minh của Thư Tầm, thì bé hoàn toàn có thể thao tác quang não thuần thục, bất quá nghe nói trẻ con vẫn là hạn chế biết quá nhiều về thế giới ảo mới là tốt……

Diệp Tiễn bên này chìm vào trong rối rắm tuần hoàn không thể thoát ra.

Nhân viên bán hàng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời, nhất thời cũng càng thêm lo sợ, chật vật, thời điểm rơi vào suy tư xem xem có nên mở lời hỏi tiếp hay không, thì lại nghe thấy một thanh âm ngọt ngào vang lên:” Chào ngài, tôi muốn một máy quang não có chức năng không tệ, quyền hạn cũng phải cao cao một chút, có thể giới thiệu không?”

Nhân viên bán hàng có chút ngây ngốc kinh hoảng, nam nhân treo trên mình khuôn mặt hung ác vậy mà là đứa trẻ to xác?

Thư Tầm nhìn nhân viên bán hàng tựa như bị sét đánh gãi gãi đầu, im lặng chọc chọc ngực của Diệp Tiễn, dùng cánh tay béo mập che lại miệng của mình, hướng về Diệp Tiễn thấp giọng nói:” Nhân viên bán hàng này, có phải là người máy không? Nó bị chết máy rồi hả?”

Diệp Tiễn:”…….”

Động tĩnh trước ngực Diệp Tiễn rốt cuộc cũng khiến cho nhân viên bán hàng chú ý, đôi mắt của nhân viên bán hàng sáng thêm vài phần, lúc này mới nhận ra thanh âm khi nãy là từ đâu đến, nhất thời có chút xấu hổ, may mà nam nhân hung ác nhìn qua cũng không phải là quá để ý, nhân viên tiêu thụ rất nhanh tiến vào trạng thái, dẫn Diệp Tiễn cùng Thư Tầm đi đến một cái quầy.

Đến quầy, Thư Tầm ở trong túi tiền của Diệp Tiễn lạch bạch nhảy xuống, đáp lên trên cái quầy trong suốt:” Tôi muốn một cái quang não có quyền hạn SSS trở lên.” Đứa nhỏ đứng trên quầy, nghiêm túc nói.

Xung quanh lâm vào yên tĩnh vài giây, có rất nhiều tầm mắt nhìn về phía này, bởi quang não quyền hạn cấp SSS chẳng những tiêu tốn rất nhiều điểm tinh tế, mà còn yêu cầu người đó phải có thân phận cao cấp, mọi người là đang tò mò người này mang trên mình thân phận gì, sau đó nhìn thấy một bánh bao nhỏ không lớn bằng nắm tay đứng ở trên quầy, có chút dở khóc dở cười, đây là con nhà ai?

Lần này tốc độ phản ứng của nhân viên bán hàng rất nhanh, ấn vào bảng điều khiển ở trên quầy, lát sau, một khung chiếu 3D xuất hiện ở trên quầy, hơn nữa còn vô cùng chuyên nghiệp tiến hành giải thích.

Thư Tầm nghiêm túc nghe lời giải thích, thường thường gật cái đầu nhỏ, có đôi khi còn đưa ra câu hỏi cùng yêu cầu của mình, sau một hồi giao lưu, thần sắc của nhân viên bán hàng càng lúc càng nghiêm túc, thận trọng, bởi nàng kinh ngạc phát hiện, những vấn đề bánh bao nhỏ đưa ra đều mang theo tính chất chuyên nghiệp.

Không lâu sau đó, cuối cùng Thư Tầm cũng có được máy quang não đầu tiên trong đời chuột của mình, hơn nữa còn trói buộc thông tin cá nhân hợp pháp của bé. Bởi vì hạn chế quyền hạn, nên vẫn là Diệp Tiễn mua quang não này cho Thư Tầm, còn Thư Tầm ngồi ở trên vai Diệp Tiễn thao tác quang não, lĩnh thưởng điểm tinh tế mà mình đã thèm đến chảy nước miếng rất lâu, đương nhiên, bé chỉ nhận một ít điểm tinh tế, sau đó lấy điểm tinh tế dùng mua quang não chuyển cho Dạ Tiền.

Đối với chuyện này Diệp Tiễn cũng không quá để ý, nhưng vì quan tâm đến lòng tự trọng của đứa nhỏ mà tiếp nhận, hơn nữa cũng bởi vì vậy, Diệp Tiễn đã trở thành người liên hệ đầu tiên trong quang não Thư Tầm.

Sau khi hai người mua xong quang não, lại tiếp tục đi dạo quanh trung tâm mua sắm, thẳng đến trưa, Diệp Tiễn mới mang theo Thư Tầm đến một nhà hàng. Nhà hàng người đến kẻ đi, có người là người thật cũng có người là người ảo, nhìn qua vô cùng dị thường hòa hợp.

Diệp Tiễn mang theo Thư Tầm đi đến quầy chọn thức ăn, Thư Tầm ngồi ở trên vai Diệp Tiễn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trái đào màu vàng nhạt, thân nhỏ hưng phấn đi đến phía trước, thế nhưng muốn chạm vào bảng điều khiển, kết quả bánh bao nhỏ vui vẻ cả một buổi sáng trực tiếp từ bả vai trượt xuống, mà hai tay của Diệp Tiễn đang trong trạng thái nhận thức ăn, vì thế mà rầm một tiếng, bánh bao nhỏ thành công rớt vào bát canh xương hầm.

Nhân viên đang cầm nuôi canh tức khắc há hốc mồm, giơ cái nuôi cương cứng tại chỗ, nhìn canh xương hầm đột nhiên có thêm một khách hàng nhỏ:”……”

Thư Tầm sặc một ngụm nước, sau đó chép miệng, nhìn nhân viên đang ngây ngốc, nắm nắm tóc mình:” Hương vị không tệ, nếu tôi mua hết ngài có để ý không?”

Vẻ mặt nhân viên dại ra, theo bản năng hỏi:” Cậu uống hết được sao?”

Thư Tầm vẻ mặt nghiêm túc:” Nghe nói tắm trong canh xương hầm rất tốt cho cơ thể!”

“Phụt! Hahaha……” Không biết là ai đang bên cạnh phun ra tiếng cười, hơn nữa tiếng cười còn không ngừng lan rộng, đương nhiên đã có không ít người chú ý đến bánh bao nhỏ rơi vào trong canh xương hầm, thế nhưng làm người mở rộng tầm mắt, là đứa nhỏ có thể bình tĩnh, dùng vẻ mặt nghiêm túc mãnh liệt giải thích, còn việc khiến người mắc cười là giải thích rất ra hình ra dáng, nghe qua tựa hồ có đạo lý.

Cuối cùng, nồi nước này vẫn là bị Thư Tầm thành công thu mua, thế nhưng trước khi ngồi xuống ăn cơm, Diệp Tiễn đã mang theo Thư Tầm đi vào WC, tắm rửa cho Thư Tầm, sau đó thay một bộ quần áo mới, thay xong một bộ quần áo, Thư Tầm cảm thấy cả người của bé đều lên cao tinh thần. Chỉnh lại đầu tóc vừa mới bị làm cho lộn xộn, vui bẻ nhảy ở trên bàn, nhìn phần cơm trưa phong phú, nhanh chóng ngo ngoe rục rịch.

Lấy ra bộ dụng cụ ăn mini đã cố ý mua từ trước, Thư Tầm triển khai tư thế, bắt đầu ăn. Bầu không khí nhà ăn hôm này tương đối tốt và náo nhiệt, nguyên nhân là vì có cảnh tượng đang ăn của ai đó làm người cảm thấy vui mắt, nhịn không được cười đến cong đôi mắt.

Bạn có thể tưởng tượng khung cảnh một bánh bao nhỏ, lớn không bằng bàn tay vây quanh cái đĩa, chỉ vì chính mình với không đến thức ăn ở bên kia đĩa, hơn nữa còn không biết mệt mỏi, chạy lộc cộc lộc cộc bôn ba ở các đĩa trên bàn, cuối cùng vứt luôn bộ dụng cụ ăn sang một bên, trực tiếp chạy vào trong đĩa ăn luôn không? Dù sao thì cảnh tượng ấy đối với khách hàng ở trong nhà ăn mà nói, là chưa từng thấy qua, hiện giờ nhìn thấy quả thật đã bị một chiêu xuyên tim.

Bữa cơm này Thư Tầm ăn đến vô cùng thỏa mãn, cuối cùng còn thành công ăn đến no căng, nhìn bàn cơm vẫn còn dư lại rất nhiều thức ăn, chưa đã thèm mà liếm miệng. Diệp Tiễn lập tức nhanh chóng gia tăng tốc độ ăn cơm, không phải vì sợ Thư Tầm đoạt lấy thức ăn của mình, mà là Thư Tầm đã ăn thức ăn có số lượng gấp hai lần bản thân mình, thật sự thành công khiến cho Diệp Tiễn kinh hoảng, cùng lo lắng, cho nên tướng quân đại nhân chỉ có thể tăng nhanh tốc độ ăn uống, kết quả vị tướng quân nào đó cũng ăn đến no căng.

Bên kia, Thư Tầm sờ sờ bụng nhỏ phình phình của mình, sau khi xác định bản thân thật sự không thể ăn nữa, thì lộ ra vẻ mặt nuối tiếc đi đến đi lui ở trên bàn cơm để mà tiêu thực.

Dùng xong cơm trưa, hai người ăn no căng lại đi dạo một chút ở trung tâm mua sắm, rồi mới trở về, trong lúc về nhà Thư Tầm đã thành công ở trên ghế phó lái hăng say giấc nồng, ghế điều khiển mềm mại, bé cưng ghé người vào ghế, xung quanh còn có các vật phẩm hai người đã mua, đại đa số đều là vật phầm mini cho Thư Tầm sử dụng, có quần áo, đồ dùng sinh hoạt, ngoài ra còn có một ít vật phẩm đồ chơi và đồ dùng giải trí.

Diệp Tiễn mặt vô biểu tình đem phi hành khí vững vàng ngừng ở bên cửa sổ, sau đó nhặt bánh bao nhỏ đã mềm như bông, cầm lấy đống vật phẩm đã mua đi vào phòng. Đem bánh bao nhỏ đặt vào phòng ngủ, nhìn một đống vật phẩm được đặt trên bàn trà, Diệp Tiễn cuối cùng vẫn là không động đậy, tính toán để đống vật phẩm này cho bánh bao nhỏ xử lý, bởi vì như vậy sẽ khiến cho bánh bao nhỏ đối với nhà này tăng thêm cảm tình, cũng sẽ làm cho Thư Tầm cảm thấy thành tựu và thõa mãn. Điều này chứng minh, Diệp Tiễn tuy rằng sở hữu gương mặt than, nhưng EQ lại chẳng hề thấp.

Nhân lúc Thư Tầm đang ngủ say, Diệp Tiễn đem tất cả vật phẩm có thiết lập quyền hạn lần nữa cài đặt lại, sau đó dùng quang não đăng nhập vào kho dữ liệu, nhìn thoáng qua trạng thái xin giám hộ, sau khi xem xét xong, Diệp Tiễn mới phản ứng lại đây, bản thân làm ra loại hành động này cũng không có ý nghĩa gì, tuy là như vậy, nhưng tướng quân đại nhân đã bắt đầu từ đây có thói quen mỗi ngày đều phải đăng nhập vào kho dữ liệu, xem xét thanh trạng thái, sau đó cuối cùng, chấp niệm nho nhỏ này của Diệp tướng quân vẫn là tan biến, mà nguyên nhân lại vô cùng khiến người bất ngờ.

Sáng hôm sau, Thư Tầm đánh một cái ngáp tỉnh dậy, sau đó giống như nghĩ đến chuyện gì đó, nháy mắt từ trên giường nhảy dựng lên, vui vẻ nhảy nhót đi xuống giường, thế nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nhảy trở về giường, đem chăn nệm của mình sắp xếp ngăn nắp, lúc này mới chạy đến phòng khách.

Trong phòng khách, Diệp Tiễn đang xem xét tư liệu ở trong quang não, mà trên bàn trà đặt rất nhiều vật phẩm Thư Tầm đã lựa chọn vô cùng cực khổ mới mua được. Thư Tầm không quấy rầy Diệp Tiễn làm việc, trực tiếp xoay quanh đống vật phẩm mình mua được hai vòng, tiếp theo phồng má bánh bao bắt đầu nghiêm túc chỉnh lý.

Chờ đến khi Diệp Tiễn xử lý công việc không sai biệt lắm, thì vật phẩm trên bàn trà cũng chỉ còn dư lại mấy cái, Thư Tầm đẩy ghế treo dạng dây đu đến phía nam bàn trà, cũng là nơi có ánh mặt trời kéo dài lâu nhất, sau đó mới dừng lại động tác. Tiếp theo, cầm lấy bộ đồ dùng thức ăn linh hoạt nhảy xuống bàn trà đi đến phòng bếp, thân ảnh nhỏ bé bận đến bận lui cho đến khi vật phẩm trên bàn trà không còn nữa, mới chịu dừng lại.

Sau khi đem tất cả các vật phẩm sở hữu thu dọn xong, Thư Tầm cảm thấy mỹ mãn nhảy lên bàn trà, đi đến bên cạnh ghế treo ngồi lên, ghế treo phô vải dệt mềm mại, nằm ở bên trong vô cùng thoải mái. Tắm trong ánh mặt trời ấm áp, Thư Tầm tùy ý đem chính mình vừa vào ghế dựa quấn thành một cái bánh.

Cuối cùng Diệp Tiễn cũng xử lý xong công việc, nhìn đến bánh bao nhỏ ở trên ghế treo, tựa hồ muốn phơi bản thân đến khô héo. Diệp Tiễn duỗi tay chọc vào khuôn mặt của bánh bao nhỏ, Thư Tầm không kiên nhẫn lật người, đem chính mình giấu ở phía dưới. Ánh nắng ngoài cửa vừa phải, bên trong ô cửa, ấm áp ngập tràn.

Chờ Thư Tầm tỉnh lại lần nữa thì đã gần đến giữa trưa, lười biếng duỗi cái eo lười, nhìn Diệp Tiễn đang ở trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị, Thư Tầm nghiêng cái đầu nhỏ nhìn một hồi, rồi lộc cộc chạy đến phòng bếp chuẩn bị hỗ trợ. Diệp Tiễn đang xử lý nguyên liệu nấu ăn trong bếp vui vẻ đồng ý, đưa cho Thư Tầm một bó rau, Thư Tầm ôm lấy bó rau so với mình còn cao hơn đi đến nơi tương đối trống trải, sau đó nghiêm túc cầm một cây một cây xử lý.

Vào lúc Diệp Tiễn muốn xử dụng, thì Thư Tầm cũng vừa lúc xử lý xong, từng cây rau xanh nhìn qua vô cùng tươi xanh, sạch sẽ làm người nhịn không được muốn ăn nhiều hơn.

Cứ như vậy, một người xào rau, một người xử lý nguyên liệu nấu ăn, thế nhưng không nhanh không chậm, tốc độ vừa vặn. Không lâu sau, trên bàn cơm, hai người một lớn một nhỏ cầm chén cơm tràn đầy bưng lên bàn ăn, mà Thư Tầm cũng được như ý dùng đến bộ đồ ăn chính mình mua.

Sinh hoạt tựa hồ cứ như vậy bình yên, đơn giản, an nhàn tĩnh lặng, tựa như không lâu trước đây sinh hoạt giãy giụa ở bên trong 《Lẫm Đông Mạt Lộ》 đã dần dần đi xa. Thiên tính của Diệp Tiễn là lãnh tình, bất kể là loại sinh hoạt gì hắn cũng có thể thích ứng, còn Thư Tầm rất dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đối với bé bất kể sinh hoạt gì đều là một loại trải nghiệm mới.

Buổi chiều, Thư Tầm cuối cùng cũng nhớ ra mình chưa có lĩnh phần thưởng khen tặng trong trò chơi, vì thế mà đăng nhập vào website chính thức của 《Lẫm Đông Mạt Lộ》, nhận hợp đồng cùng khen thưởng vật thật đạt được trong trò chơi. Thư Tầm lựa chọn vật phẩm khen thưởng cũng không nhiều, ngoại trừ ba lô hệ thống, nguyên thạch lam phách, thuốc, còn có đá Noãn Đông mà Khúc Diễm từng tặng cho bé, đá Noãn Đông cầm trong bàn tay vẫn ấm áp như cũ, đặc biệt là lúc được ánh nắng chiếu xuống, nhiệt độ càng thêm thoải mái. Nhìn đá Noãn Đông bằng phẳng mượt mà, trong lúc nhất thời Thư Tầm cảm khái không thôi, nói vậy có lẽ bây giờ Khúc Diễm đã đạt được ý nguyện cùng Thanh Mặc sinh sống bên trong thế giới đóng băng.

Thư Tầm lại xem một ít tin tức trên website, phát hiện trò chơi còn đang trong giai đoạn bảo trì, nói như vậy thì cần thêm một đoạn thời gian mới mở lại lần nữa. Tiếp tục kéo xuống nhìn xem, lại thấy một liên kết đến với trò chơi mới, cũng là game chân thật do Tinh Du khai phá.

Tò mò ấn click vào, một bức ảnh biển rộng xanh lam hiện ra trước mắt, giống với cảnh tuyết biển vô tận của 《Lẫm Đông Mạt Lộ》, toàn bộ bức ảnh ngoại trừ sóng biển hơi hơi dâng lên thì không nhìn thấy cái gì khác, sau đó dòng chữ 《Thâm Lam Chi Hải》 xuất hiện ở trên màn hình, hiển nhiên là hình ảnh của trò chơi mới và sơ lược tóm tắt.

Bối cảnh trò chơi phát sinh ở Thủy Lam tinh vực, một tinh hà lùn có mấy triệu hành tinh bên trong tinh hệ, bởi vì đại đa số hành tinh nơi đây đều là hành tinh nước, cho nên được gọi là Thủy Lam tinh vực. Bối cảnh trò chơi cũng được đặt ở một trong số hàng triệu những ngôi sao nước đó.

Giống nhau, không có bất kỳ ghi chú nào về thông quan, ngay cả nội dung tóm tắt trò chơi cũng chỉ đơn giản vài câu: Khám phá những điều chưa biết, tìm kiếm văn minh đã mất, cố gắng hết sức khám phá thế giới cát biển.

Nhìn câu tóm tắt không đầu không đuôi, nếu không phải vì 《Lẫm Đông Mạt Lộ》đang trong giai đoạn cực thịnh hành, chỉ sợ lời tóm tắt này sẽ không người đến thăm hỏi. Thư Tầm nhìn màn hình hồi lâu, cuối cùng xác định, tóm tắt tuyên truyền của trò chơi này thật sự chỉ có một bức ảnh, cùng với câu tóm tắt vô cùng đơn giản bên phía chính phủ.

[BLST] Chương 09

Chương 09:

“Cậu mới trải đời bao lâu, mà đã lên làm tiểu lưu manh?” Thanh niên cười hắc một tiếng, hướng về phía Dụ Đông nâng cằm, nói tiếp: “Có cái này đưa cho cậu.”

Dụ Đông cùng anh Long đều bị từ ‘tiểu lưu manh’ làm cho tổn thương.

Dụ Đông cắn môi, nắm lấy ván trượt càng chặt.

Anh Long phản ứng kịch liệt: “Đệt mịa mày! Mày nói ai là lưu manh hả!”

Chửi xong lại quay sang Dụ Đông nói lời xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, không phải chửi mẹ của cậu.”

“Không sao.” Biểu tình của Dụ Đông có chút cổ quái: “Anh cứ tùy tiện.”

Anh Long cũng không phải là kẻ ngốc, sửng sốt trong chốc lát thì đã hiểu được, hai anh em này không cùng mẹ sinh ra.

Thanh niên có chút mất kiên nhẫn: “Dụ Đông, cậu nhanh một chút, tôi đây còn phải về.”

Dụ Đông xin miễn ý tốt bảo vệ của anh Long, chậm rì rì nhấc chân đi qua.

Dụ Duy Anh so với Dụ Đông lớn hơn 6 – 7 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học đã vào trong công ty bắt đầu hỗ trợ Dụ Kiều Sơn.

Hắn ta đã quen thói kiêu ngạo hất hàm, trên dưới công ty đều biết hắn là con trai lớn của Dụ Kiều Sơn, là thái tử gia, không ai dám đối với hắn thất lễ. Hắn thật vất vả mới đến cái làng chài thúi hoắc này một chuyến, nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Dụ Đông, hắn càng thêm ác liệt.

Hai người quả thật không phải là cùng một mẹ sinh.

Thẳng đến khi mẹ của Dụ Đông bệnh nặng qua đời, lúc ấy Dụ Kiều Sơn đem Dụ Duy Anh quay về cậu mới biết, trước khi ông ta cùng mẹ cậu kết hôn, thì ông đã sớm cùng người phụ nữ khác sinh con.

Sự kiện kia cũng chỉ mới xảy ra vào năm ngoái, nhưng đã đủ làm cho một đứa trẻ mười mấy tuổi hoàn toàn ngục ngã.

Cậu từng nhìn thấy tin nhắn Dụ Kiều Sơn viết, những câu nói miên man tình ý không phải là nói với mẹ hay cậu. Ông ta xưng hô với một người đàn bà khác ‘người anh yêu nhất’, gọi Dụ Duy Anh bằng ‘con trai tốt nhất của cha’.

Dụ Đông thầm nghĩ, vậy cậu đâu? Mẹ của cậu đâu? Một nhà ba người sinh hoạt hạnh phúc bên nhau mười mấy năm đều là giả tạo, Dụ Kiều Sơn quả nhiên là một tên diễn viên tài ba, ông diễn đến thật xuất sắc.

Dụ Đông biết Dụ Duy Anh rất thông minh. Hai đứa con của Dụ Kiều Sơn đầu óc đều không kém, lúc Dụ Duy Anh trở về thì đã sắp tốt nghiệp đại học ra ngoài xã hội, còn Dụ Đông vẫn là một cậu học sinh không giỏi tâm kế, tựa như một đứa nhỏ ngây thơ chỉ biết chơi đùa.

“Cậu nói mẹ cậu có biết không?” Lúc Dụ Duy Anh không chuyện gì làm thì sẽ nói vài câu chuyện phiếm với Dụ Đông, mang theo ý cười bình tĩnh nói như vầy: “Cậu nói để bà ta biết được là tốt, hay không biết mới là tốt?”

Dụ Đông dọn dẹp di vật của mẹ, vẫn chưa phát hiện bất kỳ chi tiết nào cho thấy mẹ cậu biết được tình huống của Dụ Kiều Sơn. Những trang nhật ký trước khi kết hôn, cậu đều nhìn thấy đó là một người phụ nữ hạnh phúc vui vẻ. Dụ Duy Anh nói mẹ của cậu chính là người thứ ba. Dụ Đông cùng hắn đánh nhau, cậu cào thương mặt của Dụ Duy Anh. Lúc về nhà Dụ Kiều Sơn phát hiện vết thương trên mặt Dụ Duy Anh, vừa tức vừa lo lắng, liền trở tay cho Dụ Đông một cái tát.

Dụ Đông nhớ lại những chuyện đó càng đau đầu.

Dụ Duy Anh đưa hai bản hợp đồng, bảo cậu ký tên.

Ở dưới đèn đường xem xong văn kiện, Dụ Đông nắm chặt nó ở trong tay, không đưa cho Dụ Duy Anh: “Tôi không ký.”

“Hai công ty con của mẹ cậu vốn là ba tặng cho bà. Hiện tại bà ta đã mất, vẫn luôn là ba thay mặt quản lý, hiện tại chỉ bảo cậu ký tên chuyển cho tôi một ít cổ phần.” Dụ Duy Anh bậc lửa hút thuốc: “Chuyện này cũng chẳng có gì là lớn lao. Dù sao đợi đến lúc ông ta chết đi, thì toàn bộ tài sản của ổng cũnh thuộc về anh em chúng ta.”

Dụ Đông đề cao thanh âm chửi thề.

Dụ Duy Anh hoảng sợ: Hắn thích chọc ghẹo Dụ Đông, có đôi lúc sẽ mang theo ác ý, có đôi khi chỉ là xuất phát từ thói quen. Nhưng hắn không ngờ Dụ Đông sẽ chửi thề, bởi trước đây hắn chưa từng nghe thấy. Đột nhiên hắn càng thêm chán ghét cái làng chài nhỏ bé này, hung tợn răng dạy một câu: “Câm miệng!”

Dư quang khóe mắt liếc nhìn tên lưu manh người đầy dầu mỡ lúc nãy đang ở cách đó không xa mang theo đàn em tụm năm tụm bảy, Dụ Duy Anh càng thêm chán ghét cái làng chài này và Dụ Đông, đều là những thứ làm người ghét bỏ.

“Văn kiện tôi đã đưa đến, ký hay không ký thì tự cậu suy xét. Cậu không ký thì chúng tôi không có cách nào quản lý sâu hơn, chờ đến lúc cậu tốt nghiệp đại học, thì hai cái công ty này có còn tồn tại hay không, tôi cũng không biết.” Dụ Duy Anh chậm rãi phun ra một ngụm khói: “Tôi còn đến đây, đến họp phụ huynh cho cậu, cố gắng thi cử.”

Hắn cười khẽ một tiếng: “Cố gắng thi vào trường Hoa Quan đi, chúng ta có thể làm bạn cùng trường.”

Dụ Đông hướng hắn ‘piu’ một tiếng, đây là thứ cậu học được từ Tống Phong Phong.

Dụ Duy Anh tức giận, sau nó nhảy hai bước, tức đến nói không nên lời: “Mày dám nhổ nước miếng lên người tao?’

Địa phương dơ bẩn, Dụ Đông bẩn thỉu, làm hắn tức muốn điên người. Dụ Duy Anh xoay người rời đi, khi đến trước cửa quán ăn khuya Long Ký, thì bỗng nhiên có một xô nước hất về phía hắn.

“Mày làm gì!” Dụ Duy Anh nổi điên, chỉ vào anh Long hét: “Hỗn láo! Lưu manh!”

Anh Long đang cầm cái thao có nước nhỏ giọt, biểu tình tràn đầy ngạc nhiên. Đó là nước rửa cá rửa tôm rất tanh, đối diện giày da cùng ống quần đều bị dính nước của thanh niên, anh Long chỉ đành chờ hắn chửi mình, nhưng mà chờ đến nửa buổi, đối phương cũng chỉ biết chửi mình là ‘lưu manh.’

Anh Long cười nhe răng, giơ nắm tay rồi đi về phía Dụ Duy Anh.

Dụ Duy Anh hoảng sợ, giật giật yết hầu, quay đầu rời đi, bước chân so với trước đây còn nhanh hơn.

Anh Long nở nụ cười hắc hắc, lấy một cây tăm xỉ răng ở trên bàn ngậm vào miệng: “Trứng gì.”

Quay đầu lại xem, thì đã không còn trông thấy bóng dáng của Dụ Đông.

Đại hội thể thao kết thúc, cũng là bắt đầu các cuộc thi thử trong thành phố, Tống Phong Phong cùng Trương Kính phát hiện, Dụ Đông càng lúc càng hiếu học.

“Dụ Đông có chấp niệm gì với trường cấp ba sao?” Trương Kính hỏi Tống Phong Phong.

Cô Đồng nói với Trương Kính, dựa vào thể năng của hắn, thì hắn chỉ có thể lấy tối đa 20 điểm trong kỳ thi thể dục năm sau, và trường trung học 16 có gần một trăm người có thể lấy đủ 30 điểm, Trương Kính liền bị khoảng cách chênh lệch 10 điểm dọa sợ, vì vậy mà mỗi tiết học cuối cùng buổi chiều đều lôi kéo Tống Phong Phong, bảo hắn huấn luyện cho mình.

Lúc này Trương Kính mới vừa chạy xong 1000m, ngồi bên cạnh Tống Phong Phong trên sân thể dục cùng nhau tán gẫu.

Lớp học năm ba ở trong sân thể dục chạy bộ càng lúc càng nhiều.

“Dựa vào thành tích của cậu ấy, cho dù không vào được trường cao trung 3, thì cũng vào được trường Hoa Quan mà.” Trương Kính nói: “Cả hai trường đều là trường tốt, chỉ là trường cao trung 3 nổi tiếng hơn trường Hoa Quan một chút.”

Tống Phong Phong cũng không quá rõ.

Trường cao trung tốt nhất thành phố là trường cao trung 3 và trường Hoa Quan, mỗi năm hai trường này đều giành nhau đứng đầu kỳ thi tuyển sinh trung học. Tống Phong Phong cũng từng tiếp xúc với thầy cô ở trường Hoa Quan, trường Hoa Quan cũng có ý định tuyển hắn, nhưng mà hắn ngại trường Hoa Quan quá xa, nên vẫn là lựa chọn trường cao trung 3.

Hắn suy nghĩ chốc lát, cho rằng chính mình đã tìm ra được đáp án hợp lý: “Khẳng định là muốn học chung với chúng ta.”

Trương Kính cười nhạo.

“Cậu ấy ở nơi đây cũng không quen biết quá nhiều người, chỉ có tao với mày là tương đối thân quen với cậu ấy.” Tống Phong Phong cảm thấy suy luận này của mình rất có lý: “Đúng không? Khẳng định là như vậy.”

Trương Kính lắc đầu: “Dụ Đông sẽ không như vậy, cậu ấy khác với chúng ta.”

Tống Phong Phong thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm vào đội điền kinh mới vừa chạy ngang qua.

“Tâm trạng Dụ Đông không tốt.” Hắn nói: “Tao mời cậu ấy ăn phá lấu ở quán mẹ con, hay đi uống trà sữa big size, thì cậu ấy vẫn như cũ phớt lờ tao.”

Trương Kính lại bắt đầu lo lắng thành tích của chính mình.

“Trông thấy Dụ Đông như vậy, tao cũng bắt đầu lo lắng thi không đậu trường cao trung 3.” Hắn gãi lỗ tai, cùng Tống Phong Phong nhìn đội điền kinh nữ chạy ở trên đường băng: “Tao không biết Dụ Đông đang nghĩ cái gì, nhưng mà tao cũng rất hy vọng chúng ta có thể cùng nhau học chung một trường. Hàizzz, nghe nói trường cao trung 3 có rất nhiều gái đẹp.”

Ý nghĩ của Tống Phong Phong đã bị Trương Kính quấy rầy, rất nhanh đã tiếp tục nói đến chủ đề khác.

“Vậy Hoa Quan?”

“Hoa Quan có rất nhiều trai đẹp.”

“Trường chúng ta có nhiều cái gì?”

“Phế vật.”

Dụ Đông rất biết ơn Trương Kính và Trương Cách. Trước đây cậu cho rằng Trương Cách chỉ là một vị bác sĩ rỏm, nhưng mà thủ pháp khai đơn thuốc cùng xoa bóp lưu thông máu vô cùng thích hợp, vào lúc thi thử, cậu đã có thể nhẹ nhàng hoàn thành bài thi ngữ văn cùng lịch sử chính trị.

Thi xong đi ra ngoài, sắc mặt Trương Kính có chút không tốt, lôi kéo lớp phó học tập: “Đề thi ở câu cuối cùng thật sự là không có vấn đề?”

Lớp phó học tập vẻ mặt vĩnh viễn đều bình tĩnh nói cùng hắn: “Không có vấn đề. Nếu cậu tính không ra, là do phép toán của cậu có vấn đề.”

Tống Phong Phong ngáp một hơi dài: “Chỉ có 5 điểm, bình tĩnh đi.”

“Có năm điểm?” Trương Kính không có cách nào giải thích với Tống Phong Phong 5 điểm này là đáng sợ đến thế nào:”Toán học lần trước tao hơn Dụ Đông 3 điểm, xếp hạng toàn thành phố so với cậu ấy cao hơn 11 hạng!”

“Đúng rồi đúng rồi, cuộc thi toán học lần trước mày đứng nhất toàn thành phố.” Tống Phong Phong thuận miệng nói: “Nhưng mà tổng điểm của mày lại thấp hơn Dụ Đông.”

Sắc mặt Trương Kính kém đi: “Dụ Đông nhất định biết làm.”

Lớp phó học tập: “Tôi cũng biết làm.”

Trương Kính: “….. Các cậu có thể an ủi tôi tốt một chút không?”

Trên đường về nhà Tống Phong Phong không ngừng tìm kiếm đề tài để cùng Dụ Đông nói chuyện, Dụ Đông câu được câu không đáp lời hắn. Tống Phong Phong lại lần nữa hỏi cậu vì sao nhất định phải thi vào trường cao trung 3.

Có lẽ là cậu cần có người để giao lưu, cho nên lần này Dụ Đông đã không có giấu diếm.

“Trường trọng điểm trong thành phố có hai trường, tôi không nghĩ sẽ học Hoa Quan.” Cậu vừa đi vừa uống trà sữa uyên ương, ngoài ra còn cúi đầu nhìn vào hòn đá nhỏ trên mặt đất: “Không nghĩ cùng người kia làm bạn cùng trường.”

“Người nào?”

“Bọn họ bảo tôi gọi hắn là anh hai.”

Tống Phong Phong bừng tỉnh đại ngộ. Hắn rất muốn truy hỏi chuyện thần bí của vị ‘anh hai’ này, nhưng nhắc đến người này, Dụ Đông đương nhiên sẽ không vui. Tống Phong Phong chần chừ chốc lát, áp xuống nghi hoặc trong lòng.

Dụ Đông đến trước cửa siêu thị, đi vào mua hai bịch kẹo. Cậu đem trà sữa trống không đặt trên thùng rác, xé mở đóng gói, cho Tống Phong Phong hai viên.

Xe lửa vận chuyển hàng hóa kêu ca ca ca từ đường sắt chạy đến, hàng hóa vận chuyển lần này không phải than đá mà là gỗ, chất đống như tòa núi đôi.

Kẹo bò sữa vô cùng ngọt và béo. Tống Phong Phong xuýt xoa vì vị ngọt, hỏi Dụ Đông: “Cuối cùng thì cậu có thích ngọt hay không?”

“Thích, ăn đồ ngọt thì sẽ vui vẻ.”

Nhưng thoạt nhìn cậu cũng không quá vui vẻ, Tống Phong Phong thầm nghĩ.

“Lần trước tôi cho cậu chocolate, vì sao cậu lại không ăn?”

Dụ Đông xoay đầu nhìn hắn, cắn viên kẹo cứng ở trong miệng, hơi hơi nhíu mày, là biểu tình nhớ lại quá khứ.

Tống Phong Phong nhìn viên kẹo đường bị cắn nát ở trong miệng Dụ Đông, hắn tựa như nghe thấy thanh âm ‘cùm cụp’ tinh tế.

“Chocolate gì?” Dụ Đông xoay đầu nhìn chằm chằm vào ánh đèn tín hiệu đỏ rực, khóe miệng hơi hơi động đậy, bộ dáng như cười như không: “Tôi đã quên rồi.”

Hai người chầm chậm đi đến cầu Ngọc Hà, đang chuẩn bị đường ai nấy đi, thì bỗng Tống Phong Phong nhìn thấy một người đang đứng ở trên cầu.

Tống Anh Hùng mặc dép lê đứng ở đầu cầu, một chân giẫm lên lan can cầu, một chân khác ở trên mặt đất không kiên nhẫn mà nhịp chân.

“Tống Phong Phong!” Ông hướng về phía Tống Phong Phong rống to: “Qua đây!”

Ông vừa trở về cũng có nghĩa là ông mang rất nhiều hải sản về nhà. Tống Phong Phong hưng phấn, loảng xoảng loảng xoảng đẩy xe đạp đi qua: “Hắc! Ông chủ!”

Tống Anh Hùng nắm lấy đầu xe của hắn kéo về cửa nhà, Tống Phong Phong có chút không hiểu, thế nhưng nhìn thấy tư thế này của ông cha, thì khả năng cao là ổng muốn đánh người.

“Nghe nói mày dẫn Dụ Đông đi net cờ bạc?” Đôi mắt của Tống Anh Hùng như muốn phun ra lửa: “Không chỉ thua, mà mày còn hại Dụ Đông bị người ta lấy đồ chọi trúng đầu?!”

Chương 10