Chương 10:
Dụ Đông ăn xong liền đi rửa bát, sau đó cùng Chu Lan tán gẫu. Từ khi con gái qua đời, Chu Lan cũng chưa từng gặp qua Dụ Kiều Sơn. Một là Dụ Kiều Sơn không đến đây, hai là do bà không muốn trông thấy hắn.
Cái hôm Dụ Duy Anh đến đây, Chu Lan cũng đang đợi Dụ Đông về nhà ăn cơm, nghe thấy lời giới thiệu của Dụ Duy Anh, sắc mặt lập tức thay đổi. Còn chưa đợi Dụ Duy Anh nói xong, Chu Lan đã quơ lấy cây chổi tre, trực tiếp đuổi người ra khỏi nhà.
Làm sao bà có thể nguyện ý nhìn thấy Dụ Kiều Sơn hay là Dụ Duy Anh? Một trong hai người kia bất kể người nào, đều có thể khiến bà nhớ lại đứa con gái đã qua đời của bà, người con gái vẫn luôn bị lừa dối.
Tránh cho bà đau lòng, vì vậy khi Dụ Đông ở trước mặt Chu Lan, cậu cũng không nhắc đến việc này. Cậu rửa bát xong, vén tay áo cùng Chu Lan thu thập hai bao đồ biển mà Tống Anh Hùng mới đưa qua. Cá lớn, tôm lớn chứa đầy bao tải, thậm chí Chu Lan còn có chút buồn rầu: “Tủ lạnh không bỏ hết vào được.”
May mà thời tiết dần dần chuyển lạnh, không cần sợ hư. Bà cháu hai người đang dọn dẹp, thì bỗng nhiên nghe thấy con phố đối diện nháo nháo như được mùa, tựa hồ có người kêu to.
Dụ Đông vểnh tai lên nghe, Chu Lan thì vô cùng bình tĩnh: “Khẳng định là Tống Anh Hùng và Tống Phong Phong.”
Tống Phong Phong từ lầu hai chạy vội lên sân thượng lầu ba nhà kế bên, Tống Anh Hùng không thể leo lên, ở trên phố tức giận hét to: “Leo cao như vậy tao đánh mày sao được! Xuống đây!”
Trời đã nhá nhem tối, bóng đêm giúp người ta có thêm can đảm, Tống Phong Phong nằm bò trên sân thượng kêu: “Chừa cho con một chút mặt mũi đi!”
“Mày sĩ diện mà mày còn đi net cờ bạc?!” Tống Anh Hùng lấy hơi gầm to: “Xuống đây!”
Tống Phong Phong rụt cổ, theo bản năng liếc mắt nhìn về con phố đối diện. Số 18 Phố tây Hưng Yên cửa mở, quả nhiên có một dáng người thon gầy đứng ở trước nhà. Tống Phong Phong uể oải muốn điên, hắn hiện tại cũng có thể tưởng tượng ra được biểu tình hứng thú của Dụ Đông lúc này: “Đừng gọi nữa! Người khác đều nghe thấy hết!”
Hai cha con cãi nhau nửa buổi, Dụ Đông vì xem diễn, thậm chí còn chạy lên cầu Ngọc Hà, lấy khoai lang làm thức ăn vặt thích thú nhai nhai xem hết toàn bộ quá trình, tính toán cuối tuần vào trường chia sẻ việc này cho Trương Kính nghe.
Kết quả thành tích đã có, Dụ Đông lại rớt hạng.
Kỳ thi thử lần trước đứng hạng ba toàn thành phố, này có thể nói là thành tích tốt nhất của trường trung học 16 từ trước đến nay, đương nhiên các thầy cô giáo sẽ đặt kỳ vọng lên đó rất nhiều. Nhưng thành tích lần này không tốt, lớp phó học tập cùng Trương Kính xếp hạng còn cao hơn cậu, Dụ Đông trực tiếp rớt xuống top 50.
Lúc cô Đồng nói thành tích xếp hạng của cậu cón thuận tiện an ủi: “Không sao đâu, có dao động rất bình thường, lần sau thi trở lại là được. Tay của em vẫn chưa khỏi hẳn, đây cũng là nguyên nhân khách quan.”
Trương Kính thua lớp phó học tập năm điểm, canh cánh trong lòng: “Là câu hỏi lần trước.”
Hắn đối với u buồn của Dụ Đông tỏ vẻ hiểu rõ gấp hai mươi ngàn lần, hơn nữa còn an ủi cậu: “Họp phụ huynh cũng không sao đâu, thành tích của cậu vẫn luôn tốt, khẳng định ba mẹ sẽ không trách cậu.”
Nhưng buổi họp phụ huynh ngày đó, Trương Kính ở lại giúp đỡ phát phiếu điểm cùng những tư liệu khác phát hiện, vị trí chỗ ngồi của Dụ Đông trống không.
Dụ Duy Anh có đến, nhưng không tính đi vào lớp học, cũng không định ngồi ở trong lớp nghe thầy cô nói lời vô nghĩa tận hai giờ. Hắn trực tiếp đi tìm cô Đồng chủ nhiệm lớp, cho thấy thân phận và ý đồ đến, đơn giản trò chuyện về tình huống của Dụ Đông.
Khẳng định hắn cũng chẳng muốn đến đây. Nhưng đây là yêu cầu của Dụ Kiều Sơn, dù sao trên danh nghĩa Dụ Đông cũng là em trai của hắn, chưa thành niên, hắn chạy xe suốt bốn tiếng đặc biệt đến đây, quan tâm tình huống học tập của Dụ Đông, hành động này vô cùng có ích.
Sau khi nói chuyện xong với cô Đồng, Dụ Duy Anh trực tiếp đến nhà Chu Lan.
Hắn sợ cây chổi tre của nhà Chu Lan, nên không dám đi vào, chỉ ở ngoài cửa xa xa lắc lư. Dụ Đông ở trên lầu phơi quần áo, Dụ Duy Anh gọi cậu hai tiếng, cuối cùng đem người gọi xuống đây.
“Tôi sẽ không ký tên.” Dụ Đông trông thấy hắn, câu đầu tiên nói là câu này.
Dụ Duy Anh vừa rời khỏi trường học, trong lòng có nhiệt tình muốn nói một ít chuyện vô ích với Dụ Đông, nghe thấy câu này thì tức khắc nhớ đến chuyện quan trọng hơn.
“Không cần cậu ký.” Hắn cười: “Đã chuyển cho tôi.”
Sắc mặt Dụ Đông biến đổi: “Chuyển như nào?”
Dụ Duy Anh cùng cậu giải thích, tuy rằng hai công ty kia là mẹ để lại cho cậu, nhưng vì Dụ Đông chưa thành niên, cho nên vẫn luôn là Dụ Kiều Sơn thay mặt quản lý. Dụ Đông không chịu nhường lại cổ phần của mình, Dụ Kiều Sơn liền tự mình hành động, lấy danh nghĩa xúc tiến hoạt động công ty, mà đem một phần cổ phần của Dụ Đông chuyển cho Dụ Duy Anh.
“Ông ta không có quyền làm như vậy!” Dụ Đông tức giận: “Ổng dựa vào đâu!”
Cậu nắm chặt nắm tay, đứng trong gió lạnh, một cổ tức giận lan tràn khuôn ngực, cảm thấy hoa mắt váng đầu.
Một đứa nhỏ bất lực, cậu vĩnh viễn chỉ là một đứa nhỏ bất lực, đối mặt với những chuyện này, cậu chỉ có thể bày ra sắc mặt tức giận, chứ không hề có lực phản kích.
Dụ Duy Anh còn nghĩ nói vài câu hòa hoãn cảm xúc của Dụ Đông, ngẩng đầu phát hiện Dụ Đông đột ngột ngồi xổm, cầm lấy một cái chậu hoa.
Những bông cúc mới nở lung lay trên cành.
Dụ Duy Anh khiếp sợ: “Đừng —–“
Dụ Đông đã ném chậu hoa về phía hắn.
Cũng may hắn né nhanh, không bị chọi trúng, một tiếng ‘phanh’ vang lên thật lớn, ở trên mặt phố lăn lăn vài vòng.
Dụ Duy Anh cảm thấy Dụ Đông là người không biết nói lý: “Mày làm gì vậy hả!”
Hắn bị chọc giận, trực tiếp tiến lên cho Dụ Đông một cái bạt tai: “Mày dám đánh tao?!”
“Tao chưa đủ 16 tuổi……” Dụ Đông bị hắn đánh một cái lảo đảo, lập tức khom người cầm lấy một cái chậu hoa khác: “Chọi chết mày cũng không sao.”
Tống Phong Phong đạp xe ra cửa, chuẩn bị đi tìm Dụ Đông ăn khuya, mới chạy đến cầu Ngọc Hà thì đã nghe thấy thanh âm của Dụ Đông. Hắn đạp mạnh vài cái, né tránh chậu hoa, dừng lại bên cạnh Dụ Đông, đẩy mạnh Dụ Duy Anh một cái: “Anh là ai?!”
“Mù luật!” Dụ Duy Anh thấy Dụ Đông giơ chậu hoa lên, sắc mặt lập tức thay đổi: “Mày……..”
Hắn vội vàng chỉ vào Tống Phong Phong: “Cậu mau ngăn nó lại!”
Tống Phong Phong không rõ sự tình từ đầu đến cuối, nhưng nhìn thấy tư thế dọa người của Dụ Đông, hắn liền nhanh chóng xuống xe, không nói hai lời nhanh chóng cầm lấy xe đạp lên, ném vào người Dụ Duy Anh: “Cút ngay!”
Dụ Duy Anh né tránh chậu hoa, lại không thể né thêm chiếc xe đạp của Tống Phong Phong đột nhiên ném qua, bị bánh xe đụng trúng, ở trên vai và khuôn mặt dính phải một ít bùn đất
Hắn không chịu nổi nữa, nổi giận quát một tiếng: “Lưu manh!”, một bên cất bước chạy đi.
Nơi này lưu lại cho hắn một ấn tượng quá ghê tởm, chỉ mới có 2 tháng, Dụ Đông không nói chuyện không phản kháng đã biến thành một đứa lưu manh, mà những người ở cạnh Dụ Đông, thì càng sống như xã hội đen. Dụ Duy Anh móc khăn tay ra, mạnh mẽ xoa xoa bùn đất ở trên mặt, cũng quyết định sau này có chuyện gì đi chăng nữa, cũng không đến đây.
Đi được vài bước, ngẩng đầu phát hiện trước mặt mình là biển hiệu đồ ăn khuya Long Ký. Hắn có chút sửng sốt, lại có chút kinh sợ, vội vàng quay đầu đi đường vòng, nhanh chóng rời đi.
Hai cái chậu hoa có rất nhiều bùn đất, lại vừa lớn vừa nặng. Dụ Đông buông chậu hoa xuống, ngồi ở ven đường thở dốc, vai phải có chút đau, cơ bắp sắp sửa hồi phục lần nữa bầm tím trở lại.
Tống Phong Phong dọn dẹp hoa cùng bùn đất ở trên đường, kéo chậu hoa trở lại bên cạnh Dụ Đông, chậu hoa được cột dây thép cố định, vẫn chưa bị đập vỡ. Tống Phong Phong ngồi cạnh Dụ Đông, bắt đầu đổ đất vào trong chậu hoa, đem bông cúc vàng đáng thương trồng lại lần nữa.
Chu Lan đã nghỉ ngơi, tai lại có chút lãng, nên không nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên ngoài. Dụ Đông vô cùng đau đầu, im lặng đỡ trán. Tống Phong Phong trồng hoa xong, đẩy đẩy bả vai cậu: “Cánh tay cậu không sao chứ?”
“…..Hắn là anh tôi.” Sau một hồi trầm mặc, Dụ Đông chậm rãi lên tiếng.
Cậu từng chút một kể lại mọi chuyện cho Tống Phong Phong nghe. Gia đình của cậu, ba và mẹ cậu, người dì và người ‘anh’ không quen biết, một màn kịch giả tạo bị một loạt biểu hiện hạnh phúc che đậy…..
Dụ Đông có một đoạn thời gian bị bệnh rất lâu, không chịu nói chuyện, thậm chí cuối cùng còn nói không nên lời. Dụ Kiều Sơn đưa cậu đi an dưỡng, hơn nửa năm sau, khi bản thân khôi phục trở lại, cả người đều gầy đi. Lúc về nhà Dụ Đông phát hiện, ba đã tái hôn, phòng khách kế bên phòng cậu đã cho ‘anh trai’ vào ở, một người phụ nữ không quen biết đi đến đi lui trong nhà, đương nhiên là nữ chủ nhân mới.
Vì chiếu cố cảm xúc của cậu, Dụ Kiều Sơn cho phép cậu không cần xưng hô với người đàn bà kia là ‘mẹ’, nhưng phải gọi Dụ Duy Anh là ‘anh’. Dụ Đông dứt khoát không mở miệng nói chuyện, tựa như muốn đem loại trầm mặc vĩnh viễn này bảo trì đi xuống.
“Là tôi đưa ra yêu cầu đến ở với bà ngoại.” Dụ Đông đem đầu chôn ở dưới cánh tay, thanh âm nghẹn ngào: “Tôi không muốn quay về nơi đó.”
Nghĩ đến món đồ mẹ để lại cho mình nhưng phải bị Dụ Duy Anh cướp đi, cậu lại buồn bực, bả vai run rẩy: “Bọn họ muốn cướp đồ của tôi…..”
Tống Phong Phong ngơ ngác nghe xong, chỉ cảm thấy bản thân mình đang nghe tóm tắt về một bộ phim máu chó trên truyền hình.
Nhưng người trong kịch là bạn của hắn, là Dụ Đông, hắn ngồi bên cạnh Dụ Đông, không nhịn được vỗ lưng cậu: “Cái công ty kia…… Hiện tại cậu quản lý được không?”
Dụ Đông rầu rĩ đáp: “Không được.”
Suy nghĩ của Tống Phong Phong vô cùng trực tiếp: “Cậu về sau có thể quản lý không? Nghĩa là sau khi tốt nghiệp đại học, đã trưởng thành rồi.”
Dụ Đông chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vào Tống Phong Phong, tựa như nghe thấy một vấn đề ngu ngốc: “Đương nhiên là được.”
Vành mắt cậu ửng hồng, lông mi đều ướt, Tống Phong Phong thương hại mà vuốt đầu cậu, Dụ Đông không tránh né: “Hiện tại nó vẫn là của cậu?” Tống Phong Phong lại hỏi.
Dụ Đông lau nước mắt: “Là của tôi, nhưng đã bị hắn cướp, lấy đi một ít cổ phần.”
Tống Phong Phong: “Vậy về sau cậu lấy lại là được rồi? Hiện tại không thể quản lý, bọn họ muốn cái gì cũng ngăn không được. Nếu đã như vậy, thì sau này cướp về là được.”
Hắn cho rằng suy nghĩa của mình rất có lý, tựa như đoạt địa bàn vậy: địa bàn vĩnh viễn đều ở nơi đó, có đôi khi đổi chủ là vì không còn cách nào khác. Đại ca chân chính sẽ không thở dài than trời trách đất khóc hu hu, mà là nằm gai nếm mật, chờ đợi cơ hội, khi thời cơ thích hợp thì mang theo nhóm người trung thành và người tận tâm, một đường chém giết, lần nữa lên làm đại ca.
Dụ Đông nghĩ nghĩ: “….. Có lý.”
Tống Phong Phong rất ít khi nhận được câu khẳng định từ miệng của cậu, tức khắc vui vẻ: “Cậu bây giờ không làm được, về sau làm được là ok rồi.”
Dụ Đông cảm thấy lời này vô cùng quen tai: “Lời này là ai nói?”
“Cô Đồng.” Tống Phong Phong nói: “Mỗi lần cô khuyên tôi học tập đều nói như vậy.”
Dụ Đông cười, được Tống Phong Phong ở cạnh an ủi, buồn phiền trong lòng rất nhanh đã tiêu tán đi. Hiện tại chính mình bất lực, nhưng về sau thì sao? Chuyện sau này, Dụ Kiều Sơn cùng Dụ Duy Anh muốn làm cũng chẳng làm được.
“Kỳ thi trung học lần này tôi phải đạt top 3.” Dụ Đông nói cho Tống Phong Phong biết: “Ba tôi hi vọng tôi có thể vào trường Hoa Quan, nhưng tôi không muốn cùng kẻ kia làm bạn cùng trường. Ba tôi rất cố chấp, ổng nói trừ khi tôi thi đến vô cùng tốt, thì tôi mới có thể tự do chọn trường. Cậu hiểu không? Chỉ có thể thi vào trong top 3, thì trường cao trung ba mới có hứng thú với tôi, khi đó tôi mới có quyền lựa chọn trường học.”
Tống Phong Phong lập tức hiểu rõ: “Vậy phải thi cho tốt.”
Lúc này hắn mới phát hiện trên mặt Dụ Đông dần dần hiện ra dấu tay, là khi nãy bị Dụ Duy Anh đánh. Vừa hay đánh vào má phải, nhìn dấu vết kia, xem ra dùng rất nhiều sức.
“Mặt cậu đau không?” Tống Phong Phong khẩn trương: “Tai thì sao? Lỗ tai có đau không? Có nghe thấy lời tôi nói không?”
Dụ Đông xoa mặt, chính mình cảm thấy không quá nghiêm trọng, chỉ là vấn đề của Tống Phong Phong làm hắn đặc biệt vô lực: “Có thể! Tôi đã nói một ngàn lần rồi, tôi không có bị điếc.”
“Cậu đã nói dối tôi, tôi không còn tin cậu nữa.” Tống Phong Phong đứng dậy vỗ mông: “Tôi đi mua thuốc cho cậu?”
“Về sau tôi tuyệt đối không lừa cậu nữa, được chưa?”
Tống Phong Phong hài lòng: “Đương nhiên được rồi.”
Không còn gánh nặng tâm lý, cuộc thi thử tháng 12, Dụ Đông đã vèo một cái thi lên hạng nhất toàn thành phố.
Cô Đồng tìm cậu nói chuyện, chủ nhiệm giáo dục cùng hiệu trưởng cũng tìm cậu nói chuyện, mỗi người đều nói cậu tiếp tục giữ vững tinh thần, không nên cảm thấy áp lực. Đây cũng là lần đầu tiên trường trung học 16 có người đứng đầu trong kỳ thi thử toàn thành phố, mái tóc địa trung hải (1)của hiệu trưởng cũng bóng loáng hơn nhiều.
(1): đầu hói
Dụ Đông đạt được hạng nhất không còn gánh nặng, Trương Kính trước sau bảo trì nằm trong top 10 cũng không có áp lực.
Ngày này, hắn chủ động gọi điện hỏi Tống Phong Phong sẽ trải qua lễ Giáng Sinh như thế nào.
Tống Phong Phong đang cùng Dụ Đông ở nhà xem kênh yêu cầu, câu được câu không trò chuyện với Trương Kính.
“Giáng Sinh này có đi nhà thờ không?” Trương Kính cũng đang xem kênh yêu cầu, đây là thời gian rãnh rỗi hiếm hoi mỗi ngày của hắn: “Nghe nói năm nay sẽ bắn pháo hoa.”
“Đi chứ.” Tống Phong Phong hỏi Dụ Đông: “Lễ Giáng Sinh có đi nhà thờ không?”
Dụ Đông: “Không đi.”
Tống Phong Phong: “Có tặng bánh quy và kẹo, năm nay còn bắn pháo hoa.”
Dụ Đông: “Không đi, tôi muốn đọc sách.”
Tống Phong Phòng: “Hàizzz, cậu đi với tôi nha. Đi đi mà.”
Dụ Đông qua quay đầu liếc hắn một cái, đáp: “Được rồi.”
“Ai? Ai đi với mày?” Trương Kính vội vàng hỏi: “Mày hẹn ai vậy?”
“Mới hẹn với Dụ Đông.”
Trương Kính sợ đến ngây người: “Hẹn Dụ Đông đi làm gì? Nên hẹn con gái ấy! Lần trước là ai tặng mày chocolate, tìm được chưa hả?”
Tống Phong Phong: “Chưa.”
Trương Kính hận mài sắt không thành thép thở dài nói: “Hẹn con gái được không, hẹn con trai là có ý gì vậy hả?”
Trương Kính còn ở bên kia đầu dây lải nhải: “Loại hình mày thích nhất không phải là da trắng, chân dài sao? Lễ Giáng Sinh đó, có rất nhiều lãng mạn…..”
Trong TV, Uesugi Tatsuya đang ghé vào cửa sổ lén nhìn đội thể thao nữ huấn luyện. Bộ đồ thể thao ôm sát tôn lên dáng hình thiếu nữ, Dụ Đông chỉ vào màn hình, chọc chọc Tống Phong Phong, đối với hắn cười xấu xa hai tiếng: “Đây là loại hình cậu thích nhất.”
Tống Phong Phong theo bản năng trả lời Trương Kính: “Đúng rồi, Dụ Đông đều có.”
Trương Kính: “….. Tống Phong Phong, mày điên rồi.”