[ĐBTBC] Chương 64: tương phản

Chương 64: tương phản

Nhìn bánh bao nhỏ ở trên bồn rửa mặt ra sức chạy đến chạy lui, Diệp Tiễn cảm thấy năng lực thừa nhận của bản thân vẫn còn quá thấp, tuy rằng đã nhận phải một ngàn điểm bạo kích, nhưng tướng quân đại nhân vẫn là không đành lòng nhìn bánh bao nhỏ tiếp tục chạy vòng, vì vậy nhanh chóng duỗi tay, chuẩn bị gỡ bướm lam xuống.

Kết quả, động tác Diệp Tiễn tuy nhanh, nhưng một đạo ánh sáng lam so với Diệp Tiễn càng nhanh, bay vụt qua tay Diệp Tiễn, tựa như một tia chớp màu xanh băng, đi đến phương hướng của Thư Tầm, Thư Tầm đang trong trạng thái chạy nhanh không kịp trở tay, trực tiếp nhào vào ánh sáng lam, trong nháy mắt chuẩn bị va vào ánh sáng lam, thì đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác thần kỳ tâm ý tương thông, Thư Tầm còn chưa kịp cảm nhận kỹ càng, chỉ thấy bướm lam bay đến động cánh, đem con bướm trên đầu Thư Tầm quạt bay đi.

Con bướm bị quạt bay ở trong không trung bay múa một chốc, vô cùng ủy khuất đáp xuống bàn tay còn đang duy trì động tác vươn ra của Diệp Tiễn, tướng quân đại nhân mặt không biểu tình, nhẹ nhàng búng ngón tay, con bướm màu lam lại lần nữa bị đẩy đi, cuối cùng đáng thương hề hề dừng trên vòi nước rửa mặt.

Thư Tầm ở trong ánh sáng lam giãy giụa đứng dậy, nhìn bướm lam thật lớn ở trước mặt có chút thất thần, đương nhiên, giống với Diệp Tiễn, chỉ trong nháy mắt Thư Tầm đã nhận ra thân phận của bướm lam, nhưng đồng dạng, hoàn toàn đoán không ra vì sao bướm lam lại xuất hiện ở chỗ này. Vào lúc Thư Tầm còn đang ngạc nhiên, thì bướm lam ‘rất lớn’ đột nhiên vươn râu, vỗ vỗ đầu nhỏ Thư Tầm, mang theo mười phần trấn an.

Thư Tầm:”……” được một con sâu an ủi, vì sao lại mạc danh cảm thấy ấm áp như này? Hơn nữa, tựa như có mối liên kết diệu kỳ nào đó, Thư Tầm vậy mà cảm thấy vô cùng thân thiết, cho nên vươn tay ôm lấy con bướm trước mặt cọ cọ. Cánh bướm mang đến cảm giác mát lạnh, nhưng lại không cảm thấy lạnh băng, sờ vào vô cùng mịn màng, giống như pha lê mỏng cao cấp, trong veo mà thoải mái.

Con bướm màu lam duy trì trạng thái mở cánh tùy ý bánh bao nhỏ cọ sát, râu trên đỉnh đầu thẹn thùng cuộn tròn. Chờ Thư Tầm cọ xong, tâm tình bướm lam tựa hồ càng tốt, đột nhiên một luồng sáng xanh chiếu vào cơ thể Thư Tầm, Thư Tầm hơi hơi ngẩn ngơ, cũng chưa kịp ngạc nhiên, thì đột nhiên cảm thấy bên trong thân thể có một cổ năng lượng: thấm lạnh, trong suốt mà dịu dàng.

Năng lượng tụ tập ở phía trên sống lưng, tựa hồ chỉ cần một chút hướng dẫn là đã có thể phá kén thành bướm, Thư Tầm theo bản năng dẫn đường, ngay lập tức ánh sáng lam trên lưng bắt đầu nở ra, một đôi cánh bướm to rộng màu lam liền xuất hiện ở trên lưng Thư Tầm, tựa hồ là theo tiềm thức, đôi cánh kích động vỗ vỗ hai cái, bánh bao nhỏ vốn dĩ đang đứng ở trên bồn rửa mặt cũng đã cất cánh bay lên gập ghềnh, bay cao bay thấp suốt một hồi, rồi mới có thể thành thạo nắm giữ kỹ năng bay.

Đương nhiên bánh bao nhỏ đã hưng phấn đến choáng đầu, Thư Tầm đã từng cho rằng bản thân bé còn cách ngự không phi hành vô cùng xa xôi, lại chưa từng nghĩ đến, đột nhiên có một ngày, sẽ có một đôi cánh cứ như vậy mà xuất hiện ở trên lưng, cảm giác này giống như có một cái bánh bao thật lớn từ trên trời rớt xuống vậy á.

Mà hậu quả của việc hưng phấn chính là dẫn đến cả một buổi sáng, trước sau có một con chuột nhỏ sở hữu đôi cánh dài lúc cao lúc thấp, khi trái khi phải đi quanh khắp phòng, thậm chí tâm tình không tệ đi tìm một tấm giẻ lau, vừa hát vừa lau toàn bộ cái đèn ở trên nóc nhà, Diệp Tiễn quan sát nửa ngày, thật ra chỉ cần thay đổi cài đặt của người máy quét dọn một chút, thì nóc nhà cũng có thể dễ dàng lau chùi sạch sẽ, nhưng mà nhìn đến bánh bao nhỏ hứng thú bừng bừng cầm lấy giẻ lau chùi qua chùi lại, Diệp Tiễn vẫn là im lặng không nói.

Thẳng đến giữa trưa, Thư Tầm bay cả một buổi sáng chưa từng rơi xuống lúc này mới cảm thấy mệt mỏi, vỗ cánh trực tiếp rơi xuống ghế treo nhỏ ở trên bàn trà, ánh sáng đôi cánh tiêu tán lần nữa tụ hợp thành một con bướm ‘thật lớn’, bướm lam tựa hồ cũng mệt mỏi, trực tiếp dừng trên thanh ghế phía trên ghế treo, đôi cánh lúc đóng lúc mở khuấy động trong giây lát, cuối cùng dán sát lại bên nhau, có vẻ như đang ngủ.

Còn Diệp Tiễn, mặt không cảm xúc nhìn vào con bướm đang đậu trên mu bàn tay của mình, thật sự không thể hiểu nổi vì sao con bướm nhà hắn lại cùng hắn tựa hồ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược? Ngay từ đầu đã ghé lên trên đầu bánh bao nhỏ đùa nghịch, kết quả bị một cánh quạt bay, không biết đi đến đoạt lại địa bàn, ngược lại chỉ biết ủy khuất giống như một cô gái nhỏ, cuối cùng còn ăn vạ ở trên mu bàn tay của hắn không chịu rời đi, vào lúc đang cảm thấy vô cùng buồn bực, thì bướm lam ở trên mu bàn tay rốt cuộc cũng chịu làm ra hành động.

Chỉ thấy nó vẫy vẫy cánh, vô cùng cẩn thận bay đến bàn trà, dưới ánh mặt trời ấm áp, xinh đẹp, chiếc ghế treo khẽ đung đưa theo động tác khẽ khàng trước đây của bánh bao nhỏ. Bướm lam cẩn trọng bay quanh bàn trà vài lần, cuối cùng trực tiếp đáp xuống bàn trà, cũng không cần cánh, mà dùng mấy cái chân ngắn nhỏ của mình khẽ meo meo đi qua, tựa hồ nếu nó không có dùng cánh thì sẽ không bị phát hiện.

Diệp Tiễn:”……” Con bướm lam này không chỉ nhân cách có vấn đề, mà chỉ số thông minh của nó cũng đáng lo ngại.

Trên bàn trà, bướm lam được như ý nguyện đi đến bên cạnh ghế treo, sau đó hướng theo cái sào chống đỡ của ghế bò lên trên, phí sức của chín trâu hai hổ cuối cùng cũng đến được mục đích: Thư Tầm ngủ gật trên ghế treo, thậm chí bởi vì sợ hãi, sẽ che đi ánh sáng mặt trời, mà mấp máy đôi cánh của mình, tạo thành một góc vuông với ánh nắng mặt trời, bướm lam đứng trên ghế treo yên lặng một lát, xác định Thư Tầm cùng bướm lam của Thư Tầm không bị làm cho thức giấc, thì mới dùng râu chạm vào cái mặt thịt của Thư Tầm, rồi lại thu hồi nhanh như tia chớp.

Diệp Tiễn ngồi thẳng trên ghế sofa không nhúc nhích, vì sao hắn lại cảm thấy con bướm ngu ngốc này đang mừng thầm cùng nở nụ cười ngây ngô? Đây tuyệt đối là ảo giác! Nhưng xúc cảm thật không tệ. Đột nhiên! Tựa hồ thông suốt chuyện gì đó Diệp Tiễn ngồi trên sofa nháy mắt hóa đá.

Ánh mặt trời bao phủ ghế treo, có một bánh bao nhỏ nằm ở trên ghế ngủ ngon lành, hai con bướm lam nửa trong suốt một cao một thấp dừng trên mép ghế, hơn nữa còn có một con bướm lam thỉnh thoảng duỗi râu chạm vào gương mặt bánh bao nhỏ, thậm chí để tránh bản thân che đi ánh mặt trời, mà sau khi ánh nắng di chuyển, còn cẩn thận đi qua phía bên kia của chiếc ghế.

Lúc Thư Tầm tỉnh lại đã qua giữa trưa, hai con bướm lam đáp trên ghế treo vẫn còn đang ngủ, Thư Tầm lặng lẽ đi xuống ghế treo, không hề làm cho hai con bướm thức giấc. Diệp Tiễn cũng không còn ở trong phòng khách, cuối cùng, Thư Tầm tìm thấy Diệp Tiễn trong khoang dinh dưỡng ở thư phòng.

Thư Tầm nghiêng nghiêng đầu nhỏ suy tư trong chốc lát, nhận ra trò chơi ‘ Thâm Lam Chi Hải’ sắp sửa khởi động. Nhìn Diệp Tiễn vẫn như cũ ngủ say, Thư Tầm nhanh chóng chạy vào phòng bếp. Trước tiên nghiêm túc xử lỷ tất cả nguyên liệu nấu ăn, sau đó……. Thư Tầm đang trong quá trình xắt rau, nhìn con dao phay ‘thật lớn’, mặc dù nâng lên không có vấn đề, nhưng lại nghĩ đến chính mình chỉ cao 5,3 cm, rõ ràng không cao bằng con dao, cuối cùng Thư Tầm vẫn là lựa chọn dùng móng vuốt của chính mình.

Giơ dĩa, đem nguyên liệu nấu ăn đổ vào nồi, hầm hầm, xào xào, thân ảnh nhỏ bé ở trong bếp vô cùng bận rộn, đừng nhìn vẻ ngoài không lớn, nhưng bên trong bánh bao nhỏ vẫn là có lực, tuy rằng làm một bữa cơm tay chân luống cuống, nhưng thành quả vẫn là không tệ. Ít nhất thì vào lúc Diệp Tiễn từ trong thư phòng bước ra, đã bị vài món ăn trên bàn làm cho kinh ngạc.

Dưới cái nhìn chăm chú của mặt than Diệp Tiễn, Thư Tầm giơ món cuối cùng lạch cạch chạy đến bàn ăn, ở trong tầm mắt Diệp Tiễn, chính là một dĩa thức ăn tự mình di động, chứ chẳng hề trông thấy bánh bao nhỏ. Diệp Tiễn vừa định tiến lên, thì bỗng có hai đạo ánh sáng lam cấp tốc bay đến, tiếp đó một trái một phải dừng ở hai đầu cái dĩa, lát sau, trực tiếp mang dĩa bay lên, cuối cùng vững vàng đáp lên bàn ăn.

Diệp Tiễn lần nữa bị giành trước:”……”

Bữa cơm tối này hai người đều ăn đến vô cùng thỏa mãn, thậm chí hai con bướm lam vẫn luôn bay quanh bàn cơm, chưa từng rời đi.

Thư Tầm duỗi tay sờ cánh bướm lam, bướm lam vui vẻ vỗ cánh xem như đáp lại, Thư Tầm tức khắc lộ ra biểu cảm thích thú:” Bướm lam hẳn là hình thức biểu hiện thức tỉnh dị năng của thuốc Lam Phách, cảm thấy giống như từ bên trong tinh thần lực cá nhân phân ra một phần nhỏ tinh thần thể độc lập, hơn nữa tồn tại sự khác biệt, cho nên bướm lam sẽ có một ít tính cách đặc biệt từ người thức tỉnh.”

Nói đến đây, Thư Tầm tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua bướm lam ở phía sau cái dĩa nhưng lại lộ ra đôi cánh to rộng của mình, yên tĩnh lặng lẽ:” Đương nhiên, việc này chỉ là suy đoán cá nhân, mọi chuyện luôn có ngoại lệ.”

Diệp Tiễn:”…..” Mặt không cảm xúc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trong lòng vô cùng rõ ràng, suy đoán của Thư Tầm thật ra không có sai, quả thật con bướm lam này đã phát triển nhờ vào sức mạnh tinh thần của bọn họ cùng với sự trợ giúp của lọ thuốc Lam Phách, tồn tại lệ thuộc vào bản thể, đồng dạng, cũng truyền thừa một ít cá tính của bản thể. Người chơi ‘Lẫm Đông Mạt Lộ’ cùng với dân bản địa như cũ tồn tại khác biệt, cho nên hình thức biểu hiện dị năng thức tỉnh cũng không giống, mà trước mắt nhân loại sau khi thức tỉnh dị năng, đều là biểu hiện bằng loại trạng thái này.

Nghĩ đến dị năng bướm lam của mình, Thư Tầm nhanh chóng cảm thấy thoả mãn ngẩng cái đầu nhỏ, sau đó nhìn về phía Diệp Tiễn, tò mò hỏi:” Dị năng của anh là gì?”

Diệp Tiễn nâng tay chỉ chỉ hai mắt của mình, sau đó lại chỉ bướm lam. Bướm lam trốn ở phía sau cái dĩa tựa hồ có cảm ứng, đột nhiên lóe ra tia sáng, ở trên bàn ăn thế nhưng nhiều thêm một con bướm lam, tiếp đó hai con lần nữa phân hóa biến thành bốn con:” Bướm lam có thể phân tách ra mặt khác tinh thần thể, hơn nữa tôi có thể có chung ngũ cảm với bướm lam.”

Thư Tầm nghe xong, dựng ngón cái:” Rất thực dụng.”

Bướm lam có thể bay quanh bốn phía, nếu như có chung ngũ cảm, vậy nghĩa là Diệp Tiễn có thể quan sát bốn phía 360 độ không góc chết, thậm chí còn có thể điều tra tìm kiếm ở trong một phạm vi nhất định, bởi bướm lam có thể lựa chọn ẩn thân, cho nên những người khác rất khó phát hiện.

Nghĩ đến con bướm ngu ngốc nào đó làm ra hành động chọc chọc gương mặt Thư Tầm, Diệp Tiễn gật đầu.

Về dị năng thức tỉnh do thuốc Lam Phách mang đến, hai người cũng chỉ phán đoán sơ bộ, còn muốn nắm giữ cùng khống chế nhuần nhuyễn thì vẫn cần một đoạn thời gian rèn luyện. Dùng xong cơm tối, Diệp Tiễn mang theo Thư Tầm tiến vào bên trong khoang dinh dưỡng, sau đó tiến hành kiểm tra toàn bộ, cuối cùng xác định, dị năng do thuốc Lam Phách mang đến không hề gây ra ảnh hưởng tiêu cực nào.

Sau khi kết thúc kiểm tra, thời gian cũng đã gần khuya, hai người nhanh chóng rửa mặt đi ngủ, hai con bướm lam cũng sôi động dừng trên đầu giường, tản ra ánh sáng huỳnh quang ôn hòa. Hô hấp dần dần vững vàng, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Bên trong đêm tối, bướm lam dừng ở bên gối Diệp Tiễn lặng lẽ động đậy, như cũ dùng mấy cái chân ngắn nhỏ của mình cực khổ trèo đèo lội suối sang phía bên kia, cuối cùng đi đến bên cạnh chăn gối của Thư Tầm, đang định dùng râu cọ cọ mặt béo Thư Tầm, thì bướm lam vẫn luôn dừng ở bên cạnh Thư Tầm giơ một cái cánh, bướm lam tựa như kẻ trộm ngay lập tức bị quạt bay, bịch một tiếng rơi xuống sàn nhà.

Diệp Tiễn đang ngủ mơ màng hơi hơi nhíu mày, sau đó mở to đôi mắt sắc bén, vô ngữ nhìn bướm lam nằm trên sàn nhà thẳng đơ, lần đầu cảm thấy, bản thân nên nhanh chóng thuần thục nắm giữ kỹ năng, nếu không bướm lam ngu ngốc này sẽ còn mang đến cho hắn thật nhiều ‘kinh hỉ.’

Chương 65

[BLST] Chương 11:

Chương 11:

Chỉ còn vài ngày là đến Lễ Giáng Sinh, Dụ Đông nhìn lịch thì phát hiện đêm Bình An vừa lúc là Chủ nhật, không cần đi học.

Cậu dẫm lên ván trượt dạo vài vòng trên phố Hưng Yên, nghĩ chọn mua một món quà tặng cho Tống Phong Phong cùng Trương Kính.

Cửa hàng lưu niệm cũng đã bắt đầu bày bán kệ hàng ô vuông được người mua ưa chuộng, lông xù ấm áp dễ chịu được đặt bên trong ô vuông phân cách rõ ràng, nhìn cửa hàng có một cô gái cầm quyển tiểu thuyết ngôn tình bỏ túi xem đến mơ màng sắp ngủ.

Dụ Đông phát hiện những món quà này không thích hợp với Tống Phong Phong.

“Mua quà tặng bạn gái sao?” Chủ tiệm vô cùng nhiệt tình: “Hiện nay, loại buộc tóc này rất được mọi người yêu thích, còn có cái lắc tay ấy cùng kiểu với Thái Y Lâm.”

Dụ Đông từ chối quảng cáo bán hàng của đối phương, tiếp tục dẫm lên ván trượt đi dạo không mục đích. Đi ngang qua tiệm sách, cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng, vì thế nhanh chóng cầm lấy ván trượt, đi vào trong tiệm.

“Ông chủ, gần đây có truyện tranh nào mới không?” Dụ Đông hỏi.

Ông chủ là một thanh niên đeo kính, nghe vậy thì ngẩng đầu, đẩy đẩy mắt kính, đưa bức tranh hoạt hình trên tay ra: “Tôi đề cử quyển này, tập đặc biệt chỉ có trong năm nay, tôi đã nhờ người bạn mang hai bộ từ Hong Kong đến, nếu cậu muốn, tôi sẽ chuyển nhượng cho cậu một bộ.”

Trên ảnh bìa có hai chữ ‘H2’ thật lớn.

Dụ Đông liếc nhìn chăm chú, lại là Mitsuru Adachi, lại là bóng chày, lại là tình yêu thời thơ ấu. Bỗng cậu nhớ đến Tống Phong Phong vô cùng nhiệt tình yêu thương thưởng thức đoạn clip ngắn nào đó trong ‘Touch’.

Suy nghĩ một hồi, Dụ Đông quyết định, không cho Tống Phong Phong xem nhiều hoạt hình có trang phục thể thao cùng váy cổ động.

“Giúp tôi nhập bộ ‘Cao thủ bóng rổ’ hoàn toàn mới đi.” Dụ Đông nói: “Có thể đến trước ngày Giáng Sinh không?”

Đúng 9 giờ tối đêm Bình An, Trương Kính đạp xe dừng lại trên cầu Ngọc Hà.

“Tống Phong Phong!” Đầu tiên, hắn hướng về phía tây kêu to, sau đó mới quay người sang hướng đông gọi: “Dụ Đông!”

Người trên phố Hưng Yên đối với lễ Giáng Sinh không mấy hứng thú, cơm nước xong xuôi các ông bà lão đều ngồi vây quanh dưới ánh đèn đánh bài Poker. Gió biển đầu đông vừa ướt vừa lạnh, Trương Kính hô to hai tiếng liền rùng mình.

Chu Lan cũng đang đánh bài, nghe thấy có người gọi tên cháu mình, thì vội vàng đứng dậy trả lời: “Dụ Đông đang ở nhà Tống Phong Phong!”

Trương Kính nhận ra Chu Lan, Chu Lan cũng nhớ Trương Kính là ai. Đứa nhỏ có khuôn mặt tròn, hơi hơi mũm mĩm, có đến nhà tìm Dụ Đông vài lần, không ngoại lệ đều là thảo luận một hai vấn đề, hoặc mời Dụ Đông đi dạo hiệu sách. Nhưng hôm nay, Trương Kính ăn bận rất đẹp trai, khăn quàng trên cổ hai vòng, che khuất khuôn mặt béo tròn, lộ ra đôi mắt sáng ngời. Vóc dáng của hắn so với Tống Phong Phong hay Dụ Đông đều lùn hơn, bởi vì có chút mập cho nên ngày thường nhìn chắc nịch hơn nhiều. Mùa đông mọi người đều mặc vài lớp quần áo, nên độ béo và chắc nịch của hắn cũng không lộ ra quá rõ.

“Đang ở nhà Tống Phong Phong đợi con đấy.” Chu Lan ý bảo hắn nhanh nhanh chạy đến đó đi.

Trương Kính chào Chu Lan, sau đó tiếp tục đạp xe đến nhà Tống Phong Phong.

Tống Phong Phong đang ở phòng khách mở hộp giấy, Trương Kính đỗ xe xong, tò mò đi vào, vừa thấy một cái liền la to: “Đệch! Trọn bộ ‘Cao thủ bóng rổ’!”

Dụ Đông ngồi trên sofa, chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng. Trong lòng có chút đắc ý, đương nhiên món quà này không chỉ làm cho Tống Phong Phong kinh hỉ, mà còn khiến cho Tống Phong Phong nở mày nở mặt.

“Trương Kính, của cậu nè.” Dụ Đông từ trong túi áo móc ra một cái hộp nhỏ đưa cho Trương Kính. Trương Kính không nghĩ chính mình cũng có quà, vừa mừng vừa sợ, mở ra thì phát hiện đó là từ điển điện tử đời mới nhất.

Tống Phong Phong liếc mắt một cái, lập tức nói: “Vẫn là của tao mới tốt. Nguyên bộ đó! 31 quyển! Hoàn toàn mới!”

“Của tao cũng hoàn toàn mới.” Trương Kính đã muốn từ điển điện tử từ rất lâu rồi, ngày thường thường nói ví von với Dụ Đông, trong miệng nhắc mãi nếu chính mình cũng có từ điển, thì thành tích tiếng Anh của hắn so với Dụ Đông còn tốt hơn nhiều. Hắn đã năn nỉ ỉ ôi vài lần, cuối cùng ba mẹ mới đồng ý đến tết Âm Lịch đi mua cho hắn, nhưng mà hắn không nghĩ Dụ Đông cư nhiên tặng cái này cho hắn.

“Dụ Đông…” Trương Kính xem đi xem lại từ điển, trong miệng không ngừng gọi tên Dụ Đông, sau đó giang hai tay muốn ôm cậu.

Tống Phong Phong ngăn cản đối phương: “Ôm cái gì mà ôm? Quà tặng của tao so với mày còn quý hơn, tao còn chưa ôm đấy.”

“Quà tôi đâu?” Dụ Đông buông ly, xòe lòng bàn tay hướng về Tống Phong Phong và Trương Kính, ngón tay ngoắc ngoắc: “Đến đến đến.”

Trương Kính cùng Tống Phong Phong liếc nhau, trên mặt xuất hiện biểu cảm xấu hổ.

Dụ Đông dừng tay, có chút ngạc nhiên cùng một chút ủy khuất: “… Không có?”

“Chúng tôi không tặng quà cho nhau.” Trương Kính giải thích: “Chỉ đi nhà thờ chơi…. Chúng tôi chưa bao giờ chuẩn bị quà tặng.”

“Ồ.” Dụ Đông thu tay, gật đầu: “Được rồi. Vậy mau đi thôi, không phải nói là có rất nhiều người sao?”

Thành phố ven biển có rất nhiều tín ngưỡng khác nhau. Biển Lâm Hải có núi Ô Đầu, trên đỉnh Ô Đầu có một ngôi chùa, hương khói nghi ngút, bất kể là có tin Phật hay không, thì những ngày lễ ngày tết đều sẽ đến đây thắp một nén nhang, cầu nguyện Phật Tổ phân phát nhân ái, tùy tay ban cho một ít từ bi. Cách chùa không xa có miếu Thiên Hậu, bức tượng Thiên Hậu cao lớn đứng ở sườn núi, hai mắt đượm buồn, yên lặng nhìn về mặt biển. Những người ra biển bắt cá, chỉ cần nhìn thấy bức tượng Thiên Hậu, liền biết sắp về đến nhà.

Nhà thờ ở dưới chân núi Ô Đầu, là một tòa nhà nhỏ ba tầng, trên mái nhà có một cây thánh giá, trên tường màu trắng treo một biển hiệu màu đen, với dòng chữ to đoan trang ‘Nhà thờ Thiên Chúa Giáo’.

Dụ Đông ngồi phía sau xe Tống Phong Phong, lắng nghe Trương Kính cùng Tống Phong Phong giới thiệu những điều họ thấy trên đường.

Lúc nhỏ cậu đã từng sống ở đây vài năm, Chu Lan dẫn cậu đánh cá, dẫn cậu thu cá, dẫn cậu đi chân trần bước trên bãi biển mềm mại, ném vỏ sò cùng cua nhỏ trên cát. Nhưng thành thị phát triển quá nhanh, từ làng chài biến thành tiểu thành thị, cùng lắm chỉ mới trôi qua mười mấy năm, nhưng mà cũng đã có rất nhiều nơi thay hình đổi dạng, Dụ Đông cảm thấy đối với cậu vô cùng xa lạ.

Ba người đạp hai chiếc xe, đi trên quốc lộ vùng duyên hải.

Lâm Hải có một mặt là đê đập, một mặt là dòng nước đen kịt, nơi họ đi đến có trồng rất nhiều cây phượng. Tuy rằng đã là đầu đông, nhưng mà mùa thu nóng gắt đã mang cho cây phượng ảo giác mùa xuân, cư nhiên nở ra rất nhiều hoa. Lúc này, hoa đã tàn ngẫu nhiên có hoa vô cùng ngoan cố, hiện tại cũng bị gió đông thổi bay, đánh vòng chậm rãi rơi xuống, lọt vào mũ choàng trên áo Dụ Đông.

Mặt nước màu đen phản xạ ánh đèn trên bãi biển, ở nơi giao nhau giữa trời và biển có thuyền đánh cá thắp đèn pha, sao trời đan xen xếp thành một đường, trôi xa trên biển.

“Nơi này có một viện đạo, Dụ Đông cậu quay đầu nhìn xem, đúng, chính là nơi đó, nơi không có đèn.” Trương Kính chỉ vào phía sau Dụ Đông nói: “Trước kia tôi đã nhìn thấy đạo gia, mấy năm gần đây cũng không có đến. Lần sau, tôi sẽ mang cậu đến đó chơi, bên trong căn bản không có ai, chỉ có một người trông cửa.”

Dụ Đông nhớ rõ nơi này: “Đây không phải là….. Di tích văn hóa sao? Có thể tùy tiện đi vào?”

“Có thể, có thể.” Trương Kính cười haha: “Người trông nom là ông chú ba của tôi, có tôi dẫn đi, cậu có thể ra vào tùy ý.”

“Tao cũng muốn đi!” Tống Phong Phong xen mồm: “Bên trong có cây khế lâu năm, kết trái ăn ngon vô cùng.”

Trương Kính quay đầu mắng hắn: “Mày còn dám nói! Hai năm trước mang mày qua đó, mày vừa ăn vừa hái, quả trên cây đều bị mày hái hết, làm tao suýt chút nữa bị đánh.”

Dần dần có thể nhìn thấy học sinh trên đường càng lúc càng nhiều, top năm, top ba đi về phía núi Ô Đầu. Tống Phong Phong chỉ về phía trước, quay đầu nói với Dụ Đông: “Cậu thấy chưa? Tòa nhà màu trắng gần bờ biển, đặc biệt sáng sủa.”

Dụ Đông chống vai đứng lên, lập tức nhìn thấy nhà thờ ở dưới chân núi.

Học sinh đều đến nhà thờ này chơi, gần đến giáo đường có một con đường cong, dọc theo con đường đó sẽ trực tiếp hướng lên núi Ô Đầu. Nhà thờ hướng ra biển, trước cửa nhà thờ có một cái quảng trường nhỏ, bên cạnh quảng trường nhỏ có cầu thang, đi bộ xuống là bãi biển. Dù đã 9 giờ 30, nhưng bãi biển vẫn còn rất sôi động, có người dựng một quầy thịt nướng ở trên bãi biển, cư nhiên bắt đầu bán thức ăn khuya.

“Đừng đi qua đó.” Tống Phong Phong giữ chặt Dụ Đông: “Bên đó anh Long bán đồ nướng BBQ, đừng để anh ta nhìn thấy cậu.”

Trương Kính ở ven đường mua ba ly trà lạnh, đưa cho hai người bọn họ: “Nhắc đến anh Long, bữa kia anh Long có dẫn một cô gái đến phòng khám nhà tôi phá thai, còn chạy đến hỏi tôi cuộc thi lần này Dụ Đông thi như thế nào.”

Hắn chỉ vào Dụ Đông nói: “Anh ta rất quan tâm tình hình học tập của cậu.”

Dụ Đông:”… Đúng vậy, hắn thật sự quan tâm tôi.”

Ba người bọn họ cảm thấy anh Long thật là khó hiểu, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân, đề tài rất nhanh chuyển đến trên người anh Long và cô gái hắn mang đến. Cô gái kia làm việc ở trong quán ăn của anh Long, vừa mới tốt nghiệp cấp 2, trạc tuổi Trương Kính, có thai hơn bốn tháng. Sau khi ba mẹ Trương Kính kiểm tra xong thì vẫn luôn mắng chửi anh Long không ngừng, cuối cùng anh Long nhịn không được, nói cho bọn họ biết hắn cùng cô gái đó không chút quan hệ, chỉ là vô tình nhìn thấy cô ta ngồi xổm ven đường nôn, thì mới biết được chuyện gì đang xảy ra.

“Không biết bạn trai nó đã đi đâu, trên người cũng không có tiền, lại không dám nói chuyện này cho ba mẹ biết, nên anh Long đã bỏ tiền dẫn nó đi phá thai.” Trương Kính nói: “Anh Long đang tìm kiếm tên kia khắp nơi, nếu như bắt được, khẳng định thảm.”

Ba người uống xong trà lạnh, ở trên quảng đường nhỏ xoay hai vòng, đến quán trái cây mua trái cây ăn, sau đó vỗ bụng đi vào nhà thờ.

Trong nhà thờ đã chen đầy học sinh, ở phía trước có người ngồi, thần thái bình tĩnh hát vài bài thánh ca. Nhóm học sinh đều đến để nhận quà, một nhóm một nhóm tiếp nhận bánh quy và kẹo từ trong tay cha xứ.

Có bốn năm người phát quà, trước mặt đặt hai thùng giấy lớn, Dụ Đông nhón chân nhìn trong chốc lát, phát hiện quà tặng bên trong hai thùng không giống nhau.

“Con năm nay học cấp mấy?” Cha xứ hỏi Tống Phong Phong.

Tống Phong Phong có chút khó hiểu: “Cuối cấp hai.”

Cha xứ buông kẹo và bánh quy, từ một cái thùng khác lấy ra bút cùng cuốn sổ, đưa cho hắn: “Cố gắng học tập, nổ lực thi cử, nguyện Chúa phù hộ con.”

Thanh âm của ông đã khàn khàn, trên mặt vẫn là biểu tình hiền từ. Tống Phong Phong có chút khó xử: “Không cần sổ nhỏ, muốn kẹo cùng bánh quy có được không?”

Cha xứ: “…..”

Ông như cũ nở nụ cười hiền lành, nhanh chóng đổi quà tặng đưa cho Tống Phong Phong.

Dụ Đông phát hiện, chỉ cần là cuối năm cấp hai hay cuối năm cao trung, cha xứ cùng người phát quà đều sẽ nói nhiều hơn hai câu, sau đó sẽ tặng bút và sổ nhỏ. Cậu nhận lấy bút cùng sổ nhỏ rồi cảm ơn rối rít. Trương Kính cũng kiên trì muốn kẹo và bánh quy, sau khi đến tay liền lập tức đưa cho Dụ Đông: “Quà giáng sinh!”

Dụ Đông: “…… Quá qua loa!”

Trương Kính từ trong túi xách móc ra máy ảnh của ba hắn: “Hôm nay tôi có mang theo máy ảnh, tôi sẽ chụp ảnh miễn phí cho cậu, rửa ảnh miễn phí –– không phải, tôi sẽ bỏ tiền giúp cậu rửa ảnh, trang trí miễn phí, freeshipping, hài lòng chưa?”

Dụ Đông ăn kẹo, cười hì hì: “Hài lòng, hài lòng.”

Người quá đông, cậu và Trương Kính bị ép ra khỏi nhà thờ, chẳng biết Tống Phong Phong đã chạy đi nơi nào. Dụ Đông đứng ở bên cạnh quảng trường, chậm rãi ăn kẹo cùng bánh quy Trương Kính đưa cho, nhìn người trên bãi biển và quảng trường đốt pháo hoa. Trương Kính chạy xuống bãi biển hướng về phía cậu kêu: “Cười một cái! Cười một cái đi nào!”

Dụ Đông nhếch miệng hướng hắn cười, vẫy vẫy tay.

Cuối cùng Tống Phong Phong cũng chen chân rời khỏi giáo đường, tựa như vừa mới hoàn thành sự kiện trọng đại, vô cùng vui vẻ đi đến bên cạnh Dụ Đông.

“Đạo Chúa thật tốt.” Hắn lớn tiếng ở bên tai Dụ Đông nói: “Tôi mới hỏi cha xứ, ông nói cho dù không tin Chúa, nhưng nếu nói ra ước nguyện với Chúa, Chúa cũng sẽ nghe thấy!”

Dụ Đông hỏi hắn ước nguyện cái gì.

Trong mắt Tống Phong Phong mang theo ý cười: “Dụ Đông, hôm nay cậu vui chứ?”

“Vui.” Trong tay Dụ Đông còn thừa lại một cây kẹo que, thuận tay đưa cho Tống Phong Phong: “Cậu cuối cùng là ước cái gì?”

“Tôi ước, sau này mỗi ngày trôi qua cậu đều vui hơn hôm nay, có thể gặp được nhiều điều tốt đẹp và đạt được những điều mình muốn.” Tống Phong Phong ở xung quanh tiếng người ồn ào lớn giọng nói: “Dụ Đông, đây là món quà Giáng Sinh tôi tặng cho cậu!”

Dụ Đông che lại lỗ tai kêu to: “Tại sao quà tặng của các cậu đều là có lệ không vậy!”

Tống Phong Phong ôm lấy cổ cậu: “Có thích không? Có thích không? Nói nhanh!”

“Không thích!” Dụ Đông một bên cười một bên ở trong lòng ngực của hắn giãy giụa.

“Cậu nói cậu sẽ không lừa tôi nữa.” Tống Phong Phong cách quần áo chọt chọt eo cậu: “Cuối cùng là cậu thích hay không?”

Dụ Đông vừa cười vừa trốn: “Thích! Rất thích!”

Trương Kính buông máy ảnh, vô cùng ưu sầu. Dụ Đông thật sự là một người mẫu đẹp, hắn nghĩ, thật xinh đẹp và trẻ trung. Thế nhưng tên Tống Phong Phong một tên da đen đột nhiên nhảy vào, phá vỡ sự cân bằng có trong hình ảnh.

Quá lãng phí thước phim, hắn căm giận nghĩ.

Đối với những học sinh cuối cấp không ngừng ôn thi mà nói, kỳ thi cuối kỳ thật sự không đáng nhắc đến. Tống Phong Phong không có áp lực về học tập, sau khi đón Giáng Sinh thì bắt đầu chờ mong tết Nguyên Đán và tết Âm Lịch không lâu sau đó.

“Tết Âm Lịch này cậu có về nhà không?” Hắn hỏi Dụ Đông.

Dụ Đông đang cùng hắn ăn sáng ở quán mì gà bên cạnh đường sắt, nghe vậy thì lắc đầu: “Không về, ở lại đón tết với bà ngoại.”

“Tôi ăn tết với nhà cậu được không?” Tống Phong Phong nói: “Ba tôi qua 15 mới về, lần này đặc biệt đi xa. Một mình ăn tết thật là thê lương.”

Dụ Đông gật đầu: “Đến đi.”

Hắn nhớ mãi không quên món quà Dụ Đông tặng cho mình trong ngày lễ Giáng Sinh: “Dụ Đông, tết Nguyên Đán cùng Âm Lịch không cần tặng quà cho nhau đâu ha?”

Dụ Đông nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Nguyên Đán không tặng, nhưng tết Âm Lịch cậu phải tặng cho tôi.”

Tống Phong Phong thầm nghĩ đây là quy định mới của người thành phố? Hắn nhanh chóng hỏi: “Vì sao?”

“Mùng một tết là sinh nhật tôi.” Dụ Đông nhe răng cười: “Không thể dùng ước nguyện làm quà.”

Tống Phong Phong gật đầu: “Tôi sẽ nhớ kỹ. Ăn xong bữa tối 30 tôi cũng không cần quay về nhà nhỉ? Tổ chức sinh nhật cho cậu thì ở nhà cậu ngủ là được, mùng một tôi sẽ mang cậu đi ra ngoài chơi.”

Dụ Đông không biết Chu Lan đã an bài cái gì, cho nên cũng không dám tùy tiện đáp ứng, tìm một lý do: “Phòng khách lầu hai đã bị biến thành nhà kho, cho nên không có chỗ cho cậu ngủ.”

Tống Phong Phong vô cùng ngạc nhiên: “Tôi không ngủ phòng khách đâu, ngủ ở phòng cậu không được hả?”

Dụ Đông: “Giường tôi nhỏ lắm!”

Đương nhiên Tống Phong Phong đã suy nghĩ chu toàn: “Chúng ta chú ý một chút, không cần tùy ý xoay người là được.”

Chương 12

[QPTC] Chương 28: Li Ly

Chương 28: Li Ly

Khuôn mặt của cô dại ra, trái nghiêng phải lắc nhìn chằm chằm vào Đại Hắc, sau đó nâng tay, chỉ vào Đại Hắc: “Cậu……”

Đại Hắc bị cô chỉ mặt, sợ đến mức suýt nữa tiểu ra quần, một trảo nắm lấy Lâm Trường Tư che ở trước mắt, dáng người cao lớn cường tráng rúc ở phía sau Lâm Trường Tư, né tránh đánh giá của nữ quỷ.

Nử quỷ không thấy được Đại Hắc, ánh mắt trở nên tức giận, hai mắt thẳng tắp trừng trừng Lâm Trường Tư, giữa mày quấn quanh vài phần lệ khí, làm cho Lâm Trường Tư bị đôi mắt đỏ tươi của nàng nhìn đến run sợ.

Lâm Trường Tư nuốt một ngụm nước miếng, dũng cảm đối diện đôi mắt hung bạo của cô, kêu lên: “Chị Li Ly?”

Biểu tình nữ quỷ cổ quái nhìn vào Lâm Trường Tư, tựa như có vài phần nghi hoặc, trong miệng mơ hồ không rõ: “Hửm?” Một tiếng, cũng không biết có hiểu Lâm Trường Tư nói cái gì không.

Lâm Trường Tư bị cô nhìn, cố gắng bày ra biểu tình dịu dàng, sợ đả động đến cô, dù sao cũng phải chống đỡ đến khi Chu Hành lại đây.

Lâm Trường Tư cố gắng mỉm cười: “Chị Li Ly, còn nhớ em không?”

“Nhớ tôi?” Nữ quỷ đờ đẫn lặp lại, sau đó liền nghe thấy nàng quỷ dị lầu bầu: “Tôi? Nhớ tôi không? Nhớ không? Tôi? Tôi là ai? Tôi là ai…”

Cô lải nhải không ngừng, nói nói không biết là nhớ đến cái gì, đôi mắt xuất hiện tia sáng hắc ám, nâng mắt, Lâm Trường Tư ngay lập tức trông thấy nàng thuấn di vài lần, rất nhanh đã đứng ở trước mặt mình, mặt đối mặt với Đại Hắc đang trốn ở sau lưng y.

Lâm Trường Tư sợ đến ngưng thở, không dám nhúc nhích, còn Đại Hắc bị dọa đến thét to một tiếng, té ngồi xuống đất.

Nữ quỷ tựa hồ bị dọa, che lại lỗ tai của mình, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn.

“Đều do các ngươi, đều do các ngươi…” Nữ quỷ khóc lên nói, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện hai dòng huyết lệ, trong miệng lẩm bẩm: “Đều do mày, mày, tụi mày đã giết tao, giết tao, tôi đau quá, tôi không thở được…”

Cô nói, rồi nở nụ cười dữ tợn, hung hăng nhìn vào Đại Hắc và Lâm Trường Tư: “Haha, thế giới này lạnh lẽo như vậy, đông lạnh làm tôi đau quá, các người xuống đây bồi tôi đi!”

Một tiếng kẽo kẹt, móng tay nàng dài ra mấy tấc, đen tuyền, hướng về Đại Hắc và Lâm Trường Tư múa may, Lâm Trường Tư sợ đến mức tim đập thình thịch, vội vàng kéo Đại Hắc đang ngồi ở trên mặt đất lên chạy, hai người họn họ liều mạng chạy xuống cầu thang, tốc độ của nữ quỷ so với hai người nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần mấy cái lách mình đã sắp đuổi kịp bọn họ, Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc chạy đến sắp tắt thở, vừa xuống được một tầng, thì đâm phải Chu Hành lộn thành một đoàn.

Chu Hành tuy là thiên sư, nhưng cũng chỉ là thiên sư tay mơ, may mắn ông Chu tặng cho hắn rất nhiều pháp khí tốt, thân thủ Chu Hành lại vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa Li Ly mới chết hơn một tháng, coi như quỷ mới, pháp lực thấp kém, không quá vài cái đã bị Chu Hành dùng chỉ đỏ trói lại.

Li Ly bị trói, thân thể hiện ra trạng thái tử vong, làn da trương phù thối rửa, trên người không ngừng có nước nhiễu xuống, nhìn qua vô cùng khủng bố.

Đại Hắc nhớ đến bộ dáng như hoa như ngọc của cô tương phản với hiện tại, nhịn không được buồn nôn, chạy sang một bên, căn bản không dám nhìn tiếp.

Lâm Trường Tư cũng có chút không thích ứng, thế nhưng không khoa trương như Đại Hắc, Li Ly bị chỉ đỏ trói buộc, ngồi trên mặt đất, tựa như một đứa nhỏ khóc thút thít không ngừng, Chu Hành hỏi cái gì, nàng đều không đáp, chỉ biết khóc.

Chu Hành kéo Đại Hắc đến, bảo Đại Hắc đi hỏi, Đại Hắc không chịu, Chu Hành tàn nhẫn trừng hắn vài cái, hắn đành ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Li Ly.

“Li Ly? Em còn nhớ rõ bản thân mình chết như nào không?” Đại Hắc cười cười lấy lòng Li Ly, phất tay hỏi.

Li Ly nghe thấy hắn nói, thì dừng khóc, đôi mắt hung ác trừng vào Đại Hắc, nhào lên cắn một ngụm vào cái tay đang phất của gã, Đại Hắc bị cô cắn thét to, Chu Hành nhanh chóng ném một lá bùa vào người cô, cô sợ hãi la lớn, trên người xuất hiện vài luồng khói trắng, đau đến lăn lộn trên mặt đất.

“Nghiệp chướng, linh dốt bất linh!” Chu Hành mắng.

Đều đã thành như vậy tự nhiên không thể hỏi tiếp, Chu Hành lấy chỉ đỏ, đem cô trói đến kín đáo, phạm vi hoạt động càng thêm thu hẹp, lại cầm lá bùa dán lên, chỉ hồng tự động co chặt, biến thành một cái kết, trên mặt đất không còn nhìn thấy quỷ, Đại Hắc che tay, ngạc nhiên ú ớ vài tiếng, Chu Hành mặc kệ hành vi ngu xuẩn của hắn, đem chỉ đỏ bỏ vào túi, nắm tay Lâm Trường Tư đi xuống lầu.

Ba người vào phòng, lúc này Chu Hành mới giải thích, chỉ đỏ kia là pháp khí ông Chu đưa, chuyên môn dùng để bắt quỷ, đương nhiên so với bình chứa quỷ tốt hơn một chút. Li Ly cũng đã bị hắn nhốt ở bên trong cái kết, chờ nàng phục hồi tinh thần thì lại thả ra hỏi chuyện.

Li Ly dù sao cũng chết hơn một tháng, thần trí không rõ quả là có chút quái dị, bởi chỉ có những quỷ ma mới sinh, vừa chết được một hai ngày, linh hồn rời khỏi thân thể có chút không thích ứng, cho nên mới quên chính mình làm sao mà chết, giống nhau qua ngày đầu thất sẽ nhớ lại nguyên nhân cái chết.

Chu Hành nói ra điểm nghi hoặc của mình, chính hắn cũng nhíu mày trầm tư, lại không nghĩ ra nguyên do, đành phải tống cổ mọi người đi ngủ, ngày mai hắn đi tìm ba hỏi chuyện một chút, xem xem có cách nào làm Li Ly tỉnh táo trở lại hay không, dưới tình huống quỷ quái, càng làm cho Chu Hành cảm thấy phía sau chuyện này tuyệt không đơn giản.

Đêm đó ba người giường ai nấy ngủ, sáng hôm sau còn có tiết học.

Ba người bọn họ đêm qua thức khuya, lại bị quỷ dọa, trở về giường cũng có đủ loại suy nghĩ, buổi sáng đều dậy không nổi, đi học cũng là đến muộn, vừa vặn đụng phải thầy phụ trách đang điểm danh, bị phạt đứng ngoài hành lang.

Ba người bọn họ đứng thành một hàng, so với phòng học bên trong thì càng tự do tự tại, tựa vào lan can thoải mái ngủ gà ngủ gật, thời tiết bên ngoài u ám, thỉnh thoảng thổi đến vài ngọn gió, vô cùng dễ chịu.

Có mấy bạn học ngồi ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài trông thấy bộ dạng đó của bọn họ, đều nhịn không được che miệng cười.

Ba người lớn lên cũng không tệ, bộ dạng lười biếng tựa vào lan can, lấy trời xanh trống trải làm nền, vào lúc gió thổi vén lên vài sợi tóc, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, mãnh nam có, soái ca có, mỹ thiếu niên cũng có.

Các đàn chị đàn em đi ngang qua đều nhịn không được quay đầu nhìn xem bọn họ, chỉ chỉ trỏ trỏ, cười đùa vui vẻ.

Thật vất vả chờ đến tan học, ba người vừa muốn té đi, thì đã bị người ngăn cản, một mỹ nhân dáng người cao gầy đứng ở trước mặt bọn họ nở một nụ cười.

Ba người đồng thời trợn mắt, thấy rõ người đến là ai, thì lập tức hiện lên biểu tình hoảng sợ, thân mình lười biếng cũng trở nên cứng đờ.

Cù Đan Phượng!!!

Ma nữ nở nụ cười quỷ dị như vậy là muốn làm gì!

Đệch! Đây là tiết tấu có chuyện không lành!

Chương 29