[BLST] Chương 17:

Chương 17:

Ngày đó kỳ thi tuyển sinh trung học kết thúc, Tống Phong Phong và Dụ Đông chẳng nhớ nổi hôm ấy đã xảy ra chuyện gì.

Trương Kính nói lớp trưởng đã khóc, cô Đồng ở trước cổng trường chờ bọn họ, trông thấy lớp trưởng xuất hiện với bộ dáng khóc lóc mà sợ đến mức rớt loa. Kết quả lớp trưởng ở trước mặt cô gào lên một câu: “Thi rất suôn sẻ, cô ơi có phải em nhìn lộn đề rồi không.”

Tống Phong Phong cùng Dụ Đông chỉ cảm thấy đói. Ngay cả khi suốt một năm nay mỗi ngày bọn họ đều không ngừng ăn đủ loại món ăn, nhưng như cũ vẫn đói. Chịu đựng áp lực thật lớn suốt ba ngày, tựa hồ tất cả mọi thứ trong đầu đều bị xua đuổi ra ngoài, chỉ còn lại cái bụng trống rỗng.

Tống Anh Hùng mượn một chiếc xe van đưa đón Tống Phong Phong và Dụ Đông trong suốt cuộc hành trình.

Cùng bạn học vẫy tay tạm biệt, bọn họ chạy vào trong xe, Tống Anh Hùng hỏi họ: “Không thẩm định điểm à?”

“Muốn thẩm thì thẩm.” Tống Phong Phong ôm bụng ngồi ở ghế sau: “Qua vài ngày nữa có thể về trường so sánh đáp án, nhưng đó chỉ là thủ thuật từ cao xuống thấp mà thôi, nên không có gì để đánh giá cả.”

Nếu hắn đạt được điểm thi cơ bản thì hắn có thể bước vào trường cao trung 3, thi không đạt cũng có trường cao trung tốt khác nhận hắn. Còn Dụ Đông mục tiêu của cậu là hạng ba toàn thành phố, cho nên cậu mới là người cần thẩm định nhất.

Tống Anh Hùng thông qua kính chiếu hậu nhìn hắn: “Con bị sao vậy?”

“Con đói.” Tống Phong Phong bị đói đến mức dạ dày quặn thắt, bởi trưa nay hắn quá căng thẳng vì vậy cơ hồ chưa ăn cái gì vào bụng.

Tống Anh Hùng lập tức lái xe về nhà, lúc này má Chu hẳn là đã làm xong cơm hiện tại đang chờ bọn họ về ăn. Tống Phong Phong dạ dạ đáp lại, ngồi ở trên ghế cuộn mình. Dụ Đông bảo hắn đem đầu gác lên đùi cậu, Tống Phong Phong có chút xấu hổ, do dự một lúc vẫn là nằm xuống.

“Cuối cùng cũng thi xong…..” hắn lẩm bẩm: “Ba, con nghĩ lần này con thi rất được. Ít nhất một nửa số đề đều là Dụ Đông cùng Trương Kính đã nói với con, trên đề bài thi cũng có, con làm được.”

Trên đường kẹt xe, Tống Anh Hùng nghiêm túc lái xe, chỉ thuận miệng đáp ứng hai câu.

Tống Phong Phong không đợi được lời khen từ ông, vì vậy quay đầu nhắm mắt.

Tống Anh Hùng rất ít khen ngợi hắn, còn về phía mẹ thì càng hiếm hơn. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, trong năm thứ ba trung học, người khen hắn nhiều nhất cũng chỉ có cô Đồng và Dụ Đông.

Dụ Đông thông minh như vậy, vì sao lại có thể khen ngợi một tên ngốc như hắn chứ? Tống Phong Phong nghĩ không ra. Có đôi khi Trương Kính cũng sẽ đối với hắn mất kiên nhẫn, bởi những bài vây khốn hắn trên cơ bản đều là những đề đơn giản, nếu bọn họ lại lãng phí thời gian giảng giải những đề cơ bản cho hắn, vậy thật sự không đáng. Thế nhưng Dụ Đông trước sau đều kiên nhẫn, nêu ra ví dụ, vẽ đồ thị hàm số, từ đề này liên tưởng đến đề kia, còn sẽ tổng kết các quy luật ẩn trong đề bài, Tống Phong Phong cảm thấy cậu so với thầy cô còn giảng tốt hơn.

Nếu trước đây người dạy hắn học môn toán là Dụ Đông, khẳng định hắn sẽ học rất tốt. Trong lòng Tống Phong Phong tràn ngập tiếc nuối: Nếu học chung sớm một chút thì tốt rồi, mặc dù có một nửa đề bài là biết làm, nhưng vẫn còn một nửa không biết làm nha. Hắn cau mày, khi rời khỏi trường thi tất cả sự tin tưởng của hắn đều đã biến mất, chỉ còn lại nỗi lo ngập tràn.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên lỗ tai bị người cào.

Tống Phong Phong mở mắt, phát hiện Dụ Đông đang nhìn mình. Tống Anh Hùng ở phía trước nói về các món ăn tối nay, trên đài phát thanh có một người đàn ông chất giọng khàn khàn hát ‘Xem trọng có thể trị bụng đói/chưa bao giờ đạt được/tôi biết tại vì sao’. Dụ Đông hướng hắn dựng thẳng ngón cái lắc lắc, một bên cười một bên không tiếng động nói hắn ‘lợi hại’.

Đột nhiên hắn không còn cảm thấy chán nản nữa.

Bởi vì tâm trạng bất ngờ trở nên tốt lên, khóe miệng cũng vì vậy mà bất giác khẽ nhếch phối hợp với hàng chân mày nhíu chặt, khiến hắn trông giống một diễn viên vỡ lòng không biết quản lí biểu cảm của mình.

Dụ Đông thầm nghĩ, quá mới mẻ, Tống Phong Phong đang thẹn thùng.

Sau khi thi xong, Tống Phong Phong cùng Dụ Đông ngoại trừ ăn uống đi vệ sinh, thì toàn bộ thời gian đều là ngủ.

Đến ngày thẩm định, hai người trực tiếp bị Trương Kính đào dậy. Tống Phong Phong ở trên cầu Ngọc Hà đợi Dụ Đông rửa mặt, cái đầu rũ xuống đáp ở trên vai Trương Kính, lại nhắm hai mắt. Dụ Đông cầm ly và bàn chải ngồi xổm ở cửa đánh răng, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Trương Kính cũng chăm chú nhìn cậu: “Mày nhìn nó kìa cái miệng toàn bọt đánh răng, còn trừng mắt nhìn tao nữa…..So với phú nhị đại trên TV khác nhau hoàn toàn! Hàng giả!”

Tống Phong Phong mở to đôi mắt: “Nó trắng. Người có tiền đều trắng.”

Trương Kính đẩy đầu hắn ra: “Sao mày không trắng?”

“Tao không có giàu.” Tống Phong Phong ngáp một cái: “Tao ngay cả trái banh lăn trên cỏ gọi là gì cũng không biết.”

Cả ba lại đến cửa tiệm gần đường sắt ăn mì gà xé. Bởi vì không phải giờ cao điểm, cho nên trong tiệm cũng không đông người lắm, ba người chậm rì rì gọi món, tất cả đều thêm trứng chiên, đùi gà và cánh gà.

Nước dùng của mì gà xé rất đặc biệt, là dùng xương gà để nấu. Gia vị như nào, nấu trong bao lâu,  làm thế nào cho phù hợp thì người ngoài hoàn toàn không biết. Chủ quán là một cặp vợ chồng trẻ, công thức nấu nước dùng canh là được tổ tiên của ông chủ truyền lại, nghe nói vào lúc nấu nước dùng vợ hắn cũng không thể đi vào nhà bếp nhìn xem.

Canh gà rất ngon, da gà vừa dai vừa giòn, thịt gà tươi mới, ăn kèm với mì sợi nhỏ mới là tuyệt phối. Nồi canh để ở trong tiệm, chứa đầy canh gà đã nấu xong. Từng bát mì màu trắng được đặt lên bàn, gà xé nằm trên cọng mì, còn mang theo độ ấm. Đùi gà, cánh gà cùng trứng chiên tất cả đều được để ở trên bàn, người phụ nữ nhìn xem đơn hàng, nhanh chóng kẹp cánh gà để vào trong ba cái bát, sau đó dùng muôi múc một thìa canh, đổ vào bát mì và thịt gà, tạo ra âm thanh ồn ào thơm ngát.

Một muỗng vừa lúc làm đầy bát, nước mì cơ hồ ngang với vành tô, khi bưng cần phải vô cùng cẩn thận.

Đùi gà sau khi rút xương được cắt thành từng miếng, đựng riêng trong chiếc đĩa sứ nhỏ. Còn trứng chiên được đặt trực tiếp lên trên nước canh và mì, một bát mì gà thoạt nhìn không có gì nổi trội, nhưng hương vị lại dị thường hấp dẫn.

“Hành hay rau thơm?” Người phụ nữ cầm nguyên liệu, hỏi bọn họ.

“Hành.” Ba người đồng thanh đáp.

Thế là hành lá cũng được thả vào, bát canh nóng hổi dậy mùi thơm phức.

Trương Kính vừa ăn vừa quan sát cô chủ tiệm, lúc sau hắn thấp giọng nói tựa như vừa mới phát hiện ra một mảnh đại lục: “Cánh tay cô ấy thật nhiều cơ bắp.”

“Mày mỗi ngày múc hơn trăm muỗng canh gà, cũng sẽ luyện ra được.”

Đối với lời nói của Tống Phong Phong, Trương Kính chỉ cười nhạo một tiếng, lắc đầu. Sau khi thi xong thể dục, hắn đã dưỡng thành thói quen bữa sáng mỗi ngày đều phải chạy bộ nửa tiếng, bữa tối chạy bộ một tiếng. Thêm vào đó giai đoạn ôn khi đã khiến cho hắn tốn rất nhiều sức lực, vì vậy lớp mỡ thừa ở trên người hắn đã không còn, khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh, ngay cả hình dáng cơ bắp cũng xuất hiện mờ nhạt trên cánh tay.

“Không nói đến Tống Phong Phong, Dụ Đông tại sao cũng như vậy?” Trương Kính nhai thịt đùi hỏi cậu: “Cậu không chơi đánh banh hay đá bóng, thậm chí chạy bộ cũng không, làm sao bảo trì được?”

Dụ Đông chìm đắm trong ăn uống, không quan tâm đến hắn.

Ba người ngay cả canh gà cũng uống sạch, nửa nằm nửa ngồi xoa xoa cái bụng. Trạm đường sắt lại bị đóng lại, tiếng chuông vang leng keng leng keng, âm thanh con tàu chuyển than kêu lên lạch cạch lạch cạch, một ngọn đèn đỏ bật sáng dưới trời xanh mây trắng.

Dụ Đông thẩm định điểm rất nhanh, cậu bay nhanh duyệt xem đáp án chính xác, cũng là người đầu tiên kết thúc đánh giá.

Sau khi viết xong số điểm ước tính, ánh mắt cô Đồng liền sáng lên: “Dụ Đông có thể đạt được số điểm này à.”

Trong lòng Dụ Đông vô cùng đắc ý, thế nhưng từ trước đến nay đối với những chuyện này cậu vẫn chưa từng lộ ra biểu cảm vui vẻ, cười cũng là cười đến câu nệ.

Cô Đồng vỗ nhẹ vào đầu cậu: “Người tuổi teen, vui vẻ thì cười không cần giả vờ thâm trầm.”

Cho đến nay thì điểm đánh giá của Dụ Đông là cao nhất trong tất cả mọi người, thậm chí so với mấy lần thi thử trước đây đều cao hơn. Cô Đồng vui vẻ trong lòng, phó hiệu trưởng ở bên cạnh đi tới đi lui cũng vui vẻ: Trường trung học 16 có thể sắp sửa chào đón một kỷ lục từ khi thành lập trường – bọn họ trong kỳ thi tuyển sinh trung học bồi dưỡng ra Trạng Nguyên!

Còn chuyện hai năm trước Dụ Đông có liên quan đến trường trung học 16 hay không, loại chi tiết như này không đáng nhắc đến.

Trương Kính đối với điểm thi của mình vô cùng hài lòng, tuy rằng không đoán trúng đề viết văn, nhưng hắn vẫn phát huy hoàn hảo, hai trường trọng điểm cao trung 3 cùng với cao trung Hoa Quan chắc chắn điểm chọn.

Viết xong điểm của mình, Trương Kính quay về chỗ ngồi, đi theo Dụ Đông cùng nhau tính điểm của Tống Phong Phong.

Tống Phong Phong hẳn là vượt qua điểm cơ bản, không chỉ vượt qua được mà còn vượt qua ít nhất 80 điểm.

“Mày có chắc mày nhớ kỹ đáp án không?” Trương Kính hỏi han vài tiếng: “Thật không? Chắc chắn chứ?”

Dụ Đông ở bên cạnh cùng với Tống Phong Phong vỗ tay chúc mừng.

“Hôm nay tôi mời các cậu.” Tống Phong Phong kích động muốn chết, ở trên sân thể dục chạy quanh hai vòng, đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Tôi mời các cậu ra net chơi thâu đêm.”

Ba người cùng nhau ăn một bát phá lấu mẹ con, còn ở trước mặt bà cụ điên cuồng khen ngợi Dụ Đông, bà cụ vui vẻ đến mức suýt chút nữa không thu tiền Trạng Nguyên.

“Không lấy tiền không được!” Trương Kính và Tống Phong Phong sải bước lên xe chạy như bay: “Chúng con là đoàn viên thanh niên cộng sản, không làm chuyện vào nhà cướp của!”

Dụ Đông lấy tờ 50 tệ đặt dưới ấm trà lạnh, thật vất vả mới thoát thân được. Trương Kính cùng Tống Phong Phong ở cách đó không xa chờ cậu, không chút nghĩa khí cười ra nước mắt.

“Cậu đáp ứng cưới cháu gái của bà?” Trương Kính ầm ĩ: “Con bé kia mới học mầm non thôi á!”

“Biến!” Dụ Đông kéo Trương Kính xuống xe, cướp xe chạy. Trương Kính dẫm lên xe đạp của Tống Phong Phong, ba người loạn choạng chạy qua phố lớn ngõ nhỏ, đi đường tắt đến quán net.

Mùa hè đã đến, cũng là mùa nóng nhất trong năm. Ánh nắng gay gắt như thường lệ, mưa to dữ dội tựa trước đây, còn có cơn bão cuồng phong vận sức chờ đợi thời cơ ập đến, đều sẽ trước sau đi qua thành phố này.

Đường phố hai bên trồng đầy cây si, rễ phụ thon dài từ trên cây rũ xuống, nhìn xuống phía dưới có rất nhiều sâu bọ không kịp giữ lấy lá mà quay cuồng lăn xuống, mắc kẹt trên vôi trắng, từng chút từng chút khó khăn hướng lên trên bò, tựa như tội nhân luyện ngục kéo tơ nhện.

Ven đường có người đẩy xe bán kem. Sau xe đặt một cái thùng lớn, phía trên có dán tờ giấy: Các loại kem que, một cây 2 tệ.

Học sinh đi qua trước mặt hắn, trong đó có một thiếu niên khuôn mặt trắng nõn quay đầu nhắc nhở hắn: “Kem đều tan rồi! Đang nhỏ giọt!”

Tiệm net Long Hành động nghịt người. Tuy rằng trẻ vị thành niên không được đến tiệm net lên mạng, nhưng mà quản trị viên sẽ chủ động cung cấp ID thật thật giả giả, để cho bọn họ nhập vào nhằm qua mặt hải quan.

Anh Long đang chơi máy tính tốt nhất ở trên lầu, nghe thấy Mã Tử nói cậu bạn đẹp trai và bạn bè của nó đến, thì vội vàng chạy xuống dưới lầu, nắm lấy tay Dụ Đông hỏi: “Thi như nào?”

Tống Phong Phong sắp bị anh Long làm cho cảm động.

“Cũng được.” Dụ Đông gian nan rút tay: “Phát huy bình thường.”

Cậu không biết cuối cùng thì anh Long chỉ là thuận miệng hỏi, hay thật sự ký thác kỳ vọng lên mình, nhưng tựa hồ anh Long đối với thành tích của cậu vô cùng tin tưởng, vừa nghe ‘phát huy bình thường’ thì lập tức vui vẻ: “Vậy không có vấn đề gì rồi, khẳng định đậu cấp ba!”

Hắn đứng ở trên ghế, hướng những người trong tiệm net lớn tiếng nói: “Cậu đẹp trai nhà tôi thi đậu cấp ba rồi! Tiền net hôm nay…..”

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn hắn.

“……..Giảm 10% tiền net!”

Tức khắc xung quanh nổi lên từng tiếng la ó.

Anh Long cười hắc hắc, từ trên ghế nhảy xuống, nhỏ giọng nói với bọn Dụ Đông: “Các cậu chơi thoải mái, không thu tiền.”

Ba người cũng không khách sáo, lập tức bắt đầu chơi đánh ma thú.

Đánh xong hai trận, Dụ Đông phát hiện anh Long còn chưa đi, ngược lại lấy cái ghế ngồi ở giữa cậu và Tống Phong Phong.

“Anh cậu còn đến tìm cậu không?” Anh Long cắn điếu thuốc ở trên miệng, cũng không đốt, thanh âm truyền ra từ giữa hàm răng của hắn: “Không cần sợ, hắn nếu đến thì cậu liền tới kiếm anh. Anh nói bảo vệ cậu là bảo vệ cậu, không phải mạnh miệng.”

Dụ Duy Anh không có đến đây, nhưng mà sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh được một ngày, Dụ Kiều Sơn đã gọi điện thoại cho cậu. Chu Lan nghe máy, tức giận nói Dụ Đông đang ngủ.

Vậy ngài gọi nó dậy đi, con có chút chuyện muốn nói với nó….

Không gọi!

Sau đó liền cúp máy.

Dụ Đông cảm thấy bà ngoại làm rất đúng. Cậu có thể đoán ra được Dụ Kiều Sơn tìm cậu nói cái gì, đơn giản lần nữa nhắc nhở cậu, bảo cậu nhớ rõ điền nguyện vọng vào trường Hoa Quan. Hoa Quan không chỉ là trường cũ của Dụ Kiều Sơn, mà cũng là trường cũ của Dụ Duy Anh, nếu Dụ Đông vào học có thể nhận được rất nhiều chiếu cố.

Nhưng cố tình cậu lại không muốn.

Dụ Đông đơn giản cảm ơn anh Long.

Anh Long chống khuỷu tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào Dụ Đông cười híp mắt, ngữ khí ôn nhu: “Rảnh không? Anh mang cậu ra biển câu cá lớn.”

Dụ Đông cảm thấy anh Long thật sự đối với cậu tràn đầy quan tâm cùng hứng thú, có chút vượt qua phạm vi hiểu biết của cậu.

Còn chưa mở miệng, Tống Phong Phong đã ở phía sau anh Long nói: “Anh Long, em đã hẹn Dụ Đông rồi, em sẽ dẫn nó đi.”

Anh Long bực mình: “Hắc tử, im miệng đi! Tôi cùng cậu đẹp trai nói chuyện, có liên quan đến cậu sao?”

Chương 18.

Bình luận về bài viết này