[BLST] Chương 19:

Chương 19:

Ngọn lửa màu lam của bếp cồn không ngừng liếm láp đáy nồi hơi mỏng, những bọt nước nhỏ bé được hình thành từ đáy nồi hướng lên trên mặt nước rồi sau đó vỡ tan.

Đề tài liên quan đến anh Long dừng lại tại đây, ai cũng không muốn nhắc lại nó nữa….

Tống Phong Phong cho thuyền dừng lại, bắt đầu ném lưỡi câu xuống nước.

Lưỡi câu mực cũng có hình dạng tương tự như con mực, cái đầu dài dọn, các xúc tua là những lưỡi câu bằng kim loại màu bạc sáng bóng với phần đầu là gai nhọn nhỏ ngược.

Sắc trời hoàn toàn tối, đôi mắt Dụ Đông liếc nhìn đồng hồ, bọn họ đã chậm rãi trôi nổi ở trên mặt biển gần một giờ đồng hồ.

Bốn phía đều tối đen, trên thuyền đã sáng đèn, Tống Phong Phong đem đèn nhỏ có công suất lớn treo trên mạn thuyền, ở ngay phía trên là cần câu mực.

Dụ Đông phát hiện xung quanh cũng có vài chiếc thuyền giống như bọn họ, vài người, một bếp lò nhỏ, vài cây cần câu câu mực, mấy cái đèn nhỏ.

“Dụ Đông, có mực nè.” Tống Phong Phong vui vẻ gọi cậu: “Cẩn thận một chút, qua đây xem.”

Khi Dụ Đông đi đến bên hắn, Tống Phong Phong đã vọt đến bên kia cái nồi.

Một mảng nhỏ trong biển được ánh đèn chiếu sáng, có vật thể màu trắng bạc đang bơi nhanh tựa hồ đang đảo quanh ánh đèn.

Thân thể trơn bóng mềm mại được ánh đèn soi rọi, lại vì di chuyển bay nhanh mà vừa thấy trông giống như màu trắng tuyết.

Dụ Đông có chút giật mình, đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy con mực sống sờ sờ bên trong nước biển.

Câu mực không cần mồi câu, chỉ cần một cái móc câu và một ngọn đèn là đủ. Mực là động vật hướng sáng, ở trong đại dương tối tăm chỉ cần một ít ánh sáng thì sẽ lập tức duỗi các xúc tu hướng về nơi đó. Cho nên bạn chỉ cần buông cần ở nơi sáng đèn, một khi con mực đụng phải khẳng định sẽ chạy không thoát.

Thân thể mềm mại của bọn nó sẽ lập tức bị lưỡi câu móc lại, vào lúc hoảng sợ còn phun ra từng luồng từng luồng mực, làm cho sắc nước xung quanh con thuyền thoáng trở nên tối màu.

Dụ Đông nhìn đến ngây người.

“Có một cái!” Cậu la to.

Tống Phong Phong bỏ vài lát ngừng vào trong nồi nước đang sôi sùng sục.

Dụ Đông không biết nên gọi con mực là một cái hay một con. Nước biển trong xanh, làm cậu có thể nhìn thấy những con mực treo trên móc câu càng lúc càng nhiều.

“Hiện tại cũng không nhiều lắm, vào tháng tư tháng năm mới là nhiều nhất.” Tống Phong Phong dùng chiếc đũa khuấy khuấy nước sôi, lát ngừng đã được nấu chín, hương vị cay cay bay lên khiến hắn hơi hơi nheo mắt: “Mùa đông mực sẽ bơi về phía bên kia của biển Hải Nam, nơi đó cận xích đạo so với đảo Hải Nam còn gần hơn….”

“Đông Nam Á?” Dụ Đông chủ động nhắc nhở.

“Đúng đúng, cũng gần như vậy.” Tống Phong Phong vui vẻ gật đầu: “Đợi đến tháng tư và tháng năm, nhiệt độ nước biển bên ta dần dần khôi phục, thì chúng nó sẽ quay lại bắt đầu mùa sinh sản. Mực khi ấy rất mập và cũng đặc biệt thơm. Nhưng ba tôi và những người khác có thói quen, tuy rằng lúc đó mọi người sẽ ra biển câu mực thế nhưng không được bắt nhiều, nếu phát hiện có mực chuẩn bị sinh trứng, thì phải thả về biển cả.”

Ngư dân đối với thiên nhiên biển xanh vô cùng kính sợ. Người đi xa trở về sẽ ngóng nhìn Mẫu Tổ(1) xa xa ở núi Ô Đầu, nếu như bắt được một con quá nhỏ sẽ thả về trong nước, còn nếu bắt được một con cá lớn tràn đầy trứng cá, thì thuyền trưởng sẽ ở trong phòng điều khiển cầm bộ đàm rống lớn: “Muốn chết hả! Thả về đi!”

(1): Thiên Hậu Thánh Mẫu còn được gọi là bà Thiên Hậu, Ma Tổ, Mẫu Tổ hoặc Thiên Hậu Nguyên quân. Bà là một vị thần quan trọng trong tín ngưỡng của người Trung Hoa và người Việt gốc hoa. Bà được xem như một vị thần bảo trợ của ngư phủ và người đi biển, được tôn kính đặc biệt cả trong Phật giáo và Đạo giáo ở các quốc gia Đông Á, nhất là ở Đài Loan. Ngày tưởng niệm 23/03 âm lịch hằng năm.

Thế hệ biển cả cho bọn họ ăn mặc, cho con cháu bọn họ ăn mặc. Bọn họ dựa vào biển để kiếm ăn, thuyền đánh cá xuất phát, thuyền đánh cá trở về mang theo quà tặng vô hạn của biển xanh. Một chút tôn trọng này, tất cả người dân sống ở ven biển đều biết.

“Bây giờ tất cả mực con đã được sinh ra và trưởng thành, cho nên chúng ta mới ra biển câu. Vào tháng tư và tháng năm trên biển sẽ có trạm giam và cảnh biển tuần tra, loại thuyền giống chúng ta nhỏ câu một ít cũng không sao, nhưng loại kia thì không được nếu bị bắt được sẽ phải nộp phạt và bị giam thuyền.”

Dụ Đông vẫn luôn ngồi nghe nghiêm túc, lúc này ngẩng đầu nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thì thấy cách đó không xa không biết từ khi nào đã xuất hiện một con thuyền lớn, xung quanh mạn thuyền treo đầy bóng đèn. Vào lúc Dụ Đông nhìn xem, tất cả bóng đèn đều bật sáng.

Hai người tinh ý nghe thấy giọng nói cười mắng của một người gần đó: “Con rồng thúi tha! Lại đến đây cướp mực.”

Tống Phong Phong kinh hãi, nhanh chóng thu tay. Dụ Đông không ngờ đó là thuyền câu mực của anh Long, hai người lại nhớ đến đề tài lúc trước, trên mặt lần nữa nóng lên, trong lòng có cùng suy nghĩ: May mà trời tối, cậu ấy không nhìn thấy mặt mình.

Ánh đèn bên kia quá sáng, những con mực đều bị hấp dẫn đi qua, vài chiếc thuyền nhỏ bắt đầu hướng đến nơi xa hơn.

Trên thuyền có người nhận ra Tống Phong Phong cùng Dụ Đông, theo chân bọn họ chào hỏi: “Hắc Phong, đưa Dụ Đông đi học câu mực à? Thi như nào rồi?”

Tống Phong Phong không rảnh kháng nghị màu da của mình, cầm lấy chiếc đũa chỉ vào Dụ Đông đang ở xa xa, vô cùng kiêu ngạo: “Trạng Nguyên năm nay!”

Dụ Đông: “Không phải không phải, còn chưa biết….”

Người trên mấy chiếc thuyền kia đã vỗ tay: “Chắc chắn, chắc chắn là vậy! Hắc Phong, còn con? Có thể đi học cao trung không?”

“Đâu chỉ như thế! Con còn là bạn cùng trường của con chú kìa!”

Người nọ kinh ngạc: “Đệch! Con vậy mà thi đậu trường cao trung 3?”

Bọn họ nói đến vui vẻ, Dụ Đông phát hiện móc câu đã treo đầy mực, vì thế thu dây nhấc lên.

“Khoan đã!!!”

Tống Phong Phong và người ở đối diện cùng nhau hô to.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Trong nháy mắt rời khỏi nước, những con mực đang hấp hối giãy giụa chuẩn bị chết ngạt, dùng hết sức lực phun ra một lớp mực dày.

Dụ Đông căn bản không biết còn có chuyện như vậy, nên đã bị nước tanh cùng mực bắn lên mặt và quần áo.

Cậu xách theo dây mực vẫn còn vặn vẹo hoàn toàn chết lặng.

Tống Phong Phong cầm lấy khăn lông bên cạnh lau mặt cậu, một bên lau một bên cười.

Ở giữa những tiếng cười, Dụ Đông thẹn quá thành giận, một phen nhéo tay Tống Phong Phong: “Không nói tôi biết!”

“Là tôi sai, là tôi sai.” Tống Phong Phong đành nhận tội.

Quần áo Dụ Đông đã bị bẩn hoàn toàn, cậu dứt khoát cởi áo trên, thân thể trần trụi tiếp tục thả móc. Tống Phong Phong canh nồi nhỏ cũng cảm thấy nóng, hai người chỉ mặc quần đi biển, một người phụ trách câu, một người phụ trách làm sạch và nấu.

Ăn mực tốt nhất không cần bỏ thêm bất kỳ gia vị gì, chỉ cần bỏ vài lát ngừng và muối vào nồi nấu chín là được.

Màu sắc thân mực đã bắt đầu thay đổi, xúc tu mềm mại cũng không còn đong đưa, nhưng mùi thơm tươi mới được nấu chuẩn trong thời gian vàng đã lấn át mùi tanh và mùi mặn của biển.

Dụ Đông lại kéo một chuỗi mực lên, lúc này cậu đã học được kỹ năng, sau khi lôi mực ra khỏi mặt nước cậu sẽ không lập tức nâng vào thuyền, mà chỉ nhấc nhẹ trên mặt nước.

Mực phun xong mực, từng con đều yếu ớt treo trên lưỡi câu và bị Dụ Đông lấy xuống.

Chỉ trong nháy mắt cậu đã bắt đầy một chậu, vậy là đủ rồi.

Tống Anh Hùng bây giờ lại ra khơi, Tống Phong Phong tiếp tục dùng cơm ở nhà Chu Lan. Một phần của nồi mực lớn này sẽ được đưa cho Trương Kính, và một phần sẽ tặng cho má Trương, chú sáu, bác Vương và bà bảy ở cách vách, dư lại là của bọn họ.

Dụ Đông ngồi đối diện Tống Phong Phong, đối với cái nồi đang không ngừng sục sôi bắt đầu ăn mực: “Vặn nhỏ lửa lại.”

Trực tiếp ăn mực vừa được nấu chín là vô cùng thơm ngon, tuy rằng hương vị có chút thanh đạm, nhưng tuyệt đối không nhạt, cẩn thận nhấm nháp, thì bạn có thể cảm nhận được vị dai trộn lẫn với hương vị ngọt ngào của biển cả.

Tống Phong Phong lại lấy ra hai cái chén nhựa, một chén đựng nước tương, một chén đựng tương ớt. Hai người hết chấm cái này lại chấm cái kia, ăn đến hết sức vui vẻ, cả hai đều cảm thấy tại giờ khắc này thiếu đi một chai rượu.

“Nhưng tôi không biết uống rượu.” Dụ Đông bị con mực nóng làm cho vươn lưỡi không ngừng hà hơi: “Cậu biết?”

Tống Phong Phong: “Lúc nhỏ tôi đã học ba mình uống rượu….”

Dụ Đông không tin: “Ồ….”

Cậu cười bỡn cợt.

Tống Phong Phong chuyên tâm nấu mực, lúc ngẩng đầu bỗng nhiên trông thấy trên mặt Dụ Đông còn nửa vết mực chưa được lau sạch. Nửa vết mực đen tuyền ở trên làn da trắng nõn của Dụ Đông phá lệ chói mắt.

“Chỗ này của cậu….” Hắn theo bản năng duỗi tay đến lau, lúc chạm vào làn da của Dụ Đông thì đối phương đột ngột rụt về phía sau. Tống Phong Phong tiếp tục vươn tay đến phía trước, thẳng đến khi đem vết mực kia lau sạch.

Dụ Đông: “…..”

Thật kỳ lạ– trong lòng cậu có một âm thanh vang lên: Hành vi này thật kỳ lạ nha Dụ Đông!

Rồi một tiếng nói khác lại vang lên: Hành vi đó có gì kỳ lạ đâu, hắn còn giúp cậu bôi thuốc mỡ đấy.

Mặt của Dụ Đông thoáng nóng lên, cậu cảm thấy tất cả chuyện này đều do anh Long gây ra…. Còn có những điều cổ quái mà Tống Phong Phong vừa mới nói ở bên tai cậu.

Mắt thấy trời đã khuya, cuối cùng hai người cũng quay trở về. Ăn đến vui vẻ, bất tri bất giác xử lý hơn mười mấy con mực ở trong chậu.

Sau khi hai người thảo luận xong thì bọn họ nghĩ phần mực của Trương Kính là nên ăn.

Nghĩ đến Trương Kính đã cung cấp cho bọn họ công cụ chơi game, bọn họ lại ở lại đem những con mực ăn mất câu về.

Xách theo một bao lớn toàn mực về nhà, Tống Phong Phong nói hiện tại hắn sẽ đưa qua cho Trương Kính. Dụ Đông ngồi xổm trước cửa nhà, dưới ánh đèn phân chia mực cho mẹ Trương, chú sáu, bác Vương và bà bảy, ngẩng đầu phát hiện Tống Phong Phong đang chậm rãi đi trên cầu Ngọc Hà, nghiêm túc nhìn vào ngón tay của mình, không biết đang xem cái gì.

“12 giờ rồi!” Dụ Đông nói với hắn: “Ngày mai lại đưa!”

Hôm sau, Tống Phong Phong trực tiếp xách mực đi đến trường.

Một nhà Trương Kính đi lên tỉnh thành chơi một chuyến, Trương Mạn cắt tóc ngắn, uốn nhẹ phần đuôi. Trở về trường học trong kỳ nghỉ hè không cần mặc đồng phục, cô mặc một cái đầm màu sắc tươi tắn với mái tóc ngắn uốn ngang vai đong đưa đầy nghịch ngợm, nóng lòng muốn Dụ Đông và Tống Phong Phong nhìn thấy tạo hình mới của mình.

Tống Phong Phong vừa thấy liền sửng sốt: “Cậu đẹp như vậy á?”

Trương Mạn: “Vậy cậu nghĩ rằng tôi là dạng gì!”

Tống Phong Phong: “So với Trương Kính thì đẹp hơn nhiều. Ài, tôi đã từng lo lắng sau này cậu sẽ không thể kết hôn….”

Trương Mạn đuổi theo đánh hắn, Tống Phong Phong chạy trong phòng học, trong tay còn xách theo túi mực đang nhiễu nước.

Cô Đồng chống nạnh đứng ở trước cửa hô đến khàn giọng: “Tên nào hỗn đản dám mang cá chết vào phòng! Tên nào!”

Ở trong phòng tràn ngập mùi tanh của hải sản, tất cả mọi người nhận lại điểm thi của mình.

Trương Kính đem túi mực treo ở ngoài cửa sổ, xem xong điểm thi của mình cảm thấy vô cùng hài lòng, lại quay qua nhìn xem điểm số của Tống Phong Phong cũng rất rất hài lòng.

“Dụ Đông?”

Biểu tình của Dụ Đông rất kỳ lạ,

“Xếp hạng hai năm nay là Dụ Đông ở lớp chúng ta!” Cô Đồng gõ gõ bục giảng: “Thật đáng tiếc! Chỉ thua người hạng nhất có hai điểm! Tương đương thua một câu chọn đề thôi đấy!”

Mọi người sôi nỗi vỗ tay, thổi còi huýt sáo. Hạng nhất quả nhiên là người ở trường Thực Nghiệm, còn đối với việc người đó là ai thì không ai biết cả.

Đầu tiên Tống Phong Phong cảm thấy có chút thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó lại vui vẻ, đẩy đẩy Dụ Đông, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể học trường cao trung ba rồi.”

“Ừ.” Dụ Đông nắm chặt phiếu điểm của mình.

Tiếp theo là từng người ghi danh vào trường cao trung tương ứng. Chờ điền xong thông tin thì có thể về nhà đợi thông báo.

Trương Kính giống với bọn họ ghi danh vào trường cao trung ba, lần này Trương Mạn thi rất tốt, thứ hạng của cô chỉ xếp sau lớp phó, nhưng cô báo danh vào trường Hoa Quan: “Tôi không muốn bị bao phủ bởi cái bóng của anh tôi nữa. Mỗi một thầy cô đều nói với tôi rằng, em nên học theo người anh của em, thành tích của nó rất tốt.”

Trương Kính vô cùng hiểu rõ: “Thật tốt quá, anh cũng không muốn bị bao phủ bởi cái bóng của em. Mỗi một thầy cô đều nói với anh rằng, mang theo em gái của em, nó có chút kém.”

Trương Mạn lại muốn đánh hắn, Trương Kính giơ túi mực lên phòng ngự.

Trong trường học có rất nhiều trường cao trung đang sôi nổi tuyên truyền. Bọn họ đơn giản chọn lấy hai trường mình học trong tương lai, khó cái là những cái đó đều là nửa vờ, khiến cho nhiều người do dự.

Dụ Đông đứng trước bài tuyên truyền của trường Hoa Quan.

Năm đó Dụ Duy Anh là nhân vật phong vân của trường Hoa Quan, tên của hắn giống nhau xuất hiện trong phần tóm tắt của trường, còn có ảnh chụp.

Tống Phong Phong và Trương Kính cũng đi đến cạnh cậu cùng nhau nhìn xem.

“Quá xấu!” Tống Phong Phong sôi nổi hạ thấp dáng vẻ bề ngoài của Dụ Duy Anh: “Bên cạnh hắn thì đẹp hơn một chút.”

Trương Kính không biết ân oán của Dụ Duy Anh và Dụ Đông, ánh mắt bị ảnh chụp thiếu niên bên cạnh Dụ Duy Anh hấp dẫn. Học sinh kia cư nhiên ăn bận một bộ đồng phục bình thường nhưng như cũ nhìn ra được khuôn mặt đoan chính anh tuấn.

“University P….P…..” Hắn không đọc được các từ đơn phía sau đó: “La Hằng Thu? Không biết, là cựu học sinh của trường trung học 16 chúng ta sao?”

“Đại học Pennsylvania, hoặc là trường kinh doanh.” Dụ Đông nói: “Dây thường xuân danh giáo(2).”

(2): Nghĩa là trường ưu tú

Tống Phong Phong vui vẻ: “So với Dụ Duy Anh lợi hại hơn.”

Trương Kính: “Cuối cùng thì Dụ Duy Anh là…..Dụ…..?”

Hắn bỗng nhiên ngậm miệng, lặng lẽ nhìn về phía Dụ Đông.

Dụ Đông sờ sờ đồng hồ trên tay, ánh mắt thâm trầm, vẫn luôn không rời mắt khỏi ảnh chụp của Dụ Duy Anh.

“Tôi phải về nhà một chuyến.” Cậu thấp giọng nói: “Cùng…. với ba tôi thảo luận về chuyện học cao trung.”

Chương 20.

Bình luận về bài viết này