Note: Chẳng biết sao mấy chương trước mị ghi phố Hưng Yên thành Hưng An được nữa (⊙o⊙), mới ngồi sửa lại cả buổi sáng…. Mong là không còn sai xót nào nữa….
Mỗi lần edit liên quan đến miêu tả là mị lại sợ hãi….
Chương 21:
Bởi vì sốt cao, cho nên mặt Quan Sơ Dương mang theo ửng hồng không bình thường, hô hấp nặng nề. Cô nhìn Dụ Đông đi đến, sau đó trực tiếp đưa bản thảo chính mình đã hoàn thành cho cậu: “Cậu xem đi, thấy chỗ nào không thích hợp thì sửa lại.”
Thanh âm nghẹn ngào suy yếu, Dụ Đông hỏi: “Cậu vẫn nên về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi?”
“Ừ.” Quan Sơ Dương nâng mặt, chỉ vào một bàn làm việc khác ở trong văn phòng: “Cậu trước ngồi xuống xem xem đã được chưa. Tôi cùng cậu nói về qui trình lên xuống đài.”
Chủ nhiệm khoa quá bận rộn, sớm đã rời đi. Lúc này Dụ Đông mới hiểu nguyên nhân cho dù thân thể của Quan Sơ Dương không khoẻ cũng phải ở lại chỗ này, là muốn bàn giao rõ ràng mọi chuyện của thứ hai tuần sau cho cậu.
Cậu nghiêm túc nhìn vào.
Bài phát biểu đơn giản chỉ cần nói vài câu khách sáo, Dụ Đông trôi chảy đọc một lượt, ngẩng đầu nhìn Quan Sơ Dương, phát hiện cô rất không hài lòng.
“Không có tình cảm.”
Dụ Đông: “…..Thứ này còn muốn tình cảm gì?”
“Thiếu niên phấn chấn bồng bột ấy.” Quan Sơ Dương nói: “Cậu nhiêu tuổi? 16 hay 60?”
Dụ Đông đối với bản thảo diễn thuyết không quá tích cực, nhưng vẫn hỏi cô một cách nghiêm túc: “Vậy tôi phải đọc như nào?”
Quan Sơ Dương liền dùng thanh âm nghẹn ngào, tình cảm mãnh liệt mênh mông đọc cho cậu nghe một lần.
Tuy rằng giọng đọc mang theo tình cảm mãnh liệt mênh mông, nhưng trên khuôn mặt lại chẳng có chút tình cảm nào, dường như ngay cả mí mặt cũng không nghĩ nâng lên, lông mày trong chốc lát nhăn lại, rồi trong phút chốc giãn ra. Mặc dù nội dung bài viết tràn ngập tinh thần hưng phấn, nhưng người đọc lại tựa hồ giống như ánh hoàng hôn, đầy mặt mang theo biểu tình ‘buồn ngủ quá thật muốn về nhà ngủ.’
Dụ Đông thầm nghĩ: cậu so với tôi cũng chẳng tốt hơn là bao.
“.…..Đừng nhìn biểu cảm của tôi, tôi hiện tại cười không nổi.” Quan Sơ Dương mắt nhìn cây đo nhiệt độ ở trên bàn: “Tôi sốt gần 40 độ.”
Dụ Đông: “Vậy cậu đi khám bệnh nhanh đi! Đừng lo việc phát biểu nữa được không?”
Quan Sơ Dương: “Vậy cậu đọc lại lần nữa, để tôi nghe một chút.”
Dụ Đông đành dựa theo giọng đọc ban nãy của cô, lúc này mới đạt được tư cách.
Quan Sơ Dương uống hết ly nước, rồi mới đứng dậy rời đi. Vừa bước đến cửa lại quay đầu nói với Dụ Đông: “Chút nữa giúp tôi xin phép chủ nhiệm lớp, tôi chịu không nổi nữa. Cuối tuần gặp lại.”
Dụ Đông: “Chủ nhiệm lớp? Cậu học lớp nào?”
Quan Sơ Dương nhìn cậu giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Tôi với cậu chung lớp, ban 1, ban thực nghiệm.”
Danh sách chia lớp của trường cao trung ba giống với trường trung học mười sáu.
Học sinh thi đậu trường cao trung 3 sẽ ấn theo điểm xếp hạng mà sắp lớp, trước hạng 120 sẽ chia thành hai ban, là ban 1 và ban 2, đó cũng là ban mang danh thực nghiệm.
Đương nhiên Tống Phong Phong không thể học ban này.
Hắn tìm kiếm cả buổi trời, cuối cùng cũng phát hiện tên mình nằm ở một góc trong ban 8.
Trương Kính kích động đến phát điên, nắm lấy tay lớp phó cùng Tống Phong Phong: “Tôi chung lớp với nữ thần!”
Tống Phong Phong cũng hâm mộ đến khùng: “Cậu còn chung lớp với Dụ Đông!”
Lớp trưởng với bạn gái lớp phó được phân vào ban 2, kỳ thật cũng chỉ là cách vách, cách nhau không xa.
Nhóm người ở sân trường đi dạo loanh quanh, chờ đợi Dụ Đông đi ra từ văn phòng chủ nhiệm khoa.
Khu giáo viên của trường cao trung ba tương đối cũ, là một toà nhà bốn tầng cổ xưa khoác trên mình áo bào lịch sử lâu đời nhất, thậm chí còn có đơn vị bảo vệ di tích văn – vật, là từ triều Thanh bảo tồn đến bây giờ. Đã trải qua nhiều lần sửa chữa, bên ngoài tận lực bảo tồn hình dáng ban đầu, bên trong sáng ngời rộng mở, cải tạo thành thư viện và phòng thí nghiệm sinh học.
Bên ngoài toà nhà là hành lang nhỏ hẹp dài nối liền với khu dạy học và sân bóng rổ. Hai bên hành lang trồng đầy hoa ban(1), một năm nở rất nhiều hoa. Vừa lúc tháng chín không phải mùa hoa nở, nhưng trái kết ra lại rất nhiều, đậu hẹp dài rủ xuống mặt đất, Tống Phong Phong vóc người cao, một đường hái xuống.
(1): Tên khoa học Bauhinia variegat là cây thực vật có hoa trong họ đậu, có nguồn gốc ở ĐNÁ Châu Á, từ miền Nam Trung Quốc kéo dài đến phía tây Ấn Độ.
“Toàn lép.” Hắn nói.
Đi qua sân bóng rổ là đến sân thể dục, ở trên sân bóng được trải thảm cỏ nhân tạo, Tống Phong Phong tỏ vẻ rất hài lòng.
Bên cạnh sân thể dục có mấy toà nhà cũ, và những học sinh lưu ban của trường sẽ được phân đến nơi đó, còn lại là trung tâm hoạt động dành cho người cao tuổi được ngăn cách bởi một bức tường, tiếng nhạc nhẹ nhàng vu dương chậm rãi vượt qua bức tường vây truyền đến.
Lướt qua trung tâm hoạt động dành cho người cao tuổi là có thể nhìn thấy ngọn núi Ô Đầu, Miếu Mẫu tổ, chùa cùng nhà thờ đều nằm ở phía bên kia.
Đi dạo đến vòng thứ ba cuối cùng Dụ Đông cũng xuất hiện. Mọi người tiễn Tống Phong Phong đến ban 8, rồi nói lời tạm biệt với hắn sau đó mênh mông cuồn cuộn lên lầu, đi thẳng đến ban 1 và ban 2 nằm ở tầng cao nhất của khu dạy học.
Tống Phong Phong dựa vào hành lang lan can gọi lớn một tiếng Dụ Đông.
Dụ Đông ở trên cầu thang ló đầu ra: “Có chuyện gì?”
Tống Phong Phong: “Các cậu phải chờ tôi đó, không được đi trước.”
Dụ Đông: “Biết rồi!”
Trương Kính từ phía sau Dụ Đông ló đầu ra theo: “Biết rồi, biết rồi! Mày phiền quá!”
Trong cuộc đời Tống Phong Phong chưa bao giờ có một giây hối hận chính mình không chịu cố gắng học tập giống như bây giờ.
Xa quá! Thời điểm Tống Phong Phong đi vào lớp học trong lòng còn có chút căm giận mà nghĩ, chính mình học ở lầu hai còn Dụ Đông lại ở lầu năm.
Tuy rằng đã vào cao trung ba, nhưng Tống Phong Phong không có chuyển vào nhà mới ở thành phố mà như cũ ở tại nhà cũ phố đông Hưng Yên. Tống Anh Hùng hỏi hắn vì sao, hắn đáp ở đây rất thoải mái, đến nhà mới rồi sẽ không ai nấu cơm, suốt ngày phải ăn thức ăn nhanh ở bên ngoài.
Tống Anh Hùng nói vậy con có thể ăn cơm ở căn tin trường mà. Tống Phong Phong liền giở trò chơi xấu: “Căn tin nơi nào nấu ngon bằng má Chu!”
Tống Anh Hùng thầm nghĩ cũng đúng, đồng ý với yêu cầu của hắn, rồi lại lần nữa cường điệu bắt hắn đi theo Dụ Đông học hành cho tốt, không cần phụ điều kiện tốt của cao trung ba.
Biết Tống Phong Phong vẫn ở lại ngôi nhà đối diện cầu Ngọc Hà, Dụ Đông cũng thật vui vẻ. Hai người kết bạn đi mua xe đạp mới, kiểu dáng cũng giống nhau.
Lúc Trương Kính lên lầu còn thở dài: “Tôi với Tống Phong Phong đã quen nhau từ thời học tiểu học, vẫn luôn là bạn học của nhau, ở trong trường cũng không cách nhau xa như vậy.”
Nhưng rất nhanh hắn đã vui vẻ trở lại: “Nữ thần chung lớp với tôi!”
Dụ Đông nhanh chóng nói với hắn Quan Sơ Dương đã về nhà.
Trương Kính cảm thấy mất mát: “Vậy tôi vẫn nên tiếp tục nhớ về Tống Phong Phong.”
Bạn gái lớp phó kéo tay lớp phó: “Bạn học của anh quái quái sao ấy.”
Về cơ bản hai lớp thực nghiệm đã đầy người, bên trong phòng học không lớn chật kín liều mạng chứa đủ 60 học sinh, vừa bước vào lớp tức khắc cảm thấy không khí trở nên oi bức rất nhiều.
Dụ Đông lặng lẽ từ cửa sau bước vào, cố gắng không để người khác chú ý đến tình huống bên dưới, ngồi ở hàng ghế trống duy nhất ở dãy cuối phòng học.
Hàng đầu tiên hoàn toàn không có người, mấy hàng phía sau thì ngồi đầy người. Dụ Đông phát hiện đại đa số bạn học trong lớp đều là học sinh trường Thực Nghiệm, bọn họ tựa như đang tổ chức buổi họp lớp vậy, nói chuyện với nhau vô cùng náo nhiệt.
Bạn cùng bàn của Dụ Đông đang nằm sấp ngủ, cậu liếc nhìn người nọ vài lần, cư nhiên phát hiện người kia xỏ khuyên tai.
Nhưng khi cậu bắt đầu nhìn kỹ, thì hoá ra đó lại là một nốt ruồi trùng hợp nằm ngay vành tai.
Sau đó giáo viên chủ nhiệm đến phát biểu vài câu, rồi bắt đầu cho từng học sinh lên bục giới thiệu bản thân, ai muốn tranh cử cán bộ lớp thì cũng có thể nói ra.
Dụ Đông ngáp một cái, đêm qua đọc truyện tranh đến tối muộn, hiện tại có chút buồn ngủ.
Đến lượt lớp phó học tập. Hắn thoải mái bước chân lên bục giảng, sau khi giới thiệu bản thân ngắn gọn súc tích thì hắn ho nhẹ một tiếng, giọng nói nghiêm túc: “Các bạn thân mến, tôi muốn tranh cử chức lớp phó học tập của lớp chúng ta. Từ lúc bắt đầu học tiểu học tôi vẫn luôn đảm nhiệm chức lớp phó học tập, hơn nữa làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm…..”
Dụ Đông cảm thấy khó hiểu: Lớp phó học tập có thể làm công việc gì?
“.…… Quan trọng là vận may của tôi rất tốt.” Lớp phó dừng một chút: “Ví như, tôi đoán trúng đề thi viết văn năm nay.”
Trong lớp học phát ra một tràng tiếng cười.
Lớp phó vô cùng bình tĩnh: “Tôi với bạn Dụ Đông học cùng lớp, lát nữa có thể làm chứng cho tôi.”
Hắn chỉ Dụ Đông đang ở xa xa.
Dụ Đông: “…….”
Kết thúc phần giới thiệu và phân đoạn làm chứng cho lớp phó, Dụ Đông trở về chỗ ngồi, đẩy tỉnh bạn cùng bàn của mình.
Bạn nam có nốt ruồi ở trên lỗ tai ngáp một cái rồi đứng dậy, thấp giọng nói với Dụ Đông lời cảm ơn. Hắn có đôi mắt hẹp dài, cả người nhìn vào không có tinh thần gì cả.
“Tôi tên Trịnh Tuỳ Ba, hội hoạ.”
Sau khi bước lên bục biểu tình của hắn cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.
“Tuyệt đối là học sinh nghệ thuật năng khiếu ưu tú nhất ở trường cao trung ba.”
Nói xong, Trịnh Tuỳ Ba đứng trên bục giảng nhớ lại dư vị bản thân giới thiệu chính mình, hắn đối với bản thân gật đầu, tựa hồ vô cùng hài lòng, nắm lấy đồ lau bảng lau bảng đen: “Thật ra tôi hát cũng không tệ, chọn ngày không bằng nhằm ngày, tôi hát tặng mọi người bài ‘Loạn thế siêu sao’(2) nhé……”
(2): Ai coi bộ ‘Người trong giang hồ’ thì chắc sẽ biết bài này do anh Gà Rừng hát.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, chủ nhiệm lớp vội vàng đuổi hắn về chỗ.
Dụ Đông cho rằng người này cùng Trương Kính tụ lại có khả năng nói chuyện rất hợp.
Vài ngày sau, lễ khai giảng bắt đầu.
Dụ Đông cầm bản thảo ở phía sau cột cờ đổi đến đổi lui, trai gái trong đội cổ động đều tò mò nhìn cậu.
Mắt thấy hiệu trưởng sắp sửa kết thúc phát biểu, trên lưng Dụ Đông xuất hiện một tầng mồ hôi. Lúc cậu ở nhà luyện tập thì vô cùng thuận lợi, chính là hiện tại ngay cả đội cổ động ở trước mặt cậu cũng vô cùng khẩn trương.
Đang lúc chần chừ, bên cạnh có một bàn tay duỗi đến cầm lấy bản thảo của cậu.
Quan Sơ Dương buộc tóc đuôi ngựa, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn. Tựa hồ cô đã hạ sốt, eo thẳng lưng thẳng, nhìn qua trạng thái tổng thể so với tất cả mọi người còn tốt hơn.
“Để tôi.” Cô đơn giản nói.
Dụ Đông cảm kích muốn chết: “Cảm ơn nữ thần nhé!”
Quan Sơ Dương lập tức nhíu mày: “……. Cái gì?”
Dụ Đông cười cười, rút sang một bên.
Quốc kỳ tung bay trong gió, Quan Sơ Dương đứng dưới quốc kỳ bắt đầu phát biểu.
Hẳn là sau khi Trương Kính nhìn thấy sẽ vô cùng vui vẻ. Dụ Đông vui sướng nghĩ.
Nhưng rất nhanh, cậu lại nhớ đến thần thái sung sướng của Tống Phong Phong hôm nay, khi cả hai cùng nhau đi học. ‘Bạn của tôi chuẩn bị lên sân khấu phát biểu!’ Tống Phong Phong đặc biệt vui vẻ ‘Dụ Đông thật là lợi hại.’
Làm hắn thất vọng rồi. Dụ Đông đặt chuyện này vào lòng, trước sau vẫn luôn cảm thấy áy náy.
Khai giảng ngày đầu tiên có chút rối ren. Trịnh Tuỳ Ba không rõ lý do trở thành lớp phó văn nghệ, phụ trách viết bảng tin cho lớp, nhiều lần hỏi Dụ Đông nét chữ viết bằng phấn có đẹp hay không.
“Bốn cái bảng đen.” Lúc tan học Trịnh Tuỳ Ba túm chặt Dụ Đông nói: “Lớp học một bảng, bảng tin tuyên truyền ba bảng. Tôi làm không hết, Dụ Đông…..”
Người này tự cho quen thuộc, hắn cùng lắm chỉ mới quen biết Dụ Đông có một ngày, mà hiện tại đã bắt đầu quấn lên người cậu.
“Dụ Đông.”
Tống Phong Phong cùng Trương Kính đứng ở cửa sau gọi cậu.
Dụ Đông vội vàng thoát khỏi Trịnh Tuỳ Ba, cầm lấy cặp sách nhanh chóng chạy ra phòng học, đẩy Trương Kính cùng Tống Phong Phong đi về phía trước.
Trương Kính dò hỏi: “Nữ thần của tôi đâu?”
Dụ Đông: “Bị giáo viên gọi đi rồi. Về thôi, về thôi.”
Tống Phong Phong: “Tên lúc nãy là ai?”
Dụ Đông: “Bạn cùng bàn, một học sinh năng khiếu nghệ thuật, hội hoạ.”
Tống Phong Phong vô cùng kinh ngạc: “Điểm thi của hắn hẳn là rất cao?”
Dụ Đông gật đầu: “ Xếp hạng thành phố hơn 80.”
Tống Phong Phong ghen tị: “Đầu óc làm gì phát triển dữ vậy……”
Hôm nay hắn xin nghỉ với đội bóng, về nhà dọn dẹp đồ đạc.
Đã có cảnh báo về cơn bão, những đợt thiên tai kinh hoàng nhất trong mùa hè và mùa thu sắp ập đến.
“Bà ngoại bảo cậu qua nhà chúng tôi ở.” Dụ Đông nói: “TV, máy tính hay gì đó có thể dọn qua thì dọn qua. Nhà cậu vừa lọt gió vừa dột nước.”
Tống Phong Phong lại nghĩ đến chuyện khác: “Vậy tôi còn cùng cậu ngủ?”
Dụ Đông: “Đương nhiên.”
Lực chú ý của Trương Kính cuối cùng cũng chuyển từ Quan Sơ Dương sang hai người bạn của hắn. Hắn học bạn gái lớp phó hô to: “Hai người các cậu rất quái quái!”