Chương 22.1
Đối với người dân ven biển mà nói, thiên tai cần đề phòng nhất chính là bão.
Cơn bão lần này trước tiên đổ bộ vào Bình Đông – Đài loan, sau đó cường độ yếu dần, tuy nhiên sau khi rời khỏi Bình Đông, mắt bão càng lúc càng rõ ràng hơn, cường độ cũng càng ngày càng lớn.
Trước khi tan học giáo viên cũng đã nhắc nhở học sinh phải chú ý theo dõi dự báo thời tiết cùng với cảnh báo bão.
Nhưng trên cơ bản, trường học có một quy tắc: “Mưa quá lớn thì không cần đến trường, còn những trường hợp khác thì phải kiên trì.”
Trên đường về nhà, Tống Phong Phong và Dụ Đông nhìn thấy cây cối bên đường bắt đầu được củng cố hoặc bị cắt bỏ các cành lá thừa, những biển quảng cáo cao ngất đang được phá bỏ, còn có rất nhiều hộp đèn ngoài trời lần lượt bị tháo xuống.
Phố Hưng Yên đối diện với biển, nhưng cũng rất may mắn bởi địa hình của cảng là dài hẹp, tựa như một cái đinh màu xanh biển cắm thật sâu vào trong đất liền. Cho dù bên ngoài gió mạnh đến đâu, thì tình huống trong cảng cũng không đến mức nghiêm trọng.
Mặc dù là như vậy, nhưng trong ký ức của Tống Phong Phong vẫn còn ghi nhớ hình ảnh rời nhà đi tị nạn nguyên nhân là vì cơn bão quá mức dữ dội.
“Hiện tại chưa có thông báo, hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?” Dụ Đông lòng ôm may mắn. Cậu chưa bao giờ đối mặt với bão ở bờ biển, ngược lại hiện tại cảm thấy rất là thú vị.
Hôm sau nhiệt độ không khí cao đến 33 độ, biểu đồ nhiệt độ có khả năng cao gần 40. Trong tiết thể dục chỉ có một vài người còn đang chơi bóng, còn lại đều là ở trên đài dưới bóng cây tập thể dục.
Hôm qua có một học sinh ở lớp khác vì bị cảm nắng mà ngất đi, trường học đã khẩn cấp yêu cầu tất cả các giáo viên thể dục nắm chắc biện pháp xử lý thích đáng.
Lực chú ý của giáo viên thể dục đặt lên người cô gái và Dụ Đông: “Bạn học này có cần nghỉ ngơi không?”
Dụ Đông khó hiểu: “Không cần ạ.”
Không có gió. Giữa trưa, học sinh cùng các giáo viên đều tan học, lúc này toàn bộ khuôn viên trường tựa như một bức tranh phong cảnh thu nhỏ được in lại, không có một chiếc lá nào bị cơn gió quấy rối.
Tống Phong Phong về đến nhà, việc đầu tiên là mở TV lên. Đài truyền hình CCTV vẫn luôn theo dõi và báo cáo đường đi của cơn bão.
Nó đã rời khỏi Bình Đông, đang di chuyển về hướng Tây Bắc, lúc này đây nó đang nằm kéo dài ở ngã ba hai tỉnh.
Trời quá nóng, Tống Phong Phong càng thêm bất an. Đoàn người Tống Anh Hùng đang ở khu vực biển Nam hải, cùng với cơn bão là hai hướng khác nhau, hắn không cần phải lo lắng cho ba hắn và đội tàu của ông.
Lúc ở nhà Chu Lan ăn cơm, Chu Lan đã nói ra lời Tống Phong Phong muốn nói.
“Đã nhiều năm không nóng như vậy rồi.” Chu Lan nói: “Cơn bão lần này rất nghiêm trọng.”
Trên TV, danh từ đối với cơn bão nhiệt đới lần này đã đổi từ ‘cơn bão’ biến thành ‘siêu bão’.
Ngủ dậy một giấc, Dụ Đông phát hiện bên ngoài đã bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ.
Siêu bão sắp đổ bộ đến đây, địa phương Dụ Đông đang ở, chuẩn bị nhận lấy ảnh hưởng, bắt đầu mưa to gió lớn.
Dụ Đông lao ra ban công thu quần áo. Nhìn theo phương hướng của cầu Ngọc Hà, rồi theo phương hướng của bến tàu có thể trông thấy một toà tháp nhỏ của cục giám sát đang đứng sừng sững. Mà hiện tại trên mái toà tháp đang treo một phong cầu(1) hình tròn.
(1): Phong cầu (Typhoon) là tín hiệu cảnh báo bão nhiệt đới đồng thời cũng là tên chính thức của cơn bão nhiệt đới ở Ma Cao.
Chu Lan bão cậu đừng đi học, thế nhưng cậu cùng Tống Phong Phong không nhận được thông báo của giáo viên cùng ban cán bộ, cho nên chỉ có thể cắn răng trùm áo mưa, từng người đạp xe chạy đến trường.
Giữa trưa Tống Phong Phong đã đem TV cùng máy giặt trong nhà dọn đến chỗ Chu Lan, thậm chí còn gọi Dụ Đông cùng nhau khiêng tủ lạnh lại đây.
Địa hình phố đông thấp hơn phố tây, hắn sợ nhà bị ngập lụt.
Cùng đi với những món vật giá trị này là khung ảnh và một đống truyện tranh của hắn, tất cả đều được đặt lộn xộn ở trong phòng Dụ Đông.
Gió càng ngày càng lớn, mưa càng lúc càng dữ dội.
Áo mưa bị lật lên không biết bao nhiêu lần, Dụ Đông chỉ cảm thấy tay chân của mình đều bị hạt mưa nặng nề đánh đến đau.
Khi cách trường học một con phố, hai người đã trông thấy Trương Kính đang cưỡi xe đạp đi ngược trở về.
“Đừng đi nữa!” Trương Kính vui vẻ hướng hai người họ hô: “Bắt đầu từ chiều nay sẽ được nghỉ học! Bảo vệ cổng trường nói đấy! Còn chừng nào đi học thì chờ thông báo!”
Hai người nhanh chóng quay xe, tiếp tục gian nan đón mưa đón gió đạp xe về nhà.
Thế đến của cơn bão vô cùng dữ dội.
Theo thông lệ, sau cuộc đổ bộ đầu tiên thì nó sẽ dần dần trở nên yếu đi, rồi lần nữa đổ bộ trở lại sẽ suy yếu thành bão nhiệt đới, gió mưa nó mang đến cũng không có gì đáng nói.
Nhưng kỳ lạ là, cơn bão này không có dấu hiệu suy yếu, ngược lại càng lúc càng mạnh, cuối cùng còn phá vỡ mức độ cấp bậc của cơn bão hiện có – đây là siêu bão vượt qua cường độ cấp 13.
Lý do chỉ có thể đánh giá nó ở cấp 13, là vì tiêu chuẩn đánh giá cao nhất chỉ có 13 cấp.
Quay lại phố Hưng Yên, hai người phát hiện người đến người đi trên đường vô cùng hỗn loạn.
“Bà ngoại!” Dụ Đông xốc áo mưa đẩy xe đạp về nhà. Chu Lan đang đeo một chiếc cặp vải chờ hai người họ, trông thấy bọn họ trở về cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Tuy rằng phố Hưng Yên tương đối an toàn, nhưng vì phòng ngừa những thiệt hại không đáng có, thành phố đã ra quyết định di dời toàn bộ cư dân ở phố Hưng Yên.
“Sau khi ở thư viện một đêm là có thể quay về.” Chu Lan bảo Tống Phong Phong cùng Dụ Đông nhanh chóng thu dọn những món đồ quan trọng: “Không cần mang nhiều như vậy, chúng ta mang theo hai cái chiếu đi.”
Tống Phong Phong không có gì để đóng gói, đồ vật của hắn đã được đóng gói xong khi hắn chuyển đến. Dụ Đông đem lấy chứng minh thư bỏ vào cặp, ngẩng đầu thì nhìn thấy Tống Phong Phong cũng lấy theo khung ảnh.
“Cái này rất quan trọng.” Tống Phong Phong nghiêm túc giải thích.
Hoa trên sân thượng nhà họ Tống đã được đem đến đây, chất đầy trong phòng nhỏ của Dụ Đông.
Dụ Đông đóng chặt cửa sổ ban công, Tống Phong Phong dùng khăn vải che kín chặt chẽ, xác nhận an toàn xong mới xuống lầu. Cửa lớn cũng được khoá chặt, thậm chí Tống Phong Phong còn tìm mấy tấm ván gỗ đóng đinh lên cửa vừa củng cố vừa chắn nước.
Bà cháu ba người cùng với những người khác ở trên phố Hưng Yên chờ đợi sự sắp xếp của xe buýt.
Gió đã mạnh đến mức không thể bung dù.
Hầu hết mọi người đều mang áo mưa, người có tầm nhìn xa nhất sẽ mặc thêm một bộ áo mưa và một đôi ủng mưa, đem mình choàng đến kín mít.
Cùng lắm chỉ mới bốn giờ, thế nhưng sắc trời đã âm u tựa như ban đêm.
Dụ Đông trông thấy bên đường có vài hộ sáng đèn, thì giật nhẹ góc áo của Tống Phong Phong, hướng hắn thăm dò.
Quả thật có người không chịu đi, nhưng người có thể ở lại toàn là người trẻ tuổi. Dù sao phố Hưng Yên không phải khu vực trọng điểm cần phải di dời, người đứng đầu nói đến khàn cả giọng cũng không rảnh lo những kẻ cứng đầu ăn vạ ở trong nhà không chịu đi, sau khi lặp lại lời dặn chú ý an toàn, thì một vài chiếc xe cuối cùng cũng chạy đi.
Người già phụ nữ và trẻ em được ưu tiên lên xe trước, Dụ Đông cùng Tống Phong Phong đứng đợi ở hàng cuối cùng.
Bên cạnh có một cô bé nắm lấy ống quần của cậu, cậu bế cô bé lên, đưa cho người phụ nữ đang duỗi tay ở phía trước.
Đúng lúc này, Dụ Đông chợt nhớ đến khung ảnh được treo trên vách tường trong nhà mình.
Bên trong khung có rất nhiều ảnh.
Người mẹ trẻ của cậu, tuổi trẻ của cậu, người mẹ xinh đẹp của cậu.
Chu Lan đã lên xe, đang gọi Dụ Đông đi qua.
“Bà ngoại, con đã quên một thứ!” Dụ Đông đẩy Tống Phong Phong về phía trước: “Con về nhà lấy, lập tức quay lại ngay!”
Người đàn ông khàn giọng mắng to một câu, thúc giục cậu nhanh chóng hành động : “Vậy cậu chỉ có thể đi chuyến kế tiếp!”
“Được được được!” Dụ Đông quấn chặt áo mưa, cất bước chạy đi.
Gió càng lúc càng lớn, vù vù kêu gào, lướt qua đôi tai Dụ Đông.
Cậu nắm chặt áo mưa đang tung bay, liều mạng chạy về phía trước.
Tàu thuyền bị hư bên dưới cầu Ngọc Hà sôi nổi va chạm phát ra những tiếng vang thật lớn. Nước biển đang dần dần nâng cao, thanh âm sóng biển càng lúc càng to.
Chờ đến khi chạy đến cửa nhà chuẩn bị mở khoá, thì bỗng Dụ Đông phát hiện cửa không có khoá.
Chuyện này không thể xảy ra, cậu đã tận mắt nhìn thấy Tống Phong Phong đóng đinh ván gỗ cùng với khoá cửa. Trong lòng Dụ Đông dâng lên cảm xúc không tốt, há mồm rống to một tiếng: “Kẻ nào!”
Vừa dứt lời, thì cánh cửa khép hờ đột nhiên mở ra. Có một người từ bên trong nhảy ra, một tay đẩy ngã Dụ Đông xuống đất, ở trong mưa gió đầu cũng không cắm mà chạy đi.
Dụ Đông trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cư nhiên còn có người lợi dụng cơ hội này mà đi ăn trộm, vừa giận vừa hận, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại đi vào cửa, rồi thuận tay bật đèn.
Cậu nhanh chóng tháo khung ảnh trên tường xuống, đem tất cả tấm hình ở trong khung bỏ vào trong cặp.
Trong phòng không có dấu vết bị mất trộm, chỉ là phía dưới ngăn tủ treo khung ảnh bị người mở ra, đồ vật bên trong đều bị ném xuống mặt đất.
Dụ Đông hận đến mức muốn mắng người, nhưng mà hiện tại cậu đã không còn thời gian để dọn dẹp mọi thứ. Xoay người đang muốn rời đi, thì đột nhiên trên đầu vang lên một tiếng bụp — đèn tắt.
“Chết tiệt!” Dụ Đông hét lớn một tiếng, giơ nắm đấm lên hướng về cái tên đang bổ nhào vào mình.
Vừa đấm trúng cằm người kia, người kia lập tức đau đớn hét lên, nắm lấy hai quai đeo cặp ở trước ngực Dụ Đông kéo sang một bên: “Là tôi!”
Dụ Đông nhanh chóng thu lại cú đấm thứ hai: “Tống Phong Phong?”
Tống Phong Phong quay lại là vì đi tìm Dụ Đông. Hắn sợ mưa gió quá lớn, Dụ Đông sẽ không tìm được đường, hơn nữa Dụ Đông gầy, theo hắn mà nói đó là kiểu gầy gió thổi cũng bay.
Dụ Đông liên tục nói lời xin lỗi. Tống Phong Phong nói không sao, xoay người đi nhìn khoá cửa.
Tên trộm phía trước đã cạy khoá cửa hiện tại khoá cửa đã hỏng, không thể đóng lại.
Hai người bận rộn hồi lâu, mắt thấy nước mưa xối xả đổ xuống mặt đất, thế nhưng cánh cửa lại không thể đóng chặt. Dần dần nước tràn vào sảnh, mặt đất bắt đầu ẩm ướt.
Bầu trời càng lúc càng tối, Dụ Đông tìm thấy một nửa ngọn nến và thắp sáng đặt lên bàn ăn. Tống Phong Phong bảo cậu lên lầu lấy cọc tre thô dài dùng để phơi khô nệm chăn xuống, tạm thời lấy nó chống cửa, rồi nhanh chóng chặn kín khe hở. Khi cột tre không thể chống đỡ được nữa thì cả hai nhanh chóng lấy sofa, bàn trà, TV chuyển ra sau cánh cửa, kiên quyết chống đỡ những cơn gió lớn thổi đập cánh cửa.
Chỉ là bọn họ lúc này ai cũng không ra được.
“Cậu ngốc sao?” Dụ Đông ngồi trên mặt đất đá chân Tống Phong Phong: “Quay về làm gì!”
Tống Phong Phong cẩn thận đem ngọn nến đặt giữa hai người bọn họ, khoanh chân ngồi xuống: “Trở về cứu cậu.”
Hắn nhếch miệng cười: “Nếu không có tôi, thì hiện tại cậu đã ngồi xổm ở cửa khóc!”
Dụ Đông: “Ai khóc?”
Tống Phong Phong: “Tôi khóc, được rồi chứ.”
Đoàn xe đã rời đi, Chu Lan sẽ được an bài ở nơi an toàn. Dụ Đông cũng không cần lo lắng. Kỳ lạ là, hiện tại cậu cùng Tống Phong Phong ngồi ngốc ở một nơi không quá an toàn, nhưng cậu lại không lo âu.