Chương 22.2
Trong màn mưa cơ hồ bị gió lớn thổi ngang, bọn họ có thể trông thấy một vài ngọn đèn trên phố đông đối diện cầu Ngọc Hà.
“Anh Thành mở tiệm bán quà vặt cũng không đi, nhà ảnh có quá nhiều đồ không thể mang đi được, cho nên vẫn luôn củng cố cửa sổ.” Tống Phong Phong chỉ điểm cho cậu: “Anh Thành có máy phát điện.”
Có người thắp nến, có người bật đèn khẩn cấp, mà người giàu có như anh Thành thì trực tiếp dùng máy phát điện, cả tiệm bán quà vặt ở trong mưa gió âm u phát ra ánh sáng rực rỡ.
Dụ Đông lạy một lạy: “Mau có điện, mau có điện đi.”
Đánh bài được một lúc thì cả hai bắt đầu đói bụng.
Dụ Đông cầm radio của Chu Lan, tất cả các chương trình ở trên đài đều bị huỷ bỏ, cả ngày 24h toàn là tin tức về hướng đi của cơn bão cùng với tình hình địa phương.
Khu tị nạn ở thư viện đã đầy, hầu hết người dân ở phố Hưng Yên đã được di dời thành công. Hiện tại người dân ở bờ biển chủ yếu đi đến nhà thi đấu…. Thánh giá ở trên đỉnh nhà thờ đã mất tích….. Mẫu Tổ tạm thời được gia cố, nhưng tình huống cũng không quá lạc quan….. Một đôi người yêu bị mất liên lạc trên núi Ô Đầu, trước mắt đều động hai thành viên phòng ngự phối hợp tìm kiếm khẩn cấp, nhưng mà hi vọng xa vời….
Thanh âm đứt quãng, không biết là do radio đã quá cũ, hay là bị ảnh hưởng của mưa gió.
Tống Phong Phong cầm nến đi vào nhà bếp, không chỉ nấu cháo mà còn chiên một đĩa cá. Tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, thời tiết quá nóng, sợ sẽ bị hỏng, hắn dứt khoát lấy tất cả các món ăn qua đêm ra, đặt lên nồi hấp, rồi mang tất cả lên bàn ăn.
Bữa cơm tối này chỉ mới ăn được một nửa, thì Chu Lan đã gọi đến.
Bà mượn điện thoại bàn ở trong khu tị nạn, vừa nghe thấy giọng của Dụ Đông thì ngay lập tức mắng to một trận.
Dụ Đông chưa từng nghe thấy bộ dáng hung dữ này của bà, bị mắng đến mức gật đầu liên tục tựa như con gà mổ thóc.
May mắn hướng đi của cơn bão chỉ hơi lệch về phía bọn họ, chứ không phải tấn công trực diện. Tống Phong Phong cùng Chu Lan nói mấy câu, cười hì hì an ủi bà. Dụ Đông cảm thấy vô cùng kỳ lạ: Rõ ràng Chu Lan đã tức giận ngút trời, nhưng mà Tống Phong Phong chỉ mới nói đùa với bà ba bốn câu, thì bà đã nhanh chóng thay đổi thái độ.
“Con tuyệt đối cho y ăn no, tuyệt đối chăm sóc y thật tốt.” Tống Phong Phong lớn tiếng nói: “Dụ Động thiếu một sợi tóc, con sẽ trả bà hai sợi!”
Dụ Đông: “……. Tóc cậu ít hơn tôi đi?”
Tống Phong Phong buông điện thoại xuống: “Là không dài bằng cậu.”
Sau bữa ăn, ánh sáng ngọn nến càng lúc càng yếu. Cả hai người đều không muốn đi rửa bát, chơi đoán số đùng đẩy nửa ngày, cuối cùng Dụ Đông đi rửa bát, Tống Phong Phong đi tìm ngọn nến mới.
Phòng kho lầu hai tối lửa tắt đèn, Tống Phong Phong toàn dựa theo ký ức mà tìm kiếm. Hắn nhớ rõ ăn tết năm nay hắn đã đến nhà họ Chu giúp đỡ quét dọn vệ sinh, xác thật đã nhìn thấy một túi nến trắng thon dài.
Dụ Đông cẩn thận đem đoạn nến còn lại đi đến. Ánh nến lay động, cái bóng màu đen của cậu tựa như một tên khổng lồ di chuyển trên bức tường.
Tống Phong Phong tìm thấy túi nến chưa được sử dụng, lấy ra một cây, cúi đầu đốt lửa.
Hắn cúi đầu, cẩn thận đem bấc đèn để sát vào ngọn nến của Dụ Đông.
Dụ Đông nhìn Tống Phong Phong. Bảo vệ khu biệt thự nói cậu đen, cậu cảm thấy không đúng. Người đen kia vẫn nên là Tống Phong Phong.
Lông mày đen, mắt đen, lông mi khá dài, bị ánh nến hắt vào mà lay động. Cuối cùng ngọn nến mới cũng đã được thắp lên, ngọn lửa càng lúc càng sáng, cả khuôn mặt của Tống Phong Phong đều được chiếu sáng, tựa như có những hạt ánh sáng dán lên mái tóc của hắn, ngay cả chân tóc và mồ hôi thật nhỏ trên trán cũng bị soi sáng lên.
“Được rồi, đổi cái của tôi.” Tống Phong Phong lật ngược hộp bánh trung thu làm bằng thiếc dán nến lên, còn ngẩng đầu cười với Dụ Đông: “Tôi nói này, không có tôi thật sự không được.”
Hai người ngồi ngây ngốc ở nhà thật sự quá nhàm chán, tiếp tục đánh bài cũng không có ý nghĩa gì, Tống Phong Phong bắt đầu kể cho Dụ Đông nghe về lớp học của hắn.
Ban 8 là lớp thường, thành tích học không tệ, cũng có những học sinh giống với Tống Phong Phong chuyên về thể thao hoặc năng khiếu nghệ thuật. Tống Phong Phong được bổ nhiệm làm lớp phó thể dục, buổi sáng mỗi ngày đều phải chịu khổ đứng đầu đội ngũ dẫn dắt mọi người trong lớp tập thể dục buổi sáng, cuối cùng bản thân cũng hiểu được cảm giác sợ bị người nhìn chằm chằm của Dụ Đông.
“Cậu không cần đi huấn luyện sao?” Dụ Đông đang đắp thảm ăn khoai lang. Tuy rằng nhiệt độ tháng chín như cũ rất cao, nhưng mưa gió đã làm nhiệt độ hạ xuống, có chút lạnh.
“Mới vừa khai giảng, huấn luyện viên bảo chúng tôi trước tiên làm quen hoàn cảnh trường học, hiện tại năm hai đã được huấn luyện toàn diện, còn năm nhất thì bắt đầu từ tháng mười.” Tống Phong Phong hỏi cậu: “Động tác duỗi thân này không phải dùng chân phải trước sao? Hình như còn phải đem eo hạ xuống?”
Hắn làm ra tư thế đại bàng tung cánh.
Dụ Đông: “……Nâng chân trái trước đi?”
Tống Phong Phong: “Chân phải.”
Hai người giằng co hồi lâu, Dụ Đông từ bỏ trước tiên: “Được rồi bên phải, còn muốn hạ eo xuống dưới…. Tôi giúp cậu.”
Cậu nở nụ cười xấu xa ném thảm đi, hướng đến bàn tay đang giơ ra của Tống Phong Phong. Tống Phong Phong nhấc tay phòng bị: “Đệch, cậu lại muốn cù lét tôi! Đừng qua đây, so với tôi cậu còn sợ ngứa hơn, muốn chết hả!”
Dụ Đông nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Vì bảo vệ bản thân, vẫn nên từ bỏ.
Cậu đã nửa quỳ ngồi dậy, lúc này đang chuẩn bị ngồi tốt, thì bỗng nhiên ở phía sau nghe thấy một tiếng ‘choảng’ thật lớn — là cửa sổ ban công bị vỡ.
Trong nháy mắt phát ra tiếng vang, cậu cũng không thể lập tức quay đầu hoặc là né tránh.
Dụ Đông không có kinh nghiệm này.
Nhưng cậu nhìn thấy Tống Phong Phong nhào về phía mình.
Tống Phong Phong phản ứng cực nhanh, một tay đem Dụ Đông ôm vào ngực mình, một tay nắm lấy tấm thảm bị Dụ Đông vứt lên mặt đất, cơ hồ hành động cực nhanh đem tấm thảm phủ lên hai người họ.
Ngọn nến bị Tống Phong Phong đá ngã trên mặt đất, lập tức bị dập tắt.
Cây cột làm bằng thép dùng để đỡ lấy tấm biển quảng cáo bị gió hất vào cửa sổ, lăn xuống mặt đất .
“Chết tiệt…. Chết tiệt!!!!” Thanh âm Tống Phong Phong đều run lên.
Dụ Đông bị hắn ôm lấy, lỗ tai ghé vào ngực hắn, có thể nghe thấy nhịp tim đập như trống nổi của hắn.
“Không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?” Tống Phong Phong không dám lột thảm xuống, tối lửa tắt đèn sờ mặt và sờ lưng của Dụ Đông: “Đệch….. Làm tôi sợ muốn chết.”
Dụ Đông kinh hồn phủ định, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu thì sao?”
“Tôi hỏi cậu!” Tống Phong Phong rống to: “Đang lúc mưa to gió lớn sao cậu có thể ngồi dưới cửa sổ!”
Hắn sờ lỗ tai Dụ Đông: “Lỗ tai thì sao? Lỗ tai có bị gì không? Có nghe thấy lời tôi nói không?”
Dụ Đông bị hắn sờ đến mặt mũi đỏ bừng, một tay bắt lại tay hắn: “Tôi không bị điếc! Nói mười ngàn lần….. Tôi cũng không đau.”
Mắt cá chân của Tống Phong Phong không được tấm thảm che phủ, bị mảnh vỡ cửa sổ cắt ra một vết thương nhợt nhạt.
Hai người lần nữa thắp sáng ngọn nến, đặt ở nơi không có gió thổi đến, rồi lại xử lý lỗ hỏng trên cửa sổ.
Phá vỡ cửa kính quả nhiên là ống thép kia. Trước tiên Tống Phong Phong tháo bức màn nhét vào lỗ vách, nhưng rất nhanh đã phát hiện không ổn: Bức màn bị nước làm cho ướt nhẹp, rồi lại chảy tiến vào trong.
Hắn đá ống thép ra xong bảo Dụ Đông đem chiếu trên giường đưa cho hắn.
Hai người hợp sức đem chiếu che lại cửa sổ, sau đó lại lấy một tấm ván giường chống lại tấm chiếu. Cách một bức màn, chiếu cùng tấm ván, tốc độ nươi mưa chảy vào nhà giảm đi, chỉ còn róc rách thật nhỏ từ trên tường xuống.
Dụ Đông dọn dẹp bàn học, chuyển hết tất cả mọi thứ vào trong phòng kho. Phòng kho không chứa được nữa thì dứt khoát đem xuống dưới lầu bỏ vào phòng Chu Lan.
Lớp chống thấm trên mái nhà cũng bị rò rỉ, từng giọt nước mưa thi nhau rơi xuống đánh vào cầu thang vang lên âm thanh tích tách tích tách.
Dụ Đông chạy lên chạy xuống, đem tất cả xô chậu trong nhà ra, từng cái từng cái một hứng nước.
Tống Phong Phong cầm lấy hai miếng khăn tắm lớn không ngừng lau chùi vũng nước trong phòng Dụ Đông.
Cũng may xử lý kịp thời, còn không đến mức quá nghiêm trọng.
Hơn một tiếng sau, radio của Chu Lan vì hết điện mà dừng lại.
Trước một khắc bị đình chỉ, người dẫn chương trình trên radio còn đang đọc báo cáo của đài quan sát khí tượng: “Siêu bão đã suy yếu trỡ thành cơn bão cấp….. Hiện tại gió mạnh yếu dần….. Hướng gió thay đổi, thành phố chúng ta vẫn còn bị ảnh hưởng nghiêm trọng….. Tất cả đơn vị và người dân cần phải….”
Sau khi hướng gió thay đổi thì nước mưa cũng không còn xông thẳng vào hướng cửa sổ bị vỡ.
Tống Phong Phong mệt muốn đứt hơi: “Một năm này tôi không muốn làm công việc dọn dẹp nữa.”
Vết thương nhỏ trên mắt cá chân có chút đau, hắn vừa mệt vừa đói, ăn chút đồ ăn thừa của Dụ Đông, sau đó lăn lên giường ngủ.
Một miếng ván giường đã bị tháo xuống, cả hai cùng nằm vô cùng chật chội. Dụ Đông hỏi đến vết thương trên người hắn, Tống Phong Phong nói đã được khử trùng, không có gì đáng ngại.
Đây là một đêm vừa dài vừa mệt, Tống Phong Phong nằm trong chốc lát, không ngủ được, bắt đầu tìm Dụ Đông tán gẫu.
Dụ Đông ngủ ở phía trong, dựa vào tường. Tóc cậu còn hơi ẩm ướt, làn da lạnh lẽo, Tống Phong Phong đụng vào tay cậu. Dụ Đông theo bản năng rụt người lại.
Đây cũng không phải lần đầu ngủ chung với Tống Phong Phong , nhưng mà lần này có chút khác biệt. Dụ Đông trầm tư hồi lâu, sau đó đột nhiên ngồi dậy: “Vì sao không mặc quần áo!”
Tống Phong Phong sửng sốt: “Tôi có mà.”
Hắn nắm lấy quần đùi của mình. Lưng quần đánh vào da thịt, vang lên tiếng ‘bụp’ thật nhỏ.
“Chỉ mặc cái này?!”
“ Tôi không có đồ, ướt hết rồi.” Tống Phong Phong uỷ khuất: “Quần áo của cậu cũng không vừa tôi, thông thường đến hè tôi đều mặc như vậy ngủ.”
“.….Cậu còn có thói quen ngủ loả thể?” Dụ Đông kinh ngạc.
Tống Phong Phong: “Ai loả thể? Không phải còn mặc cái quần tam giác sao?”
Dụ Đông không cách nào nói rõ với hắn, nằm xuống cố gắng đem bản thân dán lên vách tường, tránh né Tống Phong Phong.
Tống Phong Phong thậm chí còn hất mặt nhếch mũi: “Có phải vì trông thấy cơ bắp của tôi mà sinh ra đố kỵ?”
“Tôi cũng có được chứ?”
Trời quá tối, ngọn đến lại bị thổi tắt, trong phòng tối đen như mực. Tống Phong Phong sinh ra can đảm không thể hiểu nổi.
Hắn vươn tay nắn nắn cánh tay cùng bả vai của Dụ Đông: “Cậu có cơ bắp? Đây là thịt mỡ.”
Dụ Đông ném tay hắn ra: “Đừng chạm vào!”
Tống Phong Phong ăn vạ, trêu đùa cậu: “Tôi giúp cậu mát xa?”
Dụ Đông: “Không cần.”
Tống Phong Phong chọc chọc lỗ tai cậu: “Tôi đây cứu cậu, cậu giúp tôi mát xa?”
Dụ Đông: “……”
Tống Phong Phong: “Ban nãy lau nhà lau đến bả vai đều mỏi.”
Dụ Đông đành phải bảo hắn xoay qua, duỗi tay giúp hắn xoa vai.
“Cậu không thể ngồi dậy hả?” Dụ Đông thấy tư thế này hết sức khó khăn, tức giận nói.
Tống Phong Phong được cậu xoa bóp vô cùng thoải mái, nhắm mắt nghiêng đầu: “Tôi chỉ muốn nằm….. Tôi quá mệt rồi.”
Dụ Đông vì thế không hé răng.
Vừa rồi xác thật Tống Phong Phong đã giúp cậu một đại ân, Dụ Đông cũng hoàn toàn không cảm thấy giúp hắn xoa bóp vai là chuyện gì quá mức.
Người rèn luyện nhiều năm cùng với loại như cậu là không giống nhau, nghĩ đi đá bóng thì đi, lười thì ở nhà đọc truyện tranh ăn vặt, cho nên kết cấu làn da không giống nhau. Dụ Đông cũng không dám dùng hết sức lực, trong lòng cậu có cảm giác khẩn trương khó thể hiểu được, ngay cả tâm tư trò chuyện cũng không có.
Không biết Tống Phong Phong đã ngủ từ lúc nào, hơi thở đều đều.
Dụ Đông thu tay.
Mưa gió dần dần nhỏ đi. Cơn bão tiếp tục di động đến đất liền, nhưng đã bắt đầu rời khỏi thành phố này.
Trên cầu thang như cũ có tiếng nước nhỏ giọt.
Nhưng bên ngoài cửa sổ, đèn đường đã được sửa chữa bắt đầu sáng lên.
Ánh đèn phác hoạ hình dáng của Tống Phong Phong, Dụ Đông có thể nhìn thấy bờ vài của hắn, cánh tay, lỗ tai cùng với một ít đầu tóc rối loạn.
Đường nét được vẽ ra trong bóng đêm mang theo một chút ánh sáng khiến cậu xuất hiện một chút ảo giác — người đang ở bên cạnh cậu không phải là một thiếu niên mười sáu tuổi, mà là một người đàn ông trưởng thành.
Mạnh mẽ, hung mãnh nhưng cũng ôn nhu trung thành.
Dụ Đông hơi hơi hé miệng, cậu cảm thấy nhịp đập trái tim của mình rất nhanh.
“Cảm ơn.” Cậu nhỏ giọng thì thầm, duỗi tay chạm vào vành tai Tống Phong Phong.
Vành tai rất lạnh nhưng mềm mại.
Tống Phong Phong trong lúc mơ ngủ cảm thấy có người đang chạm vào mình. Hắn mơ hồ giơ tay nắm lấy, Dụ Đông nhanh chóng thu tay.
Tống Phong Phong chỉ bắt được ngón tay út của Dụ Đông. Bởi vì nắm không chặt nên rất nhanh đã trượt ra.
“Ngủ……” Hắn mơ màng nói.
Dụ Đông theo bản năng nín thở, dính sát vào vách tường.
Vách tường lạnh lẽo và ấm áp làm trái tim đang đập nhanh của hắn và nhiệt độ có chút không bình thường dần dần lắng xuống.
Cậu nắm chặt tay của mình, nơi vừa mới chạm vào Tống Phong Phong thật là ấm áp.