Từ cổ chí kim nghịch thiên cải mệnh là trái với luân thuờng đạo lý nhất định sẽ bị khiển trách. Hắn vì người mình yêu nghịch thiên cải mệnh thiêu đốt 999 linh hồn của tu sĩ, chấp nhận đánh mất chín thành tu vi chỉ để người kia sống lại, và cũng từ đó hắn rơi vào vạn kiếp bất phục người người phỉ nhổ.
Đến chết linh hồn bị nhốt xuống mười tám tầng địa ngục chịu nổi đau về tinh thần lẫn thể xác, cơ thể bị xiềng xích vây quanh vĩnh viễn không thể siêu sinh, vĩnh viễn không vào luân hồi.
Hắn cả đời phụ tất cả mọi thứ trong thiên hạ, duy chỉ không phụ người kia, người kia cả đời không phụ thiên hạ chỉ duy nhất phụ hắn. Cứu sống người kia cãi thiên cãi mệnh hắn tuyệt không hối hận, hắn chỉ hối hận một điều là không thể khiến người kia yêu hắn.
Hắn vì người kia gây ra bao nhiêu tội ác….suy cho cùng người kia một khắc cũng không màng. Hắn hiểu chính vì hiểu nên cũng không cầu không mong, hắn dùng cả đời của mình chỉ trao đổi một điều, là làm người kia cả đời hạnh phúc như vậy đã đủ rồi.
Ta – một tu sĩ tu tiên từng có một người bạn sinh tử chi giao. Một đời ta sống không phụ thiên hạ riêng chỉ phụ hắn, hắn vì ta mà phạm vào thiên giới sau cùng bị đày xuống 18 tầng địa ngục chịu đầy thương tích.
Sống lại lần nữa, ta chỉ mong có thể một lần gặp lại hắn cùng hắn kết duyên đạo lữ, lần này ta nhất định sẽ dùng chính sinh mệnh của mình bảo vệ hắn, không quản thiên hạ,không quản chuyện người, chỉ nguyện cùng hắn đến suốt đời suốt kiếp nhưng hết thảy điều muộn.
Lòng ta vốn rõ đời đời kiếp kiếp ta cũng không thể gặp lại hắn nữa, tựa như mạn châu sa hoa đỏ rực trên bờ vong xuyên, hoa nở vô diệp, diệp sinh vô hoa, hoa diệp vô phùng, sinh sinh tương sai.
Thế nhưng có một ngày đã có người nói với ta rằng chỉ cần ta muời ngàn năm vì hắn mà làm việc thiện; vì hắn mà chép kinh phật; vì hắn mà chuộc tội thì sẽ có một ngày ta lại lần nữa gặp được hắn. Cho nên kể từ đó ta bắt đầu làm việc thiện, chép kinh phật,chuộc tội với danh nghĩa của hắn vì ta tin chắc sẽ có ngày ta và hắn tương phùng.
Phàm Nhất cũng chẳng rõ bản thân bị nhốt ở địa ngục bao lâu rồi, y chỉ nhớ rõ một việc là xiềng xích trên cơ thể y dần dần mất đi, cả cơ thể cũng không còn nhận ngược đãi quá sức chịu đựng nữa, có người nói với y – có một tên ngu ngốc nào đó làm việc thiện chép kinh phật đều dùng danh nghĩa của y.
Nghe được điều đó đôi mắt y chợt lóe kim quang, nhưng rất nhanh lại vụt tắt, y sợ người kia không phải là người y nghĩ đến hoặc người kia chỉ đang cứu rỗi người nào đó nhưng nhớ nhầm danh tự.
Mười ngàn năm như một cái chớp mắt, xiềng xích cơ thể đã không còn, y có thể tự do hoạt động trong một phạm vi nhất định của địa ngục, không còn chịu nổi đau về thể xác lẫn tinh thần.
Lại thêm ba ngàn năm trôi qua, y lại có thể trở về nhân gian tiếp tục tu tiên, một thoáng đứng trước cổng địa ngục y không dám tin vào mắt mình, y nhìn thấy Phương Diệu mà xung quanh hắn còn toát ra ánh sáng vàng nhạt, hắn nhìn y nở nụ cười dịu dàng:” Phàm Nhất chúng ta về nhà thôi.”
Phàm Nhất nhìn người đối diện đang nhìn mình bằng đôi mắt ôn nhu dịu dàng, trong lòng y cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện, y khẽ nhấc tay nắm lấy đôi tay của Phương Diệu rồi nở nụ cười hạnh phúc.
Chương 03.