[QPTC] Chương 74: Kiên quyết

Chương 74: Kiên quyết

Lan Nạp tức giận nghiến răng nghiến lợi nắm lấy tay cô gái kéo đến trước mặt hắn, cổ tay của gã bị gãy không thể bóp cổ cô gái cho nên gã đành chỉ vào cổ cô, hét về phía Lâm Thiên Lí: “Đừng qua đây, nếu qua ta sẽ giết ả.”

Bàn tay của Lâm Thiên Lí dừng lại ở trên không trung, cô gái bị gã bắt thế nhưng thanh tỉnh không biết có phải là đang hồi quang phản chiếu hay không, cô nhìn Lâm Thiên Lí ở trước mặt gian nan vươn tay, khóe mắt tràn đầy nước mắt, trong miệng phát ra một chuỗi khàn khàn nức nở: “Cầu….cầu xin anh….cứu….cứu tôi….”

Đôi mắt Lâm Thiên Lí trở nên âm u, ấn đường trên mặt cô đã biến đen tử khí nặng nề, ba hồn bảy phách chưa đến hai không thể cứu được nữa, hiện tại có cứu cũng chết.

Nghĩ đến đây hắn cắn răng, bàn tay ở giữa không trung xuất kích cực mạnh, hắn nghiêng bàn tay, đầu ngón tay tựa như một con rắn mềm dẻo vòng qua cổ cô gái một phen bắt lấy cổ Lan Nạp, nắm giữ cổ họng của gã sau đó ném gã xuống mặt đất.

Lan Nạp không hề nghĩ đến hắn sẽ bỏ mặc sự sống của cô gái, hắn đột nhiên xuất kích căn bản khiến gã không kịp chuẩn bị, gã bị bắt lấy tựa như một túi bao tải bị ném xuống mặt đất, xương cốt tựa như gãy nát, gã ho khan kịch liệt trong miệng trào ra máu tươi có đỏ có đen.

Gã vô lực buông tay cô gái, khuông mặt cô gái trắng xanh sớm đã không còn hô hấp, Lan Nạp vừa cười vừa khóc nhìn Lâm Thiên Lí lẩm bẩm vài tiếng: “Quả nhiên ngươi một khi trở nên lạnh nhạt thì sẽ tuyệt tình như vậy, một chút ôn nhu cũng không có.” Trong miệng lại tràn ra một vũng máu tươi.

Lâm Thiên Lí chỉ im lặng lạnh lùng nhìn gã, bàn tay như cũ kiềm chặt cổ gã, hắn chỉ cần dùng sức mạnh thêm một chút thì đã có thể giải quyết tất cả nghiệt nợ.

Thời gian tựa hồ ngưng lại, tay Lâm Thiên Lí không ngừng ra sức, Lan Nạp không thể hô hấp khuôn mặt trở nên đỏ bừng, không ngừng ho khan kịch liệt, một bàn hoàn hảo còn lại vô lực nghĩ kéo tay hắn ra.

Lâm Thiên Lí dừng lại nhìn khuôn mặt vặn vẽo của gã: “Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, pháp môn nằm ở đâu?”

Lan Nạp nghe thấy vậy thì nở nụ cười trào phúng: “Ha, những lần trước ta đã không nói thì hiện tại cũng sẽ không cho nên giết ta đi, nếu như ngươi đã không thể bồi ta vậy để cho tộc nhân của ngươi vĩnh viễn chôn cùng ta đi.”

Khuôn mặt Lâm Thiên Lí lạnh lùng, tay buộc chặt, Mạch Linh đứng giữa không trung vô tình trông thấy tình huống này, trái tim suýt nữa ngừng đập cao giọng hét to: “Dừng tay!” Sau đó lập tức không màng tất cả xông đến.

Chu Hành thấy gã lộ ra sơ hở, ánh mắt lạnh lùng cầm roi đánh mạnh vào lưng của gã, Mạch Linh bị hắn đánh trúng thiếu chút nữa từ trên không trung gã xuống, gã quay đầu tàn nhẫn trừng Chu Hành một cái sau đó xoay người hướng về phía Lâm Trường Tư.

Lan Lan nhìn thấy lập tức đẩy Lâm Trường Tư sang một bên, thế nhưng một cô gái nhỏ làm sao so bằng tốc độ của Mạch

Lâm Thiên Lí liếc mắt lập tức hiểu rõ ý đồ của gã, hắn cắn chặt răng trừng mắt liếc Lan Nạp một cái, giết gã thì sẽ không biết pháp môn, buông ra hắn lại không cam lòng, hiện tại đang trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc căn bản không cho hắn do dự, lòng bàn tay của hắn lập tức tụ thành một luồng khí đen hình cầu đánh vào thân thể Lan Nạp, sau đó nhanh chóng xoay người về phía Mạch Linh, che chắn đòn roi của gã đang hướng về Lâm Trường Tư.

Mạch Linh cười tà một tiếng vốn gã không có ý định đánh Lâm Trường Tư nhưng khi trông thấy Lâm Thiên Lí chạy đến, hắn liền lật tay roi dài vòng quanh cái eo Lâm Trường Tư tựa như một quả bóng truyền trở về.

Roi kia ở trong không khí tăng lên vài phần sức mạnh xé gió, Lâm Thiên Lí hướng đến gấp gáp cơ bản không thể né tránh mà chỉ có thể nâng lên cánh tay phải, mạnh mẽ tiếp thu roi này của gã sau đó cậy mạnh cuốn lấy roi tiên.

Roi kia vốn là roi trừ ma đã được tắm qua nước chu sa không những thế mà còn được ống mực trừ tà đóng dấu, bị Lâm Thiên Lí nắm ở trong tay lập tức đốt cháy ống tay áo của hắn ăn vào làn da lộ ra thịt máu đỏ tươi, lòng bàn tay nắm lấy roi da của hắn cũng bị cháy đen tản ra mùi vị đồng đậm.

Lâm Trường Tư trông thấy kinh hô một tiếng vội vàng muốn chạy qua, Lâm Thiên Lí nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: “Đừng qua đây!”

Mạch Linh nở nụ cười trào phúng nhìn hắn: “Sống đến bây giờ ta mới được chứng kiến một con lệ quỷ như ngươi dám dùng tay trần bắt lấy roi tiên của ta, bởi những yêu ma tầm thường sớm đã bị roi này của ta làm cho hồn phi phách tán. Xem ra dùng máu tế ngươi nhiều năm cũng có một ít tác dụng, không biết ngươi thương hoa tiếc ngọc như vậy là vì yêu mỹ nhân Tư Tư; hay là vì linh khí trên người mỹ nhân Tư Tư; hay còn là vì đứa nhỏ trong bụng y?”

Một câu cuối cùng gã thong thả nói ra âm điệu kéo dài ý vị sâu xa, Chu Hành, Đại Hắc còn có một nhóm người ở phía sau chạy đến bên cạnh Lâm Trường Tư nghe xong lời này, biểu cảm mỗi người đều đặc sắc mỗi người mỗi kiểu, người đàn ông quỷ dị này nói sai hay là do bọn họ nghe nhầm? Trong bụng bé ngoan có đứa nhỏ?!

Mọi người không tự chủ được nhìn vào cái bụng hơi phồng dưới lớp áo thun của Lâm Trường Tư, trong lúc nhất thời lâm vào không khí yên tĩnh. Lâm Trường Tư nhíu mày, cái gì gọi là vì đứa nhỏ trong bụng mình? Vì điều gì mà Nông Ngọc, Lan Nạp còn có gã một đám người đều nói như vậy? Tựa hồ chú hai ở bên mình là vì Tiểu Bảo vậy.

Lâm Trường Tư nghĩ đến đây lập tức mờ mịt nâng mắt ngây ngốc nhìn Lâm Thiên Lí đang đứng cách mình vài bước chân. Khuôn mặt y trầm xuống, Lâm Thiên Lí nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của y trong lòng vô cùng sốt ruột. Chuyện của Tiểu Bảo không thể bị phương thức chật vật như vậy vạch trần, bất kể kết quả ra sao thì chuyện này bé ngoan phải thông qua miệng hắn biết đến, chứ không phải từ miệng của một người xa lạ.

Nghĩ như vậy vẻ mặt của hắn càng thêm lạnh lùng, nôn nóng trong lòng lấn át cơn đau từ roi tiên truyền đến, nâng chân mạnh mẽ tàn nhẫn tấn công về phía Mạch Linh, mu bàn chân đánh thẳng vào mặt gã không ngừng xuất kích, kiến cho Mạch Linh không có cơ hội thở dốc.

Mạch Linh quất roi đôi chân cũng kéo sang hai bên, dùng nội lực mạnh mẽ cùng hắn triền đấu, roi giữa không trung bị kéo thẳng tắp, hai người không ai nhường ai, về mặt lực đạo có thể tính là ngang nhau. Thân thể Mạch Linh nhẹ nhàng mềm dẻo, Lâm Thiên Lí thì nhanh nhẹn mãnh liệt, hắn đánh ra một chưởng, đá ra một chân đều mang theo tốc độ cực nhanh, Mạch Linh đương nhiên không dám cùng hắn chiến đấu trực diện mà chỉ có thể linh hoạt né tránh, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện nhàn nhã.

Hai người ngươi đến ta đi không ai nhường ai, nhóm người Chu Hành đứng ở một bên đều không thể nhìn rõ thân ảnh của hai người họ, cho nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài quan sát vô pháp hỗ trợ, mà ở bên kia Mao Mao cũng đang hăng hái đánh cho lũ quỷ tơi bời hoa lá, bọn nó trông thấy Mạch Linh bị quấn, thân thể Lan Nạp thì bị Lâm Thiên Lí rót vào một cổ oán khí máu huyết quay cuồng không thể đứng dậy, lập tức nhân cơ hội bỏ chạy.

Vốn dĩ bọn nó bị Mạch Linh cưỡng ép lại đây cũng không nghĩ đến bản thân còn chưa kịp uống một ngụm máu thì đã phải chịu cảnh hồn phi phách tán, hiện tại Mạch Linh cùng Lan Nạp không có thời gian xử lý bọn nó đương nhiên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Đạo sĩ Mao Mao cũng không phải là người đuổi cùng giết tận, trông thấy bọn nó vô tâm ứng chiến lập tức xóa bỏ pháp ấn trong lòng bàn tay tùy ý cho bọn nó chạy trốn, không hề truy đuổi.

Hắn đi đến gần Lan Nạp đang nằm ở trên mặt đất ho khan hộc máu, cẩn thận quan sát đôi mắt của gã rồi lại nhìn đến hai tay gã, ở nơi vết thương lộ ra xương cốt có vài con trùng đen mấp máy, Mao Mao nhẹ nhàng ồ một tiếng, nắm lấy vạt áo trước ngực gã kéo lên.

Cả người Lan Nạp vô lực máu huyết cuộn trào cơ bản không còn sức lực bẻ tay hắn, Mao Mao duỗi tay sờ lên thi đốm trên mặt gã: “Cách thức ngươi tu luyện không đúng, nhập tà đạo.”

Tuy Mao Mao chỉ đơn giản duỗi tay ra sờ nhưng mà đã thành công khiến cho Mạch Linh hoảng sợ, gã vẫn còn nhớ rõ cách thức kết ấn vừa rồi của người thanh niên ngốc này, hơn nữa tên nhà quê đó liếc mắt một cái đã nhìn thấu chân thân của gã, ngoài mặt là hắn chỉ sờ song Mạch Linh lại cảm thấy hành động đó không chỉ đơn thuần là thế, nội tâm gã tràn đầy sốt ruột lập tức muốn đoạt lại Lan Nạp.

Đối mặt với Lâm Thiên Lí còn dám phân tâm đương nhiên Lâm Thiên Lí sẽ không nương tay, bàn tay nắm lấy tiên roi hơi hơi thả lỏng, hiện tại đã không còn lực cân bằng Mạch Linh đang dùng sức kéo tiên roi lập tức lảo đảo về phía sau, thế nhưng gã phản ứng nhanh nhẹn rất mau đã có thể đứng vững trở lại.

Lâm Thiên Lí cười khinh miệt hắn chính là đang chờ đến khoảng khắc này, đôi tay nhanh chóng duỗi thẳng nắm chặt lấy tiên roi dùng sức kéo thân thể Mạch Linh bay đến. Lâm Thiên Lí tung ra một chưởng đánh vào bụng gã, đồng thời cũng bay lên tàn nhẫn đá vào đầu gối của gã đem gã đá bay ra ngoài, Mạch Linh chật vật nằm quỳ trên mặt đất tựa như một chú chó đang ăn phân.

Mạch Linh ôm bụng, chân phải có chút què quặt đứng dậy lau đi vệt máu trên khóe miệng, tiếp đó nở nụ cười trào phúng nhìn Lâm Thiên Lí: “Ha, ta sống lâu như vậy đây là lần đầu tiên ta rơi vào hoàn cảnh chật vật đến thế, ngươi vội vàng muốn lấy mạng của ta là do chột dạ sao? Sợ mỹ nhân Tư Tư biết được chân tướng à?”

Mạch Linh cố ý nói rồi liếc mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lâm Trường Tư, khuôn mặt Lâm Thiên Lí càng thêm lạnh lùng, Đại Hắc ở bên cạnh trông thấy bộ dạng hốt hoảng của y, nhịn không được tàn nhẫn trừng mắt về phía Mạch Linh đáp trả: “Ông đây sống lâu năm như vậy cũng là lần đầu tiên trông thấy bộ dáng chật vật bất kham của một người, à còn rất biết diễn kịch.” Nói xong còn đẩy Lâm Trường Tư: “Bé ngoan đừng nghe hắn nói xàm, chú hai nhà cậu đối xử với cậu thế nào còn cần người ngoài chen miệng sao? Hắn có lừa cậu hay không chính cậu là người cảm nhận rõ nhất. Còn có dựa vào kinh nghiệm yêu đương của tôi mà nói chú hai nhà cậu sẽ không gạt cậu, tuy rằng đối với người ngoài hắn rất khủng bố.”

Được rồi, Lâm Trường Tư cảm thấy dựa vào kinh nghiệm quen biết Đại Hắc từ trước đến nay thì đây là câu nói đáng tin nhất của hắn. Ngay cả Lâm Thiên Lí cũng nhịn không được nhìn hắn một cái, Chu Hành liếc mắt hừ lạnh, ngu ngốc nhiều năm yêu thương hả? Ghê gớm hén!

Lâm Trường Tư cúi đầu, thật ra y không nghĩ đến chuyện chú hai lừa mình, giống như lời Đại Hắc nói y thật sự cảm nhận được chuyện chú hai thích mình không phải là giả. Y mãi do dự không quyết là vì y biết chú hai có chuyện gạt y.

Cái cúi đầu này của Lâm Trường Tư làm cho Mạch Linh đắc ý cười rộ lên, tâm trạng Lâm Thiên Lí cũng hạ xuống, đôi mắt hắn sắc bén nhìn thẳng về phía gã, lạnh lùng buông xuống một câu: “Ngươi quá nhiều lời vô nghĩa.” Sau đó tấn công càng thêm tàn nhẫn, lần này Mạch Linh không cùng hắn đánh nhau mà ngược lại quất roi trái phải tìm thời cơ nói chuyện.

Giọng nói của gã mang theo vài phần khoe khoang: “Há, tàn nhẫn hạ sát chiêu như vậy? Nóng vội à? Xem ra nội tâm của ngươi không bình tĩnh như vẻ ngoài của ngươi.”

Gã cười ha hả tránh đi chưởng phong của Lâm Thiên Lí, giọng nói mang theo âm điệu hứng thú xem kịch hướng về phía Lâm Trường Tư nói một câu: “Mỹ nhân Tư Tư, cậu có muốn biết chú hai nhà cậu đã gạt cậu chuyện gì không?”

Gã vừa nói câu này Lâm Thiên Lí liền cau mày động tác dưới chân càng nhanh, tay năm tay mười luân phiên xuất chưởng thẳng bức Mạch Linh không thở nổi. Lâm Trường Tư nhìn lướt qua Lâm Thiên Lí và Mạch Linh, im lặng không đáp.

Mạch Linh chật vật tránh né Lâm Thiên Lí, xét thấy Lâm Trường Tư không làm ra phản ứng nóng vội thì nhịn không được cầm lấy một đống hạt châu ở trong túi ném về phía Lâm Thiên Lí, bên trên hạt châu tràn đầy hơi thở chu sa Lâm Thiên Lí lập tức nâng tay ngăn trở tránh đi.

Mạch Linh nhân cơ hội này nhảy lùi ra sau vài bước dừng ở bên cạnh Lan Nạp và đạo trưởng Mao Mao, vỗ vỗ tay liền từ sau lưng đạo trưởng Mao Mao xuyên qua đoạt lại Lan Nạp, thối lui đến gần cánh rừng bên cạnh. Mạch Linh nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư mãi luôn im lặng không nói, đôi mắt híp lại khuôn mặt cũng không còn vui cười đứng dưới bóng cây nhìn qua vô cùng âm trầm: “Mỹ nhân Tư Tư, cậu không muốn biết vì sao chú hai nhà cậu, muốn cậu mang thai mười tháng sinh ra Tiểu Bảo để làm gì sao?”

Lần nữa nghe thấy lời nói ấy bầu không khí cũng lại lần nữa yên tĩnh, nhóm người Đại Hắc mắt to trừng mắt nhỏ không dám tin tưởng. Ngay cả Chu Hành cũng ngây dại, Đại Hắc ở bên cạnh Chu Hành ngây ngốc đẩy hắn một cái: “Nè, nhéo tôi một cái, tôi đây đang nằm mơ sao?”

Hai người họ đều như vậy thì càng đừng nói đến bốn người Bạch Luyện Phi, Chương Chính Tề, Tô giác và cục trưởng Tô, đạo trưởng Mao Mao trời sinh có một khuôn mặt ngốc nghếch cho nên dù hắn có khiếp sợ hay không thì cũng hoàn toàn không thể nhìn ra được.

Khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Thiên Lí hiện lên vẻ kinh hoàng, đôi tay đang rũ bên người đều run lên nhè nhẹ, trong lòng liều mạng nói với chính mình, nhanh chóng chạy lên lấp kín cái miệng tên kia lại, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trường Tư, tứ chi của hắn đã nhanh chóng cứng đờ không thể di chuyển.

Trong lòng tràn ngập biểu cảm thống hận khiếp sợ của Lâm Trường Tư, y kêu gào cả đời cũng sẽ không tha thứ cho hắn; cả đời cũng không muốn nhìn thấy hắn; trái tim Lâm Thiên Lí đau đến thắt chặt, sương đen quanh thân đình chỉ quay cuồng, một thoáng yên tĩnh này ở trong đầu hắn trở thành thời gian vô hạn, mỗi phút mỗi giây đều là giày vò.

Lâm Trường Tư im lặng càng lâu thì trái tim của hắn càng thêm nguội lạnh, lông mi không ngừng run rẩy tựa như một con bướm bị gãy cánh, hắn đau khổ nhắm chặt đôi mắt nhẹ nhàng cúi đầu. Hắn chỉ có thể ở trong lòng không ngừng an ủi chính mình, tuy rằng cách thức này không phải như hắn mong muốn, thế nhưng hắn luôn không nói thành lời hiện giờ đã có người thay hắn nói ra.

Lâm Trường Tư nhìn Lâm Thiên Lí đang cúi đầu,  y vẫn chưa từng thấy qua một người như chú hai sẽ mang theo biểu cảm kinh hoàng thất thố như vậy, ở trong lòng y, chú hai là một người vô cùng cao ngạo lạnh nhạt, mạnh mẽ đến mức không gì không làm được, khuôn mặt lạnh lùng nhưng vẫn luôn ẩn hiện một chút ôn nhu, đối với người thân thì hết mực săn sóc, bất kể là gặp phải chuyện gì thì chỉ cần có chú hai ở bên, y sẽ không còn phải sợ nữa.

Lâm Trường Tư cười khẽ thì ra chú hai cũng sẽ có lúc mềm yếu như vậy, hoặc có lẽ là do trước đây trong lòng y đã thần thánh hóa chú hai. Thật ra là người bất kể có mạnh đến đâu thì bên trong nội tâm cũng sẽ có chỗ vô cùng mềm mại, chỉ cần chạm nhẹ một chút toàn thân khôi giáp đều trở nên thối rửa thất bại thảm hại.

Lâm Trường Tư nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lâm Thiên Lí, đôi mắt nhìn vào Mạch Linh đang đỡ lấy Lan Nạp hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng: “Nói thật tôi rất muốn biết vì sao.”

Đôi mắt Mạch Linh sáng ngời vừa muốn nói ta kể với cậu thì Lâm Trường Tư đã nhanh chóng quay đầu nhìn về Lâm Thiên Lí nói tiếp: “Tôi rất muốn biết vì sao chú hai không chịu kể quá khứ của chú cho tôi biết; muốn biết vì sao chú hai lại muốn cưới tôi; muốn biết vì sao chú hai không chịu nói với tôi rằng tôi có thai; có quá nhiều chuyện tôi không biết mà chuyện tôi muốn biết cũng quá nhiều.”

Đầu y chậm rãi cúi xuống thanh âm cũng trở nên nhỏ nhẹ: “Mấy vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn ở trong lòng tôi mãi không chịu đi, nó khiến tôi càng lúc càng nghi ngờ; càng ngày càng bất an; càng lúc càng khó thở; rõ ràng có thể cảm nhận được sự vui vẻ hạnh phúc thế nhưng chỉ trong nháy mắt lại cảm thấy vô cùng thương cảm khổ sở.”

Nhớ đến bản thân đã từng đau khổ đến mức ngủ cũng rơi lệ, Lâm Trường Tư ôm ngực hít sâu một hơi, Lâm Thiên Lí ở bên cạnh nghe y nói trong lòng cũng thống khổ tự trách không dám ngẩng đầu. Hắn không biết sự che giấu của mình sẽ làm cho bé ngoan đau khổ đến vậy, hắn vẫn luôn cho rằng bé ngoan được chính mình yêu chiều đến vui vui vẻ vẻ là được, bởi nếu bé ngoan cũng thương tâm thì làm sao hắn có thể vui vẻ? Cho nên mọi chuyện phiền lòng cứ để mình hắn gánh vác. Thế nhưng hắn đã quên mất, người có tâm sẽ tự nghĩ tự hỏi không phải ngươi muốn y vui thì y sẽ vui.

Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm tự trách của Lâm Thiên Lí cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy cân bằng thỏa mãn mới chịu thu liễm cảm xúc, gương mặt dần dần trở nên bình tĩnh kiên định, đôi mắt vừa nhấc đối diện với đôi mắt vội vàng muốn nói của Mạch Linh, duỗi tay nửa ôm lấy eo Lâm Thiên Lí: “Tôi biết mấy vấn đề này anh có thể nói cho tôi biết. Thế nhưng so với đáp án từ trong cái miệng một kẻ bị bệnh tâm thần như anh, thì tôi càng muốn đáp án từ chính miệng của chú hai hơn, cho nên anh câm miệng đi!”

Vốn dĩ Lâm Thiên Lí đã làm tốt chuẩn bị xả thân chịu chết thì đột nhiên nghe thấy câu nói này của Lâm Trường Tư, lập tức kinh ngạc ngẩng đầu mắt phượng hẹp dài đều trợn tròn tựa như mắt mèo, tràn đầy vui vẻ không dám tin.

Lâm Trường Tư nhìn biểu cảm trên mặt Lâm Thiên Lí trong lòng hừ mạnh một tiếng, em là cố ý nói chậm như vậy đó, hứ, em phải cho chú cảm nhận được nỗi giày vò em từng phải chịu! Đây là bài học chú dám lừa em đó.

Mạch Linh bị y lừa một vố tức đến ngứa răng, bản thân cố gắng giữ bình tĩnh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười trừ: “Không ngờ mỹ nhân Tư Tư cũng có thể nhanh mồm dẻo miệng như vậy. Hừ, hôm nay các ngươi may mắn gặp được lão Chương với tên nhóc nhà quê này, khuất nhục của hôm nay ngày sau Mạch Linh sẽ trả đủ.”

Đại Hắc quét mắt nhìn gã, tên này một thân màu mè còn giả vờ văn thơ? Hắn nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn nhịn không được hừ nhẹ một tiếng châm chọc: “Trả thù thì trả thù còn làm ra văn vẻ cái gì? Bị Tiểu Phụng Tiên(1) nhập à?”

(1) :Bà là một danh kỹ nổi tiếng nhất ở thời Dân quốc.

Mạch Linh một bộ tiểu bạch kiểm tức đến hộc máu, vừa muốn đáp trả thì Lan Nạp treo trên người gã giãy giụa đứng thẳng dậy, hắn che lại nơi bị Lâm Thiên Lí rót vào oán khí, chịu đựng đau đớn khí huyết quay cuồng toàn thân, nhìn chằm chằm vào đáy mắt Lâm Thiên Lí, đã xé rách mặt nạ thì không còn cái gì để nói nữa, hắn cắn chặt răng: “Nhị gia, ngày nào đó gặp lại những gì ta thiếu ngươi ta sẽ trả hết, những gì ngươi thiếu ta, ta cũng sẽ đòi lại! Đây chính là lời thề.”

Nói xong hắn nâng cánh tay bị gãy hướng về phía cánh tay còn hoàn hảo, sau đó lập tức nghe thấy một tiếng rắc, bàn tay kia cũng bị chặt đứt, Mạch Linh bị dọa đến ngây người. Hai tay của hắn rủ tại bên người mềm như bông, thế nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên Lí, tiếp đó hắn nhắm mắt nhẹ nhàng đẩy Mạch Linh ở bên cạnh: “Đi!”

Mạch Linh thấy hắn cắn răng hồi lâu chỉ đành bất đắc dĩ cất bước nhảy vào rừng cây, nhóm người Lâm Thiên Lí tự nhiên không có khả năng thả hổ về rừng lập tức đuổi theo, đột nhiên trong rừng cây có vô số thi quỷ nhảy ra chặn đường, những con thi quỷ kia chính là những cô gái đã bị hai người kia sát hại vài tháng trước.

Đây đều là những con quỷ thấp kém, không quá hai phút nhóm người Lâm Thiên Lí đã giải quyết xong, mà Mạch Linh cùng Lan Nạp cũng sớm biến mất trong rừng cây.

Đạo trưởng Mao Mao ngồi xổm bên người thi quỷ sờ sờ một chút, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi: “Phấn hoa thi vũ, lai lịch không nhỏ.”

Chương 75.

[BLST] Chương 29 – 01:

Chương 29 – 01:

Hội thể thao quy định mỗi một hạng mục; mỗi một lớp đều phải có hai người tham gia, vì vậy dựa trên ba khối thống kê thì học sinh tham gia sẽ vô cùng nhiều, lịch thi đấu so với cấp hai còn dày hơn đoán chừng phải tốn hai ngày.

Dụ Đông tham gia ném rổ, chạy tiếp sức 4x400m cùng với thi đấu cầu lông, sau khi trông thấy lịch thi đấu Trương Kính lập tức trầm trồ: “Hay quá đi mỗi ngày thi đấu một môn.”

“Mỗi một trận cần phải đấu vài hiệp.” Dụ Đông biện hộ.

Hạng mục Trương Kính tham gia so với Dụ Đông còn nhiều hơn, ngoài ra còn có thi đấu bóng bàn mà hắn giỏi nhất. Hắn nghĩ bản thân mình ít nhất cũng có thể nằm trong top 3.

“Đi xem thi đấu không?” Trương Kính hỏi Dụ Đông: “Coi Tống Phong Phong chạy bộ, lát nữa nó sẽ thi chạy vòng loại 1000m. Hiện tại mấy giờ rồi nhỉ?”

So với Trương Kính, Dụ Đông ở trong lớp học kỳ thật có chút quái gở. Trước đây học cấp hai cậu ngồi cùng Tống Phong Phong và Trương Kính, nhân duyên của hai người này đều rất tốt bạn bè thường xuyên đến tìm một trong hai người họ tán gẫu, vì vậy có đôi khi Dụ Đông cũng sẽ tham gia trò chuyện với bọn họ.

Nhưng hiện tại bạn ngồi cùng bàn là Trịnh Tùy Ba. Mà cả hai người đều thuộc loại hình tự cao tự mãn, Trương Kính cho rằng bọn họ tuy không cùng người ngoài nói chuyện suốt một tuần song vẫn có thể sống rất tốt.

Có rất nhiều chuyện của Dụ Đông mà Trương Kính không biết, tựa như sâu trong lòng cậu cất giấu một bí mật nào đó ngoại trừ Tống Phong Phong thì không ai biết được. Thế nhưng Trương Kính vẫn rất yêu mến Dụ Dông. Dụ Đông cùng hắn và những người xung quanh bọn họ không giống nhau. Cảm giác không giống này làm cậu có vẻ rất đặc biệt, cũng vì vậy mà rất có ý tứ.

Tống Phong Phong trộm đi tìm Trương Kính bảo hắn có rảnh thì dẫn Dụ Đông đi chơi nhiều một chút. Mày phiền quá đi — Trương Kính trả lời Tống Phong Phong: “Nó là bạn của mày cũng là bạn của tao .” Hắn nói: “Dựa vào chỉ số thông minh thì khoảng cách giữa tao và nó so với mày còn gần hơn, cho nên tao không cần mày nhắc.”

Lúc ấy Tống Phong Phong đã cười ha hả.

Nghe thấy đề tài của Trương Kính, Dụ Đông buộc miệng thốt ra: “Còn mười phút nữa là bắt đầu.”

“Chúng ta đứng đây đợi nó khẳng định lát nữa nó sẽ chạy đến.” Trương Kính tiếp tục lật lịch thi đấu: “Hôm nay nó còn thi gì nữa?”

“Mười một giờ thi đẩy tạ.” Dụ Đông trả lời: “Buổi chiều ba giờ và bốn giờ hai mươi thì thi chạy tiếp sức với đứng im nhảy xa.”

Trương Kính khâm phục: “Trí nhớ của cậu thật tốt vậy tôi thi chạy 400m lúc mấy giờ?”

Dụ Đông: “……..Không biết.”

Trương Kính: “Cậu có thể thuận tiện nhớ luôn cả tôi không? Đừng có chỉ nhớ mỗi Tống Phong Phong……”

Dụ Đông híp mắt nhớ lại, phát hiện khi nào thì bắt đầu thi đấu cầu lông cậu cũng không nhớ, nhanh chóng giật lấy tờ lịch thi đấu cùng nghiên cứu với Trương Kính.

Trên hội trường truyền đến thanh âm của Ngô Đồng, hiện tại ở trên vạch xuất phát thi chạy 1000m nam vẫn chưa xuất hiện bóng dáng Tống Phong Phong, Dụ Đông cùng Trương Kính ngây ngốc đến nhàm chán ở trong lều trại tìm được cờ cá ngựa đặt lên mặt đất chơi.

Người trong lều trại không nhiều lắm, có người đi kiểm tra, có người đi mua thức ăn, Tôn Vũ Dương cùng với vài người bạn học ở lại lều trại, đầu khổng tước thật lớn kết hợp với bộ phận con sứa màu hồng phấn được đặt ở phía sau bọn họ.

“Cậu là người trong hiệp hội nhiếp ảnh?” Có bạn học trông thấy vỏ bảo vệ máy ảnh của Trương Kính thì tò mò thò qua.

“Không phải chỉ là thú vui.” Trương Kính có chút kiêu ngạo: “Tôi là phó hội trưởng hiệp hội tiêu bản sinh vật.”

Tôn Vũ Dương: “À, thầy có nghe qua đó là hiệp hội được thành lập không lâu đã phải giải tán.”

Trương Kính: “Thưa thầy, tuy rằng da mặt em dày nhưng mà em cũng cần mặt mũi.”

Chỉ hai người chơi cờ cá ngựa thì không vui vì vậy Trương Kính cùng Dụ Đông lôi kéo Tôn Vũ Dương và một bạn học khác đến. Chơi một hồi thì đã đến lượt Tống Phong Phong thi chạy, lúc bắt đầu hắn còn chưa dẫn đầu nhưng vào lúc chạy đến vòng thứ hai hắn đã gia tăng tốc độ, tựa như một cơn gió thành công đạt hạng nhất năm nhất.

Trương Kính cùng Dụ Đông vô cùng tập trung vào trò chơi thẳng đến khi người dẫn chương trình thông báo: “Vòng loại 1000m nam đã kết thúc…”hai người mới bừng tỉnh.

Trương Kính: “…….Bỏ đi, chơi tiếp vậy.”

Dụ Đông: “Ừ.”

Hai người lần nữa trầm mê vào việc ném xúc xắc. Tống Phong Phong trở về lều trại lớp mình, Ngô Đồng cũng từ sân khấu đi xuống rót nước. Hang mục Ngô Đồng tham gia bắt đầu vào ngày mai, hôm nay chủ yếu là ngày hắn phải ở trên sân khấu cầm lấy microphone. Vì vậy ai nói chuyện với hắn, hắn đều im lặng xua tay tựa hồ muốn dưỡng sức. Nhưng khi trông thấy Trịnh Tùy Ba đang cầm lá cờ ban nhất đi trên đường băng, thì hắn lập tức đứng ngồi không yên uống hai ngụm nước sau đó tiến lên.

Tống Phong Phong ngồi trong lều trại nghỉ ngơi một chút rồi lại lần nữa xuất phát đến nơi thi nâng tạ. Đi đến địa điểm thi đấu nâng tạ hắn cuối cùng cũng trông thấy Dụ Đông cùng Trương Kính ở trong một đám người. Dụ Đông quá mức chói mắt cho nên khi ở chỗ đông người hắn cũng có thể liếc mắt một cái là thấy cậu. Tống Phong Phong bất chợt không kiềm được mà nở nụ cười.

“Lúc nãy tao thi đấu tao thấy tụi bây không đến cổ vũ cho tao, ngược lại tao thấy tụi bây đang ngồi trên mặt đất chơi cờ.” Hắn nắm lấy camera của Trương Kính: “Vì vậy đã bỏ lỡ không chụp được tư thế oai hùng của tao!”

“Anh hai, camera này của tao là cuộn Film, một cuộn chỉ chụp được mấy bức ảnh cho nên rất quý đó.” Trương Kính bắt đầu chơi xấu: “Tao là muốn tiết kiệm cuộn film để chụp hình mày ở cùng với Dụ Đông á.”

Tống Phong Phong nhướng mày bỏ qua cho hắn. Dụ Đông cùng Tống Phong Phong đều tham gia thi chạy tiếp sức 4×400 vào buổi chiều, hơn nữa hai người vừa lúc rút thăm phân đến cùng một tổ đội. Tống Phong Phong đối với an bài của Trương Kính vô cùng hài lòng: “Anh hai mời mày uống trà sữa.”

Địa điểm thi đấu nâng tạ không có bất cứ thứ gì che nắng. Dụ Đông cùng Trương Kính đều dùng áo khoác đồng phục mùa đông che đầu, nhưng cho dù là thế thì khuôn mặt của Dụ Đông cũng bị phơi đến đỏ bừng. Hiện tại cậu chỉ hy vọng trận đấu có thể kết thúc trước khi cậu bị phơi đến tróc da.


Tuyển thủ tham gia thi đấu nâng tạ vô cùng cường tráng, Tống Phong Phong đứng ở bên trong nhìn qua có vẻ thật gầy: “Ban của nó không đủ người báo danh nâng tạ nên nó đã ghi danh vào.” Trương Kính tìm vị trí cùng góc độ tốt chụp cho Tống Phong Phong hai bức: “Tôi đoán ngay cả hạng 5 cũng không đến.”

Vừa dứt lời khóe mắt hắn chợt lóe lên tia sáng từ camera trong đám người theo dõi ở đối diện. Trương Kính theo bản năng nhìn chăm chú về hướng đó ngay lập tức đã phát hiện ở đối diện thực sự có một cái máy ảnh, hơn nữa còn là máy ảnh kỹ thuật số chứ không phải máy ảnh film nhựa giống hắn.

Hắn sửng sốt trong chốc lát rồi đột nhiên phản ứng lại: Camera không phải nhắm về phía mình mà là Dụ Đông ở bên cạnh. Hiệp hội nhiếp ảnh ở trường Trung Học ba rất có tiếng trong thành phố và cũng đạt được rất nhiều giải thưởng, còn thường xuyên tham gia các hoạt động hiệp hội nhiếp ảnh thành phố. Họ cũng được chấp thuận chụp ảnh tại các sự kiện có quy mô lớn ở trong trường. Nhưng dần dần hiệp hội nhiếp ảnh bắt đầu rao bán hình ảnh của những người nổi tiếng trong trường, sau đó bị trường học bắt được và phê bình rất nhiều lần.

Hiển nhiên mục tiêu chụp hình bọn họ lúc này là Dụ Đông. Trương Kính biết Dụ Đông không thích bị người vây quanh và chụp ảnh. Hắn nhanh chóng kéo lấy đồng phục trên đầu Dụ Đông giúp cậu che cả khuôn mặt của mình: “Cẩn thận đừng phơi nhiều quá kẻo bị tróc da.”

Dụ Đông cầm lấy tay áo đồng phục đặt ở dưới mũi che đi phân nửa khuôn mặt. Không quá bao lâu camera ở phía đối diện đã lặng lẽ biến mất. Tống Phong Phong cũng kết thúc thi đấu nâng tạ, hắn thậm chí còn không thể lọt vào top 8.

Gần 12 giờ trưa cuối cùng cũng đã đến cuộc thi chạy nước rút 200m nam. Ba người đi mua thức ăn sau đó ngồi dưới gốc cây gần sân khấu ăn uống. Trịnh Tùy Ba đang đứng ở vạch xuất phát làm chuẩn bị, hắn mặc bộ đồ thể dục nhìn qua cùng ngày thường không giống nhau rất có tinh thần.

Dụ Đông cẩn thận quan sát sau đó phát hiện trên mặt gã còn có một tờ giấy dán hình con sứa. Dụ Đông: “……” Cậu không khỏi nhớ đến lời bình của Ngô Đồng.

Miếng dán con sứa là của một bạn nữ trong lớp mua được trong văn phòng phẩm, hi hi ha ha mà hướng đến cánh tay và mặt hắn dán lên nói rằng dùng để cường hóa hình tượng linh vật của lớp. Cho đến bây giờ Dụ Đông cũng không hiểu vì sao lại lựa chọn con sứa làm linh vật.

Tính cách của Trịnh Tùy Ba thật quá tốt. Cậu nghĩ, ai cũng có thể tìm hắn chơi và ai cũng có thể đem hắn ra trêu đùa. Thật lòng mà nói cậu cũng có chút hâm mộ hắn tựa như cậu hâm mộ Tống Phong Phong và Trương Kính.

Ngô Đồng từ bên kia đường băng chạy đến vỗ vỗ bả vai Trịnh Tùy Ba nói câu gì đó. Giây tiếp theo người có tính cách tốt – Trịnh Tùy Ba lập tức nổi giận hướng về bóng dáng đang cười lớn chạy đi rống: “Đầu cậu bị hỏng rồi.”

Trương Kính: “Ấy chà, Trịnh Tùy Ba hung dữ như vậy?”

Dụ Đông: “……Ngô Đồng là trường hợp đặc biệt.”

Ngô Đồng trở lại sân khấu từ trong tay đàn chị tiếp nhận microphone: “Hiện tại chạy nước rút 200m nam sắp bắt đầu, tôi sẽ vì mọi người mà làm bình luận viên.”

Dụ Đông phát hiện Ngô Đồng là một người đặc biệt rất thích nói bậy. Đầu tiên hắn dùng tốc độ cực nhanh giới thiệu tuyển thủ có mặt ở trên vạch xuất phát, đến khi tới lượt của Trịnh Tùy Ba thì lại lưu loát sạch sẽ mà nói: “ Đại biểu sứa năm nhất ban một – Trịnh Tùy Ba.”

Trịnh Tùy Ba tức giận đến nhảy loạn: “Câm mồm!” Hắn vừa dứt lời súng lệnh vang lên.

Chương 29 – 02.