Chương 18:
Note: Tùy hoàn cảnh mà mị để anh Long xưng hô với Dụ Đông là anh – cậu và tôi – cậu nha.
Tống Phong Phong tựa hồ không sợ, cười nói: “Anh Long quý nhân bận rộn, không cần phiền phức.”
Anh Long cảm thấy hắn thật không có mắt, đang định tiếp tục mắng vài câu, thì Dụ Đông mở miệng: “Không dám đi theo anh.”
“Vì sao?” Anh Long sửng sốt.
“Sợ lại bị người ta dùng chai nước đập.” Dụ Đông giọng điệu bình tĩnh, cũng không nhìn anh Long, những ngón tay mảnh mai tiếp tục gõ trên bàn phím.
Ánh sáng màn hình máy tính làm mắt cậu sáng lên, nhưng trong đôi mắt đều là một mảnh bình tĩnh, tựa hồ không chút tức giận vì chuyện đã xảy ra trước đây, mà giống như đang kể một câu chuyện xưa.
Anh Long liếc nhìn Tống Phong Phong, Tống Phong Phong cũng nhìn anh Long.
Sau khi Dụ Đông bị đập, Tống Phong Phong đã từng chạy đến quán net Long Hành tìm anh Long. Lúc ấy hắn nổi giận đùng đùng chất vấn anh Long có phải đang làm trò quỷ hay không, anh Long cầm tờ giấy đăng ký ở trên bàn đánh đầu Tống Phong Phong một cái, tiếp đó chậm rì rì xoay người nhìn về phía Mã Tử.
“Hai người đập cậu đã bị tôi giáo huấn.” Anh Long nói với Dụ Đông:”Cậu không hài lòng, thì có thể chặt tay chặt chân ném vào trong biển cho cá ăn, tùy cậu lựa chọn.”
Khi đó, anh Long đã giải thích với Tống Phong Phong rằng: tuyệt đối không phải là hắn cho người ra tay. Hơn nữa sau sự kiện tập kích kia, anh Long cũng chính thức tuyên bố với đám đàn em: cậu chàng đẹp trai đó đang được anh bảo kê, thẳng đến lúc cậu đậu vào trường Thanh Hoa hoặc Bắc đại mới thôi.
Dụ Đông nghìn lần không nghĩ tới anh Long lại kỳ vọng vào cậu cao đến như vậy, lập tức sửng sốt, nửa ngày mới lúng ta lúng túng đáp: “Có, có thể……”
Cậu chỉ là đang giả vờ kiên cường, mãi đến lúc nghe thấy anh Long ở trước mặt cậu nói bâng quơ ‘chặt tay chặt chân’, thì liền biến mất không còn một mảnh.
Anh Long thân mật ôm bả vai của cậu, vỗ nhẹ vài cái: “Có anh Long ở đây, cậu không cần phải sợ gì hết.”
Dụ Đông khẽ nhúc nhích bả vai, im hơi lặng tiếng rời khỏi cánh tay của anh Long.
Anh Long cũng không thèm quan tâm, tay tiếp tục đặt lên bả vai Dụ Đông, xem cậu chơi game.
Lúc Dụ Đông chơi game thì sẽ không nói một lời, còn Tống Phong Phong và Trương Kính lại nói chuyện rất sôi nổi. Anh Long dùng tâm thái thưởng thức sườn mặt của Dụ Đông hơn mười phút, sau đó dần dần cảm thấy nhàm chán, cuối cùng vẫn là xoay người nói chuyện với bọn Tống Phong Phong.
Cảm giác bị người vây xem thật không tốt chút nào, lưng của Dụ Đông tựa như bị kim chích, ngồi cũng chẳng ngồi được. Đàn em của anh Long đối với Dụ Đông tràn đầy tò mò, ban đầu chỉ cảm thấy cậu là một tên đẹp trai, da trắng, học tập cũng không tệ, nhưng sau khi nhìn cậu chơi xong vài trận, thì thật lòng sôi nổi mà xúm lại đây, không hề hé răng, tập trung tinh thần nhìn xem.
Những tầm mắt đó đều mang đến cho Dụ Đông một áp lực thật lớn.
Cậu thật không thích bị người nhìn chằm chằm vào thế này.
Tựa như tất cả bí mật của cậu, về gia đình, về ba mẹ được che giấu dưới biểu cảm lãnh đạm trầm mặc, dần dần bị bại lộ ra ngoài.
Anh Long ngồi ở bên cạnh, Dụ Đông nghĩ cùng Tống Phong Phong nói chúng ta đi thôi, nhưng mà cậu lại không dám lướt qua anh Long để nói.
Trước đây cậu chưa từng để anh Long vào mắt. Một tên du côn, mở vài cửa hàng, nuôi một ít đàn em, cũng chẳng có bối cảnh, vậy cậu cần gì phải sợ?
Nhưng hôm nay cậu sợ.
Bất kể là sự thân mật cổ quái của anh Long đối với cậu, hay là thuận miệng nói ra một câu chặt tay chặt chân để uy cá, đều làm cho Dụ Đông ở tuổi 16 ý thức được, cậu và anh không giống nhau.
Anh Long bận một cái áo không tay màu xám bó sát người, cánh tay và lưng đều là cơ bắp rắn chắc, trên vai trái còn có một hình xăm phức tạp che kín đi xuống tay trái.
Đúng lúc này, anh Long đột nhiên quay đầu. Hắn nhìn vào đôi mắt của Dụ Đông, hai mắt mờ mịt mang theo vài phần sợ hãi, tựa như một con thú nhỏ đang bị chấn kinh.
“Sao vậy?” Anh Long cắn điếu thuốc cười: “Sợ tôi?”
Dụ Đông nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, nhìn vào Tống Phong Phong đang ở phía sau anh Long.
“Đệch mịa(1)!” Tống Phong Phong đột nhiên đứng lên: “Dụ Đông, Trương Kính, các cậu ký tên vào đơn của cô Đồng chưa?”
( 扑街[pū jiē]: quảng đông đọc là pok gaai , một từ áp dụng cho những lời nói đùa giữa mọi người hoặc bạn bè, bắt nguồn từ tiếng quảng đông. Mị không biết dịch như nào nên để ‘đệch mịa’ sợ hỏi ba thì ba nói mị chữi thề rồi gõ đầu mị .)
Trong nháy mắt Dụ Đông đã hiểu rõ dụng ý của Tống Phong Phong. Ánh mắt sợ hãi của cậu cũng lập tức trở nên dày đậm: “Tôi vừa mới nhớ ra. Cậu ký chưa?”
Tống Phong Phong lo lắng, một tay túm lấy cổ áo của Trương Kính, một tay cầm mũ lưỡi trai, đối với anh Long liên tục khom lưng xin lỗi: “Anh Long, bọn em đi về ký tên trước. Đều đã quên hết, xong rồi xong rồi, hôm nay cần phải ký tên xác nhận, bằng không sẽ không báo cáo lên được……”
Không ai trong số họ nói vì sao phải ký tên –– vốn dĩ không có bất kỳ nội dung nào yêu cầu ba người bọn họ ký hết –– nhưng anh Long lại vô cùng quan tâm: “Làm sao thi xong rồi trí nhớ cũng trở nên kém? Các cậu cần phải nâng cao trí nhớ hơn chứ. Ký tên xong lại quay về chơi.”
“Không cần tiền?” Tống Phong Phong đi được vài bước, lại vội vàng quay đầu hỏi một câu.
Anh Long cuối cùng cũng bật lửa châm điếu thuốc ở trong miệng. Hắn nở nụ cười sâu xa: “Không cần tiền! Muốn đến thì đến.”
Tống Phong Phong vẫn luôn cúi người gật đầu, thẳng đến khi kéo Dụ Đông cùng Trương Kính ra khỏi quán net.
Trương Kính có chút khó hiểu: “Ký cái gì?”
Tống Phong Phong không quan tâm đến hắn, quay đầu đem mũ lưỡi trai đội lên đầu Dụ Đông: “Sao cậu chảy nhiều mồ hôi vậy?”
Đứng ở trên đường, Dụ Đông cảm thấy có chút lạnh: “Không khí không tốt, hô hấp khó khăn.” Cậu tùy tiện viện cớ.
Trương Kính phát hiện sắc mặt của cậu tái nhợt, vô cùng lo lắng: “Chảy nhiều mồ hôi như vậy, có phải thận hư rồi không? Gần đây có mất ngủ, mơ nhiều, tay chân lạnh lẽo, tiểu nhiều tiểu gấp…..”
Vì để chẩn đoán chính xác cho Dụ Đông, Trương Kính nắm tay hai người lôi kéo đến phòng khám. Dụ Đông vừa rời khỏi quán net, không còn đổ mồ hôi tinh thần cũng tốt hơn nhiều, ba người ở lại nhà Trương Kính ăn xong bữa trưa rồi lại tán gẫu, một lần nữa tinh thần phấn chấn bừng bừng.
Cuối cùng bọn họ không đến quán net Long Hành, ngày thường không phải ở phòng Trương Kính chơi game thì đánh bài. Dụ Đông phát hiện ba của Trương Kính là một đọc giả trung thành của ‘phần mềm phổ biến’, vào lúc Tống Phong Phong cùng Trương Kính chơi game, cậu liền ngồi trên mặt đất, đọc từng cuốn tạp chí cũ.
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ lật xem mấy tin quảng cáo hoặc bản tin liên quan đến di động đời mới, nghĩ đến sau này Tống Anh Hùng có thể thông qua điện thoại vệ tinh liên hệ với Tống Phong Phong, cậu liền yên lặng ghi lại dòng máy.
Vài ngày trôi qua, cậu đã xem xong tạp chí mấy năm gần đây, Tống Phong Phong cùng Trương Kính cũng đã chơi chán.
Ba người mang theo đồ nghề, uyển chuyển cự tuyệt Trương Mạn đi theo, như cũ loạn choạng loạn choạng đạp hai chiếc xe đạp, chạy ra bãi biển để tắm.
Rất ít trẻ em sống ở ven biển mà không biết bơi.
Nhưng đối với bọn họ mà nói, ‘sẽ’ bơi lội cùng ‘hiểu’ bơi lội ở trong biển là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Những đứa trẻ đã quen với việc bơi lội ở bể và sông nước thì không thể hấp tấp nhảy xuống biển. Trước khi Dụ Đông đi ra biển, Trương Kính cùng Tống Phong Phong không ngừng lặp đi lặp lại giảng cho cậu đủ loại chuyện cần phải chú ý.
Nơi bọn họ đến là một bãi biển ít người qua lại ở phía bên kia thành phố. Bờ đê bị sập một nửa nổi lên trên biển, Tống Phong Phong chỉ vào con đê nói với Dụ Đông: “Tuyệt đối không được bơi ra khỏi con đê này.”
Dụ Đông gật đầu.
Trương Kính cũng chỉ vào con đê kia: “Cũng không được đến gần bờ đê bị sụp.”
Dụ Đông lại gật đầu.
Nhưng Trương Kính cùng Tống Phong Phong vẫn không yên tâm, cuối cùng trực tiếp nói với Dụ Đông: “Bỏ đi, cậu vẫn là đi theo tụi tôi, không nên bơi một mình.”
Qua con đập chính là hải vực chân chính, sâu thẳm, gió lớn, nguy hiểm. Mà các vùng nông ở phía dưới con đê được bao phủ bởi các tổ biển có độ sâu khác nhau. Hạt cát hư ảo nổi trên tổ biển, từng vòng xoáy nhỏ ẩn hiện trong làn nước, một khi bị cuốn lấy sẽ bị kéo thẳng vào trong tổ biển, cơ bản không thể thoát khỏi. Có đôi khi thủy triều rút xuống, ở chỗ nước cạn từ trong biển nổi lên tổ biển tràn đầy nước trộn cát, không trong không đục, không thể nhìn ra sâu cạn. Người không quen thuộc với hoàn cảnh chỉ nghĩ đây là một vũng nước nhỏ, vào lúc bước vào mới phát hiện có chỗ không đúng –– nhưng khi ấy đã quá muộn.
Mỗi năm cứ đến hạ thu, không biết đã có bao nhiêu người ở trong vùng biển an toàn bị giết bởi tổ biển không hề có tính uy hiếp.
Dụ Đông cởi quần áo, quả nhiên một trong ba người chỉ có cậu là trắng nhất.
Ngay cả Trương Kính cũng tò mò: “Cậu theo chúng tôi đi chơi mấy ngày nay, sau cũng không thấy bị phơi đen.”
Dụ Đông tràn đầy tự tin, cười lắc đầu.
Tống Phong Phong đã lặn xuống biển. Từ nhỏ hắn đã chơi ở vùng biển này, vì vậy đối với khu vực quanh đây vô cùng quen thuộc, lúc này múa tay múa chân nổi lên mặt biển, nhìn Dụ Đông và Trương Kính vẫn chưa xuống biển.
Hắn biết Dụ Đông trắng, nhưng không nghĩ tới toàn thân trên dưới đều trắng nõn.
Ở trong thành phố nhiệt đới của bọn họ, màu da của Dụ Đông là không hề hòa hợp với mọi người.
Buổi tối hôm ấy Dụ Đông cùng Tống Phong Phong xách theo một túi vỏ sò về nhà, dọc theo đường đi không ngừng gãi cổ, cậu cảm thấy vừa đau vừa ngứa.
Ban đầu Tống Phong Phong còn không cảm thấy dị thường, chờ đến khi ăn tối mới phát hiện ở cổ cùng vai của Dụ Đông đều tróc da.
Dụ Đông cùng Chu Lan không hề lo lắng: “Mỗi khi vào biển rồi phơi nắng nó sẽ bị như vậy.”
Tống Phong Phong đau lòng muốn chết: “Thật thảm mà!”
Hắn tìm thấy một lọ thuốc mỡ, bôi cho Dụ Đông một tầng thật dày, căn dặn lúc ngủ nhớ phải nằm sấp, đừng gãi rồi lại bị tróc da. Thuốc mỡ là chất rắn có màu xanh lục nửa trong suốt, thoa lên cổ và vai tràn ra mùi hương thật nồng.
Dụ Đông bị Tống Phong Phong xoa đến ngứa, rúc cổ cười.
“Qua hai ngày lại đi tiếp.” Cậu hứng thú bừng bừng: “Lần sau cậu dạy tôi bắt cá. Tôi nhìn thấy nơi đó có cá nhỏ, lớn bằng ngón tay, bắt về đem nhúng với bột mì cùng với trứng gà, tiếp theo lại mang đi chiên giòn…..”
Chu Lan thường thường nấu mấy món ăn kèm như này cho cậu. Dù sao cũng không phải cá lớn, thân ở trong nước bơi lội gần như trong suốt, xương cá đầu cá cũng rất mềm, chiên ngập dầu là được, bên ngoài có một lớp hỗn hợp bột mì cùng trứng giòn giòn, thịt cá lại mềm, xương cá bên trong cũng giòn. Hương vị đầy đủ, vừa ngon vừa hợp khẩu vị, chỉ cần một đĩa cá chiên nhỏ như vậy là có thể ăn hai chén cháo.
Tống Phong Phong không biết nói cái gì mới tốt: “Cậu đều tróc da.”
“Tôi nói rồi mà, cậu còn không tin. Tôi không đen được.” Dụ Đông cười với hắn, ánh mắt vừa hoạt bát vừa giảo hoạt: “Qua hai ngày là tốt rồi, trước kia tôi đi Hải Nam chơi cũng bị như vậy.”
“Cậu thích thì tôi đi bắt cho cậu.” Tống Phong Phong không đồng ý: “Cậu đừng đi.”
“Muốn đi.” Dụ Đông vô cùng cố chấp.
Tống Phong Phong: “Đi……cũng được. Cậu không được xuống biển, phải mặc áo dài cổ cao, còn phải mang theo cây dù che nắng, chỉ có thể ngồi ở trên bờ bung dù chờ tôi.”
Dụ Đông: “Tôi điên hay sao mà ra biển còn bung dù? Cũng không phải là Trương Mạn.”
Tống Phong Phong không có biện pháp thuyết phục Dụ Đông, quyết định tạm thời chuyển hướng chú ý của Dụ Đông: “Cậu nghỉ ở nhà hai ngày, tôi đi mượn thuyền, mang cậu ra biển câu mực. Không tiếp tục bàn điều kiện nữa, nếu lại bàn tôi sẽ không mang cậu đi.”
Dụ Đông quả nhiên mắc câu. Cậu chưa từng đi câu mực, vì hoạt động mới mẻ lần này, cậu không tiếp tục cố chấp xuống biển làm cho tróc da.
Mà cá rán đều có ăn hằng ngày, Tống Phong Phong đi một chuyến đến bãi biển, là có thể xách một bao cá nhỏ đang nhảy tung tăng.
Thật vất vả chờ triệu chứng tróc da chuyển biến tốt đẹp, Tống Phong Phong thật sự thực hiện lời hứa của mình.
Ngày này hai người ăn tối sớm, vì để tối nay có thể ăn mực mà hai người chỉ ăn lửng bụng.
Hai người cầm cần câu chuyên dụng câu mực, đi đến bến tàu.
Vào lúc đi ngang qua quán ăn khuya Long Ký thì bị anh Long nhìn thấy, không tránh khỏi bị bắt lại hỏi han nửa ngày.
“Anh đi cùng các cậu!” Anh Long ôm lấy bả vai Dụ Đông: “Anh rất lợi hại.”
Tống Phong Phong cùng Dụ Đông từ chối cả buổi, cuối cùng cũng thoát khỏi anh Long.
Người đưa thuyền cho Tống Phong Phong là họ hàng xa của hắn. Làng chài ít người, nếu như tỉ mỉ tìm hiểu các mối quan hệ của thế hệ trước, thì sẽ phát hiện mỗi người bọn họ đều có quan hệ họ hàng.
Động cơ sau thuyền vang lên, thuyền nhỏ hướng về mặt biển lao đi.
Lúc này đã là chạng vạng, bầu trời chưa tối hoàn toàn. Con thuyền đánh cá ở vùng biển gần bờ từ từ về cảng, trên mặt biển trải dài tiếng sáo kêu.
Trời cùng biển dựa vào những con thuyền xa xôi nơi kia làm dãy phân cách, lọt vào trong tầm mắt đều là màu vàng hồng.
Tống Phong Phong quay đầu nhắc nhở Dụ Đông kiểm tra bếp cồn, phát hiện Dụ Đông đang ngồi nhìn một con thuyền xa xa đang nhập cảng.
Cậu chuyên chú mà dịu dàng, ánh mắt đuổi theo một con hải âu bay qua con thuyền đánh cá.
Ánh nắng màu vàng hồng soi lên khuôn mặt cậu tựa như một lớp nhung.
“Dụ Đông.” Tống Phong Phong nhìn cậu trong chốc lát, có chút ngượng ngùng quay đầu, nhưng rất nhanh lại nói: “Về sau trông thấy anh Long cậu không cần quan tâm đến hắn. Hắn…… Hắn không bình thường.”
Dụ Đông dời lực chú ý về phía Tống Phong Phong: “Không bình thường?”
Tống Phong Phong dường như cho rằng lời nói kế tiếp của hắn sẽ rất khó nói ra.
“Có người nhìn thấy hắn ở quán bar sờ mông đàn ông.” Hắn nhỏ giọng.
Dụ Đông nửa kinh ngạc nửa mờ mịt:” Ồ?”
Tống Phong Phong: “Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Dụ Đông: “Hình như…… không phải quá hiểu. Vì sao sờ mông đàn ông?”
Tống Phong Phong đành phải gọn gàng dứt khoát: “Có vẻ hắn thích đàn ông.”
Dụ Đông mở to hai mắt, tựa hồ muốn cười nhưng lại không cười: “À…..”
Ánh nắng đem biểu cảm của Dụ Đông chiếu đến rõ ràng. Nhưng Tống Phong Phong không biết cậu thật sự không hiểu hay là làm bộ không hiểu.
Tống Phong Phong có chút nóng nảy, ngoắc ngoắc ngón tay, làm Dụ Đông đến gần chính mình: “Giải thích như thế nào đây……”
Hắn ghé vào bên tai Dụ Đông nói nói vài câu.
Dụ Đông: “…….”
Tống Phong Phong: “Hiểu rồi chứ!”
Dụ Đông vẫn còn thất thần, biểu cảm trên mặt cổ quái, cuối cùng giống như nín không được cười một tiếng: “Còn, còn có thể như vậy?”
Cậu nhanh chóng đỏ mặt, từ cổ đến lỗ tai rồi lại đến gương mặt cùng cái mũi, tất cả đều vì lời nói ban nãy của Tống Phong Phong mà ửng đỏ.
Tống Phong Phong chỉ có thể làm bộ chính mình kiến thức rộng rãi: “Cậu nghĩ đi!”
Hắn nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, Dụ Đông không hề chú ý nhanh chóng vỗ vỗ gương mặt.
Quá nóng.





