Đại hội thể thao cao trung ba có không ít hạng mục thi đấu đặc sắc, ngoại trừ các cuộc thi cạnh tranh cần có nhóm giáo viên tham gia thì cuộc thi chạy bền nam 5000m nữ 4000m cũng là một cuộc thi rất có ý tứ. Bởi vì đường băng nằm ở bên ngoài khuôn viên trường.
Trên thực tế hai hạng thi đấu này có tên là ‘Định hướng nam/nữ chạy bền’ được trường cao trung ba thiết kế lại dựa trên các hoạt động liên quan đến vận động việt dã định hướng. Tuyển thủ dự thi sẽ mang theo la bàn và bản đồ xuất phát hơn nữa còn phải ở trong sáu địa điểm trên bản đồ tìm kiếm đồ vật tương ứng, sau đó một vòng rồi một vòng chạy về đích.
Mỗi năm định hướng chạy bền đều có một đoạn đường được thiết kế ở bờ biển, có học sinh vô cùng yêu thích đoạn đường này nhưng cũng có người dị thường chán ghét đoạn đường đó: Ở trong thành thị nhiệt đới cho dù đã là tháng 11 thì vẫn như cũ nóng đến lợi hại. Địa điểm huấn luyện được bố trí ở trên sân thể dục, sau khi Trương Kính nhận được thông báo lập tức hẹn Quan Sơ Dương tan học xong thì đến đó.
Dọc theo đường đi Quan Sơ Dương còn đang hỏi hắn tình hình hoạt động của hiệp hội sinh vật tiêu bản, Trương Kính vỗ vỗ ngực: “Dụ Đông viết rất tốt! Tôi đã xem qua đặc biệt bay bổng!”
Quan Sơ Dương: “Lát nữa đưa cho tôi xem nhé.”
Trương Kính nói cho cô biết hiệp hội sắp sửa nghênh đón thành viên mấu chốt thứ tư Tống Phong Phong, vốn dĩ Quan Sơ Dương đang mặt ủ mày chau vừa nghe thấy tin này thì lập tức vui vẻ trở lại. Căn cứ quy định của trường học, học sinh chỉ cần nộp giấy lên trường học sau khi được phê duyệt thì có thể thành xã đoàn. Nhưng muốn xin hoạt động kinh phí cho xã đoàn thì cần có bốn người trở lên, nếu như không có hoạt động kinh phí thì trong học kỳ đó xã đoàn không thể tổ chức hoạt động, học kỳ sau xét duyệt sẽ bị xoá bỏ tư cách xã đoàn.
Mà sau khi Tống Phong Phong gia nhập vậy thì hiệp hội tiêu bản sinh vật của Quan Sơ Dương có thể chính thức hướng về phía trường học xin kinh phí.
“Nếu kế hoạch hoạt động được viết tốt thì đại khái một học kỳ có thể xin được một ngàn nhân dân tệ.” Quan Sơ Dương nói: “Danh ngạch(1)có hạn…..”
(1): có nghĩa là slot á mọi người nhưng mình không biết từ chính xác của tiếng việt.
Cô lại lần nữa mặt ủ mày chau. Hai người đi đến sân tập hợp không lâu lúc sau thì thầy giáo tuyên bố bắt đầu giảng dạy qui tắc thi đấu cùng tiến hành huấn luyện.
Trương Kính: “Người vẫn chưa đến đủ mà.”
Thầy giáo: “Đã đủ rồi chỉ có chín người các cậu.”
Trương Kính: “…..Năm nhất cao trung không chỉ có chín ban!”
Thầy giáo: “Hạng mục thi đấu này là tự nguyện tham gia không có bắt buộc. Lúc trò báo danh không biết sao?”
Trương Kính: “……”
Lớp phó học tập thật sự hại chết hắn rồi.
Quan Sơ Dương háo hức một lòng muốn thử vì vậy lắng nghe vô cùng nghiêm túc. Cô đã từng tham gia hoạt động định hướng tại trại hè và rất thích nó. Sau khi thầy giáo kết thúc giảng dạy, hắn đã đưa cho mỗi người một tờ lịch trình thi đấu trong đó còn liệt kê một số việc cần lưu ý. Trương Kính một bên xem một bên cùng Quan Sơ Dương trò chuyện: “Năm nhất chỉ có hai người chúng ta tham gia cho nên hai ta phải nâng đỡ lẫn nhau.”
Quan Sơ Dương: “Ừ.”
Trương Kính nhịn không được lại lắm miệng: “Quan Sơ Dương, cậu không thấy hai chúng ta rất có duyên phận sao? Cậu thích tiêu bản vừa hay tôi cũng thích. Cậu báo danh tham gia thi chạy bền vừa lúc tôi cũng báo danh tham gia.”
Quan Sơ Dương nghĩ nghĩ: “Đúng không?”
Trương Kính mặt dày: “Đúng vậy. Hỗ trợ lẫn nhau, ah, nâng đỡ.”
Huấn luyện chạy 3000m ngày đầu tiên đã kết thúc, thầy giáo cùng bảy người còn lại đang đứng ở vạch đích chờ đợi Trương Kính cùng Quan Sơ Dương. Trương Kính chạy đến mệt nhưng hắn vẫn miễn cưỡng chống đỡ được. Trước đây tôi còn không thể chạy xong 3000m đâu – hắn tự an ủi chính mình.
Quan Sơ Dương đã chạy xong rồi nhưng nhìn thấy hắn vẫn còn đang ở trên đường băng chạy cho nên đã đi đến cùng hắn cùng nhau đi về phía trước. Trương Kính buồn bực muốn chết vừa rồi mới nói “Nâng đỡ lẫn nhau” nhưng ai cũng không nâng đỡ lẫn ai.
Thật không dễ dàng gì chạy đến vạch đích, hắn nằm trên đường băng không ngừng thở hổn hển. Thầy giáo đi tới hỏi hắn có muốn huỷ bỏ báo danh hay không gã có thể giúp.
“Bạn học Trương Kính lòng dũng cảm của cậu thật rất đáng khen nhưng trò cần phải xem xét tình hình thực tế.” Thầy giáo thành khẩn nói: “Thời gian thi đấu là 10 giờ sáng so với hiện tại còn nóng hơn trò có được không?”
Trương Kính: “Em không được….. Nhưng em sẽ cố gắng!”
Thầy giáo: “Không cần duy tâm như vậy.”
Hắn ta gạch bỏ tên Trương Kính và yêu cầu Trương Kính đi đến dưới bóng cây nghỉ ngơi, không được nằm xoài ở trên đường băng ngăn cản đội điền kinh luyện tập. Quan Sơ Dương ngồi bên cạnh hắn chờ hắn hoà hoãn hơi thở rồi mới chậm rãi mở miệng: “Có phải ngày thường cậu không có tập thể dục?”
“Thật ra tôi có chơi bóng.” Trương Kính đáp: “Bóng bàn.”
Quan Sơ Dương nhìn hắn cười: “Hả? Hình như bạn của cậu đều chơi mấy trò vận động kịch liệt gây cấn, vì sao cậu không tham gia cùng bọn họ?”
Hiện tại Dụ Đông thích chơi bóng rổ Tống Phong Phong thì suốt ngày quanh quẩn trên sân bóng đá, ngay cả lớp phó học tập cũng bị bạn gái lôi đi chơi bóng chuyền. Trương Kính từ trên mặt đất bò dậy ôm lấy đầu gối cẩn thận ngồi ở bên cạnh Quan Sơ Dương. Đây là lần đầu tiên hắn có thể ở một mình cùng Quan Sơ Dương trò chuyện dưới bầu không khí như vậy, hiện tại trong lòng hắn đang cố gắng tìm kiếm đủ loại chủ đề thú vị.
“Tôi cảm thấy chơi bóng rổ cũng khá tốt.” Quan Sơ Dương nhìn mọi người đang ở trên sân bóng rổ: “Nam sinh chơi bóng rổ rất đẹp trai.”
Trương Kính nâng ngón tay hoa lan nói một câu: “Trước đây ngón tay của tôi đã từng bị gãy hiện tại không dám vận động mạnh.” vừa mới nói xong lập tức ngậm miệng.
Quan Sơ Dương quay đầu lại tình cờ trông thấy ngón tay hoa lan hắn chưa kịp thu hồi trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Cậu thật hài hước.” Cô nói.
Trương Kính: “…….” Cả người của hắn đều bay lên.
“Gần đây Trương Kính có phải bị điên rồi không?” Tống Phong Phong một bên ăn mì gà xé một bên hỏi Dụ Đông: “Thật ghê tởm, ngày hôm qua hắn đến tìm tôi cười đến vô cùng ghê tởm.”
Dụ Đông và Trương Kính học chung một lớp cho nên có vài chuyện biết rõ hơn Tống Phong Phong vì vậy chia sẻ với hắn. Sau khi nghe xong Tống Phong Phong lập tức đưa ra kết luận: “Hắn định ở trước mặt Quan Sơ Dương làm diễn viên hài sao?”
Dụ Đông ăn xong trước lấy khăn lau miệng, thuận miệng hỏi hắn: “Đề tối qua làm xong chưa?”
Ngôi sao bóng đá làn da ngâm đen trước mặt cậu vùi đầu vào trong bát mì không hề hé răng. Dụ Đông: “….. Tuần sau thi rồi.”
Tống Phong Phong: “Tôi biết.”
Dụ Đông: “Ba cậu đã về nhà.”
Tống Phong Phong kêu thảm: “Đúng vậy đúng vậy tôi biết rồi.”
Tống Anh Hùng đã hoàn thành xong công việc đánh bắt cá ở trên biển hơn nữa còn quyết định sẽ không đi đâu cho đến mùa xuân năm sau. Mùa đông ra biển đánh bắt cá ngoại trừ vẫn luôn hướng về hải vực nhiệt đới đánh bắt thì ngoài ra rất khó có thu hoạch. Độ ấm nước biển giảm xuống sẽ có rất nhiều cá lặn xuống chỗ sâu tìm kiếm ấm áp, hoặc là di chuyển đến hải vực nhiệt đới. Ra biển không có thu hoạch muốn có thu hoạch thì phải đi xa, nhưng một lần đi xa chính là mấy tháng, vậy cũng đại diện cho việc tết âm lịch không thể về nhà.
Nhóm thuyền viên nói về gia đình và con cái của họ tất cả đều có một loại xúc động. Tống Phong Phong xem như là một đứa con tương đối tốt ở trong cái đám đó, Tống Anh Hùng nghĩ, bởi vì sao? Bởi vì hắn có cách dạy dỗ cho nên Tống Phong Phong mới không đồi bại; không bỏ học; càng không dính đến thói hư tật xấu.
“Cao trung rất quan trọng!” Thuyền trưởng đã nói như vậy.
Thuyền phó Tống Anh Hùng suy nghĩ thật lâu cuối cùng đưa ra quyết định nghỉ ngơi dài hạn. Hắn cũng đã rất lâu không mở cuộc họp gia đình với Tống Phong Phong, hơn nữa năm nay còn là năm nhất cao trung hắn muốn cùng con mình cùng nhau ăn tết.
Thế nhưng sau khi về nhà không được bao lâu thì Tống Anh Hùng phát hiện Tống Phong Phong hiển nhiên càng thích chạy qua nhà Dụ Đông. Một là Chu Lan nấu ăn ngon hai là bên đó có người chơi chung với nó. Tống Anh Hùng có vài lần lén lút đi xem hắn thì phát hiện Tống Phong Phong tương đối rất ngoan. Dụ Đông ngồi vào bàn đọc sách Tống Phong Phong cũng sẽ dọn một cái bàn đặt ở trong phòng Dụ Đông, ở trên vở viết viết vẽ vẽ còn trước mặt là bài thi của Dụ Đông.
“Anh lại chép bài của Dụ Đông?!” Sau khi nhìn thấy rõ ràng Tống Anh Hùng giận tím mặt.
Tống Phong Phong uỷ khuất muốn chết: “Ai chép đâu! Dụ Đông bảo con chép lại tất cả các bước giải của những câu cơ bản rồi nhớ kỹ khẳng định sẽ có trong bài thi.”
Lúc này Tống Anh Hùng mới yên tâm. Dần dần Tống Anh Hùng cũng không đến nhìn lén Tống Phong Phong học tập, cuối cùng thì Tống Phong Phong cũng có thể quang minh chính đại đem truyện tranh được giấu ở phía dưới cuốn vở ra.
Lỗ tai của chú bảy ở cách vách không được tốt cho nên lúc xem TV thì mở rất lớn tiếng, Tống Phong Phong đọc mười mấy trang truyện nhưng lực chú ý không ngừng bị âm thanh truyền từ TV hấp dẫn, hắn nghe đến vô cùng thích thú.
Dụ Đông cơ bản không quan tâm đến hắn một mình im lặng đeo tai nghe học từ đơn. Trên bàn cậu có bật đèn bàn ánh sáng ấm áp chiếu rọi lên mái tóc và khuôn mặt cậu, Tống Phong Phong nhìn chằm chằm hồi lâu nghĩ rằng cái mũi của Dụ Đông rất đẹp so với chính mình cũng không khác biệt bao nhiêu.
Dụ Đông học xong từ đơn đem vở ném cho Tống Phong Phong: “Học thuộc những câu khoanh tròn này nhất định sẽ vượt qua kỳ thi.”
Tống Phong Phong buông truyện tranh ngoan ngoãn cầm lấy cuốn vở sao chép.
“Chép hai mươi lần.” Dụ Đông hung dữ nói: “Chép hai mươi lần là có thể nhớ kỹ phải không?”
Tống Phong Phong: “Khó nói lắm.”
Dụ Đông thật không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao cậu có thể nhớ hết tên các ngôi sao cầu thủ và đội bóng nhiều nơi trên toàn thế giới, nhưng lại không thể nào nhớ được những gì trong sách giáo khoa viết?”
Tống Phong Phong: “Bởi vì tình yêu.”
Dụ Đông: “……” — “Sao cậu có thể yêu người như vậy được?” Trong TV của chú bảy có một ai đó đang la hét đến khàn cả cổ.
Dụ Đông quay đầu hít sâu một hơi tiếp tục giải đề mới môn toán.
