Chương 48: Thêm cơm cho chuột con
Thư Tầm ngay lập tức tìm kiếm thời gian phê duyệt, nghiên cứu này đã tiến hành được một đoạn thời gian rất dài, hẳn là đã có được một số thành tựu nhất định, Thư Tầm vô cùng tò mò, tinh thạch Lam Phách đến cùng là có cái gì đặc biệt, mà khiến cho phần hồ sơ phê chuẩn này trở thành văn kiện khẩn cấp.
Thế nhưng, Thư Tầm chỉ tìm được một tờ danh sách nghiên cứu LP của các nhà phát triển dược phẩm, bất ngờ là trên đó có tên của Thanh Mặc.
Trong lúc hoảng hốt, Thư Tầm bỗng nhiên nhớ đến, ở trong bút ký của Thanh Mặc quả thật đã từng nhắc tới một ít chuyện khai phá nguồn năng lượng mới, thì ra công việc của Thanh Mặc là nghiên cứu khoa học.
Vậy còn Thanh Mông? Ba mẹ Thanh Mông có phải cũng làm công việc liên quan không? Thư Tầm nỗ lực nhớ lại, Thanh Mông có từng nói qua mấy câu liên quan đến lĩnh vực này không? Kết quả là không có, thế nhưng nó cũng đã cho Thư Tầm một chút gợi ý.
Phản ứng của ba mẹ Thanh Mông hình như có chút nhanh. Thanh Mông đã từng nói, bản thân nó sử dụng thuốc từ một năm trước, cũng chính là từ tháng năm, mà dựa vào ghi chép của Thanh Mặc, nhiệt độ thấp xuất hiện lần đầu là vào tháng chín, những dị động ban đầu mà Thanh Mặc ghi lại là từ một năm trước, hơn nữa phải sau khi trải qua một đoạn thời gian thì Thanh Mặc mới bắt đầu sử dụng thuốc hưng phấn.
Như vậy xem ra, ba mẹ của Thanh Mông cũng giống như Thanh Mặc, là nhân viên nghiên cứu khoa học, đồng thời đã phát hiện ra dị thường, hơn nữa còn đưa ra quyết định trước Thanh Mặc một bước, lựa chọn cho Thanh Mông dùng thuốc hưng phấn. Như vậy suy ra, ba mẹ Thanh Mông cũng công tác tại viện nghiên cứu khoa học, hơn nữa chức vụ còn cao hơn Thanh Mặc, cho nên hiểu biết của họ về tinh thạch Lam Phách rõ hơn so với Thanh Mặc.
Vì vậy mới có thể làm ra phản ứng nhanh nhẹn đối với đủ loại dị thường của Thanh Mông, ví như ngăn cản Thanh Mông sử dụng dị năng thuấn di, sau khi phát hiện những người xung quanh biến mất, ngay lập tức cho Thanh Mông sử dụng thuốc, làm Thanh Mông nhớ kỹ không được bại lộ bí mật của mình, dự cảm chính mình về sau sẽ biến mất, mà chuẩn bị thú bông cho Thanh Mông, hơn nữa còn vì nó mà sắp xếp các bước đi kế tiếp…. Tất cả các hành động này, thật sự chỉ có thể giải thích là vì suy nghĩ chu toàn?
Lời giải thích này ở hiện tại xem ra có chút ngượng ép, bởi bây giờ bọn họ rất khó làm ra phán đoán về những hiện tượng siêu nhiên này, mà ba mẹ Thanh Mông vì sao có thể chuẩn bị mọi thứ gần như là hoàn mỹ? Nếu như không phải không biết tên của ba mẹ Thanh Mông, Thư Tầm thậm chí còn muốn đọc lại tài liệu, cẩn thận tìm kiếm danh sách của các nhà nghiên cứu.
Thư Tầm dành ra vài ngày để dọn dẹp tài liệu và suy nghĩ, cuộc sống trên biển vô cùng tẻ nhạt, mà trước mắt bọn họ mới chạy được có một nửa hành trình.
Đêm nay, Thư Tầm trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, bò ra khỏi túi ngủ, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị nhảy xuống giường đi WC, thì đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt đỏ như máu ở dưới giường. Cơn buồn ngủ lập tức bay biến không còn một mảnh, Thư Tầm tức thì xù lông, nhanh chóng lùi về sau, ‘bịch’ một tiếng đụng phải mặt của Dạ Tiền, Dạ Tiền nhạy bén ngay lập tức tỉnh dậy.
Khoảng khắc Dạ Tiền mở to đôi mắt, đôi mắt màu đỏ đột nhiên phóng lên. Sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, màu trắng bắt mắt cũng xuất hiện bên trong tầm nhìn, Thư Tầm phát hiện, thế nhưng là một con thỏ! Một con thỏ có hình thể rất lớn, toàn thân tuyết trắng lại có đôi mắt màu đỏ như máu vô cùng quen mắt!
Thư Tầm còn cho rằng mình đang nằm mơ, cho đến khi ầm một tiếng thật lớn, con thỏ bị đánh bay bởi một quyền của Dạ Tiền, nó đập vào bức tường được làm bằng sắt thép, lúc này Thư Tầm mới lấy lại tinh thần, tỉnh táo trở lại. Sức mạnh của Dạ Tiền là không thể nghi ngờ, con thỏ đụng vào vách tường, sau đó trượt xuống trong vô lực, khóe miệng phun ra máu tươi, ngã vào góc tường không còn nhúc nhích, nhưng mà một giây tiếp theo, ở trong tầm nhìn chăm chú của Dạ Tiền và Thư Tầm, vết máu vậy mà chầm chậm mờ dần, ngay sau đó, con thỏ cũng biến mất tại chỗ, không còn bóng dáng, góc tường nơi đó trống trơn, cái gì cũng không còn.
Ở giữa đêm khuya thanh tịnh, đột nhiên xuất hiện tiếng động kịch liệt như vậy, hiển nhiên đã khiến những người khác chú ý đến, rất nhanh ở bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Dạ Tiền nâng Thư Tầm ở trong tay, cau mày xuống giường mở cửa.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bên ngoài là hai người Noãn Đông cùng Liệt Dương, ở tại phòng bên trái và bên phải, nhóm người Hôi Sắc và Bạch Nguyệt cũng sôi nổi đi ra khỏi phòng hướng về bên này, đương nhiên tất cả mọi người đều bị đánh thức vì thanh âm đột ngột l vang lên lúc nãy.
Tầm mắt sắc bén như đao của Dạ Tiền, tựa như lơ đãng quét mắt nhìn qua tất cả mọi người, rồi lại lạnh lùng thu hồi trở về.
Thấy vậy, Thư Tầm dùng móng vuốt mập mạp của mình gãi gãi đầu, thần sắc tràn đầy nghi hoặc giải thích: “Một con thỏ vô cùng hung dữ đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, sau đó lại đột nhiên biến mất.”
“Giống như phụ cận Vi hồ?” Noãn Đông hỏi ngược lại, về chuyện của con thỏ, Thư Tầm đã từng kể cho Noãn Đông nghe, vì vậy cũng chỉ có Noãn Đông hiểu ý Thư Tầm đang nói, ngoài ra những người khác đều mờ mịt, tựa hồ còn đang suy nghĩ những gì Thư Tầm đã nói.
Thư Tầm gật gật đầu nhỏ:” Đúng vậy, một con thỏ có hình thể rất lớn, lông trắng mắt đỏ, không biết xuất hiện từ khi nào, nhưng mà sau khi chết lại đột ngột biến mất, ngay cả vết máu cũng không còn.”
Trầm mặc trong chốc lát, Noãn Đông lộ ra nụ cười mang theo vài phần an ủi, nụ cười bất chợt xuất hiện ở dưới ánh đèn phá lệ cuốn hút, làm cho bánh bao Thư Tầm vẫn còn đang rối rắm, nháy mắt bình tĩnh trở lại, hoảng sợ, nghi hoặc, bất an… Những cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt cũng được xua tan đi hết. Noãn Đông duỗi tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Thư Tầm: “Đừng sợ, nhiều nhất là ba ngày, chúng ta sẽ đến Uyên Hải, đến khi đó, mọi chuyện đều sẽ kết thúc.”
Thư Tầm ra sức gật đầu: “Tôi không sợ.”
Dạ Tiền: “À ~”
Thư Tầm: “…..” Được rồi, chính bé hình như đã quên mất trong lúc kinh hoảng đã đụng trúng mặt của Dạ Tiền.
Sau khi biết không có chuyện gì, mọi người lần lượt trở về phòng của chính mình, tàu phá băng lần nữa khôi phục yên tĩnh, tình huống bất ngờ đêm nay, cũng không ảnh hưởng gì đến hành trình của bọn họ, cả nhóm tiếp tục tiếp cận Uyên Hải.
Ba ngày sau, trận bão tuyết bao phủ khắp trời đất trong đêm tối đã dần dần trở nên suy yếu, dường như đã mất đi khí thế bá đạo cùng ngang tàng, Thư Tầm đứng trên lan can đầu tàu, lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng mênh mông rõ ràng đến như vậy, lúc này mặt biển phẳng lặng, sóng biển thỉnh thoảng lăn tăn, phi thường dịu dàng nhưng không thể xoa dịu, mềm mại nhưng không thể ngăn cản, cái gọi là biển rộng dậy sóng, hẳn là cảm giác này đây.
Mặt biển xanh thẳm bởi vì ánh sáng tối tăm mà trở nên thâm trầm, thời tiết tốt đẹp hiếm có làm cho mặt biển xuất hiện một ít loài cá, thỉnh thoảng nhảy ra khỏi mặt nước, hoặc là bơi gần đến mặt biển, Thư Tầm phồng má dạt dào hứng thú ghé vào mũi tàu quan sát hồi lâu.
Bão tuyết đột nhiên chuyển biến tốt làm cho mọi người ý thức được, nhiệt độ siêu thấp cùng với đóng băng tuyệt đối đang đến gần, thời gian còn lại của bọn họ không còn nhiều lắm, một ngày, một ngày sau, chính là thời gian đóng băng lần thứ hai được ghi lại trong hồ sơ bí mật, mà khu vực Uyên Hải, cũng nằm trong phạm vi bị đóng băng tuyệt đối.
Thời gian gần trưa, nhóm người cuối cùng cũng đã đi đến khu vực phạm vi Uyên Hải, mọi người bắt đầu chỉnh lý lại vật tư của mình, Thư Tầm cũng đang ở trong phòng kiểm tra lại cái ba lô nhỏ của mình, bé đang cảm thấy kỳ quái vì không thấy Dạ Tiền, thì cửa phòng bị mở ra, Dạ Tiền mang theo một lọ trong suốt đầy nước tiến vào, bên trong cái lọ trong suốt, có một con cá nhỏ màu lam nhạt đang bơi qua bơi lại, quần áo của Dạ Tiền có chút ướt, thế nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, hẳn là không phải xuống nước mò bắt, thế nhưng cũng không biết là hắn bắt bằng cách nào.
Sau khi Dạ Tiền đem lọ đặt lên trên bàn, liền nhanh chóng xoay người đi thay quần áo. Thư Tầm mở to đôi mắt sáng long lanh, cất bước chân nhỏ đi đến trên bàn, sau đó nằm dọc theo cái lọ, nhìn chằm chằm vào con cá nhỏ ở bên trong.
Chờ đến lúc Dạ Tiền thay xong quần áo, nhìn thấy cảnh tượng ở trên bàn, ngay lập tức cong cong khóe môi, tuy rằng dùng cả buổi sáng mới bắt được một con cá nhỏ, thế nhưng bây giờ xem ra cũng không quá tệ, đồng thời âm thầm gật đầu, không cần hoài nghi Thư Tầm thức tỉnh huyết mạch chính là mèo tách trà, mặt than Dạ Tiền lạnh lùng lên tiếng: “Tặng em.”
Thư Tầm đang duỗi móng vuốt mập của mình trêu đùa con cá nhỏ, nghe vậy lập tức xoay đầu, vẻ mặt kinh hỉ: “Tặng cho tôi? Có thật không?”
Dạ Tiền mặt vô biểu tình gật đầu.
Thư Tầm tức khắc cười đến cong mắt, ôm vuốt nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Mặt than Dạ Tiền gật đầu, sau đó rời khỏi phòng xử lý những công việc khác, tuy rằng Dạ Tiền mặt không biểu tình rời đi, nhưng mà nội tâm lại thấy vô cùng mỹ mãn, cảm thấy về sau có thể cùng bánh bao nhỏ nuôi cá.
Bên kia, bánh bao nhỏ giơ giơ ngón tay tính toán thời gian, đoán chừng rất nhanh sẽ đến giờ cơm trưa, vì thế mà vui vẻ ôm cá nhỏ, một đường chạy đến phòng bếp, vô cùng khí thế mà ném cá nhỏ lên trên tấm thớt, tràn đầy phấn khích nói với Hôi Sắc – người phụ trách việc bếp đúc hôm nay nói: “Giữa trưa hôm nay tôi muốn ăn cá.”
Hôi Sắc nhìn cá nhỏ chưa bằng hai ngón tay của mình, trợn mắt há mồm, thế nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, ý cười đầy mặt: “Được được….. Tôi tôi làm cá….. Ăn….Rất rất ngon ngon ngon.”
Thư Tầm phồng khuôn mặt thịt tỏ ý cảm ơn, sau đó mới chịu bước chân nhỏ ca hát rời khỏi phòng bếp, nhưng mà cách một đoạn thời gian, bé sẽ chạy đến phòng bếp nhìn xem một cái, cuối cùng dứt khoát ở lại phòng bếp giúp đỡ Hôi Sắc, chạy đến chạy lui cầm các dụng cụ và thức ăn sắp xếp ngăn ngắn, không hề hoang mang, nếu như không phải chiều cao có hạn, thì nhìn qua y hệt đầu bếp bậc thầy.
Giữa trưa, nhóm người lần lượt đi đến nhà ăn, bất ngờ phát hiện bánh bao nhỏ ngày thường dốc lòng vùi đầu trong đống tài liệu, thế nhưng hôm nay lại vô cùng tích cực, ngoan ngoãn ngồi trên bàn ăn, trước mặt còn có một cái đĩa sứ màu trắng, một bộ chờ được ăn cơm, dáng vẻ bánh bao nhỏ phồng má, híp mắt, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Liệt Dương nhướng mày, giọng nói tràn đầy ngạc nhiên: “Tầm bảo bảo, sao hôm nay lại vui thế?”
Thư Tầm giương mắt, nhìn Liệt Dương trong chốc lát, hiếm thấy không chút giận dỗi đáp: “Đúng là rất hạnh phúc.”.
Nghe vậy, tuy mặt không biểu tình nhưng thật ra nội tâm đang vui vẻ nhảy nhót – Dạ Tiền cũng ngồi vào bàn. Kết quả, biểu tình bình tĩnh trông thấy Hôi Sắc, bưng một đĩa cá có chút quen thuộc lên liền biến thành (⊙_⊙).
Nhóm người ăn cơm như thường lệ, thỉnh thoảng nói nói cười cười, ngẫu nhiên còn phát biểu suy nghĩ cùng lập luận của bản thân, đương nhiên còn không quên trêu chọc Thư Tầm đã ăn hết đĩa cá từ bao giờ. Thoạt nhìn giống như ngày thường không có gì khác biệt.
Cái gì?! Cậu nói Dạ Tiền? Không phải vẫn là một khuôn mặt than trước sau như một sao? Sau khi mọi người dùng xong bữa trưa thì lục tục rời đi.
Thư Tầm nằm nhoài lên đĩa, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, sau đó ợ một tiếng thật to.
Dạ Tiền (⊙_⊙). Vì sao trước đây mình lại cho rằng có thể cùng mèo nuôi cá?