Chương 50: Ngậm lên, chạy!
Ngày dần tối, tia sáng phía cuối chân trời cũng dần biến mất, toàn bộ mặt biển chìm vào ánh đêm thâm trầm, trên đảo, ngoại trừ ánh quỳnh quang của tuyết thì không còn nhìn thấy bất kỳ màu sắc nào khác, khắp nơi đều là những kiến trúc mờ ảo, nhiệt độ theo đó cũng lạnh lẽo hơn, làm người thả nhẹ hô hấp.
Mãi đến tối khuya, Thư Tầm với Dạ Tiền vẫn không tìm thấy được vị ví cụ thể của viện nghiên cứu, nếu như viện nghiên cứu này có cấp bậc trên cả Vi thị, thì nhất định có quy mô không nhỏ, nhưng mà bọn họ cơ hồ đã lật tung tất cả các kiến trúc có quy mô lớn ở trên đảo, nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu vết tồn tại nào của viện nghiên cứu, nếu như không phải vì phát hiện ra hóa đơn vận chuyển, Thư Tầm gần như nghi ngờ chính mình tìm sai phương hướng.
Dựa vào tâm tư cẩn trọng kín đáo của nhà thiết kế, thì khả năng thành lập viện nghiên cứu tại giữa hòn đảo là rất cao. Thư Tầm hít sâu hai hơi, xoa dịu tâm tình bực bội không biết vì sao lại xuất hiện, sau hai lần ngực nhỏ phập phồng, bắt đầu suy đoán vị trí viện nghiên cứu.
Nếu bề ngoài hòn đảo này là sinh hoạt thành trấn thường ngày, vậy thì vì che giấu tai mắt vị trí được thành lập của viện nghiên cứu, sợ rằng ngay cả cư dân trên đảo cũng không biết chuyện này. Như thế thì sẽ có một nơi mà mỗi ngày sẽ có rất nhiều người đi lại, mà những người đi làm này đều là những người có kỹ năng che giấu rất cao, sẽ không làm người hoài nghi. Diện tích khu vực rất lớn, không nằm ngoại vi hòn đảo, cách sở cảnh sát không quá xa, khoảng cách giữa các cơ quan chức quyền vừa phải, giao thông thuận tiện, tốt nhất là có phương tiện chuyên chở công cụ đặc thù, không làm người hoài nghi……
“Chúng ta đến bệnh viện, kiểm tra lại lần nữa.” Thư Tầm nghiêm túc phồng má bánh bao nói. Nếu có chỗ như thế, thì Thư Tầm suy đoán đại khái chỉ có thể là bệnh viện, tuy rằng trước đây bọn họ đã đến đó một lần, thế nhưng ngoại trừ nơi này, Thư Tầm không nghĩ ra được những nơi khác. Mỗi một người thuộc các nghành nghề khác nhau, thì đều sẽ có khí chất và thói quen khác nhau, mà hầu hết những người tham gia nghiên cứu khoa học, đều sẽ có những kỹ năng y học nhất định, ra vào bệnh viện cũng sẽ không làm người nghi ngờ. Hơn nữa xét về vị trí địa lý trên hòn đảo này, thì cũng chỉ có bệnh viện là có vị trí thỏa đáng nhất, giao thông thuận tiện, lại nằm trong phạm vi nhiều cơ quan bảo vệ.
Dạ Tiền không hề do dự, nhanh chóng xoay người, quay lại bệnh viện mà trước đây đã từng đến. Lát sau, hai người lần nữa bước vào cửa lớn của bệnh viện, bệnh viện lúc này sớm đã vắng tanh, ở trong bóng đêm càng có vẻ âm trầm lạnh lẽo. Hành lang tối mù liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối, như thể dẫn đến một không gian khác.
Trong tình huống này, tầm nhìn của Thư Tầm bị hạn chế nghiêm trọng, thế nhưng Dạ Tiền vẫn như cũ bước đi như bay, từ khi tiến vào thế giới game, hệ thống game sẽ căn cứ vào thân thể tố chất của game thủ, mà tiến hành hạn chế vô cùng nghiêm khắc, vậy mà Dạ Tiền lại giống như không bị bóng đêm quấy nhiễu, đủ để chứng minh thực lực của hắn vô cùng cường đại.
Lần trước đi đến bệnh viện, hai người đã tỉ mỉ kiểm tra một phen, nhưng mà vẫn không hề phát hiện ra được chỗ bất thường nào, cẩn thận nhớ lại những thiếu sót có thể xảy ra, vậy thì chỉ còn hai tầng ngầm của bệnh viện, một tầng để những vật linh tinh, một tầng dùng để lưu giữ thi thể và những mẫu vật khác. Khi ấy, toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều là xung quanh vách tường và dưới chân, xem xem có phòng ngầm hay là cửa bí mật nào không, rốt cuộc thì một viện nghiên cứu lớn như vậy không thể không để lại chút dấu vết nào được, nhưng mà cuối cùng cũng không tìm thấy gì, dưới đất hay là bốn phía xung quanh của bệnh viện, đều không hề có không gian ngầm nào.
Dạ Tiền tiến bước, trực tiếp đi thẳng đến cầu thang, hiển nhiên là đã hiểu rõ ý định của Thư Tầm. Trong không gian yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng vọng bước chân vô cùng có quy luật, Thư Tầm đối với việc này cũng đã từng tò mò một thời gian, suy đoán có phải vào lúc Dạ Tiền đi đường đã thú hóa ra đệm thịt, nếu không thì tại sao dưới tốc độ như vậy, mà còn không phát ra một chút thanh âm nào? Nhưng rõ ràng, chuyện này là không có khả năng, bởi vì Dạ Tiền mang giày.
Rất nhanh, Dạ Tiền đã đi theo cầu thang xuống lầu đến nơi chứa những vật linh tinh ở tầng ngầm một, tầng này cũng không phải là nhà kho tiêu chuẩn của bệnh viện, mà là nơi chứa đồ vật linh tinh rải rác, có rất nhiều căn phòng bị khóa, lần thứ nhất đến đây tìm kiếm đã mở ra, hiện tại chỉ cần nhìn vào tình huống bên trong là xong.
Thư Tầm dọc theo quần áo của Dạ Tiền trượt xuống dưới, vì hiệu suất nên sẽ chia nhau ra tìm, Dạ Tiền đối với quyết định này của Thư Tầm không có ý kiến, Thư Tầm rất có chừng mực, sẽ không chạy quá xa, chỉ tìm kiếm hai phòng liền kề.
Thời gian lẳng lẽ trôi qua, bất tri bất giác, tầm nhìn ở xung quanh đã có chút bừng sáng, đợi đến khi Thư Tầm ý thức được tầm nhìn của mình đang dần trở nên rộng rãi, thì bé đã biết được đóng băng vĩnh cửu đang tiến dần đến.
Tốc độ huy động móng vuốt nhỏ của Thư Tầm đột nhiên nhanh hơn, tập trung tinh thần, càng thêm kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ ở trong phòng, bao gồm cả những loại vật phẩm linh tinh.
Vào lúc Thư Tầm đang vùi đầu tìm kiếm, thì bỗng có một cái bóng màu đen thật lớn, lặng yên không tiến động đến gần, đó là một con sói có hình thể rất lớn, hơi hơi cúi thấp thân mình, móng vuốt tiếp đất nhẹ nhàng, không hề phát ra bất kỳ động tĩnh nào, Thư Tầm không chút cảnh giác, như cũ cau mày làm việc nghiêm túc.
Trong phòng phát sóng trực tiếp tràn đầy biểu tình sợ hãi xẹt qua, làn đạn cũng là một mảnh thúc giục Thư Tầm nhanh nhanh chạy trốn, cùng với thanh âm kêu gọi Dạ Tiền, tuy rằng không biết vì sao lại đột nhiên xuất hiện một con sói, nhưng mà hình dạng kích thước của con sói này rõ ràng không phải là Dạ đại thần, hơn nữa hiện tại, Dạ đại thần còn đang ở trong một căn phòng khác điều tra kia kìa.
Dưới cái nhìn khẩn trương chăm chú không chớp mắt của người xem, sói lớn với đôi mắt xanh lục gắt gao nhìn chằm chằm vào bánh bao nhỏ, sau đó vồ lên trong tích tắc, giữa tiếng thét thất thanh của người xem, tinh chuẩn ngậm lấy cổ áo bánh bao nhỏ, chạy…..
Phòng phát sóng trực tiếp: “…….”
Sau một hồi im lặng, phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng bùng nổ.
“Là ngốc Bạch Nha! Dạ đại thần! Dạ đại thần! Có người trộm bánh bao nhỏ!”
“Dạ Thần ơi! Bánh bao nhỏ bị ngậm đi rồi kìa!”
“Ôi ôi ôi! Lần này Bạch Nha vậy mà không có trực tiếp nhào lên ôm đùi Dạ Tiền, thật không khoa học!”
“Quả nhiên huyết mạch sói lớn đều là manh khống! Bánh bao nhỏ bị trộm! Có dự cảm Bạch Nha sẽ chết rất thảm! Dạ Tiền đã phát hiện!”
Trong nháy mắt Bạch Nha nhào lên, Dạ Tiền ở trong căn phòng khác liền dừng lại động tác, sau đó xoay người, dưới chân dùng lực, sức lực bộc phát cơ hồ làm sàn nhà xuất hiện vết nứt, mà bản thân hắn chỉ trong tích tắc đã xuất hiện ở ngoài cửa, nhưng mà Bạch Nha có thể trở thành thành viên đội ngũ quân đội chuyên nghiệp, thực lực dĩ nhiên là không yếu, đặc biệt là ở trong trạng thái hóa thú, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Trong tay Thư Tầm vẫn còn nắm lấy cái túi nhỏ mà bé đã tìm thấy trước đó, lúc này bé đang lắc trái lắc phải với vẻ mặt có chút ngây ngốc, chờ đến khi Thư Tầm phản ứng lại, thì phát hiện chính mình đã bị ngậm đến cầu thang rồi, rõ ràng là đang trong tư thế chạy trốn. Thư Tầm phục hồi tinh thần không chút suy nghĩ, trực tiếp lấy cái túi nhỏ trong tay đập một cái về phìa sau, cũng không biết là đập đến nơi nào, động tác của thứ ngậm lấy bé có chút dừng lại, Thư Tầm không đợi nó làm ra phản ứng, nhanh chóng bán thú hóa móng vuốt, quay lại cho một trảo.
Móng vuốt của chuột tầm bảo vô cùng sắc bén, ngay cả đế vương điệp – Liệt Dương cũng đã nếm qua. Phía sau nhanh chóng vang lên một tiếng ‘ngao’ vô cùng thảm thiết, đồng thời cổ áo của Thư Tầm cũng được thả lỏng, cuối cùng cũng thoát khỏi số mệnh thân thể bị lắc lư, nhìn mặt đất, linh hoạt tiếp đất lăn thêm một vòng, tránh cho bản thân lại lần nữa bị sói tha đi, sau đó cấp tốc sử dụng đôi chân nhỏ ngắn của mình, chạy về hướng ngược lại.
Sói lớn bị trảo thương đầu lưỡi nhanh chóng dừng lại động tác, Thư Tầm mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh chói tai của móng vuốt sắc bén cọ xát với sàn nhà, lông tóc lập tức dựng lên, không hề quay đầu, nhanh chóng chạy về phương hướng của Dạ Tiền.
Nhưng mà hiển nhiên, cho dù bánh bao nhỏ có linh hoạt ra sao, thì cái chân ngắn vẫn là khuyết điểm, còn chưa chạy được bao xa, cái bóng khổng của sói lớn lần nữa phủ xuống, bàn tay béo mập của Thư Tầm âm thầm dùng lực, chờ đợi thời cơ, thế nhưng vào lúc miệng sói sắp sửa cắn xuống, thì ở trên đỉnh đầu vang lên một tiếng ‘phịch’ thật lớn, sói lớn khổng lồ cao gần hai mét bay ngược ra ngoài, ở trên sàn nhà bóng loáng trượt xa mấy thước, đồng thời Thư Tầm cũng đã được Dạ Tiền nâng lên, bỏ vào trong túi áo.
Lúc này Thư Tầm mới thở phào nhẹ nhỏm, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện sói lớn vừa bị một chân đá bay, nó bò dậy, rũ đuôi, cụp tai, một bộ trầm thấp muốn cuộn mình thành một cái bánh.
Thư Tầm: “……”
Dạ Tiền lạnh lùng liếc nhìn cự lang một cái, không thèm quan tâm, trực tiếp cất bước kiểm tra các phòng còn lại. Thư Tầm gãi đầu, chợt hiểu, Dạ Tiền có quen biết con sói lớn kia, mà sói lớn đó cũng không hề có tính uy hiếp gì, khó trách vào lúc bé đột nhiên bị ngậm đi, cũng không cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm nào.
Đợi đến khi Dạ Tiền kiểm tra xong căn phòng, thì bỗng có một nam nhân thân hình thon dài khập khiểng bước vào, sau khi đến gần, Thư Tầm mới nhìn rõ bộ dạng của nam nhân, không giống với Liệt Dương và Dạ Tiền, người này có một đôi mắt phượng sáng ngời, làm cho tướng mạo anh tuấn trở nên nhu hòa, tăng thêm vài phần kinh diễm. Sau đó sự kinh diễm này liền nhanh chóng biến mất, sau khi nam nhân nhào lên cầu xin tổ đội, liền bị Dạ Tiền một chân đá bay.
Thư Tầm có chút ngạc nhiên há cái miệng nhỏ, đương nhiên là vì phương thức gặp mặt có phần thô bạo này, làm cho bé cảm thấy vô cùng mới lạ, nhìn chằm chằm vào nam nhân lần nữa ngoan cường đứng dậy đi đến, thoạt nhìn rất là đáng thương, nhất là ở khóe miệng còn có ba vết cào và vết máu nhàn nhạt, Thư Tầm nhanh chóng gãi đầu.
“Dạ đại thần! Không tổ đội cũng được, có thể cho tôi mượn bánh bao nhỏ tổ đội không?” Nam nhân một bộ đáng thương hề hề nói, thế nhưng nhìn vào Thư Tầm lại là hai mắt sáng đến dọa người.
Thư Tầm: “……” Làm sao lại cảm thấy bản thân mình chính là một miếng thịt, không dùng để ăn, nhưng mà thỉnh thoảng có thể lấy ra liếm một ngụm.
Dạ Tiền lạnh lùng nâng mắt: “À~”
Bạch Nha: !!!!!! Dạ Tiền cư nhiên cười! Bạch Nha chưa bao giờ biết Dạ Tiền thế nhưng sẽ cười, hơn nữa còn cười đến đáng sợ như vậy! Sao có thể mô tả nổi sự kinh dị này đây! Vì vậy trong nháy mắt khí thế chiến đấu sục sôi liền biến mất, Bạch Nha chỉ có thể nhìn Thư Tầm bằng vẻ mặt không tha, trong lòng suy tư, vì sao bánh bao nhỏ đáng yêu như này là của người khác? Hơn nữa còn là người hắn đánh cũng đánh không lại, trộm cũng trộm không xong.
Nhìn thấy Bạch Nha hoàn toàn bỏ cuộc, Dạ Tiền vừa lòng gật đầu, xem ra có đôi lúc không thể giải quyết vấn đề bằng bạo lực, mà phải giải quyết trong hòa bình, ví như: Nở nụ cười mỉm.
Thư Tầm cùng Bạch Nha đương nhiên không cùng đường dây sóng điện não với Dạ Tiền, vì vậy mà hoàn toàn không biết lòng hắn nghĩ gì, nếu không sợ là xỉu ngay tại chỗ.
Tự nhận là có thể dùng nụ cười giải quyết được vấn đề – Dạ Tiền, tâm tình không tệ tiếp tục kiểm tra hai căn phòng còn sót lại trong tầng này, kết quả như cũ không thu hoạch được gì, vật phẩm trong phòng nhìn qua không có bất kỳ vấn đề gì, cũng không có chỗ khả nghi nào hay là cửa bí mật, Dạ Tiền mặt không cảm xúc rời phòng, tiếp tục đi đến tầng ngầm kế tiếp, cũng chính là nhà xác, hoàn toàn xem nhẹ Bạch Nha.
Bạch Nhan rút thành một đoàn cũng không thèm quan tâm đến phản ứng của Dạ Tiền, hoặc là nói sớm đã thành thói quen, thấy thế cũng tự nhiên bước chân dài đi theo, một bên đi lên bậc thang, một bên nói: “Tầng này tôi vừa mới kiểm tra qua, ngoại trừ các mẫu vật và thi thể, thì không hề phát hiện ra thứ gì khác, nhưng như vậy liền có chút kỳ lạ, mamh mối chúng ta điều tra ra được đều chỉ về vị trí hòn đảo này, các kiến trúc có thể hình lớn cũng đã xem qua, thế nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào, chẳng lẽ không có viện nghiên cứu nào ở đây? Là chúng ta đoán sai? Vậy thì thảm rồi, bây giờ lên thuyền rời đi cũng đã quá muộn……”
Hình như Bạch Nha có thói quen lầm bầm lầu bầu, cơ hồ không cần Thư Tầm dò hỏi, thì Bạch Nha đã đem những trải nghiệm và phát hiện của mình nói ra gần hết, đáy mắt Thư Tầm lướt qua một mạt ý nghĩ sâu xa. Những người ở trên đảo nhỏ này, hầu như đều là tổ đội quân đội chuyên nghiệp, mỗi một cử chỉ của người này đều mang theo vẻ sắc bén, quyết đoán mà người thường không thể có được, rõ ràng là một quân nhân. Dựa theo lẽ thường mà nói, người như vậy thì coi trọng nhất là chuyện giữ bí mật, không có khả năng dễ dàng lộ tin tức cho người ngoài biết, vậy thì vì sao nhìn qua lại không chút đề phòng đối với Dạ Tiền?
Ban đầu Thư Tầm gặp được Dạ Tiền cũng từng suy nghĩ rất nhiều về thân phận của đối phương, sau đó ở chung với nhau, Thư Tầm cũng không tiếp tục suy nghĩ đến vấn đề này nữa, bởi vì Dạ Tiền đối với bé mà nói là đồng bạn. Nhưng mà hiện tại, Thư Tầm chợt nhận ra rằng, có lẽ Dạ Tiền không đơn giản chỉ là một người chơi cấp Thần.
Lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp cũng là một mảnh khí thế ngất trời.
“Bất ngờ ôi thật bất ngờ! Mục tiêu tuyển chọn lần này của Bạch Nha, thế nhưng không phải là Dạ thần, mà ngược lại xuống tay với bánh bao nhỏ!”
“Hahaha! Nghĩ muốn dưới tay Dạ thần ngậm bánh bao nhỏ chạy đi, bước đi khập khiễng đã là rất khoan dung!”
“Dạ thần của ta mỗi lần nở nụ cười, ta đều cảm thấy sợ hãi đến long trời lở đất.”
“Đến cuối cùng thì Dạ Tiền có thân phận gì? Vì sao có cảm giác liên quan đến quân đội?”
“Lầu trên mới phát hiện? Tuy rằng thân phận của Dạ thần được chính phủ bảo mật, nhưng mà đã từng được công nhận là nhân loại mạnh nhất, làm sao quân đội lại không mời chào, chỉ là bây giờ vẫn chưa có tin tức xác thật mà thôi, hết thảy đều dừng lại ở bước suy đoán.”
“…….”
Vào lúc người xem rơi vào trạng thái thảo luận sôi nổi, thì ba người Dạ Tiền cũng đã đi đến tầng thấp nhất của bệnh viện, Thư Tầm kéo kéo quần áo của Dạ Tiền, sau đó chỉ chỉ vào trong nhà xác. Dạ Tiền hiểu ý, cất bước đi vào. Tiếp theo là Bạch Nha theo sát ở phía sau, tuy rằng trước đây đã kiểm tra qua một lần, nhưng mà hiển nhiên Bạch Nha cũng sẽ không nghi ngờ hành động của Dạ Tiền, tuy rằng những hành động này nhìn qua giống như là do bánh bao nhỏ chỉ dẫn.
Tiếp cận nhà xác, đập vào mắt đầu tiên là những ngăn kéo chứa xác, được sắp xếp ngay ngắn trên vách tường. Tuy rằng nguồn cung cấp năng lượng cho bệnh viện đã đình chỉ từ lâu, thiết bị làm lạnh cũng đã mất đi tác dụng, nhưng mà khi bước vào đây, vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác âm trầm áp lực.
Ngoài ra, còn có một mùi hôi thối thoang thoảng ở chóp mũi, làm người không khỏe. Đương nhiên, nơi này là nơi chứa đựng thi thể, hơn nữa còn là thi thể trước khi mạt lộ xuất hiện, vì vậy tự nhiên những thi thể chết đi trước khi mạt lộ xuất hiện này, sẽ không bị biến mất, tuy rằng nhiệt độ băng hà rất thấp, nhưng mà thi thể vẫn như cũ đã có dấu vết bị phân hủy, tất cả những phát hiện này, đều là do Thư Tầm cùng Dạ Tiền điều tra được trong lần đầu tiên đến đây.
Thư Tầm rụt rụt đầu nhỏ, nắm túi áo đem mình bọc đến kín mít: “Đem tất cả các ngăn kéo ở đây kiểm tra một lần, tìm thi thể không có dấu vết bị phân hủy.”
Không cần Thư Tầm nhiều lời, Dạ Tiền đã sớm bắt đầu kiểm tra ngăn kéo, mà Bạch Nha hơi hơi dừng lại một chút, sau đó trong mắt lướt qua một tia bừng tỉnh, hiển nhiên là đang nghĩ đến chuyện gì đó, biểu tình trên mặt cũng lộ ra vài phần nghiêm túc, tay chân nhanh chóng kiểm tra ngăn kéo bên trong.
Diện tích nhà xác có chút lớn, nếu dựa vào quy mô bệnh viện thì có thể nói là bình thường, nhưng nếu đem đi so sánh với hòn đảo này liền không bình thường, nhất là phòng đựng xác này có số lượng thi thể gửi đến không ít, tuy rằng trước đây Thư Tầm cảm thấy có vài phần kỳ quái, nhưng lại không thể tìm được vấn đề mấu chốt ở trong đó.
Sau một hồi tìm kiếm, như cũ vẫn không thể tìm thấy dấu vết của viện nghiên cứu, Thư Tầm đột nhiên nhận ra, có lẽ viện nghiên cứu bí mật này cơ bản không phải là tinh thạch Lam Phách, mà là người mắt lam. Cho nên mới không thể không giấu mình ở trong bóng tối, cũng chỉ như vậy mới có thể vô cùng cẩn thận, mà bệnh viện dùng là nơi che giấu tốt nhất.
Khoảng chừng nửa giờ sau, có bốn cái ngăn kéo được kéo ra, mà thi thể bên trong cũng giống với hai thi thể mắt lam Thư Tầm đã từng nhìn thấy trên đường đi, không có một chút dấu vết bị phân hủy, thoạt nhìn như là một người đang nằm ngủ, khuôn mặt vô cùng bình yên, tuy nhiên sau khi cởi bỏ quần áo, thì có thể nhìn thấy ở trước ngực bọn họ có một vết khâu thật dài, đó cũng là vết khâu sau khi thi thể của họ được giải phẫu.
Dạ Tiền giơ tay ấn ấn đầu nhỏ của Thư Tầm, áp bé vào trong túi áo, sau đó nhanh chóng kiểm tra bốn cổ thi thể này một lần. Chờ đến khi Thư Tầm lần nữa chui ra ngoài, thì thi thể đã khôi phục lại bộ dáng như ban đầu. Dạ Tiền cùng Bạch Nha đều không mở miệng giải thích nguyên nhân cái chết của bốn cổ thi thể, và cũng im lặng không lên tiếng.
“Kiểm tra ngăn kéo bên trong.” Thư Tầm hiểu rõ, nguyên nhân tử vong của bốn thi thể này đều không bình thường, còn về cách thức, không nghĩ cũng biết là không được tốt lắm. Thư Tầm có thể tưởng tượng ra được, trước khi kỷ nguyên băng hà xuất hiện, sự biến mất không ngừng của các cư dân, đã khiến cho tất cả mọi người trên toàn thế giới vô cùng khủng hoảng, cũng làm cho người mắt lam chịu sự bài xích, bất kể là người dân trên thế giới hay vẫn là người sở hữu mắt lam, tất cả mọi người đều phải chịu đựng một áp lực kinh khủng, mà trong tình huống căng thẳng như thế, thì nhất định sẽ phát sinh ra rất nhiều việc không thể khống chế.
“Tìm được rồi.” Giọng nói của Bạch Nha vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đồng thời vách tường đặt ngăn kéo nứt ra một khe nhỏ, sau đó vách tường ngăn kéo tựa như một cánh cổng, mở ra một cánh cửa khác.
Thì ra cái không gian độc lập mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, được xây dựng phía sau nơi cất giữ thi thể của rất nhiều người, và cánh cửa không gian này cũng được tạo thành từ những cái xác chết kia, dưới tình huống này, cho dù là bọn họ cũng sẽ cảm thấy vô cùng nặng nề.
Sau khi cánh cửa được mở rộng, ba người liền nhanh chóng rảo bước, đi vào bên trong cái nơi làm người cực kỳ khó chịu này, phía sau ngăn kéo nhà xác, chỉ có một không gian khoảng chừng 300m², được thiết kế và quy hoạch vô cùng tinh vi, cùng với vô số thiết bị dụng cụ làm người hoa mắt.
Và điều nổi bật nhất là ở giữa không gian rộng lớn này, có một bảng khẩu hiệu rất dài được treo ngang, mặt trên còn viết một đoạn chữ màu đỏ tươi: Nhớ kỹ con đường bạn phải bước vào mỗi ngày, còn có thi thể chồng chất mà thành cổng, chúng ta là tránh ở phía sau thi thể, chứ không phải là đứng trên thi thể!
Chữ viết tươi sáng vô cùng bắt mắt, ngay cả khi đang ở trong ánh sáng mờ ảo, tựa hồ là một lời nhắc nhở những người đang làm việc ở nơi đây. Ngoài ra, hai bên trái phải cũng có hai câu khẩu hiệu: Kính trọng, kính nghiệp*. Không quên, không bỏ.
(Kính nghiệp: hẳn là hành sự, làm việc chuyên nghiệp, tôn trọng nghề nghiệp🤔🤔🤔)(là tôn trọng nghề nghiệp đó cô)
Nhìn thấy những chữ viết này, không biết vì sao trong lòng Thư Tầm lại bừng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ, bé dường như có thể tưởng tượng ra được, những người hằng ngày ra vào trong phòng thí nghiệm, làm sao có thể giữ vững tâm thái quyết tâm, chiến đấu với mạt lộ để tìm kiếm cho mình một con đường sống, rồi lại làm sao vượt qua cửa ải khó khăn ở trong lòng, dựa vào thi thể của đồng loại mà mở ra một con đường sống.
Bên trong mạt lộ, luôn có rất nhiều bi thương cùng đen tối không thể khống chế, nhưng mà hi vọng lại giống như là một ngọn cỏ ngoan cường, chỉ cần một chút khe hở, chúng sẽ liều mạng sinh trưởng.
Bạch Nha thở dài một hơi: “Tôi còn nghĩ rằng…. Bỏ đi, tuy rằng có cùng một kết cục, nhưng ít ra những gì nhìn thấy ở hiện tại là một quá trình tốt.”
Thư Tầm gãi đầu, vẻ mặt mang theo nghi hoặc nhìn qua.
Bạch Nha thấy thế thì cười ha ha, bất chấp mạo hiểm có thể bị đá bay, nhanh chóng dùng ngón tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Thư Tầm: “Anh bạn nhỏ, thế giới mà cậu trông thấy vẫn còn quá ít, sau này cậu sẽ hiểu.”
Thư Tầm quay đầu lầm bầm một tiếng, đương nhiên còn không quên vụ chính mình tự nhiên bị xách cổ áo chạy điên cuồng, đồng thời quơ quơ cánh tay béo mập của mình, biểu hiện giá trị vũ lực ‘hung hãn’ của bản thân. Bạch Nha nhanh chóng cảm thấy bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đôi mắt sáng ngời tựa như tuôn ra vô số tia nắng, vô cùng kinh diễm.
Đi qua khu vực dụng cụ phức tạp, ba người đi đến trong cùng, chỗ đặt tài liệu và thành quả nghiên cứu. Tài liệu được đặt ngăn nắp ở trong tủ hồ sơ phía bên trái, mà nửa vách tường ở phía bên phải là những ngăn tủ, thoạt nhìn rất nặng, phía trên ngăn tủ có rất nhiều ngăn kéo ô vuông, mà kích cỡ ngăn kéo ở phía dưới lớn hơn kích cỡ ngăn kéo ở phía trên, và tất cả các ngăn kéo đều ở trong trạng thái bị khóa.
Dạ Tiền cùng Bạch Nha xoay người nghiên cứu cách thức mở khóa, còn Thư Tầm thì được Dạ Tiền đặt trên tủ hồ sơ tìm kiếm tài liệu.
Tài liệu trong tủ hồ sơ được phân loại vô cùng nghiêm ngặt, không chỉ đề cập đến tinh thạch Lam Phách và người mắt lam, mà còn có rất nhiều nội dung liên quan khác nữa, xem ra là dung hợp tất cả các thành quả nghiên cứu của toàn bộ các quốc gia trên thế giới, Thư Tầm biết, sẽ không có nơi nào so với nơi này càng thêm tỉ mỉ kỹ càng.
Đầu tiên Thư Tầm kiểm tra các hồ sơ có liên quan đến người mắt lam, không cần tỉ mỉ xem xét, mà là trực tiếp lật xem tổng kết ở phần thí nghiệm. Vừa mở hộp hồ sơ ra, một vài trang giấy tách rời đã xuất hiện ở trước mặt, nhìn qua không phải là báo cáo thí nghiệm, mà lại giống như là một trang giấy được xé xuống từ một quyển sách, rất nhanh, toàn bộ lực chú ý của Thư Tầm đều bị hấp dẫn đi, bởi vì nội dung trên trang giấy, tựa hồ phá hủy toàn bộ nhận thức của bọn họ đối với thế giới này.
Căn cứ nội dung ghi lại trên trang giấy, những người sở hữu mắt lam mới là cư dân bản địa đầu tiên trên thế giới, bởi vì nghiên cứu chỉ rõ, gien và thành phần nguyên tố cấu tạo cơ thể của người mắt lam, có rất nhiều điểm tương đồng với thành phần nguyên tố cấu tạo tinh cầu, hơn nữa trong mắt của người mắt lam có chứa đựng thành phần nguyên tố hóa học đặc biệt, mà loại nguyên tố này chỉ tồn tại trong lớp vỏ hành tinh, và đó cũng là lớp vỏ phát hiện ra tinh thạch Lam Thạch, có thể bắt nguồn từ thời đại côn trùng viễn cổ.