[BLST] Chương 03:

Chương 03:

Từ cổng trường trung học 16 đạp xe khoảng chừng mười lăm phút, đi qua vài con phố và quảng trường, thì sẽ đi đến phố đêm lớn nhất ở thành thị.

Đường phố Huy Hoàng không dài, buổi sáng cũng tương đối vắng vẻ, nhưng mà ban đêm lại vô cùng náo nhiệt đông đúc.

Chỉ mới 5 giờ 30 Dụ Đông và Tống Phong Phong đã đi đến góc phố Huy Hoàng, người làm kinh doanh đang đẩy xe hoặc kéo vali, từ những đầu hẻm con phố đổ ra ngoài đường, chuẩn bị buôn bán. Các quầy thịt nướng đã bày sẵn đủ loại món ăn, xiên thịt dê vẫn còn sống, hàu đã mở vỏ, bắp cùng với rau hẹ được kẹp vào giữa cây tre, đặt ở những vị trí dễ thấy nhất trong không gian xanh vàng, tươi mới để thu hút khách hàng.

Tống Phong Phong mang theo Dụ Đông đi qua góc phố Huy Hoàng, đến tiệm net Long Hành ở đối diện.

Quán net Long Hành là quán net lớn nhất trong thị trấn, có ba tầng lầu, có bảng hiệu lớn dễ thấy, buổi tối còn mở rất nhiều đèn sáng chớp nháy, là loại đèn lớn gây ô nhiễm môi trường.

Tống Phong Phong ngừng xe đạp ở trước cửa tiệm, quay đầu nhìn Dụ Đông. Dụ Đông bỏ tay vào túi áo đồng phục, ngửa đầu nhìn những mẫu quảng cáo nhỏ được viết ở trên tường bên ngoài quán net Long Hành. Thông cống thoát nước, sửa chữa đồ điện, bán người có gu thẩm mỹ*, bán tóc giả. Trên giấy còn dùng phông chữ lớn màu đen viết số điện thoại bàn, và địa chỉ.

(*Mị cũng không hiểu đó là cái gì….)

“Cậu định giúp tôi giành chiến thắng như nào?” Tống Phong Phong hỏi.

“Đối chiến.” Dụ Đông hít hít cái mũi, cảm thấy bản thân hình như có chút cảm lạnh, khoang mũi chua xót:” So với cậu tôi đánh tốt hơn.”

Dụ Đông không mang máy tính đến đây, còn máy của Tống Phong Phong thật sự đã bị Tống Anh Hùng đập nát, Trương Kính cũng có, cấu hình máy cũng thuộc hàng khá ổn. Hai người bọn họ từng qua nhà Trương Kính chơi, Tống Phong Phong biết Dụ Đông cùng Trương Kính so với y lợi hại hơn nhiều. Mà Trương Kính hiếm khi gặp được đối thủ nên đã hưng phấn đến điên, vì vậy mỗi cuối tuần hắn đều sẽ rủ Dụ Đông cùng Tống Phong Phong đi net để đối chiến trực tiếp.

Hắn gãi đầu:” Nhưng anh Long chiến đấu rất giỏi.”

Ông chủ tiệm net Long Hành gọi là anh Long, tuổi ngoài hai mươi lai lịch có phần không sạch sẽ, ở trong vùng này cũng là một nhân vật không nhỏ. Hắn ta tổ chức đánh cược ở ngay trong quán net của mình, liền dùng ma thú đối chiến để cược. Hai người cùng nhau đối chiến, rồi lại tìm người xem chiến. Hai bên đối chiến mỗi người đặt cọc 50 tệ, cũng coi như là công bằng công chính, đã dám bỏ tiền đánh cược thì phải dám chịu thua.

“Vậy 2000 tệ tiền cơm, tiền học, tiền sinh hoạt còn có tiền điện nước.” Dụ Đông nhịn không được quay đầu:”Cậu làm sao mà thua? Thua tận bốn mươi ván?!”

Tống Phong Phong kéo Dụ Đông sang một bên:” Lúc bắt đầu là mỗi trận 50 tệ, tôi thua ba ngày liên tiếp đại khái là 500 tệ. Sau đó anh Long tìm đến tôi, hỏi tôi có muốn lật kèo không? Ý của lật kèo là mỗi trận bỏ ra 100 tệ.”

Thật lòng mà nói, một trận 50 tệ đối với học sinh là vô cùng nhiều, mà phương thức tiêu phí này người bình thường cũng sẽ không dám làm. Dụ Đông thầm nghĩ, cơ bản đây không phải đánh cược mà một học sinh có thể tham gia vào, Tống Phong Phong điên rồi làm mình càng lún càng sâu.

Sắc mặt Dụ Đông không tốt:” Cậu cứ vậy mà bị lừa?”

“Tôi đã từ chối.” Tay Tống Phong Phong âm thầm dùng sức:”Bọn họ không cho tôi đi, thẳng đến khi tôi đem 1500 tệ thua trắng.”

Hắn vẫn luôn sống theo kiểu không tim không phổi, lúc này lại nghiêm túc hiếm thấy, mặc kệ Dụ Đông giãy giụa như thế nào cũng không buông tay.

“Dụ Đông, anh Long so với những người mình gặp trước đây không giống, chúng ta đi thôi.”

Dụ Đông không chịu:”Dù sao cũng đến rồi, đi cái gì mà đi.”

“Tôi không nghĩ nhờ cậu giúp tôi giành lại chiến thắng.”Tống Phong Phong nhìn Dụ Đông:”Cậu cho rằng tôi vì sao mỗi ngày đều chạy đến đây? Bởi vì mỗi ngày trong quán net đều có người cùng anh Long đánh cược. Hắn cũng có thua có thắng. Tôi là muốn tìm người có thể đánh thắng hắn, tôi cũng có thể thuê người ấy, giúp tôi đem tiền thắng trở về.”

Dụ Đông nhìn hắn:” Vậy cậu thuê tôi đi.”

“Cậu thắng không được!” Tống Phong Phong sốt ruột.

Dụ Đông chân thành ra chủ ý cho hắn:” Nếu tôi không thắng được, thì cậu lại tìm Trương Kính.”

“Tôi không nghĩ sẽ gây phiền phức cho hai cậu!” Tống Phong Phong nắm chặt tay Dụ Đông:” Các cậu cần phải đi thi, cho nên đừng tham dự vào chuyện này. Dụ Đông, tôi biết cậu không đến đây nhìn một cái thì sẽ không cam tâm. Cậu về đi, má Chu đang đợi cậu về ăn cơm, chúng ta là bạn bè, cậu đối xử tốt với tôi, tôi biết. Tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu, cho nên cậu đừng đến chỗ này nữa.”

“Ba cậu bảo tôi trông chừng cậu!” Dụ Đông cao giọng:”Nếu cậu không muốn tôi đi đến chỗ này, thì bản thân cậu cũng đừng có đến đây!”

“Đến chỗ này là chỗ nào?”

Một câu hỏi từ bên cạnh truyền đến, người nói chuyện tựa hồ là đang cười, nhưng lại ẩn ẩn có chút không hài lòng.

Tống Phong Phong nhanh chóng kéo Dụ Đông ra sau mình, đối với thanh niên đang ngồi trên motor nhếch miệng cười nói:” Anh Long.”

Anh Long để tóc dài buộc ra sau đầu, cũng hướng về Tống Phong Phong cười. Trong miệng ngậm điếu thuốc, trước châm lửa, sau đó chân dài bước xuống motor đã được cải tạo của mình, chuyển ánh mắt từ trên người Tống Phong Phong sang Dụ Đông.

“Yo.” Ý cười nồng hậu:” Mang bạn đến chơi hả?”

“Không, không phải chơi.” Tay của Tống Phong Phong đặt ở phía sau, như cũ nắm chặt tay Dụ Đông:” Cậu ấy nghe nói có thể xem chiến ở chỗ này, anh Long chơi lợi hại nhất, nên mới đến đây nhìn một chút.”

Quán net Long Hành khá sạch sẽ, không giống trong tưởng tượng của Dụ Đông khói trắng lượn lờ cùng với tàn thuốc đầy đất. Cả ngôi nhà ba tầng đều thuộc về tiệm net Long Hành, anh Long trực tiếp đưa hai người vào phong VIP, trong phòng từ sớm đã có người chờ, trông thấy hắn đi vào thì đứng dậy sôi nổi chào hỏi.

Dụ Đông nhìn lướt qua, phát hiện trong đám người này, quả nhiên chỉ có cậu và Tống Phong Phong là mang theo gương mặt học sinh non nớt chưa trưởng thành.

Anh Long chơi ma thú không tệ, rất có danh tiếng trong khu vực này, cũng không hướng đến đám học sinh chơi đánh cược, vì vậy vốn dĩ Tống Phong Phong không nằm trong phạm vi lừa đảo của hắn.

Thế nhưng Tống Phong Phong lại lộ tài*. Gia cảnh học sinh trong trường trung học 16 đều giống nhau, có thể đánh cược ba trận liên tiếp giống hắn thì thiếu càng thêm thiếu. Tuy rằng nhìn qua Tống Phong Phong cũng không giống như con nhà giàu, nhưng anh Long cho rằng hắn là chân nhân bất lộ tướng, vì vậy đã nghĩ lừa hắn đánh thêm vài trận.

(Lộ tài*: lộ tài sản đó ạ)

Ai ngờ đối phương chỉ có 2000 tệ, lại là tiền sinh hoạt trong một tháng. Anh Long từng nói với Tống Phong Phong rằng, năm nay quán net Long Hành sẽ không lấy tiền của hắn. Có thể nói ra lời hứa hẹn này, hắn ta cảm thấy bản thân mình thật từ bi, như là một công dân năm tốt đáng được tuyên dương.

Dụ Đông cùng Tống Phong Phong ở trong phòng VIP nhìn anh Long đánh hai trận. Đều là hắn thắng, mà thanh niên cùng hắn đối chiến cũng có vẻ không tức giận, tùy tiện móc ra 100 tệ đưa cho đối phương, lúc gần đi còn hẹn buổi tối đi ăn BBQ.

Dụ Đông nhịn không được trừng mắt liếc nhìn Tống Phong Phong một cái: Đây không phải thứ cậu có thể chơi!

Tống Phong Phong cho rằng mình đọc hiểu ánh mắt của Dụ Đông:” Cậu mót tè? Nhà vệ sinh ở bên kia.”

Dụ Đông cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp 6 giờ, bọn họ sẽ về nhà vào khoảng 7 giờ, vừa lúc đuổi kịp bữa tối.

Lúc ngẩng đầu thì phát hiện anh Long đang nhìn cậu – – nhìn đồng hồ của cậu.

“Đồ tốt.” Anh Long cười nói:” Cậu là ai? Hình như trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cậu.”

Dụ Đông ngồi cạnh anh Long:” Anh Long, tôi cùng anh chơi một ván.”

Anh Long hứng thú nhướng mày:” Cậu chơi với tôi? Chơi thế nào?”

Dụ Đông:”?”

Anh Long cười đánh giá cậu:” Không cần cậu đặt cọc, cậu cho tôi chơi, thế nào?”

Mấy người em của hắn cười rộ lên, Dụ Đông cùng Tống Phong Phong vẫn chưa hiểu, bọn họ nghi hoặc liếc nhìn nhau:” Tôi không đặt 50.” Dụ Đông chỉ chỉ đồng hồ của mình:” Cái này hơn 800 tệ, tôi đã mua nó trong kỳ nghỉ hè, sau khi trừ hao thì còn 500 tệ. Tôi sẽ đặt cược 500, anh dám không?”

Ý cười trên mặt anh Long biến mất, hắn ngạc nhiên nhìn Dụ Đông, rồi lại nhìn nhìn Tống Phong Phong. Ở trong quán net do hắn làm chủ này, chưa từng có ai dám ra giá lên trời cùng hắn đối chiến qua.

“Cậu rất lợi hại?” Anh Long bán tính bán nghi đảo mắt đánh giá Dụ Đông, nhưng mà hắn nhìn như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một thằng nhóc khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo, quần áo chỉnh tề, móng tay cắt ngắn, mái tóc mềm mại sạch sẽ, điển hình của một học sinh cấp hai bình thường.

Dụ Đông ăn ngay nói thật:” Tôi gần nhất chỉ đối chiến với bạn học của mình.”

Hẳn Trương Kính cũng được tính là lợi hại ha? Dụ Đông thầm nghĩ trong lòng, so với Trương Kính tôi nhỉnh hơn một chút.

Anh Long buông điếu thuốc xuống, liếm liếm hàm răng:” 500 thì 500, đánh đi.”

Một trận này đánh chừng nửa tiếng.

Vào lúc trận đấu kết thúc Dụ Đông theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, 6 giờ 30. Y cùng Tống Phong Phong còn dư 30 phút.

“Tôi thua.” Dụ Đông tháo đồng hồ, đưa cho anh Long.

Anh Long không nhận, mà là ném ánh mắt dành cho đứa ngu nhìn vào Dụ Đông:” Bạn học của cậu thuộc loại trình độ nào?” Hắn chỉ vào Tống Phong Phong nói với Dụ Đông:” Kỹ thuật cớt chó gì, cậu so với nó còn shit hơn!”

Dụ Đông cắn môi, sắc mặt ửng đỏ:” Vận may của tôi chỉ không tốt!”

“Cút! Có ai công tháp giống cậu không? Cậu biết cái gì gọi là chiến lược không!” Anh Long nóng nảy, một bên nghĩ thằng nhóc này đỏ mặt lên thật là dễ nhìn, một bên thì lửa giận ngút trời:” Chơi với cậu thật cmn lãng phí thời gian! Biến!”

Hắn hùng hùng hổ hổ, trong tiếng cười vang của đám đàn em và học sinh vây xem, mặt của Dụ Đông càng lúc càng đỏ.

“Vận may của tôi chính là không tốt!” Dụ Đông kêu to:” Có gan thì anh chơi với tôi thêm một ván!”

Anh Long tức đến bật cười, hắn cảm thấy bản thân của mình đang bị xúc phạm, tựa như đệ tử Cái Bang chạy đến Thiếu Lâm Tự khiêu chiến với đệ tử quét rác, chờ đến khi đệ tử quét rác chuẩn bị xong tư thế chiến đấu, thì thằng nhóc Cái Băng kia lại móc ra cây Đả Cẩu Bổng bị gãy làm đôi.

Tống Phong Phong vội vàng xin lỗi anh Long, rồi lại túm lấy Dụ Đông muốn rời đi. Đàn em phía sau anh Long cười nứt nẻ không ngừng, cất cao giọng hỏi:” Còn đánh cược? Cậu lấy cái gì ra cược? Cậu vẫn còn 500 tệ sao?”

“Tôi có 2000 tệ.” Dụ Đông nắm lấy ngăn bàn máy tính, chống lại lực kéo của Tống Phong Phong:” Anh Long, tôi với anh đánh cược 2000! Chỉ một ván thôi!”

Khi con số cao đến tận trời được rống ra, xung quanh căn phòng liền trở nên yên tĩnh. Anh Long đang vui vẻ uống nước ngọt cũng bị làm sặc, cả căn phòng VIP chỉ còn lại tiếng ho sặc sụ của anh Long.

“…..Tôi hiểu rồi.” Anh Long cầm cái áo của đàn em lau lau cái miệng:” Cậu đến giúp bạn học trút giận. Nhưng kỹ năng của cậu quá kém, không có cách.”

Dụ Đông không chút sợ hãi:” Lại một ván nữa, anh có thể nhìn coi tôi thật sự là không được hay là tôi cố ý lừa anh.”

Từ trước đến nay anh Long tự xưng mình là người có tình tình tốt, kể từ tháng 10 đến nay chỉ mới dùng chai rượu đập đầu hai người, hiện tại đã là một ông chủ hiền lành tốt bụng, nhưng vẫn là bị Dụ Đông làm cho tức giận.

“Lừa tôi?” Hắn đem chai coca ném thật mạnh lên bàn, đứng dậy sờ mặt của Dụ Đông, nhưng Dụ Đông linh hoạt né tránh, nên không đụng được:” Cậu chàng đẹp trai, cược thì cược. Cậu thắng, 2000 tệ cùng với đồng hồ đều đưa lại cho cậu, 500 tệ ban nãy tôi cũng cho cậu luôn. Nhưng nếu tôi thắng thì sao? Tôi không cần tiền của cậu, cho nên đêm nay cậu phải đến đây cùng chúng tôi đi uống rượu.”

Tống Phong Phong vội vàng đứng giữa can ngăn Dụ Đông và anh Long:” Anh Long, em đi…. Em, em có thể uống rượu, em sẽ uống, mọi người tìm em là được rồi.”

Dụ Đông vô cùng kinh ngạc:” Tống Phong Phong, cậu vậy mà còn đi uống rượu?”

Tống Phong Phong:” Cậu đừng nói chuyện!”

Anh Long không đẩy Tống Phong Phong ra, mà chỉ duỗi tay chọc chọc vào cái trán của hắn:” Tôi không cần cậu, than đen. Tôi phải cùng bạn học của cậu – cái vị công tử trắng trẻo này uống.”

Dụ Đông hất cằm:” Vậy cũng phải xem anh có thể thắng tôi hay không.”

Tống Phong Phong lo lắng, ngày thường Dụ Đông không có như vậy. Cậu là một người kiệm lời, cũng sẽ không cố ý chọc tức người khác, cùng lắm chỉ im lặng trầm mặc nhìn vào đối phương, mà đó cũng là cảm xúc cực hạn của cậu rồi á!

“Dụ Đông…..”

Dụ Đông nhéo nhéo tay y, không nói câu nào xoay người ngồi xuống.

Trận đấu rất nhanh đã bắt đầu, đấu pháp lần này của Dụ Đông khác trước hoàn toàn. Mọi người ở sau lưng nhìn xem cuộc chiến của bọn họ, Tống Phong Phong vẫn luôn chú ý không cho đàn em của anh Long cùng anh Long mật báo với nhau, mà cậu cũng nghe thấy những người xem chiến ở phía sau, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kinh ngạc cùng cảm thán.

Trong doanh trại của anh Long, các tòa nhà kiến trúc lần lượt bị phá hủy. Sau hai mươi phút, anh Long nhận thua, đánh ra GG*, trận chiến đến đây kết thúc.

Dụ Đông bình tĩnh nhìn màn hình, rồi lại vén cổ tay liếc mắt nhìn đồng hồ một cái. Còn mười phút nữa là 7 giờ, bọn họ không thể về nhà đúng giờ, đến cuối cùng vẫn là gọi điện thoại nói một tiếng cho Chu Lan biết.

“….. Tôi thua.” Anh Long cười một tiếng, nghe cũng không giống như là đang tức giận:” Cậu được lắm, vừa rồi quả nhiên là giả vờ.”

Sau khi thua trận hắn liền tỉnh táo lại ngay lập tức, rất nhanh đã ý thức được thằng nhóc mười mấy tuổi này, mời vừa bước chân vào cửa thì đã bắt đầu quan sát cách đấu pháp của hắn. Hắn ở trước mặt thằng nhóc đối chiến với người khác hai ván, sau lại cùng nó đấu thêm một ván, tổng cộng ba ván cũng đủ cho nó hiểu được cách chơi của mình.

“Cậu gọi là gì?” Anh Long làm đàn em đi đến quầy thu ngân lấy ra 2000 tệ, cùng với 500 trong túi của mình đưa cho Dụ Đông:” Lần sau lại đến chơi, tôi quen biết rất nhiều cao thủ.”

Dụ Đông cúi đầu đếm tiền, đem 2000 tệ nhét vào trong cặp Tống Phong Phong, còn lại 500 thì bỏ vào trong túi của mình, im lặng không trả lời.

Đàn em anh Long nổi giận, cho rằng anh cả của mình đã bị mất mặt, nhanh chóng giơ lên đấm tay hung dữ rống:” Hỏi mày đó! Bị câm hay là bị điếc hả!”

Mắt thấy đấm tay sắp nện xuống, Tống Phong Phong liền nhanh chóng chặn lại:” Không thể đánh, không thể đánh…. Anh Long, bạn học này của em học rất giỏi, kỳ thi thử tháng trước còn đứng đầu thành phố, không thể đánh không thể đánh.”

Anh Long nhướng mày:” Ồ.”

Tống Phong Phong nghe thấy Dụ Đông ở phía sau thấp giọng thiếu kiên nhẫn nói:” Nói nhiều như vậy làm gì? Đi mau.”

Đúng rồi – – hắn thầm nghĩ, đây mới là Dụ Đông, thường thường đối với hắn không kiên nhẫn, nhưng kỳ thật rất ôn nhu – Dụ Đông.

Học sinh vây xem có người nhận ra Dụ Đông, giống như tranh công đối với anh Long giới thiệu:” Nó học năm ba lớp một trường trung học 16, học tập đặc biệt đặc biệt giỏi, là học sinh mới chuyển trường trong năm nay….”

Anh Long lại nhướng mày:” Ồ.”

Không ai ngăn cản hai người học sinh, Tống Phong Phong hướng anh Long chắp tay, anh Long lại đốt một điếu thuốc, cao giọng nói với hai người vừa bước ra quán net:” Không nên tiếp tục chơi game, học tập cho tốt nhá!”

Đứng trong bầu không khí lạnh lẽo, chỉ nháy mắt Dụ Đông đã bắt đầu ho khan:” Hôi gần chết.” Cậu cau mày hít hít cái mũi:” Tống Phong Phong, cậu ngàn vạn lần không được học theo người khác hút thuốc. Tôi ghét người hút thuốc nhất.”

“Còn chưa học được.” Tống Phong Phong nói.

Dụ Đông:”…… Cậu thật sự hút thuốc?!”

“Không có!” Tống Phong Phong nhanh chóng giải thích:” Chưa từng học qua! Cậu, cậu đừng nói cho ba tôi biết.”

Hắn mở khóa xe vừa mới đẩy chiếc xe đi, thì lập tức cảm thấy có chỗ không thích hợp. Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bánh xe phía sau đã xẹp lép

“Đệch mịa.” Tống Phong Phong không nghĩ cũng biết là do đám đàn em của anh Long làm, cũng không thể đi lý luận với đám người đó, chỉ đành tự nói bản thân xui xẻo, sửa trước rồi nói tiếp.

“Tôi đi sửa xe.” Hắn nói:” Cậu đợi tôi một chút.”

“Tôi đi gọi điện thoại cho bà ngoại.” Dụ Đông chỉ vào quầy bán quà vặt.

Tiệm sửa xe kế bên quầy bán quà vặt, 2000 tệ quay về bên mình, Tống Phong Phong cảm thấy chính mình lần nữa biến thành người giàu có tiền, vì vậy quyết định chút nữa sẽ mời Dụ Đông uống một ly nước, coi như là cảm ơn Dụ Đông đã ra tay trượng nghĩa.

Dụ Đông móc ra một tờ 5 đồng, bắt đầu quay số điện thoại.

Tống Phong Phong đánh một cái ngáp, hắn cảm thấy có chút lạnh và đói. 2000 tệ, đưa cho Chu Lan 800, bởi vì hiện tại bữa trưa cùng bữa tối của hắn đều là giải quyết ở nhà Dụ Đông. Tiền học cùng tiền tài liệu 200, tiền điện cùng tiền nước trong nhà cũng 200, quần áo mùa đông vẫn chưa mua, lại phải mất khoảng hai ba trăm. Dư lại phải gửi cho bà nội, hắn đếm ngón tay, nghĩ thầm 2000 tệ này kỳ thật cũng không nhiều.

Lúc nãy Dụ Đông giống như là đang biểu diễn một vở kịch, hiện tại Tống Phong Phong mới phục hồi tinh thần, cảm thán Dụ Đông thật là lợi hại, trên mọi phương diện đều lợi hại.

Trong tiệm sửa xe đang mở radio, trên đài người dẫn chương trình đang nói đến một vị ca sĩ đọc chữ không rõ nào đó, đang chuẩn bị ra mắt ablum mới vào tháng 11.

Đây là một ngày vô cùng tầm thường của tháng 10 năm 2005.

Hắn có thể giữ tiếp tục giữ vững thành tích ‘thất lí hương’ của mình hay không? Hắn vừa mới kết thúc chuyến lưu diễn có một không hai của mình! Người dẫn chương trình Đài Loan hào hứng ngâm nga một bài hát tiêu biểu nào đó, Tống Phong Phong cũng có thể hát, vì thế hắn một bên nhìn chằm chằm vào tiệm sửa xe thay lốp, một bên thì hát theo hai câu.

Bỗng nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng ‘bốp’. Một chai nước khoáng lăn đến cạnh chân Tống Phong Phong, mà bên trong thì chứa đầy đá lạnh.

Tống Phong Phong ngẩng đầu, vừa lúc trông thấy hai người thanh niên đang trốn mình. Còn Dụ Đông thì đang ôm đầu, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất.

Chương 04

Phụ lục:


GG: có nghĩa là goog game thường thì game thủ nước ngoài sẽ dùng từ này khen đồng đội của mình, khi mà họ chơi quá hay, nhưng khi du nhập vào VN thì nó lại mang ý nghĩa hoàn toàn ngược lại là đầu hàng.