[ĐBTBC] Chương 55: Thân phận thật

Chương 55: Thân phận thật

Liệt Dương đang bị xoắn não cuối cùng cũng phản ứng lại, đột nhiên không biết nghĩ đến chuyện gì mà xông lên phía trước, nắm lấy cổ áo của Khúc Diễm:” Có phải là vì cậu mà Thanh Mông mới mất tích!”

Khúc Diễm lạnh lùng nhìn vào Liệt Dương, không hề phủ nhận. Ngay lập tức Liệt Dương trở nên phẫn nộ, vung quyền đánh thẳng vào mặt Khúc Diễm. Ai ngờ một giây kế tiếp, Khúc Diễm đã giơ tay tránh khỏi khống chế của Liệt Dương, giọng nói trước sau vẫn như cũ lạnh băng:“Giống nhau là mạt lộ, người mắt lam gánh vác nhiều nhất cuối cùng cũng là người bị vứt bỏ, bọn họ hóa bướm cần nhờ đến người mắt lam, cho nên người mắt lam chỉ có thể ở trong thế giới lạnh băng này mà giãy giụa, cậu cho rằng có thể tồn tại ở kỷ nguyên băng hà là chiếu cố sao? Đó cùng lắm chỉ là gông xiềng, mà Thanh Mông, là được đi đến một nơi không có xiềng xích, cũng sẽ không nhìn thấy những nơi đáng ghê tởm khác!”

“Những lời này tôi đồng ý! Tựa như hiện tại, cho dù có thể lựa chọn hóa bướm, nhưng mà tôi tình nguyện mang theo người tôi yêu sinh hoạt cô độc ở bên trong thế giới đóng băng, cũng sẽ không nguyện ý quay lại trở thành bướm, có lẽ ý nghĩ này có hơi cực đoan, nhưng mà có một số chuyện không phải tự mình trải qua, thì cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác của người đang ở trong tình trạng đó. Chúng tôi không có tư cách oán hận, tuy chúng tôi sinh ra trong giai đoạn này, nhưng mà chúng tôi có thể lựa chọn cách sống của chính mình.” Nam nhân mắt lam nắm lấy bàn tay của cô gái tóc dài, ngữ khí bình đạm.

Trong phòng rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, Thư Tầm không biết suy nghĩa của Khúc Diễm cùng với nam nhân mắt lam có chính xác hay không, thế nhưng giống như lời hắn nói, không ở trong tình huống của người khác, thì sẽ không biết được nỗi tuyệt vọng đó, trong đầu Thư Tầm nhớ lại những hình ảnh mình đã trông thấy trước đây, nam nhân ôm chặt thi thể suốt một đêm, sau đó nam nhân thẳng lưng xoay người, trước khi rời đi còn nở ra một nụ cười trào phúng, có lẽ là cười thần đã phái những thiên sứ đến đây cứu giúp thần dân, thế nhưng thiên sứ lại bị nhân loại sợ hãi mà giết chết, thiên sứ không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì thiên sứ cũng đồng dạng mất đi năng lực quay về Thần giới, cô độc, rơi xuống.

Nam nhân mắt lam thấy thế thì chủ động đánh vỡ trầm mặc. “Tuy rằng không biết các người từ đâu đến đây, nhưng mà, ít nhất không có cản trở đến tôi, kỷ nguyên băng hà đã đến, nơi này không còn khả năng xoay chuyển, Lam Điệp kết băng tuyệt đối, không trải qua trăm ngàn năm thời gian, thì sẽ không tan rã, các người còn muốn biết chuyện gì? Cứ hỏi đi, tuy rằng đã dùng thuốc LP, thế nhưng thể chất bất đồng, theo như suy đoán của tôi, các người trong thế giới đóng băng tuyệt đối cũng không thể tồn tại quá lâu, cuối cùng thì nó cực kỳ khắc nghiệt, khắc nghiệt đến mức không thể dung được dị loại tồn tại quá lâu như các người vậy.”

“Nó? Là cái gì?” Thư Tầm mở miệng dò hỏi, đánh thẳng vào trọng điểm.

Nam nhân mắt lam cười cười. “Có thể gọi là ý thức của thế giới, hoặc nói là ý thức của tinh thạch Lam Phách, chỗ sâu nhất trong vỏ tinh cầu, toàn bộ đều được tạo thành từ tinh thạch Lam Phách, nơi đó là cội nguồn của Lam Điệp và cũng là nơi trở về của tụi nó, tinh thạch Lam Phách có ý thức của riêng mình, hẳn là các người đã phát hiện ra điểm này, nếu như nói Lam Điệp xưng bá tinh cầu, thì không bằng là nói tinh thạch Lam Phách đã lựa chọn Lam Điệp, cho nên Lam Điệp mới có thể đạt được thành tựu như vậy.”

Thư Tầm nắm tóc gật cái đầu nhỏ, hỏi tiếp:“Thế giới này có thế lực thứ ba xâm lược hay không?”

Nam nhân mắt lam trầm mặc một chút đáp: “Tôi không thể cho cậu đáp án chính xác, trực giác của tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà tìm không thấy chứng cứ xác thật.”

Đối với đáp án này, Thư Tầm đương nhiên là cảm thất vọng, theo suy đoán của Thư Tầm, nếu điều kiện thông quan không phải là tìm ra nguyên nhân thế giới bị diệt, hơn nữa dựa vào tình huống trước mắt, thì không có khả năng hóa giải kỷ nguyên băng hà, vậy điều kiện thông quan rất có khả năng chính là tìm ra kẻ xâm lược. Nhưng dựa vào hình ảnh giám sát ở Vi thị và tranh vẽ của Thanh Mông đã khiến cho Thư Tầm có một suy đoán, kẻ xâm lược thế giới này không phải chỉ có một, hiện tại xem ra, cho dù đều là người mắt lam, nhưng phương pháp thức tỉnh không giống nhau, thì thế giới ở trong mắt bọn họ cũng có chút khác nhau, ít nhất thì thứ Thanh Mông nhìn thấy càng nhiều, mà Thư Tầm cũng đoán không ra nguyên nhân dẫn đến sự khác biệt này.

“Nếu như không còn nghi vấn nào khác, vậy thì tạm biệt, hy vọng các người có thể tìm ra đáp án.” Nam nhân mắt lam đứng dậy chuẩn bị rời đi, thanh âm cũng mang theo vài phần chân thành.

“Kế tiếp cậu muốn đi đâu?” Bạch Nha nhịn không được mở miệng dò hỏi, sau đó nói tiếp:“Tinh thần lực của các người đều rất cao, hẳn là đã đoán được thân phận của chúng tôi, dựa theo luật pháp của tinh tế, chỉ cần không ảnh hưởng tiến hóa của tinh cầu khác, thì các cậu có thể lựa chọn đến một nơi mới trên thế giới khác sinh sống.”

“Không cần, trước khi tận thế xuất hiện vẫn luôn phải bận bận rộn rộn, không có nhìn ngắm thế giới này cho thật tốt, hiện tại vừa lúc có dư dả thời gian đi ra bên ngoài nhìn xem.” Lúc này mở miệng nói không phải là nam nhân, mà là cô gái tóc dài có khí chất dịu dàng. Cô gái quay đầu liếc nhìn Khúc Diễm vẫn luôn trầm mặc, mở miệng cười:“ Anh không đi sao?”

Khúc Diễm hơi hơi nâng đầu, trong mắt đều là một mảnh lạnh nhạt.

Thư Tầm như cũ khó nén tức giận, ‘hừ’ một tiếng rồi xoay đầu, thế nhưng lát sau vẫn là lạch bạch lạch bạch đi đến ba lô nhỏ của mình, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc cùng với một khối tinh thạch Lam Phách, lại không có đi đến trước mặt Khúc Diễm, mà là cố chấp nhìn vào Khúc Diễm.

Nhìn động tác của Thư Tầm, biểu tình của Khúc Diễm trống rỗng vài giây, sau đó trong mắt tràn đầy ý cười nhộn nhạo, thân thể phát ra ánh sáng màu lam, trong nháy mắt hóa thành một con bướm màu lam nhạt mờ ảo, biến mất tại chỗ, đồng thời, bên ngoài phòng, vang lên tiếng bước chân vô cùng quen thuộc, dưới con mắt chăm chú ngạc nhiên của tất cả mọi người, Noãn Đông chậm rãi bước vào trong phòng, sau đó ngồi xổm ở trước mặt Thư Tầm, duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của bé, dùng chất giọng ấm áp có thể hòa tan hết thảy nói:” “Em thắng, anh sẽ lựa chọn tin tưởng một lần nữa, sự tồn tại của em vô cùng đặc biệt.” Đặc biệt đến nỗi có thể để cho nỗi lòng cô đơn của người khác nảy mầm một tia hy vọng, một vẻ đẹp bên trong thế giới u ám, đây là thiên tính của đứa nhỏ và bản lĩnh đặc biệt sao?

Thư Tầm đem lọ thuốc cùng với tinh thạch Lam Phách đặt lên trên tay của Khúc Diễm, mắt to mờ mịt sương mù, rồi lại quật cường vỗ vỗ ngực nhỏ của chính mình, tựa hồ muốn cho chính mình càng thêm cường tráng một chút, ồm ồm mở miệng nói:“Tiểu đội giải tán!”

Tiếng cười trầm thấp và tràn ngập từ tính cùng ấm áp của Noãn Đông vang lên, tiếp theo đó dần dần lan rộng, lát sau mới đứng dậy, thấp giọng nói tạm biệt.

Đôi tình nhân mắt lam rời khỏi, Khúc Diễm cũng theo sau rời đi, không khí mơ hồ trong phòng lại không cùng nhau rời đi theo, đặc biệt là đầu óc của người nào đó không đủ dùng đã rối rắm thành một cục, tuy rằng trong đầu Liệt Dương có vô số nghi vấn, nhưng mà lại không biết dò hỏi từ chỗ nào, phòng khách, ngoại trừ Thư Tầm cùng mặt than Dạ Tiền, mọi người đều là rơi vào trạng thái trầm tư.

“Bánh bao Tầm! Cưng sao có thể để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy! Chơi lâu như vậy, cũng chưa từng bị người chơi xoay như chong chóng, có cảm giác bị dân bản địa nghiền áp.” Liệt Dương rối rắm nửa ngày, tựa hồ mới phản ứng lại được Khúc Diễm đã rời đi, ngay lập tức có chút tức giận khó mà bình tĩnh, nghĩ đến hắn vẫn luôn dựa vào thực lực nghiền áp người khác, thế nhưng đây là lần đầu bị chơi thảm đến như vậy:“ Nhưng mà mọi chuyện là như thế nào? Noãn Đông, không, Khúc Diễm vì sao sẽ từ ngoài cửa quay vào?”

Hiển nhiên có không ít người rối rắm ở chỗ này, sau khi Liệt Dương vừa hỏi, tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung lên trên người Thư Tầm, không có cách nào khác, thoạt nhìn giữa bọn họ người có đầu óc thanh tỉnh, hiện tại chỉ còn lại Thư Tầm cùng Dạ Tiền, mà bọn họ không có lá gan bảo Dạ Tiền giải thích nghi hoặc cho bọn họ, cũng sợ nghe không hiểu đáp án ngắn ngọn của Dạ Tiền.

Thư Tầm đi đến bên cạnh bếp lò, ngồi trên thạch Noãn Đông, chống cằm trả lời: “Noãn Đông là dân bản địa, hơn nữa còn là một người có đôi mắt bình thường sau lại thức tỉnh rồi có được kỹ năng đặc biệt, theo tôi nghĩ nguyên nhân hẳn là có quan hệ với Thanh Mặc, Thanh Mặc đồng dạng làm công việc có liên quan đến khai thác nguồn năng lượng mới, trong công việc hằng ngày cũng có tiếp xúc nhất định với tinh thạch Lam Phách, giống như ba mẹ Thanh Mông làm công việc nghiên cứu khoa học khiến cho Thanh Mông thức tỉnh dị năng, Thanh Mặc cũng làm cho Khúc Diễm thức tỉnh dị năng, nhưng mà dựa vào suy đoán trước đây, thì chức vị của ba mẹ Thanh Mông còn cao hơn Thanh Mặc, cho nên dị năng Khúc Diễm thức tỉnh cũng không hoàn toàn, hơn nữa không phải là người mắt lam, chỉ sợ hắn cũng không biết dị năng đã được thức tỉnh. Sau khi kỷ băng hà đến, Noãn Đông rời khỏi Vi hồ ra ngoài tìm kiếm cứu viện, nhưng mà lại phát hiện toàn bộ thế giới đều rơi vào kỷ nguyên băng hà, lần nữa quay về thì nhìn thấy Thanh Mặc đã tử vong, chết ở ngay cửa biệt thự, đôi mắt cũng không có nhắm lại, một khắc kia Khúc Diễm đã tuyệt vọng đến cực điểm, cảm xúc bị dao động mãnh liệt cũng làm hắn dần dần ý thức được dị năng của chính mình, sau đó, bước lên hành trình tìm kiếm thuốc Lam Phách, trên đường cùng chúng ta tương ngộ, tương kế tựu kế quan sát và kiểm tra, dựa vào kinh nghiệm của chính mình mà bất tri bất giác làm người dẫn đường, cuối cùng là đi đến Uyên Hải.”

Tuy rằng suy đoán được đại khái sự tình đã xảy ra, nhưng mà trong lòng Thư Tầm vẫn như cũ có điểm đáng ngờ không thể lý giải, ví như Khúc Diễm vì sao lại muốn lau sạch dấu vết tồn tại của mình ở trong biệt thự? Cảm giác này thật giống như hắn đã biết trước sẽ có người đi đến biệt thự vậy, lại ví như vì sao lúc đầu dùng thạch Noãn Đông thử bọn họ, dẫn đường đem bọn họ ngộ nhận hắn là Huyễn tộc, tựa hồ xác định bọn họ là người từ ngoài đến, nhưng mà lại không biết thân phận cụ thể của bọn họ.

Đương nhiên Liệt Dương sẽ không nghĩ đến điểm Thư Tầm nghi ngờ, thậm chí đầu óc vẫn như cũ ở trong trạng thái xoắn não:“ Vậy dị năng của Khúc Diễm đến cuối cùng là gì? Còn có mục đích của hắn? Làm cho Thanh Mặc sống lại? Vậy ngày hôm qua trực tiếp mang theo thuốc Lam Phách rời đi là được rồi, vì sao còn muốn uống?”

“Dị năng của Khúc Diễm hẳn là làm giấc mơ trở thành thật, có lẽ chỉ có tác dụng ở bên trong giấc ngủ, sự vật trong mơ sẽ chân thật xuất hiện ở trong hiện thật, tựa như con thỏ có hình thể lớn kia, hẳn được nuôi dưỡng bởi hai người Khúc Diễm và Thanh Mặc, cuối cùng lại bị người nào đó khu biệt thự ăn luôn, bởi vậy Khúc Diễm mới nói bọn họ thất hứa. Trong đầu theo bản năng đem hình tượng con thỏ cường hóa, trở nên có tính công kích, là vì trong tiềm thức vẫn luôn hy vọng con thỏ có thể bảo hộ Thanh Mặc, này cũng giải thích, lần đầu tôi nhìn thấy con thỏ, thì Khúc Diễm cũng vừa mới rời khỏi Vi hồ, nhưng vì Khúc Diễm có tinh thần lực cực cao, rất ít khi bị mất khống chế, trên tàu phá băng hẳn mới xem như là bị bại lộ. Chính hắn tựa hồ cũng ý thức được, cho nên vì có thể thức tỉnh dị năng hoàn toàn, hôm qua mới uống sạch thuốc Lam Phách, bởi vì hắn cần lực lượng càng cường đại mới có thể ở trong tay chúng ta cướp lấy lọ thuốc, hơn nữa cũng yêu cầu độ ấm để tồn tại trong đóng băng tuyệt đối, thì hắn mới có thể quay trở về bên người Thanh Mặc, làm cho Thanh Mặc sống lại. Chỉ là theo như lời của hắn, hắn không nghĩ tin tưởng bất kỳ kẻ nào, cho nên mới muốn xuống tay trong lúc chúng ta đang ngủ, chứ không phải là xung đột chính diện, nhưng không nghĩ đến lại bị đôi tình nhân mắt lam đột ngột đánh gãy, Khúc Diễm tâm tư kín đáo, tinh thần lực cực cao, tự nhiên trước tiên đã làm tốt phòng bị, cho nên tình hình trong phòng tuy rằng đã được hắn khống chế, nhưng mà hắn lại dùng mộng của mình tạo ra cơ thể giả, để ngừa sự tình đột biến mà không thể đánh trả, cũng là cho chính mình cơ hội tồn tại lâu thêm một chút.”

Tâm tư kín đáo của Khúc Diễm đã đến một trình độ vô cùng đáng sợ, hắn cơ hồ không có chút sơ hở nào cùng chủng tộc tiến hóa như bọn họ đồng hành, hơn nữa còn hoàn toàn cho chính mình một thân phận cường giả, làm cho bọn họ không dễ dàng hoài nghi, hắn cẩn thận bố trí mỗi một bước đi, kỳ thật dựa vào trí tuệ của Khúc Diễm, thì sao lại không đoán được, cho dù hắn không lấy thân thể thật xuất hiện, thì Thư Tầm đồng dạng cũng sẽ đem thuốc cùng nguyên thạch đưa cho hắn, nhưng mà cuối cùng, vẫn là lựa chọn lấy thân thể thật đi về phòng, mang đi thuốc cùng tinh thạch Lam Phách của Thư Tầm đưa cho.

Bình luận về bài viết này