[QPTC] Chương 21: Thả quỷ ra ngoài

Chương 21: Thả quỷ ra ngoài

Búi tóc chữ thập

Vị này để râu lộn xộn, ăn mặc lôi thôi, đương nhiên cũng không phải ai khác, đúng là người ba già của Chu Hành – Chu Lệnh Thông.

Ông rất có tiếng trong việc xem phong thủy ở vùng này, người đến cửa mời ông đi xem phong thủy nối liền không dứt, ông ngại phiền phức vì vậy chưa bao giờ đặt chuông cửa, cũng như cửa nhà đều vĩnh viễn khóa từ bên trong.

Vừa rồi ông nghe thấy tiếng đập cửa, còn nghĩ là có người đến tìm ông xem phong thủy, cho nên nhàn nhã ngồi trên ghế nằm dưới giàn nho không thèm quan tâm, cơ bản không nghĩ đến con trai của mình sẽ về nhà vào lúc này.

Ông chỉ trông thấy Lâm Trường Tư leo tường hơn nửa ngày trời, sau đó ‘bịch’ một tiếng rơi xuống, còn nghĩ tên nào to gan dữ vậy, quả là một tên trộm không biết gì về giá cả thị trường dám đến trộm nhà của lão Chu ông.

Trò khôi hài vừa mới xuất hiện thì Chu Hành đã ở ngoài bức tường hô to một tiếng, lúc này ông lão lôi thôi mới phát hiện con trai nhà mình đã trở lại, sau đó chuyện này coi như là kết thúc.

Ông lão run run lông mày, cười hắc hắc vài tiếng, nhìn Lâm Trường Tư đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi: “Con cháu người ta, sao cậu không nói cậu là bạn học của con trai yêm*, nếu cậu nói thì ông già như tôi đã không gõ đầu cậu!”

(Yêm: là từ địa phương nha)

Lâm Trường Tư trừng mắt liếc nhìn ông một cái, đầu quay phắc đi, ông già thúi, có cho cậu cơ hội nói hả!

Lão Chu đi đến sân trước mở cửa cho bọn hắn, lúc này mới phát hiện sắc mặt Chu Hành không thích hợp, ông thay đổi biểu tình, không còn bộ dáng cợt nhã, khí thế quanh thân cũng trở nên uy nghiêm, một phen nắm tay Chu Hành, kéo hắn vào cửa, Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc đi theo vào, nhưng lại bị nhốt ở bên ngoài.

“Ấy, ông già này bị sao vậy, chúng tôi vất vả cực khổ đem con trai ông về, không cho uống miếng nước cũng thôi đi, còn nhốt chúng tôi ở ngoài này, ông là người không biết nói lý!” Đại Hắc vốn là đi theo vào, kết quả bị ông lão đẩy ra ngoài, đóng cửa, xém chút nữa kẹp luôn cái mũi của hắn, khiến hắn tức giận đứng ở ngoài, liều mạng đập cửa.

“Biến!” Trong phòng truyền đến thanh âm nổi điên của ông lão, sau đó nghe thấy có vật gì đó nện ở trên cửa, vang lên một tiếng ‘bịch’.

Đại Hắc bị dọa đến rụt rụt bả vai, lửa giận trong nháy mắt tan biến vào hư không, ông lão này, thiệt là quá đáng sợ! Hắn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, đối với cái cửa hừ hừ hai tiếng, không cam lòng rời đi.

Lâm Trường Tư kéo hắn ngồi vào cái ghế ở trong sân: “Cậu ngồi nghỉ chút đi!”

Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc ngồi ở trong sân hơn nửa tiếng, cũng không nhìn thấy cặp cha con kia xuất hiện, Đại Hắc sớm đã nhàm chán không chịu ngồi yên, đứng lên ở trong sân đi đến đi lui.

Lâm Trường Tư cũng đợi đến không còn kiên nhẫn, nhàm chán ngồi tại chỗ chơi di động, đột nhiên nghe thấy Đại Hắc hưng phấn hô to: “Hắc, trong nhà ông già vậy mà có treo cái này!”

Lâm Trường Tư quay đầu nhìn qua, thì trông thấy Đại Hắc đứng ở trên hành lang chỉ vào cái kính bát quái của một căn phòng, Lâm Trường Tư cảm thấy hắn ta y như một con yêu quái ầm ĩ không ngừng.

Ở trong thôn trang phong bế hẻo lánh, người dân trong thôn đều rất tin vào kính Thái Cực bát quái xoay chuyển càn khôn, điều tiết phong thủy, gương lòi trấn trạch hóa giải sát khí, kính lõm hút cát khí, cát lợi.

Ở trong Hứa gia thôn nhà nhà đều có treo một cái bát quát lòi, cái bát quái này nhìn qua cũng chỉ tinh xảo hơn chút thôi, chứ đâu có gì đáng ngạc nhiên!

Y bĩu môi, đi đến nghĩ sẽ trêu chọc y vài câu, thì bỗng nhiên trông thấy Đại Hắc chỉ vào trong kính la hoảng lên: “Đìu mé, bé ngoan, tại sao cả người của cậu ở trong kính toàn là khí đen không vậy!”

Lâm Trường Tư ngẩng đầu liếc nhìn một cái, cũng bị dọa đến ngẩn người, bởi y nhìn thấy sau khi kính lòi chiếu lên thân ảnh của mình, thì khí đen xuất hiện ở phía sau không ngừng chuyển động sôi trào, bao phủ cả người của y.

Lâm Trường Tư nhanh chóng rời khỏi phạm vi của gương chiếu, đối với Đại Hắc cười gượng ha tiếng: “Ặc, hẳn là cái gương bị dơ, cho nên vật bị chiếu vào cũng bị đen như mực.”

“Tại sao tôi lại không có?” Đại Hắc đứng trước kính chiếu chiếu, cảm thấy khó hiểu sờ sờ đầu, thế nhưng hắn cũng không có hiểu gì về huyền học, cho nên cũng không tiếp tục truy hỏi, ngược lại vô cùng hứng thú đẩy ra cánh cửa bên dưới kính bát quái, thò đầu dò hỏi nửa ngày, sau đó trừng lớn hai mắt tựa như Columbus phát hiện ra châu lục mới, kích động chạy vào.

Lâm Trường Tư bị hắn dọa như vậy, cả tâm tư vẫn còn kinh sợ, trước đây bị bát quái ở Hứa gia thôn chiếu, y cũng không trông thấy có chuyện như này, Lâm Trường Tư nhịn không được tiến đến bên dưới cái kính, rồi lại nhanh chóng lùi ra phía sau.

Không sai, y ở trong kính quả thật là có khí đen bao phủ.

Chẳng lẽ kính này không giống với Hứa gia thôn? Là vì đã được khai quang chân chính?

Lâm Trường Tư nghi hoặc nhìn kính, sau lưng kính chiếu là gỗ đỏ, chạm khắc những con rồng tinh xảo, mặt kính dùng đồng thau, được mài giũa vô cùng tinh tế, những vật được chiếu đều rất rõ ràng, so với bát quái ở Hứa gia thôn là đối lập hoàn toàn, trong nháy mắt mấy cái bát quái ở trong thôn đã biến thành hàng vỉa hè.

Lâm Trường Tư cẩn thận né tránh cái kính, không dám chiếu tiếp, bước vào căn phòng. Nhưng mà tấm gương ở trên tường lại chiếu ra con quỷ y đang nuôi ở trên người, nếu bên trong còn có những thứ như này, y sẽ chết mất!

Lâm Trường Tư mồ hôi đầy mặt, may mắn Đại Hắc là tên dễ dụ, không có tiếp tục truy hỏi, ngược lại để tên Chu Hành khó chơi kia biết được, thì chuyện y nuôi quỷ nhất định sẽ bị lộ tẩy.

Y thối lui ra ngoài mái hiên, hô to nói với Đại Hắc đang ở trong phòng: “Đại Hắc, nhanh đi ra ngoài, căn phòng này quá tà.”

Đại Hắc ở trong phòng không để ý đến y, hắn chính là vô cùng hứng thú.

Trong phòng tràn ngập rèm vải màu vàng treo hoàng phù, căn phòng tăm tối, chỉ có hai cái ô cửa sổ trần trên mái nhà là cho tia sáng chiếu xuống, trên tường để đầy pháp khí của Đạo gia như: kiếm gỗ đào, hoàng phù, tiền xu thất tinh kiếm…. Trong phòng có bày một cái bàn thờ, trên bàn còn đặt hai ngọn đèn thất tinh đang được thắp sáng, ống mực, chu sa và đồ vật linh tinh khác.

Hắn vừa đi, vừa nhìn xung quanh, một tay vuốt rèm vải treo hoàng phù ở trên tường, một tay cầm kiếm gỗ đào múa loạn quanh phòng, cái miệng còn vui vẻ phấn chấn đối với Lâm Trường Tư hô: “Bé ngoan cậu nhanh vào đây đi, haha, không ngờ ông già kia lại là thần côn, trong phòng còn treo đầy hoàng phù, à còn có kiếm gỗ đào giống như trong TV.”

Hắn cười không ngừng, chân không chú ý vấp té xuống đất, sau hậm hực bò dậy: “Đệch, là cái quái gì dám vướng chân Hắc gia, hử, vậy mà còn có mấy cái bình ngâm rau!”

Hắn đứng dậy cúi đầu nhìn qua, thì trông thấy có năm sáu cái bình để dựa vào tường, tựa như những cái bình ngâm rau ở quê hắn.

Bĩu môi: “Ông già này, còn là một tên tham ăn, để tôi xem ông ngâm cái gì!” Nói, mở nắp bình ra.

Hương thơm mùi rượu nồng nàn lan tỏa bên trong không khí, hương vị mát lạnh mà thanh thuần.

Đại Hắc thò đầu lại gần, nhìn vào trong bình, bên trong là chất lỏng có màu vàng: “Chậc, thì ra là rượu.”

Hắn còn chưa nói xong, thì trong ‘phút chốc’ vò rượu thoát ra một làn khói trắng, nhấc đầu nhìn theo, liền trông thấy giữa không trung hiện ra một nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ.

Nữ nhân kia mặc áo ngắn màu tím phối hợp với váy dài, trên đầu búi tóc chữ thập, gió nhẹ thổi vào sợi tóc của nàng cùng với làn váy, khuôn mặt lộ ra thanh lệ, chân mày cong dài, làn da tuyết trắng, mi đẹp mắt to, tựa như mỹ nhân bước ra từ tranh cổ.

Nàng nghiêng thân, chân trần ngồi trên xà nhà, đôi mắt trong veo, liếc mắt đưa tình nhìn Đại Hắc một cái, sau lại ngượng ngùng cúi đầu, dùng tay áo rộng che mặt, thanh âm ngọt ngào: “Công tử, là ngài giúp nô gia lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, từ nay về sau, nô gia sẽ là người của ngài.”

Chương 22

[ĐBTBC] Chương 60: Cá ngon lắm luôn

Chương 60: Cá ngon lắm luôn.

Không khí trầm mặc kéo dài hồi lâu, Thư Tầm cảm thấy bản thân chính mình vẫn nên thành thật thẳng thắn, sau khi xác nhận Diệp Tiễn là Dạ Tiền, Thư Tầm yên tâm hơn nhiều, nhưng dù sao thì bé cũng là người sai trước, còn ăn cá của Dạ Tiền, vì vậy lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhỏ:” À, ờ, ừm….. Cá…..”

Nhìn đôi mắt sâu thẳm không chút cảm xúc của Diệp Tiễn, khí thế của bé càng lúc càng giảm, thanh âm cũng dần dần nhỏ lại, cuối cùng tâm trí thắt chặt, trực tiếp thốt lên:”Cá ăn rất ngon.”

Diệp Tiễn (╰_╯)#

Thư Tầm:”……..”

Tiếp tục im lặng.

Thư Tầm lại ngẩng đầu lên:” Cá….. Cá là yêm ăn…….”

Diệp Tiễn (╰_╯)#

Thư Tầm nhìn Dạ mặt than Tiền không thay đổi sắc mặt, lần đầu cảm thấy vô cùng áp lực, đầu nhỏ thành công buộc thắt lần nữa:” Xương cá màu bạc rất mềm, ngay cả xương cũng có thể ăn, màu đỏ có hương vị tươi ngon, thịt cũng nhiều, màu vàng hương vị tầm thường, nhưng lại có vẻ nhìn ăn rất ngon, màu lam rất linh hoạt, khó câu, tôi chưa có ăn qua nó, màu xanh lá……”

Diệp Tiễn:”…….” mặt than cuối cùng đã vỡ vụng, lộ ra biểu tình cười như không cười, khóe miệng hơi hơi giương lên, mang theo vài phần sát khí và lạnh thấu xương.

Giọng nói Thư Tầm đột nhiên im bặt, nháy mắt dựng lông, bánh bao nhỏ vốn dĩ lông xù đã biến trở thành một quả cầu lông, sau đó trúc trắc nói tiếp:” Yêm, yêm không lừa anh, không tin thì anh thử đi, ăn ngon lắm luôn!”

Diệp Tiễn:” À~”

Xách theo quả cầu lông, Diệp Tiễn rất nhanh đã đi đến thư phòng, ngừng ở trước bể cá khổng lồ, giơ tay bấm bấm vào bể cá, trên vách tường kính trong suốt hiện ra một bức ảnh kèm với vài dòng miêu tả, Thư Tầm nháy mắt nhìn qua, phát hiện đây là phần giới thiệu chi tiết tỉ mỉ của các loài cá ở trong bể, sau đó kinh hãi phát hiện, mỗi một chủng loại bé ăn vào bụng điều thuộc vào loài hiếm, thậm chí còn có rất nhiều loài đã bị tuyệt chủng, dưới phần thông tin giới thiệu, còn ghi lại giá trị của các loài, Thư Tầm lo lắng vươn móng vuốt bắt đầu bẻ móng tay tính tính có bao nhiêu chữ số, cùng với tổng giá trị những con cá bé đã ăn.

Nhìn bánh bao xù lông nghiêm túc giơ móng vuốt tính toán, Diệp Tiễn lạnh lùng mở miệng:” Tính rõ chưa?”

Bánh bao lông xù ngẩng đầu, bộ dáng đáng thương hề hề, lông tơ dựng lên cũng ỉu xìu rũ xuống, toàn thân bánh bao nhỏ tựa như không xương treo trên tay hắn.

Diệp Tiễn vẫn duy trì biểu cảm mặt liệt, nội tâm sớm bị manh đến chảy máu, dựa vào tinh thần lực siêu cao, Diệp Tiễn khống chế chính mình, tiếp tục lạnh lùng mở miệng:” Xâm phạm trái phép lĩnh vực quân sự, ngầm chiếm đoạt tài sản cá nhân với số lượng lớn, cho dù là vị thành niên, cũng cần phải gánh chịu hậu quả tương ứng.”

Bánh bao nhỏ bị đả kích trong nháy mắt, thế nhưng vẫn còn nghĩ muốn giãy giụa, hai tay béo mập ôm vào nhau, mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn nhìn Diệp Tiễn:” Yêm là người có tiền! Yêm có rất nhiều tiền! Thế nhưng cần ít thời gian, phần thưởng trò chơi yêm đều cho anh!”

Nội tâm mặt Diệp vô biểu tình Tiễn: ( ̄▽ ̄), đồng đội của mình vẫn hào phóng nhiệt tình như mọi khi.

Tuy rằng hiện tại Thư Tầm vẫn đang trong trạng thái hóa thú, nhưng mà vào lúc Thư Tầm nói giọng Đông Bắc, thì Diệp Tiễn đã nhận ra thân phận của Thư Tầm, huống hồ Thư Tầm ở trong game cũng không có dùng chức năng biến giọng, cho nên âm điệu không khác gì khi ở trong game, Diệp Tiễn làm sao không nhận ra thân phận của Thư Tầm được. Thế nhưng điều khiến Diệp Tiễn khó hiểu là: vì sao Thư Tầm lại ở trong nhà hắn? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của bé hình như là bị nhốt ở đây rất lâu rồi? Người giám hộ của Thư Tầm đâu? Vì sao không thể điều tra thân phận của bé trên internet?

Từng câu nghi vấn không ngừng xuất hiện ở trong đầu, suy nghĩ hồi lâu, tướng quân Diệp Tiễn có tinh thần lực siêu cao cuối cùng đưa ra một kết luận: Rơi trong ổ của tôi thì chính là của tôi! Cho nên những nghi vấn kia đều không còn nghĩa lý gì nữa.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Diệp Tiễn giống như lần đầu gặp mặt vươn ngón tay út lên:” Diệp Tiễn.”

Thư Tầm rối rắm vì chuyện chính mình ăn hơn một trăm triệu điểm tinh tế, ngây ngốc vươn tay béo của mình, ôm lấy ngón tay Diệp Tiễn, cũng giống như lần đầu gặp mặt ở trong game, ra hình ra dáng lắc lắc:” Thư Tầm.” Sau khi nói xong, Thư Tầm chợt ý thức, Diệp Tiễn cũng nhận ra chính mình, dùng bóng vuốt béo mập gãi gãi chòm râu, tiếp theo chuyển đổi thành hình người.

Đương nhiên Diệp Tiễn đối với chuyện này vô cùng hài lòng, hiển nhiên hắn cũng biết, Thư Tầm cẩn thận thông tuệ đã xác định được thân phận của mình, từ khi đăng xuất trò chơi, vẫn luôn tìm kiếm tung tích đồng đội nho nhỏ – Diệp Tiễn đã được ý nguyện, nhìn như mặt không biểu tình, kỳ thật nội tâm vui vẻ chỉ chỉ bể cá trước mặt:” Về sau đây là của cậu.”

Bể cá nhìn thấy chủ nhân thì tranh nhau bơi đến trước mặt Diệp Tiễn, cá cưng vẫn chưa biết rằng tụi nó đã sắp bị thất sủng, hơn nữa địa vị từ bảo bối quý mến rớt xuống thành thức ăn ngon miệng.

Ánh mắt Thư Tầm sáng lên, nhìn nhìn bể cá rồi lại nhìn nhìn Diệp Tiễn, cuối cùng xác định Diệp Tiễn không có nói đùa. Bụng nhỏ đói bụng cả ngày tựa hồ cũng biết chính mình đã thoát khỏi nguy hiểm, phối hợp kêu lên một tiếng òng ọc. Diệp Tiễn nhìn nhìn bánh bao nhỏ ở trong tay, cuối cùng đã rõ thanh âm ùng ục ngày đó mình nghe được là đến từ nơi nào.

Thư Tầm quẫn bách ho nhẹ một tiếng, chỉ vào bể cá:” Tôi muốn ăn cá màu vàng!”

Diệp Tiễn gật đầu, chuyển hướng sang bể cá, tựa hồ muốn đích thân động thủ.

Thư Tầm lắc lắc đầu nhỏ:” Tôi tự mình đến là được, anh thay quần áo đi!”

Tuy rằng bé không có lỏa thể, nhưng mà Diệp Tiễn thì trần trụi:”……”

Trong quá trình chuyển đổi hình thái, thức tỉnh giả có thể sử dụng tinh thần lực của mình kiểm soát quần áo của họ, do đó tránh được cảnh tượng xấu hổ nào đó, nếu như tình huống vô cùng khẩn cấp, có chút chuyện vẫn là muốn tránh cũng tránh không được. Còn về Thư Tầm, hoàn toàn là dùng da lông của mình chuyển hóa thành một bộ quần áo, chỉ là làm như vậy linh lực sẽ bị tiêu hao không ngừng, hơn nữa khả năng phòng thủ của da lông linh thú không bằng với linh khí, cho nên đại đa số linh thú hóa người đều sẽ lựa chọn mặc quần áo vào, mà không phải trực tiếp dùng lông chuyển hóa thành quần áo.

Quần áo trên người Diệp Tiễn vào lúc hắn hóa hình đã bị trở thành mảnh vụn, sau khi nghe Thư Tầm nói xong, thì nhanh chóng đi đến phòng ngủ thay một bộ quần áo, còn Thư Tầm thành thạo lấy ra cần câu của chính mình, kiên nhẫn câu cá.

Vì thế, chờ đến khi Diệp Tiễn thay xong quần áo trở lại thư phòng chuẩn bị giúp đỡ, liền trông thấy bánh bao nhỏ ngồi ở mép bể cá, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cá bơi trong bể. Tư thế bình tĩnh và ung dung, tựa hồ bé không phải ngồi trên bể cá, mà là đang ngồi bên hồ nước trong vắt núi xanh bao phủ.

Mặt nước lặng yên chậm rãi rung chuyển, gợn sóng từ từ lan rộng, động tác của bé nhanh nhẹn sắc bén kéo cần câu lên, một con cá màu vàng đã bị lôi ra bể nước. Trong mắt Diệp Tiễn lóe lên một tia kinh ngạc, Thư Tầm có thể câu được cá thì cũng không có gì kỳ lạ, dù sao bể cá cũng đã mất hơn phân nửa, điều khiến hắn kinh ngạc là, con cá Thư Tầm bắt được thế nhưng lại là con cá bé muốn ăn, đây là vận may gì?

Thư Tầm dường như không thấy có gì là không đúng, khi mà bé câu được con cá mình muốn ăn lên, mang theo cá nhỏ vui vẻ nhảy nhót. Diệp Tiễn vươn tay, tiếp nhận con cá màu vàng không lớn bằng bàn tay, rồi lại nắm lấy Thư Tầm đặt lên vai mình đi về nhà bếp.

Lúc này, Thư Tầm không đề nghị chính mình động thủ, ngồi ở trên vai Diệp Tiễn chờ cá ra nồi. Lát sau, Diệp Tiễn thành thục đem cá vàng chiên xong đặt trên đĩa sứ, Thư Tầm đã đói bụng cả ngày nhanh chóng chà xát hai móng tay béo, gấp gáp chờ không kịp mà nhảy dựng lên, trực tiếp từ trên vai Diệp Tiễn lạch cạch nhảy vào trong đĩa Diệp Tiễn đang bưng.

Động tác bưng đĩa của Diệp Tiễn dừng lại, như cũ vững vàng, nhìn trong đĩa nhiều thêm một bánh bao nhỏ cũng không ngăn cản, vào lúc nhảy vào trên đĩa, Thư Tầm đã ôm lấy cá ăn, một bên ăn một bên giơ ngón tay cái lên, âm thanh ngọt ngào nói với Diệp Tiễn: “Cá anh nuôi ăn rất ngon!”

Không nghĩ cũng biết, quá khứ nhân sinh của tướng quân Diệp Tiễn, khi nhận lấy lời khen về cá đều là: Cá ngài nuôi đẹp quá! Cá ngài nuôi rất hiếm…… Tất cả mọi người toàn là nói những câu này, nếu như có người dám nói cá ngài nuôi ăn ngon quá! Đoán chừng giây tiếp theo đã bị Diệp Tiễn đá bay.

Diệp Tiễn mặt không biểu tình ngồi vào bàn ăn, nhìn đứa nhỏ ngồi ở trong đĩa phấn đấu ăn cá, cảm giác này thật là thân quen, tựa như lúc bọn họ ở trong thế giới game vậy. Chỉ sợ Diệp Tiễn nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày hắn sẽ bình tĩnh nhìn cá mình nuôi bị bưng lên đĩa. Có đôi lúc Diệp Tiễn sẽ nghĩ, hắn cùng lắm chỉ mới quen biết bánh bao nhỏ trong thế giới game không lâu, vì sao bé lại có lực ảnh hưởng đến mình như thế? Mặc dù bánh bao nhỏ lớn lên có chút đáng yêu, đầu có chút thông minh, ngày thường cũng tri kỷ…… ( nơi này đã lược bỏ 5000 chữ )

Nghĩ đến nghĩ lui, vẫn là cảm thấy bánh bao nhỏ ăn cá vô cùng thuận mắt, cuối cùng Diệp Tiễn chỉ có thể qui tội cho những chuyện không hiểu này vào hai chữ duyên phận, có lẽ người nào đó trời sinh khí tràng đã hợp nhau, ít ra thì Diệp mặt than Tiền sống gần ba mươi năm mới gặp phải tình huống này lần đầu.

Sau khi dùng xong bữa, rốt cuộc Thư Tầm cũng cảm thấy mỹ mãn chép chép miệng, ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Tiễn ngồi ở bàn ăn trước sau vẫn không nhúc nhích: “Có gì muốn hỏi sao?”

Diệp Tiễn mặt lạnh im lặng vài giây, sau đó xách Thư Tầm lên đi đến phòng ngủ: “Ngày mai lại nói.”

Thư Tầm cực kỳ phối hợp mà ngáp một cái, thế nhưng vẫn là chọc chọc tay của Diệp Tiễn ý bảo buông mình xuống, tiếp theo dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Tiễn lộc cộc chạy đến phòng khách chỉ còn cái sofa duy nhất là được bảo toàn, sau đó tự mình cuốn lại chăn đệm, rồi từ bên dưới sofa chui ra ngoài.

Vì vậy đêm nay, Thư Tầm đã thành công dời ổ ngủ của mình, từ bên dưới sofa chuyển sang nằm cạnh gối đầu Diệp Tiễn. Đèn phòng dần dần tắt, trong nhà lần nữa khôi phục một mảnh hắc ám, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn chờ được xử lý.

Nằm trên giường lớn mềm mại, Thư Tầm rất nhanh chìm vào mộng đẹp, sau khi tiến vào thế giới xa lạ, đây hẳn là lần bé cảm thấy thư giãn nhất, cũng như đi vào giấc ngủ mà không có bất kỳ áp lực nào. Tuy rằng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, nhưng Thư Tầm rõ ràng bản thân mình đã gây ra vài hành vi sai lầm, chỉ là trong lúc sinh mệnh bị uy hiếp thì không thể không làm, ví như sử dụng khoang dinh dưỡng, ví như ăn luôn cá Diệp Tiễn nuôi, những việc này đều đè nặng trong lòng của Thư Tầm, nhưng ban nãy, Thư Tầm cuối cùng đã hiểu rõ, Diệp Tiễn thật sự là không để ý, trái tim nho nhỏ tràn đầy tội lỗi của bé cũng dần dần khôi phục trở lại.

Diệp Tiễn có nhận thấy tâm tư nhỏ bé của Thư Tầm hay không? Đáp án là có, nếu hắn không nhận thấy, thì hắn sẽ không nghĩ tự mình giúp đỡ Thư Tầm bắt cá, càng không tự mình động thủ chuẩn bị thức ăn cho Thư Tầm, dù sao những loài cá ấy, đều là hắn thu thập đến tay rồi nuôi dưỡng rất lâu. Tuy rằng toàn bộ quá trình Diệp Tiễn đều bày ra bộ mặt không cảm xúc, thế nhưng lại dùng hành động thực tế đánh bay cảm giác tội lỗi của Thư Tầm.

Vài ngày không gặp, cuối cùng bọn họ lại gặp nhau lần nữa, tuy rằng thân phận có chút thay đổi, nhưng mà cảm giác quen thuộc vẫn như ngày đầu.