Chương 05:

Đầu óc Tống Phong Phong đang bị hai vấn đề thuốc giảm đau cùng báo thù cho Dụ Đông quấn quanh, bỗng nhiên nghe thấy lời này của Dụ Đông, làm hắn chưa kịp phản ứng lại.
Dụ Đông nhìn biểu tình ngơ ngẩn của hắn, thì càng nắm chặt lấy đầu xe: “Nghe đây, lỗ tai của tôi không bị gì hết, một chút cũng không điếc. Khi nãy tôi lừa cậu, là vì không muốn cậu đi net rồi tiếp tục chơi chung với đám người như anh Long nữa.”
“…..” Tống Phong Phong nheo mắt, đánh giá Dụ Đông.
Mưa nhỏ tí tách rơi xuống, đầu tóc Dụ Đông đều dính hạt mưa. Đột nhiên hắn nhớ đến vết thương sau ót của cậu, vì vậy mà nhanh chóng duỗi tay kéo kéo áo nón trên người Dụ Đông, đội vào cho cậu.
Vành mắt Dụ Đông ửng hồng, nhìn qua không có tinh thần, cơn đau liên tục kéo dài không ngừng làm cậu không thể tĩnh tâm hay là đi ngủ, tóc tai lộn xộn, một bên vai của cậu hơi hơi phồng lên, bên trong là băng gạc cùng với thuốc. Nút áo trên người cũng không được gài hết, lộ ra hơn nửa bả vai, bên trên còn đang quấn băng gạc và băng dán, trắng đến dọa người.
Tống Phong Phong nửa tin nửa ngờ. Hắn có chút ngu ngốc, không biết khi nào Dụ Đông sẽ nói lời thật lòng, khi nào cậu sẽ nói dối: “Không lừa tôi?”
“Không lừa!” Nghĩ một chút, lại sửa cho đúng: “Trước đây lừa, hiện tại không lừa.”
Tống Phong Phong gãi gãi đầu, cười hà hà một tiếng. Không biết làm sao Dụ Đông lại có chút khẩn trương. Nếu như chính mình bị người khác đùa bỡn, thì nhất định sẽ tức giận. Nhưng mà Dụ Đông chưa từng nhìn thấy Tống Phong Phong nổi giận, vì vậy trong lòng thấp thỏm không yên.
“Lừa tôi.” Tống Phong Phong chọc tay lên trán Dụ Đông: “Cậu vậy mà gạt tôi.”
Hắn ta lảm nhảm vài câu ‘lừa tôi’, rồi đem tay Dụ Đông kéo ra, đạp xe lên cầu Ngọc Hà.
Đạp đến giữa cầu thì hắn dừng lại, quay đầu nhìn về ánh đèn đường. Dụ Đông còn đứng ở nơi ấy, quần áo mỏng manh, hơi bị gió biển đêm thu lay động.
Không phải đang bị thương sao? Khuya như vậy còn chưa ngủ. Tống Phong Phong một bên nghĩ, một bên phất tay ra hiệu cậu về nhà đi.
Dụ Đông cho rằng hắn muốn nói chuyện gì khác, vì vậy mà đi nhanh hai bước, ra đòn sát thủ: “Cậu trăm triệu lần cũng không được đi… Nếu không tôi sẽ nói cho ba cậu biết.”
“Tôi không đi.” Tống Phong Phong cao giọng: “Cậu, về nhà, ngủ!”
Đêm nay Dụ Đông như nào cũng không thể ngủ ngon. Cậu vẫn luôn nằm sấp, trong chốc lát mơ mơ màng màng, trong chốc lát lại bị cơn đau đột nhiên đánh úp, kéo cậu ra khỏi trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chán nản mệt mỏi ôm gối thở dài. Quả thật là không thể ngủ, đơn giản lấy mấy đề làm sai ra lật lật, cuối cùng gần 5 giờ sáng cũng có thể nhắm mắt ngủ hơn một tiếng.
Chu Lan cùng cậu đều có thói quen dậy sớm.
Tuổi Chu Lan đã lớn, không ngủ được nhiều, sáu giờ sáng đã rời giường, bắt đầu quét rác ở dưới lầu, nấu cơm, thanh âm xào xạc từng trận từng trận truyền đến. Dụ Đông bị đồng hồ báo thức đánh thức, phát hiện cái ót không đau lắm, nhưng chết là ở chỗ bả vai: cậu hoàn toàn không thể nâng bả vai lên, tựa như bị tảng xi măng cực nặng đè vào vậy.
Chậm rì rì đánh răng rửa mặt, rồi lại tỉ mỉ chải đầu thay quần áo, Dụ Đông ở trước gương chuẩn bị thật lâu. Tuy rằng bản thân bị thương, thế nhưng chỉ cần ra ngoài gặp người, thì nhất định phải ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, đây chính là lễ tiết cậu được học từ nhỏ.
Không tính chuyện đêm qua chạy đi ngăn cản Tống Phong Phong. Dụ Đông thầm nghĩ, đó là chuyện khẩn cấp.
Hôm nay có bài kiểm tra từ vựng tiếng anh, Dụ Đông xách cặp xuống lầu, yên lặng đọc thầm các từ đơn.
“Tôi giúp cậu cho.” Có người nhanh chóng chạy lên lầu, lấy cặp sách ở trong tay cậu.
Dụ Đông lắp bắp kinh hãi: “Tống Phong Phong?”
Tống Phong Phong: “Tôi đây. Bị đánh đến ngốc rồi? Không nhận ra tôi sao?”
Dụ Đông theo bản năng liếc nhìn đồng hồ, hiện tại vừa qua 6 giờ 30 phút. Trước đây vào giờ này, Tống Phong Phong còn đang nằm lăn lộn ở trên giường đấy!
Tuy rằng hai người cùng nhau đi học, nhưng Dụ Đông so với hắn vĩnh viễn đều là dậy sớm hơn. Dựa theo ngày thường, thì Dụ Đông sẽ đi đến trước nhà Tống Phong Phong, sau đó tra chìa khóa vào ổ, đi thẳng lên lầu hai đến phòng của Tống Phong Phong. Phòng ngủ của Tống Phong Phong ở lầu hai, bên ngoài hơn nửa là cái sân thượng, đặt đủ loại chậu hoa.
Dụ Đông đến sân thượng, trước tiên là gõ gõ cửa sổ, sau đó quay đầu tưới nước cho chậu hoa, khoảng chừng ba phút sau lại gõ cửa sổ lần nữa.
Chờ đến khi động tác gõ cửa lặp lại lần thứ ba, Tống Phong Phong mới có thể từ trên giường đứng dậy.
Chìa khóa là do ba của Tống Phong Phong – Tống Anh Hùng đưa cho Dụ Đông, Dụ Đông chưa từng nhận ủy thác to lớn đến như vậy, cho nên mỗi lần đánh thức Tống Phong Phong y đều tương đối tận lực.
Cũng vì vậy mà trông thấy Tống Phong Phong đến sớm đã khiến cậu ngạc nhiên vô cùng.
“Tôi đến đón cậu đi học.” Tống Phong Phong kéo ghế dựa ra hiệu cậu ngồi xuống, duỗi tay cầm lấy trứng gà luộc, đập vào thành chén, lột vỏ đưa cho Dụ Đông: “Tôi có mua một hộp sữa bò cho cậu, bữa sáng ăn chút đồ nóng, còn sữa thì có thể mang đến trường học dùng vào bữa trưa.”
Chu Lan nghe thấy sự sắp xếp của hắn thì vô cùng hài lòng: “Đừng chỉ đưa cho Dụ Đông, con cũng cần phải uống.”
Dụ Đông đối với sự chăm sóc ân cần của hắn không ngừng nổi da gà.
Cậu là kẻ gạt người, hiện tại nhận được ưu đãi cũng là cậu. Dụ Đông mang theo mờ mịt và sợ hãi, dọc trên đường đi không biết nói gì cho phải, thẳng đến lúc Tống Phong Phong mở miệng hỏi cậu, thì cậu mới phản ứng lại đây.
Lúc này hai người đang đứng trước trạm đường sắt. Tàu hỏa rất nhanh sẽ đến đây, hai bên đường sắt đứng đầy người và xe, ánh đèn đỏ nhấp nháy dưới bầu trời ảm đạm, mưa bụi vẫn còn yếu ớt rơi xuống.
“Nghe thấy không?” Tống Phong Phong chỉ vào cái loa lớn: “Đó là, ding ding ding ding, dang dang dang dang……”
Dụ Đông: “Tôi nghe được.”
Hiện tại cậu đã biết vì sao hôm nay Tống Phong Phong lại ân cần đến như vậy.
“Tống Phong Phong, tôi không có bị điếc. Tôi không có gạt cậu.” Dụ Đông vô cùng hối hận: “Xin lỗi, tôi sai rồi. Cậu đừng như vậy nữa.”
Tống Phong Phong như cũ nửa tin nửa ngờ: “Không nói dối?”
Dụ Đông: “Nói thật! Nếu như tôi bị điếc, thì tôi nhất định sẽ bám theo cậu cả đời, nhưng tôi không có.”
Tống Phong Phong cười: “Tôi có tiền, cậu bám theo đi.”
Dụ Đông:”…..”
Tống Phong Phong nghĩ nghĩ, sửa lại lời nói của mình: “Đúng rồi, cậu cũng rất có tiền.”
Dụ Đông nhỏ giọng thì thầm: “Đó là tiền của ông ta, chứ không phải tiền của tôi.”
“Tiền của ông ta còn không phải là tiền của cậu?”
Dụ Đông hừ một tiếng, không tiếp tục lý luận.
Ứng phó xong Tống Phong Phong, đi đến trường còn phải ứng phó với Trương Kính.
Hôm qua Trương Cách khám và điều trị cho cậu, một phân tiền cũng không lấy, Dụ Đông để chuyện này vào lòng, vừa nhìn thấy Trương Kính cậu liền nói với hắn vài câu cảm ơn.
Trương Kính tỏ vẻ mấy việc kia đều là chuyện nhỏ: “Đừng nói nhảm nữa, cậu trước nói cho tôi biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Hỏi Tống Phong Phong thì hắn không chịu nói, lăn lộn qua lại hắn cũng chỉ nói có một câu ‘tao có lỗi với Dụ Đông’…. Hắn vì sao phải xin lỗi cậu?”
Dụ Đông quay đầu nhìn về cửa phòng học, phát hiện Tống Phong Phong không đi vào lớp. Hắn bị chủ nhiệm lớp chặn cửa, trực tiếp đi đến văn phòng.
“Tôi giúp hắn một việc, nhưng sau đó không có xử lý tốt, cho nên bị người đập một phát.” Dụ Đông trả lời qua loa, chỉ chỉ bả vai của mình: “Trưa nay cậu về nhà, có thể lấy cho tôi một ít thuốc giảm đau không? Không ngủ được, khó chịu quá.”
“Không được.” Trương Kính nhanh chóng từ chối: “Mới đau có nhiêu đây, mà cậu đã chịu không được, làm sao trở thành đàn ông tốt hả!”
Dụ Đông thở dài một tiếng, không nói nữa.
Giáo viên chủ nhiệm là người phụ trách dạy môn tiếng Anh cùng Tống Phong Phong chưa có quay lại, vốn dĩ sáng nay có bài kiểm tra từ vựng nhưng cũng không được tiến hành. Lớp trưởng sắp xếp mọi người cùng bạn cùng bàn tự kiểm tra từ vựng của nhau, học sinh vừa chuyển trường – Dụ Đông không có bạn cùng bàn, lui ra phía sau ngồi cạnh Trương Kính.
Hai người không có tâm tư kiểm tra từ vựng, trực tiếp dựa vào nhau tán gẫu.
Dụ Đông biết nhà Trương Kính có mở một phòng khám, nhưng trước đây đi qua nhà hắn chơi đều là đi từ cửa sau, chưa bao giờ quan sát tình huống của phòng khám, hiện tại cậu đối với phòng khám vô cùng hứng thú: “Cậu muốn làm bác sĩ?”
Trương Kính: “Không, tôi thấy máu sẽ chóng mặt.”
Dụ Đông: “Phòng khám nhà cậu chính quy hả?”
Trương Kính: “Chính quy là nắn xương.”
Dụ Đông biết hắn không muốn nói nhiều, gật đầu, lật lật quyển sách ở trên bàn. Đây là chỗ ngồi của Tống Phong Phong, trên bàn và ngăn kéo chứa đầy giấy thi để trắng và vở bài tập để trống, chỉ có vài trang đầu trong sách giáo khoa là viết được vài dòng ghi chú, không những thế hắn còn vẽ bậy trên sách giáo khoa lịch sử và chính trị, bên trái là vua tâm linh, bên phải là vua trò chơi.
Trương Kính chọt chọt y: “Dụ Đông, cậu và Tống Phong Phong mới quen nhau hơn một tháng, vì sao cậu lại đối xử tốt với hắn dữ vậy?”
Dụ Đông: “Cậu thật nhiều chuyện.”
Trương Kính: “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi một chút đi. Tôi cũng muốn có một người vì tôi mà bị đánh.”
Dụ Đông nghĩ nghĩ, kể cho hắn nghe vài chuyện: “Ngày đầu tôi đến Hưng Yên, hắn đã chỉ đường cho tôi, còn mang tôi đi tham quan trường học. Bà ngoại tôi nói ngày thường hắn hay giúp đỡ bà, thậm chí còn làm cơm. Có lần bà ngoại tôi đi đến bến tàu mua cá, mua quá nhiều vận chuyển không được, Tống Phong Phong vừa mới đi huấn luyện trở về thì nhìn thấy, hắn đã tìm một chiếc xe ba bánh, tự mình đạp, đưa bà ngoại và cá của bà về nhà.”
Cậu chậm rãi đếm đếm, đem chuyện Tống Anh Hùng nhờ y nói ra luôn.
“Ba hắn cũng nói chuyện này với tôi.” Trương Kính nói: “Bảo tôi trông chừng Tống Phong Phong, giúp hắn tiến bộ trong học tập.”
“Nhưng cậu không làm được.” Dụ Đông cười: “Trương Kính, cậu quá xấu, cậu còn dám mang hắn đi chơi game nữa.”
“Chuyện này nghe xong thì quên đi.” Trương Kính có chút xấu hổ: “Ai thật sự đi trông chừng hắn? Tôi cũng không phải là mẹ của hắn.”
Dụ Đông nở nụ cười trầm thấp trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng quay đầu nhìn qua: “Đúng rồi, tại sao tôi chưa từng nhìn thấy mẹ của hắn?”
“Em có thể giải thích một chút tại sao buổi chiều hôm qua sau khi tan học, em lại xuất hiện ở quán net không?” Chủ nhiệm lớp – cô Đồng đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt dưới cặp kính nhìn chằm chằm vào Tống Phong Phong: “Còn có Dụ Đông.”
Tống Phong Phong thẳng lưng, không đáp.
“Hiện tại cô không có phê bình em, chỉ là muốn hỏi em tình hình thực tế thôi.” Cô Đồng nói lời ôn hòa, ra hiệu bảo hắn có thể ngồi xuống: “Chậm rãi nói, em đưa Dụ Đông đến nơi kia làm gì? Quán net Long Hành là chỗ như nào, cô cũng rõ. Em mới là học sinh năm ba, đến đó làm gì?”
“Em lên mạng.” Tống Phong Phong chậm rãi giải thích, ở trong đầu liều mạng tìm tin tức có thể coi là thật: “Dụ Đông cản em lại, không cho em đi.”
Cô Đồng nhăn mày: “Chỉ như vậy?”
Tống Phong Phong vô cùng thản nhiên: “Chỉ như vậy.”
“Vậy vết thương trên đầu Dụ Đông là như nào?” Cô Đồng đưa đủ lời ngọt, thì bắt đầu ra chiêu: “Tống Phong Phong, tuy cậu được trường cao trung 3 điểm danh, nhưng cậu cũng cần tham gia thi cử, cậu cần phải đủ điểm cơ bản, nhưng hiện tại cậu ngay cả điểm cơ bản cũng thi không được. Hơn nữa Dụ Đông không giống với cậu, cậu không thể làm hại cậu ta.”
Tống Phong Phong hơi hơi buông lỏng biểu tình: “Em sẽ không hại cậu ấy.”
Cô Đồng lắc đầu: “Đây không phải lần đầu tiên tôi nhận được báo cáo của cậu. Cậu thường xuyên đi đến quán net Long Hành chơi, nghe nói còn cờ bạc?”
Tống Phong Phong thay đổi sắc mặt: “Hả?”
Cô Đồng nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào.
“Không, không có cờ bạc.” Tống Phong Phong ở trong lòng liều mạng nói với chính mình, không phải cờ bạc, mà là bị hố: “Dụ Đông cũng không có cờ bạc.”
Đột nhiên hắn nhận ra, cô Đồng nhận được báo cáo của cậu và Dụ Đông, nhưng cô vẫn chưa gọi Dụ Đông đến đây.
Hôm nay ở cửa phòng học, cô nhìn thấy trên đầu Dụ Đông có băng gạc, hỏi vài câu, sau đó đem mình đến đây.
Tống Phong Phong biết ý tứ của cô, hắn không giống với Dụ Đông. Nhưng cư xử đối đãi khác biệt này làm cho hắn cảm thấy có chút buồn bực và khó chịu.
“Gọi ba cậu đến đây, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.” Cô Đồng nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bàn: “Tống Phong Phong, em đã 16 tuổi, học năm ba rồi. Em phải học chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình, mỗi một lựa chọn của em không phải là vì người khác, mà là vì chính em. Cả đời chỉ có một lần tuổi 16, em phải suy nghĩ cẩn thận, em đã lớn rồi, nên hiểu chuyện.”
Tống Phong Phong mặt dày nói: “Ba em ra biển rồi, đầu tháng 11 mới trở lại. Cô Đồng có thể liên lạc với ông ấy trên đàm.”
Lại tránh được một kiếp, Tống Phong Phong âm thầm cao hứng. Chờ đến khi Tống Anh Hùng quay lại, chuyện này đã là chuyện của hơn nửa tháng trước, hơn nữa khi đó vừa lúc là thi cử quan trọng nhất trong thành phố, so sánh với chuyện của hắn, thì đương nhiên chuyện của Dụ Đông cùng Trương Kính và những học sinh khác quan trọng hơn nhiều.
Dựa theo quy luật trước đây, nếu như Tống Anh Hùng không ở, thì cô Đồng sẽ đi tìm chủ nhiệm khoa, cũng chính là cô của hắn.
Trong lòng Tống Phong Phong đánh bàn tính, đợi cô Đồng nói câu tiếp theo.
“Không sao.” Cô Đồng nhìn hắn: “Cô tìm mẹ em cũng như nhau.”
Tống Phong Phong ngây người, chớp chớp mắt vài cái đột nhiên la lớn: “Không!”
“Mẹ của Tống Phong Phong cũng là giáo viên.” Trương Kính ngó trái ngó phải, phát hiện không ai chú ý đến bọn họ, thì nhanh chóng lấy cái bánh bao ra xé một miếng: “Tống Phong Phong không nói cho cậu biết? Bà là giáo viên của trường trung học Thực Nghiệm, là trường trung học tốt nhất trong thành phố, cũng từng dạy học rất nhiều giáo viên ở trường chúng ta.”
Dụ Đông nghĩ lại, Tống Phong Phong có từng nhắc qua trường trung học Thực Nghiệm, nhưng mà chưa từng nói đến những chuyện liên quan đến mẹ mình.
“Vậy tại sao Tống Phong Phong không học trường Thực Nghiệm?” Dụ Đông thấp giọng hỏi: “Cũng không phải không có khả năng trả tiền học.”
“Mẹ nó không cho.” Trương Kính vừa ăn vừa nói: “Ngại thành tích Tống Phong Phong quá kém, làm bà mất mặt.”
Dụ Đông há miệng thở dốc không nói gì, chỉ đem cằm đè lên vở bài tập mới tinh cùng sách giáo khoa của Tống Phong Phong, chậm rãi nhấp nhấp môi.
Lúc Tống Phong Phong còn học tiểu học thì ba mẹ của hắn đã ly hôn, Tống Phong Phong đi theo Tống Anh Hùng. Dụ Đông quen biết Tống Phong Phong hơn một tháng, Tống Phong Phong cũng không nhắc đến mẹ của mình, nhưng Tống Anh Hùng đã nói qua một lần cho Dụ Đông biết, nói rằng bọn họ có thói quen sinh hoạt khác nhau nên mới ly hôn.
Lúc ấy Tống Phong Phong đang ở trong bếp nấu canh, Dụ Đông thầm nghĩ không biết hắn có nghe thấy không.
Tống Phong Phong xấu hổ sao? Dụ Đông không cảm thấy như vậy. Tuy rằng thành tích của hắn không tốt, nhưng khi lên lớp 5 lớp 6 đã là thành viên chủ chốt trong đội bóng đá, sau khi lên cấp hai thì nhanh chóng tiến vào đội tuyển bóng đá trường, trong thành phố này đội bóng ở trường trung học 16 cũng có một chút danh tiếng, mà sự nổi tiếng này cũng một phần nhờ vào Tống Phong Phong.
Hơn nữa người cũng rất tốt, Dụ Đông nghĩ. Cậu trở lại chỗ ngồi của mình, từ trong tay Trương Kính đoạt được một miếng xíu mại, nhét vào trong miệng yên lặng nhai nhai.
Cậu không hiểu vì sao mẹ Tống Phong Phong lại không thích hắn.
Thẳng đến khi tiết học thứ hai kết thúc, Tống Phong Phong mới quay về lớp. Trên mặt mang theo biểu tình âm trầm, cả người cứng ngắt ngồi vào vị trí, tự như một vị La Hán dữ tợn không thể thay đổi. Trương Kính không dám bắt chuyện với hắn, không ngừng đạp lên ghế dựa của Dụ Đông.
Dụ Đông vùi đầu làm bài tập, giơ tay cào cào cái băng gạc sau đầu vài cái, ở ghế phía sau cũng nghe thấy tiếng thở dài của cậu.
Tống Phong Phong nghe thấy, khuôn mặt hung tợn tức khắc biến mất, đứng dậy dò hỏi: “Đau sao?”
Dụ Đông: “Có chút.”
Tống Phong Phong chọc Trương Kính: “Đưa thuốc giảm đau chưa.”
Trương Kính trái tránh phải né ngón tay của Tống Phong Phong, thầm nghĩ vẫn là Dụ Đông có cách, Tống Phong Phong lại hồi sinh rồi.
Dụ Đông đang đợi Tống Phong Phong nói chuyện đi gặp cô cho cậu biết, nhưng đợi mãi Tống Phong Phong cũng không nói. Chỉ cần nói chuyện với Dụ Đông, thì câu mở miệng sẽ là câu –– đau?
Ăn xong bữa trưa, Dụ Đông như cũ ngủ không được. Hôm nay không có mặt trời, cậu đứng ở ban công, đeo tai nghe. Phố đông cùng phố tây Hưng Yên nằm ở hai đầu của cầu Ngọc Hà, cậu có thể nhìn thấy nhà của Tống Phong Phong.
Tống Phong Phong cũng không ngủ. Hắn ngồi ở mép sân thượng lầu hai, chân dài rũ xuống bên dưới, là một tư thế vô cùng nguy hiểm.
Dụ Đông hướng đối diện vẫy tay, nhưng Tống Phong Phong lại không nhìn thấy. Tay hắn cầm cây kem ngồi trên nền xi măng lạnh lẽo cả buổi trưa.
Buổi chiều tan học, Dụ Đông cùng Trương Kính quyết định làm một chuyện khiến cho Tống Phong Phong vui vẻ.
“Chúng tao đi coi mày huấn luyện.” Trước tiên Trương Kính vác cặp sách của mình lên vai, sau đó mới một tay xách lấy cặp của Dụ Đông: “Đi đi đi.”
Ngày thường rất thích mời hai người họ đi coi huấn luyện – Tống Phong Phong không có nhúc nhích.
“Hôm nay tao không đi huấn luyện.” Hắn xua tay: “Mẹ tao sẽ đến đây.”
Trương Kính cùng Dụ Đông nháy mắt với nhau.
“Chừng nào đến?” Trương Kính hỏi.
“Không biết.”
Trương Kính vỗ ngực một cái: “Tao mời bọn mày ăn phá lấu bò ở quán Mẹ Con, ăn no rồi dẫn cả đám đi họp phụ huynh.”
“Thôi, mày đi ăn với Dụ Đông đi.” Tống Phong Phong nắm nắm cặp sách của mình, có chút khẩn trương kéo kéo cổ áo: “Tao đến văn phòng cô Đồng chờ.”
Trương Kính phải về nhà phụ giúp, liền ăn chiều cũng không ăn, hắn đứng ở trước cổng trường vẫy tay tạm biệt Dụ Đông. Nhà hai người không cùng hướng, không có khả năng về nhà cùng nhau. Dụ Đông đứng trước cổng trường chờ một lúc lâu, bỗng nhiên phát hiện từ khi cậu học trường trung học 16 đến nay, đây là lần đầu tiên cậu không đi cùng Tống Phong Phong.
Đợi hắn thôi. Dụ Đông thầm nghĩ, thường ngày hắn cũng là như vậy đợi chính mình…
Cậu móc ví tiền ra, đi đến quán phá lấu bò Mẹ Con ở cổng trường, lấy thịt nạc, gân bò, củ cái trắng và bò viên. Về nhà còn phải ăn cơm tối, vì vậy cậu không dám ăn nhiều, một miếng củ cải cũng cần phải ăn chậm nhai kỹ. Bưng chén nhựa ăn trong chốc lát, đột nhiên Dụ Đông nhăn mi lại.
Từ khóe mắt của cậu trông thấy dưới tán cây cách đó không xa có một người đang đứng.
Anh Long đang châm một điếu thuốc, như cũ ngồi trên xe motor, mái tóc dài đã được cắt ngắn, là một kiểu tóc rất thời thượng. Hắn tiêu sái mở bật lửa cắn điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn về Dụ Đông, ý bảo cậu lại đây.
Dụ Đông cắn bò viên, đưa lưng quay về phía anh Long.
“Trai đẹp!” Anh Long xấu hổ, vội vàng nhảy xuống chiếc motor: “Là cậu đó, trai đẹp. Đến đây!”