[BLST] Chương 12:

Chương 12:

Tết Nguyên Đán đúng hẹn lại đến. Học sinh cuối cấp bị áp lực kỳ thi chuyển cấp cũng đặc biệt coi trọng ngày lễ này, ngay cả lớp phó học tập còn rủ Trương Kính chơi game hay không.

Trương Kính kinh hãi: “Cậu cũng chơi?!”

Lớp phó học tập bình tĩnh nhìn Trương Kính gật đầu: “Có đi không? Tôi có thể dẫn cậu đi.”

Trương Kính chọc chọc lưng Dụ Đông, giới thiệu với lớp phó học tập: “Dụ Đông cũng chơi, so với tôi còn lợi hại hơn.”

Dụ Đông tránh né ngòi bút của hắn: “Đừng chọc tôi. Tôi không đi, tết Nguyên Đán tôi bận việc.”

Tống Phong Phong đang trộm xem ‘Cao thủ bóng rổ’ ở trong ngăn kéo ngẩng đầu: “Cậu đi đâu á?”

Dụ Đông muốn rút tiền.

Ngày đầu tiên của mỗi tháng, ba cậu Dụ Kiều Sơn đều sẽ đúng giờ gửi tiền sinh hoạt vào thẻ của cậu. Xung quanh phố Hưng Yên không có ngân hàng, vì vậy Dụ Đông chỉ đành ngồi xe buýt đi đến trung tầm thành phố để rút tiền.

Tiền sinh hoạt một ngàn năm đối với Dụ Đông mà nói là tuyệt đối đủ dùng, thậm chí còn có thể nói dư dả. Cậu lấy một ngàn đưa cho Chu Lan, xem như tiền cơm và tiền tiêu vặt, dư lại năm trăm tự mình dùng. Bởi vì ngày thường hiếm có cơ hội tiêu tiền, cho nên nửa năm qua cậu đã tiếp kiệm được hơn hai ngàn.

Đầu tiên Trương Kính nghe nói một tháng Tống Phong Phong có thể kiểm soát hai ngàn, sau lại biết Dụ Đông hàng tháng kiểm soát được một ngàn năm, đối với Trương Kính – mỗi tuần chỉ có hai mươi đồng mua bữa sáng mà nói, vô cùng bùng nổ: “Thật là giàu có!” Hắn bóp cổ Tống Phong Phong: “Dụ Đông không tính, nhưng còn mày sau lại giàu dữ vậy!”

Tống Phong Phong nhéo hắn một cái: “Tiền này không chỉ có mỗi tao dùng, mà còn bao gồm bà nội bên kia.”

Đến tết Nguyên Đán, Tống Phong Phong tới tìm Dụ Đông, hỏi cậu có cần hắn đi cùng hay không. Dụ Đông không cần hắn đi cùng, dặn hắn học bài cho tốt. So với các kỳ thi thử và kỳ thi cơ bản trước đây, kỳ thi cuối kỳ xem như vô cùng đơn giản, nếu như Tống Phong Phong không vượt qua được kỳ thi này, thì đợi đến khi Tống Anh Hùng trở về hắn nhất định sẽ ăn khổ.

Dụ Đông mượn xe đạp Tống Phong Phong, một đường đạp lên trung tâm thành phố. Cậu trước tiên đi rút tiền, rồi sau đó đến khu mua sắm, mua cho Chu Lan vài bộ quần áo cùng giày vớ mới.

Chu Lan thường nói với Dụ Đông và Tống Phong Phong, cả hai đều đưa tiền cơm cho bà quá nhiều. Một bà lão cùng hai đứa nhỏ, thì không thể tiêu nhiều tiền đến vậy. Mỗi ngày, bà đều vắt óc suy nghĩ làm đủ món ngon cho hai người họ, dù thức ăn ngoài chợ có mắc đến đâu, bà cũng sẵn lòng bỏ ra.

Bà đối với việc học tập của Dụ Đông không mấy rõ ràng, chỉ biết thành tích của cháu ngoại rất tốt, cơ bản không cần lo lắng. Cho nên việc khiến bà chú ý nhất là cân nặng của Dụ Đông: Vì sao lại không béo nhỉ?  Hình như khuôn mặt có chút thịt rồi?

Dụ Đông dần dần hiểu rõ, ở trong lòng Chu Lan, sự gầy ốm của cậu cùng với Tống Phong Phong đen thui đều là không khỏe mạnh. Bà luôn một lòng nghĩ chăm sóc cậu và Tống Phong Phong giống như Trương Kính vậy, mặt tròn, có thịt, trên mặt thường mang ý cười.

Cậu đem vật phẩm mua được treo ở đầu xe, đội chiếc mũ mới mua lên đầu, rồi lắc lư về nhà.

“Bà có nhiều đồ lắm rồi!” Chu Lan sửng sốt nhìn đống quần áo Dụ Đông mới mua đem về: “Còn mua nhiều như vậy! Tốn bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều đâu ạ, cái này chỉ có 80.” Dụ Đông lấy ra một cái áo bông, cầm cây kéo, nhanh tay lẹ mắt cắt giá cả trên nhãn xuống, ném vào sọt rác: “Hôm nay là Nguyên Đán, khu mua sắm đều bán đồ giảm giá. Bà mặc vào coi coi có ấm không.”

Chu Lan nửa tin nửa ngờ, vén mái tóc hoa râm: “Con có mua cho mình không?”

“Có ạ.” Dụ Đông chỉ vào cái mũ lưỡi trai trên đầu cười: “Gió quá lớn, lỗ tai của con đều bị đông lạnh. Mua cái nón, đi học tan học cũng không sợ nữa.”

Bà cháu hai người đang trò chuyện, thì bỗng nhiên điện thoại trong nhà vang lên.

Chu Lan vừa mới liếc nhìn, khuôn mặt vui vẻ nhanh chóng rút đi. Dụ Đông liền rõ đây là điện thoại của ba cậu. Cậu nhanh chóng ấn ống nghe: “Bà ngoại, con nghe cho, bà đem quần áo về phòng đi ạ.”

Dụ Kiều Sơn chờ người bắt máy có chút mất kiên nhẫn: “Không có nhà? Đi chơi rồi?”

“Có chuyện gì?” Dụ Đông không thèm chào hỏi, thờ ơ nói.

Dụ Kiều Sơn bị thái độ này của cậu làm cho tức đến không có chỗ phát tiết: “Mày nói chuyện với ba mày như vậy hả? Hử? Ngay cả một tiếng ba cũng không gọi? Ai cho mày tiền sinh hoạt cùng tiền học hả!”

Dụ Đông không đáp.

Cậu nghe thấy bên cạnh Dụ Kiều Sơn còn có giọng nói của một người khác, là tiếng của phụ nữ nhỏ nhẹ yếu ớt, tựa hồ đang nhắc nhở Dụ Kiều Sơn đừng nóng giận.

Dụ Đông bỗng nhiên nhớ đến ngày đó Dụ Duy Anh chạy trối chết, đột nhiên cười rộ lên.

“Mày cười cái gì!” Dụ Kiều Sơn rống to: “Tết Âm Lịch có về hay không!”

“Không về, tôi ăn tết với ngoại.”

Dụ Kiều Sơn trầm mặc trong giây lát, lần nữa mở miệng ngữ điệu có chút mềm mỏng: “Đông Đông, là ăn tết đó. Con không quay về thăm ba sao?”

“Không về.” Dụ Đông vẫn là câu nói kia.

“Mày đi gần nửa năm, cũng chưa bao giờ chủ động gọi điện về nhà, cũng chưa từng về nhà lấy một lần!” Dụ Kiều Sơn lại nổi giận: “Lần trước anh mày đến thăm, gặp mặt gia trưởng, mà mày còn dám chỉ huy thằng bạn lưu manh của mày đánh nó?!”

“Hắn không phải lưu manh!” Dụ Đông cảm thấy gương mặt của mình ẩn ẩn đau. Bàn tay kia của Dụ Kiều Sơn, còn có bàn tay của Dụ Duy Anh, chúng nó vẫn luôn mang đến đau đớn chưa từng biến mất, trước sau như một ẩn trong làn da của cậu, chỉ đợi đến khi thời cơ thích hợp lại hiện lên, tặng cho cậu một nổi khuất nhục cùng đau đớn không thể tránh thoát.

“Mày xin lỗi anh mày chưa?”

Lúc này Dụ Đông nghe rõ, nữ nhân bên kia khuyên bảo ông: Không cần nhắc lại chuyện này. Mà ngoài thanh âm của ả ra, cậu còn nghe thấy Dụ Duy Anh đang nói: Không sao, không sao.

Lúc này Dụ Đông hiểu rõ: Dụ Kiều Sơn đang ở trước mặt người ngoài mắng cậu.

“Nó cũng đánh tôi!” Dụ Đông hướng vào điện thoại rống to, không cam lòng, phẫn nộ cùng ủy khuất cũng đồng thời xuất hiện, mũi cậu thế nhưng chua xót, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt: “Ông cũng đánh tôi! Tôi không về!”

Cậu buông điện thoại, ngồi yên thở dốc, không ngừng lau chùi đôi mắt. Chu Lan còn đang ở trong phòng thay quần áo, nghe thấy thanh âm liền nhanh chóng bận áo khoác mới chạy ra ngoài, ôm Dụ Đông vào lòng.

Dụ Đông vừa muốn khóc, vừa muốn chịu đựng.

Cậu hoàn toàn không muốn trở về ngôi nhà kia. Một nhà ba người hạnh phúc không có vị trí dành cho cậu. Cậu là ngoại lệ trong cuộc sống của Dụ Kiều Sơn.

Đúng vậy, cậu nhớ rõ tin nhắn Dụ Kiều Sơn viết cho ả nữ nhân kia, chính là nói như vậy.

Vài ngày sau tết Nguyên Đán, học sinh cuối cấp nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.

Kỳ thi cuối cùng chấm dứt, lớp 1 lớp 2 có thể nghỉ, lớp ba lại tiếp tục học bù trong một tuần. Học sinh lớp chuyên vừa khẩn trương vừa cao hứng: Bởi đây là kỳ nghỉ dài nhất tốt nhất của họ trước kỳ thi tuyển sinh trung học.

Vào ngày kết thúc học bù, cô Đồng và lớp trưởng mang theo một đống bài thi đến. Mỗi môn học có gần mười tờ đề thi, tiếng Anh cũng không ngoại lệ. Dụ Đông dọn dẹp đề cương của mình, rồi lại sắp xếp đồ vật trên bàn Tống Phong Phong. Tống Phong Phong đã đi huấn luyện, cậu phải giúp hắn mang về.

Trương Kính lắc đầu: “Nó không làm đâu.”

Dụ Đông: “Hắn sẽ trực tiếp coppy bài của tôi.”

Trương Kính: “Đến tết ra ngoài chơi, tôi dẫn cậu đi xem chợ hoa.”

Dụ Đông: “Tống Phong Phong đã nói sẽ dẫn tôi đi”

Trương Kính: “Tôi đây mang cậu mua vé số.”

Dụ Đông: “Tống Phong Phong cũng nó dẫn tôi đến đó.”

Tiểu thành thị ăn tết không quá đa dạng, mỗi một loại Tống Phong Phong đều hứa hẹn dẫn Dụ Đông đi, Trương Kính cảm thấy có chút không thú vị: “Được rồi. Tôi ăn tết có tiền mừng tuổi, đem ảnh Giáng Sinh lần trước rửa ra, rồi lại đến đưa cho các cậu.”

Phát xong đề thi, trong phòng cãi cọ ồn ào, cô Đồng khàn cả giọng dặn dò bọn họ nghỉ học cần phải chú ý an toàn, nhớ rõ qua mùng 10 đúng giờ quay về trường học bù, không cần chơi pháo hoa pháo trúc, không cần đi đến những nơi nguy hiểm, không cần đi theo Tống Phong Phong ẩu đả đánh nhau hoặc chơi game cờ bạc, cần phải khống chế chính mình, không được yêu đương.

Một câu cuối cùng: “Năm mới vui vẻ.” Xong, nhóm học sinh trẻ tuổi sôi nổi đồng thanh nói tiếng: “Năm mới vui vẻ!” đáp lời cô.

Trong phòng một mảnh ầm ĩ, học kỳ này hoàn toàn kết thúc.

Dụ Đông đạp xe của Tống Phong Phong về nhà, dọc theo đường đi nhận không ít quà tặng của nữ sinh. Tống Phong Phong không ở bên cạnh, cậu cơ bản không biết từ chối. Trương Kính và lớp phó học tập đi chung với cậu một đoạn, hai người trên cơ bản ai đến cũng không cự tuyệt, không những giúp Dụ Đông nhận quà, thậm chí còn chọn lựa: “Kẹo dẻo này cậu ăn không? Mẹ của tôi rất thích, có thể cho tôi hông?”

Ba người đi đến đường sắt thì đường ai nấy đi, Trương Kính và lớp phó học tập đến tiệm net chơi game, Dụ Đông về nhà, cùng với Chu Lan tổng vệ sinh nhà cửa.

Trước đây ăn tết ở nhà, mẹ đều mời người quét dọn vệ sinh. Nhà bọn họ ở rất lớn, mỗi góc cạnh đều phải rửa sạch, mời ít nhất ba người về dọn.

Ngược lại, nhà nhỏ hai tầng của Chu Lan còn tính nhẹ nhàng. Ngày thường bà cũng chú ý dọn dẹp vệ sinh, không có chuyện gì liền cọ cọ rửa rửa, lần này tổng vệ sinh chủ yếu là rửa sạch những đồ dụng không dùng đến, trọng điểm không phải quét dọn nhà cửa.

Dụ Đông đội chiếc mũ tắm rẻ tiền, leo lên thang chữ A, ngửa đầu dùng giẻ lau lau quạt trần.

Lau xong một cánh quạt, cúi đầu chuẩn bị rửa sạch giẻ lau, thì phát hiện Tống Phong Phong không biết đến đây từ bao giờ, hiện tại đang đưa cho cậu một cái giẻ lau sạch sẽ.

“Nếu Trương Kính ở đây thì tốt rồi.” Tống Phong Phong cảm khái: “Bảo nó chụp lại hình dáng lúc này của cậu, khẳng định sẽ không còn nhiều cô gái tặng quà cho cậu nữa.”

Hắn giúp Dụ Đông không ngừng giặt sạch giẻ lau, chờ Dụ Đông liên tục chiến đấu với máy hút khói dầu ở phòng bếp, lúc này mới ngồi xuống ăn trưa.

“Tống Phong Phong, nhà con dọn xong rồi?” Chu Lan hỏi hắn.

“Chưa xong ạ.” Tống Phong Phong liếm miệng, buông chén canh: “Con cũng không biết bắt đầu từ chỗ nào, hôm qua đã quét mạng nhện, hôm nay chuẩn bị lau cửa sổ. Trong nhà không có người, quên đi, không cần làm.”

Dụ Đông đang ngồi trên thang chữ A, đỡ khung cửa ló đầu ra: “Tôi giúp cậu.”

Tống Phong Phong trong miệng nhai đậu nành nhanh chóng nuốt xuống, lại mở miệng thay đổi cách nói: “Được được, cần phải dọn dẹp sạch sẽ.”

Dụ Đông nhìn hắn chằm chằm: “Cô Đồng hôm nay có nói với chúng tôi, trăm ngàn lần không cần đi theo Tống Phong Phong ẩu đả đánh nhau hoặc chơi game bài bạc, cũng không được yêu đương.”

“Tôi yêu đương khi nào?” Tống Phong Phong to mồm ăn cơm, mơ hồ nói chuyện không rõ: “Tôi mỗi ngày đều ở chung với cậu và Trương Kính, yêu đương với ai? Là với cậu hay Trương Kính?”

Dùng xong bữa trưa, Dụ Đông theo Tống Phong Phong về nhà. Nhà của Tống Phong Phong có chút bừa bộn, Dụ Đông vừa thấy da đầu liền tê rần: “Cậu còn chưa dọn mô hình của mình? Lần trước đến đây không phải đã nói với cậu rồi? Đặt ở bên ngoài chiêu tro bụi! Cậu rõ ràng có ngăn tủ.”

“Cậu thật phiền.” Tống Phong Phong nằm liệt trên sofa, vuốt bụng chỉ đạo: “Hiện tại, lau cửa sổ đi. Lau khô một chút, lát nữa tôi sẽ kiểm tra.”

Dụ Đông đạp chân hắn: “Đứng dậy!”

Tống Phong Phong thấy hắn thật sự tức giận, nhanh chóng đứng dậy, lấy mũ tắm đội lên đầu: “Tôi đi lau đây, cậu ngồi, cậu ngồi đi, coi phim trên đài yêu cầu rồi haha ăn vặt đi, không cần nhúc nhích.”

Dụ Đông lau cửa sổ cùng hắn, Tống Phong Phong suy nghĩ đề tài tán gẫu: “Quà sinh nhật của cậu tôi đã chuẩn bị xong rồi, vô cùng tuyệt vời, nhất định cậu sẽ thích. Đãi ngộ cao cấp!”

Dụ Đông tò mò: “Là cái gì?”

Tống Phong Phong thần thần bí bí: “Đến khi đó cậu sẽ biết.”

“À….Đúng rồi, cậu yên tâm, khăn mềm trải giường đều là mới.” Dụ Đông nói: “Chúng ta một người một mềm, ai cũng không cần giành. Nhưng giường của tôi thật sự rất nhỏ, tư thế cậu ngủ ok không?”

Tống Phong Phong giả vờ kinh ngạc: “Mỗi người một cái? Không, tôi muốn cùng cậu đắp chung một cái chăn, tôi thích cùng cậu tranh đoạt.”

“Có tật xấu.” Dụ Đông giả vờ không nghe.

Nhưng không biết là câu nào của Tống Phong Phong đã làm cho cậu ngại ngùng, Dụ Đông cảm thấy lỗ tai của mình hơi hơi nóng lên, lại nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Tống Phong Phong, hắn có phát hiện không….

“Hửm?” Tống Phong Phong ghé sát vào ô cửa sổ, hứng thú bừng bừng: “Cậu đỏ mặt kìa Dụ Đông.”

Cửa sổ là mở hướng ra ngoài, không thể đóng lại, Tống Phong Phong luôn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Dụ Đông dần dần đỏ lên, từ bên tai đến cái mũi.

Chơi rất vui. Hắn nở một nụ cười tiến lên một bước trêu chọc Dụ Đông: “Không phải chỉ một cái chăn thôi sao, vì sao cậu lại đỏ mặt rồi?”

Dụ Đông ném giẻ lau lên mặt hắn: “Cậu vẫn nên ngủ dưới đất đi!”

Chương 13

[QPTC] Chương 29: Lễ hội văn hóa học đường

Chương 29: Lễ hội văn hóa học đường

Mùa xuân tháng ba trăm hoa đua nở, khí hậu cũng trở nên ấm áp, ngày này lại thêm nắng to, cho nên thời tiết càng thêm tươi đẹp.

Hôm nay đại học A vô cùng náo nhiệt, sáng sớm ở trước cổng trường đã được treo băng rôn ‘học viện mùa xuân’, khắp nơi tràn đầy những quả bóng bay và ruy băng với đủ loại màu sắc, sinh viên đến trường đều đã cởi bỏ những bộ áo lông dày nặng, thay vào đó là những bộ quần áo nhẹ nhàng, thoải mái. Thoạt nhìn tràn đầy trẻ trung và sôi động.

Các học viện cũng bắt đầu ở trong sân trường dựng lên các gian hàng và sân chơi, trên gian hàng được đặt rất nhiều đồ vật, để thu hút khách hàng đến xem, đặc biệt có một sạp vô cùng bắt mắt hấp dẫn được rất nhiều người đến.

Khi đi vào trong bạn sẽ nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy, khoác trên mình trang phục nữ vương một tay cầm roi, một tay đặt trên dây lưng thật dài, khuôn mặt lạnh lùng, dáng người yểu điệu, bên cạnh thỉnh thoảng sẽ có nam nhân ngông cuồng nghĩ muốn đến gần, nàng một tay vung roi đánh cho bọn họ hét lên thành tiếng, cứ như thế lại có một đàn ong bướm không sợ chết đi qua, làm cho khí lạnh ở trên người nàng càng thêm gia tăng, không ngừng vung roi quất đánh.

Ở một đầu khác của dây lưng được buộc quanh cổ người đàn ông thân để trần, hắn mặc một chiếc quần jean, lộ ra tám khối cơ bụng, không ngừng vứt mị nhãn đối với những cô gái nhìn hắn đến mặt đỏ tai hồng, khuôn mặt góc cạnh, làn da màu đồng gợi cảm, còn có cơ ngực săn chắc đã khiến cho không ít cô gái xem đến sịt máu mũi phải bị khiêng đi ra ngoài.

Bên cạnh, trên ghế quý phi có một mỹ thiếu niên ăn mặc cung trang màu đỏ, mái tóc màu đen suông thẳng bồng bềnh, giữa mày có một nốt ruồi đỏ, lông mày khóe mắt đều được trang điểm tỉ mỉ, mắt ngọc mài ngài, vô cùng xinh đẹp.

Y nằm nghiêng, chân trần, cổ áo to rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khuôn ngực trắng nõn, trên cổ còn quấn băng vải màu trắng vài vòng, băng vải rối loạn, phía trên còn nhiễm màu đỏ của máu, một đầu băng vải nằm trong tay mỹ nữ trong trang phục hoàng đế.

Ngự tỷ* một bên cười haha, một tay nắm lấy băng vải kéo thiếu niên qua, vuốt sói nhanh nhẹn sờ sờ tấm lưng thiếu niên, động tác cuồng dã và sắc tình, mặt nàng dần dần kề sát vào tai thiếu niên, không biết là nói gì đó, biểu cảm của thiếu niên trở nên lúng túng, u sầu, nhìn qua tựa như bị ngược, vô cùng đáng thương, chính hình ảnh hương diễm đó đã khiến cho sói nữ liên tiếp hú lên.

(Ngự tỷ: có 2 nghĩa, nghĩa trong đây là chỉ một người phụ nữ quyền quý vượt trội)

Thiếu niên cau mày đảo mắt quét qua đám người, hàng lông mi thật dài được trau chuốt kỹ càng, cùng với đôi mắt to tròn đã khiến rất nhiều nam nhân nhịn không được liều mạng nuốt nuốt nước bọt, nếu không phải vì sợ ngự tỷ hung hăng bên cạnh mỹ nhân, ắt hẳn đã có rất nhiều người đều nghĩ lên trên đó sờ mó mỹ nhân, nếu không thể hành động thì ít ra phải nhìn cho đã mắt.

Bên này trình diễn người đẹp cùng quái thú, bên kia thì diễn nữ hoàng cùng nam sủng, bốn người anh tuấn, xinh đẹp, ăn mặc trang điểm đều rất bắt mắt, xung quanh vây xem chính là ba tầng trong ba tầng ngoài, vô cùng ồn ào.

Không nói cũng biết, bốn người ăn bận kỳ quái này tự nhiên là nhóm người Lâm Trường Tư và nữ ma đầu Cù Đan Phượng, mà Chu Hành chính là mỹ nhân cầm roi tính tình nóng nảy vô cùng lạnh lùng, mãnh nam Đại Hắc bị hắn nắm cổ bán cơ, vai diễn nam sủng ngồi trên ghế quý phi bị nữ hoàng tra tấn khóc không ra nước mắt là Lâm Trường Tư, còn ngự tỷ điên cuồng kia không ai khác chính là nữ ma đầu Cù Đan Phượng.

Ngày đó ba người bọn họ thật đủ xui xẻo, bởi vì trường học chuẩn bị tổ chức lễ nhập học, mà mỗi học viện đều phải biểu diễn ít nhất một tiết mục, nhưng mọi người đều nghĩ đến việc vui chơi thả ga, mấy ai lại nguyện lãng phí thời gian vào vài ba cái tiết mục này?

Haizzz, hình ảnh ba người dựa vào lan can vô cùng tốt đẹp đã rơi vào trong mắt của Cù Đan Phượng, cô lập tức ngửa mặt hét to vài tiếng, hahaha, cuối cùng cũng đã kiếm được người. Đáng thương cho bộ ba bất hạnh đã bị nữ ma đầu coi trọng.

Mỹ nhân cao gầy xinh đẹp được mệnh danh là nữ ma đầu, âu cũng có nguyên nhân, người ta đồn rằng, có vài người không sợ chết nhìn trúng cô, mà cô thì sao? Trong đầu toàn là nam nam yêu nhau, cơ bản không hứng thú với tình yêu đôi lứa, một đám người cố gắng theo đuổi, trải qua một đoạn thời gian sau đó cũng đành rút lui, cuối cùng dư lại một kẻ không sợ chết nhất.

Hắn đã cố gắng hết sức, vào lúc cho rằng bản thân sắp chinh phục được ngự tỷ, thì bỗng nữ ma đầu lên cơn cuồng nộ, trực tiếp kéo hắn vào trong rừng cây, mọi người đều nghĩ nữ ma đầu đang trong quá trình ‘sắc’, muốn kéo hắn ta vào rừng XXOO đến khi tinh tẫn nhân vong.

Kết quả hắn ta còn sống đi ra, mọi người cũng không biết bọn họ đã làm gì ở trong rừng, sau khi ra ngoài hắn cũng không nói lời nào, chỉ nghe nhân chứng khi ấy kể lại, lúc hắn xuất hiện quần áo vô cùng rối loạn, biểu cảm ngu ngu ngốc ngốc, một bộ sống không còn gì lưu luyến, tựa như gặp phải đả kích rất lớn, sau đó không lâu có tin đồn truyền rằng –– hắn ta đã cùng với một tên đàn ông khác chơi gay!

Đây là chuyện xưa vô cùng huyền ảo đó!

Sau đó mọi người phát hiện, chỉ cần đàn ông nào có ý với cô, đều sẽ bị cô dùng vũ lực cùng thủ đoạn kéo vào trong rừng, tiếp theo cũng có triệu chứng y hệt như tên kia, tất cả đều lẩn quẩn trong giới Gay luôn.

Từ đó không còn ai dám đến gần trêu chọc ma nữ này nữa, mà vào lúc mắt cô xuất hiện hàn quang, chứng minh cô lần nữa lại muốn phát uy, thì tất cả các đàn ông bị đôi mắt của cô quét đến đều đồng loạt run rẩy thân mình, kể từ đấy, khi ai từ xa trông thấy cô đều sẽ né xa ba thước, chọn đi đường vòng.

Từ lúc đó, cô gái đã được ban cho danh hiệu: nữ ma đầu.

Nhóm người Lâm Trường Tư tuy rằng chưa từng lãnh hội thủ đoạn của nữ ma đầu, nhưng con người luôn có giác quan né tránh nguy hiểm, cho nên vào lúc nhìn thấy đôi mắt của cô tràn đầy lạnh lùng, trong đầu bọn họ đều chỉ hiện đúng một câu –– kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Vì vậy, vào lúc cô gái khủng bố đó tìm bắt bọn họ đi làm sủng vật của quầy hàng học viện, cơ bản bọn họ không có quyền từ chối, mà chỉ có thể đi theo nữ ma đầu nhận mệnh, trang điểm hóa trang thành như vậy, nếu không phục thì sẽ bị trấn áp bằng bạo lực.

Cô gái này, taekwondo, karate, trong tay còn cầm cả đống bằng chứng của người khác, nếu bạn nhìn thấy cô ta cười nói âm hiểm, và hơn hết nếu bạn còn muốn sống tiếp, thì xin bạn đừng tiếp tục ngược đãi da thịt của mình, mà hãy trực tiếp khuất phục đi.

Lâm Trường Tư khóc không ra nước mắt, cô ta so với quỷ còn kinh khủng hơn, chính là muốn đem bọn họ trang điểm thành như vầy, rồi bắt y nằm ở trên giường kia, vậy mà còn dùng vẻ mặt ghét bỏ nói y không giống nam sủng, tiếp đó duỗi tay ra sau lưng y nhéo nhéo, chẳng lẽ nữ ma đầu này muốn một nam sủng như y phải dùng biểu cảm khóc lóc, đáng thương, mỏng manh, yếu đuối?

Cô là X, Lâm Trường Tư chỉ dám ở trong lòng mắng vài câu coi như tìm kiếm an ủi.

Chết tiệt, nếu như đêm nay con quỷ trong nhà tìm y tính sổ, thì ai sẽ cứu y đây!!!!

Lâm Trường Tư buồn bực nghĩ cách đối phó đêm nay, thì nghe thấy Chu Hành cùng Đại Hắc ở bên kia chơi đến hight, là tên Đại Hắc quẩy banh nóc, hắn cười tà ở chỗ đó nhảy hip hop, một tay đặt trên lưng quần, vòng eo gợi cảm rắn chắc không ngừng đong đưa, một tay đặt ở bên miệng thỉnh thoảng đối với nữ sinh hôn gió mấy cái, trêu đùa các em gái tuổi trẻ đến mặt đỏ tai hồng.

Hắn vặn vẹo cái hông vô cùng tự tin, tay cũng du tẩu trên ngực mình vỗ về chơi đùa, đôi mắt cũng trở nên tà mị thâm thúy, những người vây xem đều bắt đầu hight, có người còn trực tiếp quăng mic, chạy lên đánh nhịp, làm hắn càng vặn eo hăng hái.

Khi Đại Hắc quẩy banh nóc thì tất cả mọi thứ đều sẽ bị hắn ném ra sau đầu, hắn vặn eo xoay người cảm thấy không đủ, cười tà một tiếng, vặn vẹo thân thể đi vòng quanh Chu Hành đang mặc nữ trang rồi lại đi lên, sau đó dưới con mắt của Chu Hành mà dán lên người hắn múa cột.

Hắn thường xuyên ra vào trong hộp đêm, cho nên đối với hắn, kiểu múa cột vô xùng gợi cảm này không thể làm khó được hắn, eo hông của hắn cực kỳ linh hoạt, khi hoạt động thì tựa như một chiếc mô tơ, biểu cảm khuôn mặt trở nên quyến rũ, cơ thể không ngừng vặn vẹo dán lên thân thể Chu Hành, hai tay nắm chặt thắt lưng đối phương, rồi vòng ra phía sau dùng hạ thân cọ cọ vào cái mông của Chu Hành, mọi người nhìn thấy động tác vừa hạ lưu vừa sắc tình kia, đều nhịn không được muốn phun máu mũi, nhưng vẫn là nhìn không chớp mắt.

Về phần Chu Hành, vào lúc Đại Hắc cọ cọ đến đây thì thân thể hắn sớm đã cứng đờ.

Trong đám người không biết là ai đưa cho Đại Hắc một điếu thuốc, Đại Hắc soái khí ngời ngợi nhận lấy, cười tà một tiếng, rít sâu một hơi, híp mắt đối mặt với Chu Hành phun ra ngụm khói, sau đó không biết tên nào trong nhóm người ồn ào la lên: “Hôn đi, hôn đi.” Nhóm người sôi trào, trong phút chốc xung quanh toàn là thanh âm kêu thét hôn đi.

Bản thân Đại Hắc đã bị mê hoặc đến mức quên mất người đứng trước mặt mình là ai, đối với cả đám run run lông mày cười, sau đó lại đối với Chu Hành cong môi cười tà, cánh tay hữu lực vòng qua cái eo của Chu Hành, đem đối phương ôm vào lòng ngực, một tay nắm lấy cằm hắn hôn xuống trong tiếng cười vui reo hò.

Lâm Trường Tư ở bên cạnh xem đến rõ ràng rành mạch, thật sự hôn rồi, hôn luôn đó, là cái kiểu môi dán môi kia kìa!!!! Tiếng thét cuồng loạn chói tai bùng nổ trong đám đông, một đám người lại hét lại nhảy, vô cùng hưng phấn.

Đại Hắc hôn đủ rồi, đem Chu Hành cứng đờ ở trong ngực mình buông ra, tà khí liếm liếm khóe miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hành, chẹp miệng hai cái, dán lên môi Chu Hành nói: “Hương vị không tệ!”

………

…………..

Đại Hắc, cậu chết chắc rồi!

Cậu ngay cả Chu Hành cũng dám phi lễ, cậu nhất định sẽ chết đi sống lại vô số lần!

Lâm Trường Tư ở bên cạnh bi ai thay cho Đại Hắc, tên này một khi nhìn thấy ánh mắt sùng bái của nữ sinh liền sẽ quên đi mọi thứ, làm ra những hành vi hoang dã, phóng đãng mà ngày thường chẳng dám làm.

Trời ạ! Đại hắc, anh sẽ vì cậu chọn một khối đất tốt, giúp cậu mai táng tro cốt không toàn thây của mình.

Cậu hãy an giấc nghìn thu đi!

Chương 30