[BLST] Chương 16:

Chương 16:

Tống Phong Phong đi chạy bộ, Dụ Đông thay hắn đấm vai cho Trương Kính.

Thi thể dục có năm hạng mục, ngoại trừ hạng mục chạy bộ bắt buộc dành cho tất cả mọi người, thì còn bốn hạng mục lựa chọn là ném bóng, nhảy xa, bóng đá và bóng rổ. Trương Kính chọn ném bóng cùng nhảy xa, Dụ Đông thì chọn nhảy xa và bóng rổ, còn Tống Phong Phong là nhảy xa với bóng đá.

“Cậu lấy ảnh của tôi đưa cho Tống Phong Phong?” Dụ Đông đấm một hồi, nghe thấy tiếng súng xuất phát, vô thức quay đầu nhìn về đường băng. Vẫn chưa đến lượt Tống Phong Phong thi, người duy nhất cậu nhận thức ở trên đường băng là lớp trưởng.

“Ừ đúng rồi, nó nói muốn, tôi liền giúp nó rửa thêm vài tấm.” Trương Kính nhắm mắt bả vai đong đưa theo động tác của Dụ Đông: “Nhà nó rất nhiều ảnh chụp, nếu có thời gian thì cậu đi xem xem.”

Dụ Đông dừng lại một chút: “Rất nhiều ảnh chụp? Ảnh chụp gì?”

“Là ảnh chụp mọi người.” Trương Kính mở mắt, lớp trưởng chạy lướt qua mặt hắn, tốc độ thật nhanh.

Sau khi nhóm nam này hoàn thành chặng đua 1000m, thì sẽ đến lượt nhóm của Tống Phong Phong chạy, hắn thấy Tống Phong Phong đang đứng ở khu vực chờ.

“Nó là người rất tình cảm, ngày thường rất khó nhận ra. Hiện tại nó còn giữ lại tất cả các tấm hình chơi thu hồi lớp 1 tiểu học, ngoài ra còn có lưu bút tốt nghiệp của đám bạn học tốt nghiệp tiểu học, không những vậy nó cũng hỏi xin hình chụp tất cả bạn học để dán lên.”

Dụ Đông nhớ lại: Bởi vì sắp sửa tốt nghiệp, cho nên có rất nhiều bạn học tìm đến bảo cậu viết lưu bút. Nhưng cậu không hề quen biết những người đó, cơ bản đều nhờ vào Tống Phong Phong ngăn cản. Không khí viết lưu bút của lớp 3 – 1 thật ra rất lạnh, chỉ có lớp trưởng cầm lấy cuốn vở gạch đại một cái truyền khắp cả lớp, nếu ai viết không đủ 800 chữ hắn còn muốn đi phê bình.

Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi một chút, chính mình cũng không rõ vì sao lại muốn nói đến chủ đề này. Sau khi Dụ Đông nghe Trương Kính trả lời xong, thì trầm mặc.

Cậu không phải đặc biệt. Chuyện này làm cho Dụ Đông thở phào nhẹ nhỏm, thoát khỏi dự đoán khủng bố lúc trước, thế nhưng bên trong may mắn lại có một chút không cam lòng và khổ sở, tựa như dòng nước trong suốt xuất hiện một tia tạp chất, không quan trọng, nhưng có thể thấy được.

“Vậy cậu có biết chuyện hắn yêu đương ở lớp 6 không?” Vốn Dụ Đông không muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. Kỳ lạ là cậu đối với những chuyện mình không biết về Tống Phong Phong tràn đầy tò mò.

Hẳn bất kỳ đôi bạn mới nào trên thế giới đều như vậy. Dụ Đông nói với chính mình.

Trương Kính suy nghĩ trong chốc lát, rồi bật cười lớn tiếng: “Nó nói đó là yêu đương?”

Dụ Đông: “Đúng vậy, yêu đương.”

“Khi ấy tôi ngồi trước nó và cả hai đang cãi nhau, nó liền kéo tóc bạn ngồi cùng bàn tôi, tiếp đó đổ thừa tôi làm.” Trương Kính nhớ lại: “Sau không biết nó xem mớ sách gì, nói nam sinh biểu đạt tình cảm với người mình thích là khi dễ người ta. Nó liền lấy chuyện xưa lúc ấy áp đặt lên mình.”

Dụ Đông: “……..”

Sự thật quá mức nhàm chán khiến cậu bật cười haha, cùng lúc đó súng lệnh vang lên.

Vạch xuất phát ở bên kia sân, Tống Phong Phong xuất phát nhanh nhất, ngay lập tức trở thành người dẫn đầu.

“Nó có thể chạy trong 03 phút 20 giây.” Trương Kính nói: “Quả nhiên chân dài là một ưu thế, thật đáng ghen tỵ mà!”

Dụ Đông buông tay quay đầu nhìn xem. Tống Phong Phong chạy xong một vòng rồi lại một vòng, bỏ xa người thứ hai. May mắn đây không phải thi đấu cạnh tranh, chỉ cần chạy trong 03 phút 35 giây thì được 10 điểm.

Hai người nhìn xem chăm chú, đột nhiên bả vai Trương Kính bị đánh một cái. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy em gái sinh đôi ngồi xổm bên cạnh, trong tay đang cầm cuốn vở dày cộm.

Tuy rằng Trương Mạn cùng Trương Kính là anh em sinh đôi, nhưng lớn lên không giống nhau lắm. Tính cách hai người khác biệt rất lớn, ngày thường Trương Kính đi chơi với bọn họ cũng chưa bao giờ mang theo Trương Mạn, Dụ Đông không hề quen biết em gái Trương Kính, chỉ biết cô có hứng thú với mình.

Trương Kính vừa trông thấy quyển vở của Trương Mạn liền cau mày: “Anh giúp em viết, được chưa.”

“Anh ơi…….” Trương Mạn kéo dài thanh âm, vừa đáng thương vừa thân mật kéo cánh tay hắn.

Trương Kính biết, một khi Trương Mạn làm nũng với mình khẳng định có việc nhờ giúp. Hắn lấy vở ghi chép, thuận miệng hỏi thành tích của cô. Trương Mạn và Trương Kính không giống nhau, cô rất yêu thích vận động, cho nên cuộc thi thể dục lần này đối với cô mà nói vô cùng nhẹ nhàng.

“Có thể thông qua, nhất định trọn điểm.” Trương Mạn nói chuyện với Trương Kính, nhưng ánh mắt vẫn luôn phiêu về phía Dụ Đông.

Trương Kính biết Dụ Đông không thích bị nhìn chằm chằm, phất tay đuổi Trương Mạn đi, sau đó đem cuốn vở nhét vào trong tay Dụ Đông.

“Giúp tôi một chút, viết lưu bút giúp em tôi đi.” Trương Kính nói: “Nể mặt Tống Phong Phong, cậu giúp tôi nha, nếu không tôi sẽ bị nhỏ nhắc mãi đến chết.”

Dụ Đông đành phải nhận lấy. Viết cái gì đây? Cậu mở cuốn vở nhìn thấy trên mặt tràn ngập một nửa.

Học sinh 15 – 16 tuổi sẽ vẽ biểu tượng cảm xúc ở trên đó, viết lên những lời chúc phúc non nớt: ‘Mãi là bạn tốt’, ‘Tình bạn kéo dài mãi mãi’, ‘Có được tương lai tốt đẹp’… Dụ Đông cẩn thật lật xem, bên trong có rất nhiều ảnh chụp, bạn bè của Trương Mạn đều là con gái, cũng có không ít người thẳng thắn viết: Rước được nam thần về nhà.

Dụ Đông: “Tôi vẫn là không viết.”

Trương Kính: “Xin cậu đó.”

Hắn không thể cầu xin thật lâu, bởi đã đến lượt hắn chạy bộ.

Học sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học ở trường trung học 16 không nhiều lắm, cho nên thể dục chỉ cần thi trong một ngày là kết thúc. Lớp 3 – 1 tổng cộng có 40 người, trong đó có 38 người lấy trọn điểm.

Chỉ có Trương Kính và lớp phó đạt 28 điểm.

Sắc mặt Trương Kính tái nhợt, ngồi xuống dưới đất thở dốc, nắm lấy ống quần lớp phó: “Chúng ta làm sao bây giờ?”

Lớp phó uống xong một lon Coca, nhìn hắn như nhìn thấy đề bài trắc nghiệm 5 điểm.

“Thi giấy nhiều thêm hai điểm là được.” Lớp phó nói.

Tống Phong Phong không ngờ Dụ Đông cũng lấy trọn điểm, vô cùng vui vẻ nói rằng muốn mời Dụ Đông đi ăn phá lấu mẹ con ở trước cổng trường.

Một năm bốn mùa, bất kể khí hậu hay nhiệt độ như nào, thì nồi phá lấu mẹ con vẫn luôn nóng hôi hổi. Cuối tháng tư thành phố ven biển dần dần nóng lên, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm cũng rất lớn. Buổi sáng học sinh còn mặc đồng phục dài tay đi học, đến trưa thì sôi nổi cởi bỏ để lộ áo ngắn tay ở bên trong. Đồng phục cột ở thắt lưng, dáng người đi đến lui rất có khí thế.

Dụ Đông cùng Tống Phong Phong đều có khí thế như vậy, hai người đứng ở trước quán phá lấu mẹ con mua đồ, tổng muốn cao hơn người khác nửa cái đầu.

Bà cụ bán phá lấu nhận ra hai học sinh này, đối với Dụ Đông đặc biệt thân thiện, nhàn rỗi liền yêu thích hỏi: “Làm sao lại trắng như thế?”

Dụ Đông: “Không biết ạ, trời sinh đã trắng.”

Hỏi rất nhiều, ngay cả Tống Phong Phong cũng tò mò: “Cậu thật sự không bị rám nắng?”

“Chưa từng.” Dụ Đông ăn lát củ cải trắng đã được nấu kỹ, bị nóng không ngừng há hốc miệng: “Phơi nhiều sẽ bị lột da.”

Dụ Đông nhớ lại những gì hắn cùng Trương Kính nói: “Câu mực?”

“Buổi tối mới câu mực….. Cậu thích câu mực? Không sao đâu, tôi dẫn cậu đi.”

Tống Phong Phong đĩnh bạc hứa hẹn, kỳ quái là Dụ Đông không hề cảm thấy hắn sẽ nuốt lời. Cậu rất tin tưởng Tống Phong Phong.

Trên đường về nhà, Tống Phong Phong nói với cậu một chuyện.

Ngày đó cô Đồng tìm hắn nói đến chuyện thành tích, Tống Phong Phong cho rằng cô Đồng sẽ nghi ngờ hắn gian lận, bởi vì thành tích của hắn được cải thiện quá nhanh.

“Làm sao có thể?” Tống Phong Phong đẩy xe đạp, Dụ Đông gắp miếng bò nạm cuối cùng ở trong chén nhựa đưa cho Tống Phong Phong: “Cô ấy thấy cậu làm bài.”

Tống Phong Phong cùng Trương Kính ngồi ở hàng ghế cuối cùng, vị trí gần cửa sổ nhất, mùa hè thì vô cùng mát mẻ, mùa đông thì lạnh đến mức căng cứng đầu óc.

Vào lúc Trương Kính và Dụ Đông đang thảo luận đề bài, họ đã trông thấy cô Đồng không chỉ một lần lặng lẽ đi từ cửa sau, đứng ở sau lưng Tống Phong Phong xem hắn làm toán.

Lúc đầu cô vô cùng ngạc nhiên, sau đó phát hiện Tống Phong Phong thật sự là đang nghiêm túc làm bài, cho nên cô đã không cho Dụ Đông và Trương Kính phát ra tiếng, sau đó lại im lặng bước ra ngoài vòng đến cửa trước đi vào lớp.

“Có phải cô sắp kết hôn rồi không?” Tống Phong Phong ăn nạm bò, hỏi Dụ Đông: “Hình như là nghỉ hè?”

“Chúng ta cần tặng quà không?” Dụ Đông ném chén dựa và xiên tre, rồi chạy về bên người Tống Phong Phong.

“Cố ý chọn nghỉ hè hẳn là ngày thường bận rộn, hơn nữa không muốn chúng ta tặng quà đi?”

“Chồng cô là giáo viên dạy chính trị lớp 2 hả? Đầu có chút Địa Trung Hải(1)?”

(1) Đầu địa trung hải: đầu hói

Bất tri bất giác đề tài lại được chuyển đến nơi khác.

Tháng tư kết thúc, lại đến tháng năm. Ngay cả tháng năm cũng trôi qua rất nhanh, chớp mắt tháng sáu đã đến.

Tin tức thi đại học tạm thời áp đảo mọi thứ, thanh âm cô Đồng nghẹn ngào, mỗi ngày đều nhắc nhở bọn họ:”Sau khi kỳ thi đại học kết thúc là đến chiến trường của chúng ta!”

Dụ Đông khiếm khuyết năng lực khích lệ, cho nên trong đại hội động viên cậu cũng chỉ tùy tiện nhấc tay, không hề mở miệng gọi khẩu hiệu.

Khi lớp trưởng, lớp phó cùng Trương Kính tán dóc thì vô tình nói, mọi người đều cảm thấy Dụ Đông thật lạnh lùng, thiếu nhiệt tình.

Trương Kính đáp không có mà, chỉ là cậu ấy không biết rõ mọi người.

Tống Phong Phong không nói lời nào, vùi đầu vào học tiếng Anh.

Trương Kính đẩy hắn:”Tống Phong Phong rất thân với Dụ Đông, hắn hiểu rõ nhất.”

Lúc này Tống Phong Phong mới ngẩng đầu: “Dụ Đông khá tốt.”

Nói xong một câu cũng không nói thêm lời nào, tiếp tục cau mày vùi đầu điên cuồng chép các cụm từ và mẫu câu.

Không phải hắn không muốn bệnh vực Dụ Đông, cũng không phải hắn muốn Dụ Đông bị người hiểu lầm, mà hắn biết Dụ Đông không quan tâm đến mấy chuyện này. Dụ Đông khá tốt, nhưng nếu phải giải thích từng câu từng chữ nơi nào tốt, vì sao tốt, vậy thì quá mức phiền phức.

Chỉ cần hắn và Trương Kính biết là được, những người khác không sao cả. Tống Phong Phong thầm nghĩ.

Kể từ tháng năm hắn đã không còn đến nhà Dụ Đông ăn cơm. Sau khi Tống Anh Hùng ra khơi rồi về nhà, thì đã làm ra quyết định trước khi kỳ thi của Tống Phong Phong kết thúc, ông sẽ không rời đi, một lòng dốc hết công sức làm hậu cần để Tống Phong Phong có thể làm tốt chuẩn bị cho ngày thi.

Ban đầu Tống Phong Phong rất vui vẻ. Bởi vì Tống Anh Hùng quanh năm công tác, thời gian có thể cùng nhau ngồi xuống ăn cơm cũng không nhiều. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã buồn bực: tay nghề nấu nướng của Tống Anh Hùng cùng Chu Lan có khác biệt quá lớn, ông đối với con mình vô cùng ân cần, mỗi bữa đều phải bắt hắn ăn hết hai bát cơm lớn mới tính là xong.

“Muốn đến nhà cậu ăn cơm.” Tống Phong Phong rảnh rỗi không có việc làm gọi điện thoại nói chuyện với Dụ Đông.

Dụ Đông có chút không hiểu: “Đến đi, qua cầu là được, chúng tôi đang ăn nè.”

“Đêm nay ăn món gì?”

“Canh cà chua nấu với đầu cá, sò điệp hấp, hành xào, vịt quay cùng với ớt xanh xào thịt.”

Tống Phong Phong nuốt một ngụm nước miếng: “Nhà tôi hôm nay ăn gà luộc và tôm luộc.”

Dụ Đông: “…….Tại sao mỗi ngày cậu đều chỉ ăn hai món ấy?”

Tống Phong Phong: “Ba tôi nấu, ổng nói rất bổ dưỡng, có thể làm cho tế bào não phát triển. Tế bào não mà nhiều tôi liền thông minh, cho nên tôi cần phải ăn. Thế nhưng gà luộc là thức ăn thừa của đêm trước! Thịt cũng nổi váng!”

Dụ Đông tỏ vẻ bản thân chưa bao giờ nghe thấy có chuyện này. Cậu đã từng may mắn ăn qua món gà luộc và tôm luộc của Tống Anh Hùng, một món là thịt quá già nhai đến mỏi hàm, một món là quá nhạt không thể ăn kèm với cơm.

Cậu ta tràn ngập thương hại với Tống Phong Phong:”Ngày mai mời cậu ăn phá lấu mẹ con.”

Tống Phong Phong:”Ngày mai tôi đây sẽ mua bánh bao kim sa cho cậu.”

Hiện tại hắn mỗi ngày không cần đi đánh thức Trương Kính và Dụ Đông, nhưng như cũ mỗi ngày đều cùng Dụ Đông đi học. Hắn vẫn kiên trì chạy bộ mỗi ngày, mua bữa sáng rồi quay về, đứng ở cửa nhà đợi cậu học thuộc từ đơn và lịch sử chính trị, sau đó Dụ Đông sẽ ra cửa ngồi lên xe đạp của hắn, hai người cùng nhau đi học.

Kết quả thành tích thi thử cuối tháng năm đã có, tuy rằng xếp hạng tổng không có quá nhiều thay đổi, nhưng mà số điểm của mọi người đều tăng ít nhất năm sáu chục điểm.

Thi thử lần này có độ khó thấp nhất, ngay cả điểm thi toán của Tống Phong Phong cũng đạt được 90 điểm, điều này đã khiến hắn ngạc nhiên không thôi.

Dụ Đông như cũ xếp hạng nhất toàn thành phố, theo sát phía sau đều là học sinh trường Thực Nghiệm. Trương Kính rớt xuống vài hạng, nhưng vẫn nằm trong diện an toàn của trường cao trung 3, còn lớp phó tăng thêm vài hạng, rốt cuộc cách hạng bạn gái càng lúc càng gần.

Trương Kính phát hiện gần đây lớp phó học tập bắt đầu giảm lượng bài tập xuống, chuyển sang chế độ siêng năng đọc sách.

“Đề tài luận văn.” Lớp phó nói: “Tôi cảm thấy đề thi năm nay sẽ liên quan đến từ khóa: công nghệ, tương lai.”

Trương Kính hoài nghi: “Cậu đang học tủ.”

Lớp phó: “Bạn gái tôi cũng nghĩ như vậy. Chúng tôi đã thảo luận việc này rất lâu, khả năng chủ đề sẽ tập trung vào mười từ khóa. Hơn nữa có thể sẽ xuất hiện từ khóa thiên hướng cảm xúc, ví như vui vẻ, hối hận. Công nghệ phát triển sẽ mang đến rất nhiều lợi ích, hoặc những bất lợi nhất định. Đây là chủ đề xu hướng của vài năm gần đây, đều mang theo một ít tính nghị luận.”

Dụ Đông nhớ mãi không quên vận may cào số của hai người họ, cho nên nghe hắn nói vậy lập tức lôi kéo Tống Phong Phong đi qua: “Tôi tin cậu, cầu giải thích.”

Trương Kính không đem chuyện này để ở trong lòng, thẳng đến lúc hắn ngồi vào phòng thi, lật đến mặt sau của đề thi văn, nhìn xem đề tài viết văn.

“Xin vui lòng lấy ‘lựa chọn lần này, tôi không hối hận’ làm chủ đề viết văn.”

Nghẹn nửa ngày trời, Trương Kính yên lặng ở trong lòng nói ra hai chữ: Đệch mịa!

Chương 17.

Phụ lục:

Canh chua đầu cá
Sò hấp